Edit: Nguyệt Kỳ Nhi

Beta: Nhã Vy

_____________________________________________________

Tất cả mọi người trầm mặc, bên trong động hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim tước kêu to phía ngoài.

Cách hồi lâu, Bạch Chí Quang dùng ngữ điệu trầm trọng nói: “Ngươi nói không sai, ta không chỉ phụ nàng, còn phụ tất cả những gì chúng ta đã có.”

Liễu Tiểu Ngâm chợt nhớ tới cái gì: “Chẳng lẽ, cô gái kia chính là mẹ Đào Yêu?”

Mọi ánh mắt nhất thời tụ đến Đào Yêu trên người.

“Không thể nào.” Mộ Dung Dật Phong suy đoán: “Căn cứ vào những gì Bạch tiền bối nói, tính theo thời gian, mười bảy năm trước, hắn và nữ tử kia hẳn là không liên quan gì đến nhau nữa, cho nên vị kia không thể là mẹ Đào Yêu.”

Đào Yêu nhìn Bạch Chí Quang, chậm rãi hỏi: “Ông biết một người tên là Ân Vọng Tâm không?”

Bạch Chí Quang chau mày: “Ngươi đang nói đến đại tiểu thư Ân gia ở Nhã Châu, Ân Vọng Tâm?”

Đào Yêu gật đầu.

“Ân gia ở Nhã Châu?” Bạch Tùng Ngữ hỏi: “Đó là nơi nào?”

Bạch Chí Quang chậm rãi nói: “Ân gia ở Nhã Châu, là gia đình có y thuật và dùng độc nổi tiếng, bọn họ có thể dùng độc cứu người, cũng có thể dùng độc hại người, là một gia tộc tương đối tự do tự tại trên giang hồ, thật sự không phân rõ chính tà. Hai mươi năm trước, sư huynh của ta bị hạ độc, chỉ còn sống được một sớm một chiều, ta mang theo hắn đến Ân gia cầu cứu, lúc ấy, chính là vị Ân Vọng Tâm tiểu thư kia đã cứu sư huynh.”

“Nhưng nếu lợi hại như thế, tại sao con chưng từng nghe tiếng?” Bạch Tùng Ngữ không giải thích được.

“Bởi vì,” Ánh mắt Bạch Chí Quang ảm đạm: “Ba năm sau, Ân gia trong một đêm bị san bằng, tất cả mọi người bị giết chết, không còn một người sống.”

“Là ai làm?” Bạch Tùng Ngữ hỏi tới.

Bạch Chí Quang lắc đầu: “Không có ai biết, nhưng có thể diệt môn Ân gia trong thời gian ngắn như vậy, nhất định là người rất lợi hại… Trên giang hồ mỗi ngày đều có rất nhiều người xuất hiện, rất nhiều người biến mất, mọi người đối với những chuyện này cũng coi như tập mãi thành quen, thế nên thảm kịch Ân gia theo thời gian trôi qua từ từ bị mọi người quên lãng.”

“Như vậy, “ Đào Yêu tiếp tục hỏi: “Quan hệ của ông và Ân Vọng Tâm là thế nào?”

“Ta và Ân gia Đại tiểu thư cũng chỉ là gặp mặt một lần.” Bạch Chí Quang cười chua xót: “Tiểu cô nương, xem ra ta trong lòng các ngươi đúng là nơi lưu tội tày trời.”

Mộ Dung Dật Phong đã nhận ra không đúng, do dự hỏi: “Đào Yêu, vị Ân Vọng Tâm kia, chẳng lẽ chính là … mẹ nàng?”

Đào Yêu không nói gì, chỉ trầm mặc.

Lúc này Cửu Tiêu đang dựa lên vách đá nắm chặt kiếm trong tay, một đôi mắt trong như mặc ngọc hiện lên tia khác thường, nhàn nhạt, không có ai phát hiện.

“Ngươi là con gái của Ân Vọng Tâm?” Bạch Chí Quang không thể tin hỏi: “Ta nhớ lúc ấy quan phủ đã cẩn thận kiểm tra, xác định Ân gia không một ai may mắn thoát khỏi.”

Đào Yêu giương mắt lên, nhẹ giọng nói: “Ta tới giúp ông giải độc.”

“Ngươi có biện pháp?” Bạch Tùng Ngữ vui mừng.

Đào Yêu trì nhẹ giọng nói: “Ông trúng hủ cơ tán, chỉ cần trên da lây dính chút ít sẽ gặp rất nhanh lan tràn đến toàn thân. Giải cũng không phức tạp, chỉ cần cắt bỏ da thịt thối, bôi thuốc mỡ đặc chế lên, cột băng vải, nằm yên tĩnh mười lăm ngày là tầng da mới sẽ tái tạo lại.”

Bạch Trúc Ngữ chợt quỳ xuống: “Đại ân đại đức của cô nương, tại hạ suốt đời khó quên!”

Bạch Tùng Ngữ cũng quỳ xuống theo: “Chỉ cần ngươi có thể cứu cha ta, muốn ta thế nào đều được!”

Nhìn hai đứa con trai khẩn trương, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống khuôn mặt thối rữa của Bạch Chí Quang.

Đào Yêu viết đơn dược, để cho Bạch gia tới quán dược liệu mua, chế tạo thuốc pha chế cao sẵn cho Bạch Chí Quang bôi lên.

Nhờ phúc Đào Yêu, mấy người Mộ Dung Dật Phong ở lại chờ cũng được cung phụng như thần tiên.

___________________________________________

Rốt cục, nửa tháng sau, đợi mở băng vải ra, toàn thân Bạch Chí Quang đã đổi lại tầng da mới, lịch sử cơn ác mộng mười năm rốt cục cũng trôi qua.

Huynh đệ Bạch Trúc Ngữ lại càng cảm kích Đào Yêu vạn phần, nói bất luận nàng yêu cầu gì cũng sẽ đáp ứng.

Đào Yêu đang chuẩn bị nói không cần, nhưng còn chưa mở miệng đã bị một cánh tay kéo ua một bên.

Liễu Tiểu Ngâm cười hì hì sửa tóc giúp nàng, nói: “Đào Yêu này, ngươi nói chúng ta là tỷ muội tốt như vậy , có thể giúp ta thực hiện nguyện vọng hay không?”

“Nguyện vọng gì?” Đào Yêu hỏi.

Liễu Tiểu Ngâm ghét sát tai này, tíu ta tíu tít kêu chít chít như mưa.

Đào Yêu gật đầu, đi tới trước mặt huynh đệ Bạch thị, chỉ chỉ Liễu Tiểu Ngâm đang nhăn nhó, hoặc là giả vờ nhăn nhó bên sau, nói: “Vậy các ngươi cưới Liễu Tiểu Ngâm đi

Bạch Trúc Ngữ sảng khoái gật đầu: “Liễu cô nương văn tĩnh thanh tao lịch sự, tú ngoại tuệ trung(*), đúng là người hiếm gặp… Tùng Ngữ, vội vàng chuẩn bị một chút, sớm ngày đem Liễu cô nương cưới vợ nhập môn.”

(*)Tú ngoại tuệ trung: bên ngoài xinh đẹp thanh tú bên trong thông minh, hiểu biết.

Liễu Tiểu Ngâm vội vàng nhảy ra, nói với Bạch Trúc Ngữ: “Hiểu lầm, hiểu lầm rồi! Người ta muốn gả chính là chàng!”

“Ta?” Bạch Trúc Ngữ bị làm khó: “Nhưng tại hạ từ nhỏ đã tuyên thệ chuyên tâm học võ, không nói chuyện nam nữ, cũng chưa bao giờ có ý muốn lấy vợ, chuyện này…”

“Được rồi, ta thấy bộ dáng ngươi không tệ, đồng ý thu nhận ngươi.” Bạch Tùng Ngữ bên cười toét miệng, đi tới bên cạnh Liễu Tiểu Ngâm.

Liễu Tiểu Ngâm liếc cũng lười liếc hắn, trực tiếp một cước đạp hắn dính vào cột, tiếp theo là hỏi thăm Bạch Trúc Ngữ: “Nhưng cưới ta rất có lợi mà, ta ăn ít, lại còn có thể vào lúc nhà chàng thiếu tiền mà ra ngoài cướp bóc về, rất nhiều lợi ích đấy.”

“Liễu cô nương, nếu như gả cho ta thì thật sự là trễ nải cả đời nàng.” Bạch Trúc Ngữ khổ não thật tâm khuyên giải.

Liễu Tiểu Ngâm đang chuẩn bị nói tiếp, lại bị Mộ Dung Dật Phong đạp bay dính vào cột, xếp hàng với Bạch Tùng Ngữ.

Mộ Dung Dật Phong bất đắc dĩ mà lắc đầu với Bạch Trúc Ngữ: “Đừng để ý tới nàng, nàng ta muốn xuất giá tới điên rồi. Thật ra thì , cứu một mạng người hơn xây 7 tòa tháp, Đào Yêu nhà chúng tam còn có ta, cũng đều là tâm địa Bồ Tát, luôn luôn lấy việc giúp người làm niềm vui, không cầu hồi báo. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không để cho các người báo ân, trong lòng các ngươi sẽ không thoải mái, không thoải mái sẽ ngủ không ngon, ngủ không ngon sẽ khiến thân thể nhiễm bệnh, bệnh nặng lại muốn đánh rắm, vậy chúng ta chẳng phải phạm sát giới rồi sao? Thật sự là có lỗi, cho nên vì suy nghĩ cho tánh mạng của các ngươi, ta tùy tiện yêu cầu vậy… Truyền nội lực của cha ngươi cho ta?”

Bạch Trúc Ngữ kinh ngạc: “Truyền nội lực?”

“Đúng vậy.” Mộ Dung Dật Phong ngoài miệng nói lý: “Ta hôm qua nghe Bạch tiền bối nói, sau này hắn sẽ không xuất hiện trên giang hồ nữa, chỉ ngây ngốc trong phủ trồng hoa, ngậm kẹo đùa cháu, bởi vậy, một thân nội lực chẳng phải lãng phí sao? Dứt khoát truyền cho ta đi.”

“Mộ Dung thiếu hiệp, cái này ngươi phải đích thân đi hỏi gia phụ.” Bạch Trúc Ngữ nói: “Nếu như không ngại, bây giờ chúng ta liền đi.”

Cho nên, ba người đi tới trước gian phòng Bạch Chí Quang, Bạch Trúc Ngữ đi vào thỉnh an trước.

Đào Yêu hỏi: “Làm sao ngươi tự nhiên lại muốn hắn truyền nội lực cho?”

Mộ Dung Dật Phong nắm chặt tay: “Đây là ước mơ từ nhỏ của ta, bao nhiêu truyền thuyết trong giang hồ, những tiểu nhân vật vô danh kia cũng là vì cơ duyên xảo hợp, được cao nhân thế ngoại truyền nội công cho. Ngẫm lại xem, thiếu niên hai mươi tuổi, trong cơ thể lại có nội lực sáu mươi năm trở lên, đó là một chuyện tốt cỡ nào!”

Đang nói, Bạch Trúc Ngữ đi ra ngoài, lắc đầu: “Thật sự xin lỗi, gia phụ cự tuyệt.”

Chỉ nghe hai tiếng “bùm bùm”, mộng đẹp trong đầu Mộ Dung Dật Phong vỡ tan thành những mảnh nhỏ.

Nhìn vẻ mặt Mộ Dung Dật Phong tuyệt vọng, Đào Yêu vỗ vỗ vai hắn: “Không sao, ta đi sắc dụ(*).”

*sắc dụ: dùng nhan sắc dụ dỗ

Mộ Dung Dật Phong cảm động đến rơi nước mắt: “Đào Yêu, không ngờ nàng tốt với ta như thế, nhưng loại phương pháp này chúng ta không nên dùng.”

“Không sao, “ Đào Yêu nói: “Ta sẽ không bị lỗ.”

“Cũng không phải lo lắng nàng lỗ, mà là,” Mộ Dung Dật Phong cầm thật chặt tay nàng, nói từng câu từng chữ: “Đào Yêu, bằng vào tư sắc của nàng, sắc dụ chỉ sợ là trình độ mà nàng khó với tới.”

Đào Yêu: “…”

Mộ Dung Dật Phong sâu hít sâu một hơi, cất cao giọng nói: “Tự ta đi nói chuyện với ông ấy!”

Nói xong, hắn vọt vào, tinh thần hăng hái nói: “Bạch tiền là lão tiền bối đức cao vọng trọng, mặc dù lúc tuổi còn trẻ từng gây ra ít tội ác, nhưng nói tóm lại ta còn rất là tôn kính ngài…”

Bạch Chí Quang không lên.

Thời gian một chén trà nhanh chóng trôi qua.

“Nhưng bây giờ ngài lại keo kiệt như vậy, thật sự khiến ta quá thất vọng, ngài đã tính đến chuyện sau này rời khỏi giang hồ, võ công kia cũng chẳng còn đất dùng, nếu đã vô dụng, tại sao không thỏa mãn tại hạ chứ…”

Bạch Chí Quang vẫn không lên tiếng.

Lại thêm thời gian một chén trà nữa trôi qua.

“Loại người như ngài không cần võ công mà còn giấu giếm, đây gọi là hành vi chiếm nhà xí cũng không sai, thuyết pháp khó nghe kia ta cũng chưa nói…”

Bạch Chí Quang vẫn không hề lên tiếng.

Thời gian một chén trà nữa lại tiếp tục trôi.

“Tiền bối, ta dám nói một câu như vậy, ngươi truyền cho ta năm thành nội công, ta trả lại cho ngài mười phần kỳ tích! Sau này trong sử sách bên cạnh tên ta cũng sẽ ghi tên ngài! Nếu như ngài không truyền nội công cho ta, như vậy chính là không tôn trọng võ học, hủy bỏ giá trị nhân sinh của bản thân, khiến toàn bộ võ lâm khinh nhờn…”

Bạch Chí Quang rốt cục bộc phát.

“Bịch!” Một tiếng trầm đục.

“A!” Một tiếng hét thảm.

Mộc vật thể hình tròn bị ném lăn cù cù trên đất.

Mộ Dung Dật Phong cứ như thế bị ném ra ngoài.

Bạch Chí Quang đứng trước cửa, mắt thống khổ nhìn Mộ Dung Dật Phong trên mặt đất, thở dài than: “Ta là bị ép buộc.”

Đào Yêu và Bạch Trúc Ngữ hiểu biết gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện