Edit ♥ Nguyệt Kỳ Nhi

Beta ♥ Nhã Vy

_______________________________________________

“Không có chuyện gì, chẳng qua hắn là bị thối quá mà hôn mê.” Liễu Tiểu Ngâm vỗ vỗ tay, bên cạnh lập tức có mấy tráng hán đi ra ngoài, hít thật sâu một cái, vọt vào vùng nguy hiểm, kéo nam tử đang hôn mê kia đi ra ngoài.

Hàng xóm láng giềng hảo tâm lấy nước vẩy vào mặt hắn, khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ, nam tử kia từ từ tỉnh lại, nói một câu: “Ngày hôm qua, bọn họ ăn đậu tương.”

Tiếp theo, quay đầu đi, liền hôn mê bất tỉnh tiếp.

“Có ý gì?” Mộ Dung Dật Phong không hiểu ra sao.

“Hắn nói, ngày hôm qua, người của Bạch gia ăn đậu tương.” Hương thân Giáp giải thích.

“Ăn đậu tương thì có quan hệ gì với việc hắn té xỉu?” Mộ Dung Dật Phong càng thêm nghi ngờ.

“Ăn đậu tương đánh rắm vừa nhiều lại vừa thối.” Hương thân Ất tiếp tục giải thích.

“Huynh nói người của Bạch gia thả rắm hun cho hắn chết ngất?” Mộ Dung Dật Phong không dám tin.

“Không sai.” Hương thân Bính khẳng định kết luận của hắn: “Huynh nghe đi.”

Mộ Dung Dật Phong nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe, quả nhiên từ trong Bạch Nhận Đường truyền đến thanh âm bủm bủm rất nhỏ liên tiếp khó hiểu.

Thì ra là, kể từ sau khi Bạch Chí Quang bế quan, Bạch Trúc Ngữ bắt đầu thay phụ thân truyền thụ võ công. Nhưng hắn bỏ qua công phu đao thương của tổ tiên, cho là tập võ chỉ là để cường thân kiện thể, mà không phải là để đánh nhau. Cho nên hắn tự nghĩ ra một môn Bạch Thị Khí Công, tôn chỉ là, sâu hít một cái, sau đó dùng nội lực để cho khẩu khí vận chuyển trong kinh mạch, khơi thông tứ chi bách hài, cuối cùng đi tới đan điền, dùng sức trầm xuống, từ hậu môn thải ra.

Nói cách khác, cuối cùng, khẩu khí này cũng đã thành một cái rắm.

Mặc dù nghe thì khó có thể tưởng tượng được, nhưng là môn công phu này vô cùng có hiệu quả.

Trương Tiểu Sơn bán màn thầu ở phố Đông, từ nhỏ thể chất kém nhiều bệnh, thân hình gầy như cây gậy trúc, kể từ khi sau đi theo Bạch Trúc Ngữ luyện tập, da thịt cả người đều giống như bánh bao của nhà hắn, tóc cũng mọc nhiều hơn.

Ông chủ Hồ bán dược liệu ở phố nam, năm trước còn như một cái xác, mắt thấy đã sắp phải đi bán muối với ông bà, kể từ khi luyện tập môn công phu này, thắt lưng không đau, chân cũng không đau, ngay cả buổi tối ở trên giường cũng có sức hơn, vì lí này, nửa năm trước còn lấy tiểu cô nương như hoa như ngọc, mắt thấy cũng sắp sinh con rồi.

Lý Đại Bàn bán thịt lợn phố Tây, vốn là mập đến cúi đầu cũng không nhìn thấy chân của mình, đứng ở trong nhà mình, mọi người không rõ kia là đống thịt của hắn, hay là đống heo thịt. Nhưng kể từ khi vào Bạch Nhận Đường học tập, vóc người kia càng ngày càng tiêu chuẩn hơn, người cũng là càng ngày càng tuấn tú hơn. Tháng trước còn đạt được danh hiệu tướng công Đồng Thành, người đồn nghệ danh như Phan An(*).

(*)Phan An (tên khác là Phan Nhạc), là người Hà Nam, sống vào thời Tây Tấn, được xem như một kỳ nhân của lịch sử Trung Quốc cổ đại. Phan An dung mạo rất đẹp, tinh thần và bản lĩnh cũng được ca ngợi, trong dân gian có câu: “mặt tựa Phan An” để miêu tả những người đàn ông đẹp. Phan An ở thành Lạc Dương, đẹp trai đến nỗi mỗi lần cưỡi xe ra ngoài chơi đều bị phụ nữ từ trẻ đến già chạy theo xem mặt, nhiều đến nỗi chàng không dám bước ra khỏi xe.

Hình minh họa từ bài viết trên google:

Bởi vì có những ví dụ lặt vặt này, tất cả mọi người cũng không hề để ý thể diện gì nữa, tranh nhau vào cửa Bạch Nhận Đường học tập Bạch Thị Khí Công này.

Một chiếc đũa dễ gãy, nhưng một bó đũa lại không dễ gãy.

Cũng như trên, một người thả rắm thì thối chịu được, một đống người rắm, đây chính là thối không chịu nổi.

Từ đó, con đường này không có người đi qua nữa.

Sau khi nghe xong, miệng Mộ Dung Dật Phong đại khái có thể nhét luôn một trứng gà.

Đây chính là nhà nhạc phụ tương lai của hắn? Quan trọng hơn là –

“Ngươi lại thích một lấy người thối sống?” Mộ Dung Dật Phong không thể tin mà nhìn Liễu Tiểu Ngâm.

Liễu Tiểu Ngâm ngắm nghía ngón tay ngọc, từ từ giải thích: “Đầu đất, ngươi căn bản không hiểu, Bạch Thị Khí Công võ công cao thâm. Phàm là võ công cao thâm, phương thức luyện tập đều rất kỳ lạ. Tỷ như Quỳ Hoa Bảo Điển(*) trong truyền thuyết, muốn luyện phải tự thiến.Còn có một loạt võ công ma giáo kia, cũng phải muốn hút máu người, ăn thịt người, hoặc là phải nam nữ giao hoan chẳng hạn. Cho nên so ra mà nói, Bạch Thị Khí Công vô cùng thuần khiết, già trẻ đều có thể luyện võ công này. Mà hắn thân là người sáng lập cũng nhất định sẽ rất lợi hại.”

(*):Quỳ Hoa bảo điển (葵花寶典) là bí kíp võ thuật thượng thặng trong tiểu thuyết kiếm hiệp Tiếu ngạo giang hồ của nhà văn Trung Quốc Kim Dung. Quỳ Hoa bảo điển có chung một nguồn gốc vớiTịch tà kiếm pháp do hai vợ chồng tiền nhân viết ra trong quá khứ với Quỳ là tên người chồng, Hoa là tên người vợ. Giống như Tịch tà kiếm pháp nguyên lý đầu tiên để luyện là Quỳ Hoa bảo điển là “dẫn đao tự cung”.

“Nhưng mà. “ Mộ Dung Dật Phong không thể tưởng tượng: “Thúi lắm?”

“Chúng ta làm sao đi vào?” Đào Yêu hỏi vấn đề quan trọng.

“Yên tâm, ta đã sớm chuẩn bị cái này.” Liễu Tiểu Ngâm lấy ra mấy viên thuốc, nói: “Cái này, là ta dùng ba tháng thời gian mới nghiên cứu điều chế ra, nhét ở trong lỗ mũi, lập tức không ngửi thấy những mùi khác.”

Mộ Dung Dật Phong cầm lấy, thử một lần, phát hiện hiệu quả quả thật không tệ, không khỏi tăng thêm một phần kính nể với LiễuTiểu Ngâm: “Xem ra, ngươi quả thật quyết tâm muốn gả cho Bạch Trúc Ngữ .”

“Dĩ nhiên.” Mắt Liễu Tiểu Ngâm lại chợt lóe phát sáng như Tinh Tinh: “Kể từ khi hai năm trước được nhìn thoáng qua hắn, ta liền thề độc, nhất định phải trở thành nương tử của hắn.”

“Ngươi không phải nói Bạch Trúc Ngữ chưa bao giờ xuất phủ? Vậy làm sao ngươi nhìn thấy hắn ?” Mộ Dung Dật Phong tò mò.

“Ta leo tường nhìn hắn.” Liễu Tiểu Ngâm thẳng thắn.

“Chẳng lẽ ngươi không có chuyện lại trèo tường nhìn lén đàn ông sao?” Mộ Dung Dật Phong mở to mắt.

“Mẹ ta nói, nếu muốn gả cho nam nhân tốt thì phải chủ động.” Liễu Tiểu Ngâm không biết hành vi của mình có gì không ổn: “Cha ta cũng là bị mẹ ta coi trọng, sau đó cứng rắn lôi kéo đi thành thân.”

“Cứng rắn kéo đi? Mẹ ngươi là thổ phỉ sao?” Mộ Dung Dật Phong cười khẽ.

Liễu Tiểu Ngâm vẻ mặt hưng phấn: “Ngươi biết mẹ ta?”

Tay Mộ Dung Dật Phong cứng đờ.

Mẹ nàng… Thật sự là thổ phỉ.

Liễu Tiểu Ngâm nói: “Nhớ năm đó, cha ta đi thi, kết quả đi ở trên sơn đạo bị mẹ ta mang theo thủ hạ ngăn cản, vốn là chỉ muốn đoạt ít bạc, nhưng cha ta quá tuấn tú, mẹ ta cầm lòng không được, liền thuận tiện cướp người, ép làm tướng công áp trại.

Những năm nay, mẹ ta bảo ta cha ngồi, cha ta không dám đứng, mẹ ta bảo ta cha ăn cơm, cha ta không dám đi vệ sinh, thật hạnh phúc.”

“Hạnh phúc chẳng qua là mẹ ngươi thôi.” Mộ Dung Dật Phong nhỏ một giọt nước mắt đồng tình cho Liễu phụ thân.

Nữ nhân Đồng Thành quả không nên chọc vào.

“Làm chuyện chính quan trọng hơn, chúng ta mau đi đi.” Vừa nói, Liễu Tiểu Ngâm làm đầu tàu gương mẫu, xông vào nơi nguy hiểm.

Mộ Dung Dật Phong và Đào Yêu theo sát phía sau.

Mấy người gõ cửa Bạch Nhận Đường, nói muốn gặp Bạch Trúc Ngữ, người hầu kia liền dẫn bọn họ đi tới sân tập võ.

Sân tập võ rộng rãi vô cùng, bên trong đệ tử Bạch Nhận Đường nghiêm chỉnh đứng đầy ra, nhìn qua chói mắt, có chút tráng quan.

Mà trên đài cao phía trước là một gã nam tử, mặc dù cách xa nhau rất xa, thấy không rõ tướng mạo của hắn, nhưng vẫn cảm giác được ra trên thân người này có loại hơi thở ôn hòa, làm cho người ta như tắm gió xuân.

Liễu Tiểu Ngâm kích động: “Hắn chính là Bạch Trúc Ngữ, quá tuấn tú rồi!”

Lúc này, Bạch Trúc Ngữ cất tiếng ôn hòa như thường lệ: “Ngày hôm qua ta đã dạy mọi người bộ động tác thứ chín của Bạch Thị Khí Công, hôm nay, chúng ta sẽ tới học tiếp. Đầu tiên, sâu hít sâu một hơi, sau đó, nắm giữ khẩu khí này, khiến nó chảy xuôi xuống bụng của mọi người, từ từ rửa sạch, xuất toàn bộ những gì học được mấy ngày trước ra, tiếp theo mọi người sẽ có cảm giác vọng động muốn xì ra, nhưng không nên gấp gáp, giờ phút này còn chưa phải là thời điểm buông thả, phải đếm thầm trong lòng, đếm từ mười, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười.Tốt, lúc này, lượng khí này mới chân chân chính chính loại bỏ độc tố trong cơ thể, lúc này, hai chân mở ra, dùng trung bình tấn, sau đó bụng dùng sức, giống như ta vậy…”

“Bủm.” Một tiếng vang bất nhã từ thắt lưng Bạch Trúc Ngữ trở xuống truyền ra.

Cả người Mộ Dung Dật Phong cứng ngắc.

“Mọi người nghe rõ ràng chưa?” Bạch Trúc Ngữ cười giống như xuân rộn ràng: “Tiếng vang nhất định phải thanh thúy, vang dội, thải ra nhất định phải có cảm giác, chỉ có như vậy mới xem như là thành công hoàn thành này bộ động tác này.”

Thanh thúy, vang dội, khoái cảm…

Mộ Dung Dật Phong cảm thấy thân thể của mình đã xuất hiện vết nứt.

“Quá đẹp trai~!” Liễu Tiểu Ngâm hai tay khép lại, đặt ở má bên, vẻ mặt ái mộ.

Mộ Dung Dật Phong hoàn toàn vỡ vụn, bị gió thổi bay.

Lúc này, năm trăm đệ tử bắt đầu làm theo những gì Bạch Trúc Ngữ dạy, hít sâu, sau đó nín thở, vận khí, chờ đỏ mặt tía tai, lại ngồi chồm hổm trung bình tấn, buông thả khí thể.

Nhất thời, tiếng nổ ầm trời.

Phải nói là, gạo nuôi ra được trăm loại người.

Cùng như thế, ăn đậu tương như nhau, ăn xong lại không đánh rắm có tiếng như nhau.

“Búm.” Đây là loại ưu nhã.

“Phẹt.” Đây là loại phá đá phá trời.

“Bủm bùm bủm bủm” đây là tế thủy trường lưu(dùng tiết kiệm thì được lâu dài=.=).

“Phọt.” Đây là mẫu động vật hình.

Tiếng đánh rắm không giống nhau quanh quẩn trên sân tập.

Không chỉ là tiếng vang, uy lực của năm trăm cái rắm này cũng phải nói là vô cùng.

Có con chim sẽ trùng hợp bay ngang, bị khí rắm tập kích, rơi bịch xuống đất giãy đành đạch mấy cái, sau đó nhanh chóng đi gặp ông bà.

Dĩ nhiên, đối với những người ở đây mà nói, thứ khí này cũng có uy lực vô cùng.

Đệ tử Ngưu Tứ bán lê cau mày: “Hồ Cầu, sao rắm của ngươi lại có mùi tỏi?”

Đệ tử Hồ Cậu bán quan tài phản bác: “Nói mò, mùi tỏi kia rõ ràng là của ngươi.”

Tam công tử bán vàng làm chứng cho Ngưu Tứ: “Hồ Cầu, sáng nay ta rõ ràng nhìn thấy ngươi ăn tỏi, đừng có phủ nhận .”

Vệ sư gia của Nha Môn nói: “Được rồi được rồi, người trẻ tuổi hỏa khí lớn, Trương lão đầu bên cạnh ta đánh rắm mùi đậu hũ thối, ta còn chưa nói đây này.”

Trương lão đầu đỏ bừng cả khuôn mặt: “Ngươi mới đánh rắm mùi đậu hũ thối, cả nhà ngươi đều đánh rắm mùi đậu hũ thối!”

Vì thế một nhóm người càng tranh cãi càng lợi hại, bắt đầu đánh nhau.

Lúc này, Bạch Trúc Ngữ nghe người hầu nói, đi tới bên cạnh mấy người Đào Yêu, lễ phép nói: “Các vị xin mời đến đại sảnh ngồi.”

Đoàn người đi theo hắn xuyên qua hành lang, tới đại sảnh thì ngồi xuống ghế.

Chờ người hầu dâng lên trà và điểm tâm, Bạch Trúc Ngữ lấy cục bông ra hỏi: “Các vị không khó chịu sao? Nếu có ngửi thấy mùi gì, xin hãy dùng cái này bịt mũi lại.”

“Không cần, chúng ta sớm đã có sở chuẩn bị.” Mộ Dung Dật Phong khoát khoát tay.

“Vậy thì tốt.” Bạch Trúc Ngữ mỉm cười: “Xin hỏi các vị tìm ta có việc sao?”

Mộ Dung Dật Phong đã tự phong mình là người phát ngôn của Đào Yêu: “Có thể xin lệnh tôn đi ra ngoài gặp mặt một lần không?”

Bạch Trúc Ngữ có chút làm khó: “Xin lỗi, gia phụ vẫn bế quan tu hành, đã mười năm không gặp ngoại nhân… Các vị có chuyện gì mà không thể nói với tại hạ sao?”

“Là như vậy.” Mộ Dung Dật Phong giải thích: “Chúng ta là nghĩ đến nhận thân.”

“Nhận thân?” Bạch Trúc Ngữ không giải thích được: “Các người là thân thích của nhà tại hạ sao?”

Mộ Dung Dật Phong gật đầu: “Đào Yêu…”

Vừa nói được một nửa, liền nhưng nhìn thấy một bóng người xinh xắn phút chốc lao tới Bạch Trúc Ngữ, nhào vào trong ngực của hắn, hét lớn: “Ca! Ta tìm mọi người cực khổ quá mà!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện