"Ầm______"

"Ui__Ui___"

"Phắc_______cái mông của ai lấy ra khỏi mặt ta ngay"

Một hồi rối loạn sau, cả đám ngồi trên mặt đất ổn định nhìn nhau, thật ra nhìn cũng không thấy vì bên dưới tối quá, muốn đốt một đám hỏa để thắp sáng cũng không được, hai hỏa dị năng của đội, người bị thương kẻ thì tiêu hao sạch dị năng, cả đám đành ngồi xuống hấp thu tinh hạch của Liễu Tú Nhã đưa để khôi phục dị năng.

Nếu đã bại lộ không gian thì nàng cũng không định giấu diếm, trải qua lần sống chết không rời vừa rồi, nàng cảm thấy nàng có thể tin được bọn họ.

Liễu Tú Nhã lấy ra tinh hạch thì lấy thêm một ích đan dược nâng cao tinh thần cho cả đội. Lần này không phải không có thu hoạch, bị con tang thi tinh thần kia lăn qua lộn lại, tinh thần lực của đám người Tống Cảnh Hàn được rèn dũa cao thêm, hấp thu tinh hạch xong tinh thần lực của bọn họ đánh vỡ lá chắn cấp 2 trực tiếp đột phá cấp 3, còn Ngọc Lan Hân, Võ Chiếu, Võ Dũng thì thăng lên cấp 2 trung kì.

Đối với lần trong họa có phúc này, mọi người kinh hỉ không thôi, Ngọc Lan Hân vui vẻ nói: "Thật không ngờ phía dưới lại có thực vật sinh trưởng à, ông trời không muốn diệt chúng ta, còn phù hộ chúng nó đỡ lấy chúng ta, em muốn nói, mạng chúng ta thật cứng rắn"

Mọi người nghe thấy lời Ngọc Lan Hân thì phì cười, Hạ Hầu Nghị khôi phục thể lực vội thúc đẩy mầm móng trong tay hóa ra mấy cây đuốc làm từ Tiên Đằng đưa qua cho Lý Ngự kế bên nói: "Ngự, câu đốt lên mấy bó đuốc đi"

Lý Ngự vội đưa tay sờ soạng muốn bắt lấy cây đuốc, nhưng do quá tối quá, nên hắn không tày nào chụp được, sờ sờ một hồi tay hắn chụp vào một đống mềm mại, Lý Ngự ngây ngẩn cả người, tay không tự chủ nắn bóp mấy cái, hắn chưa kịp phản ứng thì lên tiếng hỏi: "Nghị, ngực cậu bị thương, sưng to như thế"

Mọi người nghe vậy nhao nhao hỏi thăm.

"Nghị ca, anh bị thương, sưng thành như vậy sao không nói"

"Ngự, cậu mau đốt lửa, để tớ nhìn thương thế của Nghị"

"Nghị, sao cậu không nói"

... ...... ...... ...

"Anh bóp nhầm người"

Hạ Hầu Nghị chưa kịp thanh minh thì một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên cắt đứt lời hỏi thăm của mọi người, không khí yên lặng bao trùm lên cả đội

"Buông tay" Giọng nói nhẹ nhàng ấy lại vang lên

Lý Ngự hoảng hốt giống như đụng phải lửa mà giật mạnh tay ra, lắp bắp nói: "tiểu...tiểu Nhã, anh không biết là em, em ngồi đây bao giờ"

"Tôi luôn ngồi đây, đốt đuốc đi", Liễu Tú Nhã nói xong lấy mấy cây đuốc thẩy qua cho Lý Ngự, Lý Ngự mất tự nhiên phóng ra vài tia lửa, nhất thời không gian xung quanh sáng lên không ích.

Sau khi có ánh sáng, nhóm người Ngọc Lan Hân bắn ánh mắt ám muội về phía Lý Ngự cùng Liễu Tú Nhã, Ngọc Lan Hân ánh mắt cứ qua lại giữa hai người rồi nở nụ cười bỉ ổi: "Hắc...hắc....đúng là rất to nga~~~~"

Năm người Tống Cảnh Hàn ánh mắt đầy lợi khí chiếu thẳng đến tay của Lý Ngự, nếu ánh mắt có thể hóa thành thực thể thì tay của Lý Ngự đã bị cắt nát.

Liễu Tú Nhã vẫn giữ vẻ mặt bình thường không để ý đến ánh mắt ám muội bắn đến của Ngọc Lan Hân, nàng quan sát nơi đang ở khẽ nói: "Nơi đây giống như là một con đường, hiện tại không leo lên được, chúng ta men theo nó đi tới xem có đường ra không"

Mọi người cũng thu lại tâm tình đùa giỡn, bắt đầu nhìn xung quanh, thấy quả thật không có đường khác điều đồng thời đồng ý cách của Liễu Tú Nhã.

"Ngao_____" Một tiếng thê lương gào thét, Ngọc Lan Hân một đao chặt đứt thân thể của một con dơi to lớn. Cô nhịn không được mắng: "Mẹ nó, cả ngày hôm nay đã là lần năm bị tập kích"

Cũng không biết vận khí của bọn họ tốt hay không tốt, bọn họ đi ra thông đạo nhỏ hẹp thì trực tiếp đi tới một khe vực núi, trọn hai ngày bọn họ đi mà vẫn chưa đi hết khe núi này, cũng may Liễu Tú Nhã có không gian không thì cả đám điều chết đói.

Trong hai ngày này lâu lâu bọn họ lại bị biến dị thú tập kích. Tống Cảnh Hàn nhìn về phía khe núi dài không thấy điểm cuối kia, mặt đầy lo lắng, không biết họ đã đi đến đâu có còn ở tỉnh Z không.

"Kì quái, nơi này không thấy một bóng dáng con tang thi nào chỉ toàn biến dị thú thôi" Mộc Tuấn Khanh thu hồi vũ khí vẻ mặt nghi ngờ nhìn mọi người

"Phía trên khe núi chắc là một cánh rừng" Hạ Hầu Nghị nói ra suy đoán của mình

Nhóm người Tống Cảnh Hàn đi tiếp thêm hai ngày nữa thì đến cuối đường của khe núi nhưng lại đụng phải một thông đạo nữa, mọi người nhìn thông đạo lại chần chừ, cái cảm giác tối om om của thông đạo quả thật không tốt lắm nhưng lại không còn đường nào khác.

"Đi hay không đi" Ngọc Lan Hân nhìn mọi người cất tiếng hỏi

"Đi, lấy đuốc" Liễu Tú Nhã quyết đoán chọn, không đi, không lẽ ở đây dựng nhà sống hết đời

Mọi người cũng biết không đi không được, mọi người tay cầm đuốc đi khoảng một ngày nữa thì nhìn thấy ánh sáng âm u phát ra ở phía trước, Ngọc Lan Hân nhảy dựng la lên: "Trời, hoá ra chúng ta đã đi đến đường tàu điện ngầm, vậy là sắp lên tới mặt đất rồi"

Mọi người điều hết sức vui mừng, như vậy là bọn họ sắp tìm được đường ra, nhóm người vội vàng đi theo đường tàu điện đó, đột nhiên Liễu Tú Nhã ngưng lại, quan sát chu vi xung quanh.

"Tiểu Nhã, có vấn đề" Tống Cảnh Hàn để ý đến Liễu Tú Nhã bất thường.

Liễu Tú Nhã làm một cái thủ thế, ý bảo lắng nghe

Đường hầm an tĩnh dị thường, ngoại trừ thanh âm hô hấp của mấy người bọn họ thì không có lấy một thanh âm khác. Không khí chung quanh bỗng nhiên giống như biến thành thể rắn, dính sáp vào người làm cho hô hấp không được thông thuận

"Quá yên tĩnh" Lý Tu siết chặt quả đấm nói, ở đây không lý nào một con biến dị thú cũng không có, ích nhiều cũng phải xuất hiện biến dị dơi, nơi đây rất thích hợp cho chúng làm tổ, tại sao lại không thấy chúng xuất hiện, không khí an tĩnh cực độ, hắn có cảm giác đè nén

"Tí tách____" Trong hoàn cảnh yên tĩnh đột nhiên xuất hiên tiếng nước làm mọi người trong lòng chấn động.

"Ở phía trên" Hạ Hầu Nghị phản ứng cực nhanh, giơ tay lên một dây Đằng Huyết quất tới.

Đằng Huyết đánh vào thứ ở phía trên lại phát sinh thanh âm như đánh vào đống thịt. Hạ Hầu Nghị dĩ nhiên cảm ứng được công kích của mình vô hiệu hoá với thứ trên đó, vội vàng đề cao Đằng Huyết vây quanh mọi người bảo hộ.

Võ Chiếu phóng ra mấy quả cầu lửa giữa không trung nhất thời đem trần hầm âm u chiếu sáng.

"Đó là....cái quỷ gì thế" Ngọc Lan Hân nhìn phía trên, trên mặt lộ ra vẻ ghê tởm.

Ở địa phương cách họ không xa, phía trên trần hầm có một đoàn cục thịt cùng bùn nhão hợp thể. Quái vật này không có hình thái cố định, chỉ có thể nhìn đến từng đoàn từng đoàn thịt băm cuồn cuộn theo động tác động đậy của nó, trong đoàn thịt thỉnh thoảng xuất hiện da mặt của những khuôn mặt xa lạ.

"Nôn...." Ngọc Lan Hân là người thứ nhất nhịn không được nôn một trận.

Những người khác điều là sắc mặt trắng bệch, bởi vì trong đống bùn thịt đó không chỉ có da mặt xuất hiện mà thường thường còn có thể lòi ra một tay hoặc một chân, phảng phất như đoàn thịt là vô số thân thể dung hợp cùng một chỗ mà tạo thành.

"Con mẹ nó, đây rốt cuộc là người hay thú" Mộc Tuấn Khanh gặp qua không ích thứ xấu xí, tang thi cũng không đẹp mã gì, nhưng hắn chưa gặp cái thứ nào như thứ này.

"Tí tách____"

Đây là tiếng nước vừa rồi, bất quá lúc này mọi người điều thấy rõ, "Giọt nước mưa" kia chính là từ đoàn thịt kia rơi xuống, sau khi rơi xuống đất nó liền hướng về phía nhóm người Liễu Tú Nhã

Nhóm người Liễu Tú Nhã nhất thời sắc mặt đại biến, thân hình lui nhanh về phía sau, Hạ Hầu Nghị khống chế Đằng Huyết muốn đem giọt nước thịt kia đánh bay, không ngờ Đằng Huyết tiếp xúc với giọt nước thịt kia thì nhanh chóng sáp nhập vào trong thân Đằng Huyết.

Hạ Hầu Nghị sắc mặt trắng nhợt, quyết định thật nhanh bỏ qua khống chế Đằng Huyết, sau đó liền thấy nhánh Đằng Huyết kia chậm rãi hoà tan cuối cùng biến thành một phần của giọt nước thịt kia. Đằng Huyết của Hạ Hầu Nghị thân to bằng miệng chén, chiều dài hơn 10 mét nhưng bị giọt nước thịt kia hoà tan rồi dung hợp thì chỉ còn chừng quả đấm một người.

Giọt nước thịt sau khi dung hợp Đằng Huyết thì lớn lên như quả đấm nằm trên mặt đất lăn lộn, thỉnh thoảng còn có thể thấy những chồi non xanh biếc từ bên trong nhô ra, chỉ trong vòng mấy phút giọt nước thịt tiêu hoá hết Đằng Huyết không còn nhìn thấy bất kì chồi non nào nhô ra nữa thì nó bò trở lại đoàn bùn thịt lớn trên trần hầm, nhập vào nó biến thành một bộ phận của đoàn bùn thịt.

Thấy một màn như vậy mọi người điều hoảng sợ, mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm đoàn bùn thịt kia. Cả người nó vẫn tiếp tục cuồn cuộn gợn sóng, dù không nhìn thấy mặt nó nhưng mọi người điều cảm giác được đối phương chính là nhìn bọn họ mà thèm nhỏ dãi
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện