Cao Phong và Đường Trung Long vào tới nhà ăn, vừa ngồi xuống, thì cũng là lúc thức ăn và rượu được mang lên.
Chu Bằng đối diện với Cao Phong, đột nhiên hỏi: “Cao Phong, con có chuyện phải không? Sao sắc mặt khó xem thế?”
Mọi người trong bàn ăn đều bất ngờ, đưa mắt nhìn Cao Phong, Cao Phong tánh tình thẳng thắn, không quen nói dối, nhất thời tâm trạng bất an, cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, nên đành ngồi chết trân tại chỗ.
Đường Trung Long ngồi kế bên vội tiếp lời: “Hắn và tại hạ vừa mới trao đổi quyền cước ở hậu viện, bị tại hạ dùng kế đánh thắng, cho đến bây giờ trong lòng vẫn chưa dễ chịu.
” Mọi người nghe vậy đều ồ lên.
Cao Phong cười khổ nhìn Đường Trung Long, thấy y nhanh nhẹn linh hoạt ứng đối, lòng không khỏi thầm cám ơn.
Đinh Hiểu Lan nói: “Hiểu Lan lúc đầu nghĩ không biết hai người nói chuyện gì lâu thế, thì ra hai anh em trao đổi chiêu với nhau.
” Rồi quay mặt đối diện với Đường Trung Long cười nói: “Cái huynh này chỉ biết bắt nạt huynh ấy, nếu lần sau để muội biết được, thì sẽ cho nhị ca thâu thập huynh.
”
Đường Trung Long nói: “Ta và nhị ca cô về việc Liễu Viên Viên còn chưa tính sổ rõ ràng, bây giờ lại thêm náo nhiệt của cô nữa.
”
Mọi người nghe vậy, đều bật cười ha hả.
Sau bữa cơm, mọi người kéo nhau lên khách sảnh, chưa kịp bàn tán chuyện phiếm, thì quản gia Tri Khách bước vào truyền báo, thì ra là Chu Bình, ái nữ của Chu Bằng và một số đệ tử của phái Thái Sơn vừa mới đến.
Đinh Hiểu Lan lập tức chạy ngay ra ngoài chào đón.
Một lát sau, quả nhiên Đinh Hiểu Lan cùng đi vào với một thiếu nữ và một số hán tử quần áo xanh.
Thiếu nữ đó tên Chu Bình, mặc quần áo hồng, mặt tròn tròn, nước da trắng nõn, răng trắng môi đỏ, nụ cười xem rất xinh khả ái, khi vào đến sảnh, trước tiên hành lễ vấn an Đinh lão phu nhân và phụ thân, sau đến chào hỏi Cao Phong, Đường Trung Long và các người trong sảnh.
Đinh Tương Long và Đinh Tương Ngọc thấy các sư huynh đệ mình lặn lội đường xá xa xôi vất vả, đợi họ hành lễ các bậc sư trưởng xong, lập tức dẫn họ rời khỏi khách sảnh, tận tình lấy nghĩa chủ nhà chiêu đãi họ rất nồng hậu.
Đinh Hiểu Lan và Chu Bình tuổi tác ngang nhau, tính tình rất hợp, lại khá lâu chưa gặp mặt, nên nhất thời hai chị em quấn quýt bên nhau không rời, tay dắt tay, miệng nói liên thuyên không dứt và cũng không biết đã nói cái gì nữa.
Cao Phong và Đường Trung Long mượn cớ đi nhà vệ sinh, cả hai cùng rời khỏi sảnh.
Trải qua khoảng thời gian dùng bữa, tâm tình Cao Phong đã dần dần ổn định, hắn nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng lúc này cũng chưa tìm ra cách nào ổn thỏa.
Đợi đến khi hai người tới chỗ hẻo lánh, Đường Trung Long mới hỏi: “Ngươi đã nghĩ ra biện pháp nào chưa?”
Cao Phong biểu lộ bất lực, nói: “Ngoại trừ cách ém nghẹn ra, cho tới giờ phút này, bất luận ta làm việc gì cũng đều khiến cho mọi chuyện rối tung lên ngay.
”
Thấy Cao Phong thương tâm tuyệt vọng, lòng Đường Trung Long cũng cảm thấy ngán ngẩm lây.
Cao Phong đột nhiên nghĩ tới Đường Cầm mà anh em “Tịch Lịch Song Kiếm” Chương thị có nhắc tới ngày nào trong tửu lâu, liền ôm lấy một tia hy vọng, hỏi: “Đúng rồi, ngươi còn có một muội muội tên là Đường Cầm phải không?”
Đường Trung Long hơi có chút bất ngờ, nói: “Ngươi làm sao biết, nó là muội muội thứ sáu của ta.
”
Cao Phong nói: “Ta từng nghe anh em “Tịch Lịch Song Kiếm” Chương thị có nói qua về tay nghề y thuật cô ta, không biết cô ấy có cách nào chữa trị không?”
Đường Trung Long nói: “Y thuật của lục muội xác thực không lầm, nhưng Đinh Hiểu Lan đã trúng phải độc Mỹ Nhân Lệ, là một trong các loại độc bất trị có ghi trong sách độc kinh của Đường môn ta, loại độc này cho dù Hoa Đà có chuyển thế cũng không có biện pháp, cho dù muội ta có đến kịp ngay vào lúc này, thì cũng đành giống như “Đồ tăng khổ não” mà thôi.
”
Cao Phong ngao ngán thở dài: “Trời khéo trêu người, ý trời đã vậy ….
.
”
Đường Trung Long vỗ vào vai Cao Phong, thở dài nói: “Đời người ngắn ngủi, mỏng manh như sương mai! Chúng ta sinh ra làm nam tử, cho dù có nhiều gian nan cực khổ đến mấy, thì nào có sợ hãi chi.
”
Đúng vậy, chính xác như thế, đã sinh ra làm đấng nam nhi thì phải kiên chường bất khuất, dũng cảm đối diện với sự thực, cho dù sự thực có phũ phàng đến đâu!
Huống chi bọn họ thân mang tuyệt học, đã từng làm “Kinh tâm động quỷ” trong võ lâm.
Cao Phong hít một hơi dài không khí, làm căng phồng lồng ngực lên.
Ngay vào lúc này, lòng hắn đã có quyết tâm, hắn sẽ đem hết tấm chân tình ra đối đãi thương yêu nàng, làm cho cuộc sống ngắn ngủi còn lại của nàng thật nhiều hạnh phúc, thật nhiều khoái lạc, và sẽ luôn luôn gắn bó với Hiểu Lan cho tới hơi thở cuối cùng của nàng.
Nhưng tiếc thay, hắn nào có biết, ngay vào lúc nay, lão thiên gia (ông trời) đang cố tình theo đuổi chọc ghẹo trêu đùa hắn ….
.
Chu Bằng đối diện với Cao Phong, đột nhiên hỏi: “Cao Phong, con có chuyện phải không? Sao sắc mặt khó xem thế?”
Mọi người trong bàn ăn đều bất ngờ, đưa mắt nhìn Cao Phong, Cao Phong tánh tình thẳng thắn, không quen nói dối, nhất thời tâm trạng bất an, cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, nên đành ngồi chết trân tại chỗ.
Đường Trung Long ngồi kế bên vội tiếp lời: “Hắn và tại hạ vừa mới trao đổi quyền cước ở hậu viện, bị tại hạ dùng kế đánh thắng, cho đến bây giờ trong lòng vẫn chưa dễ chịu.
” Mọi người nghe vậy đều ồ lên.
Cao Phong cười khổ nhìn Đường Trung Long, thấy y nhanh nhẹn linh hoạt ứng đối, lòng không khỏi thầm cám ơn.
Đinh Hiểu Lan nói: “Hiểu Lan lúc đầu nghĩ không biết hai người nói chuyện gì lâu thế, thì ra hai anh em trao đổi chiêu với nhau.
” Rồi quay mặt đối diện với Đường Trung Long cười nói: “Cái huynh này chỉ biết bắt nạt huynh ấy, nếu lần sau để muội biết được, thì sẽ cho nhị ca thâu thập huynh.
”
Đường Trung Long nói: “Ta và nhị ca cô về việc Liễu Viên Viên còn chưa tính sổ rõ ràng, bây giờ lại thêm náo nhiệt của cô nữa.
”
Mọi người nghe vậy, đều bật cười ha hả.
Sau bữa cơm, mọi người kéo nhau lên khách sảnh, chưa kịp bàn tán chuyện phiếm, thì quản gia Tri Khách bước vào truyền báo, thì ra là Chu Bình, ái nữ của Chu Bằng và một số đệ tử của phái Thái Sơn vừa mới đến.
Đinh Hiểu Lan lập tức chạy ngay ra ngoài chào đón.
Một lát sau, quả nhiên Đinh Hiểu Lan cùng đi vào với một thiếu nữ và một số hán tử quần áo xanh.
Thiếu nữ đó tên Chu Bình, mặc quần áo hồng, mặt tròn tròn, nước da trắng nõn, răng trắng môi đỏ, nụ cười xem rất xinh khả ái, khi vào đến sảnh, trước tiên hành lễ vấn an Đinh lão phu nhân và phụ thân, sau đến chào hỏi Cao Phong, Đường Trung Long và các người trong sảnh.
Đinh Tương Long và Đinh Tương Ngọc thấy các sư huynh đệ mình lặn lội đường xá xa xôi vất vả, đợi họ hành lễ các bậc sư trưởng xong, lập tức dẫn họ rời khỏi khách sảnh, tận tình lấy nghĩa chủ nhà chiêu đãi họ rất nồng hậu.
Đinh Hiểu Lan và Chu Bình tuổi tác ngang nhau, tính tình rất hợp, lại khá lâu chưa gặp mặt, nên nhất thời hai chị em quấn quýt bên nhau không rời, tay dắt tay, miệng nói liên thuyên không dứt và cũng không biết đã nói cái gì nữa.
Cao Phong và Đường Trung Long mượn cớ đi nhà vệ sinh, cả hai cùng rời khỏi sảnh.
Trải qua khoảng thời gian dùng bữa, tâm tình Cao Phong đã dần dần ổn định, hắn nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng lúc này cũng chưa tìm ra cách nào ổn thỏa.
Đợi đến khi hai người tới chỗ hẻo lánh, Đường Trung Long mới hỏi: “Ngươi đã nghĩ ra biện pháp nào chưa?”
Cao Phong biểu lộ bất lực, nói: “Ngoại trừ cách ém nghẹn ra, cho tới giờ phút này, bất luận ta làm việc gì cũng đều khiến cho mọi chuyện rối tung lên ngay.
”
Thấy Cao Phong thương tâm tuyệt vọng, lòng Đường Trung Long cũng cảm thấy ngán ngẩm lây.
Cao Phong đột nhiên nghĩ tới Đường Cầm mà anh em “Tịch Lịch Song Kiếm” Chương thị có nhắc tới ngày nào trong tửu lâu, liền ôm lấy một tia hy vọng, hỏi: “Đúng rồi, ngươi còn có một muội muội tên là Đường Cầm phải không?”
Đường Trung Long hơi có chút bất ngờ, nói: “Ngươi làm sao biết, nó là muội muội thứ sáu của ta.
”
Cao Phong nói: “Ta từng nghe anh em “Tịch Lịch Song Kiếm” Chương thị có nói qua về tay nghề y thuật cô ta, không biết cô ấy có cách nào chữa trị không?”
Đường Trung Long nói: “Y thuật của lục muội xác thực không lầm, nhưng Đinh Hiểu Lan đã trúng phải độc Mỹ Nhân Lệ, là một trong các loại độc bất trị có ghi trong sách độc kinh của Đường môn ta, loại độc này cho dù Hoa Đà có chuyển thế cũng không có biện pháp, cho dù muội ta có đến kịp ngay vào lúc này, thì cũng đành giống như “Đồ tăng khổ não” mà thôi.
”
Cao Phong ngao ngán thở dài: “Trời khéo trêu người, ý trời đã vậy ….
.
”
Đường Trung Long vỗ vào vai Cao Phong, thở dài nói: “Đời người ngắn ngủi, mỏng manh như sương mai! Chúng ta sinh ra làm nam tử, cho dù có nhiều gian nan cực khổ đến mấy, thì nào có sợ hãi chi.
”
Đúng vậy, chính xác như thế, đã sinh ra làm đấng nam nhi thì phải kiên chường bất khuất, dũng cảm đối diện với sự thực, cho dù sự thực có phũ phàng đến đâu!
Huống chi bọn họ thân mang tuyệt học, đã từng làm “Kinh tâm động quỷ” trong võ lâm.
Cao Phong hít một hơi dài không khí, làm căng phồng lồng ngực lên.
Ngay vào lúc này, lòng hắn đã có quyết tâm, hắn sẽ đem hết tấm chân tình ra đối đãi thương yêu nàng, làm cho cuộc sống ngắn ngủi còn lại của nàng thật nhiều hạnh phúc, thật nhiều khoái lạc, và sẽ luôn luôn gắn bó với Hiểu Lan cho tới hơi thở cuối cùng của nàng.
Nhưng tiếc thay, hắn nào có biết, ngay vào lúc nay, lão thiên gia (ông trời) đang cố tình theo đuổi chọc ghẹo trêu đùa hắn ….
.
Danh sách chương