Sau khi Nhạc Nghiên Song cáo lui thì trời cũng về chiều.
Cuối cùng Chu Bằng quyết định cùng đi với Cao Phong tới diện kiến Lưu Hán Dương.
Sau khi ra khỏi cửa, hai người liền triển khai khinh công, chỉ độ uống nửa chum trà thì đã tới trước cửa Lưu gia.
Gia đinh giữ cửa vừa thấy Cao Phong và Chu Bằng, vội vã chạy vào báo tin, chỉ một lát sau, Lưu Hán Dương và mấy người con trai tươi cười ra nghinh đón.
Chỗ mấy ngón tay Lưu Hán Dương bị đứt đã được quấn chặt chẽ bằng vải trắng, tuy bị thương nhưng lão ta vẫn hành lễ: “Chu chưởng môn đại giá quang lâm, nếu có gì thất lễ, xin bỏ qua, xin bỏ qua!”
Chu Bằng hoàn lễ, sau khi đôi bên khách sáo đã hoàn tất, liền bước vào đại sảnh.
Định vị trí ngồi cho mỗi người xong, Lưu Hán Dương mỉn cười nói: “Thiết nghĩ Chu chưởng môn vì hôn sự của lệnh ái đồ và phệ tử nhà này nên mới tới đây, thật là làm cho lão phu vui mừng khôn xiết.
”
Lưu Hàn Tùng tới trước mặt Chu Bằng quỳ gối đập đầu xuống đất: “Tùng nhi xin đa tạ Chu chưởng môn thúc thúc!” gã nói bằng giọng chân thành, nét mặt vui sướng.
Chu Bằng cảm thấy bất ngờ, không biết phải ứng xử ra sao, ông không dè Lưu Hán Dương lại đi nước cờ tiên nhập vi chủ (vào trước là chủ) như vậy? ông vốn đã có chuẩn bị sẵn các lời từ chối khéo léo, nhưng vào lúc này ngay cả một chữ cũng không thốt ra được, ông đành miễn cưỡng cười nói: “Hiền điệt trọng lễ quá, hãy mau đứng dậy.
” ông đưa tay đỡ Lưu Hàn Tùng, trong lòng nghĩ thầm: “Cái lão hồ ly này thật là quỷ kế đa đoan!”
Cao Phong tuy cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng nhìn tính tình Lưu Hàn Tùng thật thà chất phác, lại có lòng si mê Đinh Hiểu Lan, nên hắn thầm nghĩ: “Hiểu Lan nếu gả cho hắn, nhất định suốt đời sẽ được sủng ái, nàng còn cầu mong gì hơn? Tình cảm của ta đối với Hiểu Lan làm sao bằng hắn được?”
Lưu Hán Dương cười ha ha đáp lại: “Đinh lão phu nhân sớm đã có gửi thư, quả thật khiến cho cả nhà ta hoan hỉ, chiều nay lại nghe Hàn Phong nói huynh đệ có tới chơi, lại càng tăng thêm vui vẻ, thiết nghĩ sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ chuẩn bị sính lễ mang tới Đinh gia và sẽ cùng huynh đệ đàm đạo, sau đó tham khảo ý kiến Đinh lão phu nhân, để đôi bên cùng lo chuyện hỉ sự cho đôi trẻ, thật không ngờ lại được Chu chưởng môn đích thân tới tệ xá như vậy.
”
Lão khôn khéo không đề cập tới chuyện kết oán giữa hai nhà trước đây, lại càng không nói tới việc Hàn Tùng và Hiểu Lan đã giao đấu ngoài phố, trái lại lão chỉ vui mừng tập trung vào nội dung bức thư hứa kết sui gia của Đinh lão phu nhân, cho dù Chu Bằng có từng trải việc đời bao nhiêu, bây giờ cũng chỉ biết cười gượng gạo mà thôi.
Một lát sau, người hầu Lưu gia dâng trà thơm lên.
Chu Bằng nhấm một ngụm trà, nói: “Tại hạ tới đây, một phần là việc hôn sự của tiểu đồ, một phần là muốn hỏi thăm thương thế của lão gia tử.
”
Lưu Hán Dương vẫn tươi cười nói: “Cái tấm thân già nua này, nếu có mất vài ngón cũng chẳng quan hệ gì, huống chi sau này hai nhà Đinh Lưu kết thành sui gia, thì hai phái Thiếu Lâm và Thái Sơn dĩ nhiên sẽ trở nên anh em kết nghĩa, giai thoại lý thú này về sau sẽ lan truyền trong võ lâm, và mấy ngón tay bị mất của ta xem như có đóng góp vào kỳ tích này vậy.
”
Chu Bằng chỉ đành biết cười trừ và uống trà.
Lưu Hán Dương đột nhiên quay về phía Cao Phong nói: “Cao đại hiệp kiếm pháp kinh người, thật đúng là thần kiếm, hiện tại đã nhận Đinh lão phu nhân làm nghĩa mẫu, sau này cũng sẽ là người một nhà với Lưu gia, hôm qua chỉ là chuyện hiểu lầm, nếu có gì không phải xin vui lòng bỏ qua cho.
”
Cao Phong nói: “Lưu lão gia tử chớ khách sáo và cũng đừng xem trọng kẻ hèn này.
”
Đôi bên cứ đưa đẩy qua lại, không đả động gì tới vấn đề chính.
Chu Bằng xem xét tình hình, thấy nếu bây giờ đưa ra lời hủy bỏ hôn ước, thì Lưu gia sẽ lập tức trở mặt ngay, và sau này có thể sẽ kết thù với phái Thiếu Lâm nữa, hậu hoạn không thể nào lường trước được, vì thế thái độ im lặng của ông đã mặc nhiên thừa nhận hôn ước hai bên.
Lưu Hán Dương đã biết Chu Bằng tới An Khánh ngay từ chiều, và đã tiên liệu tới việc ông ta có thể sẽ hủy bỏ cuộc hôn ước, nên đã tính toán trước mọi chuyện, cuối cùng đã đạt được như ý nguyện.
Cao Phong chẳng ngờ sự việc diễn tiến không như ý muốn, lòng hắn càng buồn bực thêm, ngấm ngầm thôi thúc Chu Bằng mau chóng kết thúc để còn về.
Cuối cùng, Chu Bằng lấy cớ mới đến An Khánh, cần xum họp với Đinh gia nên cáo từ.
Lưu Hán Dương lẽ nào không biết ruột gan của ông? bề ngoài thì tỏ vẻ ân cần muốn giữ khách nhưng không giữ được, phải đành tiễn ông và Cao Phong ra cửa.
Cuối cùng Chu Bằng quyết định cùng đi với Cao Phong tới diện kiến Lưu Hán Dương.
Sau khi ra khỏi cửa, hai người liền triển khai khinh công, chỉ độ uống nửa chum trà thì đã tới trước cửa Lưu gia.
Gia đinh giữ cửa vừa thấy Cao Phong và Chu Bằng, vội vã chạy vào báo tin, chỉ một lát sau, Lưu Hán Dương và mấy người con trai tươi cười ra nghinh đón.
Chỗ mấy ngón tay Lưu Hán Dương bị đứt đã được quấn chặt chẽ bằng vải trắng, tuy bị thương nhưng lão ta vẫn hành lễ: “Chu chưởng môn đại giá quang lâm, nếu có gì thất lễ, xin bỏ qua, xin bỏ qua!”
Chu Bằng hoàn lễ, sau khi đôi bên khách sáo đã hoàn tất, liền bước vào đại sảnh.
Định vị trí ngồi cho mỗi người xong, Lưu Hán Dương mỉn cười nói: “Thiết nghĩ Chu chưởng môn vì hôn sự của lệnh ái đồ và phệ tử nhà này nên mới tới đây, thật là làm cho lão phu vui mừng khôn xiết.
”
Lưu Hàn Tùng tới trước mặt Chu Bằng quỳ gối đập đầu xuống đất: “Tùng nhi xin đa tạ Chu chưởng môn thúc thúc!” gã nói bằng giọng chân thành, nét mặt vui sướng.
Chu Bằng cảm thấy bất ngờ, không biết phải ứng xử ra sao, ông không dè Lưu Hán Dương lại đi nước cờ tiên nhập vi chủ (vào trước là chủ) như vậy? ông vốn đã có chuẩn bị sẵn các lời từ chối khéo léo, nhưng vào lúc này ngay cả một chữ cũng không thốt ra được, ông đành miễn cưỡng cười nói: “Hiền điệt trọng lễ quá, hãy mau đứng dậy.
” ông đưa tay đỡ Lưu Hàn Tùng, trong lòng nghĩ thầm: “Cái lão hồ ly này thật là quỷ kế đa đoan!”
Cao Phong tuy cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng nhìn tính tình Lưu Hàn Tùng thật thà chất phác, lại có lòng si mê Đinh Hiểu Lan, nên hắn thầm nghĩ: “Hiểu Lan nếu gả cho hắn, nhất định suốt đời sẽ được sủng ái, nàng còn cầu mong gì hơn? Tình cảm của ta đối với Hiểu Lan làm sao bằng hắn được?”
Lưu Hán Dương cười ha ha đáp lại: “Đinh lão phu nhân sớm đã có gửi thư, quả thật khiến cho cả nhà ta hoan hỉ, chiều nay lại nghe Hàn Phong nói huynh đệ có tới chơi, lại càng tăng thêm vui vẻ, thiết nghĩ sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ chuẩn bị sính lễ mang tới Đinh gia và sẽ cùng huynh đệ đàm đạo, sau đó tham khảo ý kiến Đinh lão phu nhân, để đôi bên cùng lo chuyện hỉ sự cho đôi trẻ, thật không ngờ lại được Chu chưởng môn đích thân tới tệ xá như vậy.
”
Lão khôn khéo không đề cập tới chuyện kết oán giữa hai nhà trước đây, lại càng không nói tới việc Hàn Tùng và Hiểu Lan đã giao đấu ngoài phố, trái lại lão chỉ vui mừng tập trung vào nội dung bức thư hứa kết sui gia của Đinh lão phu nhân, cho dù Chu Bằng có từng trải việc đời bao nhiêu, bây giờ cũng chỉ biết cười gượng gạo mà thôi.
Một lát sau, người hầu Lưu gia dâng trà thơm lên.
Chu Bằng nhấm một ngụm trà, nói: “Tại hạ tới đây, một phần là việc hôn sự của tiểu đồ, một phần là muốn hỏi thăm thương thế của lão gia tử.
”
Lưu Hán Dương vẫn tươi cười nói: “Cái tấm thân già nua này, nếu có mất vài ngón cũng chẳng quan hệ gì, huống chi sau này hai nhà Đinh Lưu kết thành sui gia, thì hai phái Thiếu Lâm và Thái Sơn dĩ nhiên sẽ trở nên anh em kết nghĩa, giai thoại lý thú này về sau sẽ lan truyền trong võ lâm, và mấy ngón tay bị mất của ta xem như có đóng góp vào kỳ tích này vậy.
”
Chu Bằng chỉ đành biết cười trừ và uống trà.
Lưu Hán Dương đột nhiên quay về phía Cao Phong nói: “Cao đại hiệp kiếm pháp kinh người, thật đúng là thần kiếm, hiện tại đã nhận Đinh lão phu nhân làm nghĩa mẫu, sau này cũng sẽ là người một nhà với Lưu gia, hôm qua chỉ là chuyện hiểu lầm, nếu có gì không phải xin vui lòng bỏ qua cho.
”
Cao Phong nói: “Lưu lão gia tử chớ khách sáo và cũng đừng xem trọng kẻ hèn này.
”
Đôi bên cứ đưa đẩy qua lại, không đả động gì tới vấn đề chính.
Chu Bằng xem xét tình hình, thấy nếu bây giờ đưa ra lời hủy bỏ hôn ước, thì Lưu gia sẽ lập tức trở mặt ngay, và sau này có thể sẽ kết thù với phái Thiếu Lâm nữa, hậu hoạn không thể nào lường trước được, vì thế thái độ im lặng của ông đã mặc nhiên thừa nhận hôn ước hai bên.
Lưu Hán Dương đã biết Chu Bằng tới An Khánh ngay từ chiều, và đã tiên liệu tới việc ông ta có thể sẽ hủy bỏ cuộc hôn ước, nên đã tính toán trước mọi chuyện, cuối cùng đã đạt được như ý nguyện.
Cao Phong chẳng ngờ sự việc diễn tiến không như ý muốn, lòng hắn càng buồn bực thêm, ngấm ngầm thôi thúc Chu Bằng mau chóng kết thúc để còn về.
Cuối cùng, Chu Bằng lấy cớ mới đến An Khánh, cần xum họp với Đinh gia nên cáo từ.
Lưu Hán Dương lẽ nào không biết ruột gan của ông? bề ngoài thì tỏ vẻ ân cần muốn giữ khách nhưng không giữ được, phải đành tiễn ông và Cao Phong ra cửa.
Danh sách chương