Cách đây hai tháng.
Kinh thành.
Ở Kinh thành, chỉ cần có người đề cập tới bảo tiêu, không ai không biết Uy Võ tiêu cục, khi nói tới Uy Võ tiêu cục, đương nhiên không thể không nhắc tới Tổng tiêu đầu Tần Đại Sơn.
Tên tuổi Tần Đại Sơn mười năm trước chẳng ai biết đến, nhưng bây giờ lại khác.
Vào một ngày nắng ấm đẹp trời cách đây mười năm về trước, đó chính là khoảnh khắc đầu tiên chiêu bài Uy Võ tiêu cục được treo lên, Tên tuổi Tần Đại Sơn từ một gã vô danh tiểu tốt cũng dần dần theo sự phát triển của Uy Võ tiêu cục mà trưởng thành.
Lúc ấy chẳng ai tin tưởng Tần Đại Sơn sẽ thành công, cũng chẳng ai ngờ chiêu bài Uy Võ tiêu cục lại càng ngày càng huy hoàng như thế.

___ Thiên đạo đã thưởng công!
Thật vậy, Trời cao không phụ lòng người cần mẫn lao động.
Sự cống hiến của Tần Đại Sơn đã được báo đáp.
Ông ta ngoài việc không từ bỏ mọi gian nan trở ngại, không ngừng cống hiến ra, còn tôn trọng ba tín điều lớn:
Thứ nhất, không nhận bảo tiêu các hàng hóa không được rõ ràng.
Thứ hai, hễ đã nhận hàng bảo tiêu nào, cho dù có hung hiểm tới đâu, có khó khăn thế nào, cũng phải giao hàng đúng thời hạn.
Thứ ba, đối xử chân thành với mọi khách hàng, không phân biệt lớn bé sang hèn.

Có lẽ, chính vì đức tính kiên trì và lòng tôn trọng, đã khiến ông có được sự thành công ngày nay.
******
Sáng sớm.
Đó là một sáng sớm thường ngày, Tần Đại Sơn thấy sáng sớm hôm nay và của các ngày khác không có gì khác biệt.
Sau khi ông ta hoàn tất luyện võ công và bàn giao các công việc thường ngày trong tiêu cục, bèn đi tới Tầm Hương Lâu.
Tầm Hương Lâu không có nữ nhân, nhưng có rượu ngon tuyệt hảo.
Tần Đại Sơn rất thích uống rượu ở đó, cho nên chỉ cần ông rảnh rỗi lúc nào, nhất định cũng phải tới Tầm Hương Lâu.
Ông ta có thói quen uống rượu nhâm nhi một mình, từ trước đến nay không bao giờ uống quá chén.
Ông biết cách kềm chế bản thân.
Chính vào lúc ông uống xong rượu, đột nhiên ở phòng bên xuất hiện một người.

Người đó có tướng mạo bất phàm, cử chỉ tự nhiên hoạt bát.
Người đó mỉm cười nói: “Chúng ta đều là cô thân độc ẩm, có thể uống với nhau một chén chăng?”
Tần Đại Sơn vốn không phải là thần thánh gì.
Ông ta mỉm cười gật đầu.
Người đó quả nhiên giữ lời, sau khi uống xong một chén, bèn đứng dậy từ biệt.
Tần Đại Sơn có ấn tượng tốt với người đó, nhưng cũng chẳng có hứa hẹn gì.
Qua mấy ngày sau, Tần Đại Sơn lại đến Tầm Hương Lâu uống rượu, người đó cũng xuất hiện.
Hai người đều cảm thấy có chút bất ngờ, sau khi cười chào hỏi lẫn nhau, ai nấy đều hướng đối phương kính ba chén.
Lần gặp gỡ bất ngờ này thật vui thích, nhưng hai người không nói với nhau lời nào, thậm chí hai bên cũng không cho nhau biết tên tuổi.
Lại qua mấy ngày khác, Tần Đại Sơn cũng đến Tầm Hương Lâu.
Giống như trời tác hợp, người đó đến sớm hơn Tần Đại Sơn một chút.
Hai người đều ôm bụng cười thỏa thích.
Sau khi tận tình uống với nhau mười chén, lúc đó cả hai mới cho biết họ tên, thân phận.
Thì ra người đó làm quan trong triều đình, làm đến chức Phó thống lĩnh Cẩm Y Vệ, tên là Hàn Trung.

Hàn Trung cũng cảm thấy bất ngờ khi biết thân phận của Tần Đại Sơn.


Cả hai đều ngưỡng mộ lẫn nhau, lại uống thêm mười chén nữa.
Tuy hai người chỉ gặp và uống rượu với nhau ba lần, nhưng cả hai đều có cảm giác như đã quen thân với nhau ba chục năm.
Sự tình lại trôi qua hơn một tháng.
Một hôm, Hàn Trung đột nhiên tới Uy Võ tiêu cục tìm Tần Đại Sơn.
Tần Đại Sơn nhiệt tình tiếp đãi Hàn Trung, hỏi: “Có sự việc gì chăng?”
Hàn Trung nói: “Hoàng cung có một số quan ngân muốn ủy thác cho Uy Võ tiêu cục hộ tống tới Dư Diêu ở Triết Giang.”
Tần Đại Sơn nói: “Số lượng quan ngân là bao nhiêu?”
Hàn Trung nói: “Tám trăm vạn lượng.”
Tần Đại Sơn hơi kinh ngạc, ông cảm thấy khó tin tưởng, cớ sao triều đình lại giao số lượng quan ngân khá lớn cho tiêu cục mình áp tải?
Hàn Trung thấy ông ta có vẻ ngạc nhiên thì mỉm cười, vội lôi trong bụng ra một văn thư.
Tần Đại Sơn xem qua, không những kinh ngạc, mà còn cao hứng nữa.
Bởi vì văn thư này không giống như các văn thư khác, mà chính là công văn chính thức của Ty nội vụ trực thuộc Hộ bộ phê ký về việc vận chuyển quan ngân.
Tất cả đều chính xác, chẳng trách Tần Đại Sơn không cao hứng sao được?
******
Sau khi Hàn Trung về rồi, Tần Đại Sơn lập tức chuẩn bị cho chuyến bảo tiêu quan trọng này.
Ông ta nhanh chóng cho triệu hồi mười một vị Phó tổng tiêu đầu thuộc chín đại Phân tiêu cục của các tỉnh Phúc Châu, Nam Kinh, Tề Nam, Trường Sa ..v.v.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Uy Võ tiêu cục thành lập được áp tải một món hàng quan trọng như thế, do đó việc điều động nhân lực ở các nơi khác về cũng chưa từng có qua trong lịch sử của tiêu cục.


Tất cả đều được thuận lợi.

Các nhân thủ sở hữu đều kịp thời về tới kinh thành.

Tần Đại Sơn dựa theo yêu cầu của phía chủ hàng, giao nhận hàng tận tay, sau đó xuất phát từ kinh thành, chuyển hàng tới Triết Giang.
Đoàn bảo tiêu bước đầu gặp khá thuận lợi, năm sáu ngày liền tiết trời khô ráo không mưa gió.
Sang ngày thứ bảy, đoàn bảo tiêu tiến vào đất Hoài Nam.
Khí trời tốt đẹp, gió xuân làm ngây ngất mọi người.
Đoàn bảo tiêu chậm rãi di chuyển, cho tới gần chiều thì trước mắt gặp một khu rừng khá rậm mà đoàn bảo tiêu phải đi qua.
Tần Đại Sơn hít thở mạnh để tinh thần thêm tỉnh táo.
Ông ta hành sự rất cẩn thận, từ trước tới nay chưa bao giờ hấp tấp bất cứ việc gì.
Ông phái một số nhân thủ đi trước dò đường.
Những người thám thính sau khi tiến vào rừng đã nhanh chóng quay lại, tất cả đều bình thường, đạo lộ thông suốt, hơn nữa được báo cáo khu rừng đó tên Thôn, vốn là khu rừng Hòe của lão Lưu Trang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện