Lôi Vũ trầm lặng một lát, lại hỏi: “Không biết Đường môn ở đất Thục so với các đại môn phái võ lâm khác có đặc điểm gì khác biệt không?”
Cao Phong nói: “Điểm này tôi không rõ lắm.
”
Lôi Vũ chau mày suy nghĩ một hồi, nói: “Ngươi đã đi trước ta một bước tới Ngũ Hổ sơn trang, không biết có thu hoạch được manh mối gì trọng yếu không?”
Cao Phong nói: “Đối với vụ án này tôi chỉ là người ngoại cuộc, tới sớm hơn một chút cũng không có gì khác biệt, vì ông là người chấp hành xử lý vụ án nên chắc biết rõ ràng hơn tôi, bất quá tôi chỉ là người ôm việc vớ vẩn vào mình mà thôi.
”
Lôi Vũ không hỏi thêm câu nào nữa, ông ta đưa mắt quét về phía đám người Lưu gia, cất giọng âm u: “Ta thấy các người làm những việc không đâu, đã xảy ra chuyện gì để đến nỗi các ngón tay của Lưu lão gia tử phải đứt lìa.
”
Chỗ ngón tay bị đứt của Lưu Hán Dương sau khi dùng thuốc đã trở nên đỡ đau nhức nhiều, bây giờ không còn đáng lo ngại nữa, lão đưa tay trái kéo Lưu Hàn Bách đang đau khổ quỳ dưới đất lên, nói: “Bách nhi, con hãy đứng dậy, lão gia tuổi tác đã cao, bây giờ có thiếu mấy ngón cũng chẳng quan hệ gì, chỉ cần thấy các con được bình an vô sự, cho dù lão gia có lập tức quy tiên, cũng cảm thấy an ủi rất nhiều.
”
Sau khi Lưu Hàn Bách đứng lên, gã nắm chặt lấy tay phụ thân, nước mắt tuôn đầm đề trên mặt.
Cao Phong nhìn những người Lưu gia, trong lòng có phần áy náy, cố lấy dũng khí, bước tới trước mặt Lưu Hán Dương, ôm quyền nói: “Lưu lão gia tử, tại hạ vô ý phạm sai lầm, thật có lỗi!”
Lưu Hàn Bách gật đầu, nói: “Hảo Cao Phong, hảo kiếm pháp, đúng là hậu sinh khả úy!”
Mặt Cao Phong nóng bừng lên, lòng thấy hổ thẹn, không biết đáp trả làm sao ….
.
******
Tại khách sảnh.
Rượu Bích Loa Xuân trong chén tràn đầy, Cao Phong trước sau vẫn chưa uống, thậm chí cũng không nói lời nào.
Mỗi lần nghĩ tới đám người Lưu gia khi rời khỏi Đinh gia trang đã nhìn hắn bằng ánh mắt thù hận, lòng hắn lại càng thêm sầu muộn.
Lôi Vũ đã ra đi, mang theo sứ mệnh và các nghi vấn trong đầu.
Trước khi đi, ông ta nói với Cao Phong, nếu như phá án được xong sớm, ông ta sẽ dành chút thời gian để lãnh giáo kiếm pháp với Cao Phong.
Cao Phong liền đáp ứng.
Đinh Tương Long ngồi đối diện với Cao Phong và Đinh Hiểu Lan, y cũng ít nói.
Cuối cùng y mở miệng: “Ngươi đang nghĩ tới Lôi Vũ?”
Cao Phong gật đầu.
Đinh Tương Long lại nói: “Ngươi thấy Lôi Vũ có thể phá được án không?”
Cao Phong bây giờ mới chịu đưa chén rượu lên miệng uống: “Nếu Lôi Vũ không có biện pháp, chắc chắn không ai có thể phá án được.
”
Đinh Tương Long ngây người ra, nói: “Ông ta lợi hại vậy ư?”
Cao Phong nói: “Các vụ án lớn mấy năm gần đây phát sinh, cả ở trong võ lâm lẫn triều đình, tất cả đều do ông ta phá được.
”
Đinh Tương Long nói: “Trước đây ta đã từng nghe sư phụ nói qua, đao pháp ông ấy đứng hàng đầu đương thế, không biết có thật không?”
Cao Phong cười khổ: “Ta chưa nhìn thấy ông ta xuất đao, hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo, nhưng rõ ràng ông ta không phải chỉ có hư danh.
”
Đinh Tương Long nói: “Lục Phiến Môn có nhân vật kiệt xuất như ông ta, có thể nói phúc đức cho Đại Minh và bá tánh.
”
Ngay vào lúc này, một gia đinh chạy vào bẩm báo, Đinh lão phu nhân muốn mời hai người qua nghị sự.
Hai người lập tức đứng dậy, vội đi về phía phòng của Đinh lão phu nhân.
Hết chương 27
Cao Phong nói: “Điểm này tôi không rõ lắm.
”
Lôi Vũ chau mày suy nghĩ một hồi, nói: “Ngươi đã đi trước ta một bước tới Ngũ Hổ sơn trang, không biết có thu hoạch được manh mối gì trọng yếu không?”
Cao Phong nói: “Đối với vụ án này tôi chỉ là người ngoại cuộc, tới sớm hơn một chút cũng không có gì khác biệt, vì ông là người chấp hành xử lý vụ án nên chắc biết rõ ràng hơn tôi, bất quá tôi chỉ là người ôm việc vớ vẩn vào mình mà thôi.
”
Lôi Vũ không hỏi thêm câu nào nữa, ông ta đưa mắt quét về phía đám người Lưu gia, cất giọng âm u: “Ta thấy các người làm những việc không đâu, đã xảy ra chuyện gì để đến nỗi các ngón tay của Lưu lão gia tử phải đứt lìa.
”
Chỗ ngón tay bị đứt của Lưu Hán Dương sau khi dùng thuốc đã trở nên đỡ đau nhức nhiều, bây giờ không còn đáng lo ngại nữa, lão đưa tay trái kéo Lưu Hàn Bách đang đau khổ quỳ dưới đất lên, nói: “Bách nhi, con hãy đứng dậy, lão gia tuổi tác đã cao, bây giờ có thiếu mấy ngón cũng chẳng quan hệ gì, chỉ cần thấy các con được bình an vô sự, cho dù lão gia có lập tức quy tiên, cũng cảm thấy an ủi rất nhiều.
”
Sau khi Lưu Hàn Bách đứng lên, gã nắm chặt lấy tay phụ thân, nước mắt tuôn đầm đề trên mặt.
Cao Phong nhìn những người Lưu gia, trong lòng có phần áy náy, cố lấy dũng khí, bước tới trước mặt Lưu Hán Dương, ôm quyền nói: “Lưu lão gia tử, tại hạ vô ý phạm sai lầm, thật có lỗi!”
Lưu Hàn Bách gật đầu, nói: “Hảo Cao Phong, hảo kiếm pháp, đúng là hậu sinh khả úy!”
Mặt Cao Phong nóng bừng lên, lòng thấy hổ thẹn, không biết đáp trả làm sao ….
.
******
Tại khách sảnh.
Rượu Bích Loa Xuân trong chén tràn đầy, Cao Phong trước sau vẫn chưa uống, thậm chí cũng không nói lời nào.
Mỗi lần nghĩ tới đám người Lưu gia khi rời khỏi Đinh gia trang đã nhìn hắn bằng ánh mắt thù hận, lòng hắn lại càng thêm sầu muộn.
Lôi Vũ đã ra đi, mang theo sứ mệnh và các nghi vấn trong đầu.
Trước khi đi, ông ta nói với Cao Phong, nếu như phá án được xong sớm, ông ta sẽ dành chút thời gian để lãnh giáo kiếm pháp với Cao Phong.
Cao Phong liền đáp ứng.
Đinh Tương Long ngồi đối diện với Cao Phong và Đinh Hiểu Lan, y cũng ít nói.
Cuối cùng y mở miệng: “Ngươi đang nghĩ tới Lôi Vũ?”
Cao Phong gật đầu.
Đinh Tương Long lại nói: “Ngươi thấy Lôi Vũ có thể phá được án không?”
Cao Phong bây giờ mới chịu đưa chén rượu lên miệng uống: “Nếu Lôi Vũ không có biện pháp, chắc chắn không ai có thể phá án được.
”
Đinh Tương Long ngây người ra, nói: “Ông ta lợi hại vậy ư?”
Cao Phong nói: “Các vụ án lớn mấy năm gần đây phát sinh, cả ở trong võ lâm lẫn triều đình, tất cả đều do ông ta phá được.
”
Đinh Tương Long nói: “Trước đây ta đã từng nghe sư phụ nói qua, đao pháp ông ấy đứng hàng đầu đương thế, không biết có thật không?”
Cao Phong cười khổ: “Ta chưa nhìn thấy ông ta xuất đao, hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo, nhưng rõ ràng ông ta không phải chỉ có hư danh.
”
Đinh Tương Long nói: “Lục Phiến Môn có nhân vật kiệt xuất như ông ta, có thể nói phúc đức cho Đại Minh và bá tánh.
”
Ngay vào lúc này, một gia đinh chạy vào bẩm báo, Đinh lão phu nhân muốn mời hai người qua nghị sự.
Hai người lập tức đứng dậy, vội đi về phía phòng của Đinh lão phu nhân.
Hết chương 27
Danh sách chương