Cao Phong vận khí toàn thân, tập trung tinh thần tiếp chiêu.

Sau khi đám đạo sĩ đánh ra năm sáu chiêu, hắn dần dần phát hiện, các đối thủ này hoặc sử dụng “Thái Cực Kiếm Pháp”, hoặc “Kinh Long Kiếm Pháp”, hay “Truy Vân Kiếm Pháp”, mỗi chiêu mỗi thức, ngay cả bao hàm nội công, tất cả đều quá quen thuộc với hắn, khi còn nhỏ hắn đã từng luyện tập qua trên núi Võ Đang.

Hắn nhanh chóng phán đoán: “Đám đạo sĩ này và phái Võ Đang không thể có quan hệ được, lời nói của bọn chúng có vẻ như không giả dối, nhưng rốt cuộc ẩn tình bên trong có liên quan hay không?” Hắn nghĩ nhưng tay không dừng, keng keng keng keng, một chiêu “Ô Long Bài Vĩ”, chiêu này có bốn thức, phân đều tấn công bốn đối thủ, chiêu lấy công làm thủ.

Đinh Hiểu Lan đứng bên ngoài quan sát trận chiến, nàng xuất thân từ phái Thái Sơn, mà võ học Thái Sơn lại nổi bật trong võ lâm về mặt kiếm thuật, tuy nàng chưa phải là danh thủ đại gia, nhưng cũng có thể xếp vào hàng hành gia, mắt thấy đám đạo sĩ tên nào tên nấy kiếm pháp tinh diệu, mà Cao Phong lại đơn độc chống chỏi với quần hùng, nên lòng nàng không khỏi có chút lo lắng, đến khi thấy hắn ra chiêu không ngừng, chiếm hẳn thế thượng phong, thì nàng biết cục diện hôm nay hắn chỉ có thắng chứ không thua.

Đám đạo sĩ kiếm chiêu tuy có tinh thâm, nhưng công phu tu luyện chưa cao, huống chi lại đụng độ với một cao thủ hàng đầu am hiểu võ học bản môn, nên trong lúc đối kháng, chẳng mấy chốc đám đạo sĩ này bị rơi vào thế giật gấu vá vai.

Đấu thêm vài hiệp, bỗng Cao Phong quát lớn, thân hình triển động, kiếm thế dâng đột ngột, kiếm quang lấp loáng, leng keng hai tiếng, rồi nghe có hai tiếng binh binh dội lại, bốn tên đạo sĩ đều bị trúng chiêu, hoặc bị té ngửa ra sau, hoặc trường kiếm bị chấn động vuột khỏi tay, mặt mũi tên nào tên nấy đều thất sắc, xấu hổ vô cùng.


Các người của tửu phường Thường gia thấy Cao Phong đại thắng, đều reo hò lên.

Đinh Hiểu Lan vỗ tay hoan hô: “Đánh hay lắm, đánh tuyệt lắm! Đánh cho bọn đạo sĩ này khóc oa oa!”
Cao Phong chỉ kiếm về đám đạo sĩ, nói: “Bọn ngươi hành vi bất nghĩa, ta chỉ cảnh cáo thôi, hãy mau cút về bẩm báo lại với sư phụ giáo chủ các ngươi!”
Đám đạo sĩ thấy hắn không truy đến cùng, có phần hơi bất ngờ, có tên chỉ vội vàng xoay người bỏ chạy, có tên nhặt kiếm còn cố ngoái đầu nhìn rồi mới bỏ đi.

Hai tên quan sai gác trước cổng thấy tình hình không xong, cũng vội vã chuồn mất.

Các người trong Thường gia thấy cường địch đã thối lui, ai nấy đều vui sướng vô cùng, nhất là người đàn bà mập, Thường phu nhân, bà ta nắm nấy tay Đinh Hiểu Lan và Cao Phong, mặt vui mừng rưng rưng nước mắt, miệng lắp bắp nói mãi câu “Ân công” “Ân công cứu mạng” cũng không xong.

Lát sau, vợ chồng người đàn bà mập mời bọn Cao Phong đi vào khách sảnh, dùng trà.

Cao Phong hỏi han nguồn gốc sự việc, những người Thường gia tranh nhau thuật lại, quả nhiên giống y như lời tên hầu bàn bên khách sạn đã kể qua, còn việc vì sao tên giáo chủ phải cần gái còn trinh để tu luyện pháp thuật thì mọi người không ai biết rõ.

Dùng trà chưa xong, Thường phu nhân đã dắt con gái mình là Tú Vân từ khuê phòng ra để bái kiến ân nhân.

Quả nhiên tuổi tác Tú Vân và Đinh Hiểu Lan xấp xỉ bằng nhau, Tú Vân tóc đen huyền, môi hồng răng trắng, trông thanh tú vô cùng, đáng tiếc là đôi mắt nàng thâm đỏ, rõ ràng biết trước đó nàng đã đau khổ khóc lóc rất nhiều.

Nàng vừa thấy bọn Cao Phong, định quỳ xuống bái tạ.


Đinh Hiểu Lan vội nắm lấy tay nàng, nói: “Mẹ em là di nương của ta, còn em là muội muội của ta, không nên quỳ!”
Thường phu nhân cười nói: “Sao ta lại có phúc khí này, có được một cháu gái như cô nương đây.

” Lời bà ta thật minh mẫn, rõ ràng đã hiểu Đinh Hiểu Lan trước đây đã lừa mình.

Đinh Hiểu Lan cũng cười, nói: “Muội muội Thường gia con đã nhìn nhận, còn di nương đây con càng phải nhìn nhận hơn.


Trong sảnh đường tràn ngập bầu không khí vui vẻ.

Giữa lúc Thường gia đang chuẩn bị mở yến tiệc tạ ơn, đột nhiên nghe có tiếng nhốn nháo ở bên ngoài, mọi người đều khẩn trương, cho rằng nhất định Thần Linh giáo đã quay trở lại.

Quả nhiên người giúp việc của Thường gia hốt hoảng chạy vào truyền báo: “Đám đạo sĩ ác nhân đó đã kéo lại.



Người Thường gia ai nấy đều lo buồn, sắc mặt sợ hãi.

Cao Phong đứng dậy nói: “Cả nhà đừng hoảng hốt, ta tự có biện pháp.

” Nói xong, hắn xách kiếm rời khỏi sảnh.

Đinh Hiểu Lan an ủi người nhà Thường gia xong cũng vội vã nối gót theo sau Cao Phong
Hết chương 15.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện