Vô Kỵ bước đến một bàn trống gần đó, ngồi xuống rót một tách trà, hắn vừa uống vừa quan sát tên sâu rựu Lệnh Hồ Xung và nam tử họ Tiêu uống rựu. Hắn bấy giờ mới thấy gia hỏa Lệnh Hồ thú vị, không ngờ con sâu rựu này mê rựu đến vậy, có thể dùng mọi cách để có thể uống rựu, khiến Vô Kỵ trong tâm củng thấy bội phục hắn mấy phần.
Vô Kỵ đang suy nghĩ miên man thì một nam tử trung niên bước đến gần hắn. Nam tử này khuôn mặt rất anh tuấn, nước da màu đồng, thân cao hai thước, dáng người săn chắc, mặc một bộ y phục màu đen tuyền, hai tay, hai chân đều đeo một chiếc vòng, chân lại không mang giầy, trong rất là "nhà quê". Nhưng trên người hắn lại mang một khí chất vương giả, nếu người bình thường nhìn thấy hắn chắc không kịp nghĩ mà quỳ xuống, như quỳ trước một vị quân vương.
Hắn bước tới bàn đối diện Vô Kỵ, nhìn Vô Kỵ một cái, rồi quay mặt đi, ra hiệu cho tên tiểu nhị. Tên tiểu nhị thấy khách gọi mình liền đi tới, miệng luyên thuyên thực đơn của quán, hắn nghe tiểu nhị giới thiệu một hồi lâu, thì gọi một ít đồ ăn, trong khi đợi đồ ăn đưa lên, hắn hay nhìn về hướng nam tử họ Tiêu và Lệnh Hồ Xung đang cùng nhau nâng chén. Tất cả việc hắn làm từ lúc bước vào đến giờ Vô Kỵ đều chú ý quan sát hết, Vô Kỵ có cảm giác bất thường với nam tử này.
Bỗng nhiên có một âm thanh trong trẻo cất lên, mang đầy sự trách móc, còn có cả cấu giận.
- Doanh Doanh ngươi củng không cần hà tiện như vậy, ngươi có cần tiếc mấy câu với ta như thế không? Âm thanh vừa dứt thì lại có âm khác cất lên, dường như muốn đáp lại âm thanh trước đó.
- Ta thật sự không biết, Đông Phương thúc thúc, ngươi ép ta củng không được nha
Vô Kỵ quay mặt về phía cửa, hắn nhìn thấy hai thân ảnh đi vào, một cao một thấp, đều là nữ giới. Nữ tử cao mặc một bộ y phục màu tím, phía sau lưng mang một cây mộc cầm, nhan sắc nàng thập phần diễm lệ, có thể so sánh với nữ tử bạch y ngồi đối diện Đoàn Dự. Nữ tử thấp lại như một cô bé, nhìn chỉ hơn 12 tuổi, xinh xắn dễ thương, mặt đỏ hồng hào lại thêm hai đồng tiền trên má, mặc một bộ bạch y, trên tóc lại thắt hai sợi băng màu trắng hình con bướm, trong thập phần đáng yêu.
Hai nữ tử bước vào ngồi đối diện Vô Kỵ và nam tử nước da màu đồng, họ lúc này ngừng nói, gọi vài món ăn với tiểu nhị thì hai nàng im lạng nhìn nhau, tiểu cô nương áo trắng dùng ánh mắt trách móc vị cô nương đi cùng rồi quay mặt đi, không nói gì đến nàng nữa.
- Doanh Doanh, tại sao cô ở đây, cô không phải cùng sư thúc quy ẩn sao
Lệnh Hồ Xung hét lên, đi về phía nữ tử cao mà hắn gọi là Doanh Doanh, hắn tay vẫn cầm bình rựu, trên đường đi không quên uống vài ngụm.
- Lệnh Hồ Xung ngươi là trò mà không biết học theo thầy, lại suốt ngày chìm đắm trong tửu giới, ta cảm thấy mất mặt dùm Kiếm Thần
Tiểu cô nương bạch y trách móc Lệnh Hồ Xung, nàng liếc hắn một cái, rồi chụp bình rựu trên tay Lệnh Hồ Xung mà uống một ngụm, điều khiến mọi người bất ngờ là động tác nàng cực nhanh, làm ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên.
- Nè nhóc ngươi bằng ấy tuổi mà dám cướp bình rựu trên tay lão tử, còn dám uống rựu của lão tử nữa chứ, ngươi có tin... a đau, đau...đau
Tiểu cô nương dùng tay véo vào tai Lệnh Hồ Xung, chỉ cần hắn mở miệng là nàng lại véo mạnh một cái, khiến Lệnh Hồ Xung muốn nói củng không được, muốn khóc củng không xong. Nàng vẫn cứ nắm lấy tai Lệnh Hồ Xung không chịu thả, mặc cho Lệnh Hồ Xung đau khổ.
- Dừng lại đi, người mà làm quá có khi hắn lại khóc oà lên cho coi.
Nghe được nữ tử cao khuyên nhủ, tiểu cô nương liền buông tay, tay còn lại nâng bình rựu uống một ngụm, vẻ mặt có vẻ thoải mái hơn một chút. Lệnh Hồ Xung xoa tai, mặt nhăn nhó, muốn nói gì mà không nói được, lời tới miệng chỉ biết nuốt ngược vào. Một lúc sau hắn mới thở dài
- Này Đông Phương cô nương, ngươi tại sao lại thành một nữ hài như thế chứ, làm ta không biết mới khi dễ ngươi, ta... ta... thôi cứ như ta sai đi
Tiểu cô nương nghe hắn nói vậy càng khoái chí, uống một hơi cạn bình rựu, cười lên một tiếng. Nhìn cảnh Lệnh Hồ Xung e dè trước một nữ hài, khiến mọi người có mặt trên tầng này đều cười lớn. Nam tử họ Tiêu đứng lên, hướng chén rựu về phía tiểu cô nương.
- Tại hạ tên Tiêu Phong, bang chủ đời thứ sáu Cái Bang. Tại hạ từ xưa đến nay rất quý trọng người tài giỏi, nay thấy các hạ chỉ xuất vài chiêu liền biết các hạ võ công không tầm thường, tại hạ kính các hạ một chén coi như quà gặp mặt
Nói rồi Tiêu Phong bưng chén rựu lên uống cạn, hắn đưa chén lên cho mọi người thấy, rồi ném một bình về phía tiểu cô nương. Hắn làm như vậy người khác nhìn vào đều cho rằng hắn quá đề cao tiểu cô nương này rồi, chỉ là vừa dạy dỗ một tên sâu rựu thôi mà. Nhưng chỉ có một số người ở đây biết trong đó có hắn, mới hiểu rõ thực lực của nữ hài này thật không tầm thường.
Nữ hài đưa tay đón lấy, mở nắp uống cạn, nghiêng miệng bình hướng Tiêu Phong, chứng tỏ nàng ta củng coi trọng Tiêu Phong, mà cho hắn một cái mặt mũi. Nàng nhẹ nhàng đặt bình rựu xuống, liếc Lệnh Hồ Xung cao một cái, làm hắn lạnh sống lưng.
- Ta họ Đông Phương tên thì không tiện nói rõ, cứ gọi Đông Phương cô nương được rồi
Nói rồi nàng đưa tay về nử tử cao, miệng cười cười
- Người ngồi đây là Nhậm Doanh Doanh, truyền nhân của Cầm Đế, nhi nữ giáo chủ đời trước của Nhật Nguyệt Thần Giáo Nhậm Ngã Hành, còn là thê tử của Kiếm Thần vang danh một cõi
- Hoá ra là Đông Phương cô nương và Doanh Doanh cô nương, thật vinh hạnh cho Tiêu mỗ khi được diện kiến
Tiêu Phong vốn là một người hào sảng, chỉ cần ai không phải địch thì chính là bạn, hắn không ngại kết giao thêm một bạn hữu, nói rồi hắn lại nâng chén uống cạn.
- Ta củng hân hạnh diện kiến Bắc Đẩu Thần Cái, hôm nay gặp mặt đúng là duyên phận
Đông Phương nữ hài nói xong, liền cách không lấy vật, bình rựu bàn Tiêu Phong bay vào tay nàng, nàng lại hướng về phía nam tử nước da màu đồng.
- Ta thấy các hạ củng chả người tầm thường, mà người không tầm thường thì Đông Phương ta rất thích kết giao, nếu không ngại các hạ có thể xưng danh xưng tánh, cho Đông Phương ta đây được biết quý danh của các hạ
Nói rồi nàng lại một hơi uống cạn bình rựu, một màng này khiến mọi người ai củng ngạc nhiên, nam tử nước da đồng kia lại được Đông Phương nữ hài tử này chú ý. Nam tử nước da màu đồng nghe được lời Đông Phương tiểu cô nương nói thì đứng lên.
- Ta tên Sùng Lãm, hiệu là Lạc Long Quân, vua nước Đại Việt, nay cô nương có lòng ta tất nhiên bồi tiếp, cạn.
Hắn nâng chén rựu đầy uống cạn, chứng tỏ rất coi trong Đông Phương nữ hài. Điều này làm Đông Phương nữ hài rất ư là thích chí, lúc này Lệnh Hồ Xung củng chen vào, tay cầm một bình rựu.
- Ta củng kính các vị một... ây da
Hắn chưa kịp uống thì lại bị cái véo tai như trời giáng, làm mặt hắn nhăn nhó. Đông Phương nữ hài giọng điệu như người lớn nói chuyện với một đưa bé, mặc dù nhìn vào nàng mới chính là đứa bé, nói:
- Ai củng được uống, chỉ ngươi là không được uống, ngươi thân phận gì mà dám cùng uống rựu với sư mẫu hả
Lệnh Hồ Xung xoa lỗ tai, lùi về sau ba bước, vẽ mặt trêu ghẹo, hướng Đông Phương nữ hài, nói:
- Ngươi còn chưa được sự đồng ý của sư phụ ta mà dám nhận lung tung, có tin ta giáo huấn oắt con ngươi một trận không.
Đông Phương nữ hài nghe vậy rất tức giận, tay xuất ra một cây kiếm màu trắng ngọc, đâm tới. Lệnh Hồ Xung củng lấy ra một thanh hắc kiếm, tiếp chiêu Đông Phương nữ hài.
Hắn lùi lại ba bước, chân đạp Tuý Bộ, như người say đi đứng không vững mà tránh né, người thường nhìn vào sẽ nghĩ hắn té là cái chắc, nhưng ai mà tin mắt có thể thấy rõ bộ pháp của hắn vô cùng ảo diệu, bộ pháp tuy lảo đảo nhưng cho dù kiếm của Đông Phương nữ hài có tấn công cách mấy củng không làm hắn té được.
Đông Phương nữ hài tiếp tục tấn công, từng chiêu kiếm của rất quỷ dị, lại mang tốc độ cực nhanh, liên tiếp đâm tới các điểm yếu trên người Lệnh Hồ Xung, khiến hắn vừa ngăn, vừa lùi về sau tránh né.
- Ngươi dùng Tịch Tà Kiếm Pháp đấu với ta, vậy xem Tuý Kiếm của ta có tiếp được Tịch Tà của ngươi không?
Lệnn Hồ Xung nói xong thì chuyển từ thủ sang công, bộ pháp lảo đảo như người say kèm theo từng kiếm từng kiếm đâm tới, nhìn sơ thì thấy hắn đâm lung tung, từng chiêu từng chiêu trong rất đơn giản, thô rất thô, nhưng ẩn sâu trong chiêu đó lại không đơn giản. Đông Phương nữ hài càng đánh càng nhanh, chiêu số sử ra càng lúc càng quỷ dị, Lệnh Hồ Xung chỉ mới tấn công được mười chiêu lại phải nghiên về phòng thủ, tiếp tục đỡ và né tránh chiêu kiếm của Đông Phương nữ hài.
- Ta coi như ngươi không dùng Độc Cô Cửu Kiếm thì làm thế nào ngăn được Tịch Tà Kiếm Pháp của ta, Lệnh Hồ Xung tiếp sư mẫu ngươi một kiếm
Kiếm quang đi tới, đâm thẳng đến nhãn cầu Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung biết hắn chậm mất một nhịp so với nữ hài, tình cảnh này buộc hắn dùng thứ đó, Lệnh Hồ Xung liền một kiếm đâm ra, hướng Đông Phương nữ hài đồng quy ư tận.
Độc Cô Cửu Kiếm - Phá Kiếm Thức
Đông Phương nữ hài lui kiếm về thủ, tránh thoát được kiếm của Lệnh Hồ Xung. Nàng định tấn công thì có một âm thanh ngăn cản lại
- Các ngươi còn không mau dừng tay
Lệnh Hồ Xung lúc này đả thấy một nam tử bạch y đứng trước Đông Phương nữ hài, hắn đứng đối diện Lệnh Hồ Xung, nhìn Lệnh Hồ Xung một cái, nhẹ nhàng trách
- Lệnh Hồ Xung, ngươi từng tuổi này mà lại đi ức hiếp một tiểu cô nương ư?
Lệnh Hồ Xung đỏ mặt, miệng lấp bấp
- Ta.. ta.. chỉ lỡ miệng trêu đùa nàng xíu thôi, ai ngờ nàng xuất thủ nên ta đành tiếp nàng mấy kiếm, sư thúc ngươi không cần phải trách ta như vậy
Bạch y nam tử thập phần anh tuấn tiêu sái, lại thêm khí chất ưu nhã, nhìn hắn cứ như nam tử bước từ trong tranh ra, ngây cả nam tử họ Đoàn củng không thể so sánh được.
- Ngươi trêu đùa nữ hài này thì ngươi sai rồi, nàng không cho ngươi mấy kiếm mới là chuyện lạ kỳ... ngươi còn không... hả
Hắn chưa kịp nói hết câu thì từ đằng sau lưng hắn, một đôi tay nhỏ ôm eo hắn, cái tay trắng nhue tuyết, đích thị là của Đông Phương nữ hài. Điều này làm hắn hơi ngạc nhiên, hắn dù có anh tuấn đến mấy, củng không thể khiến một nữ hài chỉ khoản 12 tuổi yêu từ cái nhìn đầu tiên như thế chứ.
- Cuối cùng ta củng gặp ngươi rồi, ngươi... ngươi có biết... ta... ta nhớ ngươi lắm không
Giọng Đông Phương nữ hài như nghẹn lại, mắt bắt đầu ngấn nước, hai má hồng hào của nàng lúc này càng thêm ửng đỏ.
Vô Kỵ đang suy nghĩ miên man thì một nam tử trung niên bước đến gần hắn. Nam tử này khuôn mặt rất anh tuấn, nước da màu đồng, thân cao hai thước, dáng người săn chắc, mặc một bộ y phục màu đen tuyền, hai tay, hai chân đều đeo một chiếc vòng, chân lại không mang giầy, trong rất là "nhà quê". Nhưng trên người hắn lại mang một khí chất vương giả, nếu người bình thường nhìn thấy hắn chắc không kịp nghĩ mà quỳ xuống, như quỳ trước một vị quân vương.
Hắn bước tới bàn đối diện Vô Kỵ, nhìn Vô Kỵ một cái, rồi quay mặt đi, ra hiệu cho tên tiểu nhị. Tên tiểu nhị thấy khách gọi mình liền đi tới, miệng luyên thuyên thực đơn của quán, hắn nghe tiểu nhị giới thiệu một hồi lâu, thì gọi một ít đồ ăn, trong khi đợi đồ ăn đưa lên, hắn hay nhìn về hướng nam tử họ Tiêu và Lệnh Hồ Xung đang cùng nhau nâng chén. Tất cả việc hắn làm từ lúc bước vào đến giờ Vô Kỵ đều chú ý quan sát hết, Vô Kỵ có cảm giác bất thường với nam tử này.
Bỗng nhiên có một âm thanh trong trẻo cất lên, mang đầy sự trách móc, còn có cả cấu giận.
- Doanh Doanh ngươi củng không cần hà tiện như vậy, ngươi có cần tiếc mấy câu với ta như thế không? Âm thanh vừa dứt thì lại có âm khác cất lên, dường như muốn đáp lại âm thanh trước đó.
- Ta thật sự không biết, Đông Phương thúc thúc, ngươi ép ta củng không được nha
Vô Kỵ quay mặt về phía cửa, hắn nhìn thấy hai thân ảnh đi vào, một cao một thấp, đều là nữ giới. Nữ tử cao mặc một bộ y phục màu tím, phía sau lưng mang một cây mộc cầm, nhan sắc nàng thập phần diễm lệ, có thể so sánh với nữ tử bạch y ngồi đối diện Đoàn Dự. Nữ tử thấp lại như một cô bé, nhìn chỉ hơn 12 tuổi, xinh xắn dễ thương, mặt đỏ hồng hào lại thêm hai đồng tiền trên má, mặc một bộ bạch y, trên tóc lại thắt hai sợi băng màu trắng hình con bướm, trong thập phần đáng yêu.
Hai nữ tử bước vào ngồi đối diện Vô Kỵ và nam tử nước da màu đồng, họ lúc này ngừng nói, gọi vài món ăn với tiểu nhị thì hai nàng im lạng nhìn nhau, tiểu cô nương áo trắng dùng ánh mắt trách móc vị cô nương đi cùng rồi quay mặt đi, không nói gì đến nàng nữa.
- Doanh Doanh, tại sao cô ở đây, cô không phải cùng sư thúc quy ẩn sao
Lệnh Hồ Xung hét lên, đi về phía nữ tử cao mà hắn gọi là Doanh Doanh, hắn tay vẫn cầm bình rựu, trên đường đi không quên uống vài ngụm.
- Lệnh Hồ Xung ngươi là trò mà không biết học theo thầy, lại suốt ngày chìm đắm trong tửu giới, ta cảm thấy mất mặt dùm Kiếm Thần
Tiểu cô nương bạch y trách móc Lệnh Hồ Xung, nàng liếc hắn một cái, rồi chụp bình rựu trên tay Lệnh Hồ Xung mà uống một ngụm, điều khiến mọi người bất ngờ là động tác nàng cực nhanh, làm ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên.
- Nè nhóc ngươi bằng ấy tuổi mà dám cướp bình rựu trên tay lão tử, còn dám uống rựu của lão tử nữa chứ, ngươi có tin... a đau, đau...đau
Tiểu cô nương dùng tay véo vào tai Lệnh Hồ Xung, chỉ cần hắn mở miệng là nàng lại véo mạnh một cái, khiến Lệnh Hồ Xung muốn nói củng không được, muốn khóc củng không xong. Nàng vẫn cứ nắm lấy tai Lệnh Hồ Xung không chịu thả, mặc cho Lệnh Hồ Xung đau khổ.
- Dừng lại đi, người mà làm quá có khi hắn lại khóc oà lên cho coi.
Nghe được nữ tử cao khuyên nhủ, tiểu cô nương liền buông tay, tay còn lại nâng bình rựu uống một ngụm, vẻ mặt có vẻ thoải mái hơn một chút. Lệnh Hồ Xung xoa tai, mặt nhăn nhó, muốn nói gì mà không nói được, lời tới miệng chỉ biết nuốt ngược vào. Một lúc sau hắn mới thở dài
- Này Đông Phương cô nương, ngươi tại sao lại thành một nữ hài như thế chứ, làm ta không biết mới khi dễ ngươi, ta... ta... thôi cứ như ta sai đi
Tiểu cô nương nghe hắn nói vậy càng khoái chí, uống một hơi cạn bình rựu, cười lên một tiếng. Nhìn cảnh Lệnh Hồ Xung e dè trước một nữ hài, khiến mọi người có mặt trên tầng này đều cười lớn. Nam tử họ Tiêu đứng lên, hướng chén rựu về phía tiểu cô nương.
- Tại hạ tên Tiêu Phong, bang chủ đời thứ sáu Cái Bang. Tại hạ từ xưa đến nay rất quý trọng người tài giỏi, nay thấy các hạ chỉ xuất vài chiêu liền biết các hạ võ công không tầm thường, tại hạ kính các hạ một chén coi như quà gặp mặt
Nói rồi Tiêu Phong bưng chén rựu lên uống cạn, hắn đưa chén lên cho mọi người thấy, rồi ném một bình về phía tiểu cô nương. Hắn làm như vậy người khác nhìn vào đều cho rằng hắn quá đề cao tiểu cô nương này rồi, chỉ là vừa dạy dỗ một tên sâu rựu thôi mà. Nhưng chỉ có một số người ở đây biết trong đó có hắn, mới hiểu rõ thực lực của nữ hài này thật không tầm thường.
Nữ hài đưa tay đón lấy, mở nắp uống cạn, nghiêng miệng bình hướng Tiêu Phong, chứng tỏ nàng ta củng coi trọng Tiêu Phong, mà cho hắn một cái mặt mũi. Nàng nhẹ nhàng đặt bình rựu xuống, liếc Lệnh Hồ Xung cao một cái, làm hắn lạnh sống lưng.
- Ta họ Đông Phương tên thì không tiện nói rõ, cứ gọi Đông Phương cô nương được rồi
Nói rồi nàng đưa tay về nử tử cao, miệng cười cười
- Người ngồi đây là Nhậm Doanh Doanh, truyền nhân của Cầm Đế, nhi nữ giáo chủ đời trước của Nhật Nguyệt Thần Giáo Nhậm Ngã Hành, còn là thê tử của Kiếm Thần vang danh một cõi
- Hoá ra là Đông Phương cô nương và Doanh Doanh cô nương, thật vinh hạnh cho Tiêu mỗ khi được diện kiến
Tiêu Phong vốn là một người hào sảng, chỉ cần ai không phải địch thì chính là bạn, hắn không ngại kết giao thêm một bạn hữu, nói rồi hắn lại nâng chén uống cạn.
- Ta củng hân hạnh diện kiến Bắc Đẩu Thần Cái, hôm nay gặp mặt đúng là duyên phận
Đông Phương nữ hài nói xong, liền cách không lấy vật, bình rựu bàn Tiêu Phong bay vào tay nàng, nàng lại hướng về phía nam tử nước da màu đồng.
- Ta thấy các hạ củng chả người tầm thường, mà người không tầm thường thì Đông Phương ta rất thích kết giao, nếu không ngại các hạ có thể xưng danh xưng tánh, cho Đông Phương ta đây được biết quý danh của các hạ
Nói rồi nàng lại một hơi uống cạn bình rựu, một màng này khiến mọi người ai củng ngạc nhiên, nam tử nước da đồng kia lại được Đông Phương nữ hài tử này chú ý. Nam tử nước da màu đồng nghe được lời Đông Phương tiểu cô nương nói thì đứng lên.
- Ta tên Sùng Lãm, hiệu là Lạc Long Quân, vua nước Đại Việt, nay cô nương có lòng ta tất nhiên bồi tiếp, cạn.
Hắn nâng chén rựu đầy uống cạn, chứng tỏ rất coi trong Đông Phương nữ hài. Điều này làm Đông Phương nữ hài rất ư là thích chí, lúc này Lệnh Hồ Xung củng chen vào, tay cầm một bình rựu.
- Ta củng kính các vị một... ây da
Hắn chưa kịp uống thì lại bị cái véo tai như trời giáng, làm mặt hắn nhăn nhó. Đông Phương nữ hài giọng điệu như người lớn nói chuyện với một đưa bé, mặc dù nhìn vào nàng mới chính là đứa bé, nói:
- Ai củng được uống, chỉ ngươi là không được uống, ngươi thân phận gì mà dám cùng uống rựu với sư mẫu hả
Lệnh Hồ Xung xoa lỗ tai, lùi về sau ba bước, vẽ mặt trêu ghẹo, hướng Đông Phương nữ hài, nói:
- Ngươi còn chưa được sự đồng ý của sư phụ ta mà dám nhận lung tung, có tin ta giáo huấn oắt con ngươi một trận không.
Đông Phương nữ hài nghe vậy rất tức giận, tay xuất ra một cây kiếm màu trắng ngọc, đâm tới. Lệnh Hồ Xung củng lấy ra một thanh hắc kiếm, tiếp chiêu Đông Phương nữ hài.
Hắn lùi lại ba bước, chân đạp Tuý Bộ, như người say đi đứng không vững mà tránh né, người thường nhìn vào sẽ nghĩ hắn té là cái chắc, nhưng ai mà tin mắt có thể thấy rõ bộ pháp của hắn vô cùng ảo diệu, bộ pháp tuy lảo đảo nhưng cho dù kiếm của Đông Phương nữ hài có tấn công cách mấy củng không làm hắn té được.
Đông Phương nữ hài tiếp tục tấn công, từng chiêu kiếm của rất quỷ dị, lại mang tốc độ cực nhanh, liên tiếp đâm tới các điểm yếu trên người Lệnh Hồ Xung, khiến hắn vừa ngăn, vừa lùi về sau tránh né.
- Ngươi dùng Tịch Tà Kiếm Pháp đấu với ta, vậy xem Tuý Kiếm của ta có tiếp được Tịch Tà của ngươi không?
Lệnn Hồ Xung nói xong thì chuyển từ thủ sang công, bộ pháp lảo đảo như người say kèm theo từng kiếm từng kiếm đâm tới, nhìn sơ thì thấy hắn đâm lung tung, từng chiêu từng chiêu trong rất đơn giản, thô rất thô, nhưng ẩn sâu trong chiêu đó lại không đơn giản. Đông Phương nữ hài càng đánh càng nhanh, chiêu số sử ra càng lúc càng quỷ dị, Lệnh Hồ Xung chỉ mới tấn công được mười chiêu lại phải nghiên về phòng thủ, tiếp tục đỡ và né tránh chiêu kiếm của Đông Phương nữ hài.
- Ta coi như ngươi không dùng Độc Cô Cửu Kiếm thì làm thế nào ngăn được Tịch Tà Kiếm Pháp của ta, Lệnh Hồ Xung tiếp sư mẫu ngươi một kiếm
Kiếm quang đi tới, đâm thẳng đến nhãn cầu Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung biết hắn chậm mất một nhịp so với nữ hài, tình cảnh này buộc hắn dùng thứ đó, Lệnh Hồ Xung liền một kiếm đâm ra, hướng Đông Phương nữ hài đồng quy ư tận.
Độc Cô Cửu Kiếm - Phá Kiếm Thức
Đông Phương nữ hài lui kiếm về thủ, tránh thoát được kiếm của Lệnh Hồ Xung. Nàng định tấn công thì có một âm thanh ngăn cản lại
- Các ngươi còn không mau dừng tay
Lệnh Hồ Xung lúc này đả thấy một nam tử bạch y đứng trước Đông Phương nữ hài, hắn đứng đối diện Lệnh Hồ Xung, nhìn Lệnh Hồ Xung một cái, nhẹ nhàng trách
- Lệnh Hồ Xung, ngươi từng tuổi này mà lại đi ức hiếp một tiểu cô nương ư?
Lệnh Hồ Xung đỏ mặt, miệng lấp bấp
- Ta.. ta.. chỉ lỡ miệng trêu đùa nàng xíu thôi, ai ngờ nàng xuất thủ nên ta đành tiếp nàng mấy kiếm, sư thúc ngươi không cần phải trách ta như vậy
Bạch y nam tử thập phần anh tuấn tiêu sái, lại thêm khí chất ưu nhã, nhìn hắn cứ như nam tử bước từ trong tranh ra, ngây cả nam tử họ Đoàn củng không thể so sánh được.
- Ngươi trêu đùa nữ hài này thì ngươi sai rồi, nàng không cho ngươi mấy kiếm mới là chuyện lạ kỳ... ngươi còn không... hả
Hắn chưa kịp nói hết câu thì từ đằng sau lưng hắn, một đôi tay nhỏ ôm eo hắn, cái tay trắng nhue tuyết, đích thị là của Đông Phương nữ hài. Điều này làm hắn hơi ngạc nhiên, hắn dù có anh tuấn đến mấy, củng không thể khiến một nữ hài chỉ khoản 12 tuổi yêu từ cái nhìn đầu tiên như thế chứ.
- Cuối cùng ta củng gặp ngươi rồi, ngươi... ngươi có biết... ta... ta nhớ ngươi lắm không
Giọng Đông Phương nữ hài như nghẹn lại, mắt bắt đầu ngấn nước, hai má hồng hào của nàng lúc này càng thêm ửng đỏ.
Danh sách chương