Single (đĩa đơn)《Be my eyes 》ra mắt, tuần đầu tiên đã vinh dự đứng đầu bảng xếp hạng âm nhạc Hoa ngữ thịnh hành nhất, trong nhất thời chỉ cần có màn ảnh trên đường phố, đều sẽ đang phát lặp lại MV này, hình ảnh tinh thuần duy mỹ khiến vô số người cảm động đến rơi lệ.

Fan của Phong Hạo tự phát tụ tập tại cửa tổng công ty Diệp Thị, giăng đủ các kiểu biểu ngữ cầu phúc cho Phong Hạo, trong các cô có người trưng ảnh bìa CD của đĩa đơn khổ lớn, trên ảnh chính là cảnh Lăng Lang hôn lên đôi mắt Phong Hạo, che lấp dưới tấm rèm lụa trắng, chỉ để lại một bóng dáng mông lung, càng thêm vẻ ái muội lại xinh đẹp.

Lăng Lang đứng ở chỗ cao nhìn xuống tình cảnh dưới lầu, biểu tình bình thản khiến người khác nhìn không ra chuyển biến tâm lý của anh, người đại diện lại càng nói điện thoại một khắc không ngừng, cuối cùng cũng nhất nhất giải quyết toàn bộ truyền thông, thở ra một hơi thật dài.

Lăng Lang rời cửa sổ, người đại diện lấy thư mời từ trong ngăn kéo đưa cho anh, “Lần này cậu được đề cử giải nam diễn viên xuất sắc nhất, hơn nữa từ nguồn tin phong thanh lộ ra, khả năng cậu nhận giải lần này là rất lớn, chỉ có điều thời gian trùng với lúc Phong Hạo phẫu thuật…”

Thiệp mời mà vô số diễn viên khát vọng được nhận, trong tay Lăng Lang chỉ được tùy ý mở ra nhìn thoáng qua đã bị buông xuống.

"Tôi không đi, " Lăng Lang thản nhiên nói.

Người đại diện lại thở dài, hắn đã sớm dự đoán được kết quả thế này.

“Hợp đồng của tôi với Diệp Thị còn bao nhiêu năm?” Lăng Lang đột nhiên hỏi.

Người đại diện tính tính, "Ba năm, cậu hỏi cái này làm gì?"

“Nếu hủy hợp đồng trước thời hạn, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là bao nhiêu?”

Người đại diện sửng sốt, "Cậu đang nói gì vậy, đang êm đẹp sao phải huỷ hợp đồng?"

"Tôi chỉ hỏi chút thôi."

“Cậu muốn đầu quân chỗ khác? Không đúng,” người đại diện bật người phản ứng, “Cậu có phải định, nếu Phong Hạo phẫu thuật không thành công…”

Người đại diện không hỏi hết câu, Lăng Lang cũng không phủ nhận.

“Cậu… Cậu ta là cậu ta, cậu là cậu, cậu đâu cần phải…” Người đại diện nghẹn lời, “Ý tôi muốn nói, tiền đồ của cậu một mảnh tươi sáng, không nên vì người khác mà từ bỏ.”

“Cậu ấy không phải người khác.” Lăng Lang chỉnh một từ của đối phương, “Tôi suy nghĩ rồi, nếu đôi mắt cậu ấy thật sự không tốt lên,” khi nói những lời này thanh âm anh cực thấp, nhưng lập tức âm điệu lại cao lên, “Tôi sẽ rời bỏ nghiệp diễn viên, ở lại bên cạnh chiếu cố cậu ấy.”

“Cậu không đùa đó chứ?” Người đại diện không thể tưởng tượng nổi, “Cậu còn đang trong thời kỳ hoàng kim của nghề diễn, dù tiếp tục sự nghiệp, công việc rất nhiều cũng có thể chiếu cố cậu ta, bình thường còn có thể mướn hộ lý, đâu cần phải hoàn toàn rút lui như thế? Cứ cho là cậu với cậu ta tình cảm tốt như keo như sơn, nhưng sự nghiệp của người đàn ông không thể nói bỏ là bỏ, lại nói Phong Hạo cũng sẽ không bằng lòng cậu làm vậy.”

“Đây là quyết định của tôi, không cần bất luận kẻ nào bằng lòng.” Mặc kệ người đại diện nói thế nào, Lăng Lang vẫn kiên trì quyết định của chính mình, “Tôi không phải đang trưng cầu sự đồng ý của anh, mà là báo cho anh quyết định của tôi.”

Người đại diện thống khổ ôm đầu: “Không được, dù cậu có nói thế nào, tôi kiên quyết không đồng ý.”

Thái độ của hắn cũng thập phần cường ngạnh, "Trong khoảng thời gian này tôi sẽ không sắp xếp công tác cho cậu, cậu có thể luôn luôn cùng cậu ta, mọi chuyện đợi phẫu thuật xong rồi nói, hiện tại nói gì cũng là quá sớm."

Hắn dừng lại một chút, "Cậu cần nghĩ theo hướng tích cực, phải tin tưởng đôi mắt Phong Hạo nhất định có thể chữa khỏi, cậu sẽ không rút lui, cậu ta cũng không, hai người các cậu còn phải gây sóng gió trong giới thêm hai mươi năm nữa. Bây giờ thành thành thật thật quay về bệnh viện cho tôi, đừng có nghĩ đông nghĩ tây!"

Lúc này trong bệnh viện, một người đàn ông có khuôn mặt tám phần tương tự Phong Hạo đang tựa vào cửa sổ, tầm mắt dừng trên người đôi mắt quấn đầy băng gạc trên giường bệnh, ánh mắt đồng dạng thâm thúy không nhìn ra cảm xúc.

“Cậu nói cậu sẽ về, kết quả vẫn là anh phải lưu lạc sang đây.” Lời hắn không biết là đang nói móc hay đang oán giận Phong Hạo không cẩn thận.

Phong Hạo cười cười, "Thật có lỗi đã thêm phiền toái cho anh."

"Đừng dùng khẩu khí nói chuyện với người ngoài mà nói với anh.” Phong anh cải chính.

“Sao giờ anh mới đến, không sợ em sẽ không thể gặp lại anh nữa?” Phong Hạo lập tức thay đổi giọng điệu.

“Hứ.” Phong anh khinh thường một tiếng.

“Anh cũng không biết nên xem cái này như tin tốt hay là xấu đây,” hắn cố ý nặng nề thở dài, “Bọn anh bám theo nữ nhân kia, tìm được nơi ẩn thân của lão đó, thành công tập kích nơi ở của hắn, tuy cuối cùng vẫn để hắn chạy mất, nhưng anh nghĩ về sau hắn sẽ không lại vực dậy nổi.”

"Chạy mất vừa lúc, " thanh âm Phong Hạo đột nhiên trở nên có chút lạnh, "Để hắn lại cho em.”

Phong anh nhún nhún vai, cũng không quan tâm thằng em mình có thấy được không, “Cậu tìm được hắn mới nói đi.”

Phong Hạo lại khôi phục thái độ bình thường, "Tin này còn không phải tin tốt sao, vậy tin xấu kia là gì?"

Phong anh nhìn chăm chú băng gạc trên mắt hắn: “Giá phải trả quá lớn."

Phong Hạo mỉm cười, trong lòng hiểu ý.

Lúc Lăng Lang trở lại, trong phòng bệnh chỉ còn lại mỗi mình Phong Hạo.

"Anh trai cậu đâu?"

"Đi ký tên lên đơn đồng ý phẫu thuật rồi ."

Lăng Lang không nói chuyện, ngược lại Phong Hạo nở nụ cười, "Nếu anh là bạn lữ trên pháp luật của tôi, thì lúc này người có quyền lợi ưu tiên ký tên lên đơn đồng ý phải là anh rồi.”

Lăng Lang thanh âm trầm thấp, "Thật may tôi không phải."

"Anh sợ?"

Lăng Lang dùng cách nắm chặt tay hắn để trả lời.

"Không có việc gì, " Phong Hạo chạm đến đầu anh vỗ vỗ, "Anh phải tin tưởng tôi cát nhân tự hữu thiên tương*.”

*Cát nhân tự hữu thiên tương: Người tốt tự nhiên có trời phù hộ.

Dù Lăng Lang có sợ hãi đến thế nào, đúng hẹn hôm sau, anh giúp Phong Hạo vào cửa phòng giải phẫu, Phong anh cùng người đại diện đều đã đợi ở đây, Phong anh vĩnh viễn một bộ biểu tình “Thái Sơn có sập xuống mặt cũng không đổi sắc”, khiến người ta không khỏi hoài nghi hắn có thực tình quan tâm em trai mình không, người đại diện thì trong lòng khẩn trương muốn chết, nhưng vì Lăng Lang nên vẫn cố gắng trấn định.

Hộ sĩ tiếp nhận xe lăn từ tay anh, Lăng Lang mắt thấy Phong Hạo sắp bị đẩy vào phòng phẫu thuật, đột nhiên mở miệng gọi lại: “Chờ một chút!”

Hộ sĩ ngừng lại.

“Tôi muốn nói với cậu ấy một câu.” Lăng Lang đưa ra thỉnh cầu, thấy đối phương do dự, lại bổ sung, "Chỉ một phút là tốt rồi."

Hộ sĩ nghĩ nghĩ, nhận lời, Phong anh cùng người đại diện thấy thế, cũng rất biết điều mà tránh đi, trước cửa phòng phẫu thuật chỉ còn lại Lăng Lang cùng Phong Hạo.

Lăng Lang đi đến bên người Phong Hạo, ngồi xổm xuống.

"Muốn nói cái gì?" Phong Hạo sờ sờ mặt của anh, muốn biết biểu tình của anh giờ phút này.

Lăng Lang ở trong lòng diễn luyện vô số lần, lúc chân chính mở miệng vẫn cảm thấy lúng túng, "Tôi..."

Phong Hạo lẳng lặng chờ đợi.

"Tôi..." Lăng Lang lại một lần nữa giữa đường ngừng lại, trầm mặc một lát, anh áp môi vào bên tai Phong Hạo.

Ý cười yếu ớt trên mặt Phong Hạo, theo hình dáng biến hóa của môi Lăng Lang khi phát âm, từng chút từng chút sâu thêm.

Lăng Lang ly khai tai hắn, như thể vừa hoàn thành nhiệm vụ gian khổ nhất, nhẹ nhàng thở ra thật to.

“Tuy tôi phi thường tiếc nuối không nhìn thấy biểu tình của anh giờ phút này,” Phong Hạo mở miệng, “Nhưng tôi vẫn rất vui, ít nhất khi tôi còn có thể nghe, nghe được anh nói những lời này.”

Nghe hắn nói thế, Lăng Lang nhất thời ảo não, sao mình không nói ra ba chữ kia sớm một chút, cứ phải chờ đến khi sinh ra tiếc nuối, mới nghĩ đến chuyện bù đắp.

Phong Hạo tựa hồ không hề để ý giống như anh, “Tôi đã đáp ứng anh ba chữ kia có thể đổi một con số, hy vọng sau khi phẫu thuật, tôi có thể tự mình lưu lại.”

Lăng Lang không hề nói gì, chỉ cầm chặt hai tay đối phương, đem sức lực đã từng lấy từ nơi đó của Phong Hạo, cộng thêm cả của mình, cuồn cuộn không dứt truyền qua cho hắn.

Người đại diện khẩn trương nắm chặt tay mình, từ lúc phẫu thuật chấm dứt đã qua một tuần, hôm nay chính là ngày quyết định vận mệnh. Bác sĩ từng tầng cởi xuống băng gạc trên đôi mắt Phong Hạo, hắn gắt gao nhìn bàn tay bác sĩ, quá trình này, hắn vừa hy vọng trôi qua thật nhanh, lại hy vọng nó vĩnh viễn đừng bao giờ xong.

Rốt cục, băng gạc bị hoàn toàn tháo xuống, lộ ra hai mắt nhắm chặt của Phong Hạo, trái tim người đại diện nhảy tới cổ họng.

"Chậm rãi mở mắt xem, " Bác sĩ nói.

Nghe xong lời bác sĩ, đôi mắt Phong Hạo từng chút mở ra, cả quá trình như một màn chiếu chậm, ngay cả biên độ rung động của lông mi cũng bị phóng đại vô số lần, mỗi người trong phòng đều khẩn trương đến không nói nên lời, người đại diện theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.

Đôi mắt hắn rốt cục hoàn toàn mở ra, đầu tiên nhìn nhìn Lăng Lang bên phải, lại nhìn nhìn Phong anh bên cửa sổ, tầm mắt cuối cùng dừng trên người người đại diện ở đuôi giường.

Phong Hạo cười cười, "Kỷ công công, râu anh dài rồi."

Người đại diện ngao ô một tiếng bưng kín mặt, không biết nên khóc nên giận hay nên cười, Phong anh cũng trong nháy mắt thở ra một hơi, Lăng Lang đã đang cầu nguyện.

Phong Hạo trước tiên gật đầu cùng anh trai, hai anh em chỉ một ánh mắt liền trao đổi vô số tin tức, lúc này mới dừng ở tay Lăng Lang, “Để anh lo lắng rồi.”

Bác sĩ kiểm tra mắt hắn xong, “Hẳn là không có vấn đề, quan sát vài ngày là có thể xuất viện."

"Cám ơn cám ơn cám ơn, " người đại diện không ngớt lời, chỉ hận không thể cúi mình ba cái.

Phong Hạo rốt cục lại ngồi xuống ghế sa lon trong phòng khách nhà mình, Lăng Lang như thường ngày quỳ gối bên chân hắn, gối đầu lên đùi hắn, trong lòng cảm thấy kiên định trước nay chưa từng có.

Sự yên tĩnh một lần nữa phủ quanh hai người, ngôn ngữ đã không còn là phương thức trao đổi duy nhất giữa họ, dường như chỉ cần lẳng lặng ngồi, là có thể cảm nhận được tiếng lòng của đối phương.

Phong Hạo đánh vỡ sự yên lặng, "Có phải trước đó anh rất lo lắng đôi mắt tôi sẽ không hồi phục không?”

Lăng Lang không trả lời, Phong Hạo lại nói tiếp: “Kỳ thật tôi biết, điều anh lo lắng nhất, không phải đôi mắt của tôi sẽ nhìn không thấy, mà là vạn nhất đôi mắt của tôi nhìn không thấy , tôi sẽ đuổi anh đi."

Lăng Lang kinh ngạc ngẩng đầu, anh không nghĩ tới ý nghĩ chân thật nhất trong tận đáy lòng mình vậy mà lại bị Phong Hạo dò đến.

Nhìn biểu tình của anh, Phong Hạo biết ngay trong lòng anh đang nghi hoặc điều gì.

“Hôm đó anh đột nhiên tắt TV, tôi đã đoán được một hai phần.”

Chỉ một động tác nhỏ nhặt, lại có thể bị Phong Hạo mắt nhìn không thấy lưu tâm đến, Lăng Lang có một thoáng kinh ngạc.

Phong Hạo vuốt ve đầu anh, "Anh sợ tôi lo lắng mình biến thành trói buộc của anh, cố tình đuổi anh đi, để anh tìm chủ nhân khác, có đúng không?"

Lăng Lang nói không ra lời.

Phong Hạo cười cười, “Mượn danh vì người khác, luôn miệng không muốn làm lỡ hạnh phúc của đối phương, bề ngoài quả là một loại hy sinh bản thân mình thật vĩ đại, thực tế chính là hành vi giẫm đạp lên lòng trung thành của sủng vật.”

“Không tin tưởng người yêu của ngươi, cũng không cho người mới của đối phương cơ hội, đó mới chính là một chủ nhân không xứng chức nhất, ngay cả làm người yêu cũng không đủ tư cách.”

Hắn cúi đầu, như đang tuyên thệ khi kết hôn, từng chữ từng chữ, trịnh trọng đọc rõ, "Tôi thề, dù có xảy ra chuyện gì, dưới bất kỳ lý do nào, vô luận giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, tôi đều cho phép anh ở lại bên cạnh tôi, trọn đời trọn kiếp."

Lăng Lang nhìn lên hắn, khi Phong Hạo mù lòa, anh chưa từng rơi một giọt lệ, mà giờ khắc này, nước mắt đã có xúc động muốn tràn mi.

“Còn anh thì sao?” Phong Hạo hỏi lại anh, “Nếu tôi thật sự từ nay về sau sẽ bị mù, anh có nguyện ý ở lại bên cạnh tôi, làm chó dẫn đường cho tôi cả đời không?”

Lăng Lang nhẹ nhàng hôn tay hắn, "Vĩnh không buông bỏ."

Phong Hạo cười một tiếng, tựa hồ đã sớm dự đoán được đáp án này.

Lăng Lang một lần nữa gối đầu lên đùi đối phương, lẳng lặng nằm trong chốc lát, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện khác.

"Vậy nếu người mù là tôi, cậu sẽ làm thế nào?”

Phong Hạo cơ hồ không có một khắc tự hỏi cùng do dự, chính là sủng nịch xoa tóc anh, ngữ khí bình thản như đang nói chuyện thời tiết bên ngoài.

“Tôi đem giác mạc cho anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện