Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

DONT TAKE OUT

Tiếu Kỳ vừa dứt lời liền thấy hoàng đế nở nụ cười. Ông trăm mối ngổn ngang thở dài "Thật là, ngươi cùng ta từ trước đến giờ đều không giống nhau."

Biết hoàng đế lúc này nhớ lại chuyện mẫu phi mình, Tiếu Kỳ không nói gì, chỉ lẳng lặng ở một bên.

"Ngươi đã lựa chọn một con đường gian nan." Sắc mặt hoàng đế đột nhiên nghiêm nghị "A Kỳ, ta vốn chuẩn bị cho Tiếu Mặc giám quốc, sau đó lấy lý do cho ngươi mang binh xuất chinh ra trận, lúc đó ngươi mang theo Vệ Nam Bạch rời đi, vô luận là thắng hay bại đều không được trở lại thành Trường An. Chỉ cần có ta, có Vệ quốc công, sẽ không có ai dám ra tay với ngươi, còn Tiếu Mặc, ta sẽ nghĩ biện pháp, hắn phải đối xử tử tế với ngươi."

Sau khi nghe xong, Tiếu Kỳ nhớ đến quá khứ của kiếp trước mà không khỏi cười lạnh, khuôn mặt lãnh đạm. Đối xử tử tế với hắn? Thật là tức cười!

Tiếu Mặc từng bước ép sát, mãi cho đến tận khi hắn nhìn thấy tận mắt Đỗ Hành đi đến tuyệt lộ. Hơn nữa lại giống như một chiếc túi da bị rách tan, hắn coi như là sống sót nhưng bất quá cũng chỉ kéo dài hơi tàn. Mất hi vọng sống duy nhất của hắn, hắn như một bộ xác chết di động, mất đi niềm tin, cùng với việc chết có khác gì nhau?

Có lẽ thấy ánh mắt Tiếu Kỳ quá bi thương, hoàng đế im lặng lúc lâu, âm thanh lộ ra sự kinh ngạc "A Kỳ?"

Tiếu Kỳ lấy lại tinh thần "Phụ hoàng, có nhi thần."

Nhìn kỹ hắn hồi lâu, hoàng đế vừa có vui mừng lại vừa có lo lắng "Ngươi thay đổi."

Tiếu Kỳ cười cười, cúi đầu kéo chăn lên cho hoàng đế "Phụ hoàng, thời gian qua lâu như vậy, người khi đã lớn lên cũng nhất định thay đổi."

Hoàng đế thở dài một hơi "A Kỳ, không giống nhau." Ông nói, mắt lộ ra vẻ lo âu "Là vì Vệ Nam Bạch?"

Tiếu Kỳ không nói lời nào, chỉ khẽ cười.

Hoàng đế liền thở dài một tiếng, "A Kỳ, phụ hoàng thật không biết quyết định này là tốt hay xấu."

Tiếu Kỳ nghe vậy bỗng nhiên cất tiếng cười to "Phụ hoàng, không quan tâm đến việc ngươi tin hay không, ta nghĩ, đây có lẽ là quyết định tốt nhất."

Hoàng đế choáng váng, không dám tin nhìn Tiếu Kỳ.

"Đa tạ phụ hoàng đã giúp ta loại trừ muôn vàn khó khăn cùng với y."

Hoàng đế luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, không nói ra được nên đành thôi, tưởng tượng đến tương lai, ông khó nén lo âu.

Tiếu Kỳ làm sao không nhìn ra nội tâm dày vò của hoàng đế "Phụ hoàng, ngươi không bảo vệ ta được cả đời."

"Ta...." Hoàng đế thở dài một tiếng.

"Con đường sau đó cứ để nhi thần chậm rãi đi thôi, tuy rằng chỉ có thể đi rất chậm, cũng có thể lạc đường." Tiếu Kỳ nghiêm nghị nói "Nhưng tương lai, vô luận là xấu hay tốt, tóm lại là chính nhi thần tự xông pha, đối mặt với kẻ địch!"

Hoàng đế nghe Tiếu Kỳ nói, không yên tâm nhìn Tiếu Kỳ, rốt cuộc nói "Thôi, ngươi buông tay đi làm đi. Ta có thể vì ngươi làm không nhiều chuyện, ta nợ ngươi, nợ Đỗ Vân Trúc, đã sớm không rõ, vậy thì tới khi đó nói sau đi."

"Phụ hoàng..." Trong lòng Tiếu Kỳ vốn có nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng không nói ra được lời nào, chỉ có thể lần lượt nói với phụ hoàng.

Từ lúc bắt đầu hoàng đế đã kinh ngạc, sau đó lại cảm động, cuối cùng không nhịn được lão lệ tung hoành. "A Kỳ, đứa con ngoan của ta, con đường sau này của ngươi, phụ hoàng có khả năng không nhìn thấy, nhưng ta tin tưởng ngươi nhất định có thể làm ra nhiều thứ thật tốt. Đáp ứng phụ hoàng, phải sống tốt, phải bảo vệ được lãnh thổ bờ cõi nước ta. "

Tiếu Kỳ dùng sức gật đầu, buông hoàng đế ra, hướng ông quỳ xuống, trịnh trọng hành lễ "Nhật nguyệt chứng giám, hài nhi nhất định không phụ lòng nhờ vả của phụ hoàng."

"Được rồi, được rồi, đi nhanh lên." Hoàng đế vô cùng vui mừng, giơ tay lau đi khoé mắt rỉ nước. Nhìn thấy Tiếu Kỳ như vậy, ông giờ khắc này rốt cuộc quyết định, năm đó ông đáp ứng nàng, mặc dù qua bao nhiêu khó khăn hiểm trở, nhưng hôm nay rốt cuộc đã đạt thành rồi. Vân Trúc, hoàng đế xúc động thở dài một tiếng, ngươi nhìn đi, A Kỳ của chúng ta rốt cuộc cũng đã lớn rồi, tuy rằng con đường đó đầy hiểm trở, nhưng.... ông tin hài nhi của bọn họ nhất định sẽ không làm ông thất vọng.

"Lục Ỷ."

Chờ Tiếu Kỳ đi rồi, hoàng đế bỗng nhiên hô lên.

Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, một nữ tử thướt tha đi đến, đoạn quỳ xuống ôn nhu nói "Thuộc hạ tham kiến bệ hạ, không biết bệ hạ có gì phân phó?"

Hoàng đế cơ hồ là không hề chần chừ tinh tế dặn nàng, là phương án ông nấn ná đã lâu ở trong lòng nhiều ngày. Giờ khắc này trực tiếp nói "Lập tức xuất cung, đi một chuyến mời Bách Lý Hoa An đến Trường An, cần phải chú ý, đừng để một ai biết."

"Vâng, bệ hạ yên tâm, thuộc hạ xin đi ngay."

Cửa chậm rãi đóng lại, bước chân cũng xa dần, tâm tư hoàng đế càng trầm xuống. Bách Lý Hoa An từ lâu đã cởi giáp trở về quê nhà, thế nhưng hơn nửa giang sơn Bách Việt này đều là nhờ lão và tiên đế khi mười hai tuổi cùng gây dựng, tiên đế băng hà, Bách Lý Hoa An liền phụ tá ông ổn định thế triều. Cho nên, Bách Lý Hoa An làm nguyên lão hai triều, vô luận ở đâu đều được mọi người kính trọng. Tuy nói Lãnh Thiên Sơn và Đỗ Tương cũng là những người thích hợp, như nếu là trước kia ông sẽ không chần chừ lo nghĩ gì mà uỷ thách cho hai người này trọng trách. Nhưng Tiếu Kỳ đã chọn con đường như vậy, ông phải lựa chọn để Bách Lý Hoa An xuất hiện, uỷ thác giữ di chiếu, hiển nhiên đối với tương lai của Tiếu Kỳ ở Bách Việt càng thêm chói lọi, an toàn.

Chỉ mong rằng, những gì trong tương lai sẽ tiến hành thuận lợi, không trái với ước nguyện của ông.

Hoàn chương 94
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện