Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
DON"T TAKE OUT
Thượng Nguyên năm thứ 17, ngày 15 tháng 6, người con út của hoàng đế Bách Việt, Cửu hoàng tử Tiếu Kỳ thành hôn với Vệ công chúa Vệ quốc tên Vệ Nam Bạch, hai người phụng chỉ thành hôn, cả nước đại khánh.
Đúng lúc vào đầu hạ, vạn vật xanh tươi, muôn hoa nở rộ, rực rỡ vô cùng.
Thời tiết đẹp như vậy, hơn nữa cả nước vừa mừng hai chiến thắng liên tiếp, mà cả xe trang sức dài gần mười dặm của Vệ quốc như xuất hiện mới chỉ ngày hôm qua, Vệ Nam Bạch có thân phận như vậy, Bách Việt nào dám thất lễ. Phóng tầm mắt ra xa, trên dưới Bách Việt đều vô cùng vui vẻ, nhà nhà, trong lẫn ngoài cung đều kết hoa đăng đỏ rực.
Lệ Chính điện từ lâu đã bận tối mắt tối mũi, bốn cung nữ theo hầu Nguyệt Vân Sinh cùng với những người trong cung được phái tới đều vội vàng, kiểm tra tỉ mỉ chi tiết, cho dù là rất nhỏ. Trời chưa sáng Nguyệt Vân Sinh đã bị người gọi dậy, dằn vặt đến tận bây giờ thật là có khổ mà không nói ra được, chỉ có thể mặc mình bị thao túng.
"Công chúa, người xem mũ phượng này thật là đẹp." Thu Cúc không che giấu được niềm vui, cầm lấy mũ phượng hướng Nguyệt Vân Sinh chạy tới.
"Thu Cúc cô nương, bây giờ nên gọi ngài ấy là Cửu hoàng phi." Một bên chuẩn bị giúp Nguyệt Vân Sinh trang điểm, Triển Hoa phu nhân đức cao vọng trọng được hoàng đế gọi tới, nàng nghe xong không nhịn được cười nói.
"Vâng." Thu Cuc ngơ ngác, theo bản năng liếc nhìn Nguyệt Vân Sinh.
Nguyệt Vân Sinh phải chuẩn bị lâu như vậy, cả người lộ ra bộ dạng mệt mỏi, lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn một cái ngược lại cũng không thấy có gì mâu thuẫn, mà còn không biết là y có nghe thấy hay không.
Triển Hoa phu nhân cũng không để ý, cung kính cúi đầu nhìn Nguyệt Vân Sinh. "Hoàng phi, thiếp sẽ trang điểm giúp ngài."
Nguyệt Vân Sinh lúc này mới hơi mở mắt gật đầu "Làm phiền phu nhân. "
Triển Hoa phu nhân chậm rãi mở búi tóc của Nguyệt Vân Sinh ra, mái tóc đen dài lần lượt rủ xuống, mái tóc nhu nhuận, đen óng cứ như một mảnh vài sa tanh thượng đẳng, với kiến thức sâu rộng, nàng không nhịn được mà khen liên tục.
Tóc nhanh chóng được người đằng sau cẩn thận dùng lược chải nhẹ nhàng, trong lòng Nguyệt Vân Sinh gợn lên vô số đợt sóng. Ngay lúc chiếc lược hạ xuống, thần kinh trong lòng như kết lại, thời khắc tiếp theo mới dần được cởi bỏ.
"Hoàng phi, khăn che mặt của ngài...." Triển Hoa phu nhân vấn tóc của Nguyệt Vân Sinh xong, sau đó có chút do dự hỏi y. Trong cung có ai không biết Nguyệt Vân Sinh chưa bao giờ lấy khăn xuống, cho nên....
Nguyệt Vân Sinh nghe vậy ngẩng đầu khẽ mỉm cười, sau đó chậm rãi đưa tay lên, khăn từng chút từng chút được bỏ xuống.
Lần đầu tiên bỏ khăn xuống, bất kể là mấy lão cung nữ giàu kinh nghiệm, nhũ mẫu hay là thái giám cũng đều ngây dại, yên lặng nhìn Nguyệt Vân Sinh, vốn là gian phòng đang huyên náo, trong phút chốc yên tĩnh đến doạ người, tựa hồ như âm thanh bé nhất cũng có thể nghe thấy.
Chỉ có mấy cung nữ theo sau Nguyệt Vân Sinh và Tần Mặc là bình tĩnh, Xuân Đào lén lút đến bên tai Nguyệt Vân Sinh tự hào nói "Chủ nhân, người nhìn bọn họ đều sững sờ kìa! Chủ nhân quả là đẹp nhất!"
Lời vừa dứt, trên đầu nàng lập tức bị gõ, một mặt đầy uỷ khuất nhìn Đông Mai ở bên cạnh "Đông Mai tỷ tỷ, ngươi sao lại gõ đầu Xuân Đào!?"
"Không biết lớn nhỏ." Đông Mai oán trách liếc nàng một cái "Nếu hôm nay không phải ngày vui thì chủ nhân đã tức giận rồi."
Nguyệt Vân Sinh nghe vậy cười cười với các nàng "Không sao."
Y vừa nở nụ cười này, mọi người thật vất vả nghe tiếng các cung nữ nói chuyện mà khôi phục thần trí, lại một lần nữa biến mất không thấy tăm hơi. Phản ứng đầu tiên của mọi người là, thế gian này quả thật có người nghiêng nước nghiêng thành, cho dù có thoa đến sáu tầng phấn trang mà thấy được vẻ đẹp ấy cũng không diệu nhân bằng.
Triển Hoa phu nhân trước hết lấy lại tinh thần, trong lòng thần than, Vệ quốc công thật là giỏi giấu người, người tuyệt sắc giai nhân như Vệ Nam Bạch đây mà có thể bảo vệ giỏi như vậy, lâu như vậy, có thể nói là không có lỗ hổng nào! Nếu không phải như thế, e là ngưỡng cửa của Vệ quốc công phủ hẳn là có hàng ngàn người từ các quốc gia muốn đặt chân tới...
"Phu nhân?" Nguyệt Vân Sinh thấy Triển Hoa phu nhân không có động tác gì nên lên tiếng nhắc nhở.
"Thật là để Hoàng phi chê cười rồi." Triển Hoa phu nhân không chút che giấu nào đối với sự thưởng thức của mình "Cửu hoàng tử thật có phúc lớn, có thể có được một Hoàng phi xuất sắc như ngài về làm bạn đời."
Nguyệt Vân Sinh nghe vậy, ý cười bên môi như tê lại, tái đi chốc lát.
"Hoàng phi, ngài xem đã hài lòng chưa?"
Trên đầu bỗng mang theo không ít trọng lượng, hồi lâu sau, Nguyệt Vân Sinh rốt cuộc nghe thấy giọng nói của Triển Hoa phu nhân ghé xuống bên tai y.
Tiếng nói của nàng hạ xuống, Nguyệt Vân Sinh chậm rãi mở một mắt.
Trong gương đồng xuất hiện một người vừa xa lại lại vừa quen thuộc.
Mũ phượng cùng khăn trên đầu, hỷ bào chỉn chu quý phái, mai tóc đen như mục càng ngày càng tôn lên làn da trắng hơn tuyết.
Cũng nữ bên kia sớm đã không nhịn được vui mừng mà hô lên "Hoàng phi thật là đẹp!"
"Đẹp?"
Nguyệt Vân Sinh không khỏi bật cười.
Sau đó y đứng dậy hướng Triển Hoa phu nhân chậm rãi thi lễ "Khổ cực phu nhân."
Triển Hoa phu nhân sững sờ, vội vàng nâng y dậy "Hoàng phi, đây là.... Mong ngài mau đứng dậy, ngài thật là khách khí, doạ chết thiếp. Các người còn đứng đó làm gì, mau tới đây kiểm tra xem Hoàng phi đã ổn chưa. Làm lỡ giờ lành sẽ không tốt."
"Vâng phu nhân, Hoàng phi, mời ngài giơ tay lên."
Mọi người cùng bước lên, cẩn thận chỉnh lý trang phục trên nhười Nguyệt Vân Sinh.
Nguyệt Vân Sinh lăng lăng đứng đó nhìn mình trong gương.
Hoàng phi....
Bọn họ đều gọi y là hoàng phi.
Thật là xưng hô xa lạ.
Đã từng rất nhiều người xưng hô vơi y với rất nhiều cách thức, có tốt mà cũng có xấu. Có khi nghe thì chói tai, lại thấy sỉ nhục, cũng có kính nể cực điểm, thâm tình cực điểm.
Lại chưa từng có ai gọi y như vậy.
Vốn nên có chút khó chịu, vốn nên có chút phản cảm.
Nhưng giờ khắc này, cách thức xưng hô của bọn họ lại đầy lòng thành kính, chúc phúc y.
Lại bất ngờ là, lòng vô cùng cảm động.
Nguyệt Vân Sinh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong phút chốc, ký ức tiềm tàng không khác gì cưỡi ngựa xem hoa, ở trong đầu luân phiên xuất hiện.
Ai có thể ngờ tới, y đời này kiếp này và giờ khắc này vẫn có thể một lần nữa được thấy tình cảnh ấy.
"Ồ, giờ lành đến rồi, mau mau nghênh đón thân nhân sắp tới... Khăn voan của Hoàng phi, khăn voan đây!"
Hạ Hà không nhịn được một trận hô gấp, tuy rằng mọi người vẫn có chút luống cuống tay chân, nhưng có thể làm từng bước, từng chút từng chút hoàn thành tất cả.
Khăn voan đỏ che lên, hai mắt của Nguyệt Vân Sinh nhìn tới đều là một mảnh hồng sắc lộ ra quang mang hắc ám.
Y đã từng nghe lão nhân trong phủ nói qua, sau khi tân nương đã đội khăn voan thì sẽ vĩnh viễn không tìm được con đường quay về.
Hỉ nương chậm rãi cúi người xuống, bốn vị thị nữ chậm rãi đỡ Nguyệt Vân Sinh nằm úp sấp lên lưng nàng.
Hai chân lạc vào hư không, tâm Nguyệt Vân Sinh cũng đồng thời lâm vào huyễn không.
Bên tai vang lên âm thanh huyên náo.
Hỉ nương chậm rãi hướng bên ngoài đi đến.
Nguyệt Vân Sinh nhịn không được thở dài một tiếng.
Ái tình đời này, tình nhân và hữu tình... Trời xanh giống như muốn đem đời trước mà y tiếc nuối đều tại giờ phút này làm quà đáp lễ cho y.
Đây thật giống như một giấc mộng hoang đường.
Xinh đẹp giống như không hề chân thực.
Thôi thì nếu không tìm được đường quay về thì sẽ như thế nào?
Y, cam tâm tình nguyện.
Nguyện ý đời này kiếp này đều ở trong mơ không bao giờ tỉnh.
Hoàn chương 81
Tác giả có lời muốn nói: Bảo bối Vân Sinh của ta rốt cuộc cũng gả đi rồi, thật khó từ, sửa đi sửa lại đã lâu, bắt đầu viết văn đến tận bây giờ cũng gần nửa năm rồi, chờ đợi lâu như vậy cũng chỉ hy vọng có thể cho bọn họ một lễ thành hôn như ý. Nhưng đáng tiếc ta đây không khác gì Bút ngốc, năng lực lớn nhất cũng chỉ có vậy.
Biên tập: Red9
DON"T TAKE OUT
Thượng Nguyên năm thứ 17, ngày 15 tháng 6, người con út của hoàng đế Bách Việt, Cửu hoàng tử Tiếu Kỳ thành hôn với Vệ công chúa Vệ quốc tên Vệ Nam Bạch, hai người phụng chỉ thành hôn, cả nước đại khánh.
Đúng lúc vào đầu hạ, vạn vật xanh tươi, muôn hoa nở rộ, rực rỡ vô cùng.
Thời tiết đẹp như vậy, hơn nữa cả nước vừa mừng hai chiến thắng liên tiếp, mà cả xe trang sức dài gần mười dặm của Vệ quốc như xuất hiện mới chỉ ngày hôm qua, Vệ Nam Bạch có thân phận như vậy, Bách Việt nào dám thất lễ. Phóng tầm mắt ra xa, trên dưới Bách Việt đều vô cùng vui vẻ, nhà nhà, trong lẫn ngoài cung đều kết hoa đăng đỏ rực.
Lệ Chính điện từ lâu đã bận tối mắt tối mũi, bốn cung nữ theo hầu Nguyệt Vân Sinh cùng với những người trong cung được phái tới đều vội vàng, kiểm tra tỉ mỉ chi tiết, cho dù là rất nhỏ. Trời chưa sáng Nguyệt Vân Sinh đã bị người gọi dậy, dằn vặt đến tận bây giờ thật là có khổ mà không nói ra được, chỉ có thể mặc mình bị thao túng.
"Công chúa, người xem mũ phượng này thật là đẹp." Thu Cúc không che giấu được niềm vui, cầm lấy mũ phượng hướng Nguyệt Vân Sinh chạy tới.
"Thu Cúc cô nương, bây giờ nên gọi ngài ấy là Cửu hoàng phi." Một bên chuẩn bị giúp Nguyệt Vân Sinh trang điểm, Triển Hoa phu nhân đức cao vọng trọng được hoàng đế gọi tới, nàng nghe xong không nhịn được cười nói.
"Vâng." Thu Cuc ngơ ngác, theo bản năng liếc nhìn Nguyệt Vân Sinh.
Nguyệt Vân Sinh phải chuẩn bị lâu như vậy, cả người lộ ra bộ dạng mệt mỏi, lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn một cái ngược lại cũng không thấy có gì mâu thuẫn, mà còn không biết là y có nghe thấy hay không.
Triển Hoa phu nhân cũng không để ý, cung kính cúi đầu nhìn Nguyệt Vân Sinh. "Hoàng phi, thiếp sẽ trang điểm giúp ngài."
Nguyệt Vân Sinh lúc này mới hơi mở mắt gật đầu "Làm phiền phu nhân. "
Triển Hoa phu nhân chậm rãi mở búi tóc của Nguyệt Vân Sinh ra, mái tóc đen dài lần lượt rủ xuống, mái tóc nhu nhuận, đen óng cứ như một mảnh vài sa tanh thượng đẳng, với kiến thức sâu rộng, nàng không nhịn được mà khen liên tục.
Tóc nhanh chóng được người đằng sau cẩn thận dùng lược chải nhẹ nhàng, trong lòng Nguyệt Vân Sinh gợn lên vô số đợt sóng. Ngay lúc chiếc lược hạ xuống, thần kinh trong lòng như kết lại, thời khắc tiếp theo mới dần được cởi bỏ.
"Hoàng phi, khăn che mặt của ngài...." Triển Hoa phu nhân vấn tóc của Nguyệt Vân Sinh xong, sau đó có chút do dự hỏi y. Trong cung có ai không biết Nguyệt Vân Sinh chưa bao giờ lấy khăn xuống, cho nên....
Nguyệt Vân Sinh nghe vậy ngẩng đầu khẽ mỉm cười, sau đó chậm rãi đưa tay lên, khăn từng chút từng chút được bỏ xuống.
Lần đầu tiên bỏ khăn xuống, bất kể là mấy lão cung nữ giàu kinh nghiệm, nhũ mẫu hay là thái giám cũng đều ngây dại, yên lặng nhìn Nguyệt Vân Sinh, vốn là gian phòng đang huyên náo, trong phút chốc yên tĩnh đến doạ người, tựa hồ như âm thanh bé nhất cũng có thể nghe thấy.
Chỉ có mấy cung nữ theo sau Nguyệt Vân Sinh và Tần Mặc là bình tĩnh, Xuân Đào lén lút đến bên tai Nguyệt Vân Sinh tự hào nói "Chủ nhân, người nhìn bọn họ đều sững sờ kìa! Chủ nhân quả là đẹp nhất!"
Lời vừa dứt, trên đầu nàng lập tức bị gõ, một mặt đầy uỷ khuất nhìn Đông Mai ở bên cạnh "Đông Mai tỷ tỷ, ngươi sao lại gõ đầu Xuân Đào!?"
"Không biết lớn nhỏ." Đông Mai oán trách liếc nàng một cái "Nếu hôm nay không phải ngày vui thì chủ nhân đã tức giận rồi."
Nguyệt Vân Sinh nghe vậy cười cười với các nàng "Không sao."
Y vừa nở nụ cười này, mọi người thật vất vả nghe tiếng các cung nữ nói chuyện mà khôi phục thần trí, lại một lần nữa biến mất không thấy tăm hơi. Phản ứng đầu tiên của mọi người là, thế gian này quả thật có người nghiêng nước nghiêng thành, cho dù có thoa đến sáu tầng phấn trang mà thấy được vẻ đẹp ấy cũng không diệu nhân bằng.
Triển Hoa phu nhân trước hết lấy lại tinh thần, trong lòng thần than, Vệ quốc công thật là giỏi giấu người, người tuyệt sắc giai nhân như Vệ Nam Bạch đây mà có thể bảo vệ giỏi như vậy, lâu như vậy, có thể nói là không có lỗ hổng nào! Nếu không phải như thế, e là ngưỡng cửa của Vệ quốc công phủ hẳn là có hàng ngàn người từ các quốc gia muốn đặt chân tới...
"Phu nhân?" Nguyệt Vân Sinh thấy Triển Hoa phu nhân không có động tác gì nên lên tiếng nhắc nhở.
"Thật là để Hoàng phi chê cười rồi." Triển Hoa phu nhân không chút che giấu nào đối với sự thưởng thức của mình "Cửu hoàng tử thật có phúc lớn, có thể có được một Hoàng phi xuất sắc như ngài về làm bạn đời."
Nguyệt Vân Sinh nghe vậy, ý cười bên môi như tê lại, tái đi chốc lát.
"Hoàng phi, ngài xem đã hài lòng chưa?"
Trên đầu bỗng mang theo không ít trọng lượng, hồi lâu sau, Nguyệt Vân Sinh rốt cuộc nghe thấy giọng nói của Triển Hoa phu nhân ghé xuống bên tai y.
Tiếng nói của nàng hạ xuống, Nguyệt Vân Sinh chậm rãi mở một mắt.
Trong gương đồng xuất hiện một người vừa xa lại lại vừa quen thuộc.
Mũ phượng cùng khăn trên đầu, hỷ bào chỉn chu quý phái, mai tóc đen như mục càng ngày càng tôn lên làn da trắng hơn tuyết.
Cũng nữ bên kia sớm đã không nhịn được vui mừng mà hô lên "Hoàng phi thật là đẹp!"
"Đẹp?"
Nguyệt Vân Sinh không khỏi bật cười.
Sau đó y đứng dậy hướng Triển Hoa phu nhân chậm rãi thi lễ "Khổ cực phu nhân."
Triển Hoa phu nhân sững sờ, vội vàng nâng y dậy "Hoàng phi, đây là.... Mong ngài mau đứng dậy, ngài thật là khách khí, doạ chết thiếp. Các người còn đứng đó làm gì, mau tới đây kiểm tra xem Hoàng phi đã ổn chưa. Làm lỡ giờ lành sẽ không tốt."
"Vâng phu nhân, Hoàng phi, mời ngài giơ tay lên."
Mọi người cùng bước lên, cẩn thận chỉnh lý trang phục trên nhười Nguyệt Vân Sinh.
Nguyệt Vân Sinh lăng lăng đứng đó nhìn mình trong gương.
Hoàng phi....
Bọn họ đều gọi y là hoàng phi.
Thật là xưng hô xa lạ.
Đã từng rất nhiều người xưng hô vơi y với rất nhiều cách thức, có tốt mà cũng có xấu. Có khi nghe thì chói tai, lại thấy sỉ nhục, cũng có kính nể cực điểm, thâm tình cực điểm.
Lại chưa từng có ai gọi y như vậy.
Vốn nên có chút khó chịu, vốn nên có chút phản cảm.
Nhưng giờ khắc này, cách thức xưng hô của bọn họ lại đầy lòng thành kính, chúc phúc y.
Lại bất ngờ là, lòng vô cùng cảm động.
Nguyệt Vân Sinh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong phút chốc, ký ức tiềm tàng không khác gì cưỡi ngựa xem hoa, ở trong đầu luân phiên xuất hiện.
Ai có thể ngờ tới, y đời này kiếp này và giờ khắc này vẫn có thể một lần nữa được thấy tình cảnh ấy.
"Ồ, giờ lành đến rồi, mau mau nghênh đón thân nhân sắp tới... Khăn voan của Hoàng phi, khăn voan đây!"
Hạ Hà không nhịn được một trận hô gấp, tuy rằng mọi người vẫn có chút luống cuống tay chân, nhưng có thể làm từng bước, từng chút từng chút hoàn thành tất cả.
Khăn voan đỏ che lên, hai mắt của Nguyệt Vân Sinh nhìn tới đều là một mảnh hồng sắc lộ ra quang mang hắc ám.
Y đã từng nghe lão nhân trong phủ nói qua, sau khi tân nương đã đội khăn voan thì sẽ vĩnh viễn không tìm được con đường quay về.
Hỉ nương chậm rãi cúi người xuống, bốn vị thị nữ chậm rãi đỡ Nguyệt Vân Sinh nằm úp sấp lên lưng nàng.
Hai chân lạc vào hư không, tâm Nguyệt Vân Sinh cũng đồng thời lâm vào huyễn không.
Bên tai vang lên âm thanh huyên náo.
Hỉ nương chậm rãi hướng bên ngoài đi đến.
Nguyệt Vân Sinh nhịn không được thở dài một tiếng.
Ái tình đời này, tình nhân và hữu tình... Trời xanh giống như muốn đem đời trước mà y tiếc nuối đều tại giờ phút này làm quà đáp lễ cho y.
Đây thật giống như một giấc mộng hoang đường.
Xinh đẹp giống như không hề chân thực.
Thôi thì nếu không tìm được đường quay về thì sẽ như thế nào?
Y, cam tâm tình nguyện.
Nguyện ý đời này kiếp này đều ở trong mơ không bao giờ tỉnh.
Hoàn chương 81
Tác giả có lời muốn nói: Bảo bối Vân Sinh của ta rốt cuộc cũng gả đi rồi, thật khó từ, sửa đi sửa lại đã lâu, bắt đầu viết văn đến tận bây giờ cũng gần nửa năm rồi, chờ đợi lâu như vậy cũng chỉ hy vọng có thể cho bọn họ một lễ thành hôn như ý. Nhưng đáng tiếc ta đây không khác gì Bút ngốc, năng lực lớn nhất cũng chỉ có vậy.
Danh sách chương