Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
Đoàn người hộ tống hoàng đế vốn đã nhiều, lúc này lại thêm người của Cung Thân Vương phủ lại càng toát ra bao nhiêu khí thế. Ứng Thiên giờ này thần hồn nát thần tính vì đại chiến với Bách Việt bùng nổ, vì vậy người đi trên đường sắc mặt đều căng thẳng, vội vã. Thế nhưng hoàng đế vẫn làm ra việc quái đản này, đội ngũ mấy chục người cộng thêm đoàn xe xa hoa, bất luận ra sao cũng quá mức phô trương. Như vậy xem ra, không thể nói là tình hình được gã tính kỹ càng trước, vẫn là vò đã mẻ lại còn sứt.
Xe ngựa của Nguyệt Vân Sinh đi sau xe của hoàng đế và hai phu thê Cung Thân Vương, từ lúc xuất phát tại Cung Thân Vương phủ đã chầm chậm trên đường nhưng lại vô cùng vững vàng.
Có lẽ do bầu không khí căng thẳng mà đi trên đường chỉ nghe thấy tiếng vang của sỏi đá cùng tiếng bánh xe chạy.
Ấy Nhất ngồi xổm ở cửa xe ngựa, mà Nguyệt Vân Sinh lại dựa vào phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đi tiếp một đoạn đường nữa, Ất Nhất bỗng ho nhẹ một tiếng, Nguyệt Vân Sinh hơi mở mắt ra, nhìn thẳng hắn không chút động. Ất Nhất biết bốn phía đều có người của Cung Thân Vương và hoàng đế giám thị nên cũng không nói lời nào, chỉ đặt trước mặt Nguyệt Vân Sinh một chén trà, đưa ngón tay dính nước dường như muốn viết gì đó.
Bởi vì mỗi xe ngựa đều rải ra một tầng thảm dày, hai chữ "Vân Sinh" ngay ngắn, cương nghị hiện ra. Đối mặt với thần sắc sốt sắng của Ất Nhất, môi Nguyệt Vân Sinh đang mím chặt cũng thả lỏng không ít, chậm chạp gật đầu với người kia.
Ất Nhất lúc này như được đại xá, thở phào nhẹ nhõm. Hoàn hảo, thật hoàn hảo, Nguyệt Vân Sinh cũng không mất trí nhớ, đều chỉ là diễn trò. Bằng không.... Ất Nhất không biết bọn họ sẽ phải đối mặt với nhau như thế nào.
Vết chữ trong xe ngựa rất nhanh biến mất, Ất Nhất đưa tay dấp nước trong chén tiếp tục viết "Nhanh chóng trốn, giờ Hợi đêm nay công thành."
Nguyệt Vân Sinh thấy vậy không khỏi sững sờ.
Giờ Hợi! Nhanh như vậy!
Ất Nhất tiếp tục viết "Lát nữa đi theo ta."
Khẽ thở dài, con ngươi của Nguyệt Vân Sinh rũ xuống, đi? Y ngẫm nghĩ một lát rồi đưa đầu ngón tay dính chút nước chậm rãi viết một chữ "Được!". Ất Nhất thấy vậy, lúc này mới nhoẻn miệng cười nhìn Nguyệt Vân Sinh.
Lúc này xe ngựa vừa chuyển hướng, Nguyệt Vân Sinh bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, đưa tay vén rèm xe lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phía trước cách đó không xa, ba chữ "Duyệt Giang Lâu" đập vào mắt y.
Ất Nhất nhìn nụ cười không rõ nguyên do của Nguyệt Vân Sinh, cảm thấy có chút kỳ quái, đang muốn hỏi Nguyệt Vân Sinh có vấn đề gì.
Kết quả, Nguyệt Vân Sinh bỗng nhiên rút một con dao găm từ trong giày ra đặt vào tay Ất Nhất, Ất Nhất sững sờ, mờ mịt nhìn y. Nguyệt Vân Sinh tung một chưởng đánh bay nóc xe ngựa, phi thân tiếp cận Tiếu Kỳ, nhanh chóng ghé vào tai Tiếu Kỳ nói "Khống chế ta, lui vào trong Duyệt Giang lâu."
Ất Nhất không rõ vì sao, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của y thì lập tức nghe theo.
Xe ngựa đột nhiên chia năm xẻ bảy lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, bốn phía nhanh chóng trở nên hỗn loạn. Trước đó đám người được Ất Nhất an bài, sau khi thấy tình cảnh này cũng trở nên sửng sốt, nhưng thấy Ất Nhất đứng một bên khống chế, bắt Nguyệt Vân Sinh thối lui vào Duyệt Giang Lâu, vì phải yểm trợ hắn nên cũng đành sớm hành động, cùng ác đấu với đám người Bắc Nhung.
"Chạy vào bên trong sau đó đóng cửa lại." Nguyệt Vân Sinh thừa dịp hỗn loạn nói với Ất Nhất.
Song, Ất Nhất cẩn thận điều khiển Nguyệt Vân Sinh từng bước từng bước tiến đến Duyệt Giang Lâu. Chỉ sợ lỡ tay khiến dao găm làm người trong lòng bị thương, hắn di chuyển đặc biệt chậm.
Bên đó hoàng đế và Cung Thân Vương bị cuốn vào trận chiến xảy ra bất ngờ đó đã sớm có người vây quanh bảo vệ, thời khắc nhìn thấy tình hình của Nguyệt Vân Sinh ở phía xa kia thì lập tức dặn dò hộ vệ theo sau chặn lại. Thế nhưng bận tâm đến Nguyệt Vân Sinh bị khống chế cùng với tình thế khiến người ta khốn khổ lúc này, bọn họ cũng không dám có hành động gì, hiển nhiên là sợ ném chuột vỡ đồ.
Hoàng đế gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Vân Sinh cùng với Ất Nhất ở bên trong, mi tâm nhíu chặt, đây rốt cuộc là chuyện gì? Giờ đây, Bắc Mộc Thần giống như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc (bối rối), nhớ tới vừa rồi nhận được mật báo, gã sai vặt đưa tin cho Ất Nhất bị ám vệ bắt được đã cắn chất kịch độc được giấu ở hàm răng, khí tuyệt mà chết. Ất Nhất... Có thể... Là Cửu hoàng tử Bách Việt Tiếu Kỳ, suy đoán này cơ hồ có thể khẳng định, nếu như Ngưng Hàn là Nguyệt Vân Sinh, bọn họ liên thủ đi cứu Tiếu Lâm, nhưng Tiếu Kỳ lúc này lại đang áp chế Nguyệt Vân Sinh? Nếu như giả định Ngưng Hàn không phải Nguyệt Vân Sinh, vậy việc Tiếu Kỳ khổ tâm, tích lực tiếp cận y sau đó lại đợi cơ hội này, là tại sao? Vậy hai người trước đó tới tìm Ngưng Hàn là ai? Là ai đã phái tới, còn độc mồm độc miệng gọi Ngưng Hàn là lâu chủ?
Bắc Mộc Thần càng nghĩ càng hồ đồ không khỏi sinh lòng buồn bực. Thấp giọng dặn dò Tạ Đình đứng một bên, cho dù thế nào cũng phải để ý đến hướng kia, tuyệt đối không để cho Tiếu Kỳ đào tẩu, cũng tuyệt đối không để Nguyệt Vân Sinh xảy ra thương tổn gì.
Thủ hạ Ất Nhất một mặt chống đỡ, tạo cơ hội cho hai người Nguyệt Vân Sinh thuận lợi vào Duyệt Giang Lâu. Cửa sổ trong lâu đóng chặt, hai bên đại môn mà hai người vừa bước vào nháy mắt bị một lực lớn đóng lại. Nguyệt Vân Sinh thấy vậy thoáng thở một hơi, ra hiệu cho Tiếu Kỳ đang cầm cây chuỳ thủ tạm thời rời đi. Sau đó, Duyệt Giang Lâu vốn không có một bóng người bỗng nhiên từ trong bóng tối có hai người đi ra.
Tả, Hữu lĩnh chủ nước đến trước mặt Nguyệt Vân Sinh, cả hai không chắc chắn mà cùng hô lên "Lâu chủ?"
Nguyệt Vân Sinh gật đầu "Cực khổ rồi."
Ngoại trừ Vọng Giang Lâu ra, Duyệt Giang Lâu cũng là của Nguyệt Vân Sinh, là cứ điểm tại Ứng Thiên - Bắc Nhung, thanh danh không bằng Vọng Giang Lâu ở ngoài, Duyệt Giang Lâu tương đối bình thường hơn nhiều. Trước đó Nguyệt Vân Sinh từng hạ mệnh lệnh xuống, một khi y và Tiếu Kỳ xảy ra chuyện, lập tức bỏ Vọng Giang Lâu, đến Duyệt Giang Lâu đợi lệnh, hiển nhiên, dù cho y trước đó có gạt bọn họ, làm cho Thương Câu và Tử Viêm lầm tưởng y mất trí nhớ thật, thế nhưng tất cả mọi người trong Trai Nguyệt Lâu đều vâng theo mệnh lệnh trước đó của y.
Thương Câu nghe Nguyệt Vân Sinh nói, suýt chút nữa đã sụt sùi nước mắt. Trời xanh có mắt! Lâu chủ của bọn họ không mất trí nhớ, nhưng đến cùng là chuyện gì xảy ra?
"Lâu chủ, lão tử lúc đó thật sự bị ngươi hù chết, ngươi mất trí nhớ lại không mất trí nhớ, đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
Nguyệt Vân Sinh thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ, than nhẹ một tiếng "Thời gian không còn nhiều, không kịp giải thích." Y nhìn Tiếu Kỳ ở một bên "Ngươi lập tức cùng bọn Thương Câu xuống ám đạo rồi rời khỏi Ứng Thiên."
"Vân Sinh?"
"Lâu chủ?"
Nguyệt Vân Sinh đưa tay giúp hắn tháo mặt nạ ra, Thương Câu cùng Tử Viêm không khỏi cả kinh.
"Cửu công tử? Ngươi làm sao lại ở nơi này?" Thương Câu thấy rõ dung mạo của Tiếu Kỳ không nhịn được kinh hô một tiếng, y lại chỉ 3 người đến hậu viện "Thương Câu, Tử Viêm, hai người mau chóng đưa Cửu công tử đến đại doanh Bách Việt, bên ngoài không thể trụ được bao lâu, các ngươi mau chóng rút đi."
"Vâng, lâu chủ."
Tiếu Kỳ theo bản năng hỏi ngược lại "Vậy còn ngươi?"
Nguyệt Vân Sinh cười nhạt "Ta còn phải ở đây, có chuyện cần giải quyết."
"Cái gì?" Tiếu Kỳ nghe vậy thay đổi sắc mặt "Không được, sắp công thành rồi, ngươi ở lại Ứng Thiên sẽ rất nguy hiểm! Ngươi nhất định phải đi cùng ta."
Nguyệt Vân Sinh xua tay, ra hiệu cho Tử Viêm và Thương Câu lui ra phía sau, còn mình thì tới bên người Tiếu Kỳ, thấp giọng nói "A Kỳ, ta ở lại không phải không có nguyên nhân. Hoàng đế Bắc Nhung tính tình tàn nhẫn cực đoan, các ngươi cho dù có nguy cấp nhưng công thành không dễ, ta chỉ sợ cuối cùng sinh linh đồ thán. Mà ta, chắc chắn sẽ trợ giúp các ngươi chút ít sức lực, cho nên nhất định ta phải ở lại đây. Tình huống cụ thể thế nào, chờ thời điểm thích hợp ta sẽ giải thích với ngươi. Ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng bây giờ xin hãy tin tưởng ta, ngươi cứ đi trước, ta sẽ không xảy ra chuyện gì."
"Vân Sinh..." Tiếu Kỳ nhìn vẻ mặt đầy kiên định của y, trong lòng bách chuyển thiên hồi, cuối cùng bất đắc dĩ than nhẹ "Ta... Từ trước đến giờ đều tin tưởng năng lực của ngươi, chỉ là..."
"A Kỳ, đợi đến khi ngươi đánh hạ Ứng Thiên, thì hãy đến đón ta."
Nhẹ giọng đánh gãy lời của Tiếu Kỳ, Nguyệt Vân Sinh nhìn hắn, khó miệng mỉm cười, nụ cười ôn nhu trên mặt như gió xuân, thổi qua đại địa, xuân về khắp chốn, làm cho ngũ quan, đường nét tuấn mỹ dưới vầng sáng trở nên đặc biệt nhu hoà.
Tiếu Kỳ không động đậy mà nhìn chăm chú con người trước mặt mình, bỗng giang rộng hai tay, ôm y chặt vào ngực, những sợi tóc đen che lại cặp mắt thâm thuý không thấy đáy.
"A Kỳ." Nguyệt Vân Sinh mở miệng.
Chậm rãi tăng thêm lực ở tay, sự ấm áp trong ngực khiến người ta phải lưu luyến, làm cho đường nét lạnh lùng trên mặt Tiếu Kỳ bởi vì sự ấm áp này mà trở nên nhu hoà hơn chút.
"Vân Sinh, bảo bệ mình thật tốt."
Cảm nhận được sự lo lắng trong lời nói của Tiếu Kỳ, Nguyệt Vân Sinh không nhịn được cong môi, chậm rãi vương tay ôm lấy hắn "Ừ, ta sẽ bảo vệ lấy mình, ngươi cũng vậy."
Nói xong, Tiếu Kỳ dần buông lỏng y, nhìn thấy cặp mắt thanh nhã như ngọc của Nguyệt Vân Sinh, chậm rãi cúi đầu hạ môi mình xuống, nhẹ nhàng phủ lên một nụ hôn nóng rực "Chờ ta."
"Ừm." Khuôn mặt trắng nõn của Nguyệt Vân Sinh hiện lên một tầng phi sắc nhàn nhạt, nhất thời hiện ra bao nhiêu sự rực rỡ đầy động nhân.
Tiếu Kỳ nhìn y, mắt phượng nheo lại, sau đó cởi xuống miếng ngọc bội cát tường ở bên người, ngón tay chậm rãi đeo lên người Nguyệt Vân Sinh.
"Mẫu phi có nói, miếng ngọc bội này và Xích Tiêu đều là bảo vật của Tiêu gia, đã bảo vệ Tiêu gia cả trăm năm. Bây giờ, nguyện đưa nó để che chở cho ngươi cả đời bình an, mà ta..." Lời sau của Tiếu Kỳ trở nên rất nhẹ, cơ hồ muốn nó tiêu tan ở trong hư không.
"A Kỳ..." Viền mắt Nguyệt Vân Sinh trở nên nóng không thôi, thanh âm bình tĩnh, trầm ổn thường này cũng có chút run rẩy. Trong lúc này không biết nên nói cái gì mới có thể biểu đạt được tình cảm chập trùng như sóng hiện giờ ở trong lòng.
"Ta đi, bảo trọng." Tiếu Kỳ giả vờ nở một nụ cười gượng.
Nguyệt Vân Sinh gật đầu, đưa tay chạm nhẹ lên miếng ngọc bội, ngọc bội chạm trổ tinh xảo, trên ngón tay ôn nhuận, giống như cảm giác của người đó dành cho mình.
Tiếu Kỳ, Thương Câu và Tử Viên rất nhanh sau đó đã đến giếng cổ ở hậu viện, lúc nhảy xuống nước, hắn không quên nhìn lại Nguyệt Vân Sinh, mày kiếm nhíu lại, ánh nắng xuyên thấu qua hàng ngàn lá cây, một lá rơi xuống người hắn, phong thái như ngọc. Sau đó, môi mỏng khinh động, quả nhiên nhìn thấy hai con mắt trợn to của Nguyệt Vân Sinh. Hắn thấy Nguyệt Vân Sinh nở nụ cười ấm áp, lúc này mới thoả mãn mà quay người nhảy xuống giếng.
Nguyệt Vân Sinh, mong rằng nó sẽ che chở cho ngươi một đời bình an, mà ta cũng sẽ dâng cả một đời bảo vệ ngươi.
Còn có...
Ta chờ ngươi trở lại, làm vợ gả cho ta, dắt tay nhau đi quang đời còn lại.
Nguyệt Vân Sinh bất đắc dĩ bật cười, người này, lúc nào cũng làm cho y không có cách gì ứng phó được.
Quả nhiên, người đó đã phát hiện.
Hắn chính là Vệ công chủ, Vệ Nam Bạch.
Hắn than nhẹ một tiếng, cả mười ngón tay nắm thật chặt vào viên ngọc bội. Cuối cùng, tốt cuộc thoải mái rồi, mặc ngọc giống như hai con mắt tràn đầy ý cười.
Gả làm vợ của người đó, cùng đi đến hết đời?
Thôi, kiếp trước dây dưa không rõ, đau thấu tim gan, để đổi cả đời này tương thủ, thật giống như không hề có sai lầm nào, đúng hay không?
Hoàn chương 62.
Biên tập: Red9
Đoàn người hộ tống hoàng đế vốn đã nhiều, lúc này lại thêm người của Cung Thân Vương phủ lại càng toát ra bao nhiêu khí thế. Ứng Thiên giờ này thần hồn nát thần tính vì đại chiến với Bách Việt bùng nổ, vì vậy người đi trên đường sắc mặt đều căng thẳng, vội vã. Thế nhưng hoàng đế vẫn làm ra việc quái đản này, đội ngũ mấy chục người cộng thêm đoàn xe xa hoa, bất luận ra sao cũng quá mức phô trương. Như vậy xem ra, không thể nói là tình hình được gã tính kỹ càng trước, vẫn là vò đã mẻ lại còn sứt.
Xe ngựa của Nguyệt Vân Sinh đi sau xe của hoàng đế và hai phu thê Cung Thân Vương, từ lúc xuất phát tại Cung Thân Vương phủ đã chầm chậm trên đường nhưng lại vô cùng vững vàng.
Có lẽ do bầu không khí căng thẳng mà đi trên đường chỉ nghe thấy tiếng vang của sỏi đá cùng tiếng bánh xe chạy.
Ấy Nhất ngồi xổm ở cửa xe ngựa, mà Nguyệt Vân Sinh lại dựa vào phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đi tiếp một đoạn đường nữa, Ất Nhất bỗng ho nhẹ một tiếng, Nguyệt Vân Sinh hơi mở mắt ra, nhìn thẳng hắn không chút động. Ất Nhất biết bốn phía đều có người của Cung Thân Vương và hoàng đế giám thị nên cũng không nói lời nào, chỉ đặt trước mặt Nguyệt Vân Sinh một chén trà, đưa ngón tay dính nước dường như muốn viết gì đó.
Bởi vì mỗi xe ngựa đều rải ra một tầng thảm dày, hai chữ "Vân Sinh" ngay ngắn, cương nghị hiện ra. Đối mặt với thần sắc sốt sắng của Ất Nhất, môi Nguyệt Vân Sinh đang mím chặt cũng thả lỏng không ít, chậm chạp gật đầu với người kia.
Ất Nhất lúc này như được đại xá, thở phào nhẹ nhõm. Hoàn hảo, thật hoàn hảo, Nguyệt Vân Sinh cũng không mất trí nhớ, đều chỉ là diễn trò. Bằng không.... Ất Nhất không biết bọn họ sẽ phải đối mặt với nhau như thế nào.
Vết chữ trong xe ngựa rất nhanh biến mất, Ất Nhất đưa tay dấp nước trong chén tiếp tục viết "Nhanh chóng trốn, giờ Hợi đêm nay công thành."
Nguyệt Vân Sinh thấy vậy không khỏi sững sờ.
Giờ Hợi! Nhanh như vậy!
Ất Nhất tiếp tục viết "Lát nữa đi theo ta."
Khẽ thở dài, con ngươi của Nguyệt Vân Sinh rũ xuống, đi? Y ngẫm nghĩ một lát rồi đưa đầu ngón tay dính chút nước chậm rãi viết một chữ "Được!". Ất Nhất thấy vậy, lúc này mới nhoẻn miệng cười nhìn Nguyệt Vân Sinh.
Lúc này xe ngựa vừa chuyển hướng, Nguyệt Vân Sinh bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, đưa tay vén rèm xe lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phía trước cách đó không xa, ba chữ "Duyệt Giang Lâu" đập vào mắt y.
Ất Nhất nhìn nụ cười không rõ nguyên do của Nguyệt Vân Sinh, cảm thấy có chút kỳ quái, đang muốn hỏi Nguyệt Vân Sinh có vấn đề gì.
Kết quả, Nguyệt Vân Sinh bỗng nhiên rút một con dao găm từ trong giày ra đặt vào tay Ất Nhất, Ất Nhất sững sờ, mờ mịt nhìn y. Nguyệt Vân Sinh tung một chưởng đánh bay nóc xe ngựa, phi thân tiếp cận Tiếu Kỳ, nhanh chóng ghé vào tai Tiếu Kỳ nói "Khống chế ta, lui vào trong Duyệt Giang lâu."
Ất Nhất không rõ vì sao, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của y thì lập tức nghe theo.
Xe ngựa đột nhiên chia năm xẻ bảy lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, bốn phía nhanh chóng trở nên hỗn loạn. Trước đó đám người được Ất Nhất an bài, sau khi thấy tình cảnh này cũng trở nên sửng sốt, nhưng thấy Ất Nhất đứng một bên khống chế, bắt Nguyệt Vân Sinh thối lui vào Duyệt Giang Lâu, vì phải yểm trợ hắn nên cũng đành sớm hành động, cùng ác đấu với đám người Bắc Nhung.
"Chạy vào bên trong sau đó đóng cửa lại." Nguyệt Vân Sinh thừa dịp hỗn loạn nói với Ất Nhất.
Song, Ất Nhất cẩn thận điều khiển Nguyệt Vân Sinh từng bước từng bước tiến đến Duyệt Giang Lâu. Chỉ sợ lỡ tay khiến dao găm làm người trong lòng bị thương, hắn di chuyển đặc biệt chậm.
Bên đó hoàng đế và Cung Thân Vương bị cuốn vào trận chiến xảy ra bất ngờ đó đã sớm có người vây quanh bảo vệ, thời khắc nhìn thấy tình hình của Nguyệt Vân Sinh ở phía xa kia thì lập tức dặn dò hộ vệ theo sau chặn lại. Thế nhưng bận tâm đến Nguyệt Vân Sinh bị khống chế cùng với tình thế khiến người ta khốn khổ lúc này, bọn họ cũng không dám có hành động gì, hiển nhiên là sợ ném chuột vỡ đồ.
Hoàng đế gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Vân Sinh cùng với Ất Nhất ở bên trong, mi tâm nhíu chặt, đây rốt cuộc là chuyện gì? Giờ đây, Bắc Mộc Thần giống như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc (bối rối), nhớ tới vừa rồi nhận được mật báo, gã sai vặt đưa tin cho Ất Nhất bị ám vệ bắt được đã cắn chất kịch độc được giấu ở hàm răng, khí tuyệt mà chết. Ất Nhất... Có thể... Là Cửu hoàng tử Bách Việt Tiếu Kỳ, suy đoán này cơ hồ có thể khẳng định, nếu như Ngưng Hàn là Nguyệt Vân Sinh, bọn họ liên thủ đi cứu Tiếu Lâm, nhưng Tiếu Kỳ lúc này lại đang áp chế Nguyệt Vân Sinh? Nếu như giả định Ngưng Hàn không phải Nguyệt Vân Sinh, vậy việc Tiếu Kỳ khổ tâm, tích lực tiếp cận y sau đó lại đợi cơ hội này, là tại sao? Vậy hai người trước đó tới tìm Ngưng Hàn là ai? Là ai đã phái tới, còn độc mồm độc miệng gọi Ngưng Hàn là lâu chủ?
Bắc Mộc Thần càng nghĩ càng hồ đồ không khỏi sinh lòng buồn bực. Thấp giọng dặn dò Tạ Đình đứng một bên, cho dù thế nào cũng phải để ý đến hướng kia, tuyệt đối không để cho Tiếu Kỳ đào tẩu, cũng tuyệt đối không để Nguyệt Vân Sinh xảy ra thương tổn gì.
Thủ hạ Ất Nhất một mặt chống đỡ, tạo cơ hội cho hai người Nguyệt Vân Sinh thuận lợi vào Duyệt Giang Lâu. Cửa sổ trong lâu đóng chặt, hai bên đại môn mà hai người vừa bước vào nháy mắt bị một lực lớn đóng lại. Nguyệt Vân Sinh thấy vậy thoáng thở một hơi, ra hiệu cho Tiếu Kỳ đang cầm cây chuỳ thủ tạm thời rời đi. Sau đó, Duyệt Giang Lâu vốn không có một bóng người bỗng nhiên từ trong bóng tối có hai người đi ra.
Tả, Hữu lĩnh chủ nước đến trước mặt Nguyệt Vân Sinh, cả hai không chắc chắn mà cùng hô lên "Lâu chủ?"
Nguyệt Vân Sinh gật đầu "Cực khổ rồi."
Ngoại trừ Vọng Giang Lâu ra, Duyệt Giang Lâu cũng là của Nguyệt Vân Sinh, là cứ điểm tại Ứng Thiên - Bắc Nhung, thanh danh không bằng Vọng Giang Lâu ở ngoài, Duyệt Giang Lâu tương đối bình thường hơn nhiều. Trước đó Nguyệt Vân Sinh từng hạ mệnh lệnh xuống, một khi y và Tiếu Kỳ xảy ra chuyện, lập tức bỏ Vọng Giang Lâu, đến Duyệt Giang Lâu đợi lệnh, hiển nhiên, dù cho y trước đó có gạt bọn họ, làm cho Thương Câu và Tử Viêm lầm tưởng y mất trí nhớ thật, thế nhưng tất cả mọi người trong Trai Nguyệt Lâu đều vâng theo mệnh lệnh trước đó của y.
Thương Câu nghe Nguyệt Vân Sinh nói, suýt chút nữa đã sụt sùi nước mắt. Trời xanh có mắt! Lâu chủ của bọn họ không mất trí nhớ, nhưng đến cùng là chuyện gì xảy ra?
"Lâu chủ, lão tử lúc đó thật sự bị ngươi hù chết, ngươi mất trí nhớ lại không mất trí nhớ, đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
Nguyệt Vân Sinh thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ, than nhẹ một tiếng "Thời gian không còn nhiều, không kịp giải thích." Y nhìn Tiếu Kỳ ở một bên "Ngươi lập tức cùng bọn Thương Câu xuống ám đạo rồi rời khỏi Ứng Thiên."
"Vân Sinh?"
"Lâu chủ?"
Nguyệt Vân Sinh đưa tay giúp hắn tháo mặt nạ ra, Thương Câu cùng Tử Viêm không khỏi cả kinh.
"Cửu công tử? Ngươi làm sao lại ở nơi này?" Thương Câu thấy rõ dung mạo của Tiếu Kỳ không nhịn được kinh hô một tiếng, y lại chỉ 3 người đến hậu viện "Thương Câu, Tử Viêm, hai người mau chóng đưa Cửu công tử đến đại doanh Bách Việt, bên ngoài không thể trụ được bao lâu, các ngươi mau chóng rút đi."
"Vâng, lâu chủ."
Tiếu Kỳ theo bản năng hỏi ngược lại "Vậy còn ngươi?"
Nguyệt Vân Sinh cười nhạt "Ta còn phải ở đây, có chuyện cần giải quyết."
"Cái gì?" Tiếu Kỳ nghe vậy thay đổi sắc mặt "Không được, sắp công thành rồi, ngươi ở lại Ứng Thiên sẽ rất nguy hiểm! Ngươi nhất định phải đi cùng ta."
Nguyệt Vân Sinh xua tay, ra hiệu cho Tử Viêm và Thương Câu lui ra phía sau, còn mình thì tới bên người Tiếu Kỳ, thấp giọng nói "A Kỳ, ta ở lại không phải không có nguyên nhân. Hoàng đế Bắc Nhung tính tình tàn nhẫn cực đoan, các ngươi cho dù có nguy cấp nhưng công thành không dễ, ta chỉ sợ cuối cùng sinh linh đồ thán. Mà ta, chắc chắn sẽ trợ giúp các ngươi chút ít sức lực, cho nên nhất định ta phải ở lại đây. Tình huống cụ thể thế nào, chờ thời điểm thích hợp ta sẽ giải thích với ngươi. Ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng bây giờ xin hãy tin tưởng ta, ngươi cứ đi trước, ta sẽ không xảy ra chuyện gì."
"Vân Sinh..." Tiếu Kỳ nhìn vẻ mặt đầy kiên định của y, trong lòng bách chuyển thiên hồi, cuối cùng bất đắc dĩ than nhẹ "Ta... Từ trước đến giờ đều tin tưởng năng lực của ngươi, chỉ là..."
"A Kỳ, đợi đến khi ngươi đánh hạ Ứng Thiên, thì hãy đến đón ta."
Nhẹ giọng đánh gãy lời của Tiếu Kỳ, Nguyệt Vân Sinh nhìn hắn, khó miệng mỉm cười, nụ cười ôn nhu trên mặt như gió xuân, thổi qua đại địa, xuân về khắp chốn, làm cho ngũ quan, đường nét tuấn mỹ dưới vầng sáng trở nên đặc biệt nhu hoà.
Tiếu Kỳ không động đậy mà nhìn chăm chú con người trước mặt mình, bỗng giang rộng hai tay, ôm y chặt vào ngực, những sợi tóc đen che lại cặp mắt thâm thuý không thấy đáy.
"A Kỳ." Nguyệt Vân Sinh mở miệng.
Chậm rãi tăng thêm lực ở tay, sự ấm áp trong ngực khiến người ta phải lưu luyến, làm cho đường nét lạnh lùng trên mặt Tiếu Kỳ bởi vì sự ấm áp này mà trở nên nhu hoà hơn chút.
"Vân Sinh, bảo bệ mình thật tốt."
Cảm nhận được sự lo lắng trong lời nói của Tiếu Kỳ, Nguyệt Vân Sinh không nhịn được cong môi, chậm rãi vương tay ôm lấy hắn "Ừ, ta sẽ bảo vệ lấy mình, ngươi cũng vậy."
Nói xong, Tiếu Kỳ dần buông lỏng y, nhìn thấy cặp mắt thanh nhã như ngọc của Nguyệt Vân Sinh, chậm rãi cúi đầu hạ môi mình xuống, nhẹ nhàng phủ lên một nụ hôn nóng rực "Chờ ta."
"Ừm." Khuôn mặt trắng nõn của Nguyệt Vân Sinh hiện lên một tầng phi sắc nhàn nhạt, nhất thời hiện ra bao nhiêu sự rực rỡ đầy động nhân.
Tiếu Kỳ nhìn y, mắt phượng nheo lại, sau đó cởi xuống miếng ngọc bội cát tường ở bên người, ngón tay chậm rãi đeo lên người Nguyệt Vân Sinh.
"Mẫu phi có nói, miếng ngọc bội này và Xích Tiêu đều là bảo vật của Tiêu gia, đã bảo vệ Tiêu gia cả trăm năm. Bây giờ, nguyện đưa nó để che chở cho ngươi cả đời bình an, mà ta..." Lời sau của Tiếu Kỳ trở nên rất nhẹ, cơ hồ muốn nó tiêu tan ở trong hư không.
"A Kỳ..." Viền mắt Nguyệt Vân Sinh trở nên nóng không thôi, thanh âm bình tĩnh, trầm ổn thường này cũng có chút run rẩy. Trong lúc này không biết nên nói cái gì mới có thể biểu đạt được tình cảm chập trùng như sóng hiện giờ ở trong lòng.
"Ta đi, bảo trọng." Tiếu Kỳ giả vờ nở một nụ cười gượng.
Nguyệt Vân Sinh gật đầu, đưa tay chạm nhẹ lên miếng ngọc bội, ngọc bội chạm trổ tinh xảo, trên ngón tay ôn nhuận, giống như cảm giác của người đó dành cho mình.
Tiếu Kỳ, Thương Câu và Tử Viên rất nhanh sau đó đã đến giếng cổ ở hậu viện, lúc nhảy xuống nước, hắn không quên nhìn lại Nguyệt Vân Sinh, mày kiếm nhíu lại, ánh nắng xuyên thấu qua hàng ngàn lá cây, một lá rơi xuống người hắn, phong thái như ngọc. Sau đó, môi mỏng khinh động, quả nhiên nhìn thấy hai con mắt trợn to của Nguyệt Vân Sinh. Hắn thấy Nguyệt Vân Sinh nở nụ cười ấm áp, lúc này mới thoả mãn mà quay người nhảy xuống giếng.
Nguyệt Vân Sinh, mong rằng nó sẽ che chở cho ngươi một đời bình an, mà ta cũng sẽ dâng cả một đời bảo vệ ngươi.
Còn có...
Ta chờ ngươi trở lại, làm vợ gả cho ta, dắt tay nhau đi quang đời còn lại.
Nguyệt Vân Sinh bất đắc dĩ bật cười, người này, lúc nào cũng làm cho y không có cách gì ứng phó được.
Quả nhiên, người đó đã phát hiện.
Hắn chính là Vệ công chủ, Vệ Nam Bạch.
Hắn than nhẹ một tiếng, cả mười ngón tay nắm thật chặt vào viên ngọc bội. Cuối cùng, tốt cuộc thoải mái rồi, mặc ngọc giống như hai con mắt tràn đầy ý cười.
Gả làm vợ của người đó, cùng đi đến hết đời?
Thôi, kiếp trước dây dưa không rõ, đau thấu tim gan, để đổi cả đời này tương thủ, thật giống như không hề có sai lầm nào, đúng hay không?
Hoàn chương 62.
Danh sách chương