Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: R9
Vương triều Bách Việt - Thiên lao Trường An.
Đỗ Nguyễn mang theo vài kẻ thân tín vào thiên lao, lúc đi phòng giam những kẻ trọng phạm khác, ánh mắt dừng lại ở thân thể đang bất tỉnh của Đỗ Hành.
Ánh sáng trong thiên lao tuy sáng nhưng sự lạnh lẽo lại thấm đến tận xương. Đỗ Nguyễn ra hiệu cho kẻ dưới ép Đỗ Hành tỉnh lại, kẻ dưới nhận lệnh đi sang một bên nhấc lên một thùng nước lạnh dội lên người Đỗ Hành. Không lâu sau đó, tiếng ho khan yếu ớt cất lên, Đỗ Hành từ trong bóng tối chậm rãi tỉnh lại, con mắt sưng cơ hồ đã mất đi vẻ nguyên dạng của nó.
Không khí ẩm ướt lan toả mùi máu tanh nhàn nhạt.
"Bỏ gông cho y."
"Vâng, đại nhân."
Trước đó bị dụng hình, bị tra tấn nên dù có được cởi bỏ gông vẫn không thể nào đứng lên nổi, Đỗ Hành chỉ có thể dựa nửa người lên cửa lao, đưa mắt liếc nhìn Đỗ Nguyễn.
"Đỗ Hành, cảm giác trong thiên lao thế nào, có tốt hay không?"
"Ha Ha." Đỗ Hành chỉ khẽ cười một tiếng "Đỗ Nguyễn, ngươi rõ ràng biết, cần gì phải hỏi." Đỗ Hành nói xong thì cả người mềm xuống, vết thương trên thân thể nhức lên, y liền cảm thấy trước mắt bao phủ một màu đen.
"Vi huynh cũng chỉ muốn đến đây quan tâm đệ đệ một chút mà thôi, hình phạt tàn khốc này có thể thoả mãn ngươi, có thể cho ngươi nhớ lâu một chút." Đỗ Nguyễn thuận tay cầm một chiếc roi da ở bên cạnh, trên roi gắn vô số nhân châm, vết máu trên mũi châm dưới ánh đèn loé lên hàn quang. Gã không khỏi nở nụ cười "Xem ra vật này làm cũng được làm rất tinh xảo." Nói xong liền vung tay cầm roi da vụt lên người Đỗ Hành.
Đỗ Hành ngay cả khí lực để tránh cũng hoàn toàn không có, chỉ có thể mặc bản thân chịu đựng một roi này, y thà đem môi dưới cắn đến nát cũng nguyện không phát ra một thanh âm rên rỉ nào.
"Không ngờ được đệ đệ này của ta vẫn còn lại nửa điểm cốt khí này đấy."
"Đỗ Nguyễn, ngươi có thể tra tấn, dằn vặt ta, nhưng việc này không liên quan đến Tiếu Kỳ." Đỗ Hành không giữ được vững được cơ thể mình, thân thể lắc lư chỉ có thể nửa người nằm trên mặt đất, giọng nói của y tuy nhẹ nhưng lại vô cùng sắc bén "Tất cả mọi chuyện này là mưu tính của một mình ta, không hề liên quan đến ai khác."
"Vậy sao...." Đỗ Nguyễn híp con mắt phượng, bên trong ánh lên nguy hiểm, lời còn chưa dứt đã mạnh mẽ vung một roi xuống.
Đỗ Hành lại một lần nữa cắn lên đôi môi đã nát đến đóng vảy, huyết tinh cơ hồ tràn ngập khoang miệng. Cơn đau đánh thẳng đến não nhưng vẫn không thốt ra một câu xin dung tha, ánh mắt lộ ra sự thương xót "Đỗ Nguyễn, ngươi làm nhiều việc như vậy bất quá cũng vì ngươi yêu hắn, nhưng hắn lại không hề yêu ngươi."
"Ra là ngươi đã phát hiện, nhưng cũng quá muộn rồi." Ánh mắt của Đỗ Nguyễn dưới ánh lửa của thiên lao lộ ra hàn quang, miệng nhếch lên một nụ cười gằn, phút chốc liền xuất ra lãnh ý "Cho nên...ngươi nhất định phải chết."
"Có lẽ là như vậy. Ta chết làm dứt tưởng niệm của hắn. Có lẽ hắn sẽ cảm thấy hổ thẹn mà quan tâm đến ngươi." Nhiều ngày bị tra tấn, bị xích sắt gông vào đến xuất hiện những vết xanh vết tím ngang dọc, trên người lại có vô số vết roi vụt, Đỗ Hành cố kéo thân thể tàn tạ của mình, khoé miệng không nhịn được cười khổ một tiếng nói "Đỗ Nguyễn, ngươi đời này chưa từng lúc nào coi ta là người thân sao?"
Y - Đỗ Hành, đời này từng vì ngươi mà thao quang mịt mờ, tất cả cái tài, cái giỏi của bản thân đều không để lộ ra.
Chỉ vì Đỗ Nguyễn là trưởng nam của Đỗ gia, là thân huynh của y, phụ thân xem trọng gã.
Kết quả là gì? Đỗ Nguyễn cho mấy tên thân tín lui xuống, chậm rãi cúi người xuống, ngón tay thon dài nắm lấy chiếc cằm của Đỗ Hành, mắt phượng híp lại tràn đầy băng lãnh "Đỗ Hành, nếu ngươi an thân thủ phận đóng giả thành một kẻ ngu si, đần độn, ta có thể sẽ nể mặt tình nghĩa huynh đệ mà lưu lại một mạng cho ngươi. Nhưng mà, ngươi lại không tự lượng sức mình, mưu toan ý đồ thay thế ta. Ngươi đừng trách ta lòng dạ độc ác. Hơn nữa.... Ngươi nói nếu như Tiếu Mặc phát hiện đệ đệ Tiếu Kỳ của hắn từ lâu đã cấu kết với ngươi, không chỉ có mưu đồ vương vị mà còn có loại quan hệ tình cảm "thân mật" này, sau khi bị thân huynh phát hiện còn có ý đồ hãm hại thân huynh, chuyện như vậy không phải rất đặc sắc sao?"
Đỗ Hành nghe vậy, sắc mặt nhất thời biến đổi "Đỗ Nguyễn!"
"Ha Ha Ha Ha Ha...." Đỗ Nguyễn cười to, tay bưng lên một chén rượu "Đỗ Hành, nếu như ngày ấy Tiếu Kỳ cứu ngươi ra khỏi thiên lao, ngươi và hắn rời Trường An, đời này kiếp này không trở lại có lẽ cũng không phải lâm vào bước đường cùng này. Đáng tiếc, ngươi lại không buông xuống được."
Đỗ Hành im lặng nhìn gã, tay nắm lại thành quyền.
"Chén rượu độc này, ta uống. Uống chén rượu đầy này, mong rằng ngươi và Tiếu Kỳ cùng đi tới Tây Thiên."
"Đỗ Nguyễn, ngươi điên rồi."
"Đúng vậy." Đỗ Nguyễn cười đến tà mị "Từ khi ta phát hiện mình yêu Tiếu Mặc, cũng từ thời khắc đó ta đã điên rồi. Mà ta ngàn vạn lần không ngờ tới Tiếu Kỳ cũng có loại tình cảm này, vì bảo vệ ngươi mà khổ tâm cô nghệ, mưu tính mọi chuyện. Nếu như hắn không để lộ hết sự tài giỏi, sắc bén, mưu lược của mình có lẽ còn có thể kéo dài hơi tàn một đời, vậy mà... Được lắm! Hiền Vương thực si tình! Không chừng lúc này, hắn còn đang vì chuyện ngươi xuất chinh mà vạn phần lo lắng, cũng không lường trước được việc bản thân cũng không còn sống được bao lâu." Gã chậm rãi mân mê chén rượu độc "Nếu hắn không thể rời bỏ ngươi, vậy cùng ngươi đi chết đi."
Đỗ Hành khiếp sợ nhìn Đỗ Nguyễn.
Chén ngọc trong tay bỗng rơi vỡ tan trên đất, Đỗ Nguyễn không dám tin nhìn Đỗ Hành, sắc mặt tái nhợt như xác chết "Tại sao.... Đỗ Hành... Ngươi lại phải như vậy..."
"Người đâu! Người đâu! Tội thần Đỗ Hành phản a!" Kẻ thân tín của Đỗ Nguyễn nghe thấy tiếng chén rượu vỡ thì lập tức thất kinh mà rống to.
Nhìn Đỗ Nguyễn cười vô cùng oán giận, Đỗ Hành cười khổ nhắm mắt lại.
Có lúc, trăm miệng cũng không thể dễ dàng phân minh, cùng lắm thì trở nên thế này.
Kim Loan điện, ánh nến tạo nên dàn hào quang rực rỡ.
Đỗ Nguyễn cùng những kẻ khác được an bàn đã lui xuống, Đỗ Hành được giải đi gặp Tiếu Mặc, dĩ nhiên lúc này đã thay một bộ đồ mới, thanh tẩy một thân đầy máu. Nhưng lúc y mặc bộ trang phục này, cả thân thể gầy đến trơ xương, càng nhìn càng khiến người ta một phen kinh hãi.
Đỗ Hành quỳ gối "Bệ hạ, việc đã đến nước này, Đỗ Hành không lời nào để nói, chỉ xin cầu xin người một chuyện."
Tiếu Mặc đưa lưng về phía y, trầm mặc không nói. Đỗ Hành nhìn bóng lưng hắn, không khỏi nở nụ cười bi thương, biết rằng sau khi y nói ra câu này, bọn họ nhất định không thể quay lại như trước nữa nhưng vẫn quyết định tiếp tục thốt từng chữ từng câu.
"Xin Bệ hạ niệm tình, lưu Tiếu Kỳ một mạng."
Tiếu Mặc nghe xong thì quay người tức giận lớn tiếng quát "Đỗ Hành, quả nhiên từ lâu nay ngươi đã phản bội trẫm, ngươi và Tiếu Kỳ cùng một giuộc..."
"Bệ hạ, nếu như người đã cho là vậy thì nó chính là như vậy." Đỗ Hành ngước mắt, bình tĩnh đối diện với cặp mắt đen láy đang nổi giận kia nhàn nhạt ngắt lời "Thế nhưng Bệ hạ, Tiếu Kỳ là thân đệ của người, thử hỏi trong cái thiên hạ rộng lớn, xô bồ này người có hay còn người thân nào hay không?!"
Thân thể Tiếu Mặc chấn động, nhìn ánh mắt của hắn khó có thể phân biệt, bên trong có chút phức tạp.
"Dù sao cũng chỉ là một Vương gia thất sủng, Bệ hạ cần gì phải lo lắng hắn sẽ trở thành mối hoạ?" Đỗ Hành lắc đầu, môi nở nụ cười khổ, thanh âm càng lúc càng tiêu điều "Hơn nữa..." Vì nói quá nhiều mà mà cơ thể khó chịu, Đỗ Hành chỉ có thể dừng lại một chút, hoãn lại một hơi rồi mới chậm rãi mở miệng.
"Hơn nữa.... Bệ hạ, người thực sự không sợ cô đơn?"
Tay của Tiếu Mặc trong tay áo mạnh mẽ bấm vào da thịt.
Bởi vì cả hai đều hiểu quá rõ cho nên mới nói ra, từng chữ đâm thẳng vào tim gan.
Đỗ Hành, ngươi thật độc ác...
Thật độc ác.....
"Đỗ Hành, ngươi vì Tiếu Kỳ không chừa một thủ đoạn nào. Giống như việc Đỗ Nguyễn từng làm nhiều điều như vậy, khi Tiếu Kỳ cứu ngươi ra khỏi Thiên lao còn khổ sở vì cả hai mà cầu xin vậy mà ngươi đến câu đa tạ cũng không có. Trẫm nhốt ngươi tại Thiên lao là để cho ngươi tự xét lại mình. Nhưng thật không ngờ, lòng ngươi càng sinh oán hận mà làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, nếu không phải cứu trợ đúng lúc..."
"Bệ hạ, quá khen." Nở nụ cười mệt mỏi, Đỗ Hàng một bên đỡ hành lang, lảo đảo đứng dậy "Lời của người thần không thể cưỡng lại. Mà Đỗ Hành cả đời này cho dù làm sai quá nhiều chuyện cũng nguyện không hối hận."
"Giỏi lắm... Giỏi lắm...." Tiếu Mặc giận dữ cười "Đỗ Hành, ngươi giỏi lắm, ngươi thực sự quá giỏi rồi!"
Mũi nhọn đấu với đao sắt, Đỗ Hành nhìn cả hai lâm vào cảnh này, đột nhiên cảm giác vạn phần khó chịu.
Là từ khi nào, giữa bọn họ lại biến thành tình cảnh này?
Rõ ràng yêu nhau nhưng lại nghi kị, lại tổn thương lẫn nhau.
Y thở dài một tiếng, đôi mắt loé dư quang từng chút từng chút trầm xuống, cuối cùng chỉ còn dư lại một chút tịch mịch "Sau bảy ngày nữa là trận chiến với Di Địch. Thần chắc chắn mã cách lí thi**."
(**: Da ngựa bọc thây. Xuất phát từ một điển cố.)
Đỗ Hành vừa dứt lời, Tiếu Mặc liền phẩy tay áo bỏ đi.
Hoàn Chương 1.
Biên tập: R9
Vương triều Bách Việt - Thiên lao Trường An.
Đỗ Nguyễn mang theo vài kẻ thân tín vào thiên lao, lúc đi phòng giam những kẻ trọng phạm khác, ánh mắt dừng lại ở thân thể đang bất tỉnh của Đỗ Hành.
Ánh sáng trong thiên lao tuy sáng nhưng sự lạnh lẽo lại thấm đến tận xương. Đỗ Nguyễn ra hiệu cho kẻ dưới ép Đỗ Hành tỉnh lại, kẻ dưới nhận lệnh đi sang một bên nhấc lên một thùng nước lạnh dội lên người Đỗ Hành. Không lâu sau đó, tiếng ho khan yếu ớt cất lên, Đỗ Hành từ trong bóng tối chậm rãi tỉnh lại, con mắt sưng cơ hồ đã mất đi vẻ nguyên dạng của nó.
Không khí ẩm ướt lan toả mùi máu tanh nhàn nhạt.
"Bỏ gông cho y."
"Vâng, đại nhân."
Trước đó bị dụng hình, bị tra tấn nên dù có được cởi bỏ gông vẫn không thể nào đứng lên nổi, Đỗ Hành chỉ có thể dựa nửa người lên cửa lao, đưa mắt liếc nhìn Đỗ Nguyễn.
"Đỗ Hành, cảm giác trong thiên lao thế nào, có tốt hay không?"
"Ha Ha." Đỗ Hành chỉ khẽ cười một tiếng "Đỗ Nguyễn, ngươi rõ ràng biết, cần gì phải hỏi." Đỗ Hành nói xong thì cả người mềm xuống, vết thương trên thân thể nhức lên, y liền cảm thấy trước mắt bao phủ một màu đen.
"Vi huynh cũng chỉ muốn đến đây quan tâm đệ đệ một chút mà thôi, hình phạt tàn khốc này có thể thoả mãn ngươi, có thể cho ngươi nhớ lâu một chút." Đỗ Nguyễn thuận tay cầm một chiếc roi da ở bên cạnh, trên roi gắn vô số nhân châm, vết máu trên mũi châm dưới ánh đèn loé lên hàn quang. Gã không khỏi nở nụ cười "Xem ra vật này làm cũng được làm rất tinh xảo." Nói xong liền vung tay cầm roi da vụt lên người Đỗ Hành.
Đỗ Hành ngay cả khí lực để tránh cũng hoàn toàn không có, chỉ có thể mặc bản thân chịu đựng một roi này, y thà đem môi dưới cắn đến nát cũng nguyện không phát ra một thanh âm rên rỉ nào.
"Không ngờ được đệ đệ này của ta vẫn còn lại nửa điểm cốt khí này đấy."
"Đỗ Nguyễn, ngươi có thể tra tấn, dằn vặt ta, nhưng việc này không liên quan đến Tiếu Kỳ." Đỗ Hành không giữ được vững được cơ thể mình, thân thể lắc lư chỉ có thể nửa người nằm trên mặt đất, giọng nói của y tuy nhẹ nhưng lại vô cùng sắc bén "Tất cả mọi chuyện này là mưu tính của một mình ta, không hề liên quan đến ai khác."
"Vậy sao...." Đỗ Nguyễn híp con mắt phượng, bên trong ánh lên nguy hiểm, lời còn chưa dứt đã mạnh mẽ vung một roi xuống.
Đỗ Hành lại một lần nữa cắn lên đôi môi đã nát đến đóng vảy, huyết tinh cơ hồ tràn ngập khoang miệng. Cơn đau đánh thẳng đến não nhưng vẫn không thốt ra một câu xin dung tha, ánh mắt lộ ra sự thương xót "Đỗ Nguyễn, ngươi làm nhiều việc như vậy bất quá cũng vì ngươi yêu hắn, nhưng hắn lại không hề yêu ngươi."
"Ra là ngươi đã phát hiện, nhưng cũng quá muộn rồi." Ánh mắt của Đỗ Nguyễn dưới ánh lửa của thiên lao lộ ra hàn quang, miệng nhếch lên một nụ cười gằn, phút chốc liền xuất ra lãnh ý "Cho nên...ngươi nhất định phải chết."
"Có lẽ là như vậy. Ta chết làm dứt tưởng niệm của hắn. Có lẽ hắn sẽ cảm thấy hổ thẹn mà quan tâm đến ngươi." Nhiều ngày bị tra tấn, bị xích sắt gông vào đến xuất hiện những vết xanh vết tím ngang dọc, trên người lại có vô số vết roi vụt, Đỗ Hành cố kéo thân thể tàn tạ của mình, khoé miệng không nhịn được cười khổ một tiếng nói "Đỗ Nguyễn, ngươi đời này chưa từng lúc nào coi ta là người thân sao?"
Y - Đỗ Hành, đời này từng vì ngươi mà thao quang mịt mờ, tất cả cái tài, cái giỏi của bản thân đều không để lộ ra.
Chỉ vì Đỗ Nguyễn là trưởng nam của Đỗ gia, là thân huynh của y, phụ thân xem trọng gã.
Kết quả là gì? Đỗ Nguyễn cho mấy tên thân tín lui xuống, chậm rãi cúi người xuống, ngón tay thon dài nắm lấy chiếc cằm của Đỗ Hành, mắt phượng híp lại tràn đầy băng lãnh "Đỗ Hành, nếu ngươi an thân thủ phận đóng giả thành một kẻ ngu si, đần độn, ta có thể sẽ nể mặt tình nghĩa huynh đệ mà lưu lại một mạng cho ngươi. Nhưng mà, ngươi lại không tự lượng sức mình, mưu toan ý đồ thay thế ta. Ngươi đừng trách ta lòng dạ độc ác. Hơn nữa.... Ngươi nói nếu như Tiếu Mặc phát hiện đệ đệ Tiếu Kỳ của hắn từ lâu đã cấu kết với ngươi, không chỉ có mưu đồ vương vị mà còn có loại quan hệ tình cảm "thân mật" này, sau khi bị thân huynh phát hiện còn có ý đồ hãm hại thân huynh, chuyện như vậy không phải rất đặc sắc sao?"
Đỗ Hành nghe vậy, sắc mặt nhất thời biến đổi "Đỗ Nguyễn!"
"Ha Ha Ha Ha Ha...." Đỗ Nguyễn cười to, tay bưng lên một chén rượu "Đỗ Hành, nếu như ngày ấy Tiếu Kỳ cứu ngươi ra khỏi thiên lao, ngươi và hắn rời Trường An, đời này kiếp này không trở lại có lẽ cũng không phải lâm vào bước đường cùng này. Đáng tiếc, ngươi lại không buông xuống được."
Đỗ Hành im lặng nhìn gã, tay nắm lại thành quyền.
"Chén rượu độc này, ta uống. Uống chén rượu đầy này, mong rằng ngươi và Tiếu Kỳ cùng đi tới Tây Thiên."
"Đỗ Nguyễn, ngươi điên rồi."
"Đúng vậy." Đỗ Nguyễn cười đến tà mị "Từ khi ta phát hiện mình yêu Tiếu Mặc, cũng từ thời khắc đó ta đã điên rồi. Mà ta ngàn vạn lần không ngờ tới Tiếu Kỳ cũng có loại tình cảm này, vì bảo vệ ngươi mà khổ tâm cô nghệ, mưu tính mọi chuyện. Nếu như hắn không để lộ hết sự tài giỏi, sắc bén, mưu lược của mình có lẽ còn có thể kéo dài hơi tàn một đời, vậy mà... Được lắm! Hiền Vương thực si tình! Không chừng lúc này, hắn còn đang vì chuyện ngươi xuất chinh mà vạn phần lo lắng, cũng không lường trước được việc bản thân cũng không còn sống được bao lâu." Gã chậm rãi mân mê chén rượu độc "Nếu hắn không thể rời bỏ ngươi, vậy cùng ngươi đi chết đi."
Đỗ Hành khiếp sợ nhìn Đỗ Nguyễn.
Chén ngọc trong tay bỗng rơi vỡ tan trên đất, Đỗ Nguyễn không dám tin nhìn Đỗ Hành, sắc mặt tái nhợt như xác chết "Tại sao.... Đỗ Hành... Ngươi lại phải như vậy..."
"Người đâu! Người đâu! Tội thần Đỗ Hành phản a!" Kẻ thân tín của Đỗ Nguyễn nghe thấy tiếng chén rượu vỡ thì lập tức thất kinh mà rống to.
Nhìn Đỗ Nguyễn cười vô cùng oán giận, Đỗ Hành cười khổ nhắm mắt lại.
Có lúc, trăm miệng cũng không thể dễ dàng phân minh, cùng lắm thì trở nên thế này.
Kim Loan điện, ánh nến tạo nên dàn hào quang rực rỡ.
Đỗ Nguyễn cùng những kẻ khác được an bàn đã lui xuống, Đỗ Hành được giải đi gặp Tiếu Mặc, dĩ nhiên lúc này đã thay một bộ đồ mới, thanh tẩy một thân đầy máu. Nhưng lúc y mặc bộ trang phục này, cả thân thể gầy đến trơ xương, càng nhìn càng khiến người ta một phen kinh hãi.
Đỗ Hành quỳ gối "Bệ hạ, việc đã đến nước này, Đỗ Hành không lời nào để nói, chỉ xin cầu xin người một chuyện."
Tiếu Mặc đưa lưng về phía y, trầm mặc không nói. Đỗ Hành nhìn bóng lưng hắn, không khỏi nở nụ cười bi thương, biết rằng sau khi y nói ra câu này, bọn họ nhất định không thể quay lại như trước nữa nhưng vẫn quyết định tiếp tục thốt từng chữ từng câu.
"Xin Bệ hạ niệm tình, lưu Tiếu Kỳ một mạng."
Tiếu Mặc nghe xong thì quay người tức giận lớn tiếng quát "Đỗ Hành, quả nhiên từ lâu nay ngươi đã phản bội trẫm, ngươi và Tiếu Kỳ cùng một giuộc..."
"Bệ hạ, nếu như người đã cho là vậy thì nó chính là như vậy." Đỗ Hành ngước mắt, bình tĩnh đối diện với cặp mắt đen láy đang nổi giận kia nhàn nhạt ngắt lời "Thế nhưng Bệ hạ, Tiếu Kỳ là thân đệ của người, thử hỏi trong cái thiên hạ rộng lớn, xô bồ này người có hay còn người thân nào hay không?!"
Thân thể Tiếu Mặc chấn động, nhìn ánh mắt của hắn khó có thể phân biệt, bên trong có chút phức tạp.
"Dù sao cũng chỉ là một Vương gia thất sủng, Bệ hạ cần gì phải lo lắng hắn sẽ trở thành mối hoạ?" Đỗ Hành lắc đầu, môi nở nụ cười khổ, thanh âm càng lúc càng tiêu điều "Hơn nữa..." Vì nói quá nhiều mà mà cơ thể khó chịu, Đỗ Hành chỉ có thể dừng lại một chút, hoãn lại một hơi rồi mới chậm rãi mở miệng.
"Hơn nữa.... Bệ hạ, người thực sự không sợ cô đơn?"
Tay của Tiếu Mặc trong tay áo mạnh mẽ bấm vào da thịt.
Bởi vì cả hai đều hiểu quá rõ cho nên mới nói ra, từng chữ đâm thẳng vào tim gan.
Đỗ Hành, ngươi thật độc ác...
Thật độc ác.....
"Đỗ Hành, ngươi vì Tiếu Kỳ không chừa một thủ đoạn nào. Giống như việc Đỗ Nguyễn từng làm nhiều điều như vậy, khi Tiếu Kỳ cứu ngươi ra khỏi Thiên lao còn khổ sở vì cả hai mà cầu xin vậy mà ngươi đến câu đa tạ cũng không có. Trẫm nhốt ngươi tại Thiên lao là để cho ngươi tự xét lại mình. Nhưng thật không ngờ, lòng ngươi càng sinh oán hận mà làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, nếu không phải cứu trợ đúng lúc..."
"Bệ hạ, quá khen." Nở nụ cười mệt mỏi, Đỗ Hàng một bên đỡ hành lang, lảo đảo đứng dậy "Lời của người thần không thể cưỡng lại. Mà Đỗ Hành cả đời này cho dù làm sai quá nhiều chuyện cũng nguyện không hối hận."
"Giỏi lắm... Giỏi lắm...." Tiếu Mặc giận dữ cười "Đỗ Hành, ngươi giỏi lắm, ngươi thực sự quá giỏi rồi!"
Mũi nhọn đấu với đao sắt, Đỗ Hành nhìn cả hai lâm vào cảnh này, đột nhiên cảm giác vạn phần khó chịu.
Là từ khi nào, giữa bọn họ lại biến thành tình cảnh này?
Rõ ràng yêu nhau nhưng lại nghi kị, lại tổn thương lẫn nhau.
Y thở dài một tiếng, đôi mắt loé dư quang từng chút từng chút trầm xuống, cuối cùng chỉ còn dư lại một chút tịch mịch "Sau bảy ngày nữa là trận chiến với Di Địch. Thần chắc chắn mã cách lí thi**."
(**: Da ngựa bọc thây. Xuất phát từ một điển cố.)
Đỗ Hành vừa dứt lời, Tiếu Mặc liền phẩy tay áo bỏ đi.
Hoàn Chương 1.
Danh sách chương