Lúc Dung Hàm Chi bị đẩy ngã ra sau, liền chống đỡ theo bản năng, nên cũng không ngã quá lợi hại, chỉ là khuỷu tay hung hăng đập xuống mặt đất.
Bản đồ không dày, cũng không mềm mại, khuỷu tay vô cùng đau đớn, toàn thân hoàng đế đè lên người hắn, nhìn như là không hề phòng bị mà té xuống được hắn đỡ lấy vậy.
Hắn cười cười nói: "Bệ hạ thật là..."
Nhiếp Huyễn cắn lên hầu kết hắn, cảm giác đau đớn làm ảnh hưởng đến thanh quản, hắn dứt khoát không nói tiếp nữa, khuỷu tay chống đỡ thân mình cũng chậm chạp buông lỏng, hoàn toàn bị hoàng đế đặt nằm trên địa đồ.
Nhiếp Huyễn ngoạm lấy hầu kết của hắn, hàm hồ nói: "Cởi áo cho trẫm."
Dung Hàm Chi làm biếng trả lời, ngón tay thon dài hữu lực đặt lên phát quan của hoàng đế, cởi bỏ kim quan điểm xuyết ngũ trảo kim long cùng với đông hải minh châu, nhìn một đầu tóc dài của hoàng đế xõa tung xuống, lúc này mới mò mẫm cởi ra vạt áo của hoàng đế.
Nhiếp Huyễn rốt cuộc cũng buông hầu kết hắn ra, đầu lưỡi liếm dọc theo độ cong cần cổ dần dần liếm xuống dưới, bị cổ áo cản lại, liền ra lệnh: "Cũng tự cởi."
Không biết vì sao, trong thanh âm lại mang theo chút tức giận.
Dung Hàm Chi phì cười, cũng không cởi áo, cầm lấy mái tóc dài buông xõa của hoàng đế, sau đó ngẩng đầu hôn lên môi y, vừa hôn vừa nói: "Bệ hạ đừng tức giận, là ta sai."
Hắn thật ra càng thích dáng vẻ này của hoàng đế, loại khí phách của người trẻ tuổi cùng với sự tùy hứng sinh động đáng yêu, so với dáng vẻ thiên uy khó lường nhìn thấu mọi việc thường ngày càng khiến cho người muốn thân cận hơn nhiều lắm.
Vì vậy mà vươn đầu lưỡi liếm lên môi hoàng đế: "Sau khi từ bệ thần sẽ lập tức đi Tây Nam, xa sông cách núi, vừa rời đi, ít thì cũng phải nửa năm một năm, bệ hạ vẫn còn muốn tức giận ta sao?"
Nhiếp Huyễn hung tợn cắn lên môi hắn: "Trẫm ép ngươi đi hay sao? Rõ ràng là ngươi cấu kết với Chu HI..."
Dung Hàm Chi hôn lại y, biến cắn xé trở thành miệng lưỡi lưu luyến, một nụ hôn lâu dài cho đến tận khi khí tức cả hai đều dồn dập, thở hổn hển nói: "Được rồi được rồi."
Lại nói: "Hôm nay cho dù bệ hạ muốn làm thế nào, ta đều nhận phạt là được."
Nhiếp Huyễn ngẩng đầu lên, vừa thở hổn hển vừa nói: "Làm sao cũng được?"
Dung Hàm Chi gật gật đầu, nâng tay cở đai lưng hoàng đế: "Làm sao cũng được... chỉ cần bệ hạ thích."
Nhiếp Huyễn thấp giọng cười một tiếng, nói: "Vậy hay là, Dung khanh chủ động hầu hạ trẫm một lần đi."
Dung Hàm Chi "Hả?" một tiếng, ra vẻ khó hiểu, sau khi cởi bỏ đai lưng liền bóp lên cặp mông căng nẩy của hoàng đế, hỏi: "Chủ động hầu hạ?"
Nhiếp Huyễn hừ lạnh một tiếng, cắn lên vành tay hắn một ngụm.
Lỗ tai là nơi mẫn cảm nhất của Dung Hàm Chi, bị cắn như vậy, nhịn không được nhẹ nhàng rên rỉ thành tiếng.
Lại vẫn cười như cũ, ôm hoàng đế lật người, đặt hoàng đế dưới thân, ngồi dậy.
Thuận tiện cởi bỏ y bào hoàng đế, cúi đầu, hôn từ ngực xuống đến bụng, sau đó ngẩng mặt lên cười cười.
Dung nhan hắn vỗn dĩ mi mục diễm lệ, cười rộ lên như vậy, phá lệ rực rỡ, phong tình vạn chủng một lời khó nói hết.
Nhiếp Huyễn nheo mắt, tim đập như trống khiêu.
Đã thấy thứ tướng lại cúi đầu, dùng răng cắn mở đai lưng y.
Bản đồ không dày, cũng không mềm mại, khuỷu tay vô cùng đau đớn, toàn thân hoàng đế đè lên người hắn, nhìn như là không hề phòng bị mà té xuống được hắn đỡ lấy vậy.
Hắn cười cười nói: "Bệ hạ thật là..."
Nhiếp Huyễn cắn lên hầu kết hắn, cảm giác đau đớn làm ảnh hưởng đến thanh quản, hắn dứt khoát không nói tiếp nữa, khuỷu tay chống đỡ thân mình cũng chậm chạp buông lỏng, hoàn toàn bị hoàng đế đặt nằm trên địa đồ.
Nhiếp Huyễn ngoạm lấy hầu kết của hắn, hàm hồ nói: "Cởi áo cho trẫm."
Dung Hàm Chi làm biếng trả lời, ngón tay thon dài hữu lực đặt lên phát quan của hoàng đế, cởi bỏ kim quan điểm xuyết ngũ trảo kim long cùng với đông hải minh châu, nhìn một đầu tóc dài của hoàng đế xõa tung xuống, lúc này mới mò mẫm cởi ra vạt áo của hoàng đế.
Nhiếp Huyễn rốt cuộc cũng buông hầu kết hắn ra, đầu lưỡi liếm dọc theo độ cong cần cổ dần dần liếm xuống dưới, bị cổ áo cản lại, liền ra lệnh: "Cũng tự cởi."
Không biết vì sao, trong thanh âm lại mang theo chút tức giận.
Dung Hàm Chi phì cười, cũng không cởi áo, cầm lấy mái tóc dài buông xõa của hoàng đế, sau đó ngẩng đầu hôn lên môi y, vừa hôn vừa nói: "Bệ hạ đừng tức giận, là ta sai."
Hắn thật ra càng thích dáng vẻ này của hoàng đế, loại khí phách của người trẻ tuổi cùng với sự tùy hứng sinh động đáng yêu, so với dáng vẻ thiên uy khó lường nhìn thấu mọi việc thường ngày càng khiến cho người muốn thân cận hơn nhiều lắm.
Vì vậy mà vươn đầu lưỡi liếm lên môi hoàng đế: "Sau khi từ bệ thần sẽ lập tức đi Tây Nam, xa sông cách núi, vừa rời đi, ít thì cũng phải nửa năm một năm, bệ hạ vẫn còn muốn tức giận ta sao?"
Nhiếp Huyễn hung tợn cắn lên môi hắn: "Trẫm ép ngươi đi hay sao? Rõ ràng là ngươi cấu kết với Chu HI..."
Dung Hàm Chi hôn lại y, biến cắn xé trở thành miệng lưỡi lưu luyến, một nụ hôn lâu dài cho đến tận khi khí tức cả hai đều dồn dập, thở hổn hển nói: "Được rồi được rồi."
Lại nói: "Hôm nay cho dù bệ hạ muốn làm thế nào, ta đều nhận phạt là được."
Nhiếp Huyễn ngẩng đầu lên, vừa thở hổn hển vừa nói: "Làm sao cũng được?"
Dung Hàm Chi gật gật đầu, nâng tay cở đai lưng hoàng đế: "Làm sao cũng được... chỉ cần bệ hạ thích."
Nhiếp Huyễn thấp giọng cười một tiếng, nói: "Vậy hay là, Dung khanh chủ động hầu hạ trẫm một lần đi."
Dung Hàm Chi "Hả?" một tiếng, ra vẻ khó hiểu, sau khi cởi bỏ đai lưng liền bóp lên cặp mông căng nẩy của hoàng đế, hỏi: "Chủ động hầu hạ?"
Nhiếp Huyễn hừ lạnh một tiếng, cắn lên vành tay hắn một ngụm.
Lỗ tai là nơi mẫn cảm nhất của Dung Hàm Chi, bị cắn như vậy, nhịn không được nhẹ nhàng rên rỉ thành tiếng.
Lại vẫn cười như cũ, ôm hoàng đế lật người, đặt hoàng đế dưới thân, ngồi dậy.
Thuận tiện cởi bỏ y bào hoàng đế, cúi đầu, hôn từ ngực xuống đến bụng, sau đó ngẩng mặt lên cười cười.
Dung nhan hắn vỗn dĩ mi mục diễm lệ, cười rộ lên như vậy, phá lệ rực rỡ, phong tình vạn chủng một lời khó nói hết.
Nhiếp Huyễn nheo mắt, tim đập như trống khiêu.
Đã thấy thứ tướng lại cúi đầu, dùng răng cắn mở đai lưng y.
Danh sách chương