Rốt cuộc vào lúc Nhiếp Huyễn tận hứng, Chu Hi cơ hồ chỉ còn lại một hơi, hai tay vẫn bị cột lên chân bàn, vì giãy dụa kịch liệt mà cổ tay sung đỏ một mảng, mái tóc đen dài hỗn độn tán loạn bên mặt càng làm cho sắc mặt trắng bệch thêm nổi bật, trên gương mặt tái nhợt in rõ hai dấu bàn tay đỏ hồng, nhìn đáng thương đến cực điểm.
Hoàng đế rút ra, buông cặp đùi hắn xuống, mặt trong bị niết đến xanh tím loang lổ vẫn còn đang run rẩy, tinh thủy nhất thời không khống chế được mà chảy ra khỏi hậu huyệt bị thao đến sưng đỏ, giữa bạch trọc còn lẫn tơ máu.
Cả hai đời cộng lại đều chưa từng trải qua tính sự thô bạo sảng khoái đến vậy.
Hoàng đế hồi tưởng một chút, vươn tay mò lấy cái chặn giấy bằng ngọc trên bàn, đặt giữa hai chân Chu Hi, chậm rãi đẩy vào.
Còn cười nói: "Đêm nay thừa tướng vất vả, phụng dưỡng không tệ, trẫm rất hài lòng, chặn giấy ngọc này là trẫm thưởng ngươi."
Chu Hi đã bị dày vò đến mức đau cũng không kêu ra tiếng được, chỉ là thân thể vẫn còn bản năng, kháng cự đến căng chặt, lại bị hoàng đế mạnh mẽ đâm ra.
Chặn giấy thô dài, lấp đầy hậu huyệt vừa bị sử dụng quá độ, long tinh của hoàng đế cũng bị tắt ở bên trong, một chút cũng không chảy ra được.
Nhiếp Huyễn làm xong, thập phần ôn nhu giúp thừa tướng sửa sang mái tóc dài hỗn độn, sau đó vén qua một bên, lại gần nhẹ nhàng hôn lên bờ môi hắn.
Nam nhân tuấn tú xa cách, lạnh lùng ngạo nghễ xưa kia đã bị y đạp hư đến không thành bộ dáng, đôi mắt nửa mở, nhưng tầm mắt hoàn toàn tan rã, đôi môi mỏng bị cắn đến đầy vết thương, có do Nhiếp Huyễn cắn càng nhiều hơn là do chính hắn cắn, máu chảy đầm đìa.
Tiếc rằng đến cuối cùng cũng không khóc.
Nhiếp Huyễn cảm thán, liếm liếm lên môi hắn: "Lần sau cũng nhét gì đó vào trong miệng khanh, đỡ phải cắn nát một đôi môi đẹp như vậy."
Chu Hi giữa mê mang mơ hồ nghe được lần sau, theo bản năng sợ tới mức lui thẳng ra sau.
Nhiếp Huyễn yêu chết dáng vẻ gầy yếu vô lực sau khi bị đạp hư này của hắn, lại cắm thêm một ngụm lên cần cổ thon dài đã bị gặm cắn đến loang lổ, sau đó đứng dậy sửa sang lại y phục.
Nghĩ nghĩ, nhặt lên đai lưng, niết cằm hắn nhét vào, vỗ tay hài lòng nhìn hắn một bộ dáng miệng bị nhét đầy không thở nổi, sau đó xoay người bước ra điện.
Lão thái giám theo hầu bên cạnh hoàng đế vội vàng bước tới, lão vẫn luôn canh giữ bên ngoài, nghe hết mọi động tĩnh bên trong, nội tâm bội phục hoàng đế cư nhiên xuống tay nặng như vậy, ân cần hỏi: "Bệ hạ, nô tài lập tức dẫn người đi hầu hạ Chu tướng thay y phục?"
Ánh mắt Nhiếp Huyễn vẫn lạnh lùng, tuy rằng tình dục được phát tiết, nhưng tâm lý chinh phục dục lại chưa từng được thỏa mãn.
Chậm rãi hỏi: "Đã mấy giờ rồi?"
Thái giám cung kính nói: "Canh đầu."
"Đợi trời sáng lại vào, cởi trói mặc xiêm y cho hắn liền đưa về, chuyện khác không cần ngươi làm." Hoàng đế sửa thắt lưng thản nhiên phân phó: "Cũng đưng đưa lò than tỏ lòng trung, nếu không trẫm liền đưa tất cả các ngươi đi gặp tiên đế, để cho các ngươi xuống âm tào địa phủ bảy tỏ lòng trung."
Hoàng đế rút ra, buông cặp đùi hắn xuống, mặt trong bị niết đến xanh tím loang lổ vẫn còn đang run rẩy, tinh thủy nhất thời không khống chế được mà chảy ra khỏi hậu huyệt bị thao đến sưng đỏ, giữa bạch trọc còn lẫn tơ máu.
Cả hai đời cộng lại đều chưa từng trải qua tính sự thô bạo sảng khoái đến vậy.
Hoàng đế hồi tưởng một chút, vươn tay mò lấy cái chặn giấy bằng ngọc trên bàn, đặt giữa hai chân Chu Hi, chậm rãi đẩy vào.
Còn cười nói: "Đêm nay thừa tướng vất vả, phụng dưỡng không tệ, trẫm rất hài lòng, chặn giấy ngọc này là trẫm thưởng ngươi."
Chu Hi đã bị dày vò đến mức đau cũng không kêu ra tiếng được, chỉ là thân thể vẫn còn bản năng, kháng cự đến căng chặt, lại bị hoàng đế mạnh mẽ đâm ra.
Chặn giấy thô dài, lấp đầy hậu huyệt vừa bị sử dụng quá độ, long tinh của hoàng đế cũng bị tắt ở bên trong, một chút cũng không chảy ra được.
Nhiếp Huyễn làm xong, thập phần ôn nhu giúp thừa tướng sửa sang mái tóc dài hỗn độn, sau đó vén qua một bên, lại gần nhẹ nhàng hôn lên bờ môi hắn.
Nam nhân tuấn tú xa cách, lạnh lùng ngạo nghễ xưa kia đã bị y đạp hư đến không thành bộ dáng, đôi mắt nửa mở, nhưng tầm mắt hoàn toàn tan rã, đôi môi mỏng bị cắn đến đầy vết thương, có do Nhiếp Huyễn cắn càng nhiều hơn là do chính hắn cắn, máu chảy đầm đìa.
Tiếc rằng đến cuối cùng cũng không khóc.
Nhiếp Huyễn cảm thán, liếm liếm lên môi hắn: "Lần sau cũng nhét gì đó vào trong miệng khanh, đỡ phải cắn nát một đôi môi đẹp như vậy."
Chu Hi giữa mê mang mơ hồ nghe được lần sau, theo bản năng sợ tới mức lui thẳng ra sau.
Nhiếp Huyễn yêu chết dáng vẻ gầy yếu vô lực sau khi bị đạp hư này của hắn, lại cắm thêm một ngụm lên cần cổ thon dài đã bị gặm cắn đến loang lổ, sau đó đứng dậy sửa sang lại y phục.
Nghĩ nghĩ, nhặt lên đai lưng, niết cằm hắn nhét vào, vỗ tay hài lòng nhìn hắn một bộ dáng miệng bị nhét đầy không thở nổi, sau đó xoay người bước ra điện.
Lão thái giám theo hầu bên cạnh hoàng đế vội vàng bước tới, lão vẫn luôn canh giữ bên ngoài, nghe hết mọi động tĩnh bên trong, nội tâm bội phục hoàng đế cư nhiên xuống tay nặng như vậy, ân cần hỏi: "Bệ hạ, nô tài lập tức dẫn người đi hầu hạ Chu tướng thay y phục?"
Ánh mắt Nhiếp Huyễn vẫn lạnh lùng, tuy rằng tình dục được phát tiết, nhưng tâm lý chinh phục dục lại chưa từng được thỏa mãn.
Chậm rãi hỏi: "Đã mấy giờ rồi?"
Thái giám cung kính nói: "Canh đầu."
"Đợi trời sáng lại vào, cởi trói mặc xiêm y cho hắn liền đưa về, chuyện khác không cần ngươi làm." Hoàng đế sửa thắt lưng thản nhiên phân phó: "Cũng đưng đưa lò than tỏ lòng trung, nếu không trẫm liền đưa tất cả các ngươi đi gặp tiên đế, để cho các ngươi xuống âm tào địa phủ bảy tỏ lòng trung."
Danh sách chương