Gần đây An Tử Yến đã đóng máy, trừ việc anh sẽ quay quảng cáo và chụp ảnh bìa tạp chí trong hai ngày nữa, sau đó không còn quá nhiều việc.

Điều này khiến cho anh có cả đống thời gian nhớ Tô Cẩm Lê.

Mở mắt nhớ Tô Cẩm Lê, đánh răng nhớ Tô Cẩm Lê, lúc thay quần áo nhớ Tô Cẩm Lê, ăn cơm cũng nhớ Tô Cẩm Lê……

Đáng giận nhất chính là, nằm mơ cũng sẽ mơ thấy Tô Cẩm Lê, nội dung vẫn là Tô Cẩm Lê cùng Thẩm Thành chạy mất!

Anh tức giận đến mức 3 giờ sáng ngồi dậy, hút bốn điếu thuốc, lúc sau mất ngủ luôn.

Trong lòng có nghi vấn nên đi hỏi An Tử Hàm, phòng ngủ mấy đứa có xảy ra việc gì kì quái không, như đột nhiên có thứ gì đó bay ngang qua.

An Tử Hàm suy nghĩ nửa ngày, phải trả lời một việc: Phòng tắm trong kí túc xá lúc nào cũng có mùi cá.

An Tử Yến nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ tới gì đó.

Tô Cẩm Lê không dám đụng vào nước, trong phòng tắm có mùi cá, hai điều này kết hợp, có phải chứng minh sau khi Tô Cẩm Lê đụng tới nước sẽ xuất hiện dị trạng gì đó không? Bệnh trạng này sẽ dẫn tới xuất hiện mùi cá.

Cho nên Tô Cẩm Lê đụng tới nước có xuất hiện vẩy cá không?

Lại nghĩ đến Tô Cẩm Lê nói mình không ăn cá, sẽ ảnh hưởng đồng loại thành tinh.

Vậy có phải chứng minh Tô Cẩm Lê là loài cá gì đó thành tinh?

Càng nghĩ càng cảm thấy mình đã gần tiếp cận chân tướng, cho nên anh bắt đầu tiến hành thử.

“Chạm vào nước không sao, chỉ cần lập tức lau khô.” Tô Cẩm Lê ra vẻ trấn định trả lời, thật ra đầu ngón tay đều đang run rẩy.

“Ồ.” An Tử Yến nhìn vẻ mặt Tô Cẩm Lê rồi gật đầu.

Vòng này An Tử Yến vẫn chưa cho Tô Cẩm Lê lên sân khấu, mà chọn mấy thí sinh xung phong.

Phải biết rằng sau khi bọn họ vào trại huấn luyện, tập không kể ngày đêm, hiếm khi được như này đương nhiên phải nắm chắc cơ hội.

Đã lâu chưa bơi lội, với cái kiểu thời tiết nóng bức như này, đương nhiên là bơi lội mới vui sướng.

Với tư cách là trưởng nhóm, An Tử Yến đương nhiên phải xuất hiện trên sân khấu, đi theo tổ tiết mục thay đồ bơi.

Trên thực tế, tổ tiết mục muốn An Tử Yến cùng Lục Văn Tây khoe dáng người, kết quả hai người đều tròng áo thun lên, mỹ kỳ danh rằng: “Quá bại lộ phát sóng không tốt.”

Trời biết thi đấu bơi lội thế vận hội Olympic sao phát sóng được.

Đáng tiếc hai người đều không muốn phô trương, tổ tiết mục cũng không ép buộc.

“Mỗi lần nhìn thấy cẳng chân trơn bóng của anh tôi, tôi liền muốn cười.” An Tử Hàm tiến đến cạnh Tô Cẩm Lê, nhỏ giọng nói.

Tô Cẩm Lê vẫn đắm chìm việc An Tử Yến phát hiện vấn đề khủng hoảng của cậu, hơn nửa ngày không hồi thần, An Tử Hàm nói xong, cậu chỉ vén ống quần mình lên: “Tôi cũng không nhiều lắm.”

“Cậu trắng nộn là bình thường, anh ấy không được, hán tử thô lỗ kết quả bắt đầu làm cậu bé lợn tinh xảo.”

“Sao cậu không tham gia thi cái này?” Tô Cẩm Lê hỏi An Tử Hàm, An Tử Hàm mấy ngày hôm trước vẫn nhắc mãi muốn đi bơi lội.

“Tôi không tham gia, tôi muốn tham gia một hạng mục với cậu.”

“Cậu sẽ thua.”

“Không nhất định.”

Trò này đội của Lục Văn Tây thua, chủ yếu là do luật chơi không bình thường.

Các thí sinh đã bơi xong cần lên bờ làm một bài toán tiểu học, sau đó mới được chuyền cho người tiếp theo.

Đội Lục Văn Tây từ anh đến đồng đội, đều đụng tới đề là hoàn toàn mông lung, nửa ngày cũng không giải được.

Mà đội An Tử Yến có tiểu thiên sứ Thường Tư Âm, giải quyết vấn đề dễ dàng.

An Tử Yến sau khi lên bờ chỉnh lại tóc, nói với Lục Văn Tây: “Về đọc sách nhiều lên!”

“Cậu cũng chả hơn gì tôi.”

Lục Văn Tây học cao trung cũng chưa đọc xong toàn bộ chương trình học, dựa vào phương thức khác đỗ đại học, toàn tâm toàn ý mà làm minh tinh.

An Tử Yến lại từ nhỏ chính là ngôi sao nhí, sau lại dựa vào kỹ thuật diễn đậu học viện hí kịch, điểm thi đại học cũng chỉ miễn cưỡng, phải che điểm thi đại học kín mít mới không đến nỗi bị hắc.

Hai người thật là tám lạng nửa cân.

Tới phân đoạn thứ hai, là đấu bóng rổ với đoán bài hát.

Nhóm cũng cử 4 người, hai người chơi bóng rổ và hai người chuẩn bị trên máy chạy bộ.

Khi trọng tài thổi còi, hai cầu thủ bóng rổ trong đội có thể đoạt bóng. Sau khi lấy bóng và thực hiện cú ném thành công, máy chạy bộ của cùng đội bắt đầu khởi động, các đồng đội cần hát theo nhạc trên máy chạy bộ.

Nếu bạn hát đúng, đội của bạn sẽ được điểm.

Nếu hát sai hoặc không đoán được bài hát, đội đối phương sẽ được điểm.

An Tử Yến kêu Tô Cẩm Lê ra, hỏi: “Biết chơi bóng rổ không?”

Tô Cẩm Lê lắc đầu.

“Cậu ném lên rổ thử xem.” An Tử Yến đem bóng ném cho Tô Cẩm Lê.

Tô Cẩm Lê giữ bóng bằng cả hai tay thử ném lên rổ, kết quả tư thế bị An Tử Hàm cười nhạo: “Ném rổ tư thế đứng tiểu hả?”

Tô Cẩm Lê không phục, hỏi cậu: “Không phải ném vào là được sao?”

“Ừ ừ ừ, cậu thử xem.”

Tô Cẩm Lê không “đứng tiểu”, mà sửa chạy lấy đà, sau đó nhảy lên đưa bóng vào rổ.

Một cú úp rổ rất đẹp với độ nảy đáng kinh ngạc.

An Tử Yến lập tức hoan hô một tiếng: “Lợi hại lợi hại!” Chờ Tô Cẩm Lê lại đây còn xoa đầu cậu.

Kết quả An Tử Yến vừa mới cảm thán xong, tổ tiết mục liền tuyên bố: “Được rồi, thí nghiệm xong, nâng rổ lên.”

Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy rổ được nâng lên thêm khoảng 1 mét.

Ngay cả An Tử Yến cao 1m9 còn mông lung.

Bắt lỗi đó hả?!

Tô Cẩm Lê thấy một màn như vậy, chủ động xoay người lên máy chạy bộ.

Người cùng chạy là Phạm Thiên Đình, bởi vì Phạm Thiên Đình biết cái độ cao kia cậu không làm được.

An Tử Hàm có lẽ muốn liều mạng với Tô Cẩm Lê nên leo lên máy chạy, không tham gia bóng rổ.

Sau khi bắt đầu, mấy người bên An Tử Yến bắt đầu đoạt cầu, vì chưa quen với độ cao nên sau lên rổ vài phát, An Tử Yến là người lấy điểm đầu tiên.

Sau khi ném rổ được máy chạy bộ bắt đầu khởi động, Tô Cẩm Lê cùng Phạm Thiên Đình đều kêu lên, sau đó bắt đầu điên cuồng chạy.

Tốc độ quá nhanh, quả thực không theo kịp sẽ phải bị tuột xuống.

Tổ tiết mục bắt đầu bật nhạc, Tô Cẩm Lê nghe xong ngẩn ra: “Tôi chưa từng nghe qua bài hát này!”

Phạm Thiên Đình ở bên cạnh chạy thở hổn hển, chật vật hát xong.

An Tử Hàm cười to không ngừng: “Tô Cẩm Lê nghe cực kì ít bài, cậu ấy tới nơi này chính là chiếm không một chỗ.”

Phạm Thiên Đình bất đắc dĩ, hỏi Tô Cẩm Lê: “Cho nên cậu muốn cho chúng ta cùng ăn mấy món ma quỷ kia hả?”

Tô Cẩm Lê cực kỳ ủy khuất: “Tôi…… cũng không muốn mà.”

An Tử Yến nhìn thấy vẻ mặt này của Tô Cẩm Lê, nháy mắt mềm lòng: “Không sao không sao, chỉ là chơi, không cần để ý.”

Lại lần nữa bắt đầu, sau mấy vòng, mọi người đã triễn lãm đầy đủ “hố sâu âm nhạc” của Tô Cẩm Lê, thật sự là chưa nghe rất nhiều bài, hát cũng không được.

Nếu Phạm Thiên Đình không hát được, nhóm của họ sẽ cho điểm nhóm đối diện.

Nhưng đội Lục Văn Tây cướp được cơ hội, hai thí sinh đều có thể nắm chắc được cơ hội.

Nghe xong 10 bài hát, tổ tiết mục tuyên bố: “Đổi sang câu hỏi.”

“Đổi thành gì?” Mọi người cùng nhau hỏi.

“Các cậu giành trả lời rồi biết câu hỏi.”

Hai đội chỉ có thể tiếp tục đoạt bóng ném rổ, tiếp theo đội Lục Văn Tây cướp được quyền nói đáp án.

Tổ tiết mục đọc câu hỏi: “Câu tiếp theo của Minh nguyệt đừng chi kinh thước.”

Vẻ mặt An Tử Hàm cùng đồng đội đều mất khống chế.

Cố tình đạo diễn còn bổ sung một câu: “Cái này lấy từ sách giáo khoa sơ trung.”

“Sách tiểu học tôi còn không nhớ!” An Tử Hàm hoàn toàn chính là một học tra.

“Đây là vòng của Tô Cẩm Lê!” Phạm Thiên Đình trực tiếp hô lên.

Lục Văn Tây đứng ở bên cạnh nhìn một lúc nói: “Vòng này nếu chúng tôi cướp được, chúng tôi đưa điểm cho bọn họ. Nếu bọn họ cướp được, bọn họ đều sẽ trả lời hết, này còn có thể chơi không hả?”

An Tử Yến rốt cuộc sống lại, giơ ngón tay cái với Tô Cẩm Lê: “Lựa chọn của cậu là đúng.”

Tô Cẩm Lê bởi vì vui vẻ nên đứng trên máy chạy bộ nhảy điệu bắn tim cho An Tử Yến coi.

An Tử Yến nhìn một lúc, đột nhiên nở nụ cười vô cùng ngọt ngào, cảm thấy sau này càng có động lực đoạt bóng hơn.

An Tử Hàm lại lớn tiếng kháng nghị: “Đừng náo loạn nữa, dù sao trong bụng tôi cũng có chút mực, ít nhất còn biết đầu giường ánh trăng rọi, trên mặt đất tất cả đều là sương, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, một hàng cò trắng thượng Tây Thiên.”

Lục Văn Tây trực tiếp bùng nổ: “Cái bài này của cậu chẳng những sai một câu, cuối cùng còn đi nhầm phim trường. Đi Tây Thiên hả? Đi theo bốn thầy trò Đường Tăng lấy kinh nghiệm đi?”

Tô Cẩm Lê lại rất nghiêm cẩn nói: “Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, thơ Tử Hàm đọc cũng không có vấn đề gì, ngẩng đầu xem ánh trăng, thuận tiện thấy được một hàng cò trắng, sau đó về bay về tây……”

“Được rồi được rồi, đừng cố chấp, anh ruột như tôi còn nghe không nổi.” An Tử Yến vô tình đánh gãy Tô Cẩm Lê đang cứu tràng cho An Tử Hàm.

Lại một lần mất khống chế, toàn trường cười ầm lên.

Lại lần nữa bắt đầu đoạt bóng, đội Lục Văn Tây đã mất sức chiến đấu, để An Tử Yến ném rổ thành công.

Lục Văn Tây lập tức nói: “Các anh ra quá đơn giản, đây là khinh thường chàng trai cổ phong của chúng ta.”

Tổ tiết mục tổ châm chước rồi ra câu hỏi: “Câu tiếp theo Phàn bắc cực nhi nhất tức hề.”

Tô Cẩm Lê gần như trong vài giây đã trả lời: “Hấp hãng dới dĩ sung hư.”

Trả lời xong, rất nhiều người đều có chút hồ đồ, như thể họ thậm chí không biết mình đang nói về cái gì.

Máy chạy bộ đã ngừng lại, Tô Cẩm Lê lúc này mới nói: “Là Sở Từ, tác giả là Giả Nghị, bản dịch chính thức của câu này cũng rất hay: ‘ leo lên sao bắc cực ta thoáng nghỉ ngơi, hấp dẫn thanh cùng chi khí sung tràng chống đói ’.”

An Tử Yến: “Ồ.”

Lục Văn Tây: “Ồ.”

An Tử Hàm: “Còn rất áp vần.”

Mấy câu hỏi tiếp theo, tới tổ Lục Văn Tây thì hỏi câu tiểu học sơ trung, tới rồi tổ An Tử Yến lại hỏi mấy đề siêu khó.

Nhưng Tô Cẩm Lê vẫn thắng áp đảo.

Vòng thứ ba, đội Lục Văn Tây tập trung tham gia, vẫn phát huy tinh thần, kiên trì hoàn thành thi đấu, rốt cuộc thắng được một vòng.

Sau đó là phân đoạn trừng phạt.

Hai đội mặt đối mặt ngồi trên bàn dài, đội An Tử Yến mỗi người được nửa cái dưa hấu, chỉ cần đưa một cái muỗng cũng ăn được.

Quả thực chính là độc quyền mùa hè.

Đối diện còn lại là cơm chiên Bản Lam Căn còn có thịt bò hầm khổ qua, hai bên ăn cùng lúc.

Tô Cẩm Lê ăn dưa hấu một lát sau liền đến cạnh An Tử Hàm: “Tôi có thể nếm thử không? Chỉ một miếng.”

An Tử Hàm lập tức trả lời: “Cho cậu hết cũng được.”

Tô Cẩm Lê dùng cái muỗng ăn một miếng cơm chiên, nếm nếm rồi nói: “Còn được.”

Tiếp theo lại ăn một miếng thịt bò, ăn xong ngũ quan đều nhăn lại: “Thật…… Khó ăn.”

“Đáng, ai bảo cậu thèm.” An Tử Yến ở bên cạnh quở trách một câu.

“Nhưng cơm chiên còn được.” Tô Cẩm Lê dùng muỗng mình múc một miếng đút An Tử Yến, “Anh nếm thử.”

An Tử Yến nhìn cái muỗng của Tô Cẩm Lê, thoáng có chút chần chờ, nhưng vẫn ăn.

Hương vị gì đó nếm không ra, anh chỉ để ý đó là cái muỗng Tô Cẩm Lê đã dùng qua.

Tác giả có lời muốn nói:

Phóng viên: Đối với việc mọi người đồng ý không cp, anh có gì muốn nói không?

An Tử Yến: Bọn họ hâm mộ tôi có thể cưới được Tô Cẩm Lê.

Phóng viên: Đối với việc mọi người nói, cảm thấy anh cậu ủn cải trắng nhà mình cậu có gì muốn nói không?

An Tử Hàm: Fan mẹ nhiều hơn fan bạn gái, loại tình huống này. Ví dụ như tôi…… thì sẽ không như vậy!

An Tử Yến: Bởi vì mọi người không muốn có đứa con như em, cũng không muốn em làm bạn trai hả?

An Tử Hàm: Tôi cũng đồng ý diệt khẩu. Một mình kế thừa gia sản, tùy tiện mua mua mua, Tô Cẩm Lê vẫn là em trai tôi, có làm bạn gái được không nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện