Còn muốn cho cậu xem cảnh anh tiến vào?! Cả khuôn mặt của Đoàn Nghị Quân đỏ rần lên, nghẹn đến nửa ngày cũng không nói ra được một lời nào, thế nhưng đúng lúc này, Trình Dật lần thứ hai đem dương vật đang cương cứng của anh, lại một lần nữa cắm vào cơ thể cậu. Nhìn sang phía tấm gương, cái kia lại cắm vào tiểu huyệt bị làm đến đỏ bừng khi nãy của mình rồi.

“A…ha… A… Trướng quá…”

“Muốn nhìn đi đâu nha, không cho phép em nhắm mắt lại. Nhìn xem nơi này của Tiểu Quân… Làm sao mà nuốt lấy đại nhục bổng của ca ca nha…”

Gần như Đoàn Nghị Quân đã xấu hổ đến mức trái tim đều sắp ngưng đập luôn rồi, thế nhưng lại không thể khống chế ánh mắt của mình mà nhìn theo lời nam nhân nói, không chỉ vậy cậu còn nhìn hết sức chăm chú nữa là đằng khác. Càng nhìn nam nhân làm sao mà cắm vào cơ thể mình, Đoàn Nghị Quân càng cảm thấy khó nhẫn nại hơn, so với khi nãy ở trên giường trực tiếp sáp vào khiến cho cậu càng thêm xấu hổ.

Rất nhanh hai người lại bắt đầu một trận kích tình mới ngay tại phòng tắm, tiểu huyệt ban nãy vừa bị sáp qua dường như đã tạo thành thói quen bị nam nhân xâm chiếm, không ngừng mút lấy cự vật đang tàn sát bừa bãi bên trong thân thể mình, khoái cảm không ngừng khuếch tán tựa như thủy triều, khiến cậu cảm thấy có khi nào tiếp theo cậu sẽ ngừng thở mất hay không. May là còn có nam nhân này có thể để cậu bám chặt vào.

“Bà xã của anh bị thao có thích hay không?” Ở thời điểm cao trào, đột nhiên nam nhân thì thầm vào tai mình, khiến cho Đoàn Nghị Quân kinh hoảng quá độ, cứ như vậy mà bắn tinh dịch của mình ra. Trình Dật bị cái miệng nhỏ nhắn của cậu cắn chặt, cũng nhịn không được mà bắn tinh dịch nóng hổi vào bên trong cơ thể cậu. Lúc này Trình Dật dùng thanh âm khàn khàn nói ra một câu, “Anh sẽ chịu trách nhiệm với em, ở cùng một chỗ với anh đi.”

“Tại… Tại sao…” Hồi lâu mới tìm về được thanh âm Đoàn Nghị Quân chỉ có thể hỏi ra một câu như thế.

“Muốn biết đáp án sao?”

“Dạ.” Đoàn Nghị Quân gật đầu. Tuy rằng nam nhân đã nói thích mình, thế nhưng loại cảm giác này vẫn còn khiến cho cậu thấy không quá chân thật. Mình không phải là nữ nhân kỳ thực cũng không cần phụ trách cái gì cả, chỉ là sau khi nghe được anh nói như thế, cậu chỉ cảm thấy kinh ngạc và cảm động mà thôi. Tuy rằng cách xưng hô bà xã kia, khiến cậu cảm thấy có chút xấu hổ…

“Gọi một tiếng ông xã  cho anh nghe thử xem.”

Đoàn Nghị Quân đỏ mặt, há miệng, nhưng vẫn không thể nào cất thành lời, “Không được… Thật… Thật sự rất mất mặt…”

“Vậy chúng ta sẽ làm đến khi nào em hết mất mặt thì thôi.” Trình Dật cười xoa xoa lỗ tai của cậu, không ngờ chỉ cần vài hành động như thế đã khiến cho cậu quên mất vấn đề vừa nãy rồi. Đây rõ ràng mới chỉ là lần đầu tiên của hai người, thế nhưng thân thể lại quá mức quen thuộc lẫn nhau, không khác gì thực tủy biết vị (ăn một lần liền nghiện), phối hợp đến vô cùng ăn ý, hai người triền miên tới tận hừng đông mới chịu dừng, sau đó tẩy rửa sạch sẽ rồi đặt thân thể đã quá sức mệt mỏi nằm xuống giường. Rõ ràng mệt mỏi đến cả một ngón tay cũng không muốn động, thế nhưng Đoàn Nghị Quân vẫn không ngủ được, dường như tinh thần vẫn còn đang rất phấn khởi, cậu cũng không có quên chuyện tại sao Trình Dật lại thích mình đâu.

“Anh còn chưa có nói với em… Tại sao anh lại… thích em…” Tựa ở trước ngực của nam nhân, Đoàn Nghị Quân nhỏ giọng nói một câu. Trình Dật nâng mặt của cậu lên, đột nhiên nhìn chăm chú vào cậu.

“Nghị Quân, em thực sự không nhớ anh sao?”

Hử? Đoàn Nghị Quân nghe vậy có chút kinh ngạc, sau đó lại lắc đầu, chẳng lẽ bọn họ thực sự đã từng quen biết nhau sao… Thế nhưng nếu như cậu từng nhận thức một đại thần lợi hại như thế, hơn nữa trong hiện thực còn đẹp trai như vậy! Cậu mới sẽ không không nhớ anh ấy a!

“Ba ba em công tác ở tập đoàn Quảng Châu đúng không? Có nhớ rất nhiều năm trước đây có một trò chơi rất nổi tiếng tên là 《Kiếm Khuynh Thiên Hạ》 chứ? Lúc đó anh là người thiết kế trò chơi này, vừa vặn bị điều sang chi nhánh Quảng Châu ở thành phố F công tác, ngày đó đúng lúc em đang chơi trong phòng làm việc của ba ba em, mà anh cũng trùng hợp đi ngang qua nơi đó, toàn bộ ý kiến mà em đưa ra trong hôm đó anh đều nghe thấy được.”

Đoàn Nghị Quân mở to hai mắt, đó đã là chuyện của mấy trăm năm trước rồi đi? Lâu đến mức gần như mình đã quên sạch mất tiêu rồi! Cùng lắm thì khi đó mình cũng chỉ mới cỡ 12 tuổi thôi nha! Đến nổi ba cái ý kiến kia, hoàn toàn là do mình tùy tiện nói một chút mà thôi, tuy rằng sau này trò chơi được phát hành quả thật có thể nói là đã đạt đến trình độ hoàn mỹ rồi, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới chuyện này có bất kỳ liên hệ nào với bản thân mình cả. Khi đó mình cũng chỉ nói ra một chút suy nghĩ của bản thân mà thôi, căn bản là cũng không quá hiểu biết này nọ, lại không ngờ rằng sẽ có người dụng tâm lắng nghe như thế. Thậm chí thực sự còn thay đổi trò chơi kia vì mình nữa chứ.

“Cũng là bởi vì nghe thấy suy nghĩ của em, anh mới phát hiện những khuyết điểm của trò này, sau đó tiến hành cải biến một vài thứ. Quả thật khi đó anh đã có chút rung động, bất quá đối với một bé con còn nhỏ như vậy, không nghĩ tới lại có thể đưa ra ý kiến tuyệt vời đến mức đó. Nếu như anh cảm thấy mấy cái đó không thể thực hiện được, anh cũng sẽ không tìm cách để sửa đổi lâu như thế. Lúc đó vẫn rất muốn làm quen với em một chút, thế nhưng sau lần kia lại không gặp em nữa, không lâu sau anh cũng bị triệu hồi về tổng bộ. Bất quá khi đó, anh đã cố ý ghi nhớ tên nhân vật của em, Thiên Hạ Tầm Tiên.”

Đoàn Nghị Quân vả vào cái miệng đang há to đến mức có thể bỏ luôn một quả trứng vào trong đó của mình. Anh như thế nào lại… sớm như vậy đã chú ý tới mình rồi? Đương nhiên cái tên ngày đó cũng chỉ là tùy tiện đặt mà thôi, sau này trải qua nhiều lần như vậy, cũng đã sớm thành thói quen, cho nên toàn bộ game mà cậu chơi đều sẽ lấy tên là Thiên Hạ Tầm Tiên, mật mã cũng dứt khoát đặt cùng một cái, chỉ là để dễ nhớ mà thôi. Sao anh lại có thể biết được cái người gọi Thiên Hạ Tầm Tiên kia chính là mình nha? Bộ không sợ nhận lầm người sao? “Sau khi anh bị triệu hồi về tổng bộ công ty, cũng không có cơ hội gặp lại em, nhưng anh vẫn luôn không quên được bé con ngày ấy. Chỉ là bởi vì có nhiều nguyên nhân đặc biệt nên anh biết mình không thể tiếp cận em. Ha hả, bất quá thế nhưng chúng ta lại nhận thức nhau trong 《Tiên Ma Kỳ Đàm》, vừa mới bắt đầu thực sự anh hoàn toàn không nghĩ tới người đó sẽ là em, chỉ là khi nhìn thấy cái tên Thiên Hạ Tầm Tiên, đã cảm thấy trong lòng dâng lên một trận xúc động, sau đó nhìn em bị người khác khi dễ, anh nhịn không được mà tiến lên giúp đỡ, sau đó đối xử với em thật tốt cũng là do anh không làm chủ được bản thân mình, có thể thật là đã đem em trở thành thế thân của bé con năm xưa, anh nghĩ trên đời sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy đâu. Thế nhưng lại không ngờ tới… Người kia thực sự chính là em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện