Nói xong, hoàng đế nhìn Tiêu Hà không chớp mắt, trong lòng thầm chuẩn bị tâm lý ông ta sẽ không đồng ý, như vậy nhằm ngăn chặn sự đe dọa của Lưu Bang trong tương lai, đành phải xuống tay giết hại, rốt cuộc cuộc tranh đấu ngươi chết ta sống này, không cho phép bản thân được phép có một chút do dự.

Tiêu Hà ngẩng đầu nhìn Trương Cường, nghĩ một lúc mới chầm chậm lên tiếng: "Chỉ là một tên coi ngục sao dám cùng cửu khanh tiến thân như thế, xin bệ hạ hãy suy nghĩ thêm"

Trương Cường mỉm cười khẽ lắc đầu: "Đã là anh hùng thì bất luận xuất thân, nếu không thể tiến cử nhân tài, trẫm sao có thể nói đến chuyện phục hồi Đại Tần chứ?"

Tiêu Hà nghe thế, hai mắt sáng lên, nhìn Trương Cường, đón lấy ánh mắt đáng sợ của hoàng đế, lúc này mới phát hiện ánh mắt đó tràn đầy sự kì vọng và yêu mến, tâm trạng do dự chần chừ lâu nay bỗng vụt mất, bèn trịnh trọng đáp: "Tiêu Hà một lòng tận tâm, muốn làm tất cả nhưng chức trách có hạn, đại nghiệp an bang định quốc vi thần tự thấy khó mà gánh vác"

Phùng Khứ Tật ngồi trước mặt Trương Cường, chắp tay nói: "Bệ hạ, lão thần biết rõ Tiêu Hà, đảm nhiệm tả thừa tướng không phải chuyện khó, đúng là nhân tài an bang định quốc, thần tùy tiện tiến cử, xin bệ hạ định tội."

Lúc này, ngự sử đại phu Tả Lâm gật đầu: "Bệ hạ, hưng vượng quốc gia là nằm ở quân chủ đối đãi người tài, tài của Tiêu Hà lão thần có nghe nói, ngày nay Đại Tần bỏ cũ đãi mới, là thời cơ dùng người, lão thần cho rằng ý của hoàng thượng là có lý"

Trương Cường nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tả Lâm, cười ha ha: " Ngự sử nói không sai, đây đúng là thời cơ dùng người, cho nên..

Nói đến đây, hoàng đế ngừng lại nhìn đám đông trong điện, rồi mới gật đầu nói với Tiêu Hà đang quỳ rạp người: "Ái khanh mau mau bình thân, trẫm sẽ phong khanh làm phụng thường, là một trong cửu khanh, giúp sức cho thừa tướng và ngự sử lo liệu chuyện triều chính"

Tiêu Hà nghĩ một lát mới trịnh trọng thưa: "Vi thần xin tạ ơn bệ hạ, chỉ có điều... bệ hạ vạn tuế"

Trương Cường biết, Tiêu Hà chắc không bằng lòng làm phụng thường cho mình, tuy nhiên ông ta đã chấp nhận tấn phong mà tạm thời không thể rời khỏi Hàm Dương, cũng không thể về với Lưu Bang, kẻ địch mạnh cũng bớt đi một phù tá lợi hại, bất luận là hắn ta giúp hay không giúp mình cũng không quan trọng nữa. Đương nhiên, hãy cứ giữ hắn ở lại Hàm Dương rồi từ từ thu phục, nhân tài thế này mà đem giết, thì quả thực mười phần đáng tiếc.

Nghĩ đến đây mới thầm quyết định, con người Tiêu Hà này nếu muốn thu phục không đơn giản chỉ dựa vào mấy câu nói này mà được, bản thân hoàng đế phải mất chút công sức là phải thôi.

Hoàng đế nhìn sang hướng khác thấy Phùng Khứ Tật vẫn đang cúi rạp trên đất bèn vẫy tay: "Thừa tướng, mau đứng dậy, trẫm phải cảm ơn thừa tướng mới đúng"

Nói xong, lại quay sang tên nội giám bên cạnh dặn dò: "Mau đỡ thừa tướng ngồi xuống"

Phùng Khứ Tật lúc này đã nắm được một phần tính cách của Trương Cường, chính là thích mềm chứ không thích cứng, bề ngoài tỏ vẻ nhân hậu, nhưng thực ra làm gì cũng có giới hạn tiêu chuẩn của mình. Lúc này nghe thấy thế không dám trái lệnh, bèn ngồi xuống, rồi cẩn trọng bẩm: "Bệ hạ, những người tự tiến cử này hầu như đều tương đối có danh, đều hữu dụng với bệ hạ, quả thực là vinh hạnh của Đại Tần ta"

Trương Cường biết ý Phùng Khứ Tật là tin dùng muốn những nhân tài đích thân ông ta lựa chọn, tăng cường thế lực bản thân, đảm bảo vinh hoa tương lai, nhất thời gật đầu: "Chuyện này giao cho thừa tướng và ngự sử lo liệu, trẫm hồi cung trước đây"

Nói xong, đứng dậy nói: "Giải tán đi, nếu Chương Hàm và Mông Điềm có tin gì, lập tức báo cho trẫm, không cần thông truyền"

Phùng Khứ Tật thấy thế vội đứng dậy: "Lão thần rõ"

Ra khỏi đại chính cung, mới phát hiện đã gần trưa, mặt trời ngày đông đang lười nhác treo trên chân trời, tỏa ánh nắng ấm áp xuống mọi nơi, khiến cho con người cảm nhận được ngày nắng trong sáng.

Khoát tay cho kiệu đi sau lưng lui đi, Trương Cường vừa tiến vào điện, rồi chậm chân lại, Trương Cường chìm đắm trong ánh mặt trời ấm áp, vừa đi vừa nghĩ: Hiện nay, Hạng Vũ đã khởỉ quân, đã vào nước Sở trước Hàn Tín, đáng tiếc thân mình đang ở trong hoàng cung, không thể đích thân tìm kiếm những nhân tài tản lạc trong nhân gian này, nếu hạ chỉ tìm kiếm, thì sợ làm cho mọi người nghi ngờ. Nghĩ đến đây mới lặng lẽ cười gượng, không biết sắp tới Mông Điềm và Hàn Tín có thể thực sự quyết được cao thấp, nếu quả thực có thể thế, không biết cảnh tượng sẽ như thế nào? Lại nghĩ đến Doanh Tử Yên đang gây họa trên đất Thục trong lòng vô cùng cảm thán, Doanh Tử Yên trong lịch sử vẫn là quân chủ sau cùng của Đại Tần, chết thảm trong tay Hạng Vũ, chỉ có điều không biết thời khắc lịch sử sớm đã thay đổi, ông ta có thể lựa chọn thoát khỏi kết cục bi thảm thế không?

Nghĩ thế, hoàng đế tự trào cười gượng: "Bản thân mình lúc này đến việc triều chính cũng mới chỉ đạt được chuyển biến tốt, việc diệt Sở Hán e là chuyện nhất thời khó thực hiện, thế nhưng bản thân lại có hơn hai nghìn năm kinh nghiệm hơn những người ở thời đại này, đối mặt vói những nhân vật lịch sử này, chắc là chu chuyển một hai, trước mắt Lưong Vương Bành Việt, danh tướng chiến quốc Mông Điềm đều không phải đã bị mình thu phục hay sao?

Nghĩ đến việc mình giả dụ nhờ vào thiết kỵ Đại Tần bình định thiên hạ, chinh phạt bốn phương Âu Á, thì thật khiến người ta nóng máu.

Hoàng đế lại nghĩ Tiêu Hà là nhân tài hiếm có, Lưu Bang có thể định đoạt thiên hạ Tiêu Hà có một nửa công lao, nếu ông ta có thể khuyên Lưu Bang chiếm Thục lấy bình nguyên Thục sản vật phong phú cung cấp bảo đảm hậu cần lớn nhất, còn Lưu Bang lại có thể phong cho Tiêu Hà công thần lớn nhất của Tây Hán, một nhân tài như thế nếu mình có thể dùng, đợi đến lúc ngồi vững cái ghế giang sơn, lại thêm quân Đại Tần hùng mạnh được trang bị thuốc nổ, chắc chắn là thế giới khó có được địch thủ.

Nghĩ đến đây, bất giác lại nghĩ đến đoàn quân La Mã hùng mạnh, không biết nếu so sánh với đội quân Đại Tần của mình, rốt cuộc bên nào hơn, nghĩ đến việc thiết kị của Thành Cát Tư Hãn đạp bằng đại lục Âu Á mấy trăm năm sau, thiết kị Mông Cổ vẫn là cảnh trong ác mộng của người châu Âu, trong lòng cảm khái vô hạn.

Đang lúc suy nghĩ, thì nghe thấy Hàn Hoán bẩm: "Bệ hạ, phương sĩ Hồ Phù đang đợi trong tầm cung, bệ hạ có cho gọi không ạ?"

Trưong Cường hơi ngạc nhiên quay đầu lại hỏi: "Hồ Phù sao đã nhanh chóng đến gặp trẫm thế, thuốc nổ của ông ta chuẩn bị đến đâu rồi"

Hàn Hoán cười, đáp: "Nô tài không rõ, chỉ thấy Hồ phương sĩ khuôn mặt hoan hỉ, dường như có tin tốt, cái thứ thuốc nổ mà bệ hạ nói, nói không chừng đã tìm thấy rồi"

Trường Cướng bất giác thấy buồn cuời: "Thuốc nổ là do chế tạo mà có, sao mà tìm thấy được"

Hàn Hoán nhìn thấy vẻ mặt ung dung khoan khoái của Trương Cường, bất giác to gan gật đầu cười: "Có cây thuốc nào mà không lớn lên từ đất chứ?"

Trương Cường cười lớn: "Không sai, không sai, thuốc nổ này quả là mọc lên từ đất, ha ha ha"

Đến thì đằng xa đã nhìn thấy Hồ Phù toàn thân mặc đồ trắng đang đứng trước điện, nhìn thấy kiệu của hoàng đế, bèn quỳ rạp xuống hành lễ.

Trương Cường vừa đi vào điện vừa gật đầu: "Hồ Phù, hôm nay đến gặp trẫm, thuốc nổ đã có tiến triển gì chưa?"

Nói xong, mới phát hiện, khuôn mặt Hồ Phù vẫn vô cùng vàng vọt, râu và tóc mai vẫn còn lưu tích vàng vàng, hình như là do thử nghiệm thuốc nổ để lại, tuy nhiên nhìn toàn thân ông ta không bị thương gì, mới tạm yên tâm chút.

Nhìn Hồ Phù đang quỳ dưới đất, Trương Cường miễn cưỡng kiềm nén nỗi lo lắng trong lòng, nói: "Ngươi đến gặp trẫm sớm thế, không lẽ việc chuẩn bị thuốc nổ đã sắp xong rồi sao?"

Hồ Phù cẩn trọng đi theo sau Trương Cường, vào trong điện, lại quỳ xuống, mồm mấp máy, cẩn trọng thưa: "Bệ hạ, thảo dân theo những phương pháp mà bệ hạ nghiên cứu đã nghiên cứu chế tạo ra được ít thuốc nổ, không biết có phải là thứ mà bệ hạ nói đến không, nhưng cũng tưong đối nguy hiểm, em trai thảo dân vì thuốc nổ mà bị mất một cánh tay trái, nếu bệ hạ muốn đích thân chế tạo, chỉ e thảo dân không gánh nổi trách nhiệm."

Trương Cường đưong nhiên hiểu rõ nguy cơ do thuốc nổ mang lại, nên nhẹ gật đầu: "Hèn chi ngươi lại cẩn thận thế, vết thưong của tiểu đệ nhà người đã đỡ chưa? Trẫm thưởng cho ngươi 20 lạng vàng, hãy dùng để chữa vết thương cho tiểu đệ ngươi"

Hồ Phù nghe thấy thế vui mừng như điên quỳ xuống đất, run rẩy: "Thảo dân tạ ơn long ân bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế"

Trương Cường xua tay, gật đầu: "Thuốc nổ của ngươi đâu, đưa trẫm xem"

Hồ Phù nghe thế vội vã bò dậy, rút một túi vải từ trong ngực đưa ra, kính cẩn dâng lên trước mặt Trương Cường. Trương Cường nhận túi vải, mở ra xem, quả nhiên là thuốc nổ đen của hậu thế, mặc dù thô sơ hơn nhiều, nhưng vẫn là thuốc nổ. Đối với Trương Cường mà nói dường như lại ngửi thấy mùi vị thời đại, nhất thời vui mừng như điên, gần như muốn nhảy múa loạn lên.

Hồ Phù đứng bên cạnh biết rõ sự lợi hại của thuốc nổ, nhìn thấy Trương Cường cứ nắm rịt trong tay, nhất thời sợ đến mức mặt mày biến sắc, nói: "Bệ hạ, bệ hạ, cẩn thận, cái thứ này nguy hiểm lắm ạ"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện