Cung Hàm Dương , trong tẩm cung của hoàng đế, Trương Cường vừa mới phê duyệt xong một quyển tấu chương dài dòng, đau đầu day day huyệt Thái Dương, trong lòng thật sự là đau khổ vô cùng, văn tự thời đại này mình đã trải qua hơn nửa năm học tập gian khổ, cũng có thể miễn cưỡng nắm được, nhưng lúc này thể văn tối nghĩa khó hiểu kia thật là làm hắn cảm thấy vô cùng thống khổ, nếu không còn có Hàn Hoán ở bên cạnh hỗ trợ, thì chính hắn chỉ có thể làm một hôn quân rồi! Buồn rầu thở dài một hơi, đứng dậy vận động thân thể cứng ngắc, chỉ nghe Hàn Hoán ở ngoài điện nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, hoàng hậu giá lâm!"
Trương Cường nghe vậy không khỏi có chút ngạc nhiên, hoàng hậu luôn luôn rất ít đến tẩm điện trong lúc mình đang phê duyệt tấu chương, suy nghĩ nối tiếp nhau, thân ảnh yểu điệu kia liền đã xuất hiện trong tầm mắt, nàng hôm nay mặc một bộ y phục gấm lụa mầu vàng nhạt, trên đầu búi một cái kim phượng nho nhỏ, có thể tùy ý cởi bỏ, thể hiện ra thân phận cao quý của nàng, gấm lụa hoa quý kia vốn dĩ bộc phát cái khí chất cao quý, khiến người ta không khỏi dâng lên một ý niệm không thể kìm nén được.
Thấy Trương Cường chằm chằm nhìn mình, Tả Uyên không nhịn được thản nhiên cười nói: "Bệ hạ, trên mặt nô tì có gì không ổn sao?"
Trương Cường nghe vậy ngớ người , lúc này mới lắc đầu cười nói: "Uyên Nhi nên tin tưởng vào sắc đẹp của mình mới phải chứ."
Tả Uyên nghe vậy đôi mắt đẹp nhìn Trương Cường một cái thật sâu, lúc này mới khẽ cười nói: " Được Bệ hạ yêu quý, Tả Uyên không khỏi cảm kích, chỉ là Uyên nhi thân là hoàng hậu, thật sự không nên quá so đo về dung mạo, mà nên giúp bệ hạ coi sóc hậu cung, làm cho bệ hạ sẽ không phải phiền lòng vì những việc vặt hậu cung, chuyên tâm triều chính, đấy mới là những điều hoàng hậu phải làm a."
Trương Cường nghe vậy, trong lòng cảm động vô cùng, không thể tưởng được hoàng hậu nhưng lại làm cho người khác yêu mến như thế, bèn tiến lên một bước, nhẹ nhàng cầm tay ngọc lạnh lẽo kia gật đầu thở dài: "Trẫm thật sự là không biết nên cảm kích hoàng hậu như thế nào mới phải, mọi việc trong hậu cung sau này nàng toàn quyền xử lý là đựợc rồi."
Tả Uyên cười nhẹ , đôi mắt đẹp ngóng nhìn Trương Cường , hơi suy tư nói: "Ngày trước Triệu Yên đã chính thức thị tẩm, bệ hạ chưa có ban thưởng, không biết bệ hạ chuẩn bị phong Triệu cô nương danh vị gì?"
Trương Cường nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Chỉ cần so với Lệ Phi cao hơn một chút là được, trẫm không muốn Yên nhi chịu oan khuất."
Tả Uyên nghe vậy ánh mắt chợt lóe sáng, chậm rãi gật đầu nói: "Trong cung phân vị cao nhất không quá danh hiệu phi, Lệ Phi đã là một trong tứ phi, Triệu cô nương cũng phong làm phi là được rồi. Chỉ là không biết nên phong danh hiệu gì."
Trương Cường nghe vậy thật sự không biết nên lấy chữ gì, nghĩ nghĩ, gật đầu nói: " Phong làm Tuệ phi. Tuy rằng không phải rất lịch sự tao nhã, nhưng cũng là một chút tâm ý của trẫm, cứ như vậy đi."
Tả Uyên nghe vậy, nhìn Trương Cường một cái thật sâu, khuôn mặt ngọc ngà đoan trang bỗng đỏ ửng lên, sau một lúc lâu mới cúi đầu nói: "Tâm ý Hoàng Thượng thật sự là hiếm có, Tuệ phi có thể được Hoàng Thượng sủng ái như vậy, thật sự là phúc của nàng . Nô tì ngày mai sẽ chuẩn bị tất cả công việc sắc phong, Hoàng Thượng yên tâm."
Nói tới đây, tựa hồ nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên giương mắt cười nói: "Nô tì thiếu chút nữa quên, từ nay trở đi nô tì thỉnh Ngu Cơ lại vào cung biểu diễn kiếm vũ, nghe nói Ngu Cơ sắp phải rời khỏi Hàm Dương, nô tì đã mời nàng biểu diễn cho bệ hạ xem trước khi đi, nàng cũng phải chào từ biệt bệ hạ, bệ hạ thấy thế nào?"
Trương Cường nghĩ đến biểu hiện của Ngu Cơ ngày đó ở trong tửu lâu, lại muốn nhìn thấy mỹ nhân danh truyền thiên cổ này, nhưng không ngờ hoàng hậu cũng nghĩ tới điều này, gật đầu hài lòng nói: "Hoàng hậu đã sắp xếp rất tốt, trẫm cũng muốn gặp lại Ngu mỹ nhân."
Ánh sáng mặt trời của buổi chiều đông chiếu vào trong đại điện, ánh sáng có chút mông lung. Sau khi Hoàng hậu rời đi, Trương Cường thoải mái mà nằm nghiêng ở ngự thấp, Triệu Yên bên cạnh mặc bộ y phục gấm lụa màu tím sẫm, thân mình nõn nà mê người kia lại càng mềm mại ướt át hơn. Trương Cường hít sâu một hơi mùi thơm cơ thể của Triệu Yên không khỏi thở dài nói : "Yên nhi, cái tên Tuệ này của trẫm nàng vừa lòng chứ ? Trẫm thật sự là không biết lấy danh hiệu thế nào."
Triệu Yên đôi mắt đẹp lưu luyến nhìn khuôn mặt quen thuộc của Trương Cường, khẽ gật đầu thở dài: "Vô luận là danh hiệu gì Triệu Yên cũng không để ý, chỉ là tâm ý của bệ hạ với Triệu Yên, Triệu Yên trong lòng vô cùng cảm kích bệ hạ, cũng không biết nói lên từ đâu, duy nhất chỉ có thể trả lại cho bệ hạ một tấm chân tình của Triệu Yên, hy vọng bệ hạ ngày sau chớ quên là được."
Trương Cường nghe vậy ôm lấy vòng eo mềm mại kia, nhẹ giọng thở dài nói: "Yên nhi, yên tâm, trẫm tuyệt sẽ không phụ tấm chân tình này của nàng, nhất định sẽ giấu trong lòng của trẫm!"
Triệu Yên bị lời nói cảm động lòng người này làm cho thân thể mềm mại run lên, sau một lúc lâu mới ngẩng khuôn mặt tuyệt mỹ, trong đôi mắt đẹp nhạt nhòa nước mắt run giọng nói: "Bệ hạ, Triệu Yên kiếp nầy có thể hầu hạ bên cạnh bệ hạ, thật là hồng phúc!"
Nhìn thân thể mềm mại của Triệu Yên đang run nhè nhẹ, Trương Cường không nhịn được cười một tiếng nói : "Yên nhi, không nói những cái đó nữa, chăm sóc cho trẫm đi, trẫm mấy ngày này thật sự rất mệt mỏi a."
Triệu Yên nghe vậy, nhoẻn miệng cười, đôi mắt đẹp nhấp nháy, hưng phấn mà gật đầu cười nói: "Bệ hạ ngày hôm trước theo như phương pháp kỳ lạ cải tiến tạo ra giấy, Triệu Yên đã sai người tiến hành làm thử, hiệu quả thật là kinh người."
Nói tới đây, một đôi mắt đẹp động lòng người không kìm chế được sự hưng phấn, hai gò má trắng nõn tức thì đỏ ửng dần lên, càng làm cho người ta rung động tâm tư.
Trương Cường nghe nàng nói đã phái người làm thử, không khỏi vô cùng vui vẻ, nghe Triệu Yên nói hiệu quả rất tốt, không khỏi cũng vô cùng hiếu kỳ, vội vàng hỏi: "Kết quả thế nào? So với loại giấy hiện tại dùng tốt hơn không?"
Triệu Yên nghe vậy nhẹ nhàng cười, quay đầu hướng về người cung nữ bên cạnh nói: "Đi đem đồ vật ta muốn trình bệ hạ vào đi."
Cung nữ kia nghe vậy nhẹ nhàng lui ra ngoài, sau một lúc lâu mới cầm một cái bọc nho nhỏ đi vào trong điện.
Trương Cường nhìn thoáng qua cái bọc cực kỳ tinh xảo kia, mừng rỡ nói: "Yên nhi, trong đó là giấy mới chế tạo theo phương pháp như trẫm nói?"
Triệu Yên cẩn thận đem cái bọc đưa cho Trương Cường, hơi hơi run giọng nói: "Bệ hạ mở ra thì biết."
Trương Cường nghe vậy kìm nén sự kích động trong lòng, cẩn thận mở ra cái bọc màu đen kia, chỉ thấy bên trong quả nhiên là hai thước vuông giấy gai, chất gai này đều đều, trang giấy màu vàng nhạt tản ra một loại hương vị Trương Cường hết sức quen thuộc, đó là hương vị của văn minh hiện đại, lại là một loại hương vị làm người ta nhiệt huyết sôi trào!
Nhìn một tập giấy gai nho nhỏ trong túi kia, Triệu Yên kích động có chút nói không thành tiếng: "Bệ hạ, giấy mới này ... Chẳng những tiện lợi... Hơn nữa... Tính chất so với giấy cũ trong cung tốt hơn mấy lần, nếu được dùng rộng rãi, thật là làm người ta khó có thể tưởng tượng sự tiện dụng trong đó. Thẻ tre nặng nề hơn một nghìn năm nay sẽ bị thay thế, người đọc sách có thể nhẹ nhàng lật xem bộ sách, Hoàng Thượng và quan viên có thể thoải mái mà đọc và lật xem tấu chương! Bệ hạ! Giấy mới này thật sự là lợi quốc lợi dân a!"
Trương Cường lúc này đã khôi phục bình tĩnh, không khỏi gật đầu cười nói: "Dứt khoát, trẫm sẽ hạ lệnh ở Hàm Dương mở mấy nhà xưởng chuyên chế tạo giấy, tiến hành sản xuất quy mô lớn, thuận tiện còn có thể kiếm một ít tiền để tiêu vặt. Ha ha... Ha ha..."
Triệu Yên thật không ngờ Trương Cường nghĩ đến cách làm ngoài dự đoán của mọi người này, không khỏi bật cười nói: "Nếu có bệ hạ chủ trì tiến hành sản xuất quy mô lớn, giấy mới này chỉ sợ không chỉ mang đến lợi nhuận đủ tiền tiêu vặt, nói không chừng có thể làm cho bệ hạ phát tài lớn đó!"
Trương Cường nghe vậy, có chút hưng phấn gật đầu nói: "Trước mắt chiến loạn nổi lên bốn phía, thực lực quốc gia hư hao, nếu có thể kiếm chút quân phí cũng là rất tốt, mặc dù là như muối bỏ biển cũng tốt hơn là không có."
Triệu Yên nghe vậy thở dài một tiếng nói: "Bệ hạ, không cần lo lắng quá mức như vậy, Đại Tần ở thời khắc nguy hiểm, có trời giáng minh chủ, đó là điềm lành, bệ hạ làm việc gì cũng sửa cũ thành mới, làm người ta cảm giác mới mẻ, như thế đúng là đạo của minh chủ, minh chủ trời sinh, đó là trời chiếu cố với Đại Tần ta, bệ hạ chỉ cần cố gắng hết sức là được."
Trương Cường cười gượng một tiếng, lạnh lùng gật đầu nói: "Không biết trước mắt có thể diệt trừ Doanh Tử Anh không, trẫm vốn không muốn động đến hắn, dù sao hắn cũng là đứa con cả của Phù Tô, Triệu Cao đã giết không ít cốt nhục huynh đệ của trẫm, chỉ là cây muốn lặng, mà gió chẳng ngừng! Hừ! Trẫm cũng không nhân hậu nữa, đáng chết, một người cũng không để sống sót!"
Triệu Yên bị lời cả kinh này khẽ rung lên, cúi đầu nói: "Bệ hạ, không cần nói những chuyện không thoải mái nữa, bên ngoài thời tiết rất tốt, bệ hạ nên đi ra ngoài một chút."
Trương Cường nghe vậy, âm thầm thở dài một tiếng, gật gật đầu, nắm tay ngọc của Triệu Yên đứng dậy đi ra ngoài điện.
Trương Cường nghe vậy không khỏi có chút ngạc nhiên, hoàng hậu luôn luôn rất ít đến tẩm điện trong lúc mình đang phê duyệt tấu chương, suy nghĩ nối tiếp nhau, thân ảnh yểu điệu kia liền đã xuất hiện trong tầm mắt, nàng hôm nay mặc một bộ y phục gấm lụa mầu vàng nhạt, trên đầu búi một cái kim phượng nho nhỏ, có thể tùy ý cởi bỏ, thể hiện ra thân phận cao quý của nàng, gấm lụa hoa quý kia vốn dĩ bộc phát cái khí chất cao quý, khiến người ta không khỏi dâng lên một ý niệm không thể kìm nén được.
Thấy Trương Cường chằm chằm nhìn mình, Tả Uyên không nhịn được thản nhiên cười nói: "Bệ hạ, trên mặt nô tì có gì không ổn sao?"
Trương Cường nghe vậy ngớ người , lúc này mới lắc đầu cười nói: "Uyên Nhi nên tin tưởng vào sắc đẹp của mình mới phải chứ."
Tả Uyên nghe vậy đôi mắt đẹp nhìn Trương Cường một cái thật sâu, lúc này mới khẽ cười nói: " Được Bệ hạ yêu quý, Tả Uyên không khỏi cảm kích, chỉ là Uyên nhi thân là hoàng hậu, thật sự không nên quá so đo về dung mạo, mà nên giúp bệ hạ coi sóc hậu cung, làm cho bệ hạ sẽ không phải phiền lòng vì những việc vặt hậu cung, chuyên tâm triều chính, đấy mới là những điều hoàng hậu phải làm a."
Trương Cường nghe vậy, trong lòng cảm động vô cùng, không thể tưởng được hoàng hậu nhưng lại làm cho người khác yêu mến như thế, bèn tiến lên một bước, nhẹ nhàng cầm tay ngọc lạnh lẽo kia gật đầu thở dài: "Trẫm thật sự là không biết nên cảm kích hoàng hậu như thế nào mới phải, mọi việc trong hậu cung sau này nàng toàn quyền xử lý là đựợc rồi."
Tả Uyên cười nhẹ , đôi mắt đẹp ngóng nhìn Trương Cường , hơi suy tư nói: "Ngày trước Triệu Yên đã chính thức thị tẩm, bệ hạ chưa có ban thưởng, không biết bệ hạ chuẩn bị phong Triệu cô nương danh vị gì?"
Trương Cường nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Chỉ cần so với Lệ Phi cao hơn một chút là được, trẫm không muốn Yên nhi chịu oan khuất."
Tả Uyên nghe vậy ánh mắt chợt lóe sáng, chậm rãi gật đầu nói: "Trong cung phân vị cao nhất không quá danh hiệu phi, Lệ Phi đã là một trong tứ phi, Triệu cô nương cũng phong làm phi là được rồi. Chỉ là không biết nên phong danh hiệu gì."
Trương Cường nghe vậy thật sự không biết nên lấy chữ gì, nghĩ nghĩ, gật đầu nói: " Phong làm Tuệ phi. Tuy rằng không phải rất lịch sự tao nhã, nhưng cũng là một chút tâm ý của trẫm, cứ như vậy đi."
Tả Uyên nghe vậy, nhìn Trương Cường một cái thật sâu, khuôn mặt ngọc ngà đoan trang bỗng đỏ ửng lên, sau một lúc lâu mới cúi đầu nói: "Tâm ý Hoàng Thượng thật sự là hiếm có, Tuệ phi có thể được Hoàng Thượng sủng ái như vậy, thật sự là phúc của nàng . Nô tì ngày mai sẽ chuẩn bị tất cả công việc sắc phong, Hoàng Thượng yên tâm."
Nói tới đây, tựa hồ nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên giương mắt cười nói: "Nô tì thiếu chút nữa quên, từ nay trở đi nô tì thỉnh Ngu Cơ lại vào cung biểu diễn kiếm vũ, nghe nói Ngu Cơ sắp phải rời khỏi Hàm Dương, nô tì đã mời nàng biểu diễn cho bệ hạ xem trước khi đi, nàng cũng phải chào từ biệt bệ hạ, bệ hạ thấy thế nào?"
Trương Cường nghĩ đến biểu hiện của Ngu Cơ ngày đó ở trong tửu lâu, lại muốn nhìn thấy mỹ nhân danh truyền thiên cổ này, nhưng không ngờ hoàng hậu cũng nghĩ tới điều này, gật đầu hài lòng nói: "Hoàng hậu đã sắp xếp rất tốt, trẫm cũng muốn gặp lại Ngu mỹ nhân."
Ánh sáng mặt trời của buổi chiều đông chiếu vào trong đại điện, ánh sáng có chút mông lung. Sau khi Hoàng hậu rời đi, Trương Cường thoải mái mà nằm nghiêng ở ngự thấp, Triệu Yên bên cạnh mặc bộ y phục gấm lụa màu tím sẫm, thân mình nõn nà mê người kia lại càng mềm mại ướt át hơn. Trương Cường hít sâu một hơi mùi thơm cơ thể của Triệu Yên không khỏi thở dài nói : "Yên nhi, cái tên Tuệ này của trẫm nàng vừa lòng chứ ? Trẫm thật sự là không biết lấy danh hiệu thế nào."
Triệu Yên đôi mắt đẹp lưu luyến nhìn khuôn mặt quen thuộc của Trương Cường, khẽ gật đầu thở dài: "Vô luận là danh hiệu gì Triệu Yên cũng không để ý, chỉ là tâm ý của bệ hạ với Triệu Yên, Triệu Yên trong lòng vô cùng cảm kích bệ hạ, cũng không biết nói lên từ đâu, duy nhất chỉ có thể trả lại cho bệ hạ một tấm chân tình của Triệu Yên, hy vọng bệ hạ ngày sau chớ quên là được."
Trương Cường nghe vậy ôm lấy vòng eo mềm mại kia, nhẹ giọng thở dài nói: "Yên nhi, yên tâm, trẫm tuyệt sẽ không phụ tấm chân tình này của nàng, nhất định sẽ giấu trong lòng của trẫm!"
Triệu Yên bị lời nói cảm động lòng người này làm cho thân thể mềm mại run lên, sau một lúc lâu mới ngẩng khuôn mặt tuyệt mỹ, trong đôi mắt đẹp nhạt nhòa nước mắt run giọng nói: "Bệ hạ, Triệu Yên kiếp nầy có thể hầu hạ bên cạnh bệ hạ, thật là hồng phúc!"
Nhìn thân thể mềm mại của Triệu Yên đang run nhè nhẹ, Trương Cường không nhịn được cười một tiếng nói : "Yên nhi, không nói những cái đó nữa, chăm sóc cho trẫm đi, trẫm mấy ngày này thật sự rất mệt mỏi a."
Triệu Yên nghe vậy, nhoẻn miệng cười, đôi mắt đẹp nhấp nháy, hưng phấn mà gật đầu cười nói: "Bệ hạ ngày hôm trước theo như phương pháp kỳ lạ cải tiến tạo ra giấy, Triệu Yên đã sai người tiến hành làm thử, hiệu quả thật là kinh người."
Nói tới đây, một đôi mắt đẹp động lòng người không kìm chế được sự hưng phấn, hai gò má trắng nõn tức thì đỏ ửng dần lên, càng làm cho người ta rung động tâm tư.
Trương Cường nghe nàng nói đã phái người làm thử, không khỏi vô cùng vui vẻ, nghe Triệu Yên nói hiệu quả rất tốt, không khỏi cũng vô cùng hiếu kỳ, vội vàng hỏi: "Kết quả thế nào? So với loại giấy hiện tại dùng tốt hơn không?"
Triệu Yên nghe vậy nhẹ nhàng cười, quay đầu hướng về người cung nữ bên cạnh nói: "Đi đem đồ vật ta muốn trình bệ hạ vào đi."
Cung nữ kia nghe vậy nhẹ nhàng lui ra ngoài, sau một lúc lâu mới cầm một cái bọc nho nhỏ đi vào trong điện.
Trương Cường nhìn thoáng qua cái bọc cực kỳ tinh xảo kia, mừng rỡ nói: "Yên nhi, trong đó là giấy mới chế tạo theo phương pháp như trẫm nói?"
Triệu Yên cẩn thận đem cái bọc đưa cho Trương Cường, hơi hơi run giọng nói: "Bệ hạ mở ra thì biết."
Trương Cường nghe vậy kìm nén sự kích động trong lòng, cẩn thận mở ra cái bọc màu đen kia, chỉ thấy bên trong quả nhiên là hai thước vuông giấy gai, chất gai này đều đều, trang giấy màu vàng nhạt tản ra một loại hương vị Trương Cường hết sức quen thuộc, đó là hương vị của văn minh hiện đại, lại là một loại hương vị làm người ta nhiệt huyết sôi trào!
Nhìn một tập giấy gai nho nhỏ trong túi kia, Triệu Yên kích động có chút nói không thành tiếng: "Bệ hạ, giấy mới này ... Chẳng những tiện lợi... Hơn nữa... Tính chất so với giấy cũ trong cung tốt hơn mấy lần, nếu được dùng rộng rãi, thật là làm người ta khó có thể tưởng tượng sự tiện dụng trong đó. Thẻ tre nặng nề hơn một nghìn năm nay sẽ bị thay thế, người đọc sách có thể nhẹ nhàng lật xem bộ sách, Hoàng Thượng và quan viên có thể thoải mái mà đọc và lật xem tấu chương! Bệ hạ! Giấy mới này thật sự là lợi quốc lợi dân a!"
Trương Cường lúc này đã khôi phục bình tĩnh, không khỏi gật đầu cười nói: "Dứt khoát, trẫm sẽ hạ lệnh ở Hàm Dương mở mấy nhà xưởng chuyên chế tạo giấy, tiến hành sản xuất quy mô lớn, thuận tiện còn có thể kiếm một ít tiền để tiêu vặt. Ha ha... Ha ha..."
Triệu Yên thật không ngờ Trương Cường nghĩ đến cách làm ngoài dự đoán của mọi người này, không khỏi bật cười nói: "Nếu có bệ hạ chủ trì tiến hành sản xuất quy mô lớn, giấy mới này chỉ sợ không chỉ mang đến lợi nhuận đủ tiền tiêu vặt, nói không chừng có thể làm cho bệ hạ phát tài lớn đó!"
Trương Cường nghe vậy, có chút hưng phấn gật đầu nói: "Trước mắt chiến loạn nổi lên bốn phía, thực lực quốc gia hư hao, nếu có thể kiếm chút quân phí cũng là rất tốt, mặc dù là như muối bỏ biển cũng tốt hơn là không có."
Triệu Yên nghe vậy thở dài một tiếng nói: "Bệ hạ, không cần lo lắng quá mức như vậy, Đại Tần ở thời khắc nguy hiểm, có trời giáng minh chủ, đó là điềm lành, bệ hạ làm việc gì cũng sửa cũ thành mới, làm người ta cảm giác mới mẻ, như thế đúng là đạo của minh chủ, minh chủ trời sinh, đó là trời chiếu cố với Đại Tần ta, bệ hạ chỉ cần cố gắng hết sức là được."
Trương Cường cười gượng một tiếng, lạnh lùng gật đầu nói: "Không biết trước mắt có thể diệt trừ Doanh Tử Anh không, trẫm vốn không muốn động đến hắn, dù sao hắn cũng là đứa con cả của Phù Tô, Triệu Cao đã giết không ít cốt nhục huynh đệ của trẫm, chỉ là cây muốn lặng, mà gió chẳng ngừng! Hừ! Trẫm cũng không nhân hậu nữa, đáng chết, một người cũng không để sống sót!"
Triệu Yên bị lời cả kinh này khẽ rung lên, cúi đầu nói: "Bệ hạ, không cần nói những chuyện không thoải mái nữa, bên ngoài thời tiết rất tốt, bệ hạ nên đi ra ngoài một chút."
Trương Cường nghe vậy, âm thầm thở dài một tiếng, gật gật đầu, nắm tay ngọc của Triệu Yên đứng dậy đi ra ngoài điện.
Danh sách chương