Tâm trạng căng thẳng dần dần dịu lại, Trương Cường sải bước đi vào trong đại điện Hàm Dương cung, nền đất trong cung điện đều lót bằng gỗ quý, trên ván gỗ lại phủ lớp thảm dày, khí trời trở ấm, tuy chỉ mang vớ mỏng nhưng vẫn cảm thấy lòng bàn chân nóng bức, vừa định quay lưng bước ra ngoài hít thở không khí trong lành, đột nhiên nghe có tiếng bước chân nho nhỏ vọng ra từ nội điện, Trương Cường giật mình kinh ngạc, không biết là ai mà dám to gan như thế, không có lệnh truyền gọi tự tiện ra vào cung cấm, chỉ là đám thái giám cung nữ vừa lui xuống hết, giờ không thể hỏi ai, đành ngước mắt nhìn về hướng phát ra tiếng bước chân.
Chỉ thấy một cô gái thân hình mảnh mai từ nội điện bước ra, nàng khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng người cao cao nhưng lại hơi gầy, dung mạo tuy không thuộc hàng quốc sắc thiên hương nhưng cũng có bảy phần thanh tú và xen lẫn ba phần ưu uất, dưới đôi mày cong vút, cặp mắt đen láy lộ rõ niềm vui không sao che giấu được, trên mái tóc dài chấm lưng là phụng quán bằng vàng sáng lấp lánh sang trọng, cơ thể nàng được bọc trong tà áo thêu hoa văn hình phượng hoàng bằng chỉ vàng trên nền vải đen càng làm toát lên vẻ quý phái.
Nhìn thấy trang phục của cô gái, Trương Cường đoán chắc nàng không phải cung nữ bình thường, đang ngấm ngầm suy nghĩ về thân phận của nàng, chỉ thấy Thành Thái đứng bên cạnh đã quỳ xuống hành đại lễ, hô to: “Thành Thái tham kiến hoàng hậu nương nương!”
Trương Cường thót tim một cái, toàn thân lạnh cóng, trong mấy ngày qua hắn không hề nghe nhắc đến thông tin gì liên quan đến hoàng hậu, còn tưởng Tần Nhị Thế chưa thành gia lập thất, lúc này chợt nhớ ra chuyện này cũng bình thường, vào thời đại này nam nữ đa số đều tảo hôn, nam mười ba mười bốn tuổi, nữ mười hai mười ba tuổi thành thân không có gì lạ, nói không chừng cô hoàng hậu này còn do Tần Thủy Hoàng chọn cho Hồ Hợi ấy chứ.
Nghĩ tới đây, Trương Cường lắc đầu ngao ngán, các phi tần như Lệ Cơ mình còn có thể lấp lửng qua ải, còn hoàng hậu chắc rất hiểu về Hồ Hợi, khi giáp mặt chỉ e sẽ lộ sơ hở mất, tuy vì lợi ích bản thân có thể nàng ta sẽ không vạch mặt mình, nhưng dù sao tình hình cũng không mấy lạc quan, người chồng đột nhiên trở nên khác lạ rất khó thoát khỏi ánh mắt quan sát tinh tế của người vợ được.
Đang lúc chán nản, chỉ thấy hoàng hậu vui mừng bước tới gần, đôi mắt ngấn lệ, khom người hành lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn phúc!”
Trương Cường lập tức trở nên bối rối, không biết có nên dìu nàng đứng dậy hay không, nhưng khi nhìn thấy cơ thể thanh mảnh như sắp bị gió thổi tung kia, Trương Cường không nỡ lòng đã tiến lên một bước, đưa đôi tay ra đỡ lấy hoàng hậu, giọng nói dịu dàng cất lên: “Hoàng hậu không cần đa lễ, trẫm thấy hình như hoàng hậu không được khỏe…”
Chưa nói dứt câu, bắt gặp đôi mắt sáng rực của hoàng hậu, Trương Cường cảm thấy ánh mắt ấy như như nhát dao sắc bén cắm phập vào tim mình, hắn vội cười to để che giấu cảm xúc bất an, cất tiếng: “Hoàng hậu tại sao lại đến đây, trẫm đang chuẩn bị đến thăm hoàng hậu đây!”
Đôi mắt đen láy của hoàng hậu chớp khẽ, gật đầu một cái, thẹn thùng nói: “Hoàng thượng cứ gọi nhũ danh của thần thiếp là được.”
Trương Cường đứng chết trưng, cô hoàng hậu xuất hiện bất ngờ này đã dồn hắn vào chân tường, vừa rồi nếu không có Thành Thái hành lễ chắc hắn còn tưởng đó là phi tần do Tần Thủy Hoàng để lại, đâu biết đó là hoàng hậu của Tần Nhị Thế, giờ còn nói gì đến nhũ danh chứ? Trong xã hội phong kiến dù là quốc mẫu một nước thì nhũ danh cũng không được ghi chép lại trong sử sách, bây giờ có là chuyên gia sử học cũng bó tay, trước ánh mắt quan sát có vẻ nghi ngờ của hoàng hậu, Trương Cường đành dùng đến cách giải thích hợp lý duy nhất.
Cười phá lên một tiếng, Trương Cường cố giữ bình tĩnh giải thích: “Không giấu gì hoàng hậu, mấy hôm trước trẫm từng hôn mê, nếu không có thần linh phù hộ chỉ e lúc này đã về nơi chín suối rồi, sau khi tỉnh lại trẫm quên mất rất nhiều chuyện trước đây, nếu hoàng hậu không tin có thể truyền ngự y vào hỏi rõ.” Hôm Trương Cường chết đi sống lại đã gọi rất nhiều ngự y vào chẩn trị nên không sợ bị điều tra.
Hoàng hậu nghe Trương Cường nói từng hôn mê, thậm chí sém bỏ mạng, cơ thể mảnh mai run bắn lên, đến gần Trương Cường lo lắng nói: “Bệ hạ không sao chứ? Có cần tìm thêm nữ y trong cung thần thiếp chẩn trị không? Tuy họ là nữ nhi nhưng y thuật cũng rất cao minh đấy ạ.”
Trương Cường đang định nghĩ cách từ chối, chỉ thấy hoàng hậu sắc mặt tối sầm xuống, quay sang Thành Thái hạ lệnh: “Đại nhân hãy lui xuống trước, bổn hậu phải truyền nữ y vào điện chẩn trị giúp bệ hạ.”
Nữ y chính là thầy thuốc nữ, nghề này xuất hiện từ đời Tần, Hán và tồn tại đến đời Đường, Tống, nữ y chuyên trị một số bệnh phụ khoa cho các phi tần quý tộc mà nam y không tiện chữa trị, bước vào đời Minh, Thanh, do quan niệm lễ giáo không cho phép nữ nhi hành nghề thầy thuốc nên nghề nữ y mới dần dần chìm vào quên lãng.
Trương Cường không biết “nữ y” là gì, tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không dám hỏi lung tung, sợ bị hoàng hậu phát hiện mình mạo nhận Tần Nhị Thế thì nguy to, hắn đành cố tỏ ra bình tĩnh theo hoàng hậu đi vào nội điện. Vừa bước vào trong, chỉ thấy căn phòng rộng lớn bài trí mọi vật dụng đều có chạm khắc hoa văn hình phượng hoàng, trong lòng càng thêm nghi hoặc: Nếu hoàng hậu đã phát hiện mình là kẻ giả mạo tại sao còn dẫn mình vào tẩm thất, nhưng nếu chưa phát hiện thì ánh mắt nàng ta sao lạ như thế? Hay là hoàng hậu đã phát hiện ra bất thường, chỉ vì lợi ích bản thân và gia tộc nên quyết định liên kết với mình? Không gian xung quanh im lặng đến đáng sợ, Trương Cường cười phá lên xua đi vẻ ngột ngạt, nói: “Trẫm đã hoàn toàn khỏe lại, hoàng hậu không cần bận tâm nữa rồi.”
Hoàng hậu làm như không nghe thấy những gì Trương Cường nói, quay sang cô cung nữ tùy thân dặn dò: “Ngươi ra ngoài canh giữ, có ai hỏi thì nói hoàng thượng đang được nữ y bắt mạch, bất cứ ai cũng không được vào đây làm kinh động thánh giá!”
Cô cung nữ tuân lệnh xong nhanh chóng lui ra ngoài, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hoàng hậu và Trương Cường. Đứng đợi hồi lâu vẫn không thấy nữ y xuất hiện, Trương Cường cảm thấy chột dạ, ho khan một tiếng, dò hỏi: “Tại sao không thấy nữ y vào điện?”
Hoàng hậu mỉm cười nhạt nhẽo, đột nhiên hỏi nhỏ: “Rốt cuộc các hạ là ai, tại sao dám to gan mạo nhận hoàng đế Đại Tần, chẳng lẽ không sợ bị chu di cửu tộc?”
Trương Cường rùng mình một cái, sắc mặt tối sầm, gằng giọng: “Trẫm chính là hoàng đế Đại Tần, chẳng hay hoàng hậu đã nghe lời gièm pha của kẻ tiểu nhân nào mà nghi ngờ trẫm?”
Hoàng hậu không hề tỏ ra sợ hãi, nét mặt thoáng lộ vẻ buồn, ảm đạm nói: “Bệ hạ có biết trước kia thần thiếp muốn gặp mặt hoàng thượng một lần đã khó, thế mà hôm nay hoàng thượng lại tỏ ra quan tâm dịu dàng với thần thiếp, hơn nữa bệ hạ chưa từng hỏi qua nhũ danh của thần thiếp, sao lại có thể quên được kia chứ?”
Trương Cường thót tim một cái, dù thế nào cũng không được tiết lộ bí mật của mình, bằng không khó giữ được tính mạng. Thấy hoàng hậu đang nhìn xoáy vào mình chờ câu trả lời, Trương Cường hít một hơi sâu, làm bộ đau lòng thở dài một tiếng, rầu rĩ giải thích: “Hoàng hậu, thật không dám giấu, lúc trẫm hôn mê từng gặp được tiên hoàng, tiên hoàng nổi giận lôi đình khi biết trẫm tin tưởng Triệu Cao, còn nói Triệu Cao chính là gian thần sẽ khiến Đại Tần diệt vong, nếu trẫm tiếp tục trọng dụng sẽ vong mạng vào tay lão, lại mắng trẫm trẻ tuổi hồ đồ không lấy quốc sự làm trọng. Tiên hoàng đánh trẫm một cú mạnh, khi tỉnh lại đầu óc trống rỗng, chuyện trước kia quên đi nhiều, chỉ có lời răn dạy của tiên hoàng là còn nhớ như in, trẫm vô cùng hối hận, quyết định sửa chữa lỗi lầm, biết trước đây đối xử với hoàng hậu không tốt, nên…”
Hoàng hậu chăm chú lắng nghe, nước mắt chực trào, nàng nghe nói tiên hoàng báo mộng, còn nổi giận đánh Tần Nhị Thế nên tỏ ra hốt hoảng, cộng thêm vẻ mặt hối lỗi của Trương Cường, trong lòng cảm thấy vừa cảm động vừa chua xót, xem ra 5 năm qua nàng chịu cảnh phòng không gối chiếc không hề uổng phí, vị phu quân u mê của nàng cuối cùng đã chịu tỉnh ngộ rồi.
Hoàng hậu vốn là ái nữ của quan phụng thường Tả Lâm chuyên cai quản lễ nghi cúng bái tông miếu, tên Tả Uyên, từ nhỏ đoan trang hiền thục. Tần Thủy Hoàng khi tại thế thấy Hồ Hợi suốt ngày ăn chơi lêu lỏng nên mới chọn Tả Uyên ban hôn, hy vọng có thể thay đổi tính cách hắn, thêm vào Hồ Hợi là vị hoàng tử trẻ nhất, không cần thiết để hắn phát triển thế lực nên mới chấp nhận cuộc hôn sự không mấy tương xứng với một viên quan nhỏ. Hồ Hợi không hề thích vị hiền thê của mình, sau tân hôn vài ngày đã không đoái hoài đến Tả Uyên nữa, lên ngôi hoàng đế Đại Tần rồi liền phong cho nàng hư danh hoàng hậu, bản thân lại bỏ đến cung A Phòng hưởng lạc.
Nghe lời giải thích của Trương Cường, hoàng hậu tuy chưa hết nghi ngờ nhưng không dám tiếp tục dò hỏi, vội kiềm nén cảm xúc trong lòng, đưa tay lau sạch nước mắt, cất tiếng: “Thần thiếp tuy cảm thấy những lời bệ hạ vừa nói rất khó tin nhưng tin tưởng bệ hạ sẽ không lừa dối thần thiếp, nếu bệ hạ quả thật muốn diệt trừ gian thần, vì cơ nghiệp Đại Tần, vì bệ hạ, thần thiếp nhất định một lòng ủng hộ, dù có chết cũng không một lời oán trách.”
Chỉ thấy một cô gái thân hình mảnh mai từ nội điện bước ra, nàng khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng người cao cao nhưng lại hơi gầy, dung mạo tuy không thuộc hàng quốc sắc thiên hương nhưng cũng có bảy phần thanh tú và xen lẫn ba phần ưu uất, dưới đôi mày cong vút, cặp mắt đen láy lộ rõ niềm vui không sao che giấu được, trên mái tóc dài chấm lưng là phụng quán bằng vàng sáng lấp lánh sang trọng, cơ thể nàng được bọc trong tà áo thêu hoa văn hình phượng hoàng bằng chỉ vàng trên nền vải đen càng làm toát lên vẻ quý phái.
Nhìn thấy trang phục của cô gái, Trương Cường đoán chắc nàng không phải cung nữ bình thường, đang ngấm ngầm suy nghĩ về thân phận của nàng, chỉ thấy Thành Thái đứng bên cạnh đã quỳ xuống hành đại lễ, hô to: “Thành Thái tham kiến hoàng hậu nương nương!”
Trương Cường thót tim một cái, toàn thân lạnh cóng, trong mấy ngày qua hắn không hề nghe nhắc đến thông tin gì liên quan đến hoàng hậu, còn tưởng Tần Nhị Thế chưa thành gia lập thất, lúc này chợt nhớ ra chuyện này cũng bình thường, vào thời đại này nam nữ đa số đều tảo hôn, nam mười ba mười bốn tuổi, nữ mười hai mười ba tuổi thành thân không có gì lạ, nói không chừng cô hoàng hậu này còn do Tần Thủy Hoàng chọn cho Hồ Hợi ấy chứ.
Nghĩ tới đây, Trương Cường lắc đầu ngao ngán, các phi tần như Lệ Cơ mình còn có thể lấp lửng qua ải, còn hoàng hậu chắc rất hiểu về Hồ Hợi, khi giáp mặt chỉ e sẽ lộ sơ hở mất, tuy vì lợi ích bản thân có thể nàng ta sẽ không vạch mặt mình, nhưng dù sao tình hình cũng không mấy lạc quan, người chồng đột nhiên trở nên khác lạ rất khó thoát khỏi ánh mắt quan sát tinh tế của người vợ được.
Đang lúc chán nản, chỉ thấy hoàng hậu vui mừng bước tới gần, đôi mắt ngấn lệ, khom người hành lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn phúc!”
Trương Cường lập tức trở nên bối rối, không biết có nên dìu nàng đứng dậy hay không, nhưng khi nhìn thấy cơ thể thanh mảnh như sắp bị gió thổi tung kia, Trương Cường không nỡ lòng đã tiến lên một bước, đưa đôi tay ra đỡ lấy hoàng hậu, giọng nói dịu dàng cất lên: “Hoàng hậu không cần đa lễ, trẫm thấy hình như hoàng hậu không được khỏe…”
Chưa nói dứt câu, bắt gặp đôi mắt sáng rực của hoàng hậu, Trương Cường cảm thấy ánh mắt ấy như như nhát dao sắc bén cắm phập vào tim mình, hắn vội cười to để che giấu cảm xúc bất an, cất tiếng: “Hoàng hậu tại sao lại đến đây, trẫm đang chuẩn bị đến thăm hoàng hậu đây!”
Đôi mắt đen láy của hoàng hậu chớp khẽ, gật đầu một cái, thẹn thùng nói: “Hoàng thượng cứ gọi nhũ danh của thần thiếp là được.”
Trương Cường đứng chết trưng, cô hoàng hậu xuất hiện bất ngờ này đã dồn hắn vào chân tường, vừa rồi nếu không có Thành Thái hành lễ chắc hắn còn tưởng đó là phi tần do Tần Thủy Hoàng để lại, đâu biết đó là hoàng hậu của Tần Nhị Thế, giờ còn nói gì đến nhũ danh chứ? Trong xã hội phong kiến dù là quốc mẫu một nước thì nhũ danh cũng không được ghi chép lại trong sử sách, bây giờ có là chuyên gia sử học cũng bó tay, trước ánh mắt quan sát có vẻ nghi ngờ của hoàng hậu, Trương Cường đành dùng đến cách giải thích hợp lý duy nhất.
Cười phá lên một tiếng, Trương Cường cố giữ bình tĩnh giải thích: “Không giấu gì hoàng hậu, mấy hôm trước trẫm từng hôn mê, nếu không có thần linh phù hộ chỉ e lúc này đã về nơi chín suối rồi, sau khi tỉnh lại trẫm quên mất rất nhiều chuyện trước đây, nếu hoàng hậu không tin có thể truyền ngự y vào hỏi rõ.” Hôm Trương Cường chết đi sống lại đã gọi rất nhiều ngự y vào chẩn trị nên không sợ bị điều tra.
Hoàng hậu nghe Trương Cường nói từng hôn mê, thậm chí sém bỏ mạng, cơ thể mảnh mai run bắn lên, đến gần Trương Cường lo lắng nói: “Bệ hạ không sao chứ? Có cần tìm thêm nữ y trong cung thần thiếp chẩn trị không? Tuy họ là nữ nhi nhưng y thuật cũng rất cao minh đấy ạ.”
Trương Cường đang định nghĩ cách từ chối, chỉ thấy hoàng hậu sắc mặt tối sầm xuống, quay sang Thành Thái hạ lệnh: “Đại nhân hãy lui xuống trước, bổn hậu phải truyền nữ y vào điện chẩn trị giúp bệ hạ.”
Nữ y chính là thầy thuốc nữ, nghề này xuất hiện từ đời Tần, Hán và tồn tại đến đời Đường, Tống, nữ y chuyên trị một số bệnh phụ khoa cho các phi tần quý tộc mà nam y không tiện chữa trị, bước vào đời Minh, Thanh, do quan niệm lễ giáo không cho phép nữ nhi hành nghề thầy thuốc nên nghề nữ y mới dần dần chìm vào quên lãng.
Trương Cường không biết “nữ y” là gì, tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không dám hỏi lung tung, sợ bị hoàng hậu phát hiện mình mạo nhận Tần Nhị Thế thì nguy to, hắn đành cố tỏ ra bình tĩnh theo hoàng hậu đi vào nội điện. Vừa bước vào trong, chỉ thấy căn phòng rộng lớn bài trí mọi vật dụng đều có chạm khắc hoa văn hình phượng hoàng, trong lòng càng thêm nghi hoặc: Nếu hoàng hậu đã phát hiện mình là kẻ giả mạo tại sao còn dẫn mình vào tẩm thất, nhưng nếu chưa phát hiện thì ánh mắt nàng ta sao lạ như thế? Hay là hoàng hậu đã phát hiện ra bất thường, chỉ vì lợi ích bản thân và gia tộc nên quyết định liên kết với mình? Không gian xung quanh im lặng đến đáng sợ, Trương Cường cười phá lên xua đi vẻ ngột ngạt, nói: “Trẫm đã hoàn toàn khỏe lại, hoàng hậu không cần bận tâm nữa rồi.”
Hoàng hậu làm như không nghe thấy những gì Trương Cường nói, quay sang cô cung nữ tùy thân dặn dò: “Ngươi ra ngoài canh giữ, có ai hỏi thì nói hoàng thượng đang được nữ y bắt mạch, bất cứ ai cũng không được vào đây làm kinh động thánh giá!”
Cô cung nữ tuân lệnh xong nhanh chóng lui ra ngoài, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hoàng hậu và Trương Cường. Đứng đợi hồi lâu vẫn không thấy nữ y xuất hiện, Trương Cường cảm thấy chột dạ, ho khan một tiếng, dò hỏi: “Tại sao không thấy nữ y vào điện?”
Hoàng hậu mỉm cười nhạt nhẽo, đột nhiên hỏi nhỏ: “Rốt cuộc các hạ là ai, tại sao dám to gan mạo nhận hoàng đế Đại Tần, chẳng lẽ không sợ bị chu di cửu tộc?”
Trương Cường rùng mình một cái, sắc mặt tối sầm, gằng giọng: “Trẫm chính là hoàng đế Đại Tần, chẳng hay hoàng hậu đã nghe lời gièm pha của kẻ tiểu nhân nào mà nghi ngờ trẫm?”
Hoàng hậu không hề tỏ ra sợ hãi, nét mặt thoáng lộ vẻ buồn, ảm đạm nói: “Bệ hạ có biết trước kia thần thiếp muốn gặp mặt hoàng thượng một lần đã khó, thế mà hôm nay hoàng thượng lại tỏ ra quan tâm dịu dàng với thần thiếp, hơn nữa bệ hạ chưa từng hỏi qua nhũ danh của thần thiếp, sao lại có thể quên được kia chứ?”
Trương Cường thót tim một cái, dù thế nào cũng không được tiết lộ bí mật của mình, bằng không khó giữ được tính mạng. Thấy hoàng hậu đang nhìn xoáy vào mình chờ câu trả lời, Trương Cường hít một hơi sâu, làm bộ đau lòng thở dài một tiếng, rầu rĩ giải thích: “Hoàng hậu, thật không dám giấu, lúc trẫm hôn mê từng gặp được tiên hoàng, tiên hoàng nổi giận lôi đình khi biết trẫm tin tưởng Triệu Cao, còn nói Triệu Cao chính là gian thần sẽ khiến Đại Tần diệt vong, nếu trẫm tiếp tục trọng dụng sẽ vong mạng vào tay lão, lại mắng trẫm trẻ tuổi hồ đồ không lấy quốc sự làm trọng. Tiên hoàng đánh trẫm một cú mạnh, khi tỉnh lại đầu óc trống rỗng, chuyện trước kia quên đi nhiều, chỉ có lời răn dạy của tiên hoàng là còn nhớ như in, trẫm vô cùng hối hận, quyết định sửa chữa lỗi lầm, biết trước đây đối xử với hoàng hậu không tốt, nên…”
Hoàng hậu chăm chú lắng nghe, nước mắt chực trào, nàng nghe nói tiên hoàng báo mộng, còn nổi giận đánh Tần Nhị Thế nên tỏ ra hốt hoảng, cộng thêm vẻ mặt hối lỗi của Trương Cường, trong lòng cảm thấy vừa cảm động vừa chua xót, xem ra 5 năm qua nàng chịu cảnh phòng không gối chiếc không hề uổng phí, vị phu quân u mê của nàng cuối cùng đã chịu tỉnh ngộ rồi.
Hoàng hậu vốn là ái nữ của quan phụng thường Tả Lâm chuyên cai quản lễ nghi cúng bái tông miếu, tên Tả Uyên, từ nhỏ đoan trang hiền thục. Tần Thủy Hoàng khi tại thế thấy Hồ Hợi suốt ngày ăn chơi lêu lỏng nên mới chọn Tả Uyên ban hôn, hy vọng có thể thay đổi tính cách hắn, thêm vào Hồ Hợi là vị hoàng tử trẻ nhất, không cần thiết để hắn phát triển thế lực nên mới chấp nhận cuộc hôn sự không mấy tương xứng với một viên quan nhỏ. Hồ Hợi không hề thích vị hiền thê của mình, sau tân hôn vài ngày đã không đoái hoài đến Tả Uyên nữa, lên ngôi hoàng đế Đại Tần rồi liền phong cho nàng hư danh hoàng hậu, bản thân lại bỏ đến cung A Phòng hưởng lạc.
Nghe lời giải thích của Trương Cường, hoàng hậu tuy chưa hết nghi ngờ nhưng không dám tiếp tục dò hỏi, vội kiềm nén cảm xúc trong lòng, đưa tay lau sạch nước mắt, cất tiếng: “Thần thiếp tuy cảm thấy những lời bệ hạ vừa nói rất khó tin nhưng tin tưởng bệ hạ sẽ không lừa dối thần thiếp, nếu bệ hạ quả thật muốn diệt trừ gian thần, vì cơ nghiệp Đại Tần, vì bệ hạ, thần thiếp nhất định một lòng ủng hộ, dù có chết cũng không một lời oán trách.”
Danh sách chương