Thường Hiên trong khoảng thời gian ngắn không nói chuyện, chăm chú nhìn A Phúc trong chốc lát, rốt cục an ủi nói: "Việc này nàng cũng đừng quá để ở trong lòng, nàng đã gả cho ta rồi, nhị lão gia cho dù có gì bất mãn, nhưng vì thể diện của Hầu phủ, cũng không đến mức khó dễ nàng đâu."

A Phúc nhẹ gật gật đầu: "Huynh đã nói vậy, ta sau này nhất định sẽ thật tốt hầu hạ huynh, làm tốt bổn phận người làm vợ."

Thường Hiên vốn dĩ còn có chút rung động, nay nghe A Phúc nói đến ‘Hầu hạ’, nhất thời nhớ tới tối hôm qua, nhìn chằm chằm A Phúc trong mắt không khỏi lửa nóng bừng lên.

A Phúc lúc này đang cúi đầu xuống dưới bếp lò thêm củi, một phần cổ mềm mại trắng nõn lộ ra, Thường Hiên nhìn thấy hơi thở có chút nặng nề, nên đứng dậy đi đến phía sau nàng ngồi xổm xuống. A Phúc thấy hắn lại gần, kinh ngạc nói: "Huynh đến đây làm gì, trong phòng bếp rất nhiều khói."

Thường Hiên cảm thấy đã có chuyện, nhưng bây giờ đang là ban ngày không tiện nói thẳng, đỏ mặt nói: "Ta giúp nàng nhóm lửa."

A Phúc vội vàng lắc đầu: "Không cần, huynh chờ một chút, lập tức sẽ xong thôi."

Thường Hiên vẫn kiên trì ngồi cạnh A Phúc, A Phúc không có cách nào, chỉ đành mặc hắn. Thường Hiên tất nhiên không phải vì nhóm lửa mà đến, ánh mắt của hắn thường thường đảo qua cái gáy trắng nõn của A Phúc, còn có phía trước bởi vì xoay người mà mơ hồ có thể thấy được bộ ngực no đủ. A Phúc tất nhiên không biết suy nghĩ của Thường Hiên, chỉ cúi đầu nhặt lên một cây củi cho vào trong lò bếp, ai biết tay vừa vươn, đã bị bàn tay to lớn của Thường Hiên cầm lấy không buông. A Phúc ngược lại hết hồn, khó hiểu nháy mắt nhìn Thường Hiên.

Thường Hiên bị nàng nhìn như vậy có chút không biết làm thế nào cho phải, thế nên không khỏi rút tay lại, thấp giọng nói: "Ta, ta giúp nàng thêm củi." Nói xong nhặt lên khúc củi vừa bị A Phúc bỏ xuống cho vào trong bếp.

A Phúc thấy hắn săn sóc như thế, nhất thời trong lòng có chút băn khoăn: "Huynh thật tốt, ta thật sự xin lỗi huynh..." Cứ như vậy đã đem hắn kéo xuống nước.

Thường Hiên hôm qua trong lòng còn có chút phẫn hận bất mãn, nhưng sáng sớm hôm nay thế nhưng đã đem tất cả bất mãn gì đó tan thành mây khói, lúc này xua tay nói: "Không có gì, sau này nàng và ta đều là vợ chồng, làm gì khách sáo thế."

A Phúc nhìn hắn một cái, thấy hắn cười rất hiền lành, nghĩ những mưa gió sau này đều có một người đàn ông như vậy cùng mình đồng hành, thế nên không phải là cảm giác bất an và bài xích tối hôm qua nữa, mà hiện giờ lại có một chút an ủi khó hiểu.

Vợ chồng trẻ mới thành thân cứ như vậy song song ngồi ở chỗ này nhóm lửa nấu cơm, Thường Hiên trong lòng vốn dĩ có điểm ý muốn sờ soạng nữa, nhưng trong không khí thật sự rất hòa hợp này, hắn thế nhưng có chút ngượng ngùng đứng lên, bây giờ chỉ có thể nén hạ ý niệm trong đầu vừa rồi xuống.

================

Khi hai người làm xong cơm, trời đã không còn sớm, thu dọn một chút vừa định ăn, ai biết cửa tiểu viện đột nhiên mở ra, Thường Hiên đứng lên ra bên ngoài vừa thấy, không ngờ là cha hắn đã trở lại.

Thường Hiên vội vàng tiếp đón cha hắn: "Cha, cha ở bên ngoài ăn rồi chưa?"

A Phúc gặp cha chồng, cũng vội vàng đứng lên nghênh đón.

Thường quản sự xua tay nói: "Cha ở bên ngoài chưa ăn, các con ngồi xuống, cùng nhau ăn đi."

A Phúc bên này đáp lời, vội vàng lấy thêm bát đũa cho cha chồng đơm đầy một chén cơm, lại đưa đũa, trong lòng còn áy náy nói: "Chiếu theo quy củ, hẳn là buổi sáng hôm nay phải dâng trà."

Thường quản sự nhìn con dâu mới vào cửa này, trên mặt cũng không có biểu tình gì, trong miệng thản nhiên nói: "Chúng ta bất quá là người hầu thôi, cần gì quan tâm nhiều quy củ như vậy, ăn cơm là được rồi." Nói xong là nhận lấy bát đũa bắt đầu ăn cơm.

A Phúc biết chuyện của mình đã khiến người cha chồng này gặp không ít phiền toái, lập tức không dám nhiều lời, lại nơm nớp lo sợ Thường Hiên và mình nấu cháo cũng không ngon lắm, mấy người bắt đầu ăn.

Ăn cơm xong, Thường quản sự xoa xoa miệng, lại sửa sang lại áo mặc, lúc này mới nói chuyện với con dâu: "Mấy ngày nay các con không cần đi hầu, cứ ở nhà ngốc đi, ta còn có việc, đi trước."

Thường Hiên và A Phúc đều biết Thường quản sự trên người có công vụ bận rộn, vội vàng đáp lời, vì thế Thường quản sự lập tức đứng dậy rời đi.

Thường Hiên vừa rồi cũng nhìn ra A Phúc đối với cha mình có chút nơm nớp lo sợ, biết trong lòng nàng lo lắng, vội an ủi nói: "Cha ta tuy rằng mặt lạnh, kỳ thật người rất tốt, nàng không cần sợ. Nàng xem ông ấy sáng sớm ra ngoài lại không ăn cơm, chính là cố ý trở về ăn bữa điểm tâm đoàn viên đó."

A Phúc trong lòng cũng hiểu được, không khỏi âm thầm cảm kích cha con Thường gia đối với chính mình thật tốt, nghĩ đến sau này nhất định phải thật tốt hiếu kính cha chồng hầu hạ Thường Hiên.

Thường Hiên lúc này ngưng mắt nhìn A Phúc đang cúi đầu suy nghĩ, khí huyết buổi sáng lại bắt đầu khởi động bốc lên, tựa đến gần A Phúc nói: "Nàng, nàng hôm nay còn đau không?"

A Phúc bất chợt nghe thấy căn bản không có phản ứng lại, nháy mắt mê mang hỏi: "Cái gì?"

Thường Hiên đỏ mặt, cứng ngắc giải thích: "Chính là tối hôm qua, tối hôm qua nàng chảy máu..."

A Phúc mặt cũng đỏ rực, cuống quít lắc đầu nói: "Không, không đau ..." Sáng nay đứng lên ngoại trừ nơi đó còn có chút khác thường, đau cũng không thật đau lắm.

Thường Hiên nghe nàng nói như vậy, đôi mắt cực nóng nhìn chằm chằm gương mặt A Phúc đang đỏ bừng, khàn khàn nói: "Nếu không đau... Vậy, cái đó lại làm tiếp nhé?"

A Phúc trong lòng co rụt lại, sợ hãi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ban ngày ban mặt, không tốt lắm đâu... Lỡ bị người khác nhìn thấy."

Thường Hiên nhìn nhìn ngoài cửa không người, khuyên nhủ: "Nàng yên tâm, ngày thường trong nhà không có người tới đâu."

A Phúc còn có chút không dám, kế tiếp bởi vì lần đầu tiên đau đớn trong lòng cũng có chút kháng cự, vội lắc đầu nói: "Cũng không được, bát đũa còn chưa rửa mà."

Thường Hiên nhìn bát đũa hỗn độn trên bàn, khoái chí mà nói: "Ta giúp nàng thu dọn bát đũa, rất nhanh thôi." Nói xong lập tức động tay thu dọn.

A Phúc không làm sao được, đành phải đi theo thu dọn, chẳng qua động tác chầm chậm, hận không thể dọn dẹp bát đũa đến thiên hoang địa lão ( thời gian rất dài sánh cùng trời đất). Thường Hiên nhìn không vừa mắt động tác chậm chạp của A Phúc, cướp lấy cầm chén đũa đến phòng bếp rửa đồ, lại cầm khăn lau sạch cái bàn, làm xong tất cả, đôi mắt đầy lửa nóng của hắn lập tức dính trên người A Phúc không rời. A Phúc bị hắn nhìn như vậy rất không tự nhiên, trong lòng là muốn trốn, nhưng lại không có chỗ trốn, dưới chân cũng từng bước lùi lại phía sau.

Thường Hiên lại nở nụ cười: "Tiểu nha hoàn, thế nhưng còn muốn trốn." Nói xong lập tức tiến lên ôm cổ A Phúc.

A Phúc kinh hô một tiếng, nháy mắt đã bị Thường Hiên ôm trọn lấy dán vào trong ngực hắn. A Phúc cúi đầu mặt đỏ, không nói được một lời. Thường Hiên lại đem nàng ôm trọn lấy, khiến cho bộ ngực no đủ đẫy đà cọ xát trên ngực vững chắc của mình. A Phúc chỉ cảm thấy có cảm giác tê dại run rẩy từ nơi nào đó lan ra toàn thân, cả người đều xụi lơ xuống, như dây leo dính lên người Thường Hiên.

Thường Hiên tuy là con của người hầu, nhưng ăn uống không cần lo lắng, còn từ nhỏ đi theo thiếu gia cũng tập chút võ nghệ, thế cho nên dáng vẻ cũng rất khỏe mạnh có lực, thể trạng cường tráng, lúc này ôm A Phúc giống như ôm một đứa trẻ bình thường.

Hắn vừa lòng cúi đầu nhìn thân hình mềm yếu của A Phúc trong lòng, giọng khàn khàn cúi đầu nói: "Thân mình của nàng thực mềm mại."

Nói xong, hắn ôm A Phúc, sải bước vào phòng. Lúc này đây, hắn so với tối hôm qua đã thành thục hơn rất nhiều, bằng bản năng giơ ra một ít kiểu dáng ép buộc, biến A Phúc thành cả người hỗn loạn, mà A Phúc cũng không đau giống như tối hôm qua.

Nhưng A Phúc vẫn ngóng trông như cũ, hi vọng sau này loại chuyện này vẫn là ít đi một chút mới tốt.

=======

Thời gian ba ngày đảo mắt đã qua, ba ngày này Thường quản sự đi sớm về trễ, A Phúc và Thường Hiên ở nhà cũng không an nhàn. Ngoại trừ nấu cơm ăn cơm, hơn phân nửa thời gian khác đều ở trên giường. Thường Hiên đối với tiểu nương tử như A Phúc này, giống như là phát hiện một bảo tàng được che giấu, mỗi ngày thường xuyên vuốt ve sờ nắn, liên tiếp vào động ngắm cảnh. Đương nhiên hắn yêu nhất vẫn là quả đào to lớn đẫy đà kia, nắm ở trong tay no đủ nhu hòa, nhẹ nhàng chọc 1 cái giống như sẽ dòng nước bình thường mềm mại.

A Phúc mấy ngày nay hết sức khổ sở, tuy nói không khó chịu như lần đầu, nhưng cũng không có khoái ý như lời tiểu thư vẫn nói lúc trước. Đương nhiên nàng cũng không biết là, chỉ vì thân mình nàng trời sinh mềm mại, mới khiến cho nàng ở dưới thân nam tử như Thường Hiên u mê không hiểu cách săn sóc để không phải chịu khổ sở.

Ba ngày cứ như vậy qua đi, A Phúc tiếp tục trở về phòng thêu làm việc, Thường Hiên tự nhiên cũng phải đến phòng của thiếu gia hầu hạ. Hôm nay buổi sáng Thường Hiên có chút không muốn, trước khi rời phòng còn cố ý nhéo nhéo quả đào đầy đặn của A Phúc.

A Phúc cúi đầu đỏ mặt, trong miệng nhỏ giọng nói: "Lát nữa đi trễ cẩn thận thiếu gia sẽ nói chàng."

Thường Hiên trong lòng không nghĩ đến chuyện này, hắn trừng mắt nhìn bộ ngực đẫy đà của A Phúc, có chút bất mãn nói: "Dáng vẻ của nàng thế này, lúc trước đều bị đàn ông nhìn thấy rồi!"

A Phúc cúi đầu nhìn bộ ngực đẫy đà phía trước, nhỏ giọng giải thích nói: "Làm sao có thể nhìn thấy, không phải có quần áo sao?"

Thường Hiên giọng điệu có chút bá đạo: "Nàng là của ta, thân mình của nàng chỉ có thể là ta xem, cách quần áo cũng không được!" Kỳ thật Thường Hiên đương nhiên sẽ không nói, trước kia ngẫu nhiên hắn cũng có ngắm ngực của vài nha hoàn bên cạnh thiếu gia, cũng vụng trộm tưởng tượng dáng vẻ bên trong.

A Phúc có chút khó xử: "Vậy nên làm gì bây giờ?"

Thường Hiên cúi đầu nhìn trong chốc lát, cuối cùng nói: "Nàng lấy vải bố, bọc chúng nó lại, như vậy người khác sẽ không nhìn ra."

A Phúc chỉ đành phải ngồi vào trong màn làm theo lời hắn, Thường Hiên vốn muốn nhìn A Phúc buộc một lát, nhưng thời gian thật sự không kịp rồi, đành phải đi trước. Trước khi ra cửa hắn lại nghĩ tới cái gì, dặn nói: "Đừng buộc chặt quá, không cần làm đau."

Cái này đối với Đào nhi hắn yêu nhất, hắn tất nhiên không đành lòng làm cho chúng nó bị siết đỏ.

A Phúc xấu hổ đến chết, ở trong màn gật đầu: "Ừm, ta biết rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện