Trong tiểu viện tuyết vẫn bay như cũ, trong góc phòng dùng gạch xây thành một cái lò lửa nhỏ, giường đất được nung ấm áp dễ chịu, A Phúc giấu ở trong chăn bông chân tay thế nhưng có chút ra mồ hôi, xốc lớp chăn phía trên lên, chỉ còn một lớp chăn mỏng trùm lên người.

Thường Hiên ghé vào trên đùi nàng, giống đứa bé ôm thắt lưng của nàng, tựa đầu vào quả đào đầy đặn của nàng ngẩng lên, khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi ửng hồng, một đôi mắt tinh anh chờ mong nhìn A Phúc, khàn khàn nói: "Nàng muốn giúp ta như thế nào?"

A Phúc kỳ thật vừa rồi lúc nói ra khỏi miệng đã có chút hối hận, dù sao loại chuyện này nàng cũng chưa làm qua. Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của Thường Hiên, nàng cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Chàng muốn ta giúp như thế nào?"

Thường Hiên nhìn chằm chằm A Phúc hai mắt càng phát sáng, nhìn tiểu nương tử của mình đỏ bừng hai má, thăm dò nói: "Hay là, chúng ta thử cái cuối cùng kia xem?"

Cuốn sách nhỏ kia bọn họ không biết làm theo bao nhiêu lần, tư thế cuối cùng kia là cái gì, A Phúc hiểu rõ. Ở tờ cuối cùng, là một người đàn ông theo hình chữ nhân đỉnh thiên lập địa đứng ở đó, hai chân mở rộng, phía dưới một nữ tử mảnh mai quyến rũ nửa quỳ ghé vào dưới chân hắn ta. Nàng kia quả thực giống như sơn dương mới sinh, cầu xin yêu thương phun ra nuốt vào. Vật dưới thân của người đàn ông quá mức cường ngạnh, mà miệng anh đào của cô nương thì quá mức mảnh mai, thế cho nên nhìn qua vật cứng kia quả thực muốn từ trong miệng nữ tử toác ra. A Phúc nghĩ đến cảnh tượng như vậy, nhất thời mặt đỏ tai nóng, nũng nịu trách mắng: "Không được, xấu hổ muốn chết!"

Thường Hiên lại ngồi xuống, ôm lấy nàng đang mặc mỗi chiếc áo đơn hở ra đầu vai mượt mà, ôn nhu khuyên nhủ: "Người ta viết cuốn sách kia vốn là dạy chuyện vợ chồng, nói gì mà xấu hổ với không xấu hổ, dù sao người ngoài cũng đâu biết." Nói xong chờ mong nhìn A Phúc, nhỏ giọng cầu xin: "Được không, cho ta cũng biết một chút mùi vị kia là gì?"

A Phúc chỉ cúi đầu, cũng không đồng ý, ở trong đầu nàng đang tự động tưởng tượng ra cảnh bản thân và Thường Hiên, nhất thời trong đầu tràn đầy ngượng ngùng. Rất doạ người, sao có thể làm ra loại tư thế này, thật sự là mắc cỡ chết người!

Thường Hiên thấy A Phúc mặc dù không đồng ý, nhưng cũng không có ý chống cự, nên dứt khoát lôi kéo tay nàng đi xuống, dẫn đường để nàng tìm được ngọn nguồn vạn ác của mình. A Phúc trong lòng không có chuẩn bị, đột nhiên đụng tới đũng quần sớm đã bị độn lên thẳng tắp của hắn, rất hoảng sợ, vội vàng rút tay lại.

Thường Hiên tiến đến bên tai nàng, thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ cầu xin, bàn tay to lại bắt được bàn tay nhỏ bé mềm mại phảng phất như không xương kia, để tay nàng phủ nên chỗ toả nhiệt năng nọ, trong miệng còn làm nũng nói: "Nàng xem, ta đều thành cái dạng này, rất khó chịu...". Nói đến đây, hắn còn lấy lòng trên khuôn mặt tinh tế mềm mại của nàng hôn một chút.

A Phúc trong lòng giãy dụa kịch liệt, cuối cùng lắp bắp nói: "Hay là thôi đi, chúng ta thử lại cái thứ hai đi?"

Thường Hiên vừa nghe, trong lòng mặc dù có chút tiếc nuối, bất quá nhìn thấy tiểu nương tử khó xử mặt đều đỏ bừng, biết chuyện này cũng không thể nóng vội, hắn cũng không nỡ làm cho tiểu nương tử A Phúc của mình xấu hổ đến khó chịu, vì thế nhân tiện nói: "Vậy cũng được."

Hai người nói làm là làm, Thường Hiên nhanh chóng cởi bỏ dây lưng quần của mình, không chút khách sáo nắm lấy tay A Phúc vói vào phủ lên chỗ đó, trong miệng còn thở gấp phì phò thúc giục nói: "Nhanh nhanh làm cho ta đi."

A Phúc biết việc đã đến nước này chính mình thoát không xong, bất quá trong lòng an ủi bản thân cùng lắm thì nhắm mắt lại lấy tay lung tung xoa nắn một phen, dỗ vật kia của hắn mềm xuống là được.

Việc này nói thì dễ dàng làm lại rất khó, đầu tiên vật kia nóng đến độ vượt xa suy nghĩ lúc trước của A Phúc, có lẽ là bởi vì trời lạnh, vật kia càng có vẻ phỏng tay. Mà khiến cho người ta xấu hổ đến không dám trợn mắt là cái vật kia còn giống như vật sống có nhịp đập, nắm trong tay nhẹ nhàng dùng sức, lập tức có thể cảm thấy mạch máu chảy xuôi cùng với cảm giác bành trướng.

A Phúc từ chối một hồi, nhìn dáng vẻ Thường Hiên trong mắt đầy chờ mong, rốt cục nhẫn xuống nhắm mắt bắt đầu dựa theo trong sách hầu hạ Thường Hiên.

Thường Hiên rất là thoải mái, chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé chịu khó kia tuy rằng so ra kém hơn nơi cấm sắt mềm mại kia, nhưng cũng bao vây chặt lấy chính mình, mang đến cho mình cảm giác căng thẳng khoái hoạt. Đôi mắt đầy lửa nóng của hắn nhìn chằm chằm thiếu nữ xinh đẹp đang thuận theo, áp chế xấu hổ hầu hạ mình, nghĩ đến tiểu kiều thê này trong bụng còn đang nuôi dưỡng một đứa bé của mình, cảm giác thỏa mãn lập tức tự nhiên sinh ra, trong miệng cũng nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.

Đêm nay tuyết lớn rơi kín cửa, nằm ở trên giường sưởi ấm áp dễ chịu, để tiểu kiều thê nhà mình hầu hạ, còn có việc gì so với việc thoải mái hơn sao? Bất quá Thường Hiên thoải mái một nửa, hắn bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, sau lại nhìn đến dáng vẻ phục tùng của tiểu nương tử bởi vì ra sức hầu hạ mình mà hai quả đào lớn trước sau đong đưa, nhất thời hiểu được. Lập tức trong miệng hắn thúc giục A Phúc tiếp tục, thân người lại nâng lên, bàn tay to duỗi ra bắt được một cái trong đó.

A Phúc nhất thời hít vào một hơi, bởi vì nàng mang thai, thân mình càng thêm mẫn cảm, sau khi bị hắn bắt được lập tức cảm thấy thân mình tê dại. Đôi mắt đầy lửa nóng của Thường Hiên mang theo ý cười xấu xa, thở gấp thấp giọng nói: "Vẫn là không thể thiếu cái này."

A Phúc thân mình mềm xuống, trong tay nhất thời không có lực, bàn tay nhỏ bé mềm nhũn thiếu chút nữa cầm không được cái đang càng thêm bành trướng kia. Thường Hiên đang lúc vui sướng, làm sao chịu được nàng dừng lại, lập tức gấp giọng lệnh nói: "Nắm chặt một chút, đừng ngừng!"

A Phúc đáng thương nhẹ nhàng ‘Ờ’ một tiếng, chỉ đành cố gắng lấy lại tinh thần tiếp tục hầu hạ phu quân nhà mình, thế nhưng cố tình nơi yếu ớt mẫn cảm nhất của mình lại bị người đàn ông này gây khó dễ, trong chốc lát muốn cầm lấy, trong chốc lát lại nhẹ nhàng giật nhẹ anh đào nhỏ nhắn kia, thật sự là rất tra tấn.

Cuối cùng Thường Hiên tới gần đỉnh kia, thật sự là chịu không nổi nàng không có sức vỗ về chơi đùa, dứt khoát tự mình cầm lấy tay nàng, mang theo nàng qua lại vỗ về chơi đùa. A Phúc lúc này căn bản không có sức lực gì, chỉ phải mặc cho hắn bài bố.

Thường Hiên tự mình nắm tay nàng hung hăng làm vài lần, cuối cùng cũng gầm nhẹ một tiếng, biến thành tay A Phúc đầy dịch trắng.

Việc đã xong, A Phúc cúi đầu nhìn tay mình, u oán liếc trắng mắt, nhỏ giọng oán giận nói: "Chàng cũng có thể tự làm, cần gì phải bắt ta giúp!"

Thường Hiên lúc này đang thấp giọng rên rỉ tỉnh lại từ khoái hoạt vừa rồi, nay nghe nói thế, vội vàng cầm khăn lau tay cho A Phúc, một bên lau một bên cẩn thận cười làm lành nói: "Rời khỏi nương tử, tự mình làm còn có ý nghĩa gì!"

Vợ chồng hai người này nếu mỗi ngày cứ ở nhà như vậy, cũng là nhân sinh nhất đại mỹ sự. Bất quá người sống trên trần thế, luôn có chuyện phải làm, đặc biệt là người đàn ông nuôi gia đình như Thường Hiên. Vì thế ngày mồng bốn đó, Thường Hiên bắt đầu ra cửa, dựa theo danh sách lúc trước Thường quản sự cung cấp, thông qua những người khác chỉ dẫn, quanh co lòng vòng trước tiến đến phòng thu chi của cửa hàng gặp mặt một lần.

Ngày nào đó lúc Thường Hiên trở về, sắc mặt có vẻ đặc biệt, không phải cao hứng, cũng không phải khổ sở, mà là một dáng vẻ có tâm sự. A Phúc thấy hắn có dáng vẻ này, trong lòng nghĩ hắn có lẽ gặp chuyện khó khăn, vì thế đứng dậy rót cho hắn chén trà. Người đàn ông làm việc một ngày tâm sự nặng nề mà về nhà, tốt xấu cũng phải uống chút trà nóng.

Thường Hiên vốn dĩ đang trầm tư, căn bản không chú ý tới A Phúc, nhưng A Phúc vừa động, Thường Hiên đã giống như lập tức tỉnh lại, vội vàng nhận chén trà trong tay A Phúc, nghiêm túc nói: "Nàng muốn uống nước sao? Ta rót cho nàng uống."

A Phúc sửng sốt, đành phải nói: "Ta không uống, ta đang rót nước cho chàng."

Thường Hiên lắc đầu, kiên quyết lắc đầu: "Ta không khát." Nói xong lại đỡ A Phúc đến giường đất ngồi xuống.

A Phúc bất đắc dĩ nói: "Thường Hiên, Nhạc phu nhân đã nói, tuy mấy tháng đầu phải chú ý, nhưng không đến mức như thế này."

Thường Hiên cũng rất kiên trì: "Không được, thẩm ấy là thẩm ấy, nàng là nàng, lỡ như đứa nhỏ của chúng ta có gì không hay xảy ra thì sao." Nói xong đem nàng đặt trên giường đất: "Nàng ngồi cho tốt, đừng có chạy loạn, có chuyện gì bảo ta là được! Ta đi nấu cơm cho nàng trước đã, nàng muốn ăn gì?"

A Phúc ngẩng đầu, thấy người đàn ông nhà mình như vậy quả thực giống như dỗ con nít, trong lòng dở khóc dở cười, lại giải thích nói: "Thường Hiên, Nhạc phu nhân..."

Thường Hiên lại kiên quyết vươn tay ngăn cản nàng nói tiếp, vẻ mặt chân thật đáng tin nói: "Cha ta nói, mấy tháng đầu nhất định phải cẩn thận." Hắn trấn an vỗ vỗ vai A Phúc: "Nàng không nên gấp gáp, chờ qua một tháng nữa sẽ không như thế này nữa."

Nói xong, hắn đứng lên, ra cửa tiến vào phòng bếp.

Hắn gần đây ngoại trừ lo nghĩ sơ bộ chuyện cửa hàng sẽ khai trương, còn lo nghĩ chuyện nấu cơm.

Ngày hôm qua hắn nấu một chén canh trứng gà, nấu không tốt lắm, bên trong có bong bóng. Sau hắn hỏi qua Nhạc phu nhân, đã biết một ít bí quyết, vì thế sáng nay lại nấu lần nữa, lần này tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn không tính là hoàn mỹ.

Nay hắn vội vã muốn vào phòng bếp, trong lòng nhớ đến: đêm nay nhất định phải nấu cho A Phúc một chén canh trứng gà thượng đẳng!

========

Mồng năm, Thường Hiên ngoại trừ đem tiểu nương tử lười biếng của mình hầu hạ ăn ngon uống tốt, thời gian khác đều vùi đầu trong một cuốn sổ thật dày.

A Phúc xem xét hắn hai mắt căn bản không rời cuốn sách kia, nên thuận miệng hỏi: "Cái này có phải có liên quan đến cửa hàng hay không?"

Thường Hiên đầu cũng không nâng, ‘Ừm’ một tiếng tiếp tục vùi đầu nghiên cứu.

A Phúc thấy hắn như vậy, cũng không quấy rầy, rõ ràng cầm lấy kim thêu, muốn làm việc thêu thùa một chút. Kỳ thật nàng cũng có chút lo lắng, bởi vì mình có thai, chuyện thêu sợ là sẽ chậm trễ. Bất quá nàng nghĩ, dù sao mình cũng không khó chịu, có thể làm lúc nào thì tận lực làm một chút, cố gắng không chậm trễ chuyện này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện