Thường Hiên ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: "Người này, là em vợ của Tôn đại quản gia!"

A Phúc vừa nghe, nhất thời hiểu được: "Chẳng lẽ Tôn đại quản gia lúc trước đề nghị mở cửa hàng gì đó, cuối cùng lại tìm đến em vợ của mình đi trông coi cửa hàng này?" Kết quả em vợ lại là người vô tích sự, biến thành cửa hàng trong mấy năm liên tục thua lỗ.

Thường quản sự trên mặt không có biểu tình gì, gật đầu nói: "Tôn đại quản gia có tính sợ vợ, trong lòng ông ấy tuy có bất mãn, nhưng khó mà nói được gì với vị Nhậm Vinh kia, chỉ có thể thỉnh tội với phía lão phu nhân thôi. Lão phu nhân bên kia, một là nể mặt mũi Tôn đại quản gia, mặt khác, chỉ là chút tiền của cửa hàng này, hầu phủ cũng không để trong mắt, chuyện này cứ như vậy chìm xuống."

Thường Hiên ngẩng đầu hỏi cha: "Nay tìm người đến làm quản sự ở cửa hàng, nếu Nhậm Vinh kia nói muốn ở lại đó, vậy sẽ an trí ông ta như thế nào?"

Thường quản sự mày hơi hơi nhăn lại: "Phải giữ cho Tôn đại quản gia một ít mặt mũi, cho nên sẽ để ông ta tiếp tục ở lại cửa hàng làm việc."

Thường Hiên lập tức hiểu rõ, chuyện làm chưởng quầy của cửa hàng này, kỳ thật chính là củ khoai lang nóng phỏng tay, muốn đem việc này làm tốt thật sự không dễ dàng, sợ là khó tránh khỏi đắc tội với người khác.

Thường quản sự nhìn con trai của mình, lời nói thấm thía: "Ta và Tôn đại quản gia ở chung nhiều năm, đối với ông ấy cũng có hiểu biết. Ông ấy là người làm việc không tệ, chỉ là có chút sợ vợ, nghe gió thoảng bên gối. Lúc chúng ta lén thương lượng chuyện này, ý của ông ấy là muốn tìm một người giúp đỡ xử lý. Nếu con tình nguyện đi, vậy cứ xông vào mà làm, cũng không cần băn khoăn nhiều."

A Phúc trong lòng còn có chút khó hiểu, rõ ràng đây là chuyện đắc tội với phu nhân Tôn quản gia, sao cha chồng muốn nhận vụ này, bất quá cha chồng và Thường Hiên nói chuyện, nàng cũng không nên nghi ngờ gì.

Mà Thường Hiên cũng hiểu tâm sự của cha, biết cha mình lúc trước nợ ân tình của Tôn đại quản gia, vẫn luôn vì Tôn đại quản gia mà lo lắng, dù mình có chịu thiệt một chút cũng đồng ý. Huống hồ, cái gọi là binh hành hiểm chiêu, lấy tình huống của mình hiện nay, nếu muốn trở nên nổi bật từ nơi này cũng không hẳn không phải là chuyện tốt.

Thường quản sự dừng một chút, trong ánh mắt có thâm ý khác: "Tôn đại quản gia vẫn rất tinh mắt, lúc trước ông ấy nói chuyện làm hợp đồng này, cũng là xem trọng. Nay tuy rằng suốt mấy năm liên tục lỗ lã, nhưng nếu thực sự làm tốt, sau này nhất định rất phát triển."

Lời này vừa nói ra, A Phúc trước mắt sáng ngời, chuyện bên ngoài nàng không rõ, bất quá ý cha chồng nàng nghe hiểu được.

A Phúc quay đầu nhìn về phía Thường Hiên, chỉ thấy Thường Hiên cúi đầu không nói lời nào, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hơi hiện nét non nớt mang theo trầm tư. A Phúc nắm chặt đũa nhịn không được giật giật, trong lòng nàng hiểu, lựa chọn này quan hệ đến cuộc sống tương lai của hai người.

Nếu thực sự làm hỏng, không chỉ đắc tội với Tôn đại quản gia, sợ là sau này ở trong phủ cũng khó nhận được chuyện tốt khác.

Khuôn mặt Thường Hiên có vẻ khó coi nhăn mày rậm, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu rốt cục ngẩng đầu, lúc này trong đôi mắt đen bóng của hắn hiện lên vẻ kiên định cùng quyết tâm chưa từng có: "Cha, chuyện này con tình nguyện làm."

Lời của hắn, giọng điệu khác biệt so với lời nói đùa giỡn trong dĩ vãng, lời nói thong thả mà kiên định.

A Phúc kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy ánh mặt trời ấm áp bên ngoài chiếu lên tuyết trắng phản xạ trên mặt Thường Hiên, khiến nửa khuôn mặt của hắn được bao phủ trong một vầng hào quang sắc vàng nhẹ nhàng. Thường Hiên hay ôm mình làm nũng muốn hôn hôn, Thường Hiên vẫn dỗ nàng nói chuyện, cùng với Thường Hiên đối với nàng lớn tiếng ồn ào thầm oán, dường như lập tức biến mất. Người đàn ông trước mắt này, bả vai dày rộng, mặt bên kiên nghị, giống như đã có đủ năng lực đi gánh vác những mưa gió trong tương lai.

A Phúc cúi đầu, bỗng nhiên nàng cảm thấy trong mắt có chút ướt át.

Thường quản sự nhìn nhìn bên ngoài, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi từ lâu, mặt trời cũng đã ló dạng.

Ông đứng dậy nói: "Trời cũng tạnh rồi, nếu con tình nguyện, ngày mai cha phải đi tìm Tôn đại quản gia mà nói chuyện này."

=====

Ban đêm, Thường Hiên vẫn như trước ôm A Phúc làm cái chuyện mà trong cuốn sách nhỏ đã vẽ. Bất quá đêm nay, A Phúc giơ tay ôm người đàn ông ở trên người mình này, trong lòng cảm thấy được lấp đầy. Nàng có thể cảm giác được, người đàn ông này hiện nay có tâm sự, có kỳ vọng, giống như lập tức kiên định, lại giống như bắt đầu muốn vẫy cánh bay lên cao.

Đêm nay động tác của Thường Hiên khác biệt so với trước đây vọt mạnh đánh thẳng, hắn tiến vào thong thả mà có lực, mỗi một lần giống như đều trải qua suy nghĩ kỹ càng, mỗi một lần giống như đều phải chạm đến đỉnh trong bụng A Phúc.

A Phúc đã quen thuộc với động tác nhẹ nhàng mãnh liệt của hắn từ lâu, luôn bị hắn khiến cho nhah chóng nhảy lên chín tầng mây, nay động tác của Thường Hiên chậm lại, nàng chỉ cảm thấy mình trong những va chạm ổn định mà có quy luật đó, tích góp từng chút một từng tí một cảm giác thoải mái khó gọi tên. Đến cuối cùng, Thường Hiên thở dốc tuy nặng nề, nhưng vẫn khống chế được tốc độ như cũ, quy luật thong thả mà mạnh mẽ có lực, nhiều lần đều nhập sâu vào trong nàng

Bàn tay mềm mại của A Phúc nắm chặt cánh tay mạnh mẽ của hắn, cảm nhận được cánh tay kia vì thân thể chuyển động mạnh mẽ mà đong đưa, vì thế ngay trong đong đưa nhìn như quy luật đến gần như buồn tẻ này, nàng đã biết cả đời giống như lục bình khoát lên trên thân người đàn ông này.

Kỳ thật người đàn ông này ban đầu chỉ là chiếc thuyền con, nàng chỉ là lục bình vô định theo dòng nước chảy vội vàng leo lên nó. Có ai ngờ nay chiếc thuyền nhỏ này lại theo sóng gió dần dần trưởng thành, mắt thấy đã thoát thai hoán cốt sắp trở thành một chiếc thuyền lớn. Thuyền lớn không sợ sóng gió, thuyền lớn cũng sẽ trước sau đong đưa, nhưng bất kể trải qua biển khơi thế nào, ngươi đều biết nó sẽ bình an mà dẫn dắt ngươi đi qua mưa gió.

A Phúc bám chặt lấy cánh tay Thường Hiên, làm cho cánh tay vẫn luôn có lực mà ổn định mang theo mình ở trong sóng gió trời đất mà va chạm. Ngay ở lần va chạm cuối cùng, thân mình mềm mại của nàng đạt tới một nơi chưa từng đến, vì thế nàng rốt cục run rẩy, giống như chiếc lá chao đảo sau cơn mưa, tràn ra rất nhiều tinh lộ*.

(*) cái này nó là nước trong suốt, còn là nước gì mọi người tự nghĩ * đỏ mặt – ing*

Thường Hiên lại bất vi sở động, chỉ hơi ngừng lại một chút để thời gian mà nàng run run đi qua, rồi một lần nữa bắt đầu hành trình theo quy luật buồn tẻ của hắn, vẫn như cũ từng chút từng chút một, không nhanh không chậm cũng không nóng nảy, dùng sức mạnh cứng rắn mà ổn định đánh sâu thảo phạt nơi bởi vì run rẩy cùng tinh lộ mà trở nên càng mềm mại thơm ngát.

Cuối cùng, A Phúc rốt cục chịu không nổi, ôm vòng eo kiên cố mà có lực của Thường Hiên, lắc lư thân mình no đủ mềm nhẹ của mình nũng nịu cầu xin: "Đừng... Ngừng lại đi..."

Thường Hiên hơi cúi đầu, dùng môi ở trên cánh môi oánh nhuận của nàng bởi vì thở dốc mà khẽ nhếch mở ra cắn một ngụm, thở gấp nói: "Chịu không nổi?" Nói đến đây, dưới thân động tác vẫn không ngừng, vẫn là quy luật có lực như cũ.

A Phúc lắc lư, ý đồ tránh né công kích mạnh mẽ có lực kia, giọng mềm mại cầu khẩn: "Được rồi, miễn cho chàng một canh giờ là được..."

Thường Hiên lúc này bướng bỉnh, dứt khoát dùng hai cánh tay chống trên đệm, càng theo quy luật mà qua lại vận động, trong miệng thở gấp cắn răng nói: "Không được."

A Phúc càng chịu không nổi, trong mắt thêm nhiều nước mắt, khóc cầu xin tha thứ: "Ba canh giờ đều miễn ..."

Thường Hiên thấy trên mặt nàng đỏ như vẽ son, thật sự làm cho người ta nhịn không được muốn nuốt vào, lập tức dứt khoát lại cúi đầu, nhẹ nhàng cắn hai má của nàng, tiện đà tiến đến bên tai nàng trầm thấp khàn khàn nói: "Không sao cả, mấy canh giờ đó nàng cứ giữ lại đi, dù sao ta có cả đời có thể chậm rãi làm."

=

=

Một đêm kia, khi tất cả sóng to gió lớn đều đi qua, thân mình A Phúc đầy mồ hôi và bủn rủn suy nghĩ cẩn thận một đạo lý: nếu một người đàn ông muốn giương cánh bay cao, hắn tất nhiên muốn trước tiên ở trên ngời nương tử của mình diễn tập một phen. ( >o

======

Chuyện Thường Hiên đến cửa hàng vào ngày hai chín tháng chạp đã xác định, nói là qua năm mới mồng sáu tháng giêng sẽ đi nhậm chức. Chuyện này tạm thời không truyền ra, biết được cũng chỉ có vài phụ nữ có chồng, thiếu phu nhân và một số quản sự trong hầu phủ mà thôi.

Lúc này bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi, trong hầu phủ bất kể cao thấp trên mặt đều tràn đầy nét vui mừng. Cuối năm, lão gia và các phu nhân, các bà dì lớn nhỏ dịu dàng, nhóm thiếu phu nhân mặc đồ mới thường lấy tuyết pha trà, bọn người hầu được tiền thưởng càng thêm ân cần hầu hạ, tóm lại nơi nơi đều là tiếng cười vui vẻ.

Mấy ngày nay vì việc trong phủ, Thường Hiên cũng vào phủ bắt tay giúp cha. Có một lần ngẫu nhiên đi đến viện của Tôn đại quản gia nói chuyện, cũng đã gặp qua vị Nhậm Vinh kia. Nhậm Vinh hiển nhiên đối với biến cố sắp sửa phát sinh trong năm mới kia vẫn chưa biết, mang theo cháu ngoại nhà mình Tôn Vượng đến chào hỏi với cha con Thường quản sự.

Thường Hiên và Tôn Vượng từ nhỏ đã quen biết, cả hai nhìn trưởng bối đang nói chuyện, cũng dứt khoát đứng qua một bên nói chuyện với nhau. Thường Hiên trước tiên chúc mừng Tôn Vượng sắp làm cha, Tôn Vượng cũng chúc mừng Thường Hiên chuyển ra ngoài, nói là như thế rất thoải mái. Thường Hiên biết Tôn Vượng từ nhỏ bị mẹ quản rất chặt, trong lòng rất hâm mộ mình, cũng nở nụ cười không nói gì.

Hai người kia đang nói chuyện, Vượng phu nhân Tĩnh nha đầu được nha hoàn đỡ lắc lư tới đây. Nàng nay bụng đã muốn hiện ra, cả người nhìn so với ban đầu lớn một vòng. Cái loại lớn một vòng này, không phải như A Phúc đầy đặn, mà là có chút cảm giác mập mạp.

Thường Hiên nghĩ đến lời nói đùa của mình và A Phúc về mặt tròn, trong lòng cười một phen, cũng chào hỏi với Vượng phu nhân.

Vượng phu nhân nhìn nhìn Thường Hiên, cũng ngồi xuống cùng hai người đàn ông nói chuyện, lại sai người đem dưa và trái cây các loại đến. Một khi có phụ nữ ở đây, hai người đàn ông nói chuyện khó tránh khỏi cũng chỉ có thể nói đến chuyện nhà cuộc sống.

Vượng phu nhân đầu tiên là nhíu mày hỏi chuyện Thường Hiên: "A Phúc có tin tức gì chưa?"

Thường Hiên lắc đầu: "Còn chưa có đâu."

Vượng phu nhân chưa nói gì, nhẹ nhàng mà ‘À’ một tiếng, cúi đầu cầm một hạt dẻ tách ra.

Tôn Vượng một bên nháy mắt ra hiệu trêu ghẹo Thường Hiên: "Huynh đệ, chuyện này ngươi nên dốc sức đi! Con của chúng ta nếu có thể sinh cùng năm, cũng sẽ kết thành thân gia được!"

Thường Hiên trong lòng cũng hiểu việc này phải cố gắng, bất quá trên mặt vẫn giấu giếm suy nghĩ, cười nói: "Không vội."

Đề tài chuyển đến đứa nhỏ, Tôn Vượng bắt đầu nhiệt tình, hắn nước miếng bay tứ tung nói lên vấn đề đứa nhỏ này là nam hay nữ, hắn nói mình thích bé trai, nói mẹ cũng ngóng trông ôm cháu đích tôn, lúc này tốt nhất là bé trai, còn nói bọn họ đã mời người xem, nhìn bụng, hẳn là con trai.

Khi hắn nói đến đây, Vượng phu nhân một bên cầm hạt dẻ trong tay đùa nghịch, thường thường nâng mắt ngắm liếc mắt Thường Hiên. ( bà này dám liếc mắt đưa tình vs Hiên ca ngay trước mặt chồng a @@ )

Thường Hiên giống như không chú ý ánh mắt của Vượng phu nhân, chỉ cười nghe Tôn Vượng giảng, thường thường đáp lại hai câu.

Vượng phu nhân sau lại không biết thế nào, chỉ ở bên cạnh yên lặng nhìn Thường Hiên, trên mặt có chút phiền muộn, thở dài, dứt khoát đứng dậy rời đi.

============ sổ thu chi phân cách tuyến =

Buổi tối về nhà trời đã khuya, A Phúc sớm đã nấu xong đồ ăn chờ hắn. Trên mặt A Phúc phiếm hồng, đuôi mày mang theo vui vẻ, trong mắt cũng lóe ra ý cười hạnh phúc.

Thường Hiên nhìn một bàn đầy đồ ăn phong phú, không khỏi hỏi: "Sao nhiều vậy, chúng ta hai người ăn không hết đâu."

A Phúc khẽ mím môi, cười nói: "Cái này là Nhạc phu nhân nấu giúp, thẩm ấy cũng rất đảm đang, dạy ta làm rất nhiều món ăn. Ta vốn muốn mời thẩm ở lại ăn, nhưng thẩm lại nói có việc, bảo là phải về ăn." Nói xong thực ôn nhu đưa cho Thường Hiên đôi đũa trúc.

Thường Hiên ngồi xuống, chỉ thấy trên bàn giò kho tàu óng ánh trong suốt phiếm hồng, không khỏi nở nụ cười: "Cái này vừa thấy là muốn ăn rồi." Nói xong vươn đũa gắp một ngụm, ăn xong mới phát hiện thơm béo ngon miệng, béo mà không ngấy, ăn rất ngon, lập tức khen không dứt miệng.

A Phúc trong con ngươi mỉm cười, chỉ nhìn Thường Hiên ăn, bản thân vẫn không động đũa.

Thường Hiên ngẩng đầu thấy A Phúc hai má mềm mại phiếm hồng, nhớ tới chuyện ban ngày, vội di chuyển ghế, tiến đến trước mặt A Phúc ôn nhu hỏi: "A Phúc, nàng thích con trai hay con gái?"

A Phúc vừa nghe rất kinh ngạc, khẽ nhếch đôi môi oánh nhuận, mang theo ý cười không dám tin hỏi hắn: "Chàng đã biết?"

Thường Hiên không rõ nên hỏi: "Biết cái gì?"

A Phúc chớp chớp mắt, hơi cúi đầu, mím môi cười: "Thì ra chàng vẫn chưa biết."

Thường Hiên không hiểu, nhưng cúi đầu nhìn tiểu nương tử đang thẹn thùng như hoa, trong lòng bỗng nhiên giật mình, buông chiếc đũa vươn cánh tay ôm thắt lưng của nàng, ôn nhu hỏi: "Rốt cuộc làm sao vậy? Có chuyện tốt gì giấu ta sao?"

A Phúc dứt khoát tựa vào trong ngực kiên cố của hắn, trong mắt đầy quyến rũ, trên má đầy sức sống, tiếng nói muỗi kêu: "Ta có lẽ đã có..."

Thường Hiên sửng sốt, cũng không biết A Phúc đang nói cái gì, nhưng rất nhanh trong đầu hắn hào quang chợt lóe, bàn tay to lập tức nắm chặt bàn tay mềm mại nhỏ bé kia: "Nàng có đứa bé?"

A Phúc gật đầu: "Ừm." Nói đến đây, người đã muốn toàn bộ dựa vào ở trong ngực, quả thực là như nước.

Thường Hiên đầu tiên là ngây người, tiếp đó phản ứng lại, kích động đem cả người A Phúc ôm chặt lấy, trong miệng cất tiếng cười to nói: "A Phúc, thật sự là quá tốt! Ta cũng sắp làm cha!"

Lúc này là hai chín tháng chạp, nhà người khác đã có tiếng pháo vang lên, trong tiểu viện nhà mình cũng đầy tiếng cười trong trẻo của Thường Hiên quanh quẩn.

========= sổ thu chi phân cách tuyến ===

Đêm ba mươi hôm sau, Thường Hiên và A Phúc đôi vợ chồng trẻ này cảm thấy năm nay tất cả đều giản lược đi, nhưng vì đầu năm được tin tức lớn như vậy, Thường Hiên hấp tấp chạy đến hầu phủ đi tìm cha. Thường quản sự bình thường là một người vui giận không hiện ra, nay nghe tin tức thế nhưng run run bắt đầu vỗ vỗ con trai, nói ngay cả con cũng đã làm cha, mẹ con nếu nhìn thấy cũng yên tâm .

Bất quá Thường quản sự rốt cuộc cũng là bề trên, cao hứng qua đi, lại dặn Thường Hiên một trận, bắt hắn trước tiên không nên truyền ra ngoài tin tức này, nói là đứa nhỏ vừa mới có, nếu có nhiều người biết, sợ đối với đứa nhỏ không tốt. Thường Hiên không tin, nhưng hắn làm cha trong bụng thà rằng tin nhầm chứ không thể không tin, lúc này tỏ vẻ ngoại trừ người trong nhà ai cũng không nói cho hay.

Sau khi Thường quản sự dặn dò một phen, cuối cùng nói phải trông coi tình hình trong phủ, nếu đêm nay yến hội tan sớm, ông sẽ qua tiểu viện bên ngoài nhìn xem, cùng bọn họ ăn bữa cơm đoàn viên.

Thường Hiên biết thời điểm qua năm mới cha nhà mình căn bản là lúc bận nhất, nên nói không cần. Thường quản sự cũng sợ mình không thể quay về, cuối cùng nghĩ nghĩ mới đề nghị: "Không bằng con đi tìm Nhạc phu nhân, để nàng ấy chiếu cố một chút."

Nhạc phu nhân tự nhiên là so với Thường Hiên còn biết tin vui này sớm hơn, không coi là người ngoài. Thường Hiên lập tức gật đầu liên tục: "Cứ vậy đi, chuyện lần này còn nhờ thẩm ấy!"

Thường quản sự gật gật đầu, hơi do dự, nhìn con trai của mình mới nói: "Nàng ấy là người cô đơn, qua năm mới cũng rất quạnh quẽ."

Thường Hiên thấy sắc mặt của cha, biết tâm sự của ông, cũng cười thầm, trong miệng còn nghiêm trang nói: "Cha, con thấy dứt khoát mời Nhạc phu nhân đến cùng nhau ăn cơm tất niên đi, coi như để thẩm ấy thay mặt cha."

Thường quản sự ra vẻ uy nghiêm trừng mắt nhìn con trai một cái: "Cha cũng là thay cháu đích tôn tương lai mà suy nghĩ thôi, con và A Phúc đều trẻ tuổi, chưa trải qua chuyện này, dù sao cũng phải tìm một người cho các con ý kiến."

Thường Hiên liên tục gật đầu: "Con biết!"

Thường quản sự lúc này mới ‘ừm’ một tiếng: "Con về nhà sớm một chút đi, nhân dịp qua năm mới còn vài ngày chưa bắt đầu công việc, ở bên cạnh A Phúc nhiều một chút."

Thường Hiên nhanh chóng cáo từ cha, phải biết rằng hắn vốn dĩ là hạng người có vợ quên cha, nay nương tử có thai, hẳn là trời đất bao la nương tử lớn nhất.

Thường quản sự nhìn bóng dáng con mình, bỗng nhiên nhớ tới đến cái gì, lại gọi hắn lại nói: "Cha ở đây còn một chút đặc sản vùng núi, lúc qua năm mới là bên ngoài đưa tới, con mang về cho A Phúc ăn, cũng tốt để tẩm bổ thân mình."

Thường Hiên vội vàng đồng ý, vì thế Thường quản sự phái một gã sai vặt dẫn hắn đi qua lấy đồ.

Thường Hiên đi một nửa, lương tâm rốt cục bốc lên, quay đầu nhìn cha: "Cha, nếu cha có thời gian, qua hai ngày nữa bớt chút thời gian đi xem đi, chúng ta một nhà ăn một bữa cơm. Qua năm mới, tốt xấu cũng nên để chúng con làm vãn bối hiếu thuận một chút."

Thường quản sự cũng không ngờ nghe con trai nói ra loại lời này, sửng sốt một chút, gật gật đầu nói: "Để xem tình hình đã."

Lời này tuy nói vậy, nhưng kỳ thật hai người trong lòng đều hiểu, Thường quản sự nay bận quá, muốn dành được chút thời gian đi hưởng thụ tình cảm cha con, ít nhất mấy ngày nay là không có khả năng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện