Mọi người vừa thấy A Phúc, phản ứng đều khác nhau, nhị thiếu gia là thờ ơ, trong đầu hắn chỉ có nhị thiếu phu nhân, tất nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện của nha hoàn này. Nhị thiếu phu nhân mỉm cười không nói, chỉ lấy mắt cười nhìn đại thiếu gia. A Bình lén lén nhìn phản ứng của đại thiếu gia. Đại thiếu gia khẽ gật đầu mỉm cười có lễ, hoàn toàn làm bộ như không có chuyện gì.

Lúc này duy nhất có tam thiếu gia trong tay cầm cây quạt chỉ vào A Phúc, trừng mắt nhìn Thường Hiên lại nhìn A Phúc, rốt cục kinh ngạc nói: "Đây không phải là nương tử của Thường Hiên sao!"

Nhị thiếu phu nhân gật đầu, cười trêu ghẹo tam thiếu gia: "Đúng vậy, đệ đó, không chừng đang muốn đem nha hoàn trong phòng lão Nhị của chúng ta đưa qua lấy lòng đại ca. Hiện giờ đã biết chưa, đây chính là người mọi người đang nói tới."

Nói đến đây nhị thiếu phu nhân lập tức thu hồi nét mặt, ra vẻ đứng đắn răn dạy A Bình: "Sau này có nói đùa cũng phải để tâm một chút, cũng không thể nói lung tung, làm cho nhà người ta khó xử."

A Bình lúc này cũng có chút xấu hổ, thu hồi ý cười cúi đầu nói vâng, mà Thường Hiên một bên, vẫn cúi đầu không dám nói gì, chỉ nắm tay chặt lại.

A Phúc cắn môi, tay có chút run run, nhưng nàng không dám nhìn Thường Hiên, đương nhiên càng không dám nhìn người bên ngoài. Mọi người thấy tình cảnh này, cũng có chút không hay, may mắn đại thiếu gia vòng vo đề tài, nói lên mục đích đến đây, thì ra là muốn mời nhị thiếu gia cùng ra ngoại ô cưỡi ngựa săn thú, vì thế mọi người xoay qua nhắc tới chuyện cưỡi ngựa săn thú, đem không khí xấu hổ giảm đi rất nhiều.

Lát sau mọi người đều về phòng uống trà, còn nói muốn ra vườn bên ngoài một chút, đi ngắm hoa cúc mùa thu, lại còn ngắm sen trong hồ đang tàn, nói là như thế rất thú vị. A Phúc vì chuyện trước đó, cũng nghe theo nhị thiếu phu nhân phân phó vẫn hầu hạ ở bên người nhị thiếu phu nhân, lúc này tuy rằng không hiểu lá sen kia tàn thì có cái gì đáng nhìn, cũng chỉ có thể đi theo.

Thường Hiên là người hầu hạ bên người tam thiếu gia, hiển nhiên cũng không thể không đi theo. Vợ chồng hai người ngay lúc đi theo, ánh mắt nhìn nhau một chút, A Phúc co rúm lại áy náy nhìn Thường Hiên, Thường Hiên lại không có biểu tình gì, giống như nhìn người xa lạ lướt qua A Phúc.

A Phúc trong lòng càng không yên, nhân lúc không có người, vội tiến đến bên Thường Hiên, thấp giọng nói: "Ta, ta không phải cố ý."

Thường Hiên nhìn A Phúc liếc mắt một cái, trên mặt tuy rằng vẫn không có biểu tình, lời nói lại hơn một chút ý hàm chứa an ủi: "Không có gì, chỉ là thiếu gia phu nhân hay nói đùa thôi, sau này chú ý là được."

A Phúc nghe lời Thường Hiên ý cũng không khác, trong lòng cuối cùng cũng thả lỏng một ít, nhưng thầm hạ quyết tâm, sau này ít nói làm nhiều, không có việc gì thì phải giữ khoảng cách với vị đại thiếu gia kia.

=====

Mấy vị thiếu gia phu nhân ở giữa một đám nha hoàn tùy tùng đi tới bên hồ sen, quả nhiên thấy bên trong có sen tàn lá úa, vài phần tiêu điều một chút ý hàm xúc, mọi người đều hưng trí, lập tức lại tăng thêm mười phần, dọc theo hành lang quanh co khúc khuỷu đi tới đình nhỏ trong hồ. Lúc này sớm có nha hoàn ma ma đưa lên nước trà hạt dưa điểm tâm, mọi người vừa ăn hạt dưa uống trà nóng, vừa nói chuyện.

Đình không lớn, tự nhiên không có khả năng để tất cả nha hoàn đi theo, mà lúc này A Phúc ở bên cạnh nhị thiếu phu nhân hầu hạ, Thường Hiên thì theo mọi người ở bên bờ cỏ chờ.

Mọi người đang nói chuyện, lại nghe thấy một đám nha hoàn vui đùa bên hồ sen chơi thả diều, lúc này bọn họ một đám người vừa vặn chạy đến bên này. Nhị thiếu phu nhân bên môi mang theo ý cười, nghiêng người dựa vào lan can đỏ tươi của đình nhỏ, cảm khái nói: "Đám nha hoàn này trong thời tiết ngày thu, các nàng còn có thể nhớ tới chơi diều, thật ra cũng là hợp lý, nhưng lại làm cho ta nghĩ đến thời gian lúc trước."

Nghe nói thế, A Bình ở một bên vội vàng cười nói: "Nhị thiếu phu nhân nếu muốn chơi, đợi cho tiểu thiếu gia ra đời, còn không phải tùy người chơi thế nào cũng được."

Lúc này ánh mắt mấy vị thiếu gia cũng đều chuyển hướng sang bên kia, chỉ thấy trời xanh mây trắng, cỏ xen lẫn cả vàng cả xanh, ngẫu nhiên có vài chiếc lá vàng bay theo gió, ở giữa là mấy nha hoàn đang chơi đùa, thật có thể xem như cảnh đẹp như tranh.

Mà lúc này bên bờ, Thường Hiên đang không vui. Hắn trước kia đi theo các vị thiếu gia, cho dù có vạn phần không vui cũng chỉ có thể nhẫn, nhưng lúc này bên cạnh không có ai, hắn lập tức không hề che giấu, buồn bực không vui đứng bên hồ sen, cúi đầu suy nghĩ.

Ai ngờ bọn nha hoàn phía sau bỗng nhiên kêu lên, thì ra khi bọn họ đang cười đùa, lại không cẩn thận làm cho diều vướng vào cành cây trên cây cổ thụ. Bọn họ ngẩng đầu nhìn nửa ngày, cuối cùng líu ríu thương lượng đối sách, vừa vặn bên trong đám nha hoàn còn có nàng Tĩnh nha đầu kia.

Tĩnh nha đầu nhìn thấy Thường Hiên, rất là cao hứng, vội vàng cười hô: "Thường Hiên, mau lại đây, lấy hộ muội cái diều đi." Nàng ngày thường cùng với Thường Hiên rất tốt, nhờ vả Thường Hiên đã quen, lúc này cũng không để ý, vẫn như cũ nhờ vả.

Thường Hiên lúc này đang không vui, bỗng nghe Tĩnh nha đầu kêu mình, lập tức trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, trong miệng không vui nói: "Muội cũng đâu phải không có tay, làm gì bảo ta!" Nói xong quay đầu muốn đi.

Tĩnh nha đầu vạn phần không ngờ tới Thường Hiên luôn luôn thành thật nghe lời thế nhưng lại không cho mình một chút mặt mũi, trước mặt nha hoàn khác nhất thời có chút nhượng bộ không được. Nàng lại thấy một vài nha hoàn hai mặt nhìn nhau, càng thêm muốn tranh thể diện, vội chạy theo Thường Hiên, kéo lấy hắn nói: "Thường Hiên, huynh sao vậy, cơn tức không nhỏ!"

Thường Hiên dừng lại bước chân, bình tĩnh nhìn nàng, cả giận nói: "Ta hôm nay chính là tức giận đó, thì sao?"

Tĩnh nha đầu nhìn sắc mặt hắn thật sự không tốt, nhất thời có chút không hiểu, phải biết rằng nàng tuy là nha hoàn tỳ nữ, nhưng cũng là quản sự ở phòng tam thiếu gia, nay bị Thường Hiên rống như vậy, lập tức mắt đều đỏ, cũng dẫm chân nói: "Ai biết là người nào chọc huynh, bây giờ đem cơn tức trút qua cho muội! Huynh nay đã thành thân có nương tử rồi, không còn giống trước kia nữa, động một chút là tức giận với muội!"

Thường Hiên nhìn Tĩnh nha đầu đã đỏ mắt, nhất thời có chút không đành lòng, cơn tức cũng tiêu đi vài phần, sửng sốt nửa ngày, rốt cục thở dài nói: "A tĩnh, ta không phải cố ý nói muội như vậy, muội đừng để trong lòng."

Tĩnh nha đầu lại được để ý cũng không khoan nhượng, rõ ràng lấy ra khăn tay xoa xoa ánh mắt, ủy khuất nhìn Thường Hiên nói: "Huynh trước kia nói chuyện với muội đâu có như thế, bây giờ, cũng là khi có việc nhờ tới muội mới tốt bụng dỗ dỗ, lúc không có việc gì lớn tiếng với muội. Chẳng lẽ khi ở nhà lúc nói chuyện với nương tử huynh cũng nói như vậy sao?"

Thường Hiên dáng vẻ phục tùng không nói, hắn ở nhà tất nhiên sẽ không nói với A Phúc như vậy rồi.

Tĩnh nha đầu thấy hắn như vậy, càng khó chịu, vừa khóc thầm oán nói: “Huynh vừa rồi trước mặt nhiều người nói muội như vậy, người khác sẽ nghĩ thế nào?"

Thường Hiên ngẫm lại cũng đúng, lúc này cơn tức của hắn đã muốn tan thành mây khói, còn lại chỉ có áy náy đối với Tĩnh nha đầu, hắn sờ sờ góc áo, tràn ngập xin lỗi ôn nhu nói: "Vậy muội xem giờ phải làm sao, ta vừa rồi lời nói cũng đã nói ra."

Tĩnh nha đầu quệt quệt miệng, nhìn xem cái diều cách đó không xa, bắt đầu sơ lược đi vào trọng điểm chuyện nhờ vả: "Huynh đi lấy diều cho bọn muội, muội sẽ tha thứ cho huynh."

Thường Hiên nghe xong, chuyện nào có đáng gì, lập tức đồng ý: "Đi, ta đi lấy cho muội."

Nói xong hai người đi đến dưới gốc cây, vài nha hoàn vẫn ở đây, đang cầm gậy chọc cái diều, nhưng làm thế nào cũng với không tới.

Lúc Thường Hiên lại đây, xắn tay áo, lại cuộn ống quần, hào khí nói: "Các ngươi tránh ra, ta lên lấy cho." Mấy nha hoàn đều tránh ra, cười ở một bên nhìn Thường Hiên trèo cây.

Thường Hiên trên người tốt xấu cũng có chút võ công, huống chi cây cũng không cao, không bao lâu hắn đã nhanh nhẹn leo lên.

Tĩnh nha đầu nhìn cành cây lay động, lá vàng rơi lả tả, không khỏi lo lắng, ở dưới ngưỡng cổ lớn tiếng kêu lên: "Huynh phải cẩn thận, đừng ngã xuống đó!"

Phía dưới nha hoàn khác cũng kêu nhắc nhở Thường Hiên cẩn thận, có một nha hoàn cười hô: "Thường Hiên, huynh cứ lớn mật đi, nếu thực sự xảy ra chuyện không hay, Tĩnh nha đầu của bọn muội hầu hạ huynh cả đời!"

Tĩnh nha đầu vừa nghe, hung hăng trừng mắt nhìn nha hoàn kia, lại chọc tất cả mọi người cười rộ lên.

Thường Hiên căn bản chưa từng để ý lời nói của nha hoàn kia, hắn chỉ cẩn thận đi đến cành cây nhỏ kia với tay lấy diều, phía dưới chân cành cây yếu đều đều nổi lên lo lắng, toàn thân đều đổ mồ hôi.

Cách đó trong đình không xa, mấy vị thiếu gia phu nhân cùng đám người A Phúc tự nhiên cũng thấy được một màn này, tam thiếu gia cũng hô to: "Thường Hiên, cẩn thận một chút!"

A Phúc lúc này tâm đều chạy tới cổ họng, lại nghe nhị thiếu phu nhân nâng mí mắt, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Ta hình như nghe nói, Thường quản sự cố ý muốn Thường Hiên đi Giang Nam thu mua?"

Tam thiếu gia thấy nhị tẩu hỏi, vội vàng đáp: "Đúng là có ý này, bất quá nhất thời cũng là để rèn luyện."

Nhị thiếu phu nhân nghe vậy, cúi hạ mắt, ngón tay thon dài tao nhã dùng nắp trà nhẹ gạt trà nóng, thản nhiên mở miệng nói: "Loại chuyện này, nên sớm chuẩn bị một chút, cho dù là nhất thời rèn luyện, hay muốn để hắn đi học một chút cũng vậy."

Tam thiếu gia nghe lời vị nhị thiếu phu nhân, lập tức vội vàng cười nói: "Nhị tẩu nói rất đúng, lát nữa đệ sẽ đi nói chuyện này."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện