Đồ nhắm được bưng lên, đồ ăn của phương nam thường chú trọng sự đẹp mắt tinh tế, không phải là bát to chén đầy. Điều này cùng có quan hệ với tính cách người phương nam: tao nhã, coi trọng cảnh giới, vô luận là ăn, mặc, ở, đi lại cùng phong tục, cách sống đều lấy sự tao nhã làm trọng. Tiểu nhị bê lên một món chay, hai món mặn, còn có một bình rượu hoa điêu nhỏ (DG: rượu hoa điêu (đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc), nhìn qua chắc đủ làm ướt môi là cùng
Thái Hư không chút khách khí, vung đũa vừa gắp vừa nhai nuốt, bụng đói đã mấy ngày nên hắn ăn rất hung bạo. Tiêu Phàm vẫn ngồi ngây người, chưa kịp hoàn hồn. Trương Tam Phong! Thật là quá nổi danh a! Không nghĩ mới xuyên việt mới mấy ngày đã gặp phải vị sư đệ của vị lão thần tiên này, thực là phúc duyên thâm hậu. Nếu có thể gặp được vị Trương chân nhân trong truyền thuyết thì không cần nói đến cái khác, chỉ cần lôi kéo quan hệ cùng đồ tôn Trương Vô Kỵ của hắn, học Cửu Dương thần công hoặc là Càn Khôn Đại Na Di gì đó, nhân tiện lãnh giáo vài phương pháp luyện đan. Khi đó chỉ cần hươ tay khuấy nước, tung ít bột phấn các loại thì đánh trúng kẻ khác thì dù tên đó không chết cùng chạy trối chết. Nếu dương cờ hiệu đây là bí thuốc độc nhất vô nhị của Trương chân nhân tặng cho thì không biết là bán ra kiếm được biết bao là bạc, là con đường tắt nhanh giàu a
Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm càng lúc càng hưng phần, hắn như đang thấy cái ngai vàng với danh xưng giàu đệ nhất huyện Giang Phổ đang hướng hắn mà ngoắc ngoắc… Tiêu Phàm kích động quay qua nói:
- Khi nào thì sư huynh ngươi…
Nói tới đây Tiêu Phàm há hốc mồm bởi vì hắn thấy Thái Hư giống như tên ăn mày, trực tiếp bốc thức ăn nhét vào mồm, rồi bê cả đĩa đổ vào, miệng dính đầy dầu mỡ, hình tượng rất khó coi, ăn như hổ đói, phong quyển tàn vân(DG: ngốn sạch, đớp sạch, húp liếm sạch ấy mà )
Tiêu Phàm như bị giội một gáo nước lạnh, lập tức bình tĩnh lại.
Hắn đột nhiên nghĩ tới phẩm chất của vị Thái Hư đạo trưởng này thật có điểm đáng nghi. Nói thẳng ra hắn căn bản là kẻ bịp bợm giang hồ, hắn nói là sư đệ của Trương Tam Phong e rằng cũng chỉ là lừa gạt. Nếu Trương Tam Phong có một vị sư đệ ăn uống như ăn mày vậy, chỉ sợ rằng ông ta cũng phải kiểm điểm lại mình trong hơn trăm năm qua có đối xử quá ngược đãi với vị sư đệ này không, lão nhân gia là người thần tiên, sao lại có sư đệ thảm hại như vậy? Tiêu Phàm tự giễu cười khổ lắc lắc đầu, chỗ nào có người, chỗ ấy có giang hồ, lời đồn này quả là không giả. Giang hồ là chốn đầy bẫy rập, mọi thứ đều là giả dối, mình đường đường là một nhân sĩ xuyên việt, lại bị người cổ đại lừa gạt, ôi giang hồ thật hiểm ác.
Nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn, Tiêu Phàm tự động bỏ qua đề tài Trương Tam Phong, nhíu mày nói:
- Vừa rồi trên đường ngươi nói ta bị yêu nghiệt phụ thể, nghĩa là thế nào?
Thái Hư nhanh nhẹn đổ hết rượu vào miệng, thỏa mãn ợ một cái, sau đó ung dung trở mặt nói:
- Thiên cơ không thể tiết lộ.
Liếc mắt thấy thần sắc Tiêu Phàm không tốt, Thái Hư bật cười nói:
- Kỳ thật nói ngươi bị yêu nghiệt phụ thể cũng chỉ là trực giác của bần đạo.
Khẳng định lão hỗn đãn kia là kẻ lừa gạt. Cái gọi là “yêu nghiệt phụ thể” hay gì gì đó chẳng qua là một mánh lới để hắn kiếm bữa cơm, cũng giống như chém cái tít thật to trên các diễn đàn kiếp trước của hắn. Nắm tay Tiêu Phàm dưới bàn nắm chặt, Hắn rất muốn mắng một câu:“ Ông chủ, hàng đã xem xong”.
Quay đầu nhìn lại thoáng thấy bộ dáng đáng thương của Thái Hư, Tiêu Phàm lại thở dài, thôi quên đi, người sống lâu như vậy mà để có một bữa no phải lừa gạt cũng đáng thương.
Thái Hư thấy Tiêu Phàm thở dài, hắn cũng thấy rất ngượng ngùng, rồi như ảo thuật chẳng biết nơi đâu lấy ra một cái ống thăm, ngần ngại nói:
- Hay là… Ta bói cho ngươi một quẻ bát tự?
Tiêu Phàm: …
- Tính tiền vận cũng được, hậu vận cũng xong, hôn nhân hay tiền đồ, tuổi thọ đều được tất…
Tiêu Phàm ngửa mặt lên trời than thở, lầm bầm nói:
- Thôi, cho dù là giấy vứt đi thì cũng có tác dụng của nó… Nếu ngươi thật sự cảm thấy áy náy thì tính cho ta xem khi nào ta phát tài đi.
Thái Hư xuy một tiếng, bật nói:
- Trời ạ, ta cũng muốn biết mình khi nào phát tài, đâu đến nỗi như bây giờ phải ăn uống… Khụ khụ, A di đà phật, bần đạo nói lỡ lời. Tiêu lão đệ đưa ngày sinh tháng đẻ đây, ta tính giúp ngươi.
Tiêu Phàm nghe vậy trong lòng càng bi thương, lão đầu này nói cũng đúng, nhưng mà trong lòng Tiêu Phàm lại rất khó chịu. Một lão đầu cổ đại liền dễ dàng lừa mình một bữa cơm, một việc nhỏ như thế lại làm trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy sinh ra một cảm giác thất bại thực sự, thời xưa quả là rất hỗn loạn! Sáng sớm mới định dạo quanh một vòng thủ phủ huyện Giang Phổ rộng lớn, ai ngờ chỉ mới chưa đầy đến hai canh giờ, Tiêu Phàm liền trở thành con mồi, kẻ lừa đảo như con bướm nhẹ nhàng bay lên, vờn một cái, vuốt quanh người thanh niên mang giấc mộng nhà giàu, quả thật nghiệp chướng nặng nề, niệm bao nhiêu tiếng A di đà phật cũng không siêu thoát.
- Ngày sinh tháng đẻ ư?
Tiêu Phàm cười khổ.
- Nói thực ta cũng không biết ngày sinh tháng đẻ của mình!!!!
Thái Hư lập tức nổi lên vẻ thương cảm:
- Nói như vậy, ngươi là cô nhi?
Tiêu Phàm chần chừ nói:
- Cũng không tính là cô nhi, hiện tại ta ở nhà nhạc phụ, nhưng mà cũng không biết là ở được mấy ngày nữa!!!
- Nhạc phụ ngươi là…
- Phú thương huyện Giang Phổ, Trần Tứ Lục.
Thái Hư chấn động:
- Thì ra ngươi là cô gia của Trần Gia!
Tiêu Phàm không nhịn được sờ sờ cái mũi, cười khổ:
- Không nghĩ tới tại Giang Phổ này ta cũng nổi danh vậy chứ.
Thái Hư cười gượng, nhìn phía Tiêu Phàm, ánh mắt không biết là thương cảm hay tiếc hận.
- Danh khí ngươi thật sự không nhỏ, bần đạo phiêu bạt giang hồ, mới tới huyện Giang Phổ này một tháng đã biết đại danh của ngươi. Thế mới biết hôm nay có thể ngồi ăn cơm với ngươi thật sự là… ai da coi như là vinh hạnh cho bần đạo quá!
Vinh hạnh thì vinh hạnh đi, lại còn “coi như” nữa.
Tiêu Phàm cười khổ nói:
- Ngươi không muốn nói lời khách khí thì thôi, đã nói sao không nói nhiều một chút, lời tuy không thật nhưng cũng làm ta vui vẻ một lần?
Thái Hư cười nói:
- Nói ngươi nổi danh quả thật không giả, lúc Trần Tứ Lục giữ ngươi lại đã đắc ý khoe khoang khắp nơi, nói cái gì là Trần gia không ngại phú yêu bần, cái gì là nhân tình đáng giá ngàn vàng, cái gì là không vì thân gia ngươi nghèo mà hối hận. Bởi vì giữ ngươi lại, Trần gia đã giương cao chiêu bài thành tín tại huyện Giang Phổ, sinh ý Trần gia cũng vì vậy mà càng thịnh vượng. Kết quả là qua bốn năm qua mấy cái câu sơn son thếp vàng đấy Trần Tứ Lục cũng không nói nữa, người ngoài có hỏi tới cô gia Trần gia, Trần Tứ Lục cũng phụng phịu không nói một lời, người ta cũng nhận ra hắn đang hối hận, muốn hối hôn. Hiện tại người trong huyện Giang Phổ đang mở to mắt nhìn hắn xem lúc nào hắn nuốt lời, hối hận hối hôn, đem ngươi đuổi ra khỏi cửa phủ Trần.
Tiêu Phàm có chút giật mình, khó trách hắn khinh bạc Bão Cầm như vậy mà Trần Tứ Lục cũng chưa đuổi hắn ra khỏi nhà, thì ra cũng vì hắn biết đuổi vị cô gia này không được, ít nhất là hiện tại không được, bằng không sẽ mang lại xú danh cho Trần gia.
Tiêu Phàm cười khổ:
- Xem ra danh khí lớn cũng là một chuyện tốt, nếu là cô gia không chút tiếng tăm tại Giang Phổ này, sợ rằng đã sớm lưu lạc đầu đường xó chợ…
Thái Hư nhìn mắt Tiêu Phàm, sau nửa ngày, rốt cuộc lắc đầu nói:
- Bần đạo cũng là nói lời chân tình với ngươi, người mới quen. Tiêu lão đệ à, bần đạo nhìn ra ngươi cũng không phải người chịu ở trong ao, là người luôn muốn bay cao, ngươi cần gì thiếu tự trọng, suốt ngày ăn nhờ ở đậu?
Tiêu Phàm thở dài nói:
- Đương nhiên ta cũng không muốn ăn nhờ ở đậu, cho nên hôm nay đi ra dự định xem có cách nào kiếm tiền không, có câu: người quân tử không ngừng vươn lên, cho dù không tung hoành thiên hạ thì ít nhất cũng tay làm hàm nhai mới được.
Thái Hư nghe vậy tức khắc nghiêm nghị hướng Tiêu Phàm chắp tay, nghiêm mặc nói:
- Tiêu công tử đại tài, xin hỏi công tử có chí nguyện gì?
Câu hỏi này nghe quá quen, Tiêu Phàm không chút nghĩ ngợi nói:
- Đổng Trác, danh nhờ vào nhà Hán, thật ra cũng là Hán tặc ?????????????????
Thái Hư há hốc mồm!!!!!
Tiêu Phàm ngượng ngùng cười cười:
- Thật có lỗi, câu hỏi này thật hay, không trả lời vậy cũng không hợp cảnh…
Thái Hư lau mồ hôi:
- ....
Danh sách chương