Hắn mặc dù không dám nhận mình là người tốt, nhưng tự thấy mình cũng không phải là người vô lại, ít nhất cũng còn một chút hiền lành, nho nhã lễ độ. Lại còn một ít tinh thần cao thượng -Đạt tắc kiêm thiện thiên hạ- *
(*Trong câu: -Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm thiện thiên hạ- Nếu đường cùng thì tự một mình tu tâm dưỡng tính, hiển đạt thì cải thiện cả thiên hạ)
Trên thế giới này người như hắn đâu còn nhiều nữa, có thể ví như phượng mao lân giác.
Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu vị đại nhân không biết tên họ kia như thế nào lại nhắm vào mình, lại có dáng vẻ như một mụ đàn bà chanh chua không phân phải trái cãi nhau với trượng phu của mình, khiến người khác vừa nhìn đã mất cảm tình, từ một chính nhân quân tử lại biến thành tên biến thái.
Được rồi, nghĩ lại người ta dù sao cũng mặc quan phục của triều đình, mình nhìn thế nào cũng chỉ là gã dân thường, không thể trêu chọc một đại nhân vật như vậy được.
Vì thế Tiêu Phàm không nói gì cứ mặc cho vị đại nhân gầy như cây sậy trước mặt nói đến nước bọt văng tung tóe, phân tích hoàng tử đi đến chỗ nạn dân là không tốt.
Luận điểm của hắn rất đơn giản, hiện tại Hoàng Thái tôn có địa vị chính thống, nếu là cử Hoàng tử đi an dân là mua chuộc nhân tâm, tương lai có thể ảnh hưởng đến quân uy của Hoàng Thái tôn, ở thời đại này, quân uy là tối cao, tuyệt đối không thể để cho kẻ nào ở dân gian có uy vọng át đi quân uy, Hoàng tử càng không được.
Tiêu Phàm giật mình với suy nghĩ của hắn, trên cổ người này là cái gì vậy? là đầu sao?
Người cố chấp, cổ hủ như vậy sao lại có thể làm quan? Ánh mắt của lão Chu chắc chắn là có vấn đề a.
Mặc kệ phái người nào đến khu an dân thì tất nhiên là không có khả năng mang cờ hiệu của bản thân mà phải dùng cờ hiệu của triều đình, đám dân chúng trong lòng có cảm động thì đương nhiên là sẽ chỉ nhớ đến ân đức của triều đình. Nếu nói là mua chuộc nhân tâm thì cũng là triều đình mua chuộc, cùng hoàng tử có quan hệ cái rắm gì, ngươi nghĩ đám nạn dân này là gà con mới nở sao? ánh mắt nhìn thấy ai đầu tiên thì sẽ nhận là mẹ?
Thừa dịp tên kia còn đang thao thao bất tuyệt, Tiêu Phàm chán ngán quỳ gối một bên, nho nhỏ ngáp một cái.
Ba vị đại thần không phát hiện, nhưng Chu Nguyên Chương lại thấy được động tác nho nhỏ đó của Tiêu Phàm, ánh mắt không khỏi lộ ra vài phần tiếu ý, sau đó không nặng không nhẹ gõ gõ lên bàn cau mày bất mãn nói:
- Hoàng ái khanh, hãy để Tiêu Phàm nói hết, không cần phải nói xen vào.
Hoàng lão tức thời kinh hãi, run giọng nói :
- Thần thất lễ, thần có tội.
Chu Nguyên Chương không để ý đến hắn, quay đầu nói với Tiêu Phàm:
- Tiêu Phàm, ngươi nãy vừa nói đầu tiên là hoàng tử hoặc quan viên phải an dân, đã có đệ nhất thì chắc chắn phải còn đệ nhị, đệ tam chứ? Ngươi nói tiếp đi.
Tiêu Phàm nhìn Hoàng lão, có chút do dự, nãy mình vừa nói đệ nhất đã bị hắn bắn nước bọt đến cả canh giờ, nếu hiện tại mà nói tiếp thì… trừ phi lão Chu hôm nay nguyện ý lưu hắn lại qua đêm trong hoàng cung.
Bất quá một khi Chu Nguyên Chương đã hạ lệnh nói, thì cứ nói a, chỉ cần nói nhanh một chút không cho người khác cắt lời là được.
- Thứ hai, tại tất cả các nơi đều phải uống nước đã qua đun sôi, thứ ba phái quân đội đến cứu tế dân chúng, thứ tư, vận chuyển thật nhiều thực phẩm cứu tế, đặc biệt là thực vật và dược vật chữa trị ngoại thương càng phải đưa đến nhiều hơn, thứ năm phải triệu tập thật nhiều lang trung đến để tiến hành cứu chữa, thứ sáu làm tốt công tác phòng bệnh, thứ bảy mời những cô nương hay múa hát từ thanh lâu đến khu làm việc để mỗi tối đều ca hát đề cao sĩ khí của quân dân, khụ khụ, thảo dân lỡ lời cái cuối cùng hay là thôi đi.
Tiêu Phàm đang nói liền bị Hoàng lão hung hăng trừng mắt, hắn đang định mở miệng phản bác liền bị ánh mắt lạnh lùng của Chu Nguyên Chương quét đến khiến cho hắn vội vàng câm miệng, Chu Nguyên Chương cau mày nói:
- Phái quân đội, phái lang trung, đưa thuốc thì có thể hiểu, nhưng không rõ tại sao lại phải uống nước đun sôi?
- Bệ hạ, sau cơn đại chấn, nguồn nước ở đây đã bị ô nhiễm, bên trong nước tất nhiên sẽ có rất nhiều bệnh khuẩn.
Chu Nguyên Chương liền hỏi:
Cái gì gọi là bệnh khuẩn?
- Chúng là tà vật, có thể làm cho con người bị bệnh, nhưng khi đun nước sôi rồi mới uống thì sẽ không có chuyện gì nữa.
Chu Nguyên Chương nghĩ nghĩ, sau đó hỏi:
- Trừ những điều kia ngươi còn gì bổ sung nữa không?
Tiêu Phàm cố gắng nhớ lại những phương pháp từng chiếu trên ti vi kiếp trước khi có đại chấn, suy nghĩ chốc lát liền bổ sung:
- Bệ hạ, còn có đối với những thi thể của dân chúng gặp nạn, phải lập tức xử lý, chôn sâu hoặc hỏa táng, bằng không có thể dẫn đến dịch bệnh quy mô lớn. Nếu có thể xin triều đình động viên dân chúng tạm thời nên ở lều bạt bởi vì sau cơn địa chấn có lẽ sẽ còn dư chấn, tốt nhất là để dân chúng ở tạm lều bạt vài ngày, đợi khi địa dư chấn qua đi mới chuyển về phòng ở, như vậy có thể tránh thương vong một lần nữa cho dân chúng, cuối cùng là phái quan viên công bộ hiệp trợ nha môn địa phương tiến hành tái tạo phòng ốc, cầu đường.
Nói xong mấy câu này, Tiêu Phàm cẩn thận lục lại ký ức một hồi, cảm thấy không còn gì để bổ sung, liền nói:
- Thảo dân ngu dốt, chỉ nghĩ được mấy cái này.
Hắn nói xong cũng không cảm thấy gì, kiếp trước những điều này tùy tiện gặp một người trên đường cũng đều biết, thế nhưng ở đây lại là những điều khiến người khác kinh hãi.
Triều đình cổ đại đối với cứu nạn thiên tai căn bản là không có chu tất như vậy, thường thường thì sau cơn thiên tai thứ đầu tiên triều đình nghĩ đến là lo phòng bị, lo sợ nạn dân vì sợ hãi, thiếu ăn mà nổi lên làm phản. Bởi vậy triều đình nào có lương tâm thì còn phát lương thực cho nạn dân, còn những triều đình độc ác thì liền tụ tập quân đội,đem đám nạn dân vây lại, một khi có ai có phản ứng làm loạn liền lập tức diệt sát? Chứ làm gì có chuyện còn cứu trợ, trùng tu nhà cửa cầu cống?
Đôi mắt hẹp dài của Chu Nguyên Chương tức thì sáng lên, hắn trị quốc đã ba mươi năm tất nhiên vừa nghe liền cảm nhận được sự quý giá của những điều vừa rồi. Hắn thậm chí còn liên tưởng đến một khi có hạn hán hay nạn châu chấu thì những điều này đều vô cùng hữu ích, đối với triều đình thì một khi làm đúng theo những gì Tiêu Phàm nói sau này nỗi lo nạn dân tạo phản liền giảm mạnh, Chu gia vương triều của hắn cũng vững chắc hơn.
Cái này khiến cho Chu Nguyên Chương không khỏi ngạc nhiên, trên thực tế không có ai hiểu rõ nỗi khổ của thiên tai hơn Chu Nguyên Chương.
Cách đây bốn năm, ven bờ sông Hoài gặp ôn dịch cùng hạn hán ngiêm trọng, tháng tư năm đó phụ thân của Chu Nguyên Chương chết đói, tiếp theo là đại ca hắn, con của đại ca hắn rồi ngay cả mẫu thân cuối cùng cũng chết đói.
Vì để no bụng, Chu Nguyên Chương ….. , sau lại gia nhập quân Hồng cân , bắt đầu sự nghiệp tạo phản cũng bởi vì đợt dại nạn đáng sợ kia.
Có thể nỏi Chu Nguyên Chương bởi vì thiên tai mà trở thành Hoàng Đế, vì thế sau khi trở thành Hoàng Đế hắn lại càng sợ hãi thiên tai, đã có một Chu Nguyên Chương rồi vì thế hắn tuyệt đối không để một Chu Nguyên Chương thứ hai xuất hiện.
Địa vị của hoàng đế có đôi khi rất yếu ớt, thường thường thì một cái thiên tai cũng có thể đem địa vị đó lật đổ, trong lịch sử đã có vô số triều đại do thiên tai mà dân chúng tạo phản cuối cùng làm thay đổi triều đại, Chu Nguyên Chương chính là một người như vậy. Vì thế hắn vô cùng sợ hãi thiên tai, sợ có người lại đi còn đường của hắn lúc trước.
Lúc này Tiêu Phàm đến đây là vô cùng thích hợp.
Khi hắn nói ra những lời kia, Chu Nguyên Chương rốt cục cũng hiểu được vì sao Chu Duẫn lại coi trọng người này như vậy.
Vốn là chỉ muốn thông qua Tiêu Phàm để dằn mặt những lão đại thần cổ hủ kia, nhưng lại không nghĩ đến những lời Tiêu Phàm nói ra lại kinh người như vậy, khiến cho Chu Nguyên Chương không thể không coi trọng.
Chỉ tiếc Tiêu Phàm lại quá trẻ tuổi, mà người trẻ tuổi lộ ra trí thông minh quá lại không phải là một chuyện tốt. Chu Nguyên Chương nhịn xuống đem mấy lời đó nén lại, vẻ mặt vô cùng bình thản, dường như với những lời Tiêu Phàm nói đối với hắn cũng chỉ là những điều bình thường.
Chu Nguyên Chương nhìn ba lão đại thần đang quỳ một bên, Hoàng lão vẻ mặt không phục, Hoàng Quan thì lãnh đạm, còn Tề Thái lại đảo mắt, bộ dáng dường như đang suy nghĩ.
Chu Nguyên Chương nhẹ nhàng gõ gõ lên long án, ngữ khí bình thản nói:
- Mấy đề nghị này của ngươi cũng có điểm đúng trọng tâm bất quá còn có chút sai biệt, cũng may ngươi còn trẻ, chỉ cần tôi luyện thêm vài năm, tương lai miễn cưỡng cũng có thể xem như một nhân tài, kỳ thi liên nguyệt thì cứ coi như câu trả lời này của ngươi đã được miễn cưỡng thông qua, ngươi lui xuống đi.
Tiêu Phàm ngây người một lúc, không biết hắn nói vậy có ý gì? Xa như thế triệu ta vào cung nói xong mấy câu liền đuổi ta đi, vị hoàng đế này cũng thật là vất vả a.
Tiêu Phàm trong lòng đầy bụng uất ức, hắn cảm thấy Chu Nguyên Chương không hề có chút tôn trọng người khác, kêu người ta đến thì phải đến, rồi đuổi người ta đi, có chút giống như vợ bé được bao dưỡng kiếp trước vậy, muốn thì gọi đến không thì ném một nắm tiền rồi đuổi đi xa. Chu Nguyên Chương này so với những tay bao gái kiếp trước còn không bằng, đến cả tiền mặt còn chưa có hé ra.
Nhưng dù mất hứng thì cũng phải nghe lời, Tiêu Phàm cũng không có lá gan cùng Chu Nguyên Chương mặc cả.
- Thảo dân tuân chỉ, thảo dân xin cáo từ.
Nói trong Tiêu Phàm liền lùi lại, sau đó chậm rãi lui khỏi Liễu noãn các.
Sau khi Tiêu Phàm rời đi, trên mặt Chu Nguyên Chương liền hiện lên vài phần tiếu ý nhàn nhạt, Hoàng lão cùng Hoàng Quan khi nhìn vào vẻ mặt của Chu Nguyên Chương trong lòng có phần khó hiểu.
Bệ hạ sẽ không cho một người như thế làm quan đấy chứ?
- Tề Vân.
Chu Nguyên Chương nhắm mắt lại, chậm rãi nói.
- Có thần.
- Vừa rồi những gì Tiêu Phàm nói, ngươi nhớ kỹ chưa?
-Thần đã nhớ rõ.
- Tốt, đem những lời hắn vừa nói viết ra giấy sau đó sao thành nhiều bản đưa đến các nha môn, sau này địa phương nào gặp thiên tai xem xét tình hình cụ thể và dựa trên phương pháp này để giải quyết.
- Thần tuân chỉ.
Hoàng lão nhịn thật lâu, rốt cục mở miệng nói:
- Bệ hạ, Tiêu Phàm người này.
Chu Nguyên Chương liền ngắt lời của Hoàng lão, nói tiếp:
-Tên Tiêu Phàm này, ngược lại không phải là loại người hào nhoáng bên ngoài, dùng hắn như thế nào, trẫm tự có dự định của mình, Hoàng ái khanh chớ có nhiều lời.
- Thần, tuân chỉ.
Sau khi rời khỏi Võ Anh điện, sớm đã có hoạn quan dẫn Tiêu Phàm đi ra khỏi cung.
Dọc đường đi, tâm tình của Tiêu Phàm vô cùng khó chịu, thầm mắng Chu Nguyên Chương, cái gì thiên uy khó dò, tên vương bát đản Chu Nguyên Chương triệu hắn đến không khen cũng không mắng làm cho Tiêu Phàm vô cùng mê hoặc, không biết rốt cục Chu Nguyên Chương làm vậy là có ý gì.
Được rồi, mặc kệ hắn có ý gì thì Tiêu Phàm cũng không có ý định khi Chu Nguyên Chương còn sống mà ra làm quan, dù sao thì khai quốc hoàng đế này tính tình vô cùng nóng nảy, làm quan dưới trướng hắn quá nguy hiểm, Hồng Vũ nhất triều quan viên chết dưới tay Chu Nguyên Chương rất nhiều, đến nỗi đám người đọc sách sau này không dám làm quan dưới trướng hắn, đặc biệt là đám quan viên mỗi ngày phải vào triều thì cảm giác so với đi vào nghĩa trang cũng không khác là mấy. Mỗi ngày trước khi đi đều dặn người nhà phải chuẩn bị hậu sự sẵn, chỉ lo một đi không trở lại.
Cho nên hiện tại trong triều đình những viên quan còn lại đều là mãnh nhân, đã vượt qua được còn sợ không có vinh hoa phú quí? Người có học cũng là những nhân vật rất tàn nhẫn.
Tiêu Phàm cũng không có lá gan lớn như vậy, Chu Nguyên Chương không để hắn làm quan đối với hắn mà nói thì không có gì tốt hơn, vả lại Tiêu Phàm cũng không cho rằng những lời vừa rồi của mình có bao nhiêu giá trị, kỳ thật cũng chỉ là tốn chút tâm tư là có thể nghĩ được.
Cùng hoàng đế thương nghị nhất định phải thuận theo thời thế. Tiêu Phàm chỉ cảm thấy những lời vừa nãy của mình không khiến cho Chu Nguyên Chương cảm thấy phản cảm đã là vạn hạnh rồi. Mặt khác, nếu Tiêu Phàm không theo kịp thời đại hướng về phía Chu Nguyên Chương mà thể hiện, kết cục khẳng định sẽ khác hẳn, hơn phân nửa sẽ bị lão Chu lôi đến giữa chợ chém đầu thị chúng.
Hoạn quan dẫn Tiêu Phàm thẳng đến trước cửa Thừa Thiên, sau đó liền xoay người trở về cung.
Lúc này đã giữa trưa, ánh mặt trời chói chang, Tiêu Phàm đứng ở bên ngoài cửa Thừa Thiên chốc lát, đột nhiên cả giận dậm chân:
- Không phải nói là còn có tặng phẩm sao? Đâu chứ?
Đây rõ ràng là do lão Chu hứa hẹn với hắn, kết quả là đi ra khỏi cửa cung vẫn không thấy gì, Tiêu Phàm tức thì vô cùng thất vọng, người ta đều nói:
- Quân vô hí ngôn- vậy mà hiện tại rõ ràng là hoàng đế nói mà không giữ lời, khiến cho Tiêu Phàm đối với thế giới này liền mất đi sự tin tưởng.
Khi phong quang thì mười mấy tên cẩm y quân vây quang, đưa hắn nghênh ngang tiến vào kinh.
Vậy mà bây giờ, thê thê thảm thảm lẻ loi đứng một mình, thân ảnh chán nản hiu quạnh, lão Chu sống thật là thiếu đức a, ngay cả phí đi đường cũng không cấp.
Tiêu Phàm than thở hướng phía bên ngoài đi đến, hắn dự định sẽ tìm một nhà xa mã, mướn một cỗ xe ngựa để quay về Giang Phổ, lần này hành trình vào kinh thật sự không thoải mái, hắn có cảm giác mình giống như một cuộn giấy vệ sinh, người ta dùng xong liền ném bỏ, lần sau lão Chu còn triệu kiến mình, hừ, hay là vẫn phải ngoan ngoãn đến vậy.
- Phanh.
Tiêu Phàm đang đầy bụng tức giận, cúi đầu đi đường thì đột nhiên không để ý liền đụng phải một người.
A
A
Hai người đụng nhau đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, Tiêu Phàm không ngừng xoa đầu, rõ ràng là bị đập vào lồng ngực của người kia.
- Ngươi đi đường dùng đầu để mở đường hả?
Người bị đụng trúng vô cùng bất mãn hỏi, ngữ khí lại mang theo vài phần tiếu ý.
Tiêu Phàm nhìn thẳng lên, đã thấy trước mặt hắn một gã trẻ tuổi, nhìn bộ dáng thì dường như là một cậu ấm, mặc một thân trường sam trắng tinh, bên hông đeo một khối ngọc bội màu bích lục, vẻ mặt ôn hòa, nụ cười ngọt ngào, hồn nhiên.
Chu Doãn Văn, Hoàng Thái Tôn tính cách khá tốt, được Chu Nguyên Chương nâng niu như bảo vật trong tay.
Phía sau hắn là hơn mười thị vệ cảnh giác nhìn xung quanh.
Chu Doãn Văn tay cầm một thanh chiết phiến, thỉnh thoảng lại đập vài cái vào lòng bàn tay, càng tang phần phong lưu, trong thời buổi đen tối lại có một công tử môi hồng răng trắng như vây đứng ngó nghiêng, khiến các cô nương đi ngang qua như tiểu tức phụ hai mắt đều tỏa sang nhìn sang, nếu gặp được ánh mắt của hắn trái tim các nàng liền như nai con chạy loạn.
Xem ra Chu Doãn Văn đợi hắn khá lâu ở trước cửa Thừa Thiên, sau khi nhìn thấy Tiêu Phàm nụ cười trên mặt của hắn so với vầng thái dương còn muốn rạng rỡ hơn.
Tiêu Phàm buồn cười hừ hừ vài tiếng, hắn không dám trêu gan Chu Nguyên Chương, nhưng hắn lại dám chọc tức Chu Doãn Văn.
Hắn hiện tại thấy họ Chu là đã không thoải mái.
Nhất là cái loại bộ dáng khoe khoang, phong lưu công tử là người mà hắn đặc biệt ghét, trời lạnh lại còn phe phẩy cái quạt, quả thực là bệnh mà.
- Ngươi như thế nào mà tới giờ mới đi ra? Hại ta đợi đến khổ.
Gã thanh niên phong lưu nào đó hồn nhiên không biết bị Tiêu Phàm khinh bỉ, còn hướng về hắn mà than phiền.
Tiêu Phàm hừ một tiếng, vừa định há mồm nói thì Chu Doãn Văn liền hưng phấn kéo tay áo hắn, nói:
- Tại Giang Phổ ngươi là địa chủ, hôm nay đến kinh sư hãy để ta làm chủ, đi, ta mời ngươi đi uống vài chén.
Được rồi, ngươi đã có lòng hiếu khách như vậy thì coi như là tha cho ngươi, nhân tiện tha thứ luôn cho lão gia gia của ngươi.
Dù chính nhân quân tử ăn của người cũng sẽ thành nhu nhược vậy.
Ra khỏi Thừa Thiên đi về phía tây, có một phố gọi là phủ phố đông, nha môn của Ứng Thiên phủ đóng trên con đường này, từ cổ đến nay, chỗ làm việc của chính phủ luôn ở vị trí phồn hoa, phủ phố Đông cũng không ngoại lệ, trên đường đi bắt gặp rất nhiều người bán hàng rong rao bán hàng, từng gánh hát rong dùng sức gõ đồng la, ở giữa không khí nhộn nhịp đông đúc đó an nhàn tản bộ, cảm thụ nhân sinh thế thái.
Tiêu Phàm cùng Chu Doãn Văn sóng vai đi tới, đám thị vệ không nhanh không chậm vây quanh bọn họ, ở phía trước cũng có thị vệ âm thầm mở đường.
Hai người đi được một lát liền dừng bước, ngẩng đầu lên liền thấy một tấm biển đề:
- Hội tân lâu- đứng sừng sững.
Chu Doãn Văn vỗ vỗ chiết phiến trong tay, cười nói:
- Chính là nơi này, đây là tửu lâu mới mở, ta đã tới hai lần, cảm giác không tệ, dường như không phải do người ở kinh sư mở.
Chu Doãn Văn tiến đến bên tai Tiêu Phàm thần bí hề hề nói:
- Nghe nói chủ nhân là một tuyệt sắc cô nương, bất quá cũng chỉ là nghe nói, chưa ai thấy qua chủ nhân kia, chưởng quỹ ở đây là một tiểu lão đầu.
Tiêu Phàm thở dài nói:
- Thái tôn điện hạ, ngươi là thái tôn a, trong lòng nên nghĩ đến quốc gia đại sự, như thế nào quan tâm đến những chuyện như thế?
Chu Doãn Văn ha ha cười, liền lôi kéo Tiêu Phàm đi vào Hội Tân Lâu.
Vừa vào cửa Tiêu Phàm liền phát giác ra có chút không thích hợp, đưa mắt nhìn bốn phía, đại đường bố trí vô cùng quen thuộc, bàn ăn ngay ngắn nhưng được đặt không có quy tắc, phía đông sườn là một cái đài được đắp rộng hai trượng đồng thời cũng có nữ tử mặt mộc nhưng xinh đẹp, có vài phần phong trần đi tới đi lui tiếp rượu cho khách nhân.
Chu Doãn Văn nhìn Tiêu Phàm chớp chớp mắt vài cái, cười nói:
- Thế nào? Có phải là cảm thấy rất quen thuộc không? Nói thực ra ta lần đầu đến còn tưởng rằng ngươi đã mở chi nhánh đến tận kinh sư a.
Tiêu Phàm lạnh nhạt cười cười, phương pháp tốt trong thời gian ngắn bị người khác bắt chước cũng không phải là gì kỳ quái lắm.
Chu Doãn Văn từ khi quen biết Tiêu Phàm liền thành thói quen mỗi khi đi ăn ở tiệm liền chọn đại đường, chỗ nhiều người để ngồi. Sau khi ngồi xuống liền tò mò nhìn đám người chung quanh, thỉnh thoảng còn dỏng lỗ tai lên để nghe xem đám thực khách đang bàn luận về cái gì, sau khi nghe được đề tài thú vị trên mặt hắn liền lộ ra vẻ vui sướng, ngây ngốc. vô cùng thuần khiết.
Hai người ngồi một lát, Chu Doãn Văn mới thỏa mãn quay đầu lại, nhìn Tiêu Phàm cười nói:
- Ta nghe nói ngươi đã ly khai Trần gia?
Tiêu Phàm sắc mặt tức thì có chút âm trầm, sau khi ly khai Trần gia hắn cũng không muốn nhắc lại đề tài này.
May mắn là Chu Doãn Văn là người có chút nhãn lực, thấy Tiêu Phàm nhếch miệng không nói gì cũng liền lập tức đổi đề tài.
- Vừa rồi ngươi tiến cung, Hoàng tổ phụ có hay không khen ngợi ngươi?
Chu Doãn Văn nhãn tình sáng lên hỏi.
Tiêu Phàm tức giận nghiến răng kèn kẹt tên gia hỏa này thật là ghê tởm a? Chỉ giỏi chọn đề tài làm người khác tứ giận, nếu không phải bốn phía cạnh hắn đứng đầy đám cao thủ thị vệ thì Tiêu Phàm thật sự rất muốn đánh mạnh lên đầu hắn một cái.
Tiêu Phàm xụ mặt nói:
- Ngươi thấy ta một mình từ hoàng cung đi ra, chẳng lẽ còn chưa rõ sao?
- Không khen ngươi?
Chu Doãn Văn dường như không tin. Tiêu Phàm thở dài nói
- Ta vốn tưởng hoàng thượng nhất định sẽ khen ta, đáng tiếc lúc ấy lại bị một trung niên đại thúc ở bên cạnh phá đám, đám người đó vô cùng khó chịu, hễ ta nói cái gì bọn họ liền phản đối cái đó, ta thật sự không hiểu, tại sao đám người đó lại muốn làm khó ta như vậy?
- Hai người đó là ai?
Tiêu Phàm lắc đầu, mãi cho đến khi ly khai hoàng cung hắn cũng không rõ thân phận hai người đó, bất quá chỉ cần suy luận một chút, mình hiển nhiên là chính nhân quân tử mà đối nghịch với chính nhân quân tử rõ ràng là kẻ xấu, cái này gọi là chính tà bất lưỡng lập a.
Tiêu Phàm vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, khẽ biến nói với Chu Doãn Văn:
- Tuy rằng không biết hai người đó tên gọi là gì, nhưng có thể khẳng định bọn họ là người xấu, tương lai nếu gặp phải bọn họ, ngươi nhất định phải giúp ta đánh chúng.
Chu Doãn Văn hưng phấn gương mặt ửng đổ, hắn từ nhỏ sinh ra ở chốn thâm cung vì thế đối với những gì có liên quan đến bạo lực thì thập phần hứng thú.
Chu Doãn Văn hung hăng gật đầu, mặt đỏ lên lớn tiếng nói:
- Hảo, nhất định phải đánh bọn họ.
Tiêu Phàm trong lòng thầm vui vẻ, làm cho một người bản tính hiền lành nhân hậu như thái tôn điện hạ thành một kẻ thích bạo lực, ưa đánh nhau khiến cho hắn có cảm giác thoải mái vì thành công.
Đám tiểu nhị lúc này đã bưng tới đồ nhắm, hai người lịch sự chạm cốc với nhau, sau đó nâng cốc uống một ngụm.
Hai người đều là hạng người tửu lượng không cao,vì thế khi uống rượu với Chu Doãn Văn hắn cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều khi phải uống cùng Tào huyện thừa.
- Hoàng tổ phụ của ngươi rốt cục là có ý gì? Triệu kiến ta từ xa đến, nói mấy câu liền đuổi ta đi, ta đến giờ còn chưa hiểu được, ai cũng nói thiên ý khó dò, cái này thật sự không khỏi quá khó đi?
Uống đươc ba chén rượu, Tiêu Phàm bắt đầu càu nhàu.
Chu Doãn Văn xấu xa cười, nói:
- Kỳ thật ngươi còn chưa tiến cung ta đã biết được dụng ý của Hoàng tổ phụ.
- Dụng ý gì?
Chu Doãn Văn ngay lưng lên, tay phải vuốt vuốt dưới cằm giả bộ thanh âm già nua, bắt chước Chu Nguyên Chương nói:
- Người trẻ tuổi vẫn là cần phải tôi luyện, sắt không rèn, ngọc không giũa thì làm sao có thể thành châu báu?
Tiêu Phàm bĩu môi nói:
- Thôi đi, ta tôi luyện chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Từ việc ở trên phố xin cơm đến những việc khác đều đã khải qua, nếu ta là khối ngọc thì chẳng phải đã bị tôi luyện đến thành bột phấn rồi sao.
Chu Doãn Văn cười nói:
- Ý của Hoàng tổ phụ chính là muốn ngươi có chút công danh sau đó mới ban thưởng.
- Tiêu Phàm mở to mắt nói:
- Cái gì công danh?
- Ít nhất cũng phải xuất thân tú tài, từ khi ta biết đọc đến nay trừ vài vị hồng học bác nho bên ngoài ra thì không có một ai bạch thân mà có thể làm quan, luật Đại Minh đã có quy định, chỉ có tiến sĩ hoặc cử tử có công danh mới có chức vị, pháp lệnh này là do Hoàng tổ phụ tự mình lập ra, không thể vì ngươi mà phá hỏng được, ngươi nếu thi đỗ tú tài thì có thể xem như có công danh, khi đó Hoàng tổ phụ sẽ ban thưởng cho ngươi, xuất thân tiến sĩ ngươi liền thuận lý thành chương, đám đại thần trong triều cho dù có thắc mắc cũng không dám nói.
Tiêu Phàm vẻ mặt giật mình chỉ vào mũi mình nói:
- Ta? Thi tú tài? Đùa gì vậy, không thi, không thi, ta làm gì có bổn sự đó.
Đùa dai a, tới thế giới này lâu như vậy mặt chữ hắn còn chưa nhận hết, đừng nói đến kinh thư, sử sách, hiện tại Tiêu Phàm có thể coi như một kẻ bán mù chữ, thi tú tài ư? Chu Nguyên Chương thật là khôi hài mà.
Chu Doãn Văn cố nén cười, nói:
- Không thi không được, đây cũng không phải là nói chuyện với ngươi mà Hoàng tổ phụ đã chính thức hạ thánh chỉ, ngươi phải thi, Hoàng tổ phụ nói nếu ngươi không qua được, thì sẽ hỏi tội.
Tiêu Phàm:…
Lão Chu đây rõ ràng là muốn hại chết lão tử mà.
Thấy Tiêu Phàm hai mắt buồn khổ, bộ dáng ủ dột, Chu Doãn Văn nhịn không được, cười ha hả.
- Cười đi, cứ cười nhiều vào, sau khi cười xong ta sẽ cho ngươi chứng kiến người đầu tiên vì trốn tránh thi cử mà biến mất nơi chân trời góc biển.
Tiêu Phàm hung hăng vừa rót rượu vừa nói.
Chu Doãn Văn ngừng cười, nhìn Tiêu Phàm nháy mắt nói:
- Ngươi ngốc a, có ta giúp ngươi thì ngươi còn lo gì không đỗ tú tài, đừng nói là tú tài cho dù ngươi muốn làm Trạng Nguyên cũng không khó.
Tiêu Phàm mở to mắt nhìn hắn:
- Có ý gì? Ngươi dự định sẽ giúp ta thế nào?
Chu Doãn Văn trên mặt hiện lên vài phần ngạo nghễ:
- Đương triều Hoàng thái tôn muốn ai thành tú tài thì người đó sẽ thành, chuyện này ngươi yên tâm cứ giao cho ta, ta hôm trước đã phân phó cho người khác để lấy thân phận học trò cho ngươi, đầu xuân sang năm ngươi sẽ tham gia viện thí. Bất quá Hoàng tổ phụ đã biết ngươi vì thế kỳ thi viến thí năm sau Hoàng tổ phụ hơn phân nửa sẽ muốn xem bài thi của ngươi, cái đó cũng không quan trọng lắm, ta sẽ mời giúp ngươi một đại tài tử để làm hộ, ngươi cái gì cũng không cần lo, chỉ việc chờ.
Tiêu Phàm chấn động nói:
- Ngươi đường đường là Hoàng thái tôn mà lại làm việc rối loạn kỷ cương như vậy?
Chu Doãn Văn ngây người ra một lúc, sau đó lộ ra thần sắc xấu hổ:
- Tử viết- Quân tử chu nhi bất bỉ * , ta gần đây lại biến thành người xấu như vậy, quả thật hổ thẹn với thánh nhân.-
( * Quân tử chu nhi bất bỉ : quân tử thân với khắp mọi người mà không tư lợi riêng).
Ai ngờ Tiêu Phàm căn bản không cho hắn thời gian hạ đài, ngược lại thần tình hưng phấn nói:
- Nếu đơn giản như vậy thì ngươi hãy giúp ta giật giải Trạng Nguyên đi, ta vô cùng thích cái cảm giác cưỡi ngựa đỏ, mặc áo hoa đi giữa đường cái.
Vẻ mặt xấu hổ của Chu Doãn Văn liền biến mất, hai mắt mở to nhìn hắn sau đó nghiêm túc nói:
- Trước kia ngươi đã nói một câu, hiện tại câu nói đó vô cùng thích hợp đối với ngươi.
- Lời nào?
- Cho ngươi một chút ánh sáng mặt trời, ngươi liền phát sáng.
Sự tình thi thố được giải quyết khiến cho Tiêu Phàm nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhưng sầu cũ chưa qua, ưu tư mới đã đến.
Hắn phát hiện ra Chu Nguyện Chương đối với mình đủ tàn nhẫn, nếu không trả lời được vấn đề liền chém đầu, thi không đỗ tú tài liền vấn tội.
Tại thời đại này làm quan dưới tay hoàng đế tỷ lệ rơi đầu là rất lớn, Tiêu Phàm tin rằng vận khí của mình sau này chỉ sợ sẽ không tốt như vậy nữa.
Nếu tính theo thời gian thì Chu Nguyên Chương đại khái còn không đến hai năm tuổi thọ. Hiện tại chỉ cầu mong hai năm này tránh mặt được Chu Nguyên Chương, mỗi lần gặp hắn so với đi thăm quỷ môn quan cũng không sai biệt lắm, sống được đã là một sự may mắn thần kỳ.
Hai người hết chén này đến chén khác, đột nhiên Chu Doãn Văn chỉ vào đài gỗ trong đại đường cười nói:
- Mau mau nhìn, có đồ chơi tốt, thứ này xem như phong cảnh của kinh sư, thật không biết kẻ điên nào nghĩ ra a, ha ha.
Tiêu Phàm ngẩn người, quay đầu nhìn lên trên đài, đã thấy năm cô nương bước lên trên đài mỉm cười nhìn đám thực khách trong nội đường, tiếp theo một tiếng đồng la kêu vang, đám cô nương chợt như điên như dại vặn vẹo cơ thể, nhảy nhót, cuối cùng cùng mở miệng ca hát.
- Nếu đói bụng chớ lo buồn phiền, đã có ở đây Hội Tân Lâu.
- Hoan nghênh quang lâm Hội Tân Lâu, Hội Tân Lâu thanh xuân lâu, hữu nghị lâu.
- Phốc!!!
Tiêu Phàm vừa uống một ngụm rượu liền phun thẳng vào mặt Chu Doãn Văn.
Cái này? Thật đáng hận a.
Chu Doãn Văn sắc mặt phi thường trấn định, đưa bàn tay run run lên lau mặt, sau đó dùng ánh mắt u oán nhìn Tiêu Phàm.
- Hai lần, ngươi đã phun vào mặt ta hai lần.
(*Trong câu: -Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm thiện thiên hạ- Nếu đường cùng thì tự một mình tu tâm dưỡng tính, hiển đạt thì cải thiện cả thiên hạ)
Trên thế giới này người như hắn đâu còn nhiều nữa, có thể ví như phượng mao lân giác.
Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu vị đại nhân không biết tên họ kia như thế nào lại nhắm vào mình, lại có dáng vẻ như một mụ đàn bà chanh chua không phân phải trái cãi nhau với trượng phu của mình, khiến người khác vừa nhìn đã mất cảm tình, từ một chính nhân quân tử lại biến thành tên biến thái.
Được rồi, nghĩ lại người ta dù sao cũng mặc quan phục của triều đình, mình nhìn thế nào cũng chỉ là gã dân thường, không thể trêu chọc một đại nhân vật như vậy được.
Vì thế Tiêu Phàm không nói gì cứ mặc cho vị đại nhân gầy như cây sậy trước mặt nói đến nước bọt văng tung tóe, phân tích hoàng tử đi đến chỗ nạn dân là không tốt.
Luận điểm của hắn rất đơn giản, hiện tại Hoàng Thái tôn có địa vị chính thống, nếu là cử Hoàng tử đi an dân là mua chuộc nhân tâm, tương lai có thể ảnh hưởng đến quân uy của Hoàng Thái tôn, ở thời đại này, quân uy là tối cao, tuyệt đối không thể để cho kẻ nào ở dân gian có uy vọng át đi quân uy, Hoàng tử càng không được.
Tiêu Phàm giật mình với suy nghĩ của hắn, trên cổ người này là cái gì vậy? là đầu sao?
Người cố chấp, cổ hủ như vậy sao lại có thể làm quan? Ánh mắt của lão Chu chắc chắn là có vấn đề a.
Mặc kệ phái người nào đến khu an dân thì tất nhiên là không có khả năng mang cờ hiệu của bản thân mà phải dùng cờ hiệu của triều đình, đám dân chúng trong lòng có cảm động thì đương nhiên là sẽ chỉ nhớ đến ân đức của triều đình. Nếu nói là mua chuộc nhân tâm thì cũng là triều đình mua chuộc, cùng hoàng tử có quan hệ cái rắm gì, ngươi nghĩ đám nạn dân này là gà con mới nở sao? ánh mắt nhìn thấy ai đầu tiên thì sẽ nhận là mẹ?
Thừa dịp tên kia còn đang thao thao bất tuyệt, Tiêu Phàm chán ngán quỳ gối một bên, nho nhỏ ngáp một cái.
Ba vị đại thần không phát hiện, nhưng Chu Nguyên Chương lại thấy được động tác nho nhỏ đó của Tiêu Phàm, ánh mắt không khỏi lộ ra vài phần tiếu ý, sau đó không nặng không nhẹ gõ gõ lên bàn cau mày bất mãn nói:
- Hoàng ái khanh, hãy để Tiêu Phàm nói hết, không cần phải nói xen vào.
Hoàng lão tức thời kinh hãi, run giọng nói :
- Thần thất lễ, thần có tội.
Chu Nguyên Chương không để ý đến hắn, quay đầu nói với Tiêu Phàm:
- Tiêu Phàm, ngươi nãy vừa nói đầu tiên là hoàng tử hoặc quan viên phải an dân, đã có đệ nhất thì chắc chắn phải còn đệ nhị, đệ tam chứ? Ngươi nói tiếp đi.
Tiêu Phàm nhìn Hoàng lão, có chút do dự, nãy mình vừa nói đệ nhất đã bị hắn bắn nước bọt đến cả canh giờ, nếu hiện tại mà nói tiếp thì… trừ phi lão Chu hôm nay nguyện ý lưu hắn lại qua đêm trong hoàng cung.
Bất quá một khi Chu Nguyên Chương đã hạ lệnh nói, thì cứ nói a, chỉ cần nói nhanh một chút không cho người khác cắt lời là được.
- Thứ hai, tại tất cả các nơi đều phải uống nước đã qua đun sôi, thứ ba phái quân đội đến cứu tế dân chúng, thứ tư, vận chuyển thật nhiều thực phẩm cứu tế, đặc biệt là thực vật và dược vật chữa trị ngoại thương càng phải đưa đến nhiều hơn, thứ năm phải triệu tập thật nhiều lang trung đến để tiến hành cứu chữa, thứ sáu làm tốt công tác phòng bệnh, thứ bảy mời những cô nương hay múa hát từ thanh lâu đến khu làm việc để mỗi tối đều ca hát đề cao sĩ khí của quân dân, khụ khụ, thảo dân lỡ lời cái cuối cùng hay là thôi đi.
Tiêu Phàm đang nói liền bị Hoàng lão hung hăng trừng mắt, hắn đang định mở miệng phản bác liền bị ánh mắt lạnh lùng của Chu Nguyên Chương quét đến khiến cho hắn vội vàng câm miệng, Chu Nguyên Chương cau mày nói:
- Phái quân đội, phái lang trung, đưa thuốc thì có thể hiểu, nhưng không rõ tại sao lại phải uống nước đun sôi?
- Bệ hạ, sau cơn đại chấn, nguồn nước ở đây đã bị ô nhiễm, bên trong nước tất nhiên sẽ có rất nhiều bệnh khuẩn.
Chu Nguyên Chương liền hỏi:
Cái gì gọi là bệnh khuẩn?
- Chúng là tà vật, có thể làm cho con người bị bệnh, nhưng khi đun nước sôi rồi mới uống thì sẽ không có chuyện gì nữa.
Chu Nguyên Chương nghĩ nghĩ, sau đó hỏi:
- Trừ những điều kia ngươi còn gì bổ sung nữa không?
Tiêu Phàm cố gắng nhớ lại những phương pháp từng chiếu trên ti vi kiếp trước khi có đại chấn, suy nghĩ chốc lát liền bổ sung:
- Bệ hạ, còn có đối với những thi thể của dân chúng gặp nạn, phải lập tức xử lý, chôn sâu hoặc hỏa táng, bằng không có thể dẫn đến dịch bệnh quy mô lớn. Nếu có thể xin triều đình động viên dân chúng tạm thời nên ở lều bạt bởi vì sau cơn địa chấn có lẽ sẽ còn dư chấn, tốt nhất là để dân chúng ở tạm lều bạt vài ngày, đợi khi địa dư chấn qua đi mới chuyển về phòng ở, như vậy có thể tránh thương vong một lần nữa cho dân chúng, cuối cùng là phái quan viên công bộ hiệp trợ nha môn địa phương tiến hành tái tạo phòng ốc, cầu đường.
Nói xong mấy câu này, Tiêu Phàm cẩn thận lục lại ký ức một hồi, cảm thấy không còn gì để bổ sung, liền nói:
- Thảo dân ngu dốt, chỉ nghĩ được mấy cái này.
Hắn nói xong cũng không cảm thấy gì, kiếp trước những điều này tùy tiện gặp một người trên đường cũng đều biết, thế nhưng ở đây lại là những điều khiến người khác kinh hãi.
Triều đình cổ đại đối với cứu nạn thiên tai căn bản là không có chu tất như vậy, thường thường thì sau cơn thiên tai thứ đầu tiên triều đình nghĩ đến là lo phòng bị, lo sợ nạn dân vì sợ hãi, thiếu ăn mà nổi lên làm phản. Bởi vậy triều đình nào có lương tâm thì còn phát lương thực cho nạn dân, còn những triều đình độc ác thì liền tụ tập quân đội,đem đám nạn dân vây lại, một khi có ai có phản ứng làm loạn liền lập tức diệt sát? Chứ làm gì có chuyện còn cứu trợ, trùng tu nhà cửa cầu cống?
Đôi mắt hẹp dài của Chu Nguyên Chương tức thì sáng lên, hắn trị quốc đã ba mươi năm tất nhiên vừa nghe liền cảm nhận được sự quý giá của những điều vừa rồi. Hắn thậm chí còn liên tưởng đến một khi có hạn hán hay nạn châu chấu thì những điều này đều vô cùng hữu ích, đối với triều đình thì một khi làm đúng theo những gì Tiêu Phàm nói sau này nỗi lo nạn dân tạo phản liền giảm mạnh, Chu gia vương triều của hắn cũng vững chắc hơn.
Cái này khiến cho Chu Nguyên Chương không khỏi ngạc nhiên, trên thực tế không có ai hiểu rõ nỗi khổ của thiên tai hơn Chu Nguyên Chương.
Cách đây bốn năm, ven bờ sông Hoài gặp ôn dịch cùng hạn hán ngiêm trọng, tháng tư năm đó phụ thân của Chu Nguyên Chương chết đói, tiếp theo là đại ca hắn, con của đại ca hắn rồi ngay cả mẫu thân cuối cùng cũng chết đói.
Vì để no bụng, Chu Nguyên Chương ….. , sau lại gia nhập quân Hồng cân , bắt đầu sự nghiệp tạo phản cũng bởi vì đợt dại nạn đáng sợ kia.
Có thể nỏi Chu Nguyên Chương bởi vì thiên tai mà trở thành Hoàng Đế, vì thế sau khi trở thành Hoàng Đế hắn lại càng sợ hãi thiên tai, đã có một Chu Nguyên Chương rồi vì thế hắn tuyệt đối không để một Chu Nguyên Chương thứ hai xuất hiện.
Địa vị của hoàng đế có đôi khi rất yếu ớt, thường thường thì một cái thiên tai cũng có thể đem địa vị đó lật đổ, trong lịch sử đã có vô số triều đại do thiên tai mà dân chúng tạo phản cuối cùng làm thay đổi triều đại, Chu Nguyên Chương chính là một người như vậy. Vì thế hắn vô cùng sợ hãi thiên tai, sợ có người lại đi còn đường của hắn lúc trước.
Lúc này Tiêu Phàm đến đây là vô cùng thích hợp.
Khi hắn nói ra những lời kia, Chu Nguyên Chương rốt cục cũng hiểu được vì sao Chu Duẫn lại coi trọng người này như vậy.
Vốn là chỉ muốn thông qua Tiêu Phàm để dằn mặt những lão đại thần cổ hủ kia, nhưng lại không nghĩ đến những lời Tiêu Phàm nói ra lại kinh người như vậy, khiến cho Chu Nguyên Chương không thể không coi trọng.
Chỉ tiếc Tiêu Phàm lại quá trẻ tuổi, mà người trẻ tuổi lộ ra trí thông minh quá lại không phải là một chuyện tốt. Chu Nguyên Chương nhịn xuống đem mấy lời đó nén lại, vẻ mặt vô cùng bình thản, dường như với những lời Tiêu Phàm nói đối với hắn cũng chỉ là những điều bình thường.
Chu Nguyên Chương nhìn ba lão đại thần đang quỳ một bên, Hoàng lão vẻ mặt không phục, Hoàng Quan thì lãnh đạm, còn Tề Thái lại đảo mắt, bộ dáng dường như đang suy nghĩ.
Chu Nguyên Chương nhẹ nhàng gõ gõ lên long án, ngữ khí bình thản nói:
- Mấy đề nghị này của ngươi cũng có điểm đúng trọng tâm bất quá còn có chút sai biệt, cũng may ngươi còn trẻ, chỉ cần tôi luyện thêm vài năm, tương lai miễn cưỡng cũng có thể xem như một nhân tài, kỳ thi liên nguyệt thì cứ coi như câu trả lời này của ngươi đã được miễn cưỡng thông qua, ngươi lui xuống đi.
Tiêu Phàm ngây người một lúc, không biết hắn nói vậy có ý gì? Xa như thế triệu ta vào cung nói xong mấy câu liền đuổi ta đi, vị hoàng đế này cũng thật là vất vả a.
Tiêu Phàm trong lòng đầy bụng uất ức, hắn cảm thấy Chu Nguyên Chương không hề có chút tôn trọng người khác, kêu người ta đến thì phải đến, rồi đuổi người ta đi, có chút giống như vợ bé được bao dưỡng kiếp trước vậy, muốn thì gọi đến không thì ném một nắm tiền rồi đuổi đi xa. Chu Nguyên Chương này so với những tay bao gái kiếp trước còn không bằng, đến cả tiền mặt còn chưa có hé ra.
Nhưng dù mất hứng thì cũng phải nghe lời, Tiêu Phàm cũng không có lá gan cùng Chu Nguyên Chương mặc cả.
- Thảo dân tuân chỉ, thảo dân xin cáo từ.
Nói trong Tiêu Phàm liền lùi lại, sau đó chậm rãi lui khỏi Liễu noãn các.
Sau khi Tiêu Phàm rời đi, trên mặt Chu Nguyên Chương liền hiện lên vài phần tiếu ý nhàn nhạt, Hoàng lão cùng Hoàng Quan khi nhìn vào vẻ mặt của Chu Nguyên Chương trong lòng có phần khó hiểu.
Bệ hạ sẽ không cho một người như thế làm quan đấy chứ?
- Tề Vân.
Chu Nguyên Chương nhắm mắt lại, chậm rãi nói.
- Có thần.
- Vừa rồi những gì Tiêu Phàm nói, ngươi nhớ kỹ chưa?
-Thần đã nhớ rõ.
- Tốt, đem những lời hắn vừa nói viết ra giấy sau đó sao thành nhiều bản đưa đến các nha môn, sau này địa phương nào gặp thiên tai xem xét tình hình cụ thể và dựa trên phương pháp này để giải quyết.
- Thần tuân chỉ.
Hoàng lão nhịn thật lâu, rốt cục mở miệng nói:
- Bệ hạ, Tiêu Phàm người này.
Chu Nguyên Chương liền ngắt lời của Hoàng lão, nói tiếp:
-Tên Tiêu Phàm này, ngược lại không phải là loại người hào nhoáng bên ngoài, dùng hắn như thế nào, trẫm tự có dự định của mình, Hoàng ái khanh chớ có nhiều lời.
- Thần, tuân chỉ.
Sau khi rời khỏi Võ Anh điện, sớm đã có hoạn quan dẫn Tiêu Phàm đi ra khỏi cung.
Dọc đường đi, tâm tình của Tiêu Phàm vô cùng khó chịu, thầm mắng Chu Nguyên Chương, cái gì thiên uy khó dò, tên vương bát đản Chu Nguyên Chương triệu hắn đến không khen cũng không mắng làm cho Tiêu Phàm vô cùng mê hoặc, không biết rốt cục Chu Nguyên Chương làm vậy là có ý gì.
Được rồi, mặc kệ hắn có ý gì thì Tiêu Phàm cũng không có ý định khi Chu Nguyên Chương còn sống mà ra làm quan, dù sao thì khai quốc hoàng đế này tính tình vô cùng nóng nảy, làm quan dưới trướng hắn quá nguy hiểm, Hồng Vũ nhất triều quan viên chết dưới tay Chu Nguyên Chương rất nhiều, đến nỗi đám người đọc sách sau này không dám làm quan dưới trướng hắn, đặc biệt là đám quan viên mỗi ngày phải vào triều thì cảm giác so với đi vào nghĩa trang cũng không khác là mấy. Mỗi ngày trước khi đi đều dặn người nhà phải chuẩn bị hậu sự sẵn, chỉ lo một đi không trở lại.
Cho nên hiện tại trong triều đình những viên quan còn lại đều là mãnh nhân, đã vượt qua được còn sợ không có vinh hoa phú quí? Người có học cũng là những nhân vật rất tàn nhẫn.
Tiêu Phàm cũng không có lá gan lớn như vậy, Chu Nguyên Chương không để hắn làm quan đối với hắn mà nói thì không có gì tốt hơn, vả lại Tiêu Phàm cũng không cho rằng những lời vừa rồi của mình có bao nhiêu giá trị, kỳ thật cũng chỉ là tốn chút tâm tư là có thể nghĩ được.
Cùng hoàng đế thương nghị nhất định phải thuận theo thời thế. Tiêu Phàm chỉ cảm thấy những lời vừa nãy của mình không khiến cho Chu Nguyên Chương cảm thấy phản cảm đã là vạn hạnh rồi. Mặt khác, nếu Tiêu Phàm không theo kịp thời đại hướng về phía Chu Nguyên Chương mà thể hiện, kết cục khẳng định sẽ khác hẳn, hơn phân nửa sẽ bị lão Chu lôi đến giữa chợ chém đầu thị chúng.
Hoạn quan dẫn Tiêu Phàm thẳng đến trước cửa Thừa Thiên, sau đó liền xoay người trở về cung.
Lúc này đã giữa trưa, ánh mặt trời chói chang, Tiêu Phàm đứng ở bên ngoài cửa Thừa Thiên chốc lát, đột nhiên cả giận dậm chân:
- Không phải nói là còn có tặng phẩm sao? Đâu chứ?
Đây rõ ràng là do lão Chu hứa hẹn với hắn, kết quả là đi ra khỏi cửa cung vẫn không thấy gì, Tiêu Phàm tức thì vô cùng thất vọng, người ta đều nói:
- Quân vô hí ngôn- vậy mà hiện tại rõ ràng là hoàng đế nói mà không giữ lời, khiến cho Tiêu Phàm đối với thế giới này liền mất đi sự tin tưởng.
Khi phong quang thì mười mấy tên cẩm y quân vây quang, đưa hắn nghênh ngang tiến vào kinh.
Vậy mà bây giờ, thê thê thảm thảm lẻ loi đứng một mình, thân ảnh chán nản hiu quạnh, lão Chu sống thật là thiếu đức a, ngay cả phí đi đường cũng không cấp.
Tiêu Phàm than thở hướng phía bên ngoài đi đến, hắn dự định sẽ tìm một nhà xa mã, mướn một cỗ xe ngựa để quay về Giang Phổ, lần này hành trình vào kinh thật sự không thoải mái, hắn có cảm giác mình giống như một cuộn giấy vệ sinh, người ta dùng xong liền ném bỏ, lần sau lão Chu còn triệu kiến mình, hừ, hay là vẫn phải ngoan ngoãn đến vậy.
- Phanh.
Tiêu Phàm đang đầy bụng tức giận, cúi đầu đi đường thì đột nhiên không để ý liền đụng phải một người.
A
A
Hai người đụng nhau đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, Tiêu Phàm không ngừng xoa đầu, rõ ràng là bị đập vào lồng ngực của người kia.
- Ngươi đi đường dùng đầu để mở đường hả?
Người bị đụng trúng vô cùng bất mãn hỏi, ngữ khí lại mang theo vài phần tiếu ý.
Tiêu Phàm nhìn thẳng lên, đã thấy trước mặt hắn một gã trẻ tuổi, nhìn bộ dáng thì dường như là một cậu ấm, mặc một thân trường sam trắng tinh, bên hông đeo một khối ngọc bội màu bích lục, vẻ mặt ôn hòa, nụ cười ngọt ngào, hồn nhiên.
Chu Doãn Văn, Hoàng Thái Tôn tính cách khá tốt, được Chu Nguyên Chương nâng niu như bảo vật trong tay.
Phía sau hắn là hơn mười thị vệ cảnh giác nhìn xung quanh.
Chu Doãn Văn tay cầm một thanh chiết phiến, thỉnh thoảng lại đập vài cái vào lòng bàn tay, càng tang phần phong lưu, trong thời buổi đen tối lại có một công tử môi hồng răng trắng như vây đứng ngó nghiêng, khiến các cô nương đi ngang qua như tiểu tức phụ hai mắt đều tỏa sang nhìn sang, nếu gặp được ánh mắt của hắn trái tim các nàng liền như nai con chạy loạn.
Xem ra Chu Doãn Văn đợi hắn khá lâu ở trước cửa Thừa Thiên, sau khi nhìn thấy Tiêu Phàm nụ cười trên mặt của hắn so với vầng thái dương còn muốn rạng rỡ hơn.
Tiêu Phàm buồn cười hừ hừ vài tiếng, hắn không dám trêu gan Chu Nguyên Chương, nhưng hắn lại dám chọc tức Chu Doãn Văn.
Hắn hiện tại thấy họ Chu là đã không thoải mái.
Nhất là cái loại bộ dáng khoe khoang, phong lưu công tử là người mà hắn đặc biệt ghét, trời lạnh lại còn phe phẩy cái quạt, quả thực là bệnh mà.
- Ngươi như thế nào mà tới giờ mới đi ra? Hại ta đợi đến khổ.
Gã thanh niên phong lưu nào đó hồn nhiên không biết bị Tiêu Phàm khinh bỉ, còn hướng về hắn mà than phiền.
Tiêu Phàm hừ một tiếng, vừa định há mồm nói thì Chu Doãn Văn liền hưng phấn kéo tay áo hắn, nói:
- Tại Giang Phổ ngươi là địa chủ, hôm nay đến kinh sư hãy để ta làm chủ, đi, ta mời ngươi đi uống vài chén.
Được rồi, ngươi đã có lòng hiếu khách như vậy thì coi như là tha cho ngươi, nhân tiện tha thứ luôn cho lão gia gia của ngươi.
Dù chính nhân quân tử ăn của người cũng sẽ thành nhu nhược vậy.
Ra khỏi Thừa Thiên đi về phía tây, có một phố gọi là phủ phố đông, nha môn của Ứng Thiên phủ đóng trên con đường này, từ cổ đến nay, chỗ làm việc của chính phủ luôn ở vị trí phồn hoa, phủ phố Đông cũng không ngoại lệ, trên đường đi bắt gặp rất nhiều người bán hàng rong rao bán hàng, từng gánh hát rong dùng sức gõ đồng la, ở giữa không khí nhộn nhịp đông đúc đó an nhàn tản bộ, cảm thụ nhân sinh thế thái.
Tiêu Phàm cùng Chu Doãn Văn sóng vai đi tới, đám thị vệ không nhanh không chậm vây quanh bọn họ, ở phía trước cũng có thị vệ âm thầm mở đường.
Hai người đi được một lát liền dừng bước, ngẩng đầu lên liền thấy một tấm biển đề:
- Hội tân lâu- đứng sừng sững.
Chu Doãn Văn vỗ vỗ chiết phiến trong tay, cười nói:
- Chính là nơi này, đây là tửu lâu mới mở, ta đã tới hai lần, cảm giác không tệ, dường như không phải do người ở kinh sư mở.
Chu Doãn Văn tiến đến bên tai Tiêu Phàm thần bí hề hề nói:
- Nghe nói chủ nhân là một tuyệt sắc cô nương, bất quá cũng chỉ là nghe nói, chưa ai thấy qua chủ nhân kia, chưởng quỹ ở đây là một tiểu lão đầu.
Tiêu Phàm thở dài nói:
- Thái tôn điện hạ, ngươi là thái tôn a, trong lòng nên nghĩ đến quốc gia đại sự, như thế nào quan tâm đến những chuyện như thế?
Chu Doãn Văn ha ha cười, liền lôi kéo Tiêu Phàm đi vào Hội Tân Lâu.
Vừa vào cửa Tiêu Phàm liền phát giác ra có chút không thích hợp, đưa mắt nhìn bốn phía, đại đường bố trí vô cùng quen thuộc, bàn ăn ngay ngắn nhưng được đặt không có quy tắc, phía đông sườn là một cái đài được đắp rộng hai trượng đồng thời cũng có nữ tử mặt mộc nhưng xinh đẹp, có vài phần phong trần đi tới đi lui tiếp rượu cho khách nhân.
Chu Doãn Văn nhìn Tiêu Phàm chớp chớp mắt vài cái, cười nói:
- Thế nào? Có phải là cảm thấy rất quen thuộc không? Nói thực ra ta lần đầu đến còn tưởng rằng ngươi đã mở chi nhánh đến tận kinh sư a.
Tiêu Phàm lạnh nhạt cười cười, phương pháp tốt trong thời gian ngắn bị người khác bắt chước cũng không phải là gì kỳ quái lắm.
Chu Doãn Văn từ khi quen biết Tiêu Phàm liền thành thói quen mỗi khi đi ăn ở tiệm liền chọn đại đường, chỗ nhiều người để ngồi. Sau khi ngồi xuống liền tò mò nhìn đám người chung quanh, thỉnh thoảng còn dỏng lỗ tai lên để nghe xem đám thực khách đang bàn luận về cái gì, sau khi nghe được đề tài thú vị trên mặt hắn liền lộ ra vẻ vui sướng, ngây ngốc. vô cùng thuần khiết.
Hai người ngồi một lát, Chu Doãn Văn mới thỏa mãn quay đầu lại, nhìn Tiêu Phàm cười nói:
- Ta nghe nói ngươi đã ly khai Trần gia?
Tiêu Phàm sắc mặt tức thì có chút âm trầm, sau khi ly khai Trần gia hắn cũng không muốn nhắc lại đề tài này.
May mắn là Chu Doãn Văn là người có chút nhãn lực, thấy Tiêu Phàm nhếch miệng không nói gì cũng liền lập tức đổi đề tài.
- Vừa rồi ngươi tiến cung, Hoàng tổ phụ có hay không khen ngợi ngươi?
Chu Doãn Văn nhãn tình sáng lên hỏi.
Tiêu Phàm tức giận nghiến răng kèn kẹt tên gia hỏa này thật là ghê tởm a? Chỉ giỏi chọn đề tài làm người khác tứ giận, nếu không phải bốn phía cạnh hắn đứng đầy đám cao thủ thị vệ thì Tiêu Phàm thật sự rất muốn đánh mạnh lên đầu hắn một cái.
Tiêu Phàm xụ mặt nói:
- Ngươi thấy ta một mình từ hoàng cung đi ra, chẳng lẽ còn chưa rõ sao?
- Không khen ngươi?
Chu Doãn Văn dường như không tin. Tiêu Phàm thở dài nói
- Ta vốn tưởng hoàng thượng nhất định sẽ khen ta, đáng tiếc lúc ấy lại bị một trung niên đại thúc ở bên cạnh phá đám, đám người đó vô cùng khó chịu, hễ ta nói cái gì bọn họ liền phản đối cái đó, ta thật sự không hiểu, tại sao đám người đó lại muốn làm khó ta như vậy?
- Hai người đó là ai?
Tiêu Phàm lắc đầu, mãi cho đến khi ly khai hoàng cung hắn cũng không rõ thân phận hai người đó, bất quá chỉ cần suy luận một chút, mình hiển nhiên là chính nhân quân tử mà đối nghịch với chính nhân quân tử rõ ràng là kẻ xấu, cái này gọi là chính tà bất lưỡng lập a.
Tiêu Phàm vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, khẽ biến nói với Chu Doãn Văn:
- Tuy rằng không biết hai người đó tên gọi là gì, nhưng có thể khẳng định bọn họ là người xấu, tương lai nếu gặp phải bọn họ, ngươi nhất định phải giúp ta đánh chúng.
Chu Doãn Văn hưng phấn gương mặt ửng đổ, hắn từ nhỏ sinh ra ở chốn thâm cung vì thế đối với những gì có liên quan đến bạo lực thì thập phần hứng thú.
Chu Doãn Văn hung hăng gật đầu, mặt đỏ lên lớn tiếng nói:
- Hảo, nhất định phải đánh bọn họ.
Tiêu Phàm trong lòng thầm vui vẻ, làm cho một người bản tính hiền lành nhân hậu như thái tôn điện hạ thành một kẻ thích bạo lực, ưa đánh nhau khiến cho hắn có cảm giác thoải mái vì thành công.
Đám tiểu nhị lúc này đã bưng tới đồ nhắm, hai người lịch sự chạm cốc với nhau, sau đó nâng cốc uống một ngụm.
Hai người đều là hạng người tửu lượng không cao,vì thế khi uống rượu với Chu Doãn Văn hắn cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều khi phải uống cùng Tào huyện thừa.
- Hoàng tổ phụ của ngươi rốt cục là có ý gì? Triệu kiến ta từ xa đến, nói mấy câu liền đuổi ta đi, ta đến giờ còn chưa hiểu được, ai cũng nói thiên ý khó dò, cái này thật sự không khỏi quá khó đi?
Uống đươc ba chén rượu, Tiêu Phàm bắt đầu càu nhàu.
Chu Doãn Văn xấu xa cười, nói:
- Kỳ thật ngươi còn chưa tiến cung ta đã biết được dụng ý của Hoàng tổ phụ.
- Dụng ý gì?
Chu Doãn Văn ngay lưng lên, tay phải vuốt vuốt dưới cằm giả bộ thanh âm già nua, bắt chước Chu Nguyên Chương nói:
- Người trẻ tuổi vẫn là cần phải tôi luyện, sắt không rèn, ngọc không giũa thì làm sao có thể thành châu báu?
Tiêu Phàm bĩu môi nói:
- Thôi đi, ta tôi luyện chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Từ việc ở trên phố xin cơm đến những việc khác đều đã khải qua, nếu ta là khối ngọc thì chẳng phải đã bị tôi luyện đến thành bột phấn rồi sao.
Chu Doãn Văn cười nói:
- Ý của Hoàng tổ phụ chính là muốn ngươi có chút công danh sau đó mới ban thưởng.
- Tiêu Phàm mở to mắt nói:
- Cái gì công danh?
- Ít nhất cũng phải xuất thân tú tài, từ khi ta biết đọc đến nay trừ vài vị hồng học bác nho bên ngoài ra thì không có một ai bạch thân mà có thể làm quan, luật Đại Minh đã có quy định, chỉ có tiến sĩ hoặc cử tử có công danh mới có chức vị, pháp lệnh này là do Hoàng tổ phụ tự mình lập ra, không thể vì ngươi mà phá hỏng được, ngươi nếu thi đỗ tú tài thì có thể xem như có công danh, khi đó Hoàng tổ phụ sẽ ban thưởng cho ngươi, xuất thân tiến sĩ ngươi liền thuận lý thành chương, đám đại thần trong triều cho dù có thắc mắc cũng không dám nói.
Tiêu Phàm vẻ mặt giật mình chỉ vào mũi mình nói:
- Ta? Thi tú tài? Đùa gì vậy, không thi, không thi, ta làm gì có bổn sự đó.
Đùa dai a, tới thế giới này lâu như vậy mặt chữ hắn còn chưa nhận hết, đừng nói đến kinh thư, sử sách, hiện tại Tiêu Phàm có thể coi như một kẻ bán mù chữ, thi tú tài ư? Chu Nguyên Chương thật là khôi hài mà.
Chu Doãn Văn cố nén cười, nói:
- Không thi không được, đây cũng không phải là nói chuyện với ngươi mà Hoàng tổ phụ đã chính thức hạ thánh chỉ, ngươi phải thi, Hoàng tổ phụ nói nếu ngươi không qua được, thì sẽ hỏi tội.
Tiêu Phàm:…
Lão Chu đây rõ ràng là muốn hại chết lão tử mà.
Thấy Tiêu Phàm hai mắt buồn khổ, bộ dáng ủ dột, Chu Doãn Văn nhịn không được, cười ha hả.
- Cười đi, cứ cười nhiều vào, sau khi cười xong ta sẽ cho ngươi chứng kiến người đầu tiên vì trốn tránh thi cử mà biến mất nơi chân trời góc biển.
Tiêu Phàm hung hăng vừa rót rượu vừa nói.
Chu Doãn Văn ngừng cười, nhìn Tiêu Phàm nháy mắt nói:
- Ngươi ngốc a, có ta giúp ngươi thì ngươi còn lo gì không đỗ tú tài, đừng nói là tú tài cho dù ngươi muốn làm Trạng Nguyên cũng không khó.
Tiêu Phàm mở to mắt nhìn hắn:
- Có ý gì? Ngươi dự định sẽ giúp ta thế nào?
Chu Doãn Văn trên mặt hiện lên vài phần ngạo nghễ:
- Đương triều Hoàng thái tôn muốn ai thành tú tài thì người đó sẽ thành, chuyện này ngươi yên tâm cứ giao cho ta, ta hôm trước đã phân phó cho người khác để lấy thân phận học trò cho ngươi, đầu xuân sang năm ngươi sẽ tham gia viện thí. Bất quá Hoàng tổ phụ đã biết ngươi vì thế kỳ thi viến thí năm sau Hoàng tổ phụ hơn phân nửa sẽ muốn xem bài thi của ngươi, cái đó cũng không quan trọng lắm, ta sẽ mời giúp ngươi một đại tài tử để làm hộ, ngươi cái gì cũng không cần lo, chỉ việc chờ.
Tiêu Phàm chấn động nói:
- Ngươi đường đường là Hoàng thái tôn mà lại làm việc rối loạn kỷ cương như vậy?
Chu Doãn Văn ngây người ra một lúc, sau đó lộ ra thần sắc xấu hổ:
- Tử viết- Quân tử chu nhi bất bỉ * , ta gần đây lại biến thành người xấu như vậy, quả thật hổ thẹn với thánh nhân.-
( * Quân tử chu nhi bất bỉ : quân tử thân với khắp mọi người mà không tư lợi riêng).
Ai ngờ Tiêu Phàm căn bản không cho hắn thời gian hạ đài, ngược lại thần tình hưng phấn nói:
- Nếu đơn giản như vậy thì ngươi hãy giúp ta giật giải Trạng Nguyên đi, ta vô cùng thích cái cảm giác cưỡi ngựa đỏ, mặc áo hoa đi giữa đường cái.
Vẻ mặt xấu hổ của Chu Doãn Văn liền biến mất, hai mắt mở to nhìn hắn sau đó nghiêm túc nói:
- Trước kia ngươi đã nói một câu, hiện tại câu nói đó vô cùng thích hợp đối với ngươi.
- Lời nào?
- Cho ngươi một chút ánh sáng mặt trời, ngươi liền phát sáng.
Sự tình thi thố được giải quyết khiến cho Tiêu Phàm nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhưng sầu cũ chưa qua, ưu tư mới đã đến.
Hắn phát hiện ra Chu Nguyện Chương đối với mình đủ tàn nhẫn, nếu không trả lời được vấn đề liền chém đầu, thi không đỗ tú tài liền vấn tội.
Tại thời đại này làm quan dưới tay hoàng đế tỷ lệ rơi đầu là rất lớn, Tiêu Phàm tin rằng vận khí của mình sau này chỉ sợ sẽ không tốt như vậy nữa.
Nếu tính theo thời gian thì Chu Nguyên Chương đại khái còn không đến hai năm tuổi thọ. Hiện tại chỉ cầu mong hai năm này tránh mặt được Chu Nguyên Chương, mỗi lần gặp hắn so với đi thăm quỷ môn quan cũng không sai biệt lắm, sống được đã là một sự may mắn thần kỳ.
Hai người hết chén này đến chén khác, đột nhiên Chu Doãn Văn chỉ vào đài gỗ trong đại đường cười nói:
- Mau mau nhìn, có đồ chơi tốt, thứ này xem như phong cảnh của kinh sư, thật không biết kẻ điên nào nghĩ ra a, ha ha.
Tiêu Phàm ngẩn người, quay đầu nhìn lên trên đài, đã thấy năm cô nương bước lên trên đài mỉm cười nhìn đám thực khách trong nội đường, tiếp theo một tiếng đồng la kêu vang, đám cô nương chợt như điên như dại vặn vẹo cơ thể, nhảy nhót, cuối cùng cùng mở miệng ca hát.
- Nếu đói bụng chớ lo buồn phiền, đã có ở đây Hội Tân Lâu.
- Hoan nghênh quang lâm Hội Tân Lâu, Hội Tân Lâu thanh xuân lâu, hữu nghị lâu.
- Phốc!!!
Tiêu Phàm vừa uống một ngụm rượu liền phun thẳng vào mặt Chu Doãn Văn.
Cái này? Thật đáng hận a.
Chu Doãn Văn sắc mặt phi thường trấn định, đưa bàn tay run run lên lau mặt, sau đó dùng ánh mắt u oán nhìn Tiêu Phàm.
- Hai lần, ngươi đã phun vào mặt ta hai lần.
Danh sách chương