"Bảo bối,em đang làm gì ở đây vậy?".
Mọi người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn về phía nơi phát ra giọng nói thâm thúy mê hoặc đó.Một người đàn ông tuấn mị trẻ trung,trên người mặt một bộ âu phục màu đen lịch lãm.Ánh mắt lạnh nhạt lười biếng nhìn về đám đông phía trước,môi mỏng hơi nhếch lên cười như không cười nhìn đám người nào đó nói:"Xin chào mọi người hân hạnh làm quen".
"Cô Jelly vị này là...?".Đám phóng viên không nhịn được,tò mò hỏi.
"Anh ấy là vị hôn phu của tôi Triệu Hàn Lâm".Lương Thái Ngọc nhìn đám phóng viên nói,sau đó liền đi tới khoác tay Triệu Hàn Lâm,nhẹ nhàng trách móc:"Sao lâu như vậy mới đến thăm em?"
Người đàn ông nào đó đưa bàn tay ra ôm lấy eo nhỏ của cô,tà tứ nói:"Anh rất bận,xong việc liền lập tức tới thăm em còn chưa kịp ăn uống nữa đấy".
"Thật sao?Ai tin anh chứ!"Lương Thái Ngọc tay nhỏ khẽ đánh vào ngực hắn nói.
"Bảo bối chỗ này là chỗ đông người a"Triệu Hàn Lâm cười gian xảo nhắc nhỡ cô ở đây còn rất nhiều người đang nhìn.
Ho khan vài tiếng,Lương Thái Ngọc nhìn phóng viên nói:"Hàn Lâm mới chính là người đàn ông mà Jelly tôi yêu nhất mong các vị sau này đừng hiểu lầm,nói linh tinh,tôi không muốn để anh ấy hiểu lầm".
Cõi lòng của người nào đó tan nát ra từng mảnh,người đàn ông đó là người mà cô yêu sao?Vậy còn hắn,hắn là gì của cô chứ? Triệu Hàn Lâm nhìn cô,sau đó mỉn cười tà mị:"Bảo bối yên tâm,anh rất tin tưởng em".
"Nhưng em cũng không muốn để người khác hiểu lầm".Cô cố tình nhấn mạnh nói.
Tâm người nào đó chợt lạnh...phải hắn đã hiểu lầm.Hắn đã hiểu lầm rằng cô yêu hắn. Hiểu lầm hắn đã tìm được người hắn yêu..Thật sai lầm,đúng là sai lầm.
"Người khác nghĩ thế nào kệ họ,chỉ cần em luôn yêu anh là được".Triệu Hàn Lâm nhẹ đáp,con ngươi đen khẽ lướt qua người đàn ông phía trước thấy sắc mặt người nào đó đã tái nhợt.Hắn khẽ cười,đi lên phía trước đối với người nào đó nói.
"Anh đây có phải là Lãnh tiên sinh?"
"Phải"Lãnh Ngạo Thiên lạnh lùng đáp.Không thể che dấu được sự giận dữ và đau đớn trên mặt,mà tất nhiên những thứ này người thông minh như Triệu Hàn Lâm làm sao không biết được chứ?
"Lãnh tiên sinh hân hạnh làm quen,sau này mong anh chiếu cô cho vị hôn phu của tôi nhiều hơn".Hắn vừa nói vừa cố tình nhấn mạnh chữ "vị hôn phu".Triệu Hàn Lâm chính là muốn cho người nào đó biết Lương Thái Ngọc chính là người phụ nữ của hắn a!Là hoa đã có chủ!
Lãnh Ngạo Thiên xanh mặt,lúc này người phụ nữ nào đó cũng không rảnh rỗi lại tiếp tục châm dầu vào lửa.
"Lãnh Ngạo Thiên anh lại vì một người phụ nữ đã sắp có gia đình mà bỏ tôi, bỏ cốt nhục của!Thật quá đáng!Đồ vô lương tâm!!"Huỳnh Ngọc Hinh điên cuồng la hét.
"Cô câm miệng lại cho tôi!"Hắn rít lạnh nhìn cô cảnh cáo.Người phụ nữ sắp có gia đình?Không thể nào,cô là của hắn,không cho phép ai đụng vào.
"Vị tiểu thư này,sao cô lại nói giống như Jelly ngoại tình vậy,mong cô nên chỉnh lại lời nói của mình một chút đi".Triệu Hàn Lâm cau mày,người phụ nữ này thật ồn ào.
"Anh không có ở đây làm sao biết được cô ấy có phản bội mình hay không?".Huỳnh Ngọc Hinh đã vì ghen tuông mù quán mà mất hết lý trí,liên tục công kích người khác.
"Tôi không ở đây,nhưng mọi việc xảy ra của cô ấy tại nơi này tôi điều biết",Triệu Hàn Lâm nhìn cô kiên định đáp.
"Hứ!Anh có chắc cô ta không làm gì phản bội anh không?".
"Tất nhiên".Hắn thản nhiên nói.Suy nghĩ một lúc lâu,liền bổ sung thêm:"Bởi vì,cô ấy là người phụ nữ của tôi "
Người phụ nữ của hắn??Lãnh Ngạo Thiên trời sinh tính nhẫn nại của hắn rất tốt,nếu không lúc nảy hắn thật sự không kìm chế được mà ngã quỵ.Người con gái mà hắn thật lòng yêu thương lại là người phụ nữ của kẻ khác thử hỏi làm sao hắn có thể chấp nhận được....
Lương Thái Ngọc cũng như bao người khác đều bất ngờ trước câu nói này của Triệu Hàn Lâm.Hắn có biết cái câu"Người phụ nữ của tôi"có bao nhiêu ám muội hay không hả?Tên này cũng quá rảnh rồi,nhanh chống ngăn cản...
"Hàn Lâm được rồi,đừng nói nữa chỉ cần hai chúng ta yêu nhau,tin tưởng nhau là được".Nếu còn không ngăn cản,cô thật không dám nghĩ chuyện này sẽ chuyển biến tệ thế nào nữa...
"Bảo bối anh chỉ muốn cho cả thế giới này biết anh yêu em nhiều như thế nào, tin tưởng em như thế nào thôi ".Triệu Hàn Lâm vô tội nhìn cô nói.
"Anh...".Lương Thái Ngọc nhìn gương mặt tuấn mị mà gian xảo trước mắt không khỏi có hơi bối rối.Mặc dù họ quen nhau không lâu nhưng người đàn ông trước mắt này đúng là có sức mê hoặc kì lạ đối với phụ nữ nha!Cô một chút nữa thì đã lầm tưởng những lời anh nói là thật....
"Sao vậy không tin lời của anh à?".Hắn cúi người nhỏ nhẹ bên tai cô nói.
Lương Thái Ngọc cảm thấy da gà của mình dựng thẳng lên.Triệu Hàn Lâm chết tiệt!Đừng có dùng cái giọng điệu đó nói chuyện với cô.Nếu không phải ở đây có nhiều phóng viên cô thật sự muốn đẫy hắn ra rồi chửi vào mặt hắn!
"Không có em tin tưởng anh,anh nói gì em điều tin".Cắn răng nhịn xuống lời chưa kịp chửi,cô ngượng ngùng đáp.
"Bảo bối em đang xấu hổ sao?".Hắn xấu xa nhìn cô nói.
Mẹ nó!Tên đần nhà anh!!! Biết rồi còn hỏi! Cô xém tí nữa nhịn không được mà quay ra mắng.Người đàn ông này thật biết cách khiêu khích người khác.
"Em đói rồi,chúng ta đi ăn đi".Cô nhìn hắn có chút mất tự nhiên nói.
"Được".Hắn nhẹ nhàng đồng ý.Đưa tay ôm cô vào lòng sau đó nhìn đám phóng viên nói:"Các vị bà xã tương lai của tôi đang xấu hổ,nên tôi phải đưa cô ấy đi ăn rồi.Hẹn gặp lại ".Nói xong họ cũng không quay đầu lại mà khoác tay đi về phía chiếc xe đắt tiền đằng kia rời đi.
Một luồng gió lạnh thổi qua,họ thở dài nhìn theo bóng của chiếc xe thể thao nọ.Hết chuyện vui rồi...nên về thôi!Đám phóng viên cứ như vậy lần lưnợt rời đi.
Lãnh Ngạo Thiên bất động,tâm lạnh lẽo,tay sớm đã nắm chặt thành quả đấm.
"Anh thật đáng thương!"Huỳnh Ngọc Hinh khinh bỉ liếc anh một cái,bỏ một lại một câu liền rời đi.
Người nào đó ngã quỵ xuống mặt đất.Ánh mắt tràn đấy tuyệt vọng cùng đau xót.Phải!Hắn thật rất đáng thương!Hắn cảm nhận được...trong một khoảng khắc...hắn đã mất tất cả.Tình yêu lẫn sự nghiệp...
Mọi người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn về phía nơi phát ra giọng nói thâm thúy mê hoặc đó.Một người đàn ông tuấn mị trẻ trung,trên người mặt một bộ âu phục màu đen lịch lãm.Ánh mắt lạnh nhạt lười biếng nhìn về đám đông phía trước,môi mỏng hơi nhếch lên cười như không cười nhìn đám người nào đó nói:"Xin chào mọi người hân hạnh làm quen".
"Cô Jelly vị này là...?".Đám phóng viên không nhịn được,tò mò hỏi.
"Anh ấy là vị hôn phu của tôi Triệu Hàn Lâm".Lương Thái Ngọc nhìn đám phóng viên nói,sau đó liền đi tới khoác tay Triệu Hàn Lâm,nhẹ nhàng trách móc:"Sao lâu như vậy mới đến thăm em?"
Người đàn ông nào đó đưa bàn tay ra ôm lấy eo nhỏ của cô,tà tứ nói:"Anh rất bận,xong việc liền lập tức tới thăm em còn chưa kịp ăn uống nữa đấy".
"Thật sao?Ai tin anh chứ!"Lương Thái Ngọc tay nhỏ khẽ đánh vào ngực hắn nói.
"Bảo bối chỗ này là chỗ đông người a"Triệu Hàn Lâm cười gian xảo nhắc nhỡ cô ở đây còn rất nhiều người đang nhìn.
Ho khan vài tiếng,Lương Thái Ngọc nhìn phóng viên nói:"Hàn Lâm mới chính là người đàn ông mà Jelly tôi yêu nhất mong các vị sau này đừng hiểu lầm,nói linh tinh,tôi không muốn để anh ấy hiểu lầm".
Cõi lòng của người nào đó tan nát ra từng mảnh,người đàn ông đó là người mà cô yêu sao?Vậy còn hắn,hắn là gì của cô chứ? Triệu Hàn Lâm nhìn cô,sau đó mỉn cười tà mị:"Bảo bối yên tâm,anh rất tin tưởng em".
"Nhưng em cũng không muốn để người khác hiểu lầm".Cô cố tình nhấn mạnh nói.
Tâm người nào đó chợt lạnh...phải hắn đã hiểu lầm.Hắn đã hiểu lầm rằng cô yêu hắn. Hiểu lầm hắn đã tìm được người hắn yêu..Thật sai lầm,đúng là sai lầm.
"Người khác nghĩ thế nào kệ họ,chỉ cần em luôn yêu anh là được".Triệu Hàn Lâm nhẹ đáp,con ngươi đen khẽ lướt qua người đàn ông phía trước thấy sắc mặt người nào đó đã tái nhợt.Hắn khẽ cười,đi lên phía trước đối với người nào đó nói.
"Anh đây có phải là Lãnh tiên sinh?"
"Phải"Lãnh Ngạo Thiên lạnh lùng đáp.Không thể che dấu được sự giận dữ và đau đớn trên mặt,mà tất nhiên những thứ này người thông minh như Triệu Hàn Lâm làm sao không biết được chứ?
"Lãnh tiên sinh hân hạnh làm quen,sau này mong anh chiếu cô cho vị hôn phu của tôi nhiều hơn".Hắn vừa nói vừa cố tình nhấn mạnh chữ "vị hôn phu".Triệu Hàn Lâm chính là muốn cho người nào đó biết Lương Thái Ngọc chính là người phụ nữ của hắn a!Là hoa đã có chủ!
Lãnh Ngạo Thiên xanh mặt,lúc này người phụ nữ nào đó cũng không rảnh rỗi lại tiếp tục châm dầu vào lửa.
"Lãnh Ngạo Thiên anh lại vì một người phụ nữ đã sắp có gia đình mà bỏ tôi, bỏ cốt nhục của!Thật quá đáng!Đồ vô lương tâm!!"Huỳnh Ngọc Hinh điên cuồng la hét.
"Cô câm miệng lại cho tôi!"Hắn rít lạnh nhìn cô cảnh cáo.Người phụ nữ sắp có gia đình?Không thể nào,cô là của hắn,không cho phép ai đụng vào.
"Vị tiểu thư này,sao cô lại nói giống như Jelly ngoại tình vậy,mong cô nên chỉnh lại lời nói của mình một chút đi".Triệu Hàn Lâm cau mày,người phụ nữ này thật ồn ào.
"Anh không có ở đây làm sao biết được cô ấy có phản bội mình hay không?".Huỳnh Ngọc Hinh đã vì ghen tuông mù quán mà mất hết lý trí,liên tục công kích người khác.
"Tôi không ở đây,nhưng mọi việc xảy ra của cô ấy tại nơi này tôi điều biết",Triệu Hàn Lâm nhìn cô kiên định đáp.
"Hứ!Anh có chắc cô ta không làm gì phản bội anh không?".
"Tất nhiên".Hắn thản nhiên nói.Suy nghĩ một lúc lâu,liền bổ sung thêm:"Bởi vì,cô ấy là người phụ nữ của tôi "
Người phụ nữ của hắn??Lãnh Ngạo Thiên trời sinh tính nhẫn nại của hắn rất tốt,nếu không lúc nảy hắn thật sự không kìm chế được mà ngã quỵ.Người con gái mà hắn thật lòng yêu thương lại là người phụ nữ của kẻ khác thử hỏi làm sao hắn có thể chấp nhận được....
Lương Thái Ngọc cũng như bao người khác đều bất ngờ trước câu nói này của Triệu Hàn Lâm.Hắn có biết cái câu"Người phụ nữ của tôi"có bao nhiêu ám muội hay không hả?Tên này cũng quá rảnh rồi,nhanh chống ngăn cản...
"Hàn Lâm được rồi,đừng nói nữa chỉ cần hai chúng ta yêu nhau,tin tưởng nhau là được".Nếu còn không ngăn cản,cô thật không dám nghĩ chuyện này sẽ chuyển biến tệ thế nào nữa...
"Bảo bối anh chỉ muốn cho cả thế giới này biết anh yêu em nhiều như thế nào, tin tưởng em như thế nào thôi ".Triệu Hàn Lâm vô tội nhìn cô nói.
"Anh...".Lương Thái Ngọc nhìn gương mặt tuấn mị mà gian xảo trước mắt không khỏi có hơi bối rối.Mặc dù họ quen nhau không lâu nhưng người đàn ông trước mắt này đúng là có sức mê hoặc kì lạ đối với phụ nữ nha!Cô một chút nữa thì đã lầm tưởng những lời anh nói là thật....
"Sao vậy không tin lời của anh à?".Hắn cúi người nhỏ nhẹ bên tai cô nói.
Lương Thái Ngọc cảm thấy da gà của mình dựng thẳng lên.Triệu Hàn Lâm chết tiệt!Đừng có dùng cái giọng điệu đó nói chuyện với cô.Nếu không phải ở đây có nhiều phóng viên cô thật sự muốn đẫy hắn ra rồi chửi vào mặt hắn!
"Không có em tin tưởng anh,anh nói gì em điều tin".Cắn răng nhịn xuống lời chưa kịp chửi,cô ngượng ngùng đáp.
"Bảo bối em đang xấu hổ sao?".Hắn xấu xa nhìn cô nói.
Mẹ nó!Tên đần nhà anh!!! Biết rồi còn hỏi! Cô xém tí nữa nhịn không được mà quay ra mắng.Người đàn ông này thật biết cách khiêu khích người khác.
"Em đói rồi,chúng ta đi ăn đi".Cô nhìn hắn có chút mất tự nhiên nói.
"Được".Hắn nhẹ nhàng đồng ý.Đưa tay ôm cô vào lòng sau đó nhìn đám phóng viên nói:"Các vị bà xã tương lai của tôi đang xấu hổ,nên tôi phải đưa cô ấy đi ăn rồi.Hẹn gặp lại ".Nói xong họ cũng không quay đầu lại mà khoác tay đi về phía chiếc xe đắt tiền đằng kia rời đi.
Một luồng gió lạnh thổi qua,họ thở dài nhìn theo bóng của chiếc xe thể thao nọ.Hết chuyện vui rồi...nên về thôi!Đám phóng viên cứ như vậy lần lưnợt rời đi.
Lãnh Ngạo Thiên bất động,tâm lạnh lẽo,tay sớm đã nắm chặt thành quả đấm.
"Anh thật đáng thương!"Huỳnh Ngọc Hinh khinh bỉ liếc anh một cái,bỏ một lại một câu liền rời đi.
Người nào đó ngã quỵ xuống mặt đất.Ánh mắt tràn đấy tuyệt vọng cùng đau xót.Phải!Hắn thật rất đáng thương!Hắn cảm nhận được...trong một khoảng khắc...hắn đã mất tất cả.Tình yêu lẫn sự nghiệp...
Danh sách chương