"Bịch" một tiếng, đóa hoa mẫu đơn màu tím ban nãy còn vô cùng hòa hợp nay đã rơi xuống bậc thềm, lăn vài vòng khiến nó thoáng chốc dính đầy bụi đất.
Nghiêm ma ma nhanh tay lẹ mắt xông đến đỡ Lưu Ly đứng dậy, chỉ thấy nàng tóc tai rối loạn, thái dương hình như đập vào cạnh bàn sưng đỏ lên, vốn cả người đã đầy mực rồi, giờ còn dính thêm bụi đất, đúng là chật vật đến không nói nên lời.
San Hô hơi ngẩn người, lúc Lưu Ly đi ngang qua mặt nàng ta, nàng ta đưa chân ra chẳng qua là theo bản năng, thế nhưng mấy năm nay Lưu Ly chưa từng ngã một cách thê thảm như thế này, nàng ta vốn dĩ phải vui mới đúng chứ, nhưng mà đối diện với ánh mắt như muốn giết người của bà cô, trong lòng nàng ta lại thấy sợ hãi, lúng túng đưa tay ra muốn đỡ, Lưu Ly đã được Nghiêm ma ma dìu rời khỏi đình.
Khố Địch thị thật sự rất muốn đỡ trán than trời, nhưng đối diện với ánh mắt của bảy tám người hoặc đang vui sướng trên nổi đau của người khác, hoặc đang ngây ngốc đứng đó, lại giương mắt nhìn thấy mấy bóng người bên lầu các đối diện đang chỉ chỉ trỏ trỏ, bà ta liền biết mọi việc đã không thể cứu vãn, chỉ đành quát một tỳ nữ, "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau thu dọn cho ta!"
Hách Thất nương chậm chạp tiến lại gần, cười nói với Khố Địch thị, "Chị không đi xem cháu gái mình thế nào à?"
Khố Địch thị cười gượng nhìn lại bà ta, lạnh nhạt nói, "Không dám phiền A Hách cô quan tâm," rồi ngẩng đầu nhìn quanh, lại than thở, "xem ra hội thi hoa hôm nay, Vệ cô nương xếp đầu rồi."
Nụ cười trên mặt Hách Thất nương nhất thời cứng lại.
Trên lầu các cách đó không xa, Bùi Viêm sắc mặt trầm xuống, Trình Vụ Đĩnh lắc đầu than rằng, "Quả thật là minh thương thì dễ tránh, còn ám tiễn thì khó phòng mà, thảo nào mà thánh nhân thường nói nữ tử và tiểu nhân đều khó nuôi!"
Lạc Tân Vương vì nghe thấy dưới đình có tiếng hét nên mới chạy đến cửa sổ nhìn thử, thì thấy mỹ nhân ban nãy mình còn muốn làm thơ vịnh đã biến thành người đất, lại không biết được nội tình thế nào, vội hỏi, "Lời của anh Trình là có ý gì?"
Trình Vụ Đĩnh cười bảo, "Trình tôi cũng luyện được chút nhãn lực, nếu tôi không nhìn lầm, mực kia là do tỳ nữ nọ cố tình làm đổ vào người nàng ấy, còn bị ngã là do cô gái cài mẫu đơn màu hồng kia ngáng chân."
Lạc Tân Vương không biết lý do thực sự của hội thi hoa lần này, tò mò hỏi, "Sao lại như vậy? Họ đâu có thù oán gì với nhau?"
Trình Vụ Đĩnh đã có tính toán trong lòng, chỉ cười nhìn Bùi Viêm mà không nói, sắc mặt Bùi Viêm lại càng trầm trọng hơn, quay đầu ngồi xuống uống một ngụm rượu sắc mặt mới dần hòa hoãn, rồi cùng với mấy người Trình Vụ Đĩnh và Lạc Tân Vương bàn luận việc làm thơ.
Qua một lúc, trong lòng hắn vẫn có chút bất an, thừa lúc không ai đề ý chạy ra ngoài.
Lúc này Lưu Ly đã vào phòng của Khố Địch thị thay y phục, rửa lại mặt mũi, chải tóc, chỗ bị xước trên trán cũng dùng tóc mái miễn cưỡng che đi.
Nghiêm ma ma bình tĩnh quan sát nửa ngày mới gật gật đầu, "Khi cô Cả trở lại phải nhớ cẩn thận một chút." Lưu Ly cười khổ nói, "Còn có thể trở lại sao? Lưu Ly thật không còn mặt mũi nào quay lại đó nữa!" Nghiêm ma ma lạnh nhạt nói, "Cô Cả cứ nghe theo sự sắp xếp của phu nhân là được!"
Lưu Ly đành gật đầu, lúc cùng Nghiêm ma ma quay trở về đình, bước chân khập khiễng, đôi chân mày của Nghiêm ma ma càng nhíu chặt hơn.
Rời khỏi viện, đi về phía Nam một lúc chính là bờ hồ, Lưu Ly càng đi càng khó coi, vừa đúng lúc đi ngang qua một bụi cây sum xuê, Nghiêm ma ma muốn để Lưu Ly nghỉ một lát, bà ta đi hỏi ý kiến của Khố Địch thị trước, nào ngờ lại nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đang cúi đầu tựa như ngắm nhìn bụi hoa thược được mới nở, nghe thấy tiếng động hắn ta mới xoay người lại, thần sắc nghiêm trọng nhìn hai người họ, Nghiêm ma ma hốt hoảng vội vã tươi cười nói, "Cậu Hai"
Lưu Ly giật mình, bỗng nhiên nhận ra người kia mình cũng từng gặp hôm ở Từ Ân tự, còn nhớ lúc đó hắn nghiêm khắc trách móc Bùi Như Trác "Sao phải chấp nhất với hạng hồ cơ", lại nghe thấy Nghiêm ma ma bên cạnh mình gọi một tiếng "Cậu Hai", nàng lại càng hồi hộp.
Thực ra ban nãy Bùi Viêm đã thấy Lưu Ly từng bước khập khiễng đi qua nhìn rất khó chịu, trong lòng không được vui, lúc này lại thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng, không biết vì sao lại cảm thấy hơi hơi thú vị, nhưng vẫn sa sầm mặt tiến lên vài bước, nói với Nghiêm ma ma, "Đây là khách được mời đến hôm nay à? Nếu đã bị thương, sao không cho người đưa về đi?"
Nghiêm ma ma cứng họng, thực sự không ngờ rằng cậu Hai thường ngày không hỏi đến việc trong nhà này sao hôm nay đột nhiên lại đi chú ý đến chuyện cỏn con này chứ.
Bùi Viêm sắc mặt càng lạnh, nhàn nhạt nói, "Sao còn không đi chuẩn bị xe!"
Hắn bẩm sinh tính tình trầm mặc kiệm lời, từ xưa đến nay nói một là một hai là hai, Nghiêm ma ma không dám chậm trễ, vội vàng hành lễ nói, "Lão nô đi ngay." Rồi lại nói với Lưu Ly, "Cô Cả chờ một lát, lão nô đi gọi người đến dìu cô.", rồi xoay người chạy mất.
Nhìn theo bóng lưng của Nghiêm ma ma, rồi lại nhìn gương mặt nghiêm nghị của Bùi Nhị lang này, Lưu Ly chỉ cảm thấy với trí tuệ này của nàng chắc hôm nay không đủ dùng rồi, lòng đang thấp thỏm, không biết lúc này giữa việc làm bộ làm tịch nói tiếng cám ơn Cậu Hai và lùi về sau một bước tỏ vẻ cảnh giác thì cái nào mang lại hiệu quả hơn...!thì nghe thấy vị Bùi Nhị lang này đã trầm giọng nói, "Chuyện hôm nay Bùi tôi thật có lỗi."
Lưu Ly mở to hai mắt, nghi ngờ có phải lúc nãy mình giả vờ bị ngã diễn quá sức rồi chăng, mà giờ đây đầu óc không bình thường nên nghe nhầm: khó khăn lắm nàng mới làm ra được bộ dạng khiến thiên hạ chê cười này nha, hắn lại đi xin lỗi cái khỉ gì? Chẳng lẽ nào...!hắn cho rằng là hắn hại nàng bị người ta ám hại?
Lúc này Bùi Viêm đứng cách nàng không quá hai bước chân, thấy đôi mắt màu mâu trong veo đang ngơ ngẩn nhìn mình, ánh mắt trước tiên là có chút hoang mang, sau đó biến thành cảnh giác, một cơn gió nhẹ thổi qua để lộ vầng trán bị xước với vết xước rất nổi bật, hắn cảm thấy lồng ngực căng ra, bất giác thu lại ánh mắt, thấp giọng nói một câu, "Bùi tôi cáo từ", rồi nhanh chóng chạy đi.
Lưu Ly quay đầu nhìn theo bóng lưng đang gấp gáp rời khỏi của hắn ở cuối đường, nheo nheo mắt ------ Đây là tình hình gì vậy?
Không bao lâu sau, hai tỳ nữ đã chạy đến chỗ nàng, nhìn thấy Lưu Ly liền thở phào, rồi lại nhìn nàng một lượt mới tiến lên một phải một trái dìu lấy Lưu Ly, cười nói, "Phu nhân sai nô tỳ đến dìu cô Cả lên xe, nói là không cần phải cáo từ, mấy ngày nữa sẽ đến thăm cô." Nói rồi dìu nàng đi ra ngoài, vết thương trên chân Lưu Ly vốn dĩ có bảy tám phần là giả vờ, lúc này bị dìu đỡ đi cả một đoạn đường, thực sự không cần phải giả bộ nữa rồi.
Không bao lâu đã đến được trước cửa, xe ngựa lúc sáng đón nàng đã dừng ở đó, Nghiêm ma ma đứng bên cạnh vội rảo bước đón lấy nàng, tự tay đỡ nàng lên xe, một tỳ nữ nhanh nhẹn trải nệm lót, nệm tựa lưng cho nàng, Nghiêm ma ma và tỳ nữ còn lại cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống, có cảm giác Lưu Ly đột nhiên biến thành dồ dễ vỡ vậy.
Tình trạng kỳ dị này khiến lòng Lưu Ly ngứa ngáy, vội vàng hỏi Nghiêm ma ma rằng bà cô nhà mình đã nói những gì, Nghiêm ma ma chỉ nói, "Phu nhân lo cô Cả bị thương nên chậm chạp, bảo nô tỳ nhanh chóng đưa cô Cả về." Lưu Ly biết không hề đơn giản như vậy, đột nhiên nghĩ tới sau khi gặp được Bùi Nhị lang thì mọi việc đều trở nên vô lý, lòng liền nảy lên một cái, không nhịn được hỏi, "Người mà lúc nãy chúng ta gặp trên đường, chính là cậu Hai của quý phủ?"
Đôi mắt Nghiêm ma ma cười thành một đường chỉ, "Đúng là vậy!"
Lưu Ly hỏi xong, lại nhìn biểu cảm của Nghiêm ma ma, trong lòng đã mơ hồ tìm ra đáp án, sắc mặt bất giác trắng nhợt, chỉ đành tự an ủi mình, có lẽ vị Bùi Nhị lang kia chẳng qua là khách sáo mà thôi, làm người ta hiểu sai ý.
Nghĩ thế, lòng nàng cũng yên ổn hơn một chút.
Xe ngựa từ từ tiến vào thành, lại đến một y quán trước, y sư sau khi kiểm tra xương cốt cho Lưu Ly, nói rằng không sao, rồi lại kê một bình thuốc mỡ giảm đau tiêu sưng, Nghiêm ma ma cười híp mắt dìu Lưu Ly lên xe, đưa đến tận phòng chính nhà họ An rồi mới thôi.
Thạch thị thấy Lưu Ly lúc ra ngoài thì đẹp đẽ mà lúc về phải có người dìu đỡ nên rất kinh ngạc.
Khó khăn lắm mới dùng lời ngon ngọt tiễn Nghiêm ma ma đi rồi, vội vã kéo Lưu Ly lại hỏi, "Con làm sao vậy? Có nặng lắm không?"
Lưu Ly cười khổ lắc đầu, dứt khoát đi thêm mấy bước cho bà xem, Thạch thị lúc này mới niệm vài câu Phật kinh, nghe Lưu Ly giải thích rằng nàng giả vờ bị thương, rồi lại lắc đầu nói, "Con nhỏ này, dù con không muốn làm thiếp cho người ta thì cũng đâu cần phải thế này.
Con xem ma ma đó cẩn thận như vậy, cần gì dọa người ta thế chứ?"
Lưu Ly than thở, thực ra nàng cũng chỉ muốn diễn vai kẻ cạnh tranh thất bại phải bỏ chạy mà thôi, nhưng vấn để ở đây là, bây giờ người bị dọa ngược lại là nàng, cái này có tính là tự lấy đá đập vào chân mình không---- chắc là không đâu, nhất định không đâu!
Chỉ là một chút hy vọng nhỏ nhoi trong lòng nàng này, lại bị Khố Địch thị ngay hôm sau đánh cho tan tành mây khói.
Khố Địch thị tiến vào phòng nàng như một cơn gió, nắm lấy tay nàng đánh giá từ trên xuống dưới một hồi, rồi lại cười tươi như hoa vỗ vào tay nàng, " Con thật là may mắn quá! Cô vốn nghĩ là không thành rồi, nào ngờ cậu Hai đó lại nhìn trúng con, cô cho người nghe ngóng rồi, ý của cậu Hai cũng trúng hết tám chín phần rồi.
Con cứ chờ xem, trong vòng ba ngày, chắc chắn sẽ có tin tức chính xác."
Lưu Ly chỉ nhìn sắc mặt của bà ta là đã biết chuyện lớn không hay rồi, nghe xong mấy lời này như sét đánh ngang tai, ngây người không nói được lời nào.
Khố Địch thị cười bảo, "Đứa trẻ ngốc này, vui đến ngơ luôn rồi, cậu Hai con cũng từng gặp rồi mà, là một nhân tài đó! Tuy hiện tại chỉ là một quan cửu phẩm, nhưng với nhân phẩm và gia thế, sắp tới sẽ được thăng chức, không quá hai năm con cũng sẽ trở thành một quý nhân có phẩm cấp rồi! Con yên tâm, nhà họ Bùi sẽ phái người đến đưa lễ định công văn, đợi đến ngày lành sẽ có xe đến rước, tất cả đều theo cách thức của quý thiếp, sẽ không khiến con chịu thiệt thòi đâu."
Nhìn thấy Lưu Ly vẫn ngẩn ngơ, lại than thở, "Con yên tâm, chính thất của cậu Hai là một thục nữ danh môn, là chị gái của Thôi Ngọc Nương hôm qua con đã gặp, nhưng lại không cay nghiệt như nàng ta, chỉ cần con cung kính giữ lễ thì sẽ không bị ức hiếp."
Lưu Ly nhìn nụ cười trên mặt Khố Địch thị, trong lòng rối như tơ vò----- Lẽ ra ngay từ đầu nàng nên thà chết không đi, trước khi đi nàng nên ngã gãy chân cho rồi! Nàng quá tự tin vào tính toán của mình, cho rằng bị xấu mặt thì mọi thứ sẽ ổn thỏa, nhưng không ngờ lại xuất hiện tình huống thế này.
Thật đáng chết, sớm biết thế này, cho dù Bùi Như Trác kia có chỉ vào mũi nàng mắng ba đời tổ tông nhà nàng nàng cũng không nên đáp trả một câu.
Ba năm nhẫn nhịn chịu đựng, khổ tâm bày mưu tính kế, chẳng lẽ bị hủy trong một phút nhanh miệng thôi sao? Nàng đúng là nên vĩnh viễn giả câm thì tốt hơn!
Khố Địch thị thấy ánh mắt Lưu Ly mơ hồ, thần sắc bất định, lắc đầu cười, "Cô đi tìm cậu và cha con nói chuyện đây!" Nói rồi lại đi nhanh như một cơn gió.
Lưu Ly chán nản ngồi xuống, đoán thử xem tình hình bên đó thế nào ------- cậu mợ có thể giữ nàng lại, có thể vì nàng mà trở mặt với Khố Địch Diên Trung, nhưng không thể vì nàng mà đắc tội với gia tộc họ Bùi.
Nàng cũng không mặt mũi nào vì bản thân mà liên lụy đến họ được...!nhìn vào khuôn mặt với thần sắc hoang mang ở trong gương, nàng cười khổ: Nếu đã là họa do gương mặt này gây ra, có lẽ, chỉ cần hủy nó đi mới có thể trừ được mầm họa này.
Thứ nàng muốn không phải cơm ngon áo đẹp, hô mưa gọi gió, thứ nàng muốn chỉ là một chút tự do, một chút tôn nghiêm, được làm những việc mà nàng muốn, mà tất cả những thứ đó, căn bản không cần gương mặt này! Chỉ là...!việc này nàng cần phải tính toán lại, vẫn còn hai ngày, chắn chắn nàng sẽ tìm ra cách tốt nhất.
Ngồi ngây ngốc hơn nửa canh giờ, cũng đã đến trưa, nàng đứng dậy, nhấc mành trướng lên đi ra ngoài giống như ngày thường.
Thạch thị đã nghe tin, trong lòng cũng khó chịu nhưng không biết nên nói gì với Lưu Ly, thấy nàng đến nói là muốn đến chợ Tây như thường ngày, bà ngạc nhiên, vội nói, "Con nghỉ ngơi vài ngày đã."
Lưu Ly lắc đầu cười khổ, "Đi được thêm một ngày thì hay một ngày, mợ yên tâm, Lưu Ly tự có tính toán."
Thạch thị thở dài một hơi, "Con nghĩ thoáng được là tốt rồi, phụ nữ chúng ta đa phần đều không thể tự làm chủ được."
Lưu Ly lạnh nhạt gật đầu, Thạch thị gọi Tiểu Đàn đến đi cùng nàng, hai người vẫn đi đến tiệm in Như Ý ở chợ Tây như cũ.
Sử chưởng quầy nhìn thấy hai người họ lập tức ra đón, nói, "Đang định sai người đến báo cho cô Cả một tiếng thì cô đã đến rồi, vị Bùi Cửu lang kia chờ cô Cả đã lâu!".
Nghiêm ma ma nhanh tay lẹ mắt xông đến đỡ Lưu Ly đứng dậy, chỉ thấy nàng tóc tai rối loạn, thái dương hình như đập vào cạnh bàn sưng đỏ lên, vốn cả người đã đầy mực rồi, giờ còn dính thêm bụi đất, đúng là chật vật đến không nói nên lời.
San Hô hơi ngẩn người, lúc Lưu Ly đi ngang qua mặt nàng ta, nàng ta đưa chân ra chẳng qua là theo bản năng, thế nhưng mấy năm nay Lưu Ly chưa từng ngã một cách thê thảm như thế này, nàng ta vốn dĩ phải vui mới đúng chứ, nhưng mà đối diện với ánh mắt như muốn giết người của bà cô, trong lòng nàng ta lại thấy sợ hãi, lúng túng đưa tay ra muốn đỡ, Lưu Ly đã được Nghiêm ma ma dìu rời khỏi đình.
Khố Địch thị thật sự rất muốn đỡ trán than trời, nhưng đối diện với ánh mắt của bảy tám người hoặc đang vui sướng trên nổi đau của người khác, hoặc đang ngây ngốc đứng đó, lại giương mắt nhìn thấy mấy bóng người bên lầu các đối diện đang chỉ chỉ trỏ trỏ, bà ta liền biết mọi việc đã không thể cứu vãn, chỉ đành quát một tỳ nữ, "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau thu dọn cho ta!"
Hách Thất nương chậm chạp tiến lại gần, cười nói với Khố Địch thị, "Chị không đi xem cháu gái mình thế nào à?"
Khố Địch thị cười gượng nhìn lại bà ta, lạnh nhạt nói, "Không dám phiền A Hách cô quan tâm," rồi ngẩng đầu nhìn quanh, lại than thở, "xem ra hội thi hoa hôm nay, Vệ cô nương xếp đầu rồi."
Nụ cười trên mặt Hách Thất nương nhất thời cứng lại.
Trên lầu các cách đó không xa, Bùi Viêm sắc mặt trầm xuống, Trình Vụ Đĩnh lắc đầu than rằng, "Quả thật là minh thương thì dễ tránh, còn ám tiễn thì khó phòng mà, thảo nào mà thánh nhân thường nói nữ tử và tiểu nhân đều khó nuôi!"
Lạc Tân Vương vì nghe thấy dưới đình có tiếng hét nên mới chạy đến cửa sổ nhìn thử, thì thấy mỹ nhân ban nãy mình còn muốn làm thơ vịnh đã biến thành người đất, lại không biết được nội tình thế nào, vội hỏi, "Lời của anh Trình là có ý gì?"
Trình Vụ Đĩnh cười bảo, "Trình tôi cũng luyện được chút nhãn lực, nếu tôi không nhìn lầm, mực kia là do tỳ nữ nọ cố tình làm đổ vào người nàng ấy, còn bị ngã là do cô gái cài mẫu đơn màu hồng kia ngáng chân."
Lạc Tân Vương không biết lý do thực sự của hội thi hoa lần này, tò mò hỏi, "Sao lại như vậy? Họ đâu có thù oán gì với nhau?"
Trình Vụ Đĩnh đã có tính toán trong lòng, chỉ cười nhìn Bùi Viêm mà không nói, sắc mặt Bùi Viêm lại càng trầm trọng hơn, quay đầu ngồi xuống uống một ngụm rượu sắc mặt mới dần hòa hoãn, rồi cùng với mấy người Trình Vụ Đĩnh và Lạc Tân Vương bàn luận việc làm thơ.
Qua một lúc, trong lòng hắn vẫn có chút bất an, thừa lúc không ai đề ý chạy ra ngoài.
Lúc này Lưu Ly đã vào phòng của Khố Địch thị thay y phục, rửa lại mặt mũi, chải tóc, chỗ bị xước trên trán cũng dùng tóc mái miễn cưỡng che đi.
Nghiêm ma ma bình tĩnh quan sát nửa ngày mới gật gật đầu, "Khi cô Cả trở lại phải nhớ cẩn thận một chút." Lưu Ly cười khổ nói, "Còn có thể trở lại sao? Lưu Ly thật không còn mặt mũi nào quay lại đó nữa!" Nghiêm ma ma lạnh nhạt nói, "Cô Cả cứ nghe theo sự sắp xếp của phu nhân là được!"
Lưu Ly đành gật đầu, lúc cùng Nghiêm ma ma quay trở về đình, bước chân khập khiễng, đôi chân mày của Nghiêm ma ma càng nhíu chặt hơn.
Rời khỏi viện, đi về phía Nam một lúc chính là bờ hồ, Lưu Ly càng đi càng khó coi, vừa đúng lúc đi ngang qua một bụi cây sum xuê, Nghiêm ma ma muốn để Lưu Ly nghỉ một lát, bà ta đi hỏi ý kiến của Khố Địch thị trước, nào ngờ lại nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đang cúi đầu tựa như ngắm nhìn bụi hoa thược được mới nở, nghe thấy tiếng động hắn ta mới xoay người lại, thần sắc nghiêm trọng nhìn hai người họ, Nghiêm ma ma hốt hoảng vội vã tươi cười nói, "Cậu Hai"
Lưu Ly giật mình, bỗng nhiên nhận ra người kia mình cũng từng gặp hôm ở Từ Ân tự, còn nhớ lúc đó hắn nghiêm khắc trách móc Bùi Như Trác "Sao phải chấp nhất với hạng hồ cơ", lại nghe thấy Nghiêm ma ma bên cạnh mình gọi một tiếng "Cậu Hai", nàng lại càng hồi hộp.
Thực ra ban nãy Bùi Viêm đã thấy Lưu Ly từng bước khập khiễng đi qua nhìn rất khó chịu, trong lòng không được vui, lúc này lại thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng, không biết vì sao lại cảm thấy hơi hơi thú vị, nhưng vẫn sa sầm mặt tiến lên vài bước, nói với Nghiêm ma ma, "Đây là khách được mời đến hôm nay à? Nếu đã bị thương, sao không cho người đưa về đi?"
Nghiêm ma ma cứng họng, thực sự không ngờ rằng cậu Hai thường ngày không hỏi đến việc trong nhà này sao hôm nay đột nhiên lại đi chú ý đến chuyện cỏn con này chứ.
Bùi Viêm sắc mặt càng lạnh, nhàn nhạt nói, "Sao còn không đi chuẩn bị xe!"
Hắn bẩm sinh tính tình trầm mặc kiệm lời, từ xưa đến nay nói một là một hai là hai, Nghiêm ma ma không dám chậm trễ, vội vàng hành lễ nói, "Lão nô đi ngay." Rồi lại nói với Lưu Ly, "Cô Cả chờ một lát, lão nô đi gọi người đến dìu cô.", rồi xoay người chạy mất.
Nhìn theo bóng lưng của Nghiêm ma ma, rồi lại nhìn gương mặt nghiêm nghị của Bùi Nhị lang này, Lưu Ly chỉ cảm thấy với trí tuệ này của nàng chắc hôm nay không đủ dùng rồi, lòng đang thấp thỏm, không biết lúc này giữa việc làm bộ làm tịch nói tiếng cám ơn Cậu Hai và lùi về sau một bước tỏ vẻ cảnh giác thì cái nào mang lại hiệu quả hơn...!thì nghe thấy vị Bùi Nhị lang này đã trầm giọng nói, "Chuyện hôm nay Bùi tôi thật có lỗi."
Lưu Ly mở to hai mắt, nghi ngờ có phải lúc nãy mình giả vờ bị ngã diễn quá sức rồi chăng, mà giờ đây đầu óc không bình thường nên nghe nhầm: khó khăn lắm nàng mới làm ra được bộ dạng khiến thiên hạ chê cười này nha, hắn lại đi xin lỗi cái khỉ gì? Chẳng lẽ nào...!hắn cho rằng là hắn hại nàng bị người ta ám hại?
Lúc này Bùi Viêm đứng cách nàng không quá hai bước chân, thấy đôi mắt màu mâu trong veo đang ngơ ngẩn nhìn mình, ánh mắt trước tiên là có chút hoang mang, sau đó biến thành cảnh giác, một cơn gió nhẹ thổi qua để lộ vầng trán bị xước với vết xước rất nổi bật, hắn cảm thấy lồng ngực căng ra, bất giác thu lại ánh mắt, thấp giọng nói một câu, "Bùi tôi cáo từ", rồi nhanh chóng chạy đi.
Lưu Ly quay đầu nhìn theo bóng lưng đang gấp gáp rời khỏi của hắn ở cuối đường, nheo nheo mắt ------ Đây là tình hình gì vậy?
Không bao lâu sau, hai tỳ nữ đã chạy đến chỗ nàng, nhìn thấy Lưu Ly liền thở phào, rồi lại nhìn nàng một lượt mới tiến lên một phải một trái dìu lấy Lưu Ly, cười nói, "Phu nhân sai nô tỳ đến dìu cô Cả lên xe, nói là không cần phải cáo từ, mấy ngày nữa sẽ đến thăm cô." Nói rồi dìu nàng đi ra ngoài, vết thương trên chân Lưu Ly vốn dĩ có bảy tám phần là giả vờ, lúc này bị dìu đỡ đi cả một đoạn đường, thực sự không cần phải giả bộ nữa rồi.
Không bao lâu đã đến được trước cửa, xe ngựa lúc sáng đón nàng đã dừng ở đó, Nghiêm ma ma đứng bên cạnh vội rảo bước đón lấy nàng, tự tay đỡ nàng lên xe, một tỳ nữ nhanh nhẹn trải nệm lót, nệm tựa lưng cho nàng, Nghiêm ma ma và tỳ nữ còn lại cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống, có cảm giác Lưu Ly đột nhiên biến thành dồ dễ vỡ vậy.
Tình trạng kỳ dị này khiến lòng Lưu Ly ngứa ngáy, vội vàng hỏi Nghiêm ma ma rằng bà cô nhà mình đã nói những gì, Nghiêm ma ma chỉ nói, "Phu nhân lo cô Cả bị thương nên chậm chạp, bảo nô tỳ nhanh chóng đưa cô Cả về." Lưu Ly biết không hề đơn giản như vậy, đột nhiên nghĩ tới sau khi gặp được Bùi Nhị lang thì mọi việc đều trở nên vô lý, lòng liền nảy lên một cái, không nhịn được hỏi, "Người mà lúc nãy chúng ta gặp trên đường, chính là cậu Hai của quý phủ?"
Đôi mắt Nghiêm ma ma cười thành một đường chỉ, "Đúng là vậy!"
Lưu Ly hỏi xong, lại nhìn biểu cảm của Nghiêm ma ma, trong lòng đã mơ hồ tìm ra đáp án, sắc mặt bất giác trắng nhợt, chỉ đành tự an ủi mình, có lẽ vị Bùi Nhị lang kia chẳng qua là khách sáo mà thôi, làm người ta hiểu sai ý.
Nghĩ thế, lòng nàng cũng yên ổn hơn một chút.
Xe ngựa từ từ tiến vào thành, lại đến một y quán trước, y sư sau khi kiểm tra xương cốt cho Lưu Ly, nói rằng không sao, rồi lại kê một bình thuốc mỡ giảm đau tiêu sưng, Nghiêm ma ma cười híp mắt dìu Lưu Ly lên xe, đưa đến tận phòng chính nhà họ An rồi mới thôi.
Thạch thị thấy Lưu Ly lúc ra ngoài thì đẹp đẽ mà lúc về phải có người dìu đỡ nên rất kinh ngạc.
Khó khăn lắm mới dùng lời ngon ngọt tiễn Nghiêm ma ma đi rồi, vội vã kéo Lưu Ly lại hỏi, "Con làm sao vậy? Có nặng lắm không?"
Lưu Ly cười khổ lắc đầu, dứt khoát đi thêm mấy bước cho bà xem, Thạch thị lúc này mới niệm vài câu Phật kinh, nghe Lưu Ly giải thích rằng nàng giả vờ bị thương, rồi lại lắc đầu nói, "Con nhỏ này, dù con không muốn làm thiếp cho người ta thì cũng đâu cần phải thế này.
Con xem ma ma đó cẩn thận như vậy, cần gì dọa người ta thế chứ?"
Lưu Ly than thở, thực ra nàng cũng chỉ muốn diễn vai kẻ cạnh tranh thất bại phải bỏ chạy mà thôi, nhưng vấn để ở đây là, bây giờ người bị dọa ngược lại là nàng, cái này có tính là tự lấy đá đập vào chân mình không---- chắc là không đâu, nhất định không đâu!
Chỉ là một chút hy vọng nhỏ nhoi trong lòng nàng này, lại bị Khố Địch thị ngay hôm sau đánh cho tan tành mây khói.
Khố Địch thị tiến vào phòng nàng như một cơn gió, nắm lấy tay nàng đánh giá từ trên xuống dưới một hồi, rồi lại cười tươi như hoa vỗ vào tay nàng, " Con thật là may mắn quá! Cô vốn nghĩ là không thành rồi, nào ngờ cậu Hai đó lại nhìn trúng con, cô cho người nghe ngóng rồi, ý của cậu Hai cũng trúng hết tám chín phần rồi.
Con cứ chờ xem, trong vòng ba ngày, chắc chắn sẽ có tin tức chính xác."
Lưu Ly chỉ nhìn sắc mặt của bà ta là đã biết chuyện lớn không hay rồi, nghe xong mấy lời này như sét đánh ngang tai, ngây người không nói được lời nào.
Khố Địch thị cười bảo, "Đứa trẻ ngốc này, vui đến ngơ luôn rồi, cậu Hai con cũng từng gặp rồi mà, là một nhân tài đó! Tuy hiện tại chỉ là một quan cửu phẩm, nhưng với nhân phẩm và gia thế, sắp tới sẽ được thăng chức, không quá hai năm con cũng sẽ trở thành một quý nhân có phẩm cấp rồi! Con yên tâm, nhà họ Bùi sẽ phái người đến đưa lễ định công văn, đợi đến ngày lành sẽ có xe đến rước, tất cả đều theo cách thức của quý thiếp, sẽ không khiến con chịu thiệt thòi đâu."
Nhìn thấy Lưu Ly vẫn ngẩn ngơ, lại than thở, "Con yên tâm, chính thất của cậu Hai là một thục nữ danh môn, là chị gái của Thôi Ngọc Nương hôm qua con đã gặp, nhưng lại không cay nghiệt như nàng ta, chỉ cần con cung kính giữ lễ thì sẽ không bị ức hiếp."
Lưu Ly nhìn nụ cười trên mặt Khố Địch thị, trong lòng rối như tơ vò----- Lẽ ra ngay từ đầu nàng nên thà chết không đi, trước khi đi nàng nên ngã gãy chân cho rồi! Nàng quá tự tin vào tính toán của mình, cho rằng bị xấu mặt thì mọi thứ sẽ ổn thỏa, nhưng không ngờ lại xuất hiện tình huống thế này.
Thật đáng chết, sớm biết thế này, cho dù Bùi Như Trác kia có chỉ vào mũi nàng mắng ba đời tổ tông nhà nàng nàng cũng không nên đáp trả một câu.
Ba năm nhẫn nhịn chịu đựng, khổ tâm bày mưu tính kế, chẳng lẽ bị hủy trong một phút nhanh miệng thôi sao? Nàng đúng là nên vĩnh viễn giả câm thì tốt hơn!
Khố Địch thị thấy ánh mắt Lưu Ly mơ hồ, thần sắc bất định, lắc đầu cười, "Cô đi tìm cậu và cha con nói chuyện đây!" Nói rồi lại đi nhanh như một cơn gió.
Lưu Ly chán nản ngồi xuống, đoán thử xem tình hình bên đó thế nào ------- cậu mợ có thể giữ nàng lại, có thể vì nàng mà trở mặt với Khố Địch Diên Trung, nhưng không thể vì nàng mà đắc tội với gia tộc họ Bùi.
Nàng cũng không mặt mũi nào vì bản thân mà liên lụy đến họ được...!nhìn vào khuôn mặt với thần sắc hoang mang ở trong gương, nàng cười khổ: Nếu đã là họa do gương mặt này gây ra, có lẽ, chỉ cần hủy nó đi mới có thể trừ được mầm họa này.
Thứ nàng muốn không phải cơm ngon áo đẹp, hô mưa gọi gió, thứ nàng muốn chỉ là một chút tự do, một chút tôn nghiêm, được làm những việc mà nàng muốn, mà tất cả những thứ đó, căn bản không cần gương mặt này! Chỉ là...!việc này nàng cần phải tính toán lại, vẫn còn hai ngày, chắn chắn nàng sẽ tìm ra cách tốt nhất.
Ngồi ngây ngốc hơn nửa canh giờ, cũng đã đến trưa, nàng đứng dậy, nhấc mành trướng lên đi ra ngoài giống như ngày thường.
Thạch thị đã nghe tin, trong lòng cũng khó chịu nhưng không biết nên nói gì với Lưu Ly, thấy nàng đến nói là muốn đến chợ Tây như thường ngày, bà ngạc nhiên, vội nói, "Con nghỉ ngơi vài ngày đã."
Lưu Ly lắc đầu cười khổ, "Đi được thêm một ngày thì hay một ngày, mợ yên tâm, Lưu Ly tự có tính toán."
Thạch thị thở dài một hơi, "Con nghĩ thoáng được là tốt rồi, phụ nữ chúng ta đa phần đều không thể tự làm chủ được."
Lưu Ly lạnh nhạt gật đầu, Thạch thị gọi Tiểu Đàn đến đi cùng nàng, hai người vẫn đi đến tiệm in Như Ý ở chợ Tây như cũ.
Sử chưởng quầy nhìn thấy hai người họ lập tức ra đón, nói, "Đang định sai người đến báo cho cô Cả một tiếng thì cô đã đến rồi, vị Bùi Cửu lang kia chờ cô Cả đã lâu!".
Danh sách chương