Đại đường của Vương phủ, chính giữa để một cái bàn vuông.
Cái bàn gần giống như bàn mạt chược của TK21, điểm khác biệt duy nhất là trên mặt bàn không có một miếng đệm mềm, cho nên khi 136 miếng mạt chược rơi xuống, tiếng vang lớn tới mức người ở ngoài cửa đều có thể nghe được.
Bốn người ngồi ở bốn phía.
Đối diện An Tử Nhiên là lão Vương gia, bên trái lão Vương gia là Phó Vô Thiên, bên phải là Phó đại quản gia, bên cạnh là Thu Lan ôm tiểu bao tử đang vui vẻ cùng Hoa Lan đứng xem.
Lần này đặt cược là 13 năm.
Từ khi lão Vương gia vứt bỏ đấu địa chủ, lại mê muội mạt chược, đây là lần đầu tiên đặt cược lớn như vậy.
Hạ nhân của Vương phủ đều cho rằng lão Vương gia thua tới ngốc, nếu còn thua lần nữa, cấm túc thời gian liền lật gấp đôi, nhưng trong mắt ba người còn lại, lão Vương gia kỳ thật rất thông minh.
Tuổi của lão Vương gia đã không nhỏ, trong mắt ông 13 năm cùng 26 năm không có gì khác nhau, nếu đường nào cũng là chết, sao không liều mạng đánh cược một lần, nếu lần này thắng liền có thể trực tiếp giải trừ cấm túc, thua cũng không khác gì, với ông mà nói chỉ có lời không có lỗ.
Lão Vương gia hít sâu một hơi, lộ ra vẻ mặt như là đang chém giết trên chiến trường, sau đó cầm xúc xắc trên bàn nói với ba người: “Luật cũ, ai điểm lớn, người đó làm cái.”
Một tháng này, lão Vương gia đã dần dần phát triển về phía trở thành ma bài bạc, những lời này giọng điệu y hệt một ma bài bạc chân chính.
An Tử Nhiên không nói một chữ, với hắn mà nói ai làm cái cũng không có gì khác biệt.
Phó đại quản gia ôn hòa cười nói: “Ta sao cũng được.”
Phó Vô Thiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của lão Vương gia, thoải mái nói: “Nếu tổ phụ thích làm cái, vậy ngài liền làm trước đi.”
Lão Vương gia không chút rụt rè tiếp nhận kết quả này, ông quả thật muốn làm cái.
Mấy ngày hôm trước vì có thể lắc ra điểm cao, ông cố ý nhốt mình trong phòng luyện tập hồi lâu, kết quả… luyện như không…
Lão Vương gia nhanh nhẹn vứt ra hai cục xúc xắc, xúc xắc ở giữa mấy lớp mạt chược lăn vài vòng, cuối cùng dừng lại ở mặt 3 cùng mặt 6.
Nhìn đến con số này, vẻ mặt của mọi người đều trở nên kì lạ.
Lão Vương gia bắt đầu lấy bài của mình.
An Tử Nhiên lưu loát mở ra 13 lá bài tẩy trong tay, vừa thấy liều nhíu mày, bài này đủ nát, lại nhìn Phó Vô Thiên cùng Phó đại quản gia, đều là vẻ mặt sâu không lường được, nhìn không ra chút ý tưởng, nhưng trực giác nói cho hắn biết, bài trên tay họ cũng không tốt hơn là mấy.
Đâylà trùng hợp, hay cố ý làm ra? An Tử Nhiên dùng khóe mắt quét lão Vương gia một cái, vừa nhìn liền ngẩn ra.
Bình thường khi lão Vương gia làm bộ thâm trầm đều sẽ khiến người cảm thấy buồn cười, giống như dù ông giả bộ thế nào đi chăng nữa, mọi người vẫn có thể nhìn ra bản chất của ông, nói trắng ra chính là vấn đề về khí thế.
Hiện tại, ông giống như người bình thường nghiêm mặt, lại không còn loại cảm giác này, mà còn tản ra một loại khí tràng lạnh lùng nghiêm khắc, cả người giống như một lưỡi dao được mài vô cùng sắc bén lại cố ý dấu đi mũi nhọn, đây là một loại khí thế lắng đọng lại, cho dù không nói lời nào cũng có cảm giác uy hiếp.
Loại ý tưởng này chỉ chợt lóe mà qua.
Khi ánh mắt An Tử Nhiên rơi xuống bài mạt chược của ông, một cảm giác quái dị bỗng nhiên lan ra toàn thân, luôn cảm thấy có gì đó không đúng,nhưng lại không nói ra được.
So với lão Vương gia tràn đầy chiến ý, Phó Vô Thiên cùng Phó đại quản gia liền có vẻ vô cùng thoải mái, một bộ không chút để ý, giống như bài trong tay bọn họ rất không tệ.
“Vương phi.” Phó Vô Thiên đột nhiên nhìn về phía hắn.
An Tử Nhiên thu hồi suy nghĩ, phát hiện mình không cẩn thận liền nghĩ quá nhiều, đây chính là tối kỵ trong đánh bạc, lấy lại bình tĩnh, hắn sờ lá bài tẩy đầu tiên.
Vài vòng trôi qua, lão Vương gia không hề chạm một lá bài.
Bài ông đánh ra rất lộn xộn, cơ hồ không đoán được ông nghe cái gì bài gọi là bài gì,nhưng bản thân ông lại không hề có vẻ sốt ruột.
Nếu không phải An Tử Nhiên cầm ba con 1 vạn trong tay, trên mặt bàn đã đánh ra con 1 vạn còn lại, hơn nữa còn là bản thân lão Vương gia đánh ra, nếu không hắn khẳng định sẽ cho rằng lão Vương gia đang xây 13 yêu.
Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là lấy lên con 1 vạn kia, văng ra một con 6 vạn.
“Bính!”
Thanh âm mạnh mẽ của lão Vương gia chợt vang lên.
An Tử Nhiên phát hiện Phó Vô Thiên cùng Phó đại quản gia đều đem tầm mắt tập trung lên người hắn, vẻ mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, người có lỡ tay, ngựa có lỡ móng, có cái gì xinh đẹp!
Đối với chuyện cấm túc lão Vương gia, hắn là người không để ý nhất, bởi vì hắn cảm thấy nếu lão Vương gia thật sự muốn đi ra ngoài chơi, cho dù cấm túc thế nào cũng vô dụng, tám, chín phần mười là bởi vì cảm thấy chơi thật vui, cho nên mới chấp nhất như vậy.
Lão Vương gia đánh ra một con bài, lập tức liếc mắt nhìn về phía tôn tử vẫn không có động tĩnh, khó được đụng tới một con bài tốt, y lại không hề lộ ra vẻ vui sướng, vẻ mặt vẫn thực nghiêm túc, trong mắt thậm chí lộ ra một tia sáng quỷ dị.
Phó Vô Thiên sờ bài tẩy, dùng ngón tay vuốt nhẹ mặt bài thô ráp, không hề nhìn liền ném ra ngoài, so dần cờ bạc lâu năm còn thuần thục hơn.
Sau đó An Tử Nhiên cũng ném một con bài, dù sao hắn không nhất định phải hồ bài, hắn liền chuyên môn đánh bài có trên mặt bàn, hoặc là cùng lão Vương gia liền nhau, như vậy là có thể tránh khỏi bị hồ bài, bị bính.
Vài vòng kế tiếp, lão Vương gia quả thật không hề bính, hơn nữa càng quỷ dị là, bính bài kỳ thật là một loại bài thực bình thường trong mạt chược, nhưng ván này của bọn họ chơi tới bây giờ, chỉ có lão vương gia bính bài, cho nên giải thích duy nhất là bài của mọi người đều thực nát.
Loại tình hình này thẳng tới bài sắp kết thúc đều không thay đổi.
Phó đại quản gia từ trước mặt lão Vương gia sờ lá bài tẩy số 7đếm ngược từ sau ra trước, có thể cùng hai con bài khác gộp thành ba con, nhưng vẫn không hồ.
Ông vì chắn đường lão Vương gia, hình bài đều bị đánh lộn xộn, cho nên ngay từ đầu liền không có khả năng hồ, lá bài tẩy trên tay không định đánh ra, tùy tay liền ném ra một lá bài lão Vương gia từng đánh ra ở vòng trước.
Ánh mắt của lão Vương gia nhất thời trở nên sâu thẳm, bộ dáng giống hệt lúc ông chưa mất trí nhớ, vẻ mặt tỏa ra một cỗ khí tức lãnh liệt.
Thêm một vòng, lại đến lượt An Tử Nhiên, nhưng trên mặt bàn chỉ con 3 con bài, nói cách khác, hắn sờ xong con bài này, hai con bài còn lại là của Phó đại quản gia cùng lão Vương gia, con bài cuối cùng sao?
An Tử Nhiên híp mắt lại.
Không khí trong đại đường nhất thời trở nên vô cùng áp lực.
Không nhắc tới kẻ trong cuộc, Thu Lan cùng Hoa Lan ở một bên quan sát toàn bộ hành trình trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, cho tới bây giờ các nàng chưa từng nghĩ tới đánh bài thế nhưng cũng có thể giống như ra chiến trường.
Tiểu bao tử nằm úp sấp trên cánh tay Thu Lan, chớp mắt nhìn bài của ca ca, đột nhiên khanh khách cười rộ lên, đánh vỡ không khí đè nén trong đại đường, giống như sĩ khí đang nâng cao đột nhiên bị người chọt một lỗ thủng, xì hơi hết.
Lão Vương gia, Phó Vô Thiên, Phó đại quản gia, tầm mắt của ba người đều tập trung trên người hắn.
An Tử Nhiên dừng một chút, đem bài trên tay bỏ vào trong bài của mình,do dự một chút, giống như quyết định, hắn cầm lá bài tẩy kia văng ra cũng nói: “Sáu đồng.”
“Hồ!”
Một tiếng hô có thể thổi bay nóc nhà Vương phủ đâm rách màng tai của mọi người vang lên, ngay sau đó, tiếng cười đắc ý vênh váo của lão Vương gia liền vang lên, rốt cục để ông nở mày nở mặt một lần.
Đại đường yên tĩnh.
Lão Vương gia cười đủ, nhìn ba người đang im lặng, đắc ý nói: “Đấu với ta, các ngươi còn non lắm!”
Phó Vô Thiên cùng Phó đại quản gia đềuvẻ mặt quái dị nhìn về phía An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên bình tĩnh nói: “Ta nói sai, là 5 đồng.”
Tiếng cươi của lão Vương gia im bặt.
“Xì!”
Phó đại quản gia rốt cục nhịn không được cười lên tiếng.
Phó Vô Thiên lửa cháy đổ thêm dầu: “Tổ phụ, ngươi giả hồ.”
Lão Vương gia vẻ mặt dại ra nhìn con 5 đồng của An Tử Nhiên, mặc kệ ông trừng thế nào, 5 đồng cũng không biến thành 6 đồng, ngàn tính vạn tính, nhưng không tính đến thành công hại mình lại chính là cháu dâu của ông.
An Tử Nhiên có thể thành công hố ông, kỳ thật vẫn là do sự bất cẩn của ông.
Chơi loại trò chơi như mạt chược rất dễ căng thần kinh, mà khi một người thần kinh căng thẳng sẽ dựa vào chủ quan đưa ra phán đoán, giống như lúc An Tử Nhiên đánh ra con 5 đồng này, hắn cố ý không để người khác nhìn thấy rõ mặt bài, sau đó trước tiên dùng thanh âm nhắc nhở lão Vương gia bài hắn muốn đánh là cái gì, lão Vương gia một lòng nghĩ hồ bài, trong lòng sẽ một mực nhớ kỹ bài tẩy này, cho nên khi hai chữ 6 đồng rơi vào trong tay ông, não của ông sẽ hình thành một loại phản xạ có điều kiện, dẫn tới miệng nhanh hơn mắt, hai tay đồng loạt nhanh chóng đẩy ra bài tẩy, sau khi làm xong động tác này, ánh mắt của ông mới có thể vọng lại đây.
Bất quá tiền đề của mọi việc này là, lão Vương gia không có làm bừa.
Kỳ thật ở đời trước An Tử Nhiên không có tiếp xúc mạt chược nhiều, nhưng bên cạnh hắn có không ít người thích chơi mạt chược, đám người đó đều đã thành tinh, chơi đến xuất thần nhập hóa, âm mưu quỷ kế ùn ùn, dù hắn không chơi, chỉ nhìn cũng học được gần hết.
“Cháu dâu, sao cháu có thể hố tổ phụ như vậy?”
Lão Vương gia lắc lắc đầu, ông cố ý chuẩn bị 10 ngày chính là vì 1 ván này, kết quả cuối cùng lại bại dưới tay cháu dâu, cái gì cũng không biến, lại về tới điểm xuất phát.
Nghe vậy, An Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng ông.
“Nếu tổ phụ chơi đàng hoàng, cháu dâu tự nhiên sẽ không hố tổ phụ.”
Lão Vương gia lập tức chột dạ dời tầm mắt, “Tổ phụ đột nhiên nhớ tới có việc cần hoàn thành, ta đi trước.” Nói xong không đợi mọi người phản ứng liền nhanh như chớp chạy đi ra ngoài.
Mọi người bật cười.
Vừa rồi còn đúng lý hợp tình vô cùng, hiện tại chỉ biết chột dạ, ngay từ đầu mọi người không có truy cứu hành vi làm bừa của ông đã là cho ông mặt mũi, hiện tại bị hố chỉ có thể tính ông gieo gió gặt bảo.
Tuy rằng hố ông, nhưng là An Tử Nhiên kỳ thật rất bội phục lão Vương gia.
Ngắn ngủn mười ngày, ông liền nghiên cứu ra thiên thuật cao minh như vậy, không thể không nói, lão Vương gia rất có tư chất trở thành Đổ Thần, nếu hôm nay người ngồi trước mắt ông không phải là bọn họ, chỉ sợ sẽ không phát hiện được.
Phó đại quản gia đứng lên, không chút nào keo kiệt khen ngợi An Tử Nhiên một câu, “Làm tốt lắm, trong khoảng thời gian ngắn, phỏng chừng ông ấy sẽ không làm ầm ĩ nữa, ta còn có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến, cơm chiều liền không trở lại ăn.”
Như lời ông nói, lão Vương gia tự biết đuối lý vì làm cho bọn họ phai nhạt chuyện này, kế tiếp quả thật có một quãng thời gian không dám tái làm ầm ĩ, vương phủ rốt cục khôi phục ngày tháng bình tĩnh.
Vài ngày thời gian chớp mắt liền trôi qua, sòng bạc Thiên Long rốt cục chính thức khai trương.
Cái bàn gần giống như bàn mạt chược của TK21, điểm khác biệt duy nhất là trên mặt bàn không có một miếng đệm mềm, cho nên khi 136 miếng mạt chược rơi xuống, tiếng vang lớn tới mức người ở ngoài cửa đều có thể nghe được.
Bốn người ngồi ở bốn phía.
Đối diện An Tử Nhiên là lão Vương gia, bên trái lão Vương gia là Phó Vô Thiên, bên phải là Phó đại quản gia, bên cạnh là Thu Lan ôm tiểu bao tử đang vui vẻ cùng Hoa Lan đứng xem.
Lần này đặt cược là 13 năm.
Từ khi lão Vương gia vứt bỏ đấu địa chủ, lại mê muội mạt chược, đây là lần đầu tiên đặt cược lớn như vậy.
Hạ nhân của Vương phủ đều cho rằng lão Vương gia thua tới ngốc, nếu còn thua lần nữa, cấm túc thời gian liền lật gấp đôi, nhưng trong mắt ba người còn lại, lão Vương gia kỳ thật rất thông minh.
Tuổi của lão Vương gia đã không nhỏ, trong mắt ông 13 năm cùng 26 năm không có gì khác nhau, nếu đường nào cũng là chết, sao không liều mạng đánh cược một lần, nếu lần này thắng liền có thể trực tiếp giải trừ cấm túc, thua cũng không khác gì, với ông mà nói chỉ có lời không có lỗ.
Lão Vương gia hít sâu một hơi, lộ ra vẻ mặt như là đang chém giết trên chiến trường, sau đó cầm xúc xắc trên bàn nói với ba người: “Luật cũ, ai điểm lớn, người đó làm cái.”
Một tháng này, lão Vương gia đã dần dần phát triển về phía trở thành ma bài bạc, những lời này giọng điệu y hệt một ma bài bạc chân chính.
An Tử Nhiên không nói một chữ, với hắn mà nói ai làm cái cũng không có gì khác biệt.
Phó đại quản gia ôn hòa cười nói: “Ta sao cũng được.”
Phó Vô Thiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của lão Vương gia, thoải mái nói: “Nếu tổ phụ thích làm cái, vậy ngài liền làm trước đi.”
Lão Vương gia không chút rụt rè tiếp nhận kết quả này, ông quả thật muốn làm cái.
Mấy ngày hôm trước vì có thể lắc ra điểm cao, ông cố ý nhốt mình trong phòng luyện tập hồi lâu, kết quả… luyện như không…
Lão Vương gia nhanh nhẹn vứt ra hai cục xúc xắc, xúc xắc ở giữa mấy lớp mạt chược lăn vài vòng, cuối cùng dừng lại ở mặt 3 cùng mặt 6.
Nhìn đến con số này, vẻ mặt của mọi người đều trở nên kì lạ.
Lão Vương gia bắt đầu lấy bài của mình.
An Tử Nhiên lưu loát mở ra 13 lá bài tẩy trong tay, vừa thấy liều nhíu mày, bài này đủ nát, lại nhìn Phó Vô Thiên cùng Phó đại quản gia, đều là vẻ mặt sâu không lường được, nhìn không ra chút ý tưởng, nhưng trực giác nói cho hắn biết, bài trên tay họ cũng không tốt hơn là mấy.
Đâylà trùng hợp, hay cố ý làm ra? An Tử Nhiên dùng khóe mắt quét lão Vương gia một cái, vừa nhìn liền ngẩn ra.
Bình thường khi lão Vương gia làm bộ thâm trầm đều sẽ khiến người cảm thấy buồn cười, giống như dù ông giả bộ thế nào đi chăng nữa, mọi người vẫn có thể nhìn ra bản chất của ông, nói trắng ra chính là vấn đề về khí thế.
Hiện tại, ông giống như người bình thường nghiêm mặt, lại không còn loại cảm giác này, mà còn tản ra một loại khí tràng lạnh lùng nghiêm khắc, cả người giống như một lưỡi dao được mài vô cùng sắc bén lại cố ý dấu đi mũi nhọn, đây là một loại khí thế lắng đọng lại, cho dù không nói lời nào cũng có cảm giác uy hiếp.
Loại ý tưởng này chỉ chợt lóe mà qua.
Khi ánh mắt An Tử Nhiên rơi xuống bài mạt chược của ông, một cảm giác quái dị bỗng nhiên lan ra toàn thân, luôn cảm thấy có gì đó không đúng,nhưng lại không nói ra được.
So với lão Vương gia tràn đầy chiến ý, Phó Vô Thiên cùng Phó đại quản gia liền có vẻ vô cùng thoải mái, một bộ không chút để ý, giống như bài trong tay bọn họ rất không tệ.
“Vương phi.” Phó Vô Thiên đột nhiên nhìn về phía hắn.
An Tử Nhiên thu hồi suy nghĩ, phát hiện mình không cẩn thận liền nghĩ quá nhiều, đây chính là tối kỵ trong đánh bạc, lấy lại bình tĩnh, hắn sờ lá bài tẩy đầu tiên.
Vài vòng trôi qua, lão Vương gia không hề chạm một lá bài.
Bài ông đánh ra rất lộn xộn, cơ hồ không đoán được ông nghe cái gì bài gọi là bài gì,nhưng bản thân ông lại không hề có vẻ sốt ruột.
Nếu không phải An Tử Nhiên cầm ba con 1 vạn trong tay, trên mặt bàn đã đánh ra con 1 vạn còn lại, hơn nữa còn là bản thân lão Vương gia đánh ra, nếu không hắn khẳng định sẽ cho rằng lão Vương gia đang xây 13 yêu.
Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là lấy lên con 1 vạn kia, văng ra một con 6 vạn.
“Bính!”
Thanh âm mạnh mẽ của lão Vương gia chợt vang lên.
An Tử Nhiên phát hiện Phó Vô Thiên cùng Phó đại quản gia đều đem tầm mắt tập trung lên người hắn, vẻ mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, người có lỡ tay, ngựa có lỡ móng, có cái gì xinh đẹp!
Đối với chuyện cấm túc lão Vương gia, hắn là người không để ý nhất, bởi vì hắn cảm thấy nếu lão Vương gia thật sự muốn đi ra ngoài chơi, cho dù cấm túc thế nào cũng vô dụng, tám, chín phần mười là bởi vì cảm thấy chơi thật vui, cho nên mới chấp nhất như vậy.
Lão Vương gia đánh ra một con bài, lập tức liếc mắt nhìn về phía tôn tử vẫn không có động tĩnh, khó được đụng tới một con bài tốt, y lại không hề lộ ra vẻ vui sướng, vẻ mặt vẫn thực nghiêm túc, trong mắt thậm chí lộ ra một tia sáng quỷ dị.
Phó Vô Thiên sờ bài tẩy, dùng ngón tay vuốt nhẹ mặt bài thô ráp, không hề nhìn liền ném ra ngoài, so dần cờ bạc lâu năm còn thuần thục hơn.
Sau đó An Tử Nhiên cũng ném một con bài, dù sao hắn không nhất định phải hồ bài, hắn liền chuyên môn đánh bài có trên mặt bàn, hoặc là cùng lão Vương gia liền nhau, như vậy là có thể tránh khỏi bị hồ bài, bị bính.
Vài vòng kế tiếp, lão Vương gia quả thật không hề bính, hơn nữa càng quỷ dị là, bính bài kỳ thật là một loại bài thực bình thường trong mạt chược, nhưng ván này của bọn họ chơi tới bây giờ, chỉ có lão vương gia bính bài, cho nên giải thích duy nhất là bài của mọi người đều thực nát.
Loại tình hình này thẳng tới bài sắp kết thúc đều không thay đổi.
Phó đại quản gia từ trước mặt lão Vương gia sờ lá bài tẩy số 7đếm ngược từ sau ra trước, có thể cùng hai con bài khác gộp thành ba con, nhưng vẫn không hồ.
Ông vì chắn đường lão Vương gia, hình bài đều bị đánh lộn xộn, cho nên ngay từ đầu liền không có khả năng hồ, lá bài tẩy trên tay không định đánh ra, tùy tay liền ném ra một lá bài lão Vương gia từng đánh ra ở vòng trước.
Ánh mắt của lão Vương gia nhất thời trở nên sâu thẳm, bộ dáng giống hệt lúc ông chưa mất trí nhớ, vẻ mặt tỏa ra một cỗ khí tức lãnh liệt.
Thêm một vòng, lại đến lượt An Tử Nhiên, nhưng trên mặt bàn chỉ con 3 con bài, nói cách khác, hắn sờ xong con bài này, hai con bài còn lại là của Phó đại quản gia cùng lão Vương gia, con bài cuối cùng sao?
An Tử Nhiên híp mắt lại.
Không khí trong đại đường nhất thời trở nên vô cùng áp lực.
Không nhắc tới kẻ trong cuộc, Thu Lan cùng Hoa Lan ở một bên quan sát toàn bộ hành trình trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, cho tới bây giờ các nàng chưa từng nghĩ tới đánh bài thế nhưng cũng có thể giống như ra chiến trường.
Tiểu bao tử nằm úp sấp trên cánh tay Thu Lan, chớp mắt nhìn bài của ca ca, đột nhiên khanh khách cười rộ lên, đánh vỡ không khí đè nén trong đại đường, giống như sĩ khí đang nâng cao đột nhiên bị người chọt một lỗ thủng, xì hơi hết.
Lão Vương gia, Phó Vô Thiên, Phó đại quản gia, tầm mắt của ba người đều tập trung trên người hắn.
An Tử Nhiên dừng một chút, đem bài trên tay bỏ vào trong bài của mình,do dự một chút, giống như quyết định, hắn cầm lá bài tẩy kia văng ra cũng nói: “Sáu đồng.”
“Hồ!”
Một tiếng hô có thể thổi bay nóc nhà Vương phủ đâm rách màng tai của mọi người vang lên, ngay sau đó, tiếng cười đắc ý vênh váo của lão Vương gia liền vang lên, rốt cục để ông nở mày nở mặt một lần.
Đại đường yên tĩnh.
Lão Vương gia cười đủ, nhìn ba người đang im lặng, đắc ý nói: “Đấu với ta, các ngươi còn non lắm!”
Phó Vô Thiên cùng Phó đại quản gia đềuvẻ mặt quái dị nhìn về phía An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên bình tĩnh nói: “Ta nói sai, là 5 đồng.”
Tiếng cươi của lão Vương gia im bặt.
“Xì!”
Phó đại quản gia rốt cục nhịn không được cười lên tiếng.
Phó Vô Thiên lửa cháy đổ thêm dầu: “Tổ phụ, ngươi giả hồ.”
Lão Vương gia vẻ mặt dại ra nhìn con 5 đồng của An Tử Nhiên, mặc kệ ông trừng thế nào, 5 đồng cũng không biến thành 6 đồng, ngàn tính vạn tính, nhưng không tính đến thành công hại mình lại chính là cháu dâu của ông.
An Tử Nhiên có thể thành công hố ông, kỳ thật vẫn là do sự bất cẩn của ông.
Chơi loại trò chơi như mạt chược rất dễ căng thần kinh, mà khi một người thần kinh căng thẳng sẽ dựa vào chủ quan đưa ra phán đoán, giống như lúc An Tử Nhiên đánh ra con 5 đồng này, hắn cố ý không để người khác nhìn thấy rõ mặt bài, sau đó trước tiên dùng thanh âm nhắc nhở lão Vương gia bài hắn muốn đánh là cái gì, lão Vương gia một lòng nghĩ hồ bài, trong lòng sẽ một mực nhớ kỹ bài tẩy này, cho nên khi hai chữ 6 đồng rơi vào trong tay ông, não của ông sẽ hình thành một loại phản xạ có điều kiện, dẫn tới miệng nhanh hơn mắt, hai tay đồng loạt nhanh chóng đẩy ra bài tẩy, sau khi làm xong động tác này, ánh mắt của ông mới có thể vọng lại đây.
Bất quá tiền đề của mọi việc này là, lão Vương gia không có làm bừa.
Kỳ thật ở đời trước An Tử Nhiên không có tiếp xúc mạt chược nhiều, nhưng bên cạnh hắn có không ít người thích chơi mạt chược, đám người đó đều đã thành tinh, chơi đến xuất thần nhập hóa, âm mưu quỷ kế ùn ùn, dù hắn không chơi, chỉ nhìn cũng học được gần hết.
“Cháu dâu, sao cháu có thể hố tổ phụ như vậy?”
Lão Vương gia lắc lắc đầu, ông cố ý chuẩn bị 10 ngày chính là vì 1 ván này, kết quả cuối cùng lại bại dưới tay cháu dâu, cái gì cũng không biến, lại về tới điểm xuất phát.
Nghe vậy, An Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng ông.
“Nếu tổ phụ chơi đàng hoàng, cháu dâu tự nhiên sẽ không hố tổ phụ.”
Lão Vương gia lập tức chột dạ dời tầm mắt, “Tổ phụ đột nhiên nhớ tới có việc cần hoàn thành, ta đi trước.” Nói xong không đợi mọi người phản ứng liền nhanh như chớp chạy đi ra ngoài.
Mọi người bật cười.
Vừa rồi còn đúng lý hợp tình vô cùng, hiện tại chỉ biết chột dạ, ngay từ đầu mọi người không có truy cứu hành vi làm bừa của ông đã là cho ông mặt mũi, hiện tại bị hố chỉ có thể tính ông gieo gió gặt bảo.
Tuy rằng hố ông, nhưng là An Tử Nhiên kỳ thật rất bội phục lão Vương gia.
Ngắn ngủn mười ngày, ông liền nghiên cứu ra thiên thuật cao minh như vậy, không thể không nói, lão Vương gia rất có tư chất trở thành Đổ Thần, nếu hôm nay người ngồi trước mắt ông không phải là bọn họ, chỉ sợ sẽ không phát hiện được.
Phó đại quản gia đứng lên, không chút nào keo kiệt khen ngợi An Tử Nhiên một câu, “Làm tốt lắm, trong khoảng thời gian ngắn, phỏng chừng ông ấy sẽ không làm ầm ĩ nữa, ta còn có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến, cơm chiều liền không trở lại ăn.”
Như lời ông nói, lão Vương gia tự biết đuối lý vì làm cho bọn họ phai nhạt chuyện này, kế tiếp quả thật có một quãng thời gian không dám tái làm ầm ĩ, vương phủ rốt cục khôi phục ngày tháng bình tĩnh.
Vài ngày thời gian chớp mắt liền trôi qua, sòng bạc Thiên Long rốt cục chính thức khai trương.
Danh sách chương