Tập tục mai táng của An Viễn Huyền tương đối kỳ quái, ít nhất ở trong mắt An Tử Nhiên là như vậy.
Sau khi phụ mẫu qua đời, túc trực bên linh cữu là trưởng nữ chứ không phải trưởng tử, bất quá ở nơi này trưởng nữ cũng không bao hàm thiếp thất sở sinh, mà là trưởng nữ của chính thê.
Trong ba ngày An Tử Nhiên ốm đau tại giường, An Vu Chi đều túc trực bên linh cữu, thẳng đến buổi sáng hôm nay mới trở về phòng, vừa lúc cùng hắn bỏ lỡ, thân là huynh trưởng của nàng tự nhiên muốn đi nhìn một cái.
“Ca…”
An Vu Chi có điểm khiếp nhược nhìn An Tử Nhiên tiến đến thăm nàng, ánh mắt xinh đẹp có một tia kính sợ, còn có cả một chút thản nhiên xa cách, An Tử Nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn cùng với cô muội muội này cũng không thân cận lắm.
An Tử Nhiên nhìn nàng, An Vu Chi bộ dạng rất xinh đẹp, mi như liễu, mắt xếch, miệng anh đào nhỏ nhắn, là một tiểu mỹ nhân cổ điển truyền thống, ở thời đại này mười năm tuổi là đã đến tuổi xuất giá, nghe nói người hướng nàng cầu hôn rất nhiều, nhưng An Thường Phú muốn làm cho nàng gả đến nhà tốt một chút, hoặc là nói đem giá trị của nàng phát huy càng lớn một chút, nên cũng không có tùy tiện đáp ứng hôn sự của nàng.
An Tử Nhiên cùng nàng nói mấy câu, trong lời nói mang theo quan tâm.
An Vu Chi tựa hồ có chút kinh ngạc, cảm xúc trong mắt không dấu diếm mà toát ra, nàng trả lời có chút lắp, hiển nhiên còn không thực thích ứng với sự quan tâm của hắn.
Một lát sau, An Tử Nhiên mới rời đi.
An Vu Chi tại địa phương bọn họ nhìn không thấy thở phào một hơi, nàng vẫn không quen được ca ca quan tâm đến như vậy, bất quá nàng cũng biết, sau khi cha nương qua đời, trong nhà này người tối thân cận cùng nàng cũng chỉ có ca ca và đệ đệ vừa mới đầy tháng, cho nên nàng nhất định phải mau chóng thích ứng cùng ca ca ở chung.
Bảy ngày sau,, dựa theo tập tục của An Viễn Huyền, là ngày hạ táng An Thường Phú cùng Lưu Mai Hương.
An gia là gia đình giàu có, nghi thức hạ táng làm tương đối long trọng, bất quá An Tử Nhiên cũng không hiểu gì về những điều đó, cho nên hắn giao cho Tô quản gia đi lo liệu, Tô quản gia cũng không làm hắn thất vọng, xử lý thỏa đáng chu toàn không bỏ sót điểm nào.
Xử lý xong hậu sự của hai người, An gia cuối cùng cũng không còn áp lực như vậy.
Năm mới cứ trôi qua như vậy, nhưng cũng không có ai cảm nhận được không khí vui vẻ của năm mới.
Mấy ngày nay, An Tử Nhiên cũng tĩnh dưỡng đến không sai biệt lắm, thân thể hắn là bị hàn khí xâm nhập, dưới sự chiếu cố của bốn nha hoàn Thu Lan, hiện giờ đã không còn vấn đề gì lớn, hắn rốt cuộc có thời gian nhìn vào vấn đề thể trọng của mình, còn có sản nghiệp của An gia, mặc dù có Tô quản gia giúp đỡ, nhưng có một số việc vẫn cần đương gia là hắn đứng ra xử lý.
Vì thế, An Tử Nhiên vì mình đề ra một phương án giảm béo.
Bước đầu tiên chính là chạy bộ vận động mỗi buổi sáng, điều này làm cho An gia trên dưới đều thực khiếp sợ, bởi vì trong ấn tượng của bọn họ An Tử Nhiên là một người phi thường lười biếng, đặc biệt là vào mùa đông.
Mùa đông rất lạnh, cho nên An Tử Nhiên mỗi buổi sáng đều ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy, bình thường đều là sắp chính ngọ (12h trưa), thói quen này cơ hồ kéo dài mười sáu năm, An Thường Phú biết nhi tử sợ lạnh, để mặc ahwns hậu quả là dưỡng thành thói quen, trên bàn điểm tâm chưa từng nhìn đến thân ảnh hắn, cho nên khi mọi người nhìn đến hắn xuất hiện trên bàn điểm tâm, một đám đều thực kinh ngạc.
An gia không phải cái gì vương tôn hậu duệ quý tộc, bởi vậy không có quy định thiếp thất không thể cùng chính thê ngồi cùng bàn ăn cơm.
Từ đầu, đại gia chỉ cho rằng hắn bị việc phụ mẫu qua đời đả kích mới biến thành như vậy, trong long nghĩ hắn có kiên trì cũng không quá hai ngày, kết quản ngoài dự kiến của họ, An Tử Nhiên tiếp tục kiên trì.
Không chỉ như thế, hắn hiện thường xuyên ra vào thư phòng An Thường Phú, dĩ vãng hắn chính là đối quản lý gì đó đều không có hứng thú, tuy có đọc sách nhưng cũng không có gì gọi là thiên phú, chỉ đủ nhận biết vài chữ, nguyên bản An Thường Phú còn muốn cho hắn thi cử lấy công danh, cũng buông tha, ngược lại đem lực chú ý phóng tới trên người An Tử Minh mới vừa sinh ra.
Mấy người Vương Tình Lam trong lòng đều có chút bồn chồn, các nàng cũng không vui lòng nhìn thấy An Tử Nhiên chăm chỉ tiến tới như vậy.
Một khi An Tử Nhiên trở nên thong minh, các nàng muốn trục lợi từ chỗ hắn sẽ càng khó hơn, nhưng nếu hiện tại không có một người đứng ra gánh vác, An gia chẳng mấy sẽ suy sụp, lại có An Thường Đức đứng bên nhìn chằm chằm, nhượng An gia rơi vào tay hắn, còn không bắng để An Tử Nhiên trưởng quản An gia.
Các nàng tối thiểu vẫn là di nương của An Tử Nhiên, mà An Thường Đức cũng sẽ không nuôi các nàng.
Lúc này, nhân vật chính trong lòng các nàng lại đang tại trong thư phòng cắn cán bút.
Nguyên lai An Tử Nhiên thư pháp thực tệ, chữ viết giống như nòng nọc trên giấy bơi qua bơi lại, mà hắn cũng chưa từng viết chữ bằng bút lông, không cần lo lắng bị phát hiện.
Nhưng để quản lý tốt sổ sách, hắn phải đem chữ luyện hảo.
Tô quản gia sau khi biết quyết tâm của hắn, liền thay hắn tìm đến mấy bảng chữ mẫu, bảng chữ mẫu tự thể đều là không đồng dạng, thích nào loại liền luyện loại đó, mỗi ngày luyện mấy trang, thẳng đến khi có thể viết ra thì không cần luyện nữa.
Một tay hảo tự cần thời gian luyện tập, muốn một bước lên trời là không có khả năng.
An Tử Nhiên biết đạo lý này, mà hắn không thiếu nhất chính là kiên nhẫn, cứ như vậy, hành trình mỗi ngày của hắn cơ hồ sắp xếp đến tràn đầy.
Bất quá có người hiển nhiên không cho sinh hoạt của hắn bình tĩnh nhàn nhã như vậy, nghĩ muốn cho sinh hoạt của hắn thêm phong phú một ít, cho nên An Thường Phú cùng Lưu Mai Hương bất quá mới hạ táng ba ngày, vợ chồng An Thường Đức đã tìm tới cửa.
Sau khi phụ mẫu qua đời, túc trực bên linh cữu là trưởng nữ chứ không phải trưởng tử, bất quá ở nơi này trưởng nữ cũng không bao hàm thiếp thất sở sinh, mà là trưởng nữ của chính thê.
Trong ba ngày An Tử Nhiên ốm đau tại giường, An Vu Chi đều túc trực bên linh cữu, thẳng đến buổi sáng hôm nay mới trở về phòng, vừa lúc cùng hắn bỏ lỡ, thân là huynh trưởng của nàng tự nhiên muốn đi nhìn một cái.
“Ca…”
An Vu Chi có điểm khiếp nhược nhìn An Tử Nhiên tiến đến thăm nàng, ánh mắt xinh đẹp có một tia kính sợ, còn có cả một chút thản nhiên xa cách, An Tử Nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn cùng với cô muội muội này cũng không thân cận lắm.
An Tử Nhiên nhìn nàng, An Vu Chi bộ dạng rất xinh đẹp, mi như liễu, mắt xếch, miệng anh đào nhỏ nhắn, là một tiểu mỹ nhân cổ điển truyền thống, ở thời đại này mười năm tuổi là đã đến tuổi xuất giá, nghe nói người hướng nàng cầu hôn rất nhiều, nhưng An Thường Phú muốn làm cho nàng gả đến nhà tốt một chút, hoặc là nói đem giá trị của nàng phát huy càng lớn một chút, nên cũng không có tùy tiện đáp ứng hôn sự của nàng.
An Tử Nhiên cùng nàng nói mấy câu, trong lời nói mang theo quan tâm.
An Vu Chi tựa hồ có chút kinh ngạc, cảm xúc trong mắt không dấu diếm mà toát ra, nàng trả lời có chút lắp, hiển nhiên còn không thực thích ứng với sự quan tâm của hắn.
Một lát sau, An Tử Nhiên mới rời đi.
An Vu Chi tại địa phương bọn họ nhìn không thấy thở phào một hơi, nàng vẫn không quen được ca ca quan tâm đến như vậy, bất quá nàng cũng biết, sau khi cha nương qua đời, trong nhà này người tối thân cận cùng nàng cũng chỉ có ca ca và đệ đệ vừa mới đầy tháng, cho nên nàng nhất định phải mau chóng thích ứng cùng ca ca ở chung.
Bảy ngày sau,, dựa theo tập tục của An Viễn Huyền, là ngày hạ táng An Thường Phú cùng Lưu Mai Hương.
An gia là gia đình giàu có, nghi thức hạ táng làm tương đối long trọng, bất quá An Tử Nhiên cũng không hiểu gì về những điều đó, cho nên hắn giao cho Tô quản gia đi lo liệu, Tô quản gia cũng không làm hắn thất vọng, xử lý thỏa đáng chu toàn không bỏ sót điểm nào.
Xử lý xong hậu sự của hai người, An gia cuối cùng cũng không còn áp lực như vậy.
Năm mới cứ trôi qua như vậy, nhưng cũng không có ai cảm nhận được không khí vui vẻ của năm mới.
Mấy ngày nay, An Tử Nhiên cũng tĩnh dưỡng đến không sai biệt lắm, thân thể hắn là bị hàn khí xâm nhập, dưới sự chiếu cố của bốn nha hoàn Thu Lan, hiện giờ đã không còn vấn đề gì lớn, hắn rốt cuộc có thời gian nhìn vào vấn đề thể trọng của mình, còn có sản nghiệp của An gia, mặc dù có Tô quản gia giúp đỡ, nhưng có một số việc vẫn cần đương gia là hắn đứng ra xử lý.
Vì thế, An Tử Nhiên vì mình đề ra một phương án giảm béo.
Bước đầu tiên chính là chạy bộ vận động mỗi buổi sáng, điều này làm cho An gia trên dưới đều thực khiếp sợ, bởi vì trong ấn tượng của bọn họ An Tử Nhiên là một người phi thường lười biếng, đặc biệt là vào mùa đông.
Mùa đông rất lạnh, cho nên An Tử Nhiên mỗi buổi sáng đều ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy, bình thường đều là sắp chính ngọ (12h trưa), thói quen này cơ hồ kéo dài mười sáu năm, An Thường Phú biết nhi tử sợ lạnh, để mặc ahwns hậu quả là dưỡng thành thói quen, trên bàn điểm tâm chưa từng nhìn đến thân ảnh hắn, cho nên khi mọi người nhìn đến hắn xuất hiện trên bàn điểm tâm, một đám đều thực kinh ngạc.
An gia không phải cái gì vương tôn hậu duệ quý tộc, bởi vậy không có quy định thiếp thất không thể cùng chính thê ngồi cùng bàn ăn cơm.
Từ đầu, đại gia chỉ cho rằng hắn bị việc phụ mẫu qua đời đả kích mới biến thành như vậy, trong long nghĩ hắn có kiên trì cũng không quá hai ngày, kết quản ngoài dự kiến của họ, An Tử Nhiên tiếp tục kiên trì.
Không chỉ như thế, hắn hiện thường xuyên ra vào thư phòng An Thường Phú, dĩ vãng hắn chính là đối quản lý gì đó đều không có hứng thú, tuy có đọc sách nhưng cũng không có gì gọi là thiên phú, chỉ đủ nhận biết vài chữ, nguyên bản An Thường Phú còn muốn cho hắn thi cử lấy công danh, cũng buông tha, ngược lại đem lực chú ý phóng tới trên người An Tử Minh mới vừa sinh ra.
Mấy người Vương Tình Lam trong lòng đều có chút bồn chồn, các nàng cũng không vui lòng nhìn thấy An Tử Nhiên chăm chỉ tiến tới như vậy.
Một khi An Tử Nhiên trở nên thong minh, các nàng muốn trục lợi từ chỗ hắn sẽ càng khó hơn, nhưng nếu hiện tại không có một người đứng ra gánh vác, An gia chẳng mấy sẽ suy sụp, lại có An Thường Đức đứng bên nhìn chằm chằm, nhượng An gia rơi vào tay hắn, còn không bắng để An Tử Nhiên trưởng quản An gia.
Các nàng tối thiểu vẫn là di nương của An Tử Nhiên, mà An Thường Đức cũng sẽ không nuôi các nàng.
Lúc này, nhân vật chính trong lòng các nàng lại đang tại trong thư phòng cắn cán bút.
Nguyên lai An Tử Nhiên thư pháp thực tệ, chữ viết giống như nòng nọc trên giấy bơi qua bơi lại, mà hắn cũng chưa từng viết chữ bằng bút lông, không cần lo lắng bị phát hiện.
Nhưng để quản lý tốt sổ sách, hắn phải đem chữ luyện hảo.
Tô quản gia sau khi biết quyết tâm của hắn, liền thay hắn tìm đến mấy bảng chữ mẫu, bảng chữ mẫu tự thể đều là không đồng dạng, thích nào loại liền luyện loại đó, mỗi ngày luyện mấy trang, thẳng đến khi có thể viết ra thì không cần luyện nữa.
Một tay hảo tự cần thời gian luyện tập, muốn một bước lên trời là không có khả năng.
An Tử Nhiên biết đạo lý này, mà hắn không thiếu nhất chính là kiên nhẫn, cứ như vậy, hành trình mỗi ngày của hắn cơ hồ sắp xếp đến tràn đầy.
Bất quá có người hiển nhiên không cho sinh hoạt của hắn bình tĩnh nhàn nhã như vậy, nghĩ muốn cho sinh hoạt của hắn thêm phong phú một ít, cho nên An Thường Phú cùng Lưu Mai Hương bất quá mới hạ táng ba ngày, vợ chồng An Thường Đức đã tìm tới cửa.
Danh sách chương