Đội ngũ đón dâu chậm rãi đem biệt viện An gia đứng đến chật như nêm cối.
Lúc trước An Tử Nhiên chọn nơi đây làm địa phương tạm cư vì thích sự yên tĩnh, hiện giờ trong ngoài đều là người, trong viện chất đầy đồ cưới của An Tử Nhiên, vốn là cấp cho An Vu Chi, không ngờ cuối cùng lại dùng cho mình.
Ngoài ra, trong viện còn có nha hoàn và hỉ nương Phó Vương phủ phái tới đang chờ, một đám đứng trong sân, chật chội đến mức ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có.
Hỉ Nương thấy đội ngũ đón dâu đến, nhanh chóng cầm lấy khăn trùm đầu chuẩn bị đội lên cho An Tử Nhiên, nhưng bị hắn ngăn lại, hỉ nương sửng sốt:”An công tử, đây là…”
An Tử Nhiên bình tĩnh nói:”Ta là nam nhân, không cần thứ này.” Tuy hắn đồng ý với đề nghị của Phó Vô Thiên, nhưng cũng không tính toán ăn mặc giống một nữ nhân mà xuất giá.
“Chính là… không hợp quy củ a!” Hỉ nương cầm khăn trùm đầu do dự nói.
An Tử Nhiên bất vi sở động:”Mặc kệ có không hợp quy củ hay không ta cũng sẽ không mang.”
Hỉ nương bất đắc dĩ, mắt thấy giờ lành sắp tới, còn dùng dằng như vậy sẽ trễ mất, Vương gia mà trách tội xuống thì nàng không sống nổi, nhưng cũng sợ Vương gia sẽ trách phạt vì nàng không cấp tân nương mang khăn trùm.
An Tử Nhiên làm như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng:”Nếu Vương gia trách tội, ta sẽ gánh vác.”
Hỉ nương biểu tình vi san (nhẹ nhõm), đều đã nói đến vậy, nàng chỉ có thể đồng ý, đem khăn trùm giao cho nha hoàn bên cạnh, sau đó nhượng người cõng An Tử Nhiên xuất môn, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng lại hỏi:“An công tử, An gia không có trưởng bối ra đưa tiễn sao?” Nàng đang nói đến lời chúc phúc của thân nhân, tập tục của Đại Á đều sẽ có bước này, chúc phúc tân nhân sau khi thành thân hòa thuận tốt đẹp.
“Không có, đi thôi.”
An Tử Nhiên cho rằng hỉ nương đang chỉ thiếp thất của An Thường Phú, dù sao trưởng bối của An gia cũng chỉ còn lại các nàng, chính là vì thân phận thiếp thất mà không thể ra mặt, hơn nữa hắn cũng không có phái người đi thông báo cho các nàng.
Lúc trước hắn lo lắng nhóm người Phương Quân Bình biết chuyện sẽ không cam lòng mà gây thêm phiền phức cho hắn, vì vậy không có đem chuyện hôn ước nói ra, hiển nhiên là hiện tại các nàng cũng không biết chuyện hắn gả vào Phó Vương phủ, nếu mà biết, các nàng chắc chắn sẽ nháo loạn lên, bởi vì với thân phận của hắn, gả vào Phó Vương phủ cũng đồng nghĩa đem cả An gia làm của hồi môn.
Hỉ nương chỉ có thể nghe hắn, không tái nhắc lại.
Đoàn người đi ra khỏi cửa, bên ngoài một rừng đầu người lọt vào tầm mắt, một loạt tầm nhìn dừng trên người hắn, không biết có phải là vì hắn không mang khăn trùm không nữa, đại bộ phận lộ ra biểu tình ngạc nhiên, hướng bên này nhìn qua.
Tầm mắt An Tử Nhiên quét qua đám người một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Phó Vô Thiên đồng dạng mặc hồng sắc đại cẩm bào quý khí bức người, trong mắt là một tia kinh ngạc, hắn không ngờ Phó Vô Thiên sẽ tự mình lại đây.
Tô quản gia đã nói cho hắn, ở Đại Á rất nhiều người thân phận tôn quý khi lấy vợ sẽ không tự mình đi đón dâu, đa số tân lang sẽ chờ ở phủ, thứ nhất là thân phận tôn quý, thứ hai để chứng tỏ phu gia là trời, tân nương sau khi vào cửa nhất nhất phải nghe theo phu quân, loại tình huống này trong Hoàng thân quốc thích là rõ ràng nhất.
Trong khi hắn đánh giá Phó Vô Thiên, đồng thời y cũng đang nhìn hắn.
Thiếu niên một thân hoa phục rực rỡ khiến trong mắt y hiện lên kinh diễm, hảo một cái thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần phong thái tuấn tú như bước ra từ trong tranh, y luôn biết vẻ ngoài của thiếu niên cũng không tồi.
Nghĩ vậy, Phó Vô Thiên hướng thiếu niên vươn tay:”Vương phi, bổn Vương tới đón ngươi.”
An Tử Nhiên nhìn y, không do dự nhiều mà đưa tay ra, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người đem tay đặt lên, lập tức cảm nhận được một cỗ ấm áp.
Phó Vô Thiên lộ ra mỉm cười hiếm thấy, tuấn mỹ bức nhân, một đám nha hoàn phía sau An Tử Nhiên đều đỏ mặt, Vương gia thật sự rất tuấn tú, không hề giống lời đồn một chút nào, quả nhiên cái gì cũng phải thấy tận mắt.
Tô quản gia nhìn hình ảnh hai người đứng chung một chỗ, không khỏi nhu nhu mắt, ông thế nào lại có cảm giác Đại thiếu gia và Quân Vương rất xứng đôi, đây nhất định là ảo giác! Dưới sự dẫn dắt của Phó Vô Thiên, An Tử Nhiên ngồi lên kiệu hoa.
Kiệu hoa tuy không có trang hoàng như trong tưởng tượng, nhưng phi thường xa hoa, tám tráng hán thân hình cao lớn khiêng kiệu, nhìn bước đi nhẹ nhàng có thể chắc tất cả đều có võ công, ngồi trên vô cùng thoải mái, một chút lay động nhỏ đều không có.
Tiếng thanh la cùng pháo lần thứ hai vang lên, đội ngũ đón dâu lại xuất phát.
Đám người vây xem vội vàng theo sau, cả người sững sờ tại chỗ, đến tận khi bị người khác va vào mới phụ hồi tinh thần, liền phát ra tiếng kinh hô.
“Trời ạ, đến cùng là kẻ nào nói Quân Vương bộ dáng xấu hả?”
Rõ ràng là anh tuấn không chịu được!
Lúc trước An Tử Nhiên chọn nơi đây làm địa phương tạm cư vì thích sự yên tĩnh, hiện giờ trong ngoài đều là người, trong viện chất đầy đồ cưới của An Tử Nhiên, vốn là cấp cho An Vu Chi, không ngờ cuối cùng lại dùng cho mình.
Ngoài ra, trong viện còn có nha hoàn và hỉ nương Phó Vương phủ phái tới đang chờ, một đám đứng trong sân, chật chội đến mức ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có.
Hỉ Nương thấy đội ngũ đón dâu đến, nhanh chóng cầm lấy khăn trùm đầu chuẩn bị đội lên cho An Tử Nhiên, nhưng bị hắn ngăn lại, hỉ nương sửng sốt:”An công tử, đây là…”
An Tử Nhiên bình tĩnh nói:”Ta là nam nhân, không cần thứ này.” Tuy hắn đồng ý với đề nghị của Phó Vô Thiên, nhưng cũng không tính toán ăn mặc giống một nữ nhân mà xuất giá.
“Chính là… không hợp quy củ a!” Hỉ nương cầm khăn trùm đầu do dự nói.
An Tử Nhiên bất vi sở động:”Mặc kệ có không hợp quy củ hay không ta cũng sẽ không mang.”
Hỉ nương bất đắc dĩ, mắt thấy giờ lành sắp tới, còn dùng dằng như vậy sẽ trễ mất, Vương gia mà trách tội xuống thì nàng không sống nổi, nhưng cũng sợ Vương gia sẽ trách phạt vì nàng không cấp tân nương mang khăn trùm.
An Tử Nhiên làm như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng:”Nếu Vương gia trách tội, ta sẽ gánh vác.”
Hỉ nương biểu tình vi san (nhẹ nhõm), đều đã nói đến vậy, nàng chỉ có thể đồng ý, đem khăn trùm giao cho nha hoàn bên cạnh, sau đó nhượng người cõng An Tử Nhiên xuất môn, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng lại hỏi:“An công tử, An gia không có trưởng bối ra đưa tiễn sao?” Nàng đang nói đến lời chúc phúc của thân nhân, tập tục của Đại Á đều sẽ có bước này, chúc phúc tân nhân sau khi thành thân hòa thuận tốt đẹp.
“Không có, đi thôi.”
An Tử Nhiên cho rằng hỉ nương đang chỉ thiếp thất của An Thường Phú, dù sao trưởng bối của An gia cũng chỉ còn lại các nàng, chính là vì thân phận thiếp thất mà không thể ra mặt, hơn nữa hắn cũng không có phái người đi thông báo cho các nàng.
Lúc trước hắn lo lắng nhóm người Phương Quân Bình biết chuyện sẽ không cam lòng mà gây thêm phiền phức cho hắn, vì vậy không có đem chuyện hôn ước nói ra, hiển nhiên là hiện tại các nàng cũng không biết chuyện hắn gả vào Phó Vương phủ, nếu mà biết, các nàng chắc chắn sẽ nháo loạn lên, bởi vì với thân phận của hắn, gả vào Phó Vương phủ cũng đồng nghĩa đem cả An gia làm của hồi môn.
Hỉ nương chỉ có thể nghe hắn, không tái nhắc lại.
Đoàn người đi ra khỏi cửa, bên ngoài một rừng đầu người lọt vào tầm mắt, một loạt tầm nhìn dừng trên người hắn, không biết có phải là vì hắn không mang khăn trùm không nữa, đại bộ phận lộ ra biểu tình ngạc nhiên, hướng bên này nhìn qua.
Tầm mắt An Tử Nhiên quét qua đám người một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Phó Vô Thiên đồng dạng mặc hồng sắc đại cẩm bào quý khí bức người, trong mắt là một tia kinh ngạc, hắn không ngờ Phó Vô Thiên sẽ tự mình lại đây.
Tô quản gia đã nói cho hắn, ở Đại Á rất nhiều người thân phận tôn quý khi lấy vợ sẽ không tự mình đi đón dâu, đa số tân lang sẽ chờ ở phủ, thứ nhất là thân phận tôn quý, thứ hai để chứng tỏ phu gia là trời, tân nương sau khi vào cửa nhất nhất phải nghe theo phu quân, loại tình huống này trong Hoàng thân quốc thích là rõ ràng nhất.
Trong khi hắn đánh giá Phó Vô Thiên, đồng thời y cũng đang nhìn hắn.
Thiếu niên một thân hoa phục rực rỡ khiến trong mắt y hiện lên kinh diễm, hảo một cái thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần phong thái tuấn tú như bước ra từ trong tranh, y luôn biết vẻ ngoài của thiếu niên cũng không tồi.
Nghĩ vậy, Phó Vô Thiên hướng thiếu niên vươn tay:”Vương phi, bổn Vương tới đón ngươi.”
An Tử Nhiên nhìn y, không do dự nhiều mà đưa tay ra, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người đem tay đặt lên, lập tức cảm nhận được một cỗ ấm áp.
Phó Vô Thiên lộ ra mỉm cười hiếm thấy, tuấn mỹ bức nhân, một đám nha hoàn phía sau An Tử Nhiên đều đỏ mặt, Vương gia thật sự rất tuấn tú, không hề giống lời đồn một chút nào, quả nhiên cái gì cũng phải thấy tận mắt.
Tô quản gia nhìn hình ảnh hai người đứng chung một chỗ, không khỏi nhu nhu mắt, ông thế nào lại có cảm giác Đại thiếu gia và Quân Vương rất xứng đôi, đây nhất định là ảo giác! Dưới sự dẫn dắt của Phó Vô Thiên, An Tử Nhiên ngồi lên kiệu hoa.
Kiệu hoa tuy không có trang hoàng như trong tưởng tượng, nhưng phi thường xa hoa, tám tráng hán thân hình cao lớn khiêng kiệu, nhìn bước đi nhẹ nhàng có thể chắc tất cả đều có võ công, ngồi trên vô cùng thoải mái, một chút lay động nhỏ đều không có.
Tiếng thanh la cùng pháo lần thứ hai vang lên, đội ngũ đón dâu lại xuất phát.
Đám người vây xem vội vàng theo sau, cả người sững sờ tại chỗ, đến tận khi bị người khác va vào mới phụ hồi tinh thần, liền phát ra tiếng kinh hô.
“Trời ạ, đến cùng là kẻ nào nói Quân Vương bộ dáng xấu hả?”
Rõ ràng là anh tuấn không chịu được!
Danh sách chương