Sau khi rời khỏi thư phòng, Xảo Nhi cùng Hạnh Nhi vội vã trở lại khuê phòng tiểu thư.
An Vu Chi ngồi trên ghế lập tức đứng lên, vội vàng hỏi:”Ca ca tìm hai ngươi hỏi chuyện gì?”
“Tiểu thư người yên tâm, nô tì cùng Hạnh Nhi không nói nhiều về chuyện của người, Đại thiếu gia còn không biết.”
Xảo Nhi an ủi nói, ý cười doanh doanh trên mặt còn mang theo một tia tranh công.
An Vu Chi rốt cuộc thở phào một hơi.
Hạnh Nhi nhíu mi, nhịn không được nói rằng:”Tiểu thư, người lừa gạt Đại thiếu gia như vậy là tốt sao? Nếu Đại thiếu gia biết, nhất định sẽ tức giận.” Thời điểm vừa nãy trả lời Đại thiếu gia, nàng không dám nói quá nhiều, chỉ nói một phần sự thật, vạn nhất Đại thiếu gia biết, trách phạt sẽ giảm đi một phần.
Nghe được lời nàng nói An Vu Chi có chút bất mãn:”Không thể cho ca ca biết.”
Nàng theo bản năng muốn giấu diếm An Tử Nhiên, đặc biệt là sau khi nghe nói hắn và vị Phó Vương gia kia đã thảo luận xong về hôn sự, suy nghĩ này lại càng mãnh liệt.
“Hạnh Nhi, ngươi lo lắng quá nhiều đi, liền tính Đại thiếu gia biết chuyện, muốn trách phạt tiểu thư cũng không được, tiểu thư gả vào Phó Vương phủ thì chính là chuẩn Vương phi, còn ai dám khi dễ tiểu thư a!” Xảo Nhi biểu tình đắc ý.
Hạnh Nhi thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai người còn không chú ý đến An Vu Chi biểu tình nặng nề.
Ba ngày sau, ngày thành hôn cuối cùng cũng định ra, là ngày mười bảy tháng tư, một ngày hoàng đạo, nghi gả nghi thú (thích hợp để cưới xin và ăn hỏi), phú quý đại cát, bởi vì trưởng bối duy nhất của Vương phủ có chút tật xấu, cho nên việc hôn nhân là do chính tay Phó Vô Thiên xử lý, ngày thứ tư, sính lễ của Vương phủ chậm rãi đưa tới An gia.
Biệt viện họ ở hiện tại đã không phải là thuê, An Tử Nhiên bỏ ra mấy ngàn lượng mua lại, đem biệt viện biến thành một bất động sản của An gia, miễn để người nói An gia tiểu thư xuất giá từ biệt viện đi thuê có cớ mà bàn ra tán vào.
Hôn sự của An gia và Phó Vương phủ đã truyền đi khắp Quân Tử thành, chuyện này gây ra oanh động rất lớn.
Chiến thần thanh danh hiển hách, từ sau khi Phó Vô Thiên dẫn các tướng sĩ hồi triều, rất nhiều người đều muốn chính mắt được nhìn thấy dung mạo cùng tư thế oai hùng của chiến thần, bất quá Phó Vô Thiên ít xuất hiện, ngay cả một tháng trước lúc trở về kinh thành, y ngồi trên lưng ngựa vẫn đeo mặt nạ, trừ bỏ một số ít người, cơ hồ không ai biết y lớn lên là cái dạng gì.
Nhờ vậy, tại Quân Tử thành xuật hiện nhiều lời đồn đại, đa phần là suy đoán về dung mạo của y, còn có cả những chiến tích ngoài biên quan nữa, nghe nói hiện giờ hắn muốn thành thân, còn oanh động hơn cả việc Hoàng Đế muốn tuyển tú.
Đại Á Hoàng Đế Phó Sùng cũng bị kinh động, Chiến thần Đại Á, chất nhi của hắn muốn thành thân, hắn là Hoàng Đế nhưng không biết gì hết, vì thế vào lúc ban đêm liền đem Phó Vô Thiên triệu tiến cung.
Hoàng gia tức phụ tên phải đem tiến trong từ đường, chỉ có như vậy mới chình thức được thừa nhận, nhưng lại phải được Hoàng Đế đồng ý, nói cách khác Hoàng Đế nắm giữ hôn nhân đại sự của họ, chỉ có thể tùy ý hắn chỉ chỏ, nếu không thì không thể tùy tiện cưới vợ.
Hôn sự của Phó Vô Thiên trong mắt hắn còn quan trọng hơn cả hôn sự của nhi tử.
Tuy y mới trở về một tháng, nhưng Hoàng Đế đã không chỉ một lần đề cập đến hôn sự của y, từng có ý nghĩ đem nhi nữ của quan đại thần gả cho y, sau lại bời vì một sự tình mới đánh mất suy nghĩ, nhưng không đồng nghĩa với việc hắn buông tha.
Nếu Phó Vô Thiên thú tiểu thiếp thì hắn không nói gì, nhưng vị trí Vương phi thì không thể, nhi nữ nhà địa chủ mà cũng muốn đặt ngang hàng với Hoàng gia, tuyệt đối không có khả năng! Lửa giận của Hoàng Đế cũng không cần dập rất nhanh liền tắt tịt.
Phó Vô Thiên mặc dù là thân chất nhi của hắn, nhưng tay nắm trọng binh, chinh chiến mười mấy năm, uy vọng trong quân so với Hoàng Đế còn cao hơn, khiến hắn phải kiêng kị, điều y không muốn làm thì cả mệnh lệnh của Hoàng Đế cũng không có tác dụng, huống chi y còn một cái tổ phụ già mà không kính (đại khái là già mà cũng không được người ta kính trọng), tính cách thất thường.
Phó lão Vương gia là thân thúc thúc của Hoàng Đế, trong tay có long tiên (roi) Tiên Hoàng ban tặng, có quyền lợi giám sát Hoáng Đế, tuy là vì bị bệnh mà lâu không vào triều, nhưng quyền lợi vẫn còn, một khi lão Vương gia phản đối, nagy cả Hoàng Đế cũng đều phải nhượng bộ.
Phó Vô Thiên đêm tổ phụ y vào trong Hoàng cung dạo một vòng, Hoàng Đế ngay cả ho he cũng không dám, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà thừa nhận hôn sự này.
Từ giờ đến mười bảy tháng tư chỉ còn bảy ngày.
Thời điểm tất cả mọi người ở Quân Tử thành đang bàn tán chuyện này, An Vu Chi lại luống cuống
An Vu Chi ngồi trên ghế lập tức đứng lên, vội vàng hỏi:”Ca ca tìm hai ngươi hỏi chuyện gì?”
“Tiểu thư người yên tâm, nô tì cùng Hạnh Nhi không nói nhiều về chuyện của người, Đại thiếu gia còn không biết.”
Xảo Nhi an ủi nói, ý cười doanh doanh trên mặt còn mang theo một tia tranh công.
An Vu Chi rốt cuộc thở phào một hơi.
Hạnh Nhi nhíu mi, nhịn không được nói rằng:”Tiểu thư, người lừa gạt Đại thiếu gia như vậy là tốt sao? Nếu Đại thiếu gia biết, nhất định sẽ tức giận.” Thời điểm vừa nãy trả lời Đại thiếu gia, nàng không dám nói quá nhiều, chỉ nói một phần sự thật, vạn nhất Đại thiếu gia biết, trách phạt sẽ giảm đi một phần.
Nghe được lời nàng nói An Vu Chi có chút bất mãn:”Không thể cho ca ca biết.”
Nàng theo bản năng muốn giấu diếm An Tử Nhiên, đặc biệt là sau khi nghe nói hắn và vị Phó Vương gia kia đã thảo luận xong về hôn sự, suy nghĩ này lại càng mãnh liệt.
“Hạnh Nhi, ngươi lo lắng quá nhiều đi, liền tính Đại thiếu gia biết chuyện, muốn trách phạt tiểu thư cũng không được, tiểu thư gả vào Phó Vương phủ thì chính là chuẩn Vương phi, còn ai dám khi dễ tiểu thư a!” Xảo Nhi biểu tình đắc ý.
Hạnh Nhi thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai người còn không chú ý đến An Vu Chi biểu tình nặng nề.
Ba ngày sau, ngày thành hôn cuối cùng cũng định ra, là ngày mười bảy tháng tư, một ngày hoàng đạo, nghi gả nghi thú (thích hợp để cưới xin và ăn hỏi), phú quý đại cát, bởi vì trưởng bối duy nhất của Vương phủ có chút tật xấu, cho nên việc hôn nhân là do chính tay Phó Vô Thiên xử lý, ngày thứ tư, sính lễ của Vương phủ chậm rãi đưa tới An gia.
Biệt viện họ ở hiện tại đã không phải là thuê, An Tử Nhiên bỏ ra mấy ngàn lượng mua lại, đem biệt viện biến thành một bất động sản của An gia, miễn để người nói An gia tiểu thư xuất giá từ biệt viện đi thuê có cớ mà bàn ra tán vào.
Hôn sự của An gia và Phó Vương phủ đã truyền đi khắp Quân Tử thành, chuyện này gây ra oanh động rất lớn.
Chiến thần thanh danh hiển hách, từ sau khi Phó Vô Thiên dẫn các tướng sĩ hồi triều, rất nhiều người đều muốn chính mắt được nhìn thấy dung mạo cùng tư thế oai hùng của chiến thần, bất quá Phó Vô Thiên ít xuất hiện, ngay cả một tháng trước lúc trở về kinh thành, y ngồi trên lưng ngựa vẫn đeo mặt nạ, trừ bỏ một số ít người, cơ hồ không ai biết y lớn lên là cái dạng gì.
Nhờ vậy, tại Quân Tử thành xuật hiện nhiều lời đồn đại, đa phần là suy đoán về dung mạo của y, còn có cả những chiến tích ngoài biên quan nữa, nghe nói hiện giờ hắn muốn thành thân, còn oanh động hơn cả việc Hoàng Đế muốn tuyển tú.
Đại Á Hoàng Đế Phó Sùng cũng bị kinh động, Chiến thần Đại Á, chất nhi của hắn muốn thành thân, hắn là Hoàng Đế nhưng không biết gì hết, vì thế vào lúc ban đêm liền đem Phó Vô Thiên triệu tiến cung.
Hoàng gia tức phụ tên phải đem tiến trong từ đường, chỉ có như vậy mới chình thức được thừa nhận, nhưng lại phải được Hoàng Đế đồng ý, nói cách khác Hoàng Đế nắm giữ hôn nhân đại sự của họ, chỉ có thể tùy ý hắn chỉ chỏ, nếu không thì không thể tùy tiện cưới vợ.
Hôn sự của Phó Vô Thiên trong mắt hắn còn quan trọng hơn cả hôn sự của nhi tử.
Tuy y mới trở về một tháng, nhưng Hoàng Đế đã không chỉ một lần đề cập đến hôn sự của y, từng có ý nghĩ đem nhi nữ của quan đại thần gả cho y, sau lại bời vì một sự tình mới đánh mất suy nghĩ, nhưng không đồng nghĩa với việc hắn buông tha.
Nếu Phó Vô Thiên thú tiểu thiếp thì hắn không nói gì, nhưng vị trí Vương phi thì không thể, nhi nữ nhà địa chủ mà cũng muốn đặt ngang hàng với Hoàng gia, tuyệt đối không có khả năng! Lửa giận của Hoàng Đế cũng không cần dập rất nhanh liền tắt tịt.
Phó Vô Thiên mặc dù là thân chất nhi của hắn, nhưng tay nắm trọng binh, chinh chiến mười mấy năm, uy vọng trong quân so với Hoàng Đế còn cao hơn, khiến hắn phải kiêng kị, điều y không muốn làm thì cả mệnh lệnh của Hoàng Đế cũng không có tác dụng, huống chi y còn một cái tổ phụ già mà không kính (đại khái là già mà cũng không được người ta kính trọng), tính cách thất thường.
Phó lão Vương gia là thân thúc thúc của Hoàng Đế, trong tay có long tiên (roi) Tiên Hoàng ban tặng, có quyền lợi giám sát Hoáng Đế, tuy là vì bị bệnh mà lâu không vào triều, nhưng quyền lợi vẫn còn, một khi lão Vương gia phản đối, nagy cả Hoàng Đế cũng đều phải nhượng bộ.
Phó Vô Thiên đêm tổ phụ y vào trong Hoàng cung dạo một vòng, Hoàng Đế ngay cả ho he cũng không dám, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà thừa nhận hôn sự này.
Từ giờ đến mười bảy tháng tư chỉ còn bảy ngày.
Thời điểm tất cả mọi người ở Quân Tử thành đang bàn tán chuyện này, An Vu Chi lại luống cuống
Danh sách chương