Ngay từ đầu, chỉ có hai ba người nông dân tới trước một tiệm lương thực nháo sự.
Số lượng không nhiều lắm, thoạt nhìn có chút phô trương thanh thế, cho nên Phùng chưởng quầy chỉ là cho tiểu nhị đuổi bọn họ đi, An gia đúng là thời buổi rối loạn, An Thường Phú vừa mất, không có núi dựa, bọn họ cũng không muốn đem chuyện làm lớn.
Nhưng không được mấy ngày, mấy người nông dân bị đuổi lúc trước đột nhiên chạy tới trước tiệm lương thực cãi cọ, một đám giống như đều không sợ chết, thậm chí còn có nông dân chạy vào cửa hàng đoạt lương thực, đương nhiên, bọn họ cũng không có thực hiện được.
Phùng chưởng quầy là một người thông minh, chuyện mấy ngày hôm trước đã xao hưởng cảnh báo cho ông, những người đó lúc nào không đến nháo, cố tình ngay sau khi An Thường Phú vừa mới mất, An gia không có đương gia làm chủ sự, cứ việc chỉ có hai ba người, nhưng ông vẫn mướn năm tay đấm cường thân kiện thể nhìn cửa hàng, liền vì dự phòng thời khắc này, kết quả còn thật làm cho ông đoán đúng.
Nông dân cướp lương bị loạn côn đánh ra khỏi tiệm lương thực, đánh đến đầu rơi máu chảy.
Bị năm tay đấm kinh sợ đến, những nông dân đến nháo sự đó đành phải tạm thời hành quân lặng lẽ, mang đồng bạn bị thương rời đi.
Nhưng mà đây chỉ là khúc nhạc dạo, lại qua hai ngày, sự tình rốt cục triệt để bạo phát, bảy tám nông dân có lẽ còn có thể ứng phó, nhưng hơn mười hai mươi thì ứng phó không tới, một đám nông dân xông vào một tiệm lương thực do Phùng chưởng quầy quản lý, mỗi cái giống như nổi điên mà cướp lương, tuy rằng lương thực trong khó hàng của tiệm lương thực không có tao ương, nhưng trong mặt tiền cửa hàng đều bị cướp sạch.
Sau đó Phùng chưởng quầy mới biết được cửa hàng của ba vị chưởng quầy khác đều xảy ra chuyện tương tự, biết việc lớn không tốt, lúc này bọn họ mới tìm tới An gia.
Nghe xong, An Tử Nhiên trầm mặc.
Bốn người Phùng chưởng quầy thấy hắn không nói, không khỏi âm thầm lắc lắc đầu, xem ra vẫn là quá nhỏ.
Cứ việc Tô quản gia nói qua Thiếu đông gia khác với trước kia, nhưng bọn họ vẫn là không có ôm hy vọng quá lớn, dù sao một đứa nhóc mười sáu tuổi có thể làm cái gì, một thương nhân thành công trừ bỏ tầm nhìn phải trống trải, quyết đoán cũng là một nhân tố trọng yếu, Thiếu đông gia vẫn là quá trẻ tuổi, lịch duyệt đã bị hạn chế.
“Vô duyên vô cớ, nông dân thế nào sẽ nháo sự, còn phát sinh loại chuyện cướp lương này?”
Ngay lúc đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, thanh âm bình tĩnh của An Tử Nhiên chợt vang lên, bốn vị chưởng quầy nhìn qua, vừa tiếp xúc với cặp mắt màu đen kia, không biết thế nào, bọn họ thậm chí có loại cảm giác không dám nhìn thẳng.
Vẫn là Phùng chưởng quầy có tư lịch già nhất kịp phản ứng, vội hỏi: “Thiếu đông gia, chúng ta cũng hiểu được không có khả năng không có nguyên nhân, cho nên đã phái người đi điều tra, nhưng là tra không được, trước đó cũng không có dấu vết nào, giống như đột nhiên phát sinh vậy, chúng ta hoài nghi, có thể là có người đang âm thầm quấy rối, gây thêm phiền toái cho An gia hay không?”
Bốn người Phùng chưởng quầy đều là người tinh, từ sờm đã nghe nói vợ chồng An Thường Đức từ An gia nổi giận đùng đùng rời đi, lấy tính cách của bọn họ, làm ra loại chuyện này không phải là không thể nào.
Trước khi An Thường Phú mất, An Thường Đức cũng đã thèm nhỏ dãi tài sản của An gia, nếu không phải An Thường Phú là một người có thủ đoạn, hắn đã sớm đối An gia xuống tay, lấy bản tính của vợ chồng họ, làm như vậy không phải là không thể.
Còn nữa, bọn họ hoài nghi An Thường Đức còn có một nguyên nhân trọng yếu, An gia nắm giữ lượng lớn lương thực của An Viễn Huyền, tính đứng lên có tám phần tiệm lương thực là của An gia, nếu An gia không bán lương thực cho những nông dân đó, trừ phi đi xa ngàn dặm đến thị trấn khác mua, nếu không cũng chỉ có thể chờ đói chết.
Đó cũng là một trong những nguyên nhân vì sao bách tính mặc dù rất đau hận An Thường Phú, lại không dám phản kháng, An gia cơ hồ nắm lấy mạch máu của An Viễn Huyền, làm cho bọn họ không thể không sợ ném chuột vỡ đồ.
An Tử Nhiên trầm ngâm một lúc lâu, “Chuyện này phải nghĩ biện pháp giải quyết, nếu không ngày sau sẽ có càng nhiều người noi theo, bốn vị chưởng quầy làm việc cho cha ta cũng có mười mấy năm, lịch duyệt của các ngươi đều phong phú hơn ta, không biết có biện pháp nào không?”
Bốn người Phùng chưởng quầy nhất thời hai mặt nhìn nhau, nếu là có biện pháp, bọn họ cũng sẽ không tới tìm An gia.
Không khí theo mọi người không nói chuyện trầm mặc xuống, một lát sau, một chưởng quầy họ Lưu mới lên tiếng: “Thiếu đông gia, ta cho rằng chúng ta có thể báo quan, dựa theo pháp lệnh của Đại Á, kẻ công nhiên cướp bóc lương thực, nhẹ lưu đày biên cương, nặng thậm chí có thể đưa bọn họ đi xử tử, tưởng muốn cho bọn họ biết được tính nghiêm trọng của chuyện, phải giết gà dọa khỉ.”
“Phương pháp này tốt thì có tốt, nhưng là vẫn có chỗ không ổn.” An Tử Nhiên ngón tay thịt thịt gõ nhẹ mặt bàn.
Lưu trưởng quỹ sửng sốt, hỏi ngược lại:”Thiếu đông gia, xin hỏi ngài thấy bất ổn ở tại điểm nào?”
An Tử Nhiên bình tĩnh cất lời:”Nếu chuyện này thực sự là do đại bá của ta đứng sau, hắn hẳn đã sớm nghĩ đến việc này, để kế hoạch thuận lợi diễn ra, hắn khẳng định cùng Trương Huyện lệnh thông đồng, nếu tùy tiện báo quan, không những không giải quyết được sự việc, ngược lại sẽ càng bất lợi, nếu không muốn bị Trương Huyện lệnh khó dễ, phải có chuẩn bị trước.”
Tuy nói dân không cùng quan đấu, nhưng An gia dù sao cũng là đại địa chủ tại An Viễn Huyền, khi còn sống An Thường Phú vì không muốn An gia chỉ là thương nhân hạng ba bị người ta coi thường, nên thường xuyên mang lễ vật đi hiếu kính những người có quyền thế, nhận thức một ít quan to quý nhân, nếu thực đem An gia bức quá, khó đảm bảo An gia sẽ không thỉnh những người đó ra mặt.
Trương Huyện lệnh cùng An Thường Phú cũng có qua lại, cũng biết được ít nhiều về hắn, liền tính hắn muốn bao che cho những nông dân đó, thì cũng không dám công khai, bọn họ có thể lợi dụng điểm này.
Nghe hắn nói trong mắt bốn vị trưởng quầy toát ra sự kinh ngạc.
Từ chuyện này có thể khẳng định được An Đại thiếu gia tuyệt đối không phải là cái bao cỏ (kẻ vô dụng).
Số lượng không nhiều lắm, thoạt nhìn có chút phô trương thanh thế, cho nên Phùng chưởng quầy chỉ là cho tiểu nhị đuổi bọn họ đi, An gia đúng là thời buổi rối loạn, An Thường Phú vừa mất, không có núi dựa, bọn họ cũng không muốn đem chuyện làm lớn.
Nhưng không được mấy ngày, mấy người nông dân bị đuổi lúc trước đột nhiên chạy tới trước tiệm lương thực cãi cọ, một đám giống như đều không sợ chết, thậm chí còn có nông dân chạy vào cửa hàng đoạt lương thực, đương nhiên, bọn họ cũng không có thực hiện được.
Phùng chưởng quầy là một người thông minh, chuyện mấy ngày hôm trước đã xao hưởng cảnh báo cho ông, những người đó lúc nào không đến nháo, cố tình ngay sau khi An Thường Phú vừa mới mất, An gia không có đương gia làm chủ sự, cứ việc chỉ có hai ba người, nhưng ông vẫn mướn năm tay đấm cường thân kiện thể nhìn cửa hàng, liền vì dự phòng thời khắc này, kết quả còn thật làm cho ông đoán đúng.
Nông dân cướp lương bị loạn côn đánh ra khỏi tiệm lương thực, đánh đến đầu rơi máu chảy.
Bị năm tay đấm kinh sợ đến, những nông dân đến nháo sự đó đành phải tạm thời hành quân lặng lẽ, mang đồng bạn bị thương rời đi.
Nhưng mà đây chỉ là khúc nhạc dạo, lại qua hai ngày, sự tình rốt cục triệt để bạo phát, bảy tám nông dân có lẽ còn có thể ứng phó, nhưng hơn mười hai mươi thì ứng phó không tới, một đám nông dân xông vào một tiệm lương thực do Phùng chưởng quầy quản lý, mỗi cái giống như nổi điên mà cướp lương, tuy rằng lương thực trong khó hàng của tiệm lương thực không có tao ương, nhưng trong mặt tiền cửa hàng đều bị cướp sạch.
Sau đó Phùng chưởng quầy mới biết được cửa hàng của ba vị chưởng quầy khác đều xảy ra chuyện tương tự, biết việc lớn không tốt, lúc này bọn họ mới tìm tới An gia.
Nghe xong, An Tử Nhiên trầm mặc.
Bốn người Phùng chưởng quầy thấy hắn không nói, không khỏi âm thầm lắc lắc đầu, xem ra vẫn là quá nhỏ.
Cứ việc Tô quản gia nói qua Thiếu đông gia khác với trước kia, nhưng bọn họ vẫn là không có ôm hy vọng quá lớn, dù sao một đứa nhóc mười sáu tuổi có thể làm cái gì, một thương nhân thành công trừ bỏ tầm nhìn phải trống trải, quyết đoán cũng là một nhân tố trọng yếu, Thiếu đông gia vẫn là quá trẻ tuổi, lịch duyệt đã bị hạn chế.
“Vô duyên vô cớ, nông dân thế nào sẽ nháo sự, còn phát sinh loại chuyện cướp lương này?”
Ngay lúc đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, thanh âm bình tĩnh của An Tử Nhiên chợt vang lên, bốn vị chưởng quầy nhìn qua, vừa tiếp xúc với cặp mắt màu đen kia, không biết thế nào, bọn họ thậm chí có loại cảm giác không dám nhìn thẳng.
Vẫn là Phùng chưởng quầy có tư lịch già nhất kịp phản ứng, vội hỏi: “Thiếu đông gia, chúng ta cũng hiểu được không có khả năng không có nguyên nhân, cho nên đã phái người đi điều tra, nhưng là tra không được, trước đó cũng không có dấu vết nào, giống như đột nhiên phát sinh vậy, chúng ta hoài nghi, có thể là có người đang âm thầm quấy rối, gây thêm phiền toái cho An gia hay không?”
Bốn người Phùng chưởng quầy đều là người tinh, từ sờm đã nghe nói vợ chồng An Thường Đức từ An gia nổi giận đùng đùng rời đi, lấy tính cách của bọn họ, làm ra loại chuyện này không phải là không thể nào.
Trước khi An Thường Phú mất, An Thường Đức cũng đã thèm nhỏ dãi tài sản của An gia, nếu không phải An Thường Phú là một người có thủ đoạn, hắn đã sớm đối An gia xuống tay, lấy bản tính của vợ chồng họ, làm như vậy không phải là không thể.
Còn nữa, bọn họ hoài nghi An Thường Đức còn có một nguyên nhân trọng yếu, An gia nắm giữ lượng lớn lương thực của An Viễn Huyền, tính đứng lên có tám phần tiệm lương thực là của An gia, nếu An gia không bán lương thực cho những nông dân đó, trừ phi đi xa ngàn dặm đến thị trấn khác mua, nếu không cũng chỉ có thể chờ đói chết.
Đó cũng là một trong những nguyên nhân vì sao bách tính mặc dù rất đau hận An Thường Phú, lại không dám phản kháng, An gia cơ hồ nắm lấy mạch máu của An Viễn Huyền, làm cho bọn họ không thể không sợ ném chuột vỡ đồ.
An Tử Nhiên trầm ngâm một lúc lâu, “Chuyện này phải nghĩ biện pháp giải quyết, nếu không ngày sau sẽ có càng nhiều người noi theo, bốn vị chưởng quầy làm việc cho cha ta cũng có mười mấy năm, lịch duyệt của các ngươi đều phong phú hơn ta, không biết có biện pháp nào không?”
Bốn người Phùng chưởng quầy nhất thời hai mặt nhìn nhau, nếu là có biện pháp, bọn họ cũng sẽ không tới tìm An gia.
Không khí theo mọi người không nói chuyện trầm mặc xuống, một lát sau, một chưởng quầy họ Lưu mới lên tiếng: “Thiếu đông gia, ta cho rằng chúng ta có thể báo quan, dựa theo pháp lệnh của Đại Á, kẻ công nhiên cướp bóc lương thực, nhẹ lưu đày biên cương, nặng thậm chí có thể đưa bọn họ đi xử tử, tưởng muốn cho bọn họ biết được tính nghiêm trọng của chuyện, phải giết gà dọa khỉ.”
“Phương pháp này tốt thì có tốt, nhưng là vẫn có chỗ không ổn.” An Tử Nhiên ngón tay thịt thịt gõ nhẹ mặt bàn.
Lưu trưởng quỹ sửng sốt, hỏi ngược lại:”Thiếu đông gia, xin hỏi ngài thấy bất ổn ở tại điểm nào?”
An Tử Nhiên bình tĩnh cất lời:”Nếu chuyện này thực sự là do đại bá của ta đứng sau, hắn hẳn đã sớm nghĩ đến việc này, để kế hoạch thuận lợi diễn ra, hắn khẳng định cùng Trương Huyện lệnh thông đồng, nếu tùy tiện báo quan, không những không giải quyết được sự việc, ngược lại sẽ càng bất lợi, nếu không muốn bị Trương Huyện lệnh khó dễ, phải có chuẩn bị trước.”
Tuy nói dân không cùng quan đấu, nhưng An gia dù sao cũng là đại địa chủ tại An Viễn Huyền, khi còn sống An Thường Phú vì không muốn An gia chỉ là thương nhân hạng ba bị người ta coi thường, nên thường xuyên mang lễ vật đi hiếu kính những người có quyền thế, nhận thức một ít quan to quý nhân, nếu thực đem An gia bức quá, khó đảm bảo An gia sẽ không thỉnh những người đó ra mặt.
Trương Huyện lệnh cùng An Thường Phú cũng có qua lại, cũng biết được ít nhiều về hắn, liền tính hắn muốn bao che cho những nông dân đó, thì cũng không dám công khai, bọn họ có thể lợi dụng điểm này.
Nghe hắn nói trong mắt bốn vị trưởng quầy toát ra sự kinh ngạc.
Từ chuyện này có thể khẳng định được An Đại thiếu gia tuyệt đối không phải là cái bao cỏ (kẻ vô dụng).
Danh sách chương