- Em lại làm việc?!

Lăng Lãnh Ngạo cực kì, cực kì không được vui nhìn vợ anh mang cái bụng bầu gần chín tháng tròn vo, không nghe lời anh mà cặm cụi ngồi trước một chồng hồ sơ như vậy... Hơn bốn tháng qua, cuộc sống của hai người phải nói là vô cùng yên bình, tốt đẹp! Không còn những mối nguy hại hay những kẻ cần hai người xử lí.

Tuy rằng khi trên máy bay trở về, anh có nhắc đến cô phải ngoan ngoãn ở nhà, nhưng anh cũng không là người đàn ông độc đoán với vợ mình... Vẫn cho cô làm công việc phù hợp, hồ sơ cần thiết cô vẫn có thể làm ở nhà...chỉ có những khi cần bay ra nước ngoài, hay đi xa, anh sẽ thay cô xử lí, nếu anh cũng bận việc thì thư kí của cô sẽ làm! Một tháng trở lại đây, cái thai của cô đã lớn rất nhanh, cô thường xuyên mệt mỏi...nên anh đã hoàn toàn làm hết công việc của cô, và cô cũng hứa với anh còn gì...? Còn anh, cũng hạn chế ở lại bên ngoài, mỗi khi xong việc điều nhanh chóng trở về bên cạnh cô!

Hôm nay, anh xong việc sớm, muốn dành sự bất ngờ cho cô nên mới về sớm mà không thông báo trước, nhưng không ngờ... Khi anh trở về tìm những nơi có thể nhưng đều không thấy cô, hỏi lại người làm thì cô cũng không có ra ngoài...

Xong...

Anh liền nghĩ tới một nơi...nhưng lại mong là anh suy đoán sai! Mà bây giờ...xem ra...

Lãnh Hàn Quyên vừa cầm bút định kí tên lên một tập hồ sơ... chưa kịp kí thì lại bị bất ngờ bởi âm thanh và sự xuất hiện không báo trước của ông xã đại nhân... Cô không kịp phản ứng, chột dạ đánh rơi cả chiếc bút trên tay.

Qua vài giây Lãnh Hàn Quyên biết mình bị thất thố...cô lấy lại bình tĩnh nhặt chiếc bút để lại ngay ngắn, cũng gấp luôn tập hồ sơ lại để qua một bên... Cô đứng dậy khỏi bàn làm việc, nở nụ cười cực kì mê người, bên trong còn ánh mắt còn có một phần biết sai nhìn Lăng Lãnh Ngạo, nói:

- Là tại em vừa buồn, vừa nhớ anh, nên mới làm để giết thời gian tí thôi mà!

Giọng nói chân thành, mang theo chút làm nũng... Nói xong, cô còn chủ động ôm lấy eo anh, dụi đầu vào ngực anh!

Khuôn mặt cô khi úp vào ngực Lăng Lãnh Ngạo lại không giúp như khi này, mà lại mang theo một phần bất đắc dĩ...

Không còn cách nào khác... lời cô nói không phải hoàn toàn thật, cũng không phải là giả! Cô cũng chịu thôi, mặc dù cô không thể ngồi lâu làm việc được, nhưng bảo cô cứ hết ăn rồi nằm, hết nằm lại đi dạo gì gì đó...cô thật sự không thể chịu nổi! Vậy nên mới tranh thủ lúc anh không có ở nhà xem vài cái hợp đồng... Cũng vốn định kí nốt một cái nữa sẽ nghĩ...

Nào ngờ...hôm nay anh lại về sớm như vậy!

Nếu như những lúc trước, khi Lãnh Hàn Quyên làm nũng như vậy... Chắc chắn rằng một trăm phần trăm Lăng Lãnh Ngạo sẽ lập tức siêu lòng... Chỉ có điều...lần này là ngoại lệ rồi! Lăng lão đại có vẻ giận thật rồi.

- Là như vậy thật sao?!

Lạnh lùng, vô cảm...gỡ tay cô ra khỏi người anh, Lăng Lãnh Ngạo nói một câu, liền quay qua ghế ngồi, tự rót cho mình một ly rượu, không nhìn lại cô một cái...

Tại sao cô lúc nào cũng cố chấp... không suy nghĩ cho bản thân vậy chứ?

Lãnh Hàn Quyên nhìn anh có thái độ như vậy... cũng bởi tâm lí nhạy cảm của phụ nữ mang thai sắp sinh, vành mắt cô không tự chủ nóng lên, uỷ khuất mỉm môi... Cô nhìn chằm chằm anh vài giây, liền dứt khoát quay lưng đi ra cửa...

Nhưng khi tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa...từ bụng liền truyền đến cảm giác đau nhói, cô không kiềm chế được mà khụy xuống, đưa hai tay ôm lấy bụng mình...

Lăng Lãnh Ngạo mặc dù tỏ ra lạnh lùng như vậy, nhưng thực tế vẫn không ngừng lặng lẽ quan sát, để ý hành động của cô. Nên khi Lãnh Hàn Quyên vừa có biểu hiện lạ, anh đã ngay lập tức bỏ lý rượu xuống, bằng tốc độ nhanh nhất ôm được cô trước khi cô hoàn toàn ngã xuống...

- Hàn Quyên...Hàn Quyên em làm sao vậy?

Trên khuôn mặt anh tuấn của anh đã chẳng còn chút nào lạnh lùng, mà thay báo đó là vẻ lo lắng không hề che dấu...

Lãnh Hàn Quyên như vớ được phao cứu sinh, lúc này khuôn mặt cô đã hơi  tạ nhợt, cô đưa tay nếu lấy cánh tay anh, thiều thào:

- Ngạo...bụng em đau quá...có thể...có thể là sắp sinh rồi!

Song thai thường không đủ tháng, bây giờ cũng gần chín tháng rồi, có lẽ là thật rồi...

- Em rán chịu một chút...anh đưa em tới bênh viện ngay...

Lăng Lãnh Ngạo không hề nhận ra... giọng nói của anh bởi vì quá mức lỗ lắng mà có phần run rẩy... Không không nhiều lời làm gì, anh ngay lập tức bế bổng cô lên, mở cửa và chạy ngay xuống lầu...

...

- Lãnh Ngạo...thế nào, cháu dâu cưng của ông sao rồi?

Ông nội Lăng vừa nghe tin Lãnh Hàn Quyên vào bệnh viện, thân già cũng không chậm chễ mà có mặc ở bệnh viện... Đúng ra là ông ở Canada sẽ không đến nhanh như vậy, như đằng này, ông đã sang New York từ trước, lúc này có mặt ở bệnh viện cũng không có gì lạ.

Vừa vào tới nơi, ông lại thấy Lăng Lãnh Ngạo lo lắng mà ngồi trước cửa phòng sinh cùng với bác Tần quản gia của Lãnh Hàn Quyên,  ông cũng không nén được lo lắng mà hỏi.

Nhưng đáp lại lời ông, chỉ là sự im lặng, Lăng Lãnh Ngạo không hề lên tiếng, anh chỉ là từ ngồi trên ghế mà đứng thẳng dậy... Sau đó thì bóng dáng cao lớn không ngừng đi qua đi lại trước cửa phòng.

Không ai biết được, trong lòng anh lúc này có bao nhiêu lo lắng, bà xã của anh đã được đưa vào trong hơn nửa tiếng rồi, nhưng lại không hề có bất cứ động tĩnh nào... Nếu không phải vì bắt buộc, anh thật sự muốn ngay lập tức xong vào bên trong, để xem cô như thế nào rồi!

Lại yên tĩnh thêm vài phút, khi mà lúc Lăng Lãnh Ngạo muốn đạp cửa đ ii vào, thì cánh cửa phòng lại mở ra... Chỉ có việc nhìn mặt của vị bác sĩ không được tốt cho lắm!

- Có chuyện gì, nói mau!

Lăng Lãnh Ngạo vốn đứng trước cửa phòng, vừa thấy vị bác sĩ kia có vẻ mặt như vậy, trong lòng liền biết không có chuyện tốt đẹp... Liền trước khi ông ta kịp mở miệng đã túm lấy cổ áo ông, lạnh lùng lên tiếng.

Vị bác sĩ bị thái độ của Lăng Lãnh Ngạo dọa sợ, không dám chậm chễ, run run nói:

- Phu nhân bị kích động tinh thần nên dẫn đến sinh non...rồi sinh khó... Hiện tại...hiện tại phải mỗ gấp...

Vị bác sĩ nói xong, thở gấp tình hơi, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Lăng Lãnh Ngạo...

- Vậy còn không mau đi làm...

Lăng Lãnh Ngạo buông ông bác sĩ ra, giọng còn lạnh hơn khi nãy rất nhiều lần... Nhưng, bất cứ người nào cũng có thể nhận ra trong giọng nói của anh có bao nhiêu lo lắng!

- Dạ dạ...

- Tôi cần cả mẹ và con, nên nhớ, nếu một trong số họ có bất chấp gì... Thì tôi không đảm các người có thể thấy được mặt trời ngày mai đâu!

Trong lúc vị bác sĩ kia cuống quýt quay đầu đi vào trong, bất thình lình Lăng Lãnh Ngạo buông thêm một câu...vô tình, tàn nhẫn. Vị bác sĩ kia nghe xong, mồ hôi hột chảy lòng rộng, không dám chậm theo chút nào, đóng cửa phòng lại.

Khủng bố...quá mức khổng bố đi! Ông hoàn toàn tin rằng ném vụ này làm không tốt, kết cục của ông sẽ cực kì thê thảm!

Ngay khi cuộc đối thoại của vị bác sĩ cùng với Lăng Lãnh Ngạo diễn ra, cũng là vừa lúc ông bà Dương đi tới, vừa vặn nghe hết. Ông bà có mặt ở nơi đây ngay lúc này là bởi vì ông bà cũng giống như ông nội Lăng, đều đã đến New York từ trước!

Hai ông bà cùng với ông nội Lăng đều nghe rõ những gì đang diễn ra, nhưng không ai lên tiếng, họ chỉ im lặng đưa mắt nhìn nhau.

Việc Lãnh Hàn Quyên vì sao bị kích động tinh thần dẫn đến tình hình như bây giờ, bọn họ hoàn toàn không biết nguyên nhân, nhưng họ biết Lăng Lãnh Ngạo là người rõ nhất... Chỉ có điều, bây giờ có hỏi cũng vô nghĩa, hơn hết, có hỏi cũng chưa chắc anh nói ra!

Lại một tiếng nữa trôi qua, đối với Lại Lãnh Ngạo mà nói, một tiếng này dài như một thế kỷ vậy...

Cạch...

Trước sự mong đợi của nhiều người, cánh cửa phòng đóng kín đã lâu cuối cùng cũng mở ra. Vị bác sĩ khi nãy một lần nữa đi ra, trên khuôn mặt đứng tuổi lấm tấm mồ hôi... ông cũng rút kinh nghiệm của lần trước, trước khi bị Lăng Lãnh Ngạo hỏi tới liền nhanh tiếng:

- Chúc mừng Lăng lão đại, ca phẫu thuật hoàn toàn thành công, phu nhân và hai tiểu thiếu gia đều bình an vô sự...

Vị bác sĩ nói xong liền thở dài nhẹ nhõm, dọa chết ông!

Cuối cùng thì chân mày đã nhíu chặt trong hai tiếng đồng hồ của Lăng Lãnh Ngạo cũng có thể thả lỏng... Sự lãnh lẽo từ anh cũng trong phút chốc biến mắt không còn...

Không chỉ anh, mà những ai có mặt bên ngoài cũng hết sức vui mừng... Trong đó, không ai chú ý tới vẻ mặt của bác Tần quản gia cũng cực kì vui mừng, chỉ có điều bên trong ánh mắt ông còn có vài phần phức tạp cùng lo lắng.

...

- Ôi ôi...hai tiểu bảo bối thật đáng yêu làm sao... Nhìn này nhìn này, sau này không biết lớn lên sẽ làm điên đảo bảo nhiêu tâm hồn thiếu nữ đây!

- Hừ hừ...cái này còn phải nói, huyết thống Lăng gia chúng ta chắc chắn là vô cũng suất rồi...

- Ầy...nó là cháu chắt của tôi...

- Của ông không phải của tôi sao?

Trong phòng bệnh mà Lãnh Hàn Quyên được đi tới sau khi sinh... Ông bà Dương cùng với ông nội Lăng cùng nhau người tranh ta đoạt giành lấy hai đứa nhóc vừa mới chào đời.

Còn Lãnh Hàn Quyên, do tác dụng cú thuốc gây mê nên vẫn chưa tỉnh, trong lúc đó, Lăng Lãnh Ngạo luôn ngồi túc trực bên cạnh cô, cả con cũng chưa nhìn tới! Đối với anh mà nói, trong cuộc đời này, vợ con là quan trọng nhất, nhưng vị trí đầu trong tim luôn luôn là vợ anh!

- Hàn Quyên...em tỉnh?

Là một câu khẳng định, trên khuôn mặt anh tuấn của Lăng Lãnh Ngạo rực rỡ như ánh mặt trời khi thấy mí mắt của Lãnh Hàn Quyên nhúc nhích... Anh khẳng trương nắm lấy tay cô mà lên tiếng.

Lãnh Hàn Quyên chậm rãi mở mắt ra, hiện trước mặt cô là một khuôn mặt anh tuấn đang phóng to, cô liền nở nụ cười nhẹ.

- Con...

Chữ đầu tiên sau khi cô tỉnh lại là đây!

Mấy ông bà kia dù mải mê chơi đùa với hai đứa cháu nhỏ... nhưng vẫn ý thức được động tĩnh của cô, vừa nghe cô nhắc tới liền ôm hai đứa nhóc đi qua.

- Đây đây... Hai tiểu bảo bối đây! Đứa này là em...đứa còn lại chính là anh...

Bà Dương nhanh tay, ôm một đứa bé đến bên Lãnh Hàn Quyên, hạ thấp xuống cho cô xem, cũng không quên nhắc nhở cho cô biết.

Ông nội Lăng cũng không quên đưa đứa còn lại để cho Lãnh Hàn Quyên xem.

Cũng cùng lúc này đây, Lăng Lãnh Ngạo mới thấy mặt hai đứa con trai mới chào đời của anh...

Lãnh Hàn Quyên được Lăng Lãnh Ngạo đỡ ngôi dựa vào lòng anh, khẽ đưa tay sờ sờ hai đưa nhỏ, cô quay đầu, nở nụ cười hạnh phúc nhìn anh...

- Ngạo, con rất giống anh!

- Cũng giống em!

Vì là song thai nên hai đứa trẻ có vẻ hơi nhỏ một chút, nhưng cũng không khó nhận ra chúng nhau nhau như hai giọt nước. Đặc biệt, cả hai cũng cùng nhau thừa hưởng hết vẻ đẹp từ cha mẹ, tuy đường nét chưa rõ, những điều đó là vô cùng chắc chắn rồi!

- Xin lỗi, nhưng mọi người có thể cho lão già này nói vài lời được không?

Bác Tần quản gia vẫn luôn im lặng an phận vị trí của một quản gia, lúc này đột nhiên lên tiếng.

Lăng Lãnh Ngạo mặc dù không biết ông ấy sẽ nói cái gì, nhưng anh lại biết vợ anh luôn rất tôn trọng ông, liền nhìn ông, lên tiếng:

- Được, có gì ông cứ nói!

- Đã vậy thì già này xin nói thẳng...

Bác Tần quản gia ngừng một chút, sau đó nhìn thẳng vào mắt Lăng Lãnh Ngạo...

- Lăng lão đại...hai đứa trẻ này, có thể để một đứa mang họ mẹ, là họ Lãnh được không?

Đây cũng là di nguyện cuối cùng trước khi lão gia mất giao cho ông, rằng sau này khi cô chủ có chồng sinh con, phải để cho đứa bé mang họ Lãnh.

Nhưng đằng này, gia thế bên chồng của cô ấy cũng chỉ có hơn chứ không kém, điều này làm ông sợ hãi... Chỉ mong...

Mọi người trong phòng đều bất ngờ trước lời đề nghị của ông Tần, nhưng cũng không lâu sau tất cả đều hiểu được... Thường thường, các gia tộc lớn   khi con hoặc cháu gái của họ có gia đình, thì có con cháu đều sẽ nhất quyết phải theo họ mẹ...

Còn ở đây, huyết thống hiện tại của Lãnh gia chỉ còn mỗi mình Lãnh Hàn Quyên, nếu cô lấy một người chồng kém hơn, chắc chắn con sẽ theo họ mẹ... Còn...

Tất cả các ánh mắt đều không hiện mà nhìn về phía Lăng Lãnh Ngạo, quyền quyết định đều thuộc về phía anh...

Lúc này Lăng Lãnh Ngạo đã không còn vẻ lạnh lùng, nhìn ánh của mọi người, anh nhướng nhướng mày... Thấy bà xã đại nhân cũng nhìn anh,  liền bật cười lên tiếng:

- Cái này dễ mà, đứa lớn sẽ mang họ Lăng, còn đứa nhỏ sẽ mang họ Lãnh!

Đối với anh, đã là con thì dù tên họ có như thế nào cũng không quan trọng... Huống chi bây giờ có cả hai đứa, càng dễ giải quyết!

Một câu nói của Lăng Lãnh Ngạo làm tảng đá trong lòng mọi người biến mắt nhanh chóng, nhất là ông Tần, ông xúc động đến rơi nước mắt mà liên tục nói lời cảm ơn với Lăng Lãnh Ngạo xong liền tự thân đi ra ngoài... Những người khác thấy vậy cũng nối bước đi theo... Gia đình người ta ở bên nhau, bọn họ ở lại làm gì?

Đợi cho cửa phòng đóng lại, Lăng Lãnh Ngạo liền chân thành cầm lấy tay Lãnh Hàn Quyên:

- Hàn Quyên, anh xin lỗi!

Nếu không phải anh nhỏ mọn, bầy ra thái độ giận hờn với cô, thì cô cũng sẽ không bị kích động đến sinh non như vậy!

Lãnh Hàn Quyên nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ nhàng lắc đầu, cô biết chuyện anh đang nói là chuyện gì rồi:

- Không sao... Anh mau đặt tên cho con đi!

Nhìn về phía hai đứa trẻ đang ngon giấc, cô thúc dục Lăng Lãnh Ngạo.

- Lăng Thiên Vũ và Lãnh Thiên Bảo. Em thấy thế nào?

Nhìn anh có thể trả lời nhanh như vậy, Lãnh Hàn Quyên cười càng ngọt ngào.

Điều này không phải anh rất quan tâm tới con, và đã chuẩn bị từ trước rồi sao!

" Thiên" là trời, là con của trời...

" Vũ, Bảo" là những hiện tượng thiên nhiên đáng sợ, và vô cùng lợi hại!

Một cái tên, một cái họ gián tiếp quyết định tương lai của hai đứa trẻ vừa mới ra đời...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện