Lãnh Hàn Quyên hơi kinh ngạc, không ngờ rằng mẹ anh trước khi mất còn nói ra những lời như vậy? Mà cũng phải, chắc là bà mong muốn hai đứa con trai của mình không giống như chồng bà, và bà cũng không muốn có thêm người phụ nữ nào phải chịu nỗi đau giống bà!

Lãnh Hàn Quyên vùi đầu vào ngực Lăng Lãnh Ngạo, cảm nhận nhịp tim của anh... Người đàn ông này bá đạo là thế, lạnh lùng là thế, nhưng không ngờ anh cũng có một nỗi đau thầm kín như vậy!

Cô thì từ bé đã không còn cha còn mẹ, lưu lạc xứ người, nên sau này cũng không quá đau lòng khi biết bọn họ đều qua đời. Còn Ngạo, anh từ còn bé đã chứng kiến hành động tồi tệ của cha, chỉ biết có mẹ...thì hiển nhiên khi mẹ anh mất, anh đã đau lòng cỡ nào? Còn Lăng Lãnh Ngạo, anh cảm thấy sau khi nói ra điều làm anh thống hận nhiều năm ra ngoài, tâm trạng cũng nhẹ nhàng, thoải mái hơn rất nhiều! Những lời cuối cùng của mẹ năm đó anh còn nhớ rất kĩ, chẳng bao giờ quên được, và nỗi lòng của mẹ, anh rất thấu hiểu...

Khi đó Lãnh Nam năm tuổi, dù nó cũng đau lòng khi mẹ mất không kém anh, nhưng nó lại chưa quá hiểu chuyện, chưa hiểu lòng mẹ... Cũng có lẽ là di truyền, nên nó cũng đào hoa không kém Lăng Túc Doanh, nhưng nó cũng không quá buông thả, ăn chơi như ông ta, điều này làm anh tin nó sẽ biết trừng mực...

Lãnh Hàn Quyên do đã úp mặt vào ngực Lăng Lãnh Ngạo nên không thấy khóe miệng anh hơi cong lên... Ánh mắt anh có phần thâm thúy...

Và hình như, anh thấy được em trai anh đang dần thay đổi thì phải, cố gắng làm việc, và bỏ luôn thói lăng nhăng... Chắc là bị tác động gì đây!

Lãnh Hàn Quyên và Lăng Lãnh Ngạo cùng theo đuổi những suy nghĩ riêng, rồi sau đó, hai người cùng ôm chặt nhau... Cùng nhau nói những điều trong lòng cho đối phương nghe...cùng truyền hơi ấm, sưởi ấm cho hai trái tim lạnh giá, cô đơn nhiều năm cuối cùng đã tìm được hơi ấm chọn vẹn!

...

Lãnh Hàn Quyên đi vào phòng làm việc vốn là không gian riêng trước đây của cô, bây giờ lại có hai cái bàn làm việc...

Lãnh gia không phải thiếu phòng, khi Lăng Lãnh Ngạo cùng sống ở đây với cô thì đã bảo anh có thể chọn một phòng làm phòng làm việc của anh... Nhưng anh lại nhất quyết không đồng ý, quyết tâm phải làm việc cùng phòng với cô mới chịu...

Cô biết tính anh cũng giống như cô, đã không đồng ý cái gì, thì trời có sập xuống cũng không thay đổi...nên đành chìu ý!

Lãnh Hàn Quyên nhìn Lăng Lãnh Ngạo đang ngồi trước màn hình máy tính trầm tư, cô khẽ lên tiếng gọi:

- Ngạo...

Lăng Lãnh Ngạo nghe âm thanh mềm mại quen thuộc, anh liền quay lại nhìn...thấy cô, anh trầm giọng:

- Qua đây!

Lãnh Hàn Quyên hiểu ý, rất tự nhiên ngồi lên đùi anh.

- Hai đứa có động nữa không?

Nhìn cái bụng đã nhô lên của cô, anh xoa nhẹ lên đó, thủ thỉ lên tai cô.

Lãnh Hàn Quyên bật cười, nắm lấy hai bàn tay đang đặt trên bụng cô, lắc đầu:

- Không có!

Nói cũng thật hơi kinh ngạc, vậy mà sáng nay khi Lăng Lãnh Ngạo vừa chạm tay lêm bụng cô liền cảm thấy nó nhúc nhích, giống như là em bé đang đạp vậy... Thế là từ lúc đó tới giờ anh cứ chốc chốc lại hỏi cô vấn đề này.

Nhưng nhìn biểu hiện của anh, cô thật sự rất vui... Mặc dù lúc mới biết cô mang thai anh phải bị cấm dục vài tháng, biểu hiện lúc nào cũng câu có, có khi còn áp mặt vào bụng cô nghiến răng nghiến lợi đe dọa gì đó! Có điều, có một sự thật cô thấy rất rõ là anh rất mong chờ hai đứa nhỏ này, vô cùng yêu thương là đằng khác!

Lăng Lãnh Ngạo nghe được hai từ của Lãnh Hàn Quyên, anh không nói gì... Mà lại cuối đầu xuống, áp tai lên bụng cô!

Lãnh Hàn Quyên dở khóc dở cười, thật sự mà nói, thai nhi gần ba tháng đã bất đầu cử động, nhưng lại cực kì nhẹ, rất khó có thể cảm nhận... Chỉ từ tháng thứ tư mới rõ ràng hơn!

Vậy mà anh lại nhận ra... Cái này có thể nói là anh quá nhạy cảm...hay là thai thực sự dao động rõ hơn bình thường? Dù là nguyên nhân gì, nhưng nhìn anh như bây giờ, thật sự rất đáng yêu!

Để yên cho anh muốn nghe bao lâu thì nghe, Lãnh Hàn Quyên cũng không ngần ngại mà luồn tay vào mái tóc đen của anh... Tóc anh không hề sơ cứng chút nào, mà nó lại rất mềm mại, chạm vào cực kì êm tay! Anh thích vuốt tóc cô, cô cũng rất thích chạm vào tóc anh như thế này.

Chỉ thấy khuôn mặt Lăng Lãnh Ngạo đang tập chung, thì đột nhiên ánh mắt sáng lên, môi mỏng khẽ động:

- Lại động!

Lãnh Hàn Quyên ngạc nhiên, sao cô không cảm nhận được? À...mà chắc là do anh tập chung lắng nghe, còn cô không để ý nên không hay biết đây mà!

Lăng Lãnh Ngạo cuối cùng cũng đạt thành ý nguyện, nét mặt đắc ý nhìn Lãnh Hàn Quyên.

- Bởi vì chúng là con anh nên mới phát triển sớm thế!

- Lại tự mãn!

Nhìn nét mặt và giọng điệu của anh, Lãnh Hàn Quyên liếc mắt xem thường, phun ra hai chữ.

- Không đúng sao?!

Lăng Lãnh Ngạo không để ý ánh mắt xem thường đó, nheo mắt.

Trực tiếp bỏ qua, trong lòng Lãnh Hàn Quyên tự hỏi, không biết tự bao giờ anh đã trở nên mặt dày như thế này nhỉ?

...

Những ngày sau đó Lãnh Hàn Quyên cùng Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên trực tiếp bỏ qua hết tất cả những việc khác. Cùng nhau bàn bạc, hoàn thiện cho hôn lễ của hai người!

Từ lúc bất đầu chuẩn bị tới lúc tổ chức là khoảng thời gian một tháng ba tuần... Nhưng có thật là là thời gian chính xác đã chuẩn bị?

- Anh đã chuẩn bị từ lúc nào?

Lãnh Hàn Quyên cả kinh nhìn hình ảnh trong ngoài của chiếc du thuyền khổng lồ qua máy tính. Nhìn từ bên ngoài, toàn bộ chiếc du thuyền có màu trắng tinh tế, sang trọng... Chiếc du thuyền có ba tầng trên và hai tầng hầm, chiều dài lên tới 300 mét, chiều rộng là 140 mét.

Từ trên xuống, trên tầng cao nhất được thiết kế có một khoảng trống rộng khoảng 10000 mét vuông, được xử dụng làm chỗ hạ cánh của trực thăng, phần còn lại trên đó là phòng tân hôn và không gian riêng của chủ chiếc du thuyền- Lãnh Hàn Quyên và Lăng Lãnh Ngạo!

Hai tầng kế thì dùng làm phòng nghỉ ngơi cho khách... Hội trường tiệc cưới thì xử dụng cả tầng trệt, cũng chính là boong tàu...

Bên ngoài con thuyền thì là màu trắng, còn toàn bộ boong tàu lại là màu vàng kim. Tuy là màu vàng nhưng lại không mang cảm giác thô tục... Mà trái lại, khi thêm ánh kim vào, cùng với thiết kế trang trí độc đáo, sáng tạo... Mọi thứ lại tạo thành một một không gian cưới vừa sang trọng, hoài hòa, lại không kém phần trang nhã, ấm áp...

Lãnh Hàn Quyên nhìn những hình ảnh không ngừng lưu chuyện, hiện thị mọi ngóc ngách trên con tàu mà có phần khó tin.

Tuy chưa nhìn trực tiếp, nhưng qua những số liệu và hình ảnh đó, cô biết rằng chiếc du thuyền này hoàn toàn hoành tráng hơn những chiếc tàu sân bay dùng trong quân sự!

Còn một điều nữa, với quy mô này, không thể chuẩn bị kịp trong thời gian chưa đầy hai tháng... Dù có nguồn nhân lực và tài lực hùng hậu đến đâu cũng không thể! Để chuẩn hoàn tất, ít nhất cũng là khoảng một năm!

- Từ lúc anh xác nhận mối quan hệ với em, anh đã lên kế hoặch và chuẩn bị nó... cho hôn lễ của chúng ta!

Lăng Lãnh Ngạo mắt không chớp nhìn khuôn mặt của Lãnh Hàn Quyên, trả lời câu hỏi của cô.

Từ lúc xác nhận mối quan hệ với cô, nhận định cô sẽ chỉ có thể trở thành vợ của anh... Anh đã bắt đầu suy nghĩ về hôn lễ của hai người! Sau lại được biết cô đặc biệt yêu biển, thích những cơn gió lạnh mang hơi muối của biển... Anh đã nghĩ ngay đến cho cô một hôn lễ ngay trên biển, trên một chiếc du thuyền...

Lãnh Hàn Quyên im lặng trong giây lát, rồi ngước mặt lên nhìn anh, bàn tay vuốt nhẹ cánh tay đặt trên eo cô...

- Lỡ như...cả đời này em cũng không đồng ý lấy anh! Vậy...chiếc du thuyền này không phải làm ra uổng công sao?

Người đàn ông này...cô nên làm gì với anh đây? Trong khi cô nhiều lần cự tuyệt chuyện kết hôn...vậy mà anh, lại âm thầm không tiếng động chuẩn bị sẫn những thứ này! Nếu thật sự cả đời này cô cũng không đồng ý kết hôn cùng anh, hay vì một lý do vì đó... Vậy thì không phải anh đã quá uông phí tâm tư hay sao?

Cô nên nói là anh ngốc, hay là quá mức tự tin có thể làm cô đồng ý?

- Sẽ không có hơi từ "lỡ như ", bởi vì anh biết chắc chắn sẽ có ngày em đồng ý cùng anh đi trên thảm đỏ! Và điều đó, không phải sắp thành sự thật rồi sao?!

Lăng Lãnh Ngạo thần thái cao ngạo tự tin, ánh mắt lại vô cùng sáng... Ngạo mạn nhìn Lãnh Hàn Quyên nói.

Lăng Lãnh Ngạo anh đã định Lãnh Hàn Quyên cô là của anh... Thì cả đời này cô chỉ có thể là của anh! Dù rằng cô mãi chẳng đồng ý làm vợ anh, một tháng, một năm, mười năm...anh vẫn sẽ đợi, anh sẽ không cưỡi ép, bắt buộc cô. Anh sẽ mãi đợi, mãi chờ, và tuyệt đối là không có chuyện để cô có thể qua lại với bất cứ người đàn ông nao, ngoại trừ anh!

Vào giây phút này, Lãnh Hàn Quyên cũng chẳng còn tâm trí đâu so đo thái độ của anh... Trong đầu cô chỉ còn lời nói của anh... Anh như thế, thâm tình như thế, yêu cô như thế...thử hỏi trên đời này làm gì có người đàn ông thứ hai? Xem ra cô chủ động nói muốn tổ chức hôn lễ với anh...đó là một quyết định đúng nhất cuộc đời này!

- Cảm ơn anh!

Cảm ơn anh...cảm ơn vì đã chờ đợi em, cảm ơn tình cảm anh đã dành cho em...

...

Thời gian trôi qua nhanh không nhanh, mà nói chậm cũng không chậm...

Và ngày mà Lăng Lãnh Ngạo cực kì mong chờ cuối cùng đã đến!

Theo kế hoặch tổ chức mà Lãnh Lãnh Ngạo đã nói rõ hết cho Lãnh Hàn Quyên thì... Hôn lễ của hai người sẽ được tổ chức trên chiếc du thuyền Lăng Lãnh Ngạo đã chuẩn bị, và sẽ được tổ chức liên tiếp ba ngày ba đêm!

Bởi vì từ đầu Lãnh Hàn Quyên đã tín nhiệm và giao hết cho anh toàn quyền quyết định, vì vậy cô cũng không có ý kiế gì về quyết định của anh!

Vào ngày đầu tiên, chiếc du thuyền sẽ nằm yên một vị trí trên biển, cách vịnh Fundy 50mét.

Vịnh Fundy là vịnh nằm giữa các tỉnh New Brunswick và Nova Scotia của Canada trên bờ biển phía Đông Nam của Bắc Mĩ.

Đây là vịnh có thủy triều cao nhất hành tinh( 16,2 mét hoặc 53 bộ). 100 tỷ tấn nước biển chảy ra và vào vịnh Fundy hai lần mỗi ngày, nhiều hơn lưu lượng của tất cả các con sông nước ngọt trên thế giới cộng lại.

Thủy triều cực điểm của Fundy tạo ra một hệ sinh thái biển năng động và đa dạng. Vịnh này nổi tiếng về hình thành đá ven biển, các tác động thủy triều tột bậc và sự phát triển ven biển có thể chịu đựng được nó.

Nơi đây còn là một nơi nuôi dưỡng then chốt cho các loài chim di cư, một môi trường sống sống động cho loài cá voi đầu bò quý hiếm có nguy cơ bị tuyệt chủng...

Vịnh Fundy còn là một di sản thiên nhiên thế giới, một biểu tượng đáng tự hào khác của Canada...

Tóm lại, với một người yêu biển, yêu thiên nhiên như Lãnh Hàn Quyên thì việc neo đậu chiếc du thuyền trong ngày đầu của hôn lễ thì chẳng còn gì hợp ý cô hơn!

Từ ngày thứ hai, chiếc du thuyền sẽ bắt đầu di chuyển bằng tốc độ chính xác nhất để sau hai ngày có thể cập bến ở cảng New York.

...

Có thể nói, sau khi cả Hắc đạo và Bạch đạo cùng về tay Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên thì hai người đều như hổ mộc thêm cánh... Lãnh Hàn Quyên hoàn toàn có thể chi phối nền kinh tế cả thế giới, nắm luôn cả giới chính trị. Còn Lăng Lãnh Ngạo, anh thành công độc quyền phân phối vũ khí của nhiều nước lớn trên thế giới, nắm mạch quân sự của họ...

Lần này khi phát thiệp mời dự hôn lễ, không chỉ riêng các đối tác làm ăn, nguyên thủ các quốc gia...vốn là những vị khách chắc chắn phải có mặt! Mà thêm vào đó, Lãnh Hàn Quyên còn cố tình mời thêm vài vị khách đặc biệt...

- Tôi không mong sẽ có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra! Hai cậu nên làm cho tốt...

Hiện tại Lăng Lãnh Ngạo đã ở trên chiếc du thuyền nằm ở vịnh Fundy... Anh ngồi trên ghế xô-pha trong phòng thay đồ của anh, và trên người đã mặc lễ phục hẳn hôi, vốn là ngày mà anh mong đợi thì sắc mặt lạnh sẽ thay đổi không ít... Nào ngờ, lúc này lại là biểu tình âm trầm, biểu hiện đang bày mưu tính kế kẻ nào đó.

Trước mặt anh là Thế Phong và Thế Phương đều mặc âu phục đen... Trong khoảng thời gian qua Thế Phương nhận lệnh đốc thúc và giám sát quá trình hoàn thành chiếc du thuyền... Vì vậy mà chỉ có Thế Phong theo bên cạnh Lăng Lãnh Ngạo. Bây giờ đã xong việc nên trở về vị trí cũ.

Thế Phong và Thế Phương nghe Lăng Lãnh Ngạo nói vậy liền đồng lọt cuối đầu:

-  Xin lão đại cứ yên tâm!

Lăng Lãnh Ngạo nheo mắt gật gật đầu, phất tay bảo hai người lui ra.

Trần Minh Hạo thích chơi trò chốn tìm, mà nếu như người đi bắt càng tích cực thì hắn sẽ chốn càng kĩ khó mà tìm ra! Hiểu rõ điều này, nên sau nhiều lần để hắn chốn thoát, anh đã ra lệnh cho Thế Phong thả lỏng việc tìm kiếm... Và tất nhiên, người tìm không ra vẻ tích cực, kẻ chốn sẽ trở nên lơ là!

Lần này thông tin mới nhất đưa về lại nói Trần Minh Hạo xuất hiện ở Bắc Mĩ... Theo lí mà nói, hắn ta phải tìm cách càng xa anh càng tốt, vậy mà hắn lại làm ngược lại? Cái này nếu hắn ta cho rằng" nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất", thì chính là đã đánh giá thấp người của anh... Nhưng khả năng này có tỷ lệ thấp hơn!

Nguyên nhân có khả năng cao hơn thì chính là hắn ta đang âm mưu làm gì đó... Mà chính xác hơn trong thời điểm này chỉ có một lý do...

Nếu hắn ta thật sự muốn làm như vậy thì lần này anh nhất định khiến hắn có đến mà không có về!

- Nhị gia!

Ngay lúc Thế Phong và Thế Phương vừa mở cửa phòng ra thì gặp phải Lăng Lãnh Nam đứng ngay cửa.

Sau tiếng chào hỏi hai người cũng nhanh chóng đi làm việc...

- Anh hai...

Dáng vẻ của Lăng Lãnh Nam có phần khác rất nhiều so với trước khi tiếp nhận chức vị chủ tịch Lăng thị...

Có vẻ chính chắn, trầm ổn hơn... Nhưng nguyên nhân có phải do công việc, hay còn một nguyên nhân khác? Bởi ngoài hai vẻ kia ra thì trên mặt còn có cả một chút u sầu và...không cam lòng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện