Lâm Thiên Nhi từ nhỏ đã được cưng chiều, sống trong nhung lụa sung sướng. Những chuyện như thế này là lần đầu gặp phải, đối với cô ta là một đả kích rất lớn! Vì vậy, cô ta là người cuối cùng thích nghi được hoàn cảnh hiện tại...
Và khi ngẩng đầu nhìn người trước mặt, cô ta hiện rõ kinh diễm trên khuôn mặt khi thấy Lăng Lãnh Ngạo... Từ trước tới giờ ở bên cạnh Dương Gia Khiêm cô ta đã cảm thấy hắn ta xuất lắm rồi, vừa đẹp trai, lại giàu có... Nhưng bây giờ cô ta mới cảm thấy hắn ta so với người đàn ông trước mặt chỉ là ếch ngồi đáy giếng...
Lâm Thiên Nhi hoàn toàn quên hẳn tình trạng thảm hại hiện tại mà làm một hành động ngu ngốc... Đó là dùng ánh mắt si mê đắm đối nhìn anh!
Lăng Lãnh Ngạo ánh mắt từ đầu tới cuối đều đặt trên người Lãnh Hàn Quyên nên sẽ có sự ôn nhu hiển nhiên! Vì vậy mà Lâm Thiên Nhi mới dám dùng ánh mắt đó nhìn anh.
Cảm nhận được một ánh mắt si mê nóng rực đang chiếu vào mình, Lăng Lãnh Ngạo chán ghét nhíu nhíu mày. Thu lại ôn nhu, anh dùng ánh mắt đầy lãnh khí và sát khí liếc Lâm Thiên Nhi một cái.
- Đúng là đồ không não mà!
Lâm Thiên Nhi vừa bị ánh mắt Lăng Lãnh Ngạo nhìn trúng lập tức cả người run rẩy không còn sức lực. Đúng lúc lại nghe thấy một giọng nữ lạnh lùng mang theo ngữ khí chế nhạo vang lên.
Lâm Thiên Theo phản xạ tự nhiên nhìn theo hướng phát ra âm thanh, lập tức biểu cảm trên khuôn mặt biến thành kinh ngạc.
- Là cô... Sao lại là cô? Cô ta không phải là người phụ nữ cô ả đã gặp ở Trung tâm thương mại Lãnh thị đó sao?
Trên thực tế, Lãnh Hàn Quyên luôn ở bên cạnh Lăng Lãnh Ngạo, Lâm Thiên Nhi do khi nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Lăng Lãnh Ngạo thì thần hồn điên đảo... Còn đâu tâm trí mà nhìn xem tiếp có những ai? Cho nên bây giờ mới nhìn đến cô.
- Chẳng lẽ không thể là tôi? Lâu rồi không gặp, "Lâm tiểu thư"!
Khoanh hai tay trước ngực, Lãnh Hàn Quyên tựa tiếu phi tiếu* nói. Cô còn cố tình nhấn mạnh ba từ" Lâm tiểu thư".
Không phải nói chứ, từ khi Lâm gia sa cơ tớ giờ Lâm Thiên Nhi là người đau khổ nhất... Giờ nghe Lãnh Hàn Quyên gọi ba từ" Lâm tiểu thư" giống là sát muối vào vết thương của cô ta vậy. Khuôn mặt cô trở nên dữ tợn vặn vẹo đến khó coi.
Nhưng nghĩ đến cái gì liền dùng ánh mắt long lanh đáng thương nhìn Lăng Lãnh Ngạo. Lâm Thiên Nhi vốn có một nhan sắc cũng nổi trội, bây giờ lại thêm bộ dáng mềm mại, nhu nhược... Bảo đảm phần lớn đàn ông khi nhìn thấy hình ảnh này sẽ lập tức nhào đến, nâng niu che trở!
Nhưng rất tiếc... Lăng Lãnh Ngạo hoàn toàn không nằm trong số đó! Trừ cái nhìn mang ý cảnh cáo cùng sát ý lúc nãy ra thì Lăng Lãnh Ngạo đã chẳng thêm nhìn cô ta thêm một giây nào nữa...
- Thiên Nhi, con biết họ sao? A...
Lâm Khanh ngờ vực hỏi con gái ông ta.
Nhưng vừa nói xong thì liền hét lên vì bị đánh vào chân khiến ông ta phải quỳ gối xuống, trong đó vợ và con gái ông ta cũng không tránh khỏi, đều bị bắt quỳ xuống đất...
- Được rồi, bây giờ tới vấn đề chính đi!
Lãnh Hàn Quyên đi tới gần ba người kia, cao cao tại thượng từ trên cao nhìn xuống nói.
Nhìn biểu cảm khó hiểu của Lâm Khanh và Cố Liễu, còn có ánh mắt uất hạnh ganh tị của Lâm Thiên Nhi, Lãnh Hàn Quyên híp mắt:
- Không biết ba người còn nhớ đến cô bé tên từng có tên là Lâm Thiên Nhiên không nhỉ?
Ba chữ " Lâm Thiên Nhiên" không khác gì bom nổ bên tai ba người nhà họ Lâm, đặc biệt, biểu hiện của Lâm Thiên Nhi là rõ ràng nhất...
- Lâm...Lâm Thiên Nhi nào chứ...tôi không biết!
Lâm Khanh tuy ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng cje giấu biểu cảm, mở miệng liền phủ nhận.
Lâm Thiên Nhiên, Lâm Thiên Nhiên... Chẳng lẽ...
- Ông thật sự không biết?
- Phải...đúng...đúng vậy!
- Hai người cũng không biết?
Thấy Lâm Khanh nhất quyết phủ nhận, Lãnh Hàn Quyên hỏi hai người còn lại.
- Đúng vậy...tôi cũng không biết...
Cố Liễu tuy không biết chồng bà ta vì sao lại nói như vậy, nhưng vẫn nói theo...
- Thật sự? Tốt, rất tốt!
Đoàng...
Á...
Khi chữ "tốt" sau cùng rơi ra, cũng là lúc Lãnh Hàn Quyên lưu loát, nhanh gọn cầm súng bắn ngay một phát vào tay phải của Lâm Thiên Nhi buột cô ta bị đau phải hét lên...
- Cô...
Lâm Khanh đau lòng nhìn con gái bị như vậy như không thể giúp gì. Muốn nói gì đó với Lãnh Hàn Quyên, nhưng không nói nên lời...
Không phải ông ta chưa từng thấy người chết, chưa từng thấy súng... Nhưng một người phụ nữ có thể không thay đổi sắc mặt bắn người khác thì...
- Tôi hỏi lại một lần nữa, sao hả?
Vừa hỏi Lãnh Hàn Quyên cũng không quên giơ súng lên giả vờ nhắm ngay ngực Lâm Thiên Nhi...
- Đừng, đừng...tôi nói, chúng tôi có biết Lâm Thiên Nhiên...bởi Lâm Thiên Nhiên từng là con nuôi của chúng tôi!
Là người làm mẹ, làm sao Cố Liễu có thể trơ mắt ra nhìn con gái mình tiếp tục chịu đau khổ tấn nữa? Nhìn cánh tay Lâm Thiên Nhiên máu chảy đầm đìa, con gái bà ta như muốn ngã xuống, nhưng lại bị hai người đàn ông lực lưỡng cao lớn kìm kẹp hai bên...lòng bà ta như có hàng ngàn lưỡi dao cắt xẻo. Bèn không nghĩ đến dụng ý của Lâm Khanh nữa mà nói ra đều mà Lãnh Hàn Quyên muốn biết!
Không cần nói nhiều cũng biết Lâm Khanh tức tối cỡ nào, chỉ muốn hung hăng mà mắng Cố Liễu một trận! Nhưng nghĩ lại bây giờ có làm vậy cũng chẳng được gì bèn thôi, chỉ trừng mắt với Cố Liễu một hồi... Rồi xem Lãnh Hàn Quyên sẽ làm gì tiếp theo với bọn họ?
Sở dĩ ông ta không muốn thừa nhận mối quan hệ từng có với Lâm Thiên Nhiên cũng vì nghĩ cho đại cuộc. Tuy rằng ngày xưa khi nhận nuôi "Lâm Thiên Nhiên" ông ta không biết cô bé có thân phận gì... Nhưng cũng biết rằng lai lịch của cô bé không hề nhỏ và tầm thường tí nào!
Bây giờ đùng một cái lại có người hỏi đến một người đã" chết" hơn mười mấy năm trước... Thì ngoại trừ người đã giao Lâm Thiên Nhiên cho ông ta, thì chỉ có thể gia đình của cô bé điều tra ra và đến tìm ông tính sổ sao?
Hiện tại, ông ta không thừa nhận mói quan hệ có thể sẽ còn đường sống không trừng? Nhưng nếu đối phương thật sự chính là người như ta nghĩ thì sẽ giải quyết bọn họ như thế nào khi biết tin người mình cần tìm đã "chết"!
Có được đáp án mong muốn, Lãnh Hàn Quyên liền thu hồi súng rồi tiện tay quăng nó cho Thế Phong. Tất cả những điều này cô đã sớm biết, chỉ là muốn "đùa" một tí thôi!
Vâng, " đùa" một tí của cô là phế một cánh tay của người ta!
Thế Phong tiếp nhận súng từ Lãnh Hàn Quyên, trong lòng càng thêm khâm phục, kính trọng cô...còn xen một chút sợ hãi.
Người bình thường không biết, nhưng cậu ta từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc nên biết rất rõ các tử huyệt, hay những vị trí quan trọng trên cơ thể con người. Vừa rồi là lần đầu tiên cậu nhìn thấy chị dâu bắn súng, và quả thật là làm cho cậu ta vừa khiếm sợ, vừa sùng bái... Phát súng đó cậu thấy rất rõ ràng là cô không hề nhắm, chỉ tùy tiện bóp cò vậy mà lại ngay gân mạch quan trọng trên cánh tay... Gân bị chỗ này bị đứt, chẳng những cánh tay sẽ mãi mãi bị phế mà còn phải chịu cảm giác đau đến chết đi sống lại.
Nhìn Lâm Thiên Nhi hiện tại không ngừng rên rĩ thì biết rõ ngay thôi!
Lăng Lãnh Ngạo thích thú nhìn người phụ nữ của anh đùa giỡn người. Trong lòng chẳng thấy có gì không đúng mà chỉ dùng ánh mắt yêu thương, sủng nịnh nhìn cô.
Đây là ân oán cá nhân của cô, anh sẽ không can thiệp giải quyết. Nhiệm vụ của anh là hỗ trợ cô hoàn thành những việc đó!
Cũng như lần này anh bắt người về cho cô là đủ, còn muốn xử lí như thế nào là chuyện của cô.
* Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.
Và khi ngẩng đầu nhìn người trước mặt, cô ta hiện rõ kinh diễm trên khuôn mặt khi thấy Lăng Lãnh Ngạo... Từ trước tới giờ ở bên cạnh Dương Gia Khiêm cô ta đã cảm thấy hắn ta xuất lắm rồi, vừa đẹp trai, lại giàu có... Nhưng bây giờ cô ta mới cảm thấy hắn ta so với người đàn ông trước mặt chỉ là ếch ngồi đáy giếng...
Lâm Thiên Nhi hoàn toàn quên hẳn tình trạng thảm hại hiện tại mà làm một hành động ngu ngốc... Đó là dùng ánh mắt si mê đắm đối nhìn anh!
Lăng Lãnh Ngạo ánh mắt từ đầu tới cuối đều đặt trên người Lãnh Hàn Quyên nên sẽ có sự ôn nhu hiển nhiên! Vì vậy mà Lâm Thiên Nhi mới dám dùng ánh mắt đó nhìn anh.
Cảm nhận được một ánh mắt si mê nóng rực đang chiếu vào mình, Lăng Lãnh Ngạo chán ghét nhíu nhíu mày. Thu lại ôn nhu, anh dùng ánh mắt đầy lãnh khí và sát khí liếc Lâm Thiên Nhi một cái.
- Đúng là đồ không não mà!
Lâm Thiên Nhi vừa bị ánh mắt Lăng Lãnh Ngạo nhìn trúng lập tức cả người run rẩy không còn sức lực. Đúng lúc lại nghe thấy một giọng nữ lạnh lùng mang theo ngữ khí chế nhạo vang lên.
Lâm Thiên Theo phản xạ tự nhiên nhìn theo hướng phát ra âm thanh, lập tức biểu cảm trên khuôn mặt biến thành kinh ngạc.
- Là cô... Sao lại là cô? Cô ta không phải là người phụ nữ cô ả đã gặp ở Trung tâm thương mại Lãnh thị đó sao?
Trên thực tế, Lãnh Hàn Quyên luôn ở bên cạnh Lăng Lãnh Ngạo, Lâm Thiên Nhi do khi nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Lăng Lãnh Ngạo thì thần hồn điên đảo... Còn đâu tâm trí mà nhìn xem tiếp có những ai? Cho nên bây giờ mới nhìn đến cô.
- Chẳng lẽ không thể là tôi? Lâu rồi không gặp, "Lâm tiểu thư"!
Khoanh hai tay trước ngực, Lãnh Hàn Quyên tựa tiếu phi tiếu* nói. Cô còn cố tình nhấn mạnh ba từ" Lâm tiểu thư".
Không phải nói chứ, từ khi Lâm gia sa cơ tớ giờ Lâm Thiên Nhi là người đau khổ nhất... Giờ nghe Lãnh Hàn Quyên gọi ba từ" Lâm tiểu thư" giống là sát muối vào vết thương của cô ta vậy. Khuôn mặt cô trở nên dữ tợn vặn vẹo đến khó coi.
Nhưng nghĩ đến cái gì liền dùng ánh mắt long lanh đáng thương nhìn Lăng Lãnh Ngạo. Lâm Thiên Nhi vốn có một nhan sắc cũng nổi trội, bây giờ lại thêm bộ dáng mềm mại, nhu nhược... Bảo đảm phần lớn đàn ông khi nhìn thấy hình ảnh này sẽ lập tức nhào đến, nâng niu che trở!
Nhưng rất tiếc... Lăng Lãnh Ngạo hoàn toàn không nằm trong số đó! Trừ cái nhìn mang ý cảnh cáo cùng sát ý lúc nãy ra thì Lăng Lãnh Ngạo đã chẳng thêm nhìn cô ta thêm một giây nào nữa...
- Thiên Nhi, con biết họ sao? A...
Lâm Khanh ngờ vực hỏi con gái ông ta.
Nhưng vừa nói xong thì liền hét lên vì bị đánh vào chân khiến ông ta phải quỳ gối xuống, trong đó vợ và con gái ông ta cũng không tránh khỏi, đều bị bắt quỳ xuống đất...
- Được rồi, bây giờ tới vấn đề chính đi!
Lãnh Hàn Quyên đi tới gần ba người kia, cao cao tại thượng từ trên cao nhìn xuống nói.
Nhìn biểu cảm khó hiểu của Lâm Khanh và Cố Liễu, còn có ánh mắt uất hạnh ganh tị của Lâm Thiên Nhi, Lãnh Hàn Quyên híp mắt:
- Không biết ba người còn nhớ đến cô bé tên từng có tên là Lâm Thiên Nhiên không nhỉ?
Ba chữ " Lâm Thiên Nhiên" không khác gì bom nổ bên tai ba người nhà họ Lâm, đặc biệt, biểu hiện của Lâm Thiên Nhi là rõ ràng nhất...
- Lâm...Lâm Thiên Nhi nào chứ...tôi không biết!
Lâm Khanh tuy ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng cje giấu biểu cảm, mở miệng liền phủ nhận.
Lâm Thiên Nhiên, Lâm Thiên Nhiên... Chẳng lẽ...
- Ông thật sự không biết?
- Phải...đúng...đúng vậy!
- Hai người cũng không biết?
Thấy Lâm Khanh nhất quyết phủ nhận, Lãnh Hàn Quyên hỏi hai người còn lại.
- Đúng vậy...tôi cũng không biết...
Cố Liễu tuy không biết chồng bà ta vì sao lại nói như vậy, nhưng vẫn nói theo...
- Thật sự? Tốt, rất tốt!
Đoàng...
Á...
Khi chữ "tốt" sau cùng rơi ra, cũng là lúc Lãnh Hàn Quyên lưu loát, nhanh gọn cầm súng bắn ngay một phát vào tay phải của Lâm Thiên Nhi buột cô ta bị đau phải hét lên...
- Cô...
Lâm Khanh đau lòng nhìn con gái bị như vậy như không thể giúp gì. Muốn nói gì đó với Lãnh Hàn Quyên, nhưng không nói nên lời...
Không phải ông ta chưa từng thấy người chết, chưa từng thấy súng... Nhưng một người phụ nữ có thể không thay đổi sắc mặt bắn người khác thì...
- Tôi hỏi lại một lần nữa, sao hả?
Vừa hỏi Lãnh Hàn Quyên cũng không quên giơ súng lên giả vờ nhắm ngay ngực Lâm Thiên Nhi...
- Đừng, đừng...tôi nói, chúng tôi có biết Lâm Thiên Nhiên...bởi Lâm Thiên Nhiên từng là con nuôi của chúng tôi!
Là người làm mẹ, làm sao Cố Liễu có thể trơ mắt ra nhìn con gái mình tiếp tục chịu đau khổ tấn nữa? Nhìn cánh tay Lâm Thiên Nhiên máu chảy đầm đìa, con gái bà ta như muốn ngã xuống, nhưng lại bị hai người đàn ông lực lưỡng cao lớn kìm kẹp hai bên...lòng bà ta như có hàng ngàn lưỡi dao cắt xẻo. Bèn không nghĩ đến dụng ý của Lâm Khanh nữa mà nói ra đều mà Lãnh Hàn Quyên muốn biết!
Không cần nói nhiều cũng biết Lâm Khanh tức tối cỡ nào, chỉ muốn hung hăng mà mắng Cố Liễu một trận! Nhưng nghĩ lại bây giờ có làm vậy cũng chẳng được gì bèn thôi, chỉ trừng mắt với Cố Liễu một hồi... Rồi xem Lãnh Hàn Quyên sẽ làm gì tiếp theo với bọn họ?
Sở dĩ ông ta không muốn thừa nhận mối quan hệ từng có với Lâm Thiên Nhiên cũng vì nghĩ cho đại cuộc. Tuy rằng ngày xưa khi nhận nuôi "Lâm Thiên Nhiên" ông ta không biết cô bé có thân phận gì... Nhưng cũng biết rằng lai lịch của cô bé không hề nhỏ và tầm thường tí nào!
Bây giờ đùng một cái lại có người hỏi đến một người đã" chết" hơn mười mấy năm trước... Thì ngoại trừ người đã giao Lâm Thiên Nhiên cho ông ta, thì chỉ có thể gia đình của cô bé điều tra ra và đến tìm ông tính sổ sao?
Hiện tại, ông ta không thừa nhận mói quan hệ có thể sẽ còn đường sống không trừng? Nhưng nếu đối phương thật sự chính là người như ta nghĩ thì sẽ giải quyết bọn họ như thế nào khi biết tin người mình cần tìm đã "chết"!
Có được đáp án mong muốn, Lãnh Hàn Quyên liền thu hồi súng rồi tiện tay quăng nó cho Thế Phong. Tất cả những điều này cô đã sớm biết, chỉ là muốn "đùa" một tí thôi!
Vâng, " đùa" một tí của cô là phế một cánh tay của người ta!
Thế Phong tiếp nhận súng từ Lãnh Hàn Quyên, trong lòng càng thêm khâm phục, kính trọng cô...còn xen một chút sợ hãi.
Người bình thường không biết, nhưng cậu ta từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc nên biết rất rõ các tử huyệt, hay những vị trí quan trọng trên cơ thể con người. Vừa rồi là lần đầu tiên cậu nhìn thấy chị dâu bắn súng, và quả thật là làm cho cậu ta vừa khiếm sợ, vừa sùng bái... Phát súng đó cậu thấy rất rõ ràng là cô không hề nhắm, chỉ tùy tiện bóp cò vậy mà lại ngay gân mạch quan trọng trên cánh tay... Gân bị chỗ này bị đứt, chẳng những cánh tay sẽ mãi mãi bị phế mà còn phải chịu cảm giác đau đến chết đi sống lại.
Nhìn Lâm Thiên Nhi hiện tại không ngừng rên rĩ thì biết rõ ngay thôi!
Lăng Lãnh Ngạo thích thú nhìn người phụ nữ của anh đùa giỡn người. Trong lòng chẳng thấy có gì không đúng mà chỉ dùng ánh mắt yêu thương, sủng nịnh nhìn cô.
Đây là ân oán cá nhân của cô, anh sẽ không can thiệp giải quyết. Nhiệm vụ của anh là hỗ trợ cô hoàn thành những việc đó!
Cũng như lần này anh bắt người về cho cô là đủ, còn muốn xử lí như thế nào là chuyện của cô.
* Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.
Danh sách chương