Biệt thự ven biển của Lãnh Hàn Quyên.
Trong một góc khuất tối tăm của căn biệt thự. Có hai cái bóng đen đang nhỏ giọng nói chuyện:
- Em ở đây chờ chị!
Diễm Trinh-cũng chính là Phi Ưng trong "Tam sát" nói với Phi Ảnh.
- Dạ, chị nhớ phải cẩn thận.
- Ừ, chị biết rồi!
Phi Ưng gật đầu,rồi dưới sự hỗ trợ của Phi Dạ, cô không bị bại lộ qua camera lắp đặt dầy đật trong biệt thự. Thuộc hạ của Lăng Lãnh Ngạo canh gác bên ngoài đều đã bị Phi Ảnh hạ thuốc ngủ hết tất cả.
Bóng đêm tĩnh mịch, nếu như quan sát kĩ bên ngoài tòa nhà chính của căn biệt thự thì sẽ thấy rõ được có một bóng đen bám vào các khung cửa sổ leo lên thoăn thoắt...
Lãnh Hàn Quyên trong lúc đợi Lăng Lãnh Ngạo về thì cô lấy laptop ra làm việc.
Đang chú tâm làm việc bỗng nhiên Lãnh Hàn Quyên nhìn thấy có ánh sáng bạc lóe lên từ hướng cửa sổ.
Với thân thủ nhanh nhẹn, Lãnh Hàn Quyên nhẹ nhàng nghiên người tránh thoát ánh sáng bạc- đúng hơn là viên đạn được bắn ra từ súng giảm thanh, đang hướng về cô.
Xoạc...
Nhưng không may là cô vẫn bị viên đạn sượt nhẹ qua cánh tay, sau đó viên đạn bay thẳng và ghim vào vách tường.
- Tam sát...
Phi Ưng bám bên ngoài cửa sổ còn chưa hết kinh ngạc vì đối phương có thể phát hiện ra và tránh được đạn của cô, đây là lần đầu tiên có người thoát chết trong tay cô... Thì cô lại giật mình lần nữa khi nghe người bên trong nói ra thân phận của cô...
Điều này sao có thể chứ? Trừ khi là tổ chức...Thần Long!
Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng Phi Ưng cũng đã nhanh chống leo xuống dưới. Nếu như ám sát thất bại thì việc cần làm tiếp theo, ngay lập tức chính là chính là phải rút lui nhanh nhất có thể.
Ở phía dưới, Phi Ảnh thấy tình hình không ổn liền ngay lập tức chuẩn bị tư thế chiến đấu!
Phi Ưng xuống tới mặt đất liền phi nhanh về phía Phi Ảnh.
- Đi mau!
Hai người vừa thấy mặt nhau Phi Ưng liền hét lên với Phi Ảnh.
- Đứng lại!
Nhưng hai người chưa đi được mấy bước thì đã bị mười mấy khẩu AK chỉ vào người.
Phi Ảnh vô cùng bất ngờ...những người này ở đâu ra, rõ ràng cô đã cho tất cả ngủ rồi mà!
Còn Phi Ưng thì càng chắc chắn với suy đoán của cô. Lãnh Hàn Quyên chắn chắc có quan hệ mật thiết với tổ chức Thần Long. Vì ngoài họ ra không ai có thể điều tra ra hành động của " Tam sát".
Và họ chắc cũng đã giăng bãy sẫn đợi cô từ lâu...
- Được rồi, lui ra!
Một giọng nói lạnh lẽo phát ra từ sau lưng Phi Ưng và Phi Ảnh, hai người bất giác quay lại nhìn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, bóng dáng cô gái càng lúc cang đến gần. Tuy là phụ nữ nhưng trên người cô lại có khí chất mà có lẽ cũng ít người đàn ông nào sánh bằng.
Từng đường nét trên khuôn mặt tuyệt mỹ của cô đều sẽ khiến đàn ông nhìb vào sẽ có cảm giác hít thở không thông. Nhưng cái sự lạnh lẽo trên người cô làm cho không ai dám mơ tưởng đến.
Khi nhìn trong hình thì không rõ ràng, nhưng khi nhìn người thật bằng da bằng thịt thế nay thì Phi Ưng lại càng cảm thấy khuôn mặt có nét rất giống...
Nhưng cô lại tiếp tục bác bỏ suy nghĩ đó một lần nữa...
Bởi vì người kia dù luôn tỏa ra lạnh nhạt nhưng lại có tính cách đơn thuần. Còn người trước mặt cô đây lại là " bông hoa anh túc độc", một vị chủ tịch tàn nhẫn, độc đoán...!
Trong lúc Phi Ưng đang đánh giá cô. Thì Lãnh Hàn Quyên cũng nheo mắt đánh giá những sát thủ khiến người người sợ hãi đang đứng trước mặt cô.
Do hai người đều đeo khăn che mặt nên Lãnh Hàn Quyên không hề nhìn thấy mặt.
Cô thích thú nheo mắt lại, miện thì khẽ nhếch, hai tay khoanh trước ngực:
- Như vầy đi, trong hai người, viên đạn lúc nãy là do ai bắn.
Lãnh Hàn Quyên nhàn nhạt lên tiếng. Cô rất thích người tài, mà " Tam sát" quả nhiên không tầm thường. Có thể làm cho cô bị thương thì tay nghề cũng rất siêu.
Tính ra thì không biết bao nhiêu năm rồi cô không còn bị thương do ám sát nhỉ? - Là tôi, cô muốn gì?
Phi Ưng kéo Phi Ảnh ra sau lưng cô rồi nói.
- Không có gì, chỉ là rất lâu rồi không có người có thể làm tôi bị thương. Mà cô, vừa rồi lại làm được, đánh với tôi một trận, cô thắng,tôi thả hai người đi, cô thua, mạng của hai người là của tôi!
Lời của Lãnh Hàn Quyên vang lên rất nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nó thì lại không có lấy một chút xíu cảm xúc nào.
Đã lâu rồi cô không có trực tiếp hoạt động tay chân. Bây giờ lại có đối thủ làm cô có cảm giác hưng phấn lên...
Nghe Lãnh Hàn Quyên nó như vậy thì nhiều người đồng loạt biến sắc.
- Chị dâu, không thể được...
Người dẫn đầu của của nhóm người đang bao vay Phi Ưng và Phi Ảnh lên tiếng. Chị dâu muốn đánh tay đôi, họ không thể cản. Nhưng nếu cô có sức mẻ miếng nào không phải lão đại sẽ làm thịt họ sao?
Nhưng anh chưa nói được hết câu thì đã bị chị dâu lạnh lẽo liếc một cái đành im bật...
Lão đạo đã đáng sợ nhưng chị dâu cũng không hề thua kém a!
Thôi thì họ cầu mong sao cho chị dâu không bị làm sao thì mới mong giữ được mạng nhỏ của mình.
Trong một góc khuất tối tăm của căn biệt thự. Có hai cái bóng đen đang nhỏ giọng nói chuyện:
- Em ở đây chờ chị!
Diễm Trinh-cũng chính là Phi Ưng trong "Tam sát" nói với Phi Ảnh.
- Dạ, chị nhớ phải cẩn thận.
- Ừ, chị biết rồi!
Phi Ưng gật đầu,rồi dưới sự hỗ trợ của Phi Dạ, cô không bị bại lộ qua camera lắp đặt dầy đật trong biệt thự. Thuộc hạ của Lăng Lãnh Ngạo canh gác bên ngoài đều đã bị Phi Ảnh hạ thuốc ngủ hết tất cả.
Bóng đêm tĩnh mịch, nếu như quan sát kĩ bên ngoài tòa nhà chính của căn biệt thự thì sẽ thấy rõ được có một bóng đen bám vào các khung cửa sổ leo lên thoăn thoắt...
Lãnh Hàn Quyên trong lúc đợi Lăng Lãnh Ngạo về thì cô lấy laptop ra làm việc.
Đang chú tâm làm việc bỗng nhiên Lãnh Hàn Quyên nhìn thấy có ánh sáng bạc lóe lên từ hướng cửa sổ.
Với thân thủ nhanh nhẹn, Lãnh Hàn Quyên nhẹ nhàng nghiên người tránh thoát ánh sáng bạc- đúng hơn là viên đạn được bắn ra từ súng giảm thanh, đang hướng về cô.
Xoạc...
Nhưng không may là cô vẫn bị viên đạn sượt nhẹ qua cánh tay, sau đó viên đạn bay thẳng và ghim vào vách tường.
- Tam sát...
Phi Ưng bám bên ngoài cửa sổ còn chưa hết kinh ngạc vì đối phương có thể phát hiện ra và tránh được đạn của cô, đây là lần đầu tiên có người thoát chết trong tay cô... Thì cô lại giật mình lần nữa khi nghe người bên trong nói ra thân phận của cô...
Điều này sao có thể chứ? Trừ khi là tổ chức...Thần Long!
Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng Phi Ưng cũng đã nhanh chống leo xuống dưới. Nếu như ám sát thất bại thì việc cần làm tiếp theo, ngay lập tức chính là chính là phải rút lui nhanh nhất có thể.
Ở phía dưới, Phi Ảnh thấy tình hình không ổn liền ngay lập tức chuẩn bị tư thế chiến đấu!
Phi Ưng xuống tới mặt đất liền phi nhanh về phía Phi Ảnh.
- Đi mau!
Hai người vừa thấy mặt nhau Phi Ưng liền hét lên với Phi Ảnh.
- Đứng lại!
Nhưng hai người chưa đi được mấy bước thì đã bị mười mấy khẩu AK chỉ vào người.
Phi Ảnh vô cùng bất ngờ...những người này ở đâu ra, rõ ràng cô đã cho tất cả ngủ rồi mà!
Còn Phi Ưng thì càng chắc chắn với suy đoán của cô. Lãnh Hàn Quyên chắn chắc có quan hệ mật thiết với tổ chức Thần Long. Vì ngoài họ ra không ai có thể điều tra ra hành động của " Tam sát".
Và họ chắc cũng đã giăng bãy sẫn đợi cô từ lâu...
- Được rồi, lui ra!
Một giọng nói lạnh lẽo phát ra từ sau lưng Phi Ưng và Phi Ảnh, hai người bất giác quay lại nhìn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, bóng dáng cô gái càng lúc cang đến gần. Tuy là phụ nữ nhưng trên người cô lại có khí chất mà có lẽ cũng ít người đàn ông nào sánh bằng.
Từng đường nét trên khuôn mặt tuyệt mỹ của cô đều sẽ khiến đàn ông nhìb vào sẽ có cảm giác hít thở không thông. Nhưng cái sự lạnh lẽo trên người cô làm cho không ai dám mơ tưởng đến.
Khi nhìn trong hình thì không rõ ràng, nhưng khi nhìn người thật bằng da bằng thịt thế nay thì Phi Ưng lại càng cảm thấy khuôn mặt có nét rất giống...
Nhưng cô lại tiếp tục bác bỏ suy nghĩ đó một lần nữa...
Bởi vì người kia dù luôn tỏa ra lạnh nhạt nhưng lại có tính cách đơn thuần. Còn người trước mặt cô đây lại là " bông hoa anh túc độc", một vị chủ tịch tàn nhẫn, độc đoán...!
Trong lúc Phi Ưng đang đánh giá cô. Thì Lãnh Hàn Quyên cũng nheo mắt đánh giá những sát thủ khiến người người sợ hãi đang đứng trước mặt cô.
Do hai người đều đeo khăn che mặt nên Lãnh Hàn Quyên không hề nhìn thấy mặt.
Cô thích thú nheo mắt lại, miện thì khẽ nhếch, hai tay khoanh trước ngực:
- Như vầy đi, trong hai người, viên đạn lúc nãy là do ai bắn.
Lãnh Hàn Quyên nhàn nhạt lên tiếng. Cô rất thích người tài, mà " Tam sát" quả nhiên không tầm thường. Có thể làm cho cô bị thương thì tay nghề cũng rất siêu.
Tính ra thì không biết bao nhiêu năm rồi cô không còn bị thương do ám sát nhỉ? - Là tôi, cô muốn gì?
Phi Ưng kéo Phi Ảnh ra sau lưng cô rồi nói.
- Không có gì, chỉ là rất lâu rồi không có người có thể làm tôi bị thương. Mà cô, vừa rồi lại làm được, đánh với tôi một trận, cô thắng,tôi thả hai người đi, cô thua, mạng của hai người là của tôi!
Lời của Lãnh Hàn Quyên vang lên rất nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nó thì lại không có lấy một chút xíu cảm xúc nào.
Đã lâu rồi cô không có trực tiếp hoạt động tay chân. Bây giờ lại có đối thủ làm cô có cảm giác hưng phấn lên...
Nghe Lãnh Hàn Quyên nó như vậy thì nhiều người đồng loạt biến sắc.
- Chị dâu, không thể được...
Người dẫn đầu của của nhóm người đang bao vay Phi Ưng và Phi Ảnh lên tiếng. Chị dâu muốn đánh tay đôi, họ không thể cản. Nhưng nếu cô có sức mẻ miếng nào không phải lão đại sẽ làm thịt họ sao?
Nhưng anh chưa nói được hết câu thì đã bị chị dâu lạnh lẽo liếc một cái đành im bật...
Lão đạo đã đáng sợ nhưng chị dâu cũng không hề thua kém a!
Thôi thì họ cầu mong sao cho chị dâu không bị làm sao thì mới mong giữ được mạng nhỏ của mình.
Danh sách chương