Không biết lí do là gì, nhưng lúc trước khi Lãnh Hàn Quyên mang thai cực kì thoải mái, các triệu chứng nôn mửa rất hiếm khi xuất hiện... Thì trong lần mang thai tiếp theo này, cô phải ăn khổ không ít.
- Bà xã... lại mệt sao? Nhìn Lãnh Hàn Quyên nhắm mắt dựa vào đầu giường, sắc mặt nhợt nhạt không ít... Lăng Lãnh Ngạo đau lòng không thôi, dịu dàng ôm cô vào lòng, quan tâm hỏi.
Khi biết cô mang thai, anh da vui mừng biết bao, nhưng không bao lâu anh đã cảm thấy hối vô cùng... Nếu biết trước bà xã phải khổ sở thế này, anh đã không cần thêm một đứa rồi!
Hiện tại cô đang thai trong tháng thứ hai, đây cũng là thời gian biểu hiện của thai nghén rõ ràng nhất! Anh thật không hiểu...rõ ràng khi mang thai Thiên Vũ với Thiên Bảo, cô rất tốt, hiện tượng thai nghén, nôn mửa thế này vô cùng hiếm hoi... Nhưng tại sao bây giờ lại?
Cứ mỗi lần thấy cô bụm miệng, khuôn mặt ro rúm xanh xao là lòng anh lại khó chịu vô cùng! Anh hận không thể ngay lập tức thay thế cô gánh chịu...
- Không sao... chỉ hơi khó chịu một chút!
Lãnh Hàn Quyên tỏ vẻ không sao, cô xoay người úp mặt vào lòng ngực rắn chắc của anh.
Bao nhiêu đó cũng không thể đánh gục được cô đâu!
- Anh xin lỗi... cũng tại anh mà...
- Không... không phải lỗi của anh!
Dù khuôn mặt Lãnh Hàn Quyên có đôi chút tái nhợt, nhưng vẻ đẹp của cô cũng chẳng thể phai nhợt bao nhiêu... nhất là lúc cô cười lên.
Cô thật sự rất mong có thêm một đứa con gái để cưng chiều, yêu thương! Đây không phải là cô không yêu thương Thiên Vũ với Thiên Bảo, mà là tại vì hai đứa nó là con trai... Trách nhiệm trên vai sau này là không hề nhỏ, nên cô dù yêu thương, cũng không thể quá thể hiện ra... tránh cho hai đứa phụ thuộc, rồi ỷ lại!
- Muốn ăn gì không, để anh nấu cho em ăn?
Dịu dàng hôn lên trán cô một cái, Lăng Lãnh Ngạo nhẹ giọng hỏi.
Nói ra... chỉ sợ cả Hắc đạo sẽ oanh động mất! Bởi vì Lãnh Hàn Quyên bị thai nghén, hầu như là không ăn được cái gì...hoặc ăn rồi sẽ nôn sạch sẽ. Lăng lão đại quá đau lòng vợ, tự xoắn tay áo xuống bếp học nấu ăn!
Nga~ đúng là lão đại có khác, học cái gì cũng nhanh, ngay cả nấu ăn cũng vậy! Cũng may mắn làm sao, vậy mà Lãnh Hàn Quyên ăn đồ của anh làm lại không bị nôn, hoặc ít nôn lại hơn. Trong khi đó...Lăng Lãnh Ngạo đã từng vì bà xã mà mời về đầu bếp đẳng cấp quốc tế, hay chuyên gia dinh dưỡng hàng đầu đều không có kết quả tốt! Cái này có thể xem là may mắn không, hay bởi vì trong đồ ăn đó Lăng Lãnh Ngạo nấu có" hương vị tình yêu" nên Lãnh Hàn Quyên mới ăn được?
Lãnh Hàn Quyên tươi cười hạnh phúc, ông xã của cô hiện tại đã có thể" lên được phòng khách, xuống được nhà bếp", cô còn có cái gì chưa thỏa mãn chứ?
- Ừm... cái gì cũng được!
Chỉ cần là anh làm!
...
Rốt cuộc thì sau thời mong ngóng chờ đợi, tiểu công chúa của Lãnh Hàn Quyên và Lăng Lãnh Ngạo cũng mở mắt chào đời... Và trong lần này, vì rút kinh nghiệm lần trước, Lăng Lãnh Ngạo vô cùng yêu thương chiều chuộng bà xã, không dám trách móc gì cô... thì đừng nói chi đến những cuộc cự cãi khi xưa!
Cũng chính vì được chăm sóc quá kĩ, nên bù lại khi mang thai khó nhọc, lúc Lãnh Hàn Quyên sinh con hoàn toàn thuận lợi và dễ dàng.
...
Hôm nay hai tiểu thiếu gia Lăng Thiên Vũ và Lãnh Thiên Bảo dậy khá sớm... Nguyên nhân thì hôm nay chính là ngày tổ chức tiệc đầy tháng của em gái hai nhóc, bé Lăng Tâm Nhiên!
Lăng Tâm Nhiên, cái tên này là do Lãnh Hàn Quyên đặt cho con cô, trong đó một phần lí do chính là để cô không quên được tuổi thơ của mình, từ đó dành nhiều thời gian, tình thương cho con gái! Hơn hết, cái tên cũng có một ý nghĩa khác khá là đặc biệt...
Hai cậu nhóc cũng rất là nghiêm túc để người làm thay đồ cho... Năm nay Lăng Thiên Vũ và Lãnh Thiên Bảo đều đã sáu tuổi, cao lên không ít so với lúc trước. Đặc biệt, một năm qua hai cậu nhóc cũng học hỏi không ít, dù mới sáu tuổi nhưng so với những đứa trẻ cùng trang lứa, thậm chí là những bặc anh chị bảy, tám tuổi...hai cũng nhau cũng chuẩn chạc hơn rất nhiều! Như là lúc này, khi hai cậu nhóc khoác âu phục phẳng phiu lên người... chính là dáng vẻ hớp hồn các cô bé gái...
Sau xong xui, hai cậu nhóc liền nhất trí chạy tới phòng Lăng Tâm Nhiên.
Lăng Tâm Nhiên được đặt ở trong nôi, vì đã đầy tháng nên từng đường nét trên khuôn mặt bé đều đã rất rõ nét... Mắt phượng, mày ngài, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng khiến người ta nhìn thấy chỉ muốn hung hăng yêu thương một hơi! Đôi mắt đen láy to tròn, hiếu kì mở lớn nhìn chằm chằm hai người anh trai...
- Nhiên Nhi thật là xinh đẹp, giống như mẹ vậy!
Lãnh Thiên Bảo đưa tay nựng má em gái, không tiếc lời khen ngợi... Giống như là nghe hiểu lời khen của anh trai, cô bé nhẻn miệng cười khanh khách, để lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu vô cùng.
Lăng Thiên Vũ cẩn thận bế em gái lên, nhìn khuôn mặt mũm mỉm đáng yêu, cậu nhóc nói:
- Ừ, Nhiên Nhi xinh đẹp, sau này anh hai sẽ bảo vệ cho em...
Trên khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc của Lăng Thiên Vũ đầy vẻ chính chắn, giọng điệu vô cùng nghiêm túc... Cô bé Lăng Tâm Nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm anh trai, đột nhiên lại đưa bàn tay nhỏ bé chạm vào mặt anh trai, một lần nữa bật cười...
- Anh hai, em cũng muốn bế Nhiên Nhi...
Lãnh Thiên Bảo nhìn cơ thể nhỏ nhắn của em gái nằm trong tay Lăng Thiên Vũ, liền đưa tay ra đòi...
Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên đúng lúc này mở cửa bước vào phòng thì thấy cảnh này, hai người nhìn nhau cười thâm ý.
Xem thái độ yêu thương em gái của Lăng Thiên Vũ và Lãnh Thiên Bảo, xác định sau này hai thằng nhóc sẽ không màng tất cả mà sủng con bé tới tận trời đây!
Tuy nói là tiệc đầy tháng, nhưng Lăng Lãnh Ngạo chỉ làm một buổi tiệc nhỏ... Khách mời thì đều là những người vô cùng thân thích, không hề có mặt một người ngoài nào cả!
Người đã có mặt sớm nhất chính là ông nội Lăng, ông cùng với Dương Thanh Hoàng nói chuyện phẩm trà vui vẻ đến quên trời đất...
Có ông nội Lăng, thì càng không thể thiếu Lăng Lãnh Nam cùng với Triệu Thiên Thiên rồi! Bây giờ Lăng Lãnh Nam đã hoàn toàn bỏ hết những thói xấu trước đây...số với Lăng Lãnh Ngạo, thì trình độ thê nô của anh ta còn cao hơn. Làm sao không vậy cho được, cực khổ gian nan lắm mới tìm được vợ với con về cơ mà? Trải qua bao thăng trầm, Triệu Thiên Thiên của bây giờ đã chuẩn chạt hơn rất nhiều, tính trẻ con khi xưa đã chẳng còn lại bao nhiêu.
Bên cạnh Lăng Lãnh Nam là con trai của anh ta cùng Thiên Thiên, Lăng Thiên Lâm, bốn tuổi, với một đôi mắt hoa đào duy truyền từ cha... Cậu bé nói vài câu với mẹ rồi liền chạy đi chơi.
Brian và Lưu Diễm Trinh thời gian qua là có cuộc sống quá viên mãn, hiện tại hai người đã có một đứa con gái năm tuổi, cũng trong hiện tại, Lưu Diễm Trinh cũng đang mang thai đứa con thứ hai.
- Ha ha ha... người anh em... chúng mừng cậu!
Vẫn thái độ cười nói vui vẻ như mọi khi, Brian vỗ vai Lăng Lãnh Ngạo cười ha hả...
- Cảm ơn... cậu cũng chẳng kém tôi đâu nhỉ...
Lăng Lãnh Ngạo hôm nay tâm trạng tốt, nên cái mặt lạnh ngàn năm cũng bị tạm thời vứt đi, trên mặt là một mảnh vui sướng.
...
Đợi đến khi tất cả khách mời có mặt, thì biểu tiệc cũng bắt đầu... Những người phụ nữ trẻ thì ngồi lại cùng nhau, cùng chia sẻ kinh nghiệm nuôi con, rồi chuyện gia đình.
- Chị à... Nhiên Nhi đáng yêu quá đi...em ước gì cũng có một đứa như vậy?
Triệu Thiên Thiên bế Lăng Tâm Nhiên trên tay, trên khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp là một mảnh ao ước.
- Nếu muốn thì về bảo ông xã của em ấy, chị nghĩ với năng lực của cậu ấy thì chẳng khó khăn gì đâu!
Lưu Diễm Trinh xoa xoa chiếc bụng to của cô, mở miệng trêu chọc Triệu Thiên Thiên. Nhất thời khuôn mặt của cô đỏ lên, những người nhìn thấy đều cười rộ lên...
Ở một chỗ cách không xa các chị em phụ nữ, là các cánh mày râu cũng không nhàn rỗi.
- Này Collins Khải Vương, cô gái nhỏ của cậu đâu, sao không đưa tới đây?
Brian nhìn anh bạn bác sĩ ngồi đây, nhưng tâm hồn thì giống như trên mây, liền tò mò lên tiếng. Collins Khải Vương thở dài, có chút ảo não nói:
- Cậu nghĩ tôi không muốn chắc? Nhưng mà là cô ấy không chịu đi, chẳng lẽ bắt chói đem đi sao?
Ai bảo anh không muốn chứ, nhưng ngoặt nổi lại không được... Nếu được anh đã không phải cô đơn ngồi đây nhìn người ta có đôi có cặp rồi!
Còn một điều, anh cảm thấy vô cùng bất công, rõ ràng mấy người phụ nữ kia điều thuộc dạng, giống như... người ngoài hành tinh, nhưng điều dễ thu phục như vậy, cớ sao cô gái ngốc kia lại khó xơi như vậy chứ?
- Ha ha...anh phải cố gắng lên nhé...! " Lửa thử vàng, gian nan thử sức", càng khó khăn, sau này sẽ càng bền lâu!
Nghe qua thì giống như là một lời động viên, nhưng từ miệng Lăng Lãnh Nam ra lại giống như là cười trên nỗi đau của người khác vậy, và khuôn mặt Collins Khải Vương méo mó đến khó coi.
- Cậu... thôi bỏ đi, phụ nữ đúng là phiền phức, như cũng giống như một loại độc dược gây nghiện vậy!
Collins Khải Vương trả đũa Lăng Lãnh Nam một phen, nhưng cuối cùng cả cơ thể lại yểu xiều xuống...
Đúng lúc này, từ phía các chị em phụ nữ lại truyền tới tiếng cười rộn ràng, khiến ai cũng phải ngẩn đầu lại nhìn.
Đúng vậy, lời Collins Khải Vương nói chẳng sai, phụ nữ dù phiền phức, nhưng khi đã lỡ dính vào, sẽ giống như là hít phải một loại chất gây nghiện... Hơn nữa chất này còn vô cùng lợi hại, từ thần kinh, đến cả trái tim điều bị nắm giữ, không có lối thoát!
Nhưng thế thì sao, họ tình nguyện đã vào và sẽ chẳng hối hận. Bởi nếu chẳng có một mục đích, một người để yêu thương... Thì tiền tài, danh vọng...chẳng là gì!
TOÀN VĂN HOÀN
- Bà xã... lại mệt sao? Nhìn Lãnh Hàn Quyên nhắm mắt dựa vào đầu giường, sắc mặt nhợt nhạt không ít... Lăng Lãnh Ngạo đau lòng không thôi, dịu dàng ôm cô vào lòng, quan tâm hỏi.
Khi biết cô mang thai, anh da vui mừng biết bao, nhưng không bao lâu anh đã cảm thấy hối vô cùng... Nếu biết trước bà xã phải khổ sở thế này, anh đã không cần thêm một đứa rồi!
Hiện tại cô đang thai trong tháng thứ hai, đây cũng là thời gian biểu hiện của thai nghén rõ ràng nhất! Anh thật không hiểu...rõ ràng khi mang thai Thiên Vũ với Thiên Bảo, cô rất tốt, hiện tượng thai nghén, nôn mửa thế này vô cùng hiếm hoi... Nhưng tại sao bây giờ lại?
Cứ mỗi lần thấy cô bụm miệng, khuôn mặt ro rúm xanh xao là lòng anh lại khó chịu vô cùng! Anh hận không thể ngay lập tức thay thế cô gánh chịu...
- Không sao... chỉ hơi khó chịu một chút!
Lãnh Hàn Quyên tỏ vẻ không sao, cô xoay người úp mặt vào lòng ngực rắn chắc của anh.
Bao nhiêu đó cũng không thể đánh gục được cô đâu!
- Anh xin lỗi... cũng tại anh mà...
- Không... không phải lỗi của anh!
Dù khuôn mặt Lãnh Hàn Quyên có đôi chút tái nhợt, nhưng vẻ đẹp của cô cũng chẳng thể phai nhợt bao nhiêu... nhất là lúc cô cười lên.
Cô thật sự rất mong có thêm một đứa con gái để cưng chiều, yêu thương! Đây không phải là cô không yêu thương Thiên Vũ với Thiên Bảo, mà là tại vì hai đứa nó là con trai... Trách nhiệm trên vai sau này là không hề nhỏ, nên cô dù yêu thương, cũng không thể quá thể hiện ra... tránh cho hai đứa phụ thuộc, rồi ỷ lại!
- Muốn ăn gì không, để anh nấu cho em ăn?
Dịu dàng hôn lên trán cô một cái, Lăng Lãnh Ngạo nhẹ giọng hỏi.
Nói ra... chỉ sợ cả Hắc đạo sẽ oanh động mất! Bởi vì Lãnh Hàn Quyên bị thai nghén, hầu như là không ăn được cái gì...hoặc ăn rồi sẽ nôn sạch sẽ. Lăng lão đại quá đau lòng vợ, tự xoắn tay áo xuống bếp học nấu ăn!
Nga~ đúng là lão đại có khác, học cái gì cũng nhanh, ngay cả nấu ăn cũng vậy! Cũng may mắn làm sao, vậy mà Lãnh Hàn Quyên ăn đồ của anh làm lại không bị nôn, hoặc ít nôn lại hơn. Trong khi đó...Lăng Lãnh Ngạo đã từng vì bà xã mà mời về đầu bếp đẳng cấp quốc tế, hay chuyên gia dinh dưỡng hàng đầu đều không có kết quả tốt! Cái này có thể xem là may mắn không, hay bởi vì trong đồ ăn đó Lăng Lãnh Ngạo nấu có" hương vị tình yêu" nên Lãnh Hàn Quyên mới ăn được?
Lãnh Hàn Quyên tươi cười hạnh phúc, ông xã của cô hiện tại đã có thể" lên được phòng khách, xuống được nhà bếp", cô còn có cái gì chưa thỏa mãn chứ?
- Ừm... cái gì cũng được!
Chỉ cần là anh làm!
...
Rốt cuộc thì sau thời mong ngóng chờ đợi, tiểu công chúa của Lãnh Hàn Quyên và Lăng Lãnh Ngạo cũng mở mắt chào đời... Và trong lần này, vì rút kinh nghiệm lần trước, Lăng Lãnh Ngạo vô cùng yêu thương chiều chuộng bà xã, không dám trách móc gì cô... thì đừng nói chi đến những cuộc cự cãi khi xưa!
Cũng chính vì được chăm sóc quá kĩ, nên bù lại khi mang thai khó nhọc, lúc Lãnh Hàn Quyên sinh con hoàn toàn thuận lợi và dễ dàng.
...
Hôm nay hai tiểu thiếu gia Lăng Thiên Vũ và Lãnh Thiên Bảo dậy khá sớm... Nguyên nhân thì hôm nay chính là ngày tổ chức tiệc đầy tháng của em gái hai nhóc, bé Lăng Tâm Nhiên!
Lăng Tâm Nhiên, cái tên này là do Lãnh Hàn Quyên đặt cho con cô, trong đó một phần lí do chính là để cô không quên được tuổi thơ của mình, từ đó dành nhiều thời gian, tình thương cho con gái! Hơn hết, cái tên cũng có một ý nghĩa khác khá là đặc biệt...
Hai cậu nhóc cũng rất là nghiêm túc để người làm thay đồ cho... Năm nay Lăng Thiên Vũ và Lãnh Thiên Bảo đều đã sáu tuổi, cao lên không ít so với lúc trước. Đặc biệt, một năm qua hai cậu nhóc cũng học hỏi không ít, dù mới sáu tuổi nhưng so với những đứa trẻ cùng trang lứa, thậm chí là những bặc anh chị bảy, tám tuổi...hai cũng nhau cũng chuẩn chạc hơn rất nhiều! Như là lúc này, khi hai cậu nhóc khoác âu phục phẳng phiu lên người... chính là dáng vẻ hớp hồn các cô bé gái...
Sau xong xui, hai cậu nhóc liền nhất trí chạy tới phòng Lăng Tâm Nhiên.
Lăng Tâm Nhiên được đặt ở trong nôi, vì đã đầy tháng nên từng đường nét trên khuôn mặt bé đều đã rất rõ nét... Mắt phượng, mày ngài, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng khiến người ta nhìn thấy chỉ muốn hung hăng yêu thương một hơi! Đôi mắt đen láy to tròn, hiếu kì mở lớn nhìn chằm chằm hai người anh trai...
- Nhiên Nhi thật là xinh đẹp, giống như mẹ vậy!
Lãnh Thiên Bảo đưa tay nựng má em gái, không tiếc lời khen ngợi... Giống như là nghe hiểu lời khen của anh trai, cô bé nhẻn miệng cười khanh khách, để lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu vô cùng.
Lăng Thiên Vũ cẩn thận bế em gái lên, nhìn khuôn mặt mũm mỉm đáng yêu, cậu nhóc nói:
- Ừ, Nhiên Nhi xinh đẹp, sau này anh hai sẽ bảo vệ cho em...
Trên khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc của Lăng Thiên Vũ đầy vẻ chính chắn, giọng điệu vô cùng nghiêm túc... Cô bé Lăng Tâm Nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm anh trai, đột nhiên lại đưa bàn tay nhỏ bé chạm vào mặt anh trai, một lần nữa bật cười...
- Anh hai, em cũng muốn bế Nhiên Nhi...
Lãnh Thiên Bảo nhìn cơ thể nhỏ nhắn của em gái nằm trong tay Lăng Thiên Vũ, liền đưa tay ra đòi...
Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên đúng lúc này mở cửa bước vào phòng thì thấy cảnh này, hai người nhìn nhau cười thâm ý.
Xem thái độ yêu thương em gái của Lăng Thiên Vũ và Lãnh Thiên Bảo, xác định sau này hai thằng nhóc sẽ không màng tất cả mà sủng con bé tới tận trời đây!
Tuy nói là tiệc đầy tháng, nhưng Lăng Lãnh Ngạo chỉ làm một buổi tiệc nhỏ... Khách mời thì đều là những người vô cùng thân thích, không hề có mặt một người ngoài nào cả!
Người đã có mặt sớm nhất chính là ông nội Lăng, ông cùng với Dương Thanh Hoàng nói chuyện phẩm trà vui vẻ đến quên trời đất...
Có ông nội Lăng, thì càng không thể thiếu Lăng Lãnh Nam cùng với Triệu Thiên Thiên rồi! Bây giờ Lăng Lãnh Nam đã hoàn toàn bỏ hết những thói xấu trước đây...số với Lăng Lãnh Ngạo, thì trình độ thê nô của anh ta còn cao hơn. Làm sao không vậy cho được, cực khổ gian nan lắm mới tìm được vợ với con về cơ mà? Trải qua bao thăng trầm, Triệu Thiên Thiên của bây giờ đã chuẩn chạt hơn rất nhiều, tính trẻ con khi xưa đã chẳng còn lại bao nhiêu.
Bên cạnh Lăng Lãnh Nam là con trai của anh ta cùng Thiên Thiên, Lăng Thiên Lâm, bốn tuổi, với một đôi mắt hoa đào duy truyền từ cha... Cậu bé nói vài câu với mẹ rồi liền chạy đi chơi.
Brian và Lưu Diễm Trinh thời gian qua là có cuộc sống quá viên mãn, hiện tại hai người đã có một đứa con gái năm tuổi, cũng trong hiện tại, Lưu Diễm Trinh cũng đang mang thai đứa con thứ hai.
- Ha ha ha... người anh em... chúng mừng cậu!
Vẫn thái độ cười nói vui vẻ như mọi khi, Brian vỗ vai Lăng Lãnh Ngạo cười ha hả...
- Cảm ơn... cậu cũng chẳng kém tôi đâu nhỉ...
Lăng Lãnh Ngạo hôm nay tâm trạng tốt, nên cái mặt lạnh ngàn năm cũng bị tạm thời vứt đi, trên mặt là một mảnh vui sướng.
...
Đợi đến khi tất cả khách mời có mặt, thì biểu tiệc cũng bắt đầu... Những người phụ nữ trẻ thì ngồi lại cùng nhau, cùng chia sẻ kinh nghiệm nuôi con, rồi chuyện gia đình.
- Chị à... Nhiên Nhi đáng yêu quá đi...em ước gì cũng có một đứa như vậy?
Triệu Thiên Thiên bế Lăng Tâm Nhiên trên tay, trên khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp là một mảnh ao ước.
- Nếu muốn thì về bảo ông xã của em ấy, chị nghĩ với năng lực của cậu ấy thì chẳng khó khăn gì đâu!
Lưu Diễm Trinh xoa xoa chiếc bụng to của cô, mở miệng trêu chọc Triệu Thiên Thiên. Nhất thời khuôn mặt của cô đỏ lên, những người nhìn thấy đều cười rộ lên...
Ở một chỗ cách không xa các chị em phụ nữ, là các cánh mày râu cũng không nhàn rỗi.
- Này Collins Khải Vương, cô gái nhỏ của cậu đâu, sao không đưa tới đây?
Brian nhìn anh bạn bác sĩ ngồi đây, nhưng tâm hồn thì giống như trên mây, liền tò mò lên tiếng. Collins Khải Vương thở dài, có chút ảo não nói:
- Cậu nghĩ tôi không muốn chắc? Nhưng mà là cô ấy không chịu đi, chẳng lẽ bắt chói đem đi sao?
Ai bảo anh không muốn chứ, nhưng ngoặt nổi lại không được... Nếu được anh đã không phải cô đơn ngồi đây nhìn người ta có đôi có cặp rồi!
Còn một điều, anh cảm thấy vô cùng bất công, rõ ràng mấy người phụ nữ kia điều thuộc dạng, giống như... người ngoài hành tinh, nhưng điều dễ thu phục như vậy, cớ sao cô gái ngốc kia lại khó xơi như vậy chứ?
- Ha ha...anh phải cố gắng lên nhé...! " Lửa thử vàng, gian nan thử sức", càng khó khăn, sau này sẽ càng bền lâu!
Nghe qua thì giống như là một lời động viên, nhưng từ miệng Lăng Lãnh Nam ra lại giống như là cười trên nỗi đau của người khác vậy, và khuôn mặt Collins Khải Vương méo mó đến khó coi.
- Cậu... thôi bỏ đi, phụ nữ đúng là phiền phức, như cũng giống như một loại độc dược gây nghiện vậy!
Collins Khải Vương trả đũa Lăng Lãnh Nam một phen, nhưng cuối cùng cả cơ thể lại yểu xiều xuống...
Đúng lúc này, từ phía các chị em phụ nữ lại truyền tới tiếng cười rộn ràng, khiến ai cũng phải ngẩn đầu lại nhìn.
Đúng vậy, lời Collins Khải Vương nói chẳng sai, phụ nữ dù phiền phức, nhưng khi đã lỡ dính vào, sẽ giống như là hít phải một loại chất gây nghiện... Hơn nữa chất này còn vô cùng lợi hại, từ thần kinh, đến cả trái tim điều bị nắm giữ, không có lối thoát!
Nhưng thế thì sao, họ tình nguyện đã vào và sẽ chẳng hối hận. Bởi nếu chẳng có một mục đích, một người để yêu thương... Thì tiền tài, danh vọng...chẳng là gì!
TOÀN VĂN HOÀN
Danh sách chương