“Không, tôi tin anh.” Rolin rút tay về.

Sau khi máy bay hạ cánh, Feldt chiếu theo thông lệ trước kia, check out xong xuôi liền đi đến một khách sạn năm sao.

“Tại sao chỉ có một phòng!”

“Như này tương đối tiết kiệm tiền.”

“Anh mà cần tiết kiệm tiền? Vậy sao chỉ có một cái giường!” Rolin đè đầu, cậu cảm thấy chút tín nhiệm chợt lóe đối với Feldt khi ở trên máy bay là hoàn toàn không cần thiết.

“Bởi vì tôi muốn ngủ với em.” Feldt ngồi bên giường, nhàn nhã cởi cúc áo khoác.

“Được thôi, anh ở đây từ từ mà ngủ, tôi đi tìm một Motel (một dạng khách sạn nằm trên các xa lộ dành cho tài xế), có việc thì gọi điện cho tôi!” Từng trải qua chuyện ấy ở phòng ngủ, Rolin nghĩ trừ phi não mình cực kỳ ngắn, bằng không sao có thể còn cùng thành phần nguy hiểm này ngủ chứ? “A, không có tiền và ID, tiến sĩ D chuẩn bị đi đâu?” Feltt vươn dài tay, bóp tiền màu rám nắng liền xuất hiện trong tay anh.

Rolin quay đầu, cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, “Anh lấy bóp của tôi lúc nào!”

“Khi vào khách sạn a.” Âm cuối kéo rất dài, cũng rất trêu người.

Bước vòng qua chiếc giường cực lớn khiến người ta đỏ mặt, Rolin vươn tay định đoạt lại bóp của mình, không ngờ rằng Feldt trực tiếp ôm lấy thắt lưng cậu, bế lên giường.

“Tôi cho rằng cả hai chúng ta đều cần nghỉ ngơi thật tốt.” Feldt mỉm cười, “Đêm mai… A, không, phải là tối nay, có thể chúng ta sẽ rất bận.”

Tay anh chạy dọc theo xương sống Rolin thẳng xuống dưới, khiến Rolin cực khẩn trương, thế nhưng ngón tay anh chỉ lướt qua xương cụt rồi liền lui ra.

Rolin cảm thấy hơi khó tin đối với sự ‘hào phóng’ của Feldt, chung quy vẫn nghĩ người này nếu chưa đem mình ra khi dễ đủ e là sẽ không dừng tay. Cầm chiếc bóp nằm trên chiếc giường trắng tinh lên, căn bản cậu không muốn ngủ chung một chỗ với người này, có điều mới vừa đi tới gần cửa, cậu phát hiện trong bóp chẳng những không có ID, thẻ ngân hàng, thậm chí ngay cả tiền mặt cũng không có.

“Feldt – Hassing –” Rolin xoay người quăng bóp tiền qua.

Đối phương cười tiếp được, còn ra vẻ mình không hề làm sai, “Cho nên tôi mới nói em lại đây cùng nhau ngủ a.”

Rolin nặng nề nằm vật xuống giường, kéo chăn qua.

“Em ngủ không cần thay áo ngủ sao?”

“Không cần.”

“Vậy được rồi, tôi ngủ đây.” Feldt dường như cũng không thèm để ý đến Rolin đang tức giận, tiến vào chăn liền nhắm hai mắt lại, mái tóc trải ra trên gối đầu, mất tự nhiên đoạt lấy tầm mắt Rolin.

Chính là, đầu ngón tay rất muốn biết cảm giác khi chạm vào mái tóc mềm mại kia sẽ như thế nào, nhưng vào khoảnh khắc chạm vào mái tóc ấy, Rolin phát giác chính mình giống như mê luyến để mặc ngón tay quấn lấy sợi tóc đối phương.

“Trước đây em cũng rất thích tóc của tôi.”

Rolin sửng sốt, lúc này mới phát hiện Feldt vẫn nhắm chặt mắt. Ngón tay vừa muốn thu về, lại bị đối phương nắm lấy.

Nuốt một ngụm nước bọt, Rolin rõ ràng liền bị đối phương nắm như vậy, “Anh có nghĩ đến khả năng mục đích của người chế tạo loại ‘thuốc phiện’ này căn bản không phải vì lợi nhuận?”

“Blu có ý muốn giết tôi, mà Scott cũng muốn giết Larsson. Chuyện này hiển nhiên không phải trùng hợp.” Giọng Feldt đều đều, khiến Rolin tự hỏi “Có thể làm cho huyết hệ trời sinh sợ hãi Master đi làm việc vốn không có khả năng, loại thuốc này có thể làm cho huyết tộc không thể khống chế mình.”

“Giả thiết như trong đó có người thành công giết chết Master của mình, trên đời này sẽ bớt đi một thuần chủng.” Rolin tinh tế đánh giá biểu cảm của Feldt, nhưng lại không tìm thấy bất kỳ biến hóa nào.

“Như vậy Lilith sẽ bớt đi một địch nhân.”

“Lilith… Lilith… rất cảm ơn cô đã lấy đi trí nhớ của tôi, tôi căn bản là không nhớ mặt cô.” Rolin than thở, vì đầu óc mệt mỏi, cậu dần chìm vào giấc ngủ.

Khi Rolin tỉnh lại là vào hai giờ chiều, có lúc cậu cảm thấy chỉ cần tiếp tục sống chung với Feldt, chính cậu cũng sẽ biến thành động vật về đêm, đồng hồ sinh học đã rối loạn mất rồi.

Từ túi áo khoác của Feldt, Rolin tìm được thẻ ngân hàng và ID của mình, rồi tùy tay cầm đi một ít tiền mặt.

Bắt một chiếc taxi, Rolin đi tới trường MIT. Kiến trúc trường học vẫn như vậy, nhưng cậu có thể cảm nhận được mọi thứ đã không giống như mười hai năm trước. Mặc dù vẫn đứng trước căn phòng đó, nhưng khi cánh cửa mở ra, bên trong đã không còn là Lindsay.

Giây phút ấy, Rolin run rẩy một trận, dường như cậu nhìn thấy bản thân đang ôm chặt lấy Feldt trong một không gian nhỏ hẹp.

Cậu dường như đã rất sợ hãi, cậu nhớ rõ sự đau khổ khi mất đi Lindsay, cậu hoảng loạn, lo sợ Feldt rồi cũng sẽ rời mình đi như thế.

Mạnh xoay người, Rolin bắt một chiếc xe quay về khách sạn.

Tuy chỉ mới đi vào thang máy, nhưng Feldt liền biết cậu đã trở lại.

Khi cửa bị mở ra, anh đã ngồi tựa vào đầu giường, “Rất rõ ràng, trời còn chưa tối.”

Rolin không nói lời nào, bước nhanh tới bên giường, nhấc chân ngồi khóa trên người Feldt, đối phương thuận thế ôm lấy cậu.

“Tiến sĩ D, sự nhiệt tình của em thật sự làm cho người ta thụ sủng nhược kinh.”

Rolin gấp gáp cởi áo Feldt, túm lấy vật kia ra ngoài.

Feldt cũng không thèm lấy lại, chỉ chống tay nâng nửa người trên dậy, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Rolin.

Miếng mề đay bật mở, một chiếc nhẫn đính kim cương rơi xuống, Rolin nhanh tay bắt được, mà bên trong mề đay giống như tưởng tượng của cậu, là ảnh chụp của Lindsay.

“Vì sao… lại ở chỗ của anh?”

“Vì em giao nó cho tôi.”

Vậy nên vì sao tôi lại giao vật này cho anh?

Rolin muốn hỏi, nhưng không hỏi ra miệng.

“Em muốn lấy lại sao?” Feldt chăm chú nhìn biểu tình của Rolin, chiếc mề đay này là vật duy nhất Lindsay để lại cho Rolin, cũng là thứ duy nhất chứng minh Lindsay từng tồn tại trên cõi đời này.

“Tôi…” Rolin thất thần, khi cậu đứng dưới cửa sổ phòng nơi Lindsay đã từng sống, cậu rất muốn tìm nó về, nhưng giờ phút này, cậu nhận ra mình không thể làm như vậy.

Feldt sẽ đau lòng.

Rolin vì ý tưởng này mà sợ hãi.

“Em muốn lấy lại sao?” Feldt tới gần cậu, lập lại câu hỏi kia.

Rolin lúc này mới nhận ra mình đang ngồi trên người anh, một tia xấu hổ vụt qua, vừa muốn xoay người đi xuống, lại bị đối phương chế trụ bả vai.

“Tôi có thể để nó tiếp tục ở lại chỗ của anh…”

“Cám ơn.” Feldt hôn rất nhanh qua môi Rolin.

Cũng bởi vì quá nhanh, nên Rolin cơ hồ không cảm giác được gì. Lại có lẽ bởi vì quá nhanh, nên Rolin có một chút lưu luyến.

“Đi thôi, chúng ta đến Combination xem sao.”

Ngẩng đầu, Rolin thấy đối phương đã chỉnh lại tốt ống tay áo, đứng cách đó không xa nhìn mình.

Combination là một quán bar ngầm, tọa lạc tại một khu phố nhỏ không bắt mắt, thậm chí ngay cả bảng hiệu cũng không có. Thứ duy nhất dẫn dắt sự chú ý của mọi người cũng chỉ có hai ba cậu sinh viên làm thêm đứng phát tờ rơi.

Phillips và Winchester nói đúng, loại thủ đoạn tuyên truyền này quả thật có chút cổ lỗ.

Feldt cũng chỉ cười cười, cùng Rolin đi tới địa chỉ ghi trên tờ rơi.

Lầu một là một quán bar bình thường, nhưng cánh cửa ở tận trong cùng của quán bar lại có hai vệ sĩ canh chừng, Rolin biết đó mới là nơi họ cần đến.

Mới vừa đi tới cửa, vệ sĩ liền ngăn họ lại.

“Xin lỗi, nơi này chỉ khách VIP mới có thể thông qua.”

Rolin vừa định lấy thẻ ra thì bị Feldt giữ tay lại, hai gã vệ sĩ thân hình to lớn sau khi bị tầm mắt Feldt đảo qua thì liền cung kính mời họ vào.

Một cầu thang đi xuống thật dài giống như muốn thông tới một không gian khác, chỉ có vài ngọn đèn đính trên vách tường tỏa ánh sáng để người ta miễn cưỡng nhìn rõ những bậc thang.

Sau hai vòng, Rolin không khỏi cứng lưỡi “Đúng là dưới lòng đất a…”

Tiếng nhạc rock đập ầm ầm dần rõ ràng hơn, mỗi một nhịp trống, mỗi một lần gào thét đều làm Rolin có chút kinh hãi, dù sao phái nhà khoa học bảo thủ cũng không thể thích ứng với xu thế âm nhạc này a.

“Haha.” Tiếng cười khẽ của Feldt đặc biệt dễ nghe ở trong một mảnh ồn ào này.

Trước mắt hai người dần trống trải.

Rolin huýt sáo một tiếng, dù sao thì tình cảnh này thật sự rất… hoành tráng.

Trong tầng hầm rộng không thấy đường biên, một đám người ra sức gào thét chót tai, cánh tay theo tiếng gào thét trên sân khấu mà vung vẩy.

Vị tiến sĩ đáng thương thầm muốn lấy tay bịt lỗ tai mình lại, cậu không có tâm tình thưởng thức loại âm nhạc “Chạm vào chỗ sâu thẳm nhất trong tâm hồn” này.

Vẻ mặt của Feldt thì vĩnh viễn đều là bất vi sở động, dùng tay giúp Rolin ngăn lại đám người, dẫn cậu đến trước sân khấu.

Trong đám người dường như có không ít Huyết tộc, dù chật chội như vậy nhưng bọn họ vẫn xoay người cúi chào Feldt.

Rolin thử xác nhận người nghệ sĩ trên sân khấu, cứ việc bọn họ hóa trang đẹp mắt thế nào, nhưng Rolin biết bọn họ cũng giống ban nhạc của Blu, đều là Huyết tộc.

Một bản nhạc kết thúc, ở trong đám người gào thét chói tai này, Rolin chỉ cảm thấy màng nhĩ mình sắp thủng tới nơi. Cũng may lúc nghỉ giữa màn, nhóm các nhân viên tiến vào phục vụ rượu, khán giả chỉ cần ném tiền lên khay thì có thể lấy rượu đi.

Khi nhân viên đi ngang qua họ, Rolin ném một tờ tiền có giá trị lớn xuống rồi cầm lấy một ly rượu gần nhất.

Ban nhạc đang say sưa biểu diễn trên sân khấu cũng ý thức được sự có mặt của Feldt trong đám người, đều đưa tay lên trước ngực, gập lưng cực kỳ tôn kính, hành động này cũng dẫn mọi tầm mắt của fan cuồng dời lên trên người Feldt, ánh mắt cả trai lẫn gái dừng trên người anh có đủ kinh diễm, mến mộ, thăm dò cùng với đủ loại tình tự, Rolin cười thầm, “Thật không hổ là Combination.”

Vừa muốn xoay người rời khỏi đám người, Feldt liền túm cậu lại, “Em muốn đi đâu?”

“Tôi muốn xét nghiệm ly rượu này một chút.” Càng muốn rời khỏi đám người điên cuồng này hơn.

“Em không thể cách tôi quá xa.”

Rolin cảm giác bàn tay đang bắt lấy mình dùng sức hơn, chỉ có thể gật đầu, “Được rồi, được rồi, chúng ta tìm một nhóm Huyết tộc trong đám người kia rồi cùng tâm sự, thế nào?”

Tại tầng hầm này, ngoại trừ ban nhạc trên sân khấu và Feldt, còn có sáu huyết tộc khác.

Bốn gã trong số đó đều mang theo bạn là con người, hai người khác là một đôi.

Bọn họ đều tỏ vẻ mình chính là một fans của ban nhạc Cold Fish, mà ban nhạc này cũng chỉ vừa mới đến Combination, cho nên họ đều chưa từng thấy qua Blu và Scott.

Rolin lấy mẫu máu của họ, muốn xét nghiệm xem bọn họ có dùng loại enzym nguy hiểm kia không.

Có điều giọng ca chính Jasdeep của Cold Fish rõ ràng không muốn hợp tác.

“Nghe này, anh bạn.” Rolin liếc, “Tôi rút máu của cậu cũng chỉ vì không muốn một ngày nào đó phải nghiệm xác của cậu.”

“Anh…” Jasdeep đang muốn nổi giận, Feldt lại đặt chén rượu xuống trước mặt hắn.

“Tôi tin rằng Master Katherine nhất định rất mong cậu hợp tác với chúng tôi.”

Nhắc tới tên người kia, Jasdeep bất ngờ yên tĩnh lại, “Các người rốt cuộc muốn kiểm tra gì trong máu của chúng tôi?”

“Một loại enzym, tác dụng của nó tương đương với thuốc phiện.” Rolin rút kim tiêm khỏi cổ tay Jasdeep, tiêm vào ống nghiệm, “Nó sẽ sinh ra loại khát vọng mà cậu khó có thể thỏa mãn, vì để lại được có nó, cậu sẽ trở thành con rối của người khác, thậm chí đi công kích Master của mình.”

Lúc này, một nữ tử mặc sườn xám Trung Quốc đã đi tới, dáng vẻ thướt tha, đường cong lả lướt, ngay cả Rolin cũng có dục vọng muốn huýt sáo một tiếng, đặc biệt là cặp đùi như ẩn như hiện dưới làn váy kia, lại khiến người ta nhìn không dời mắt.

“Hassing đại nhân, tôi chưa từng nghĩ ngài cũng cảm thấy hứng thú với nhạc rock.”

Cánh tay thon dài nhẹ nhàng khoác lên vai Feldt, một nụ cười, một cái nhăn mày của cô gái này không chứa một chút mị thái dung tục nào.

“Nhìn có vẻ như cô cũng không phải chủ quán mời nhạc rock đến hát a, Vân Liên.”

“Vị này hẳn là tiến sĩ D đại danh đỉnh đỉnh, thích nhạc rock sao?” Vân Liên đã bước tới.

“Nói thật thì không thích.”

Tuy rằng không thích, nhưng nhìn vào sự hưng phấn của đám người này, Rolin biết đợt sóng ma âm thứ hai sắp đến rồi.

Feldt kéo Rolin, dẫn cậu rời khỏi đám người, đi tới chỗ quầy bar.

Vân Liên cũng theo qua đây.

“Nếu không phải vì nhạc rock, cũng không phải…” Vân liên nhìn ly rượu chưa được uống qua trên tay Rolin, “Uống rượu, như vậy còn có chuyện gì khiến nhóm của cậu đến cống hiến sức lực đây?”

“Tôi e là muốn lấy mẫu thử toàn bộ số rượu mà cô có.” Rolin vỗ vỗ chiếc vali khóa chặt ở bên cạnh.

“Dễ thôi. Bất quá mời các người nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Feldt đơn giản đem chuyện của Blu kể lại một lần.

Rolin đặt toàn bộ sự chú ý lên kho rượu phía sau quầy bar, lúc này mới phát hiện người pha chế rượu hiển nhiên chỉ là một đứa trẻ chừng mười tuổi, thế nhưng động tác lắc bình rót rượu lại rất liền mạch lưu loát, lưu sướng làm cho Rolin không đành lòng quấy rầy nàng.

“Cô tên gì?”

Cô gái không ngừng động tác tay, “Osbourne.”

“Tôi có thể lấy chút mẫu rượu và nước giải khát ở trong không?”

Osbourne nhìn về phía Vân Liên, đối phương gật đầu, lúc này cô mới xoay người đặt toàn bộ rượu lên mặt quầy bar.

“Nàng là huyết hệ của cô?” Rolin nhìn về phía Vân Liên.

“Đúng vậy. Năm mươi năm trước tôi đến nước Mỹ, gặp cô bé ở khu ở chuột, lúc ấy cô bé đã sắp chết vì đói, mà tôi cũng lẻ loi một mình, nên tôi quyết định chuyển biến cô bé. Cô bé không hay nói, nhưng rất nghe lời.” Vân Liên xoay người dựa vào quầy bar nhìn nam nữ trẻ tuổi bắt đầu khởi động, ngón tay xẹt qua mái tóc dài của Feldt, “Tôi muốn đi ‘săn’, nơi đó thoạt nhìn có vài thứ có thể để tôi trải qua một đêm sảng khoái.”

“Tôi nghĩ cô ấy sẽ mời anh.” Rolin bỏ mẫu thử vào vali, ghi nhãn.

Feldt ghé vào cạnh cậu, “Đáng tiếc, cô ấy thích nữ nhân. Mà tôi lại chỉ muốn ở cùng em.”

Rolin vác vali lên vai, quay đầu cười, “Đặc vụ Hassing, chúng ta đang hợp tác.”

Nam tử tao nhã chỉ có thể cười, thong thả bước theo sau cậu.

Không thể không nói, kết quả xét nghiệm làm người ta thất vọng.

Toàn bộ Huyết tộc ở đây đều không dùng loại enzym này, mà rượu mang về từ hiện trường và các loại đồ uống khác đều biểu hiện trong đó không có chất không nên có nào được thêm vào.

“Chẳng lẽ chuyện Blu và Scott tiếp xúc với loại enzym này chỉ thuần túy là một vụ án?” Rolin xoa bóp hai mắt mình, mắt của cậu dường như cũng muốn xưng huyết vì phải tiếp xúc nhiều với cồn phiêu tán trong không khí.

Feldt đem ống nghiệm và báo cáo hóa học rời khỏi trước mặt Rolin, “Em từng nói qua, loại enzym này chỉ có thể bào trì hoạt tính trong điều kiện dưới 10 độ. Cho nên chúng ta đã đoán rằng loại enzym này có thể bị pha trong rượu, nhưng không nhất định phải là rượu nước.”

“Còn có thể là đá.” Rolin hít một hơi, “Ly rượu tôi cầm hôm đó là ly duy nhất có bỏ thêm đá, nhưng là tôi vẫn luôn cầm trong tay, cho nên lúc tôi lấy mẫu thử thì nhiệt độ đã tăng lên rồi, chúng ta có nên đến quán bar đó lần nữa?”

“Có điều nếu Vân Liên đúng là độc thủ đứng phía sau, lúc này hẳn là sẽ càng thêm cẩn thận. Hơn nữa, Vân Liên sử dụng loại enzym này để không chế Huyết tộc khác giết chết Huyết tộc thuần chủng… nguyên nhân là gì?”

“Nguyên nhân? Này phải hỏi anh, người trở thành mục tiêu ám sát là anh, không phải tôi.”

Lúc này, Feldt nhận được một cuộc điện thoại, là Katherine gọi đến.

Katherine là một thành viên Huyết tộc thuần chủng, tuy gia tộc không hiển hách như gia tộc Hassing và Larsson, nhưng lại rất có danh vọng. Nàng gọi cuộc điện thoại này đơn giản chỉ nói cho Feldt biết rằng mình cũng đi Boston, hơn nữa mời Feldt và Rolin cùng đi dự buổi biểu diễn của Cold Fish vào tối mai.

“Không thể nào, lại là buổi biểu diễn ầm ĩ chết người đó?” Rolin co quắp ngồi trên ghế, “Tôi muốn phát minh một loại thiết bị giảm ồn, phải tiện để mang theo, mặt khác lại không ảnh hưởng đến việc tôi nói chuyện với người khác…”

Feldt đứng cách đó không xa nhìn cậu, “Thật ra thì cậu nên ra tiệm thuốc tây ngoài kia mua một cái máy trợ thính đi.”

“Hừ…”

“Còn nữa, khi tôi và Larsson quyết định đuổi bắt Lilith, Katherine là người ủng hộ chúng ta.”

“Cho nên tôi muốn duy trì ‘tạp âm hội’ của huyết hệ của cô ta.”

Thế nhưng hoàn toàn khác với suy nghĩ của Rolin, ít nhất lúc này đây ‘tạp âm hội’ không có những thanh niên mạnh mẽ, mà là gần trăm tên huyết tộc, đương nhiên cũng có người bình thường, ở đây, bọn họ một là ‘sủng vật’ của huyết tộc, hoặc là bạn đồng hành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện