“Tôi chưa bao giờ biết quỷ hút máu cũng sẽ hút thuốc.” Rolin đi qua.

Feldt ngẩng đầu lên, động tác ấy giống như đã trải qua cả một thế kỉ, “Không, người thích hút thuốc là cậu. Lần đầu khi tôi gặp cậu, cậu cầm điếu thuốc đứng dưới đèn đường nói “không nghĩ tới quỷ hút máu cũng ôm ấp tình cảm lãng mạn như vậy”.”

Rolin sững sờ, khi gặp Feldt trên đường tại Luân Đôn, trong đầu cậu cũng từng hiện lên những lời này.

“Dạng tình cảm lãng mạn nào?”

“Tôi đang ngẩng đầu nhìn sao trên trời, sau đó quay người lại, thì thấy cậu.” Giọng Feldt rất dịu dàng, Rolin thấy ngữ điệu đó giống như đang tâm sự với người mình vô cùng quý trọng, chứ không phải là một cộng sự bị mất trí nhớ.

Rolin đem tầm mắt chuyển đi, nhìn gói thuốc anh đang cầm, “Tôi sẽ hút phải không? Để tôi thử xem.”

Feldt lại mở gói thuốc ra, “Một điếu thuốc sẽ giảm sáu giây tuổi thọ của cậu.”

“Anh muốn ngăn cản tôi tự sát”, Rolin nhướng mày, “Còn anh thì sao?”

“Tôi có thể sống rất lâu rất lâu, nếu hậu quả của việc hút thuốc lá là giảm tuổi thọ có thể áp dụng lên tôi,” Fledt nhìn làn khói lượn lờ, độ cong của làn môi là sự hưởng thụ cao cấp dành cho thị giác, “Nói không chừng một ngày nào đó tôi có thể đồng bộ với cậu.”

Trái tim giống như bị bóp chặt, Rolin chỉ cảm thấy giây phút này Feldt không những đẹp mà còn khiêu gợi muốn chết… Quá nguy hiểm, anh ta là một Huyết tộc, là cộng sự của mình, hơn nữa còn là động vật giống đực.

“Đừng quyến rũ tôi.” Rolin lui về sau hai bước.

“Haha.” Feldt cúi đầu cười, “Vụ án đầu tiên của cậu và tôi, cậu đứng tựa vào ban công nhìn tôi, cũng nói với tôi những lời này.”

Thì ra chính mình đã sớm đề phòng mị lực của đối phương rồi sao? “Sau đó thì sao? Anh chưa từng quyến rũ tôi?” Rolin nghiêng đầu, “Tôi nghĩ chúng ta thân nhau sau khi học xong cách tôn trọng lẫn nhau.”

“Tin tôi đi,” Feldt khom người, đường cong của chóp mũi cứ thế làm người ta mơ tưởng, “Tôi chưa từng cố ý quyến rũ cậu, trừ phi chính cậu động tâm.”

Rolin ngơ ngác nhìn đối phương, theo bản năng lùi về sau từng bước tránh xa hơi thở của đối phương.

Đầu ngón tay Feldt điểm nhẹ lên mi tâm cậu, mi mắt rũ xuống mang một vẻ bất đắc dĩ cùng ôn nhu, “Quay về đi, tiến sĩ. Tối nay trời hơi lạnh.”

Mờ mịt gật đầu, Rolin cảm giác như mình bị đối phương khống chế, xoay người đi lên lầu.

Lên tới lầu hai, lại đột nhiên bừng tỉnh, đi tới cửa sổ, thấy Feldt đứng dưới đèn đường, ngẩng đầu nhìn mình.

Rolin nhanh chóng xoay người, nội tâm cậu có chút rung động khó hiểu, cảm giác này làm cậu muốn chạy trốn, muốn tránh khỏi tầm mắt của người kia. Nụ cười hay cái nhăn mày của Feldt đều nằm ngoài khả năng khống chế của cậu, cậu không thể ngăn chính mình nhìn anh, cũng không thể ngăn mình đi đoán tâm tư của người kia, không thể ngăn… bụng dưới ngừng quặn đau.

Mạnh mẽ mở cửa phòng thí nghiệm, Mike vẫn đang tập trung tinh thần vào bộ mô hình, những mảnh nhựa và gỗ trải đầy trên bàn.

Rolin kéo ghế ngồi trước máy tính, nhìn bóng mình phản chiếu trên màn hình, trong tim cậu có một dự cảm. Mở máy, màn hình xuất hiện mật khẩu, ngón tay Rolin giống như được dẫn dắt, nhập vào cái tên kia.

Feldt Hassing.

Mật khẩu chính xác, hệ thống nhanh chóng hoạt động làm cậu chán nản.

“Đây thật sự là máy tính của tôi sao?” Hai tay Rolin đè hai mắt, khuỷu tay chống trên mặt bàn.

“Đúng vậy a.” Mike không ngẩng đầu, nâng cánh máy bay lên.

“Vì sao mật khẩu lại là tên anh ta? Vì anh ta là cộng sự của tôi đúng không?”

Lúc này Mike ngẩng đầu lên, giương đôi mắt to ánh lên sự nghi hoặc nhìn Rolin, “Bình thường không phải là tên người mình yêu nhất sao? Ví dụ như mật mã khởi động máy tính của tiểu thư Melanie chính là sinh nhật của bạn trai.”

“Bởi vì Lindsay đã chết, cho nên… cho nên…”

“Cho nên hiện tại người anh yêu chính là Feldt tiên sinh.” Mike buông mô hình, kiễng chân vỗ vỗ bả vai Rolin, “Tiến sĩ, anh sao vậy?”

“Em nói… anh yêu Feldt? Một nam nhân? Một Huyết tộc?”

Mike lần này không nói, chỉ gật đầu.

“Anh yêu đơn phương một nam nhân?”

“Feldt tiên sinh cũng yêu anh a.”

“Sao em biết?”

“Lúc chúng ta ở công viên, Feldt tiên sinh đã nói với anh a!”

“Hả, haha…” Rolin dang hai tay, “Trái đất quá nguy hiểm, anh hẳn là nên hạ nhiệt rồi tiếp tục nghiên cứu thôi.”

Khi ngày hôm sau bắt đầu, chờ đợi cậu chính là một buổi kiểm tra thân thể và một thí nghiệm kiểm tra chỉ số thông minh buồn cười, thậm chí còn có một đoàn người đến kiểm tra xem cậu có bị mất khả năng nghiên cứu hay không. Tổng kết của Rolin đối với việc này chính là: Một thiên tài bị một đám ngốc vây quanh đùa bỡn. Cũng may, cậu tìm được rất nhiều tài liệu nghiên cứu trước đây trong máy tính. Học tập đối với cậu là chuyện dễ dàng nhất, kết quả kiểm tra cơ hồ đều khiến mọi người giật mình.

Rolin cũng đã được gặp giáo sư Carmelo ở một trại dưỡng lão, người đã từng dẫn dắt mình vào lĩnh vực huyết học, hiện tại chỉ như một đứa trẻ, ngây ngốc ngồi trên ghế, ngẩn người nhìn chiếc chuông gió treo trên cửa sổ. So với giáo sư Carmelo, người cũng bị mất trí nhớ như mình, thì Rolin bỗng cảm thấy mình quá may mắn, nhưng mỗi loại may mắn cũng không phải ngẫu nhiên mà có, Lilith nhất định còn muốn lấy thứ gì đó từ cậu. Thế nhưng chuyện làm Rolin đau đầu hơn chính là làm đặc vụ FBI, hai ngày sau cậu có một cuộc thi bắn súng, nếu không thông qua, cậu sẽ giống như một cậu nghiên cứu sinh buồn cười tay không vũ khí mà lẽo đẽo theo sau lưng Feldt.

Không biết vì sao, cậu không muốn để Feldt thấy mình vô dụng.

Từ sau buổi kiểm tra, Rolin vẫn luôn luyện bắn ở sân bắn, mãi cho đến khi hai tay cầm súng đều tê cứng, thành tích vẫn không khả quan.

Một bàn tay từ phía sau vươn tới, nhấc cổ tay cậu lên.

Rolin run khẽ, không biết quay đầu lại như thế nào.

“Feldt…”

Đầu đối phương đặt ngay bên tai cậu, cằm dựa lên vai cậu, “Mục tiêu của cậu không bị động đứng yên.”

Quay đầu đi, Rolin muốn né Feldt, nhưng không ngờ đối phương lại hôn lên má cậu, “Anh… Anh làm gì!”

Feldt hôn rất nhẹ, không hề có ý ái muội hay khiêu khích, giống như đây chỉ là một nụ hôn thuần túy mà thôi, “Larsson hút máu cậu.”

“Anh…” Rolin nuốt một ngụm nước miếng, không lẽ Feldt cũng muốn cắn mình?

“Haha,” Đối phương từng bước lui về sau, đứng cách Rolin không xa nhìn cậu trêu chọc, “Tôi sẽ không cắn cậu. Giống như tôi sẽ không đọc suy nghĩ của cậu.”

Rolin cứng ngắc buông động tác giương súng xuống.

“Vậy thì Hassing tiên sinh, anh tới đây làm gì?”

“Giúp cậu thông qua cuộc thi bắn súng.”

“Anh?”

“Đúng vậy. Tôi.” Feldt tiếp lấy khẩu súng trong tay Rolin, chỉ một tay mà thôi, liền thoải mái mà bắn trúng tim mục tiêu.

“Tôi nghĩ anh không cần súng.”

“Đúng là tôi không cần.” Anh đi ra sau lưng Rolin, hai tay ấn lên vai cậu, “Bây giờ cậu thử lại xem, tôi sẽ cố định động tác của cậu, như vậy có thể phòng sức giật của bả vai.”

Sức mạnh của đối phương đặt trên vai rõ ràng như thế, làm mọi giác quan của Rolin như đều tập trung ở nơi tay đối phương chạm vào, không biết phải bóp cò súng như thế nào.

“Tập trung, Rolin.” Sợi tóc của Feldt lướt qua làn da Rolin, khi bay đi lại làm người ta quyến luyến, “Cậu am hiểu nhất chính là tập trung… và cố chấp.”

Nhíu mày, Rolin chấn chỉnh lại tinh thần của mình, nhìn bia ngắm phía đối diện.

Ngón tay thon dài của Feldt lướt tới thân súng, ngón cái giữ lấy đuôi súng, ngón trỏ dọc theo thân súng hướng súng về phía trước, “Nếu cậu đã xác định mục tiêu của mình, vậy đừng do dự…”

‘Pằng’ một tiếng, viên đạn lao ra, Rolin cảm thụ thân súng chấn động, thanh âm Feldt vang lên, “Trúng tâm.”

Cười nhạo một tiếng, Rolin nhìn sư phụ của mình, “Thật ra tôi muốn bắn vào cổ.”

Lúc rời khỏi sân bắn đã là chín giờ tối, Feldt nói muốn lái xe đưa Rolin về.

Mới vừa đi tới gara, Feldt liền dừng bước, hại Rolin đi phía sau đập đầu vào lưng anh, thiếu chút nữa là dập mũi.

“Blu, không ngờ ngươi lại chờ ta ở đây.”

Rolin nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy bất kỳ ai, hơn nữa đã trễ thế này rồi, gara sân bắn cũng chỉ còn lại chiếc Porsche của Feldt.

Dưới ánh đèn u ám, một chiếc bóng chậm rãi kéo dài, dần hiện ra từ sau xe.

Đó là một thiếu niên tầm hai mươi tuổi, ăn mặc theo phong cách punk, trên người đeo một đống phụ tùng bằng kim loại, đôi mắt màu khói lộ ra chút suy sụp.

Hắn hướng Feldt làm một cái lễ.

“Đã lâu không gặp… Hassing đại nhân.”

“Có chuyện gì không? Blu?” Feldt tiến lên trước, còn Rolin nhíu mày.

“Ta cần ngài trợ giúp.” Blu duy trì tư thế cúi chào, giống như không được sự cho phép của Feldt sẽ không ngẩng đầu lên.

Feldt nâng tay phải lên, Blu nhìn anh, trong ánh mắt có một loài sùng bái.

Nam hài gọi Blu này, là huyết hệ của Feldt.

Nhưng Rolin không thích hắn. Huyết tộc là sinh vật ban đêm, nhưng cũng không âm u như miêu tả trong điện ảnh. Ví dụ như Oliver lạnh lùng cao ngạo, Feldt đẹp tuyệt vời và thanh lịch, nhưng người nam hài trước mắt này lại không giống vậy, hoàn toàn thuộc loại hắc ám.

“Hài tử của ta, ta có thể trợ giúp ngươi cái gì?”

Blu tiến lên, cầm lấy bàn tay Feldt, khom lưng hôn lên mu bàn tay anh, “Mời ngươi…”

Rolin nháy mắt rút súng bên hông ra, viên đạn bắn ra ngoài, xuyên qua cửa kính xe Porche, mà Blu cũng đã biến mất.

Giây tiếp theo, Rolin bị Feldt kéo vào trong lòng, áo sau lưng cậu xuất hiện một vết rạch.

Feldt mỉm cười ấn đầu Rolin vào ngực mình, “Blu, tôi thấy cậu quả thật cần trợ giúp.”

Rolin chỉ cảm thấy Feldt mang theo cậu di chuyển trong nháy mắt, tốc độ đó làm xương cốt cậu có chút chịu không nỏi, mà nơi họ vừa đứng sau một tiếng nổ lớn liền xuất hiện một cái động lớn, tiếng còi báo của Porches vang khắp không gian.

Bảo vệ e là sẽ đến rất nhanh.

Bỗng nhiên Feldt xoay người, lưu loát ôm lấy Rolin, Rolin lúc này mới phát hiện ra bàn tay duỗi thẳng thành hình dao của Blu, đầu ngón tay hắn chỉ cách sườn Feldt chưa đến nửa thước.

“A…” Rolin há miệng, thấy áo khoác màu vàng nhạt của Feldt dính đầy máu, cậu không khỏi nhìn theo cánh tay Feldt, lúc này mới nhận ra bàn tay của anh đã xuyên vào ngực Blu.

Lúc này hai bảo vệ mang theo dùi cui chạy tới.

Feldt một tay đẩy Rolin qua, Roliln hiểu ý anh, lấy thẻ FBI chạy qua cản hai người kia lại. Vừa trao đổi, Rolin vừa quay đầu nhìn về phía Feldt.

“Thật sự không cần chúng tôi giúp đỡ sao?”

“Thật sự không cần, cảm ơn các anh. Chúng tôi đã bắt được hung thủ rồi.” Rolin cười vỗ hai người kia, hai bảo vệ lập tức rời đi.

Mà Blu, kẻ đã bị tóm trái tim lại dường như không để ý đến tử vong đã tới gần, giãy dụa tiến lại gần Feldt, muốn bóp cổ anh.

“Nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi bị sao vậy?” Feldt duy trì tư thế kia, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm huyết hệ của mình.

Cánh tay cứng ngắc của Blu buông thõng xuống, ngẩng khuôn mặt sùng bái nhìn Feldt, ánh mắt mất đi tiêu cự, thân thể bắt đầu co rút, không ngừng run rẩy, “Thực xin lỗi… Hassing đại nhân… Thực xin lỗi…”

Vươn tay đỡ lấy thân thể dần ngã xuống của hắn, Feldt nhíu mày, “Blu… chịu đựng…”

“Tôi không thể…, thực xin lỗi… Cầu ngài nhất định phải tiểu… Tâm…”

Rolin đứng cách đó không xa, nhìn Blu ngửa đầu ra sau, thân thể run rẩy kịch liệt dần an tĩnh lại, hắn vẫn trợn tròn mắt nhìn Feldt.

Mười giây sau, Feldt chậm rãi đứng thẳng người, duỗi tay vuốt mi mắt Blu xuống.

Rolin đi tới trước, tay đặt lên lưng anh, không nói gì.

“Giúp tôi, Rolin. Tôi phải biết vì sao hắn lại như vậy… Blu hắn không bình thường.”

“Tôi sẽ.” Rolin nhắm mắt lại gật đầu.

Thi thể của Blu được mang về phòng thí nghiệm của Rolin, Melanie và Ablert không ở đó, đêm nay cậu chỉ có thể dựa vào chính mình.

Feldt cởi áo khoác xuống, mặc áo chống khuẩn, mang bao tay cao su đi tới trước bàn mổ.

“Feldt?” Rolin nghiêng đầu nhìn anh.

“Từ ngày tôi trở thành cộng sự của Rolin D, tôi bắt đầu sinh ra hứng thú với khoa học. Cậu tin khoa học, như vậy tôi cũng tin.” Feldt thành thục sửa sang lại dụng cụ giải phẫu, “Cậu từng nói với tôi, ‘làm thế nào để dùng chỉ một nhát dao mà cắt quả táo thành năm phần’, đáp án là nhân loại nghĩ ra, mà không phải Huyết tộc.”

“Bởi vì các người có quá nhiều thời gian, cho nên mất đi sức sáng tạo và sức tưởng tượng?” Rolin kéo khẩu trang lên, liếc Feldt.

Anh ta túm mái tóc dài lên, cột ở sau đầu, mỹ cảm gọn gàng làm Rolin không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Sau khi phân tích sơ bộ và lấy mẫu máu, Rolin hít sâu một hơi.

“Sao vậy?”

“Trong nước bọt của các người có một loại enzym giống như ma túy làm người ta sinh ra khát vọng và sung sướng.” Rolin đứng lên, nhìn Feldt, “Nhưng trên đời này cũng có người tổng hợp được một loại enzym khác, có thể làm cho huyết thống sinh ra cảm giác tương tự.”

“Sao tôi cảm thấy cậu đang miêu tả thuốc phiện?”

“Nếu nói về hiệu quả, loại enzym này một khi kết hợp với bệnh độc X trong cơ thể Huyết tộc” Rolin giơ tay làm một thủ thế nổ mạnh, “Hiệu quả này tương đương với việc dùng heroin độ tinh khiết cao. Các người sẽ nghiện, khó mà cai được.”

“Vậy nên.. Blu bị nhiễm ‘độc nghiện’?”

“Có thể nói như vậy. Một người bình thường nếu nhiễm độc nghiện, để có được thuốc, họ sẽ làm ra những chuyện mà người thường không thể tưởng tượng được, loại dục vọng không được thỏa mãn này sẽ khiến bọn họ làm theo sai khiến mà thương tổn đến người mình coi trọng nhất.”

Feldt cúi đầu nhìn thi thể Blu trên bàn, câu nói “thực xin lỗi” dường như còn quanh quẩn bên tai anh.

“Chuyện chúng ta cần tìm hiểu chính là tìm ra người đã cung cấp cho hắn loại enzym này. Loại enzym này không tồn tại ngoài thiên nhiên, phải trải qua tổng hợp nhân tạo, hơn nữa phải ở trong điều kiện dưới mười độ mới không tự phân hủy.” Rolin quay lại bàn mổ, cẩn thận khâu lại thi thể của Blu.

“Chúng ta?” Feldt nhìn về phía cậu, “Vụ án này không báo lên cục.”

“Thế nhưng anh sẽ đi tìm chân tướng, mà tôi là cộng sự của anh.”

“Không chỉ có tôi muốn sự thật, mà cậu cũng rất ngạc nhiên đúng không?” Feldt đưa đầu tới gần Rolin, đối phương trực tiếp lấy tay cản mặt anh lại.

“Đừng tiếp tục trêu ghẹo tôi, Feldt. Anh sẽ làm tôi ngày càng – không nắm rõ được phương hướng của mình.”

“Phương hướng của cậu kỳ thật cậu vẫn rõ” Feldt vươn tay nắm lấy cổ tay Rolin, “Chỉ là cậu luôn kháng cự theo bản năng.”

Rolin nghiêng đầu, nhướn mày, “Feldt… tôi thật rất muốn biết trong đầu anh chứa cái gì.”

“Chứa cậu. Tôi nghĩ cậu còn nhớ rõ tôi, tôi nghĩ cậu nhận ra tôi, tôi nghĩ cậu yêu tôi như trước đây.”

Rolin dùng sức muốn rút cổ tay về, nhưng đối phương không chịu buông tay, cậu lập tức cầm dao giải phẫu bên bàn quét về mu bàn tay Feldt. Đối phương vẫn cười đến vân đạm phong kinh, mà mũi đao trước khi chạm vào da anh thì chợt ngừng lại.

“Anh nghĩ tôi không dám chém xuống sao?” Tiến sĩ trẻ tuổi cắn răng, trong lòng dâng lên một cơn giận khó hiểu.

“Cậu dám, nhưng cậu cũng biết là tôi sẽ không buông tay.”

“Tôi nhớ rõ người tôi yêu là Lindsay, nhưng các người nói với tôi rằng cô ấy đã chết. Tôi nhớ rằng tôi gặp anh đứng ở góc đường, sau đó các người nói với tôi rằng…”

“Nếu vậy thì tạm thời cậu không cần phiền não nữa, tôi là cộng sự của cậu.” Feldt buông tay, lui từng bước về sau, “Thật ra không chỉ họ nói cho cậu biết, chuyện cậu yêu tôi, chính cậu cũng biết.”

Rolin thả lỏng chân mày nhíu chặt, nhắm mắt lại. Khi cậu một lần nữa nhìn vị cộng sự của mình, ánh mắt đã trong suốt, nụ cười bên khóe môi vẫn mang vẻ cố chấp như trước. Cậu đã điều chỉnh tốt chính cậu.

Rất tự nhiên và hào phóng, cậu chìa tay hướng đối phương, “Xin chào, tôi là nghiên cứu viên chuyên ngành nghiên cứu đặc biệt, lệ thuộc cục điều tra liên bang – đặc vụ Rolin D.”

Feldt khom người, vươn tay bắt tay cậu, “Xin chào, tôi là đặc vụ Feldt Hassing, về phần tôi lệ thuộc vào ai hay chuyên ngành nào thì không quan trọng.”

Rolin hơi ngẩng đầu, trưng ra một nụ cười, “Anh làm cho tôi có chút động tâm.”

Tiến sĩ D, sẽ không nói dối.

“Đó là vinh hạnh của tôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện