Liễu Bất Hoặc là ai? Hắn là Đại tướng quân hộ quốc của Ngô triều, hắn là chiến thần bất bại, hắn hẳn là mặc hồng y cưỡi ngựa nhận vạn người kính ngưỡng, hắn hẳn là phi như bay trên chiến trường vung thương lui ba ngàn kẻ địch, trên mặt vĩnh viễn mang theo mỉm cười đắc ý, ánh sáng trong mắt chính là hy vọng bất diệt của Ngô quốc.
Nhưng hiện tại?
Vết rượu làm dơ bẩn hồng y, ánh sáng trong mắt đã mất đi, cực kỳ thất thố gục trên bàn đá, yếu ớt giống như chim non vừa phá vỏ.
“Thái tử vị là hoàng hậu dùng cái chết đổi lấy, trẫm chán ghét phân tranh trong cung này, lòng chỉ một ra ngoài, cho dù làm một vương gia nhàn tản cũng được. Nhưng phụ hoàng không chịu bỏ qua cho trẫm, trẫm không biết mẫu phi dùng cách gì để phụ hoàng để cho trẫm làm thái tử, nhưng trẫm biết, phụ hoàng không thích trẫm chút nào, thậm chí là cực kỳ ghét.”
Liễu Bất Hoặc hô hấp một lúc, mượn cảm giác say, kéo ta vào lòng ôm.
Hô hấp của hắn nóng hổi phun lên cổ của ta, rất khó chịu.
“Ngươi bị phụ hoàng lệnh làm thư đồng cho ta, ta thật cao hứng. Ta lúc đó đầu óc không tốt, ánh mắt mọi người nhìn ta giống như nhìn quái vật. Chỉ có ngươi là khác, ngươi yêu thương ta giống như đệ đệ, cùng ta đi học, dạy ta võ công, lại lén mang ta xuất cung chơi… Những thư này, ta vẫn còn nhớ. Ta thật vui, thật…”
“Nhưng tại sao ngươi lại muốn rời đi?” ngữ điệu của ta đột nhiên thay đổi, hỏi, ánh mắt nhìn về nơi xa, cách năm tháng dài dằng dặc cố ý muốn hỏi thiếu niên mười lăm tuổi ngoài chiến trường: “Ta không giữ được ngươi, liền muốn đi cùng ngươi. Nhưng ngươi lại nói, muốn ta giúp ngươi giữ thiên hạ. Đây là lần đầu tiên ngươi yêu cầu ta làm một việc, ta có thể không đồng ý sao?”
Liễu Bất Hoặc ôm chặt ta trong ngực, run giọng nói: “Ta… ngươi…”
Ta không muốn nghe tiếp, mở miệng cắt đứt lời của hắn, luôn miệng chất vấn: “Ba năm sau ngươi trở về, được người người xưng tung thiếu tướng quân, là chiến thần bất bại của Ngô quốc. Ta ôm rượu mai đi tìm ngươi, ngươi lại cự tuyệt ta ngoài cửa, tối như mực, cổng đóng kín, mặc ta gọi sao cũng không ra. Gặp lại, là ở bữa tiệc kết hôn của ta, ngươi còn bảo ta ‘đối xử tốt với Như Tâm’… ta liền đồng ý với ngươi.”
“Đủ rồi! Đủ rồi!” Liễu Bất Hoặc rống giận, hai tay càng thu chặt, hận không thể ghìm chết Gia Hạp trong ngực, “Đừng nói nữa, ta van cầu ngươi đừng nói nữa!”
Sai lầm rồi! Sai lầm rồi! Đều sai lầm rồi!
Hắn vốn tưởng rằng y muốn trở thành đế vương của Ngô quốc, hắn phải giúp y bảo vệ giang sơn vạn dặm này, hắn muốn trở thành phụ tá đắc lực của y, hắn chém giết trên chiến trường hơn hai mươi năm, hắn nền vì y mà đánh thắng tất cả các trận chiến — sai lầm rồi! Cũng sai lầm rồi!
Sai một chút, liền sai lầm cả đời.
Không thể vãn hồi.
Ta nhắm mắt, có chất lỏng lạnh như băng xẹt qua khóe miệng: “Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ ngươi một mình ngươi. Ngươi nói gì ta liền làm đấy, bởi vì ngươi là người duy nhất đối đãi thật lòng với ta.”
Liễu Bất Hoặc rút cục bị Gia Hạp ép điên rồi, hắn cũng không để ý cái gì gọi là lễ quân thần, không quản luân thường đạo đức treo cao trên đầu nữa, ngăn chặn môi Gia Hạp.
Ta cả kinh, hung hắn cắn đầu lưỡi hắn, cự tuyệt nụ hôn này.
Liễu Bất Hoặc lại liều mạng dùng đầu lưỡi tìm kiếm sâu trong cổ Gia Hạp, hận không thể tiến vào tim Gia Hạp, nhìn một cái, để xem những lời vừa rồi y nói có mấy phần thật, mấy phần là giả.
Ta đầu tiên là từ chối, mùi máu tươi ngày càng đậm mới từ bỏ cự tuyệt, hé miệng, tùy ý hắn cướp đoạt.
Nụ hôn này — nếu như có thể gọi là hôn, kéo dài rất lâu, đến lúc ta sắp ngất, những tâm lý đã xây dựng kia sắp ầm ầm sụp đỏ.
Liễu Bất Hoặc kết thúc nụ hôn này, ở bên ta nhẹ nhàng gọi: “Tiểu Gia, Tiểu Gia…”
Từng tiếng, từng tiếng chân tình thật lòng.
Đây là nhũ danh của ta, chỉ có hai người là mẫu hậu và hắn gọi ta như vậy.
Ta nhắm mắt lại, che giấu cảm xúc cuồn cuộn: “Ngươi say rồi.”
“Ta say, say nhiều năm như vậy, hôm nay mới có thể thanh tỉnh. Nếu ngày đó ta dẫn ngươi theo…”
Ta giơ tay lên thương tiếc vuốt ve mắt Liễu Bất Hoặc: “Không có nếu như, ta và ngươi, cũng sẽ không có tương lai.”
Liễu Bất Hoặc nắm tay của ta, một lần lại một lần hôn, lo lắng, vội vàng: “Tiểu Gia, Tiểu Gia, chúng ta bắt đầu một lần nữa được không? Một lần nữa bắt đầu.”
Nguyện vọng thật là tốt, một lần nữa bắt đầu.
Làm như tất cả ân oán trải qua chưa từng tồn tại, tất cả đã mất đi một lần nữa lại tìm thấy.
Đối với ta mà nói là hấp dẫn cực lớn.
Nhưng ta không thể đáp ứng.
Ta nhìn thấy Long Tô. Hắn đứng cách đó mấy trăm thước, mắt lạnh nhìn ta.
Ánh mắt của hắn cực lạnh, giống như một thanh kiếm đâm vào lòng ta.
Ta co rút thân thể, giống như đà điểm vùi đầu vào vai Liễu Bất Hoặc, thấp giọng nói: “Trẫm đã có người mình thích.”
Thân thể Liễu Bất Hoặc trong nháy mắt cứng nhắc.
Ta lại nói: “Trẫm phải về, hắn đang ở trong cung chờ trẫm.”
Ta lảo đảo đứng dậy, nện bước không yên hướng về phía Long Tô, ánh mắt dần nhiễm một tầng nước, tất cả xung quanh đều mơ hồ, ta nhìn Long Tô, chẳng biết tại sao lại nhớ tới tình cảnh ngày đó.
Tà dương như máu, thiếu niên mặc hồng y so với trời chiều còn lóa mắt hơn, cưỡi trên con ngựa to lớn, đi đầu tiên trong đội ngũ, dẫn thiên quân vạn mã từ từ biến mất ở đường chân trời.
Mang đi toàn bộ ánh sáng trong thế giới của ta.
Ta lắc đầu, cơn ác mộng dây dưa ta hơn hai mươi năm qua, nên kết thúc.
Chợt nghe một âm thanh ở phía sau: “Hắn là ai vậy?”
Ta sứng sốt: “Là một quái nhân.”
“Có tốt với ngươi không?”
Tốt?
Cái gì là tốt? Cái gì lại là không tốt?
Ta cùng với Long Tô, có quá nhiều quan hệ không thể nói rõ, những lời ngon tiếng ngọt phân không rõ thật giả của người nọ, rốt cuộc là tốt hay không tốt?
Ta cười nhẹ, đáp: “Tốt.”
Liễu Bất Hoặc yên lặng một hồi lâu mới nói: “Thần say rượu thất thố, nói rất nhiều lời điên rồi. Mong bệ hạ khai ân thứ thần vô tội.”
“Chuyện hôm nay trẫm quên rồi, Liễu tướng quân cũng quên đi.”
Nếu sai lẩm rồi, vậy thì cứ sai tiếp thôi.
Hắn vẫn là thần tử, ta vẫn là hoàng đế.
Hắn thay y tranh giành thiên hạ, y coi chừng là tốt rồi.
Lòng ta đau, toàn thân cũng đau, ra khỏi xuân hoa viên, một đầu ngã quỵ vào người Long Tô, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Thần sắc Long Tô cực lạnh, sờ sờ thái dương Gia Hạp, thấp giọng cười mấy tiếng.
Thanh âm bể tan tành, cực kỳ khủng bố.
Nhưng hiện tại?
Vết rượu làm dơ bẩn hồng y, ánh sáng trong mắt đã mất đi, cực kỳ thất thố gục trên bàn đá, yếu ớt giống như chim non vừa phá vỏ.
“Thái tử vị là hoàng hậu dùng cái chết đổi lấy, trẫm chán ghét phân tranh trong cung này, lòng chỉ một ra ngoài, cho dù làm một vương gia nhàn tản cũng được. Nhưng phụ hoàng không chịu bỏ qua cho trẫm, trẫm không biết mẫu phi dùng cách gì để phụ hoàng để cho trẫm làm thái tử, nhưng trẫm biết, phụ hoàng không thích trẫm chút nào, thậm chí là cực kỳ ghét.”
Liễu Bất Hoặc hô hấp một lúc, mượn cảm giác say, kéo ta vào lòng ôm.
Hô hấp của hắn nóng hổi phun lên cổ của ta, rất khó chịu.
“Ngươi bị phụ hoàng lệnh làm thư đồng cho ta, ta thật cao hứng. Ta lúc đó đầu óc không tốt, ánh mắt mọi người nhìn ta giống như nhìn quái vật. Chỉ có ngươi là khác, ngươi yêu thương ta giống như đệ đệ, cùng ta đi học, dạy ta võ công, lại lén mang ta xuất cung chơi… Những thư này, ta vẫn còn nhớ. Ta thật vui, thật…”
“Nhưng tại sao ngươi lại muốn rời đi?” ngữ điệu của ta đột nhiên thay đổi, hỏi, ánh mắt nhìn về nơi xa, cách năm tháng dài dằng dặc cố ý muốn hỏi thiếu niên mười lăm tuổi ngoài chiến trường: “Ta không giữ được ngươi, liền muốn đi cùng ngươi. Nhưng ngươi lại nói, muốn ta giúp ngươi giữ thiên hạ. Đây là lần đầu tiên ngươi yêu cầu ta làm một việc, ta có thể không đồng ý sao?”
Liễu Bất Hoặc ôm chặt ta trong ngực, run giọng nói: “Ta… ngươi…”
Ta không muốn nghe tiếp, mở miệng cắt đứt lời của hắn, luôn miệng chất vấn: “Ba năm sau ngươi trở về, được người người xưng tung thiếu tướng quân, là chiến thần bất bại của Ngô quốc. Ta ôm rượu mai đi tìm ngươi, ngươi lại cự tuyệt ta ngoài cửa, tối như mực, cổng đóng kín, mặc ta gọi sao cũng không ra. Gặp lại, là ở bữa tiệc kết hôn của ta, ngươi còn bảo ta ‘đối xử tốt với Như Tâm’… ta liền đồng ý với ngươi.”
“Đủ rồi! Đủ rồi!” Liễu Bất Hoặc rống giận, hai tay càng thu chặt, hận không thể ghìm chết Gia Hạp trong ngực, “Đừng nói nữa, ta van cầu ngươi đừng nói nữa!”
Sai lầm rồi! Sai lầm rồi! Đều sai lầm rồi!
Hắn vốn tưởng rằng y muốn trở thành đế vương của Ngô quốc, hắn phải giúp y bảo vệ giang sơn vạn dặm này, hắn muốn trở thành phụ tá đắc lực của y, hắn chém giết trên chiến trường hơn hai mươi năm, hắn nền vì y mà đánh thắng tất cả các trận chiến — sai lầm rồi! Cũng sai lầm rồi!
Sai một chút, liền sai lầm cả đời.
Không thể vãn hồi.
Ta nhắm mắt, có chất lỏng lạnh như băng xẹt qua khóe miệng: “Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ ngươi một mình ngươi. Ngươi nói gì ta liền làm đấy, bởi vì ngươi là người duy nhất đối đãi thật lòng với ta.”
Liễu Bất Hoặc rút cục bị Gia Hạp ép điên rồi, hắn cũng không để ý cái gì gọi là lễ quân thần, không quản luân thường đạo đức treo cao trên đầu nữa, ngăn chặn môi Gia Hạp.
Ta cả kinh, hung hắn cắn đầu lưỡi hắn, cự tuyệt nụ hôn này.
Liễu Bất Hoặc lại liều mạng dùng đầu lưỡi tìm kiếm sâu trong cổ Gia Hạp, hận không thể tiến vào tim Gia Hạp, nhìn một cái, để xem những lời vừa rồi y nói có mấy phần thật, mấy phần là giả.
Ta đầu tiên là từ chối, mùi máu tươi ngày càng đậm mới từ bỏ cự tuyệt, hé miệng, tùy ý hắn cướp đoạt.
Nụ hôn này — nếu như có thể gọi là hôn, kéo dài rất lâu, đến lúc ta sắp ngất, những tâm lý đã xây dựng kia sắp ầm ầm sụp đỏ.
Liễu Bất Hoặc kết thúc nụ hôn này, ở bên ta nhẹ nhàng gọi: “Tiểu Gia, Tiểu Gia…”
Từng tiếng, từng tiếng chân tình thật lòng.
Đây là nhũ danh của ta, chỉ có hai người là mẫu hậu và hắn gọi ta như vậy.
Ta nhắm mắt lại, che giấu cảm xúc cuồn cuộn: “Ngươi say rồi.”
“Ta say, say nhiều năm như vậy, hôm nay mới có thể thanh tỉnh. Nếu ngày đó ta dẫn ngươi theo…”
Ta giơ tay lên thương tiếc vuốt ve mắt Liễu Bất Hoặc: “Không có nếu như, ta và ngươi, cũng sẽ không có tương lai.”
Liễu Bất Hoặc nắm tay của ta, một lần lại một lần hôn, lo lắng, vội vàng: “Tiểu Gia, Tiểu Gia, chúng ta bắt đầu một lần nữa được không? Một lần nữa bắt đầu.”
Nguyện vọng thật là tốt, một lần nữa bắt đầu.
Làm như tất cả ân oán trải qua chưa từng tồn tại, tất cả đã mất đi một lần nữa lại tìm thấy.
Đối với ta mà nói là hấp dẫn cực lớn.
Nhưng ta không thể đáp ứng.
Ta nhìn thấy Long Tô. Hắn đứng cách đó mấy trăm thước, mắt lạnh nhìn ta.
Ánh mắt của hắn cực lạnh, giống như một thanh kiếm đâm vào lòng ta.
Ta co rút thân thể, giống như đà điểm vùi đầu vào vai Liễu Bất Hoặc, thấp giọng nói: “Trẫm đã có người mình thích.”
Thân thể Liễu Bất Hoặc trong nháy mắt cứng nhắc.
Ta lại nói: “Trẫm phải về, hắn đang ở trong cung chờ trẫm.”
Ta lảo đảo đứng dậy, nện bước không yên hướng về phía Long Tô, ánh mắt dần nhiễm một tầng nước, tất cả xung quanh đều mơ hồ, ta nhìn Long Tô, chẳng biết tại sao lại nhớ tới tình cảnh ngày đó.
Tà dương như máu, thiếu niên mặc hồng y so với trời chiều còn lóa mắt hơn, cưỡi trên con ngựa to lớn, đi đầu tiên trong đội ngũ, dẫn thiên quân vạn mã từ từ biến mất ở đường chân trời.
Mang đi toàn bộ ánh sáng trong thế giới của ta.
Ta lắc đầu, cơn ác mộng dây dưa ta hơn hai mươi năm qua, nên kết thúc.
Chợt nghe một âm thanh ở phía sau: “Hắn là ai vậy?”
Ta sứng sốt: “Là một quái nhân.”
“Có tốt với ngươi không?”
Tốt?
Cái gì là tốt? Cái gì lại là không tốt?
Ta cùng với Long Tô, có quá nhiều quan hệ không thể nói rõ, những lời ngon tiếng ngọt phân không rõ thật giả của người nọ, rốt cuộc là tốt hay không tốt?
Ta cười nhẹ, đáp: “Tốt.”
Liễu Bất Hoặc yên lặng một hồi lâu mới nói: “Thần say rượu thất thố, nói rất nhiều lời điên rồi. Mong bệ hạ khai ân thứ thần vô tội.”
“Chuyện hôm nay trẫm quên rồi, Liễu tướng quân cũng quên đi.”
Nếu sai lẩm rồi, vậy thì cứ sai tiếp thôi.
Hắn vẫn là thần tử, ta vẫn là hoàng đế.
Hắn thay y tranh giành thiên hạ, y coi chừng là tốt rồi.
Lòng ta đau, toàn thân cũng đau, ra khỏi xuân hoa viên, một đầu ngã quỵ vào người Long Tô, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Thần sắc Long Tô cực lạnh, sờ sờ thái dương Gia Hạp, thấp giọng cười mấy tiếng.
Thanh âm bể tan tành, cực kỳ khủng bố.
Danh sách chương