Hạ gia thôn mấy năm nay không mấy thay đổi, đó là nhận xét của Hạ Vũ khi về đây.
Các nàng có 2 ngày để chờ các nhóm kia tập trung. Hạ Vũ và mọi người về Hạ gia thôn. Hạ Tiểu Quang và Hạ Tiểu Mãn đi xa nhà lâu, muốn về thăm người thân cũng không được. Vậy nên thật sự mong chờ.
“Cha, mẹ…”
Hạ Tiểu Mãn kêu lên. Phía bên kia, có một đôi nông phụ giật mình ngẩng lên. Thời gian cùng cực nhọc hằn in trên khuôn mặt họ. Nhìn thấy Hạ Tiểu Mãn, đôi vợ chồng xúc động, bối rối, có chút vui mừng. Bà mẹ chạy đến trước, gọi một tiếng nghẹn ngào “Tiểu Mãn”
Hai mắt Hạ Vũ có chút gợn. Nàng quay đi, không để ai nhìn ra tâm trạng. Hạ Tiểu Quang cũng lên tiếng chào hai người rồi hỏi thăm về gia đình mình, sau đó cáo từ trước. Hạ Vũ bấy giờ cũng bước đến chào hỏi.
“Đây là… Tiểu Mãn, con bị phạt trở về sao?” Cha Tiểu Mãn có chút lúng túng.
Nói cũng phải. Từ ngày con gái được tộc nhân mang đi, cũng chưa từng trở về. Hai vợ chồng an ủi, như vậy là nữ nhi có tương lai. Tuy xa con gái có thật nhớ nhung, nhưng nếu để Tiểu Mãn có thể sung sướng hơn, họ càng vui vẻ. Nay, Hạ Tiểu Mãn trở về, phải chăng là bị vứt bỏ? Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
“Không phải.” Hạ Tiểu Mãn lau nước mắt lắc đầu “Cha, mẹ, chúng ta là tham dự khảo thí của trường học ma pháp gần rừng Tạp Liên. Sớm hoàn thành liền về thăm nhà. Cha, mẹ, trước về nhà rồi nói chuyện.”
“Thật sự?” Mẹ Tiểu Mãn xúc động “Tạ ơn trời. Đúng rồi đúng rồi, chúng ta trước về nhà. A, tiểu cô nương này là…”
“Chào Hạ đại thúc, Hạ đại thẩm nương, con là Hạ Vũ.”
“Hạ Vũ, là Hạ Vũ nhà Tam lão gia sao?” Cha Tiểu Mãn ngạc nhiên “Cả nhà con vẫn tốt? Nhớ lại hỏa hoạn năm đó thật kinh người…”
“Dạ. Nhà con đều ổn.” Hạ Vũ cười “Mọi người về nhà đi, con cùng bằng hữu đi quanh thôn.”
“Ừ, nhớ đến nhà thẩm chơi nhé.” Nàng cười
Mọi người chia tay. Chả mấy chốc mà cả thôn biết chuyện mấy đứa trẻ trở về. Lão trưởng thôn là đại quản gia đời trước của Hạ gia, quyết định mở một bàn tiệc lớn cả thôn góp gạo thổi cơm chung. Hạ gia thôn thực náo nhiệt.
“Mọi người thực nhiệt tình.” Hạ Vũ cảm thán “Vũ Dực, trước đây chỗ đó là nhà ta.”
Hạ Vũ chỉ cho Vũ Dực khu nhà cũ. Nơi đây đã mọc lên thành đồng lúa bát ngát. Thật hoài niệm ngôi nhà trước đây.
“Trước đây, cả nhà đều bận rộn. Cha ta suốt ngày ở đồng ruộng. Đại ca cả tuần chỉ về có một ngày. Mọi người đi học hết, chỉ có tứ ca ở nhà trông ta. Tứ ca rất thương ta. Ta là do hắn nuôi lớn đó.”
Hạ Vũ đắm chìm trong thế giới cũ, phát hiện những năm tháng trôi đi thật hạnh phúc.
“Vậy sau này chúng ta trở về đây sống là tốt rồi.”
Giọng Vũ Dực nhẹ lắm, nhưng nàng vẫn nghe thấy rõ. Khóe môi rõ ràng cong lên ý cười nhè nhẹ.
“Được.”
***
Ngày khai giảng, Hạ Vũ cùng mọi người đều đến sớm. Công khóa của mọi người không giống nhau nên sau này cũng khó gặp gỡ.
Học viện ma pháp này phân làm nhiều lớp, có thứ bậc đãi ngộ khác nhau. Chân chính bước vào lớp tài năng chỉ vẻn vẹn 25 người. Hạ Vũ đoán đúng, một số thành phần vào lớp nhờ cửa sau sớm muộn vẫn bị đá ra thôi.
25 người này có vài người Hạ Vũ cảm thấy quen mắt. Tất cả được dẫn tới đại sảnh để chọn giáo viên. Học viên tài năng cũng có lợi thế của nó, được tùy tiện chọn giáo viên. Mà lớp thường, 50 người một lớp, khóa học cũng nghiêm khắc, bắt buộc hơn.
“Mọi người, được rồi.” Lão tiên sinh đưa học viên đến dừng lại “Cửa tiếp theo là do mọi người cố gắng, ta chỉ có thể dẫn đến đây thôi.”
Bấy giờ Hạ Vũ mới để ý xung quanh. Đại sảnh đã biến mất, tất cả mọi người đứng trước cổng lớn sơn son. Cánh cổng cao sừng sững, đằng sau có sương mờ giăng giăng. Hạ Vũ tò mò, rốt cục còn có thử thách gì nữa đây.
Cánh cửa nặng nề mở ra. Một sơn cước cao ngất khiến mọi người choáng ngợp. Chí ít cũng đến ba bốn ngàn bậc. Cảnh vật xung quanh mờ mờ, mơ màng trong sương. Lại nghe tiếng tiên sinh dẫn đường nói.
“Mọi người không thể sử dụng ma pháp ở đây, sẽ phải leo lên trên ngọn núi đó. Quanh sơn đạo có không ít ma thú cùng nguy hiểm. Chúc mọi người may mắn.”
Rõ ràng có tiếng bất mãn kêu lên. Có người trực tiếp sử dụng ma pháp nhưng không được. Cánh cửa sắt nặng nề đóng sầm lại, vị tiên sinh kia cũng biến mất.
“Chúng ta đi thôi.” Hạ Vũ nói.
Có vài người đã hùng hổ đi trước. Hạ Vũ lắc đầu. Quá xúc động. Đáng lẽ tất cả mọi người nên lên cùng nhau, như vậy cơ hội giúp đỡ cũng cao hơn. Lại nói, màn sương mờ dày đặc khác thường này, chỉ sợ có ẩn chứa trận pháp.
“Còn đứng sững ra đấy, đi thôi.” Tiếng Hạ Tiểu Mãn bất mãn kêu lên.
Hạ Vũ cười thầm. Rõ ràng nàng ta muốn đi cùng, vẫn không bỏ được mặt mũi. Hôm đó khi đi, cha mẹ Hạ Tiểu Mãn và Hạ Tiểu Quang biết chuyện còn rối rít cảm ơn Hạ Vũ và Vũ Dực. Khuôn mặt nàng ta cũng hòa hoãn hơn rồi mà.
Vì vậy, nhóm Hạ Vũ lại kết thành bốn người, đi rớt sau cùng.
“Ý, nam nhân kia đi một mình kìa.”
Hạ Tiểu Quang thốt lên khiến Hạ Vũ chú ý. Đúng là như vậy. Nam nhân này mặc một thân hắc y, khoảng hai mươi. Hạ Vũ có chút ngoài ý muốn. Hắn từng này tuổi mới tham gia thi sao? Còn nữa, khuôn mặt cứng nhắc như vậy làm gì? Cứ như ai thiếu nợ hắn vậy.
“Ngươi là Hạ Vũ?”
Hạ Vũ có chút ngạc nhiên khi nam nhân này tiến đến trước mặt nàng. Ngũ quan thật tinh tế. Hạ Vũ nghĩ. Nhưng nàng thực sự không nhớ mình có quen ai như vậy.
Vũ Dực tiến lên, che trước Hạ Vũ. Hắn cảm nhận được nam nhân này mạnh cũng ngang ngửa hắn, còn có chút hơn. Hạ Vũ đằng sau thò đầu ra cười chào một tiếng.
“Đúng là ta.”
Ánh mắt nam nhân sâu kín liếc một cái rồi đi trước. Hạ Vũ lại khó hiểu. Dạo này đặc biệt nhiều người hỏi tên nàng nha. Không lẽ nàng bỗng dưng nổi tiếng rồi? “Ngươi không biết sao? Tên Hạ Vũ của ngươi dạo này đúng là rất nổi bật.” Hạ Tiểu Quang bật cười. “Người ta muốn biết Chiến Huyền Thiên thu cái loại đệ tử gì. Liệu có phải là một thiên tài sau Đông Phương Cẩn Du không. Đáng tiếc, ai cũng không nhìn ra cái gì…”
Còn có chuyện này sao? Thì ra mình đã được nâng tầm với quốc bảo rồi. Hạ Vũ buồn cười nghĩ.
“AAAAAAAAAAA”
Có chuyện xảy ra?
Hạ Vũ và Vũ Dực liếc nhìn nhau, thật ăn ý muốn vọt lên trước. Khổ nỗi hai vị đằng sau không sử dụng ma pháp, nhất định không kịp hai người. Vì vậy, mỗi người nhấc một người chạy nhanh lên trên núi.
Cảnh tượng xảy ra có chút ngoài ý muốn. Có ba người. Một nam nhân ôm mặt khóc tức tưởi. Một nam nhân khác lại nằm dưới đất, khuôn mặt như sợ hãi tuyệt vọng. Còn một nữ nhân, chính là cô gái phát ra tiếng hét chói tai ấy đang cười như điên dại, đánh vào gốc cây, còn dữ tợn cười, nói “chết đi, tiện nhân”
“Cẩn thận, ở đây có mê chướng.” Hạ Vũ hét lên.
Đáng tiếc vẫn muộn rồi. Nhìn khuôn mặt Hạ Tiểu Mãn có chút mê đi, dần dần trở nên vặn vẹo thống khổ. Hạ Tiểu Quang có chút ngẩn ngơ, lại chỉ yên lặng rơi nước mắt, còn Vũ Dực, hai tay thống khổ, ôm trọn cả thân hình như bào thai, tiếng rít gào như con thú bị thương.
Tại sao nàng không bị ảnh hưởng?
Hạ Vũ hoang mang, chạy đến lay lay Vũ Dực, luôn miệng gọi, mong hắn tỉnh lại.
***
Trên đỉnh Hắc Nhai.
“Ái chà, nhìn xem, lần này lọt qua được 2 người.”
Một tiếng khàn khàn thích thú kêu lên.
Trên thủy tinh cầu là hình ảnh các nhóm vượt núi. Hình ảnh rõ nét đến vậy, người thi pháp phải có tinh thần lực cực kì thuần hậu. Đó là một lão nhân khoảng ngoài 80. Dường như lão chẳng muốn sử dụng bất cứ loại phép dư thừa nào để níu giữ thanh xuân. Khuôn mặt lão chảy ra, da đen đúa. Nhưng đôi mắt lại sáng quắc, ánh lên màu đỏ ma mị.
“Thật sự? Năm ngoái còn không có lấy một ai cơ. Lần này là ai?”
“Một oa nhi và một nam nhân.”
“A, kia không phải là….”
“Đúng hắn rồi…”
“Thì ra hắn thực sự chờ đến năm nay. Còn nữ oa kia. Di, có chút quen mắt.”
“Nàng là Hạ Vũ, người của lão Chiến đấy.”
“Hừ, ánh mắt lão ta vẫn thật tốt. Ta thích đứa trẻ này rồi.”
“Muốn tranh với lão sao?”
“Có sao. Dù gì hơn 100 năm nay chúng ta vẫn tranh giành đó thôi…”
Cuộc thảo luận này chính là của 10 vị lão sư xuất sắc nhất ma pháp học viện. Năm nay có hơn 20 mầm tốt, lại chỉ có hai người vượt qua bước đầu tiên. Đáng tiếc hai người kia trong số họ cũng không ai đủ bản lãnh để dạy dỗ. Vẫn là phải xem ý trời thế nào.
“Di, nàng ta làm gì vậy?”
Mọi người ngạc nhiên khi thấy Hạ Vũ tự đả thương mình. Sau đó không lâu, nam hài bên cạnh bớt đi vẻ thống khổ mê man. Nữ hài kia vui mừng lay hắn vài cái. Hắn hoàn toàn tỉnh.
“A, thật có ý tứ. Thì ra vẫn còn người kí loại khế ước này.”
“Hai đứa nhỏ này đúng là không tầm thường.” Một lão khác vuốt râu.
“Nhìn xem, tên kia là ai?”
“Ừm, Vũ Dực, là người đi cùng với Hạ Vũ. Hắn cũng là một kẻ khá đấy.”
“Không nhìn ra hắn lại cũng là kẻ si tình.”
***
“Ngươi ổn chứ?” Hạ Vũ lo lắng hỏi
“Ta không sao.” Hắn có chút mệt mỏi lắc đầu “Thật xin lỗi.”
Nắm lấy cánh tay bị thương của nàng, hắn thật nhiều thương tiếc. Lại nhớ những chuyện vừa rồi, cứ ngỡ đã quên thì ra vẫn còn nhớ rõ đến vậy. Trong lòng lại lạnh lẽo một mảng.
“Mau, giúp ta tìm mắt trận.”
Theo hướng dẫn của Hạ Vũ, rất nhanh hai người tìm thấy hai điểm khả nghi. Hạ Vũ cùng Vũ Dực hợp lực lại, rất nhanh phá được trận đồ. Mọi người dường như đồng loạt cùng tê liệt ngã xuống. Hạ Vũ nháy Vũ Dực, đưa hai người kia đi trước.
***
“Ái chà, cũng có chút ý vị.”
“Ừm, đúng vậy. Trận pháp này nàng ta cũng có thể giải, chẳng lẽ lão Chiến nói?”
“Không thể nào. Nhìn cách con bé phá trận, lại có chút không giống của nhân tộc.”
“Đúng vậy…”
***
Nửa khắc sau, hai người dần tỉnh. Hạ Tiểu Mãn mê mang nhìn quanh. Hạ Tiểu Quang cũng ngốc ngốc nhìn. Hai người lại dường như chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra.
“Chúng ta ra khỏi trận pháp này thôi.” Hạ Vũ nói. “Mấy người nắm chặt tay nhau. Khi ta chém ra mắt trận, nhảy thật nhanh vào đó, chúng ta sẽ thoát.”
Đúng như Hạ Vũ nói, sau khi nhảy qua mắt trận, họ trực tiếp ở trên đỉnh núi, trong sân rộng. Đón họ là 3 vị lão sư ăn mặc có chút quái dị. Nửa khắc sau, nam nhân áo đen kia cũng tới. Lần này, lại có vị lão sư nữa bước qua.
“Chào mừng các ngươi đến với ma pháp học viện. Các ngươi là những học viên đầu tiên và ưu tú nhất. Đến đây đi…”
Tiếng boong boong của chuông chùa như khiến người ta tịnh thân lại. Hạ Vũ nghe lại có chút hoảng hốt. Vật nhỏ trong túi nàng khẽ động đậy. Hạ Vũ biến sắc.
“Dực, quả trứng muốn nở.”
Vũ Dực cũng kinh ngạc. Chẳng phải nói nhân ngư tộc ấp trứng không dưới 50 năm sao? Mới có mấy tháng…
“Chúng ta có cần tìm suối nước không?” Hạ Vũ nhăn nhó.
Hạ Vũ cuống đến phát ngốc rồi. Nàng đang cầm trứng của một con cá nha. Nếu vỡ ra ở đây nó liệu có chết không?
“Tiểu cô nương là muốn đi vệ sinh sao?” Một lão giả xấu xa cố ý cười hỏi
“Nếu có thể thì đúng là như vậy.” Hạ Vũ không khách khí nói
Mọi người cố nén cười nhìn khuôn mặt lão giả có chút vặn vẹo. Lão phất tay, có người tiến đến đưa Hạ Vũ đi.
“Tiểu tử kia, nàng muốn đi, ngươi cũng muốn theo sao?”
Thấy mọi người nhìn, Vũ Dực tái mặt, cũng có chút ửng đỏ. Hạ Vũ dùng khẩu hình nói “Yên tâm” hắn mới dừng bước.
Mọi người đi vào đại điện, còn Hạ Vũ xách theo tay nải, theo chân nha đầu nữ bộc kia đi vòng ra sau.
Các nàng có 2 ngày để chờ các nhóm kia tập trung. Hạ Vũ và mọi người về Hạ gia thôn. Hạ Tiểu Quang và Hạ Tiểu Mãn đi xa nhà lâu, muốn về thăm người thân cũng không được. Vậy nên thật sự mong chờ.
“Cha, mẹ…”
Hạ Tiểu Mãn kêu lên. Phía bên kia, có một đôi nông phụ giật mình ngẩng lên. Thời gian cùng cực nhọc hằn in trên khuôn mặt họ. Nhìn thấy Hạ Tiểu Mãn, đôi vợ chồng xúc động, bối rối, có chút vui mừng. Bà mẹ chạy đến trước, gọi một tiếng nghẹn ngào “Tiểu Mãn”
Hai mắt Hạ Vũ có chút gợn. Nàng quay đi, không để ai nhìn ra tâm trạng. Hạ Tiểu Quang cũng lên tiếng chào hai người rồi hỏi thăm về gia đình mình, sau đó cáo từ trước. Hạ Vũ bấy giờ cũng bước đến chào hỏi.
“Đây là… Tiểu Mãn, con bị phạt trở về sao?” Cha Tiểu Mãn có chút lúng túng.
Nói cũng phải. Từ ngày con gái được tộc nhân mang đi, cũng chưa từng trở về. Hai vợ chồng an ủi, như vậy là nữ nhi có tương lai. Tuy xa con gái có thật nhớ nhung, nhưng nếu để Tiểu Mãn có thể sung sướng hơn, họ càng vui vẻ. Nay, Hạ Tiểu Mãn trở về, phải chăng là bị vứt bỏ? Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
“Không phải.” Hạ Tiểu Mãn lau nước mắt lắc đầu “Cha, mẹ, chúng ta là tham dự khảo thí của trường học ma pháp gần rừng Tạp Liên. Sớm hoàn thành liền về thăm nhà. Cha, mẹ, trước về nhà rồi nói chuyện.”
“Thật sự?” Mẹ Tiểu Mãn xúc động “Tạ ơn trời. Đúng rồi đúng rồi, chúng ta trước về nhà. A, tiểu cô nương này là…”
“Chào Hạ đại thúc, Hạ đại thẩm nương, con là Hạ Vũ.”
“Hạ Vũ, là Hạ Vũ nhà Tam lão gia sao?” Cha Tiểu Mãn ngạc nhiên “Cả nhà con vẫn tốt? Nhớ lại hỏa hoạn năm đó thật kinh người…”
“Dạ. Nhà con đều ổn.” Hạ Vũ cười “Mọi người về nhà đi, con cùng bằng hữu đi quanh thôn.”
“Ừ, nhớ đến nhà thẩm chơi nhé.” Nàng cười
Mọi người chia tay. Chả mấy chốc mà cả thôn biết chuyện mấy đứa trẻ trở về. Lão trưởng thôn là đại quản gia đời trước của Hạ gia, quyết định mở một bàn tiệc lớn cả thôn góp gạo thổi cơm chung. Hạ gia thôn thực náo nhiệt.
“Mọi người thực nhiệt tình.” Hạ Vũ cảm thán “Vũ Dực, trước đây chỗ đó là nhà ta.”
Hạ Vũ chỉ cho Vũ Dực khu nhà cũ. Nơi đây đã mọc lên thành đồng lúa bát ngát. Thật hoài niệm ngôi nhà trước đây.
“Trước đây, cả nhà đều bận rộn. Cha ta suốt ngày ở đồng ruộng. Đại ca cả tuần chỉ về có một ngày. Mọi người đi học hết, chỉ có tứ ca ở nhà trông ta. Tứ ca rất thương ta. Ta là do hắn nuôi lớn đó.”
Hạ Vũ đắm chìm trong thế giới cũ, phát hiện những năm tháng trôi đi thật hạnh phúc.
“Vậy sau này chúng ta trở về đây sống là tốt rồi.”
Giọng Vũ Dực nhẹ lắm, nhưng nàng vẫn nghe thấy rõ. Khóe môi rõ ràng cong lên ý cười nhè nhẹ.
“Được.”
***
Ngày khai giảng, Hạ Vũ cùng mọi người đều đến sớm. Công khóa của mọi người không giống nhau nên sau này cũng khó gặp gỡ.
Học viện ma pháp này phân làm nhiều lớp, có thứ bậc đãi ngộ khác nhau. Chân chính bước vào lớp tài năng chỉ vẻn vẹn 25 người. Hạ Vũ đoán đúng, một số thành phần vào lớp nhờ cửa sau sớm muộn vẫn bị đá ra thôi.
25 người này có vài người Hạ Vũ cảm thấy quen mắt. Tất cả được dẫn tới đại sảnh để chọn giáo viên. Học viên tài năng cũng có lợi thế của nó, được tùy tiện chọn giáo viên. Mà lớp thường, 50 người một lớp, khóa học cũng nghiêm khắc, bắt buộc hơn.
“Mọi người, được rồi.” Lão tiên sinh đưa học viên đến dừng lại “Cửa tiếp theo là do mọi người cố gắng, ta chỉ có thể dẫn đến đây thôi.”
Bấy giờ Hạ Vũ mới để ý xung quanh. Đại sảnh đã biến mất, tất cả mọi người đứng trước cổng lớn sơn son. Cánh cổng cao sừng sững, đằng sau có sương mờ giăng giăng. Hạ Vũ tò mò, rốt cục còn có thử thách gì nữa đây.
Cánh cửa nặng nề mở ra. Một sơn cước cao ngất khiến mọi người choáng ngợp. Chí ít cũng đến ba bốn ngàn bậc. Cảnh vật xung quanh mờ mờ, mơ màng trong sương. Lại nghe tiếng tiên sinh dẫn đường nói.
“Mọi người không thể sử dụng ma pháp ở đây, sẽ phải leo lên trên ngọn núi đó. Quanh sơn đạo có không ít ma thú cùng nguy hiểm. Chúc mọi người may mắn.”
Rõ ràng có tiếng bất mãn kêu lên. Có người trực tiếp sử dụng ma pháp nhưng không được. Cánh cửa sắt nặng nề đóng sầm lại, vị tiên sinh kia cũng biến mất.
“Chúng ta đi thôi.” Hạ Vũ nói.
Có vài người đã hùng hổ đi trước. Hạ Vũ lắc đầu. Quá xúc động. Đáng lẽ tất cả mọi người nên lên cùng nhau, như vậy cơ hội giúp đỡ cũng cao hơn. Lại nói, màn sương mờ dày đặc khác thường này, chỉ sợ có ẩn chứa trận pháp.
“Còn đứng sững ra đấy, đi thôi.” Tiếng Hạ Tiểu Mãn bất mãn kêu lên.
Hạ Vũ cười thầm. Rõ ràng nàng ta muốn đi cùng, vẫn không bỏ được mặt mũi. Hôm đó khi đi, cha mẹ Hạ Tiểu Mãn và Hạ Tiểu Quang biết chuyện còn rối rít cảm ơn Hạ Vũ và Vũ Dực. Khuôn mặt nàng ta cũng hòa hoãn hơn rồi mà.
Vì vậy, nhóm Hạ Vũ lại kết thành bốn người, đi rớt sau cùng.
“Ý, nam nhân kia đi một mình kìa.”
Hạ Tiểu Quang thốt lên khiến Hạ Vũ chú ý. Đúng là như vậy. Nam nhân này mặc một thân hắc y, khoảng hai mươi. Hạ Vũ có chút ngoài ý muốn. Hắn từng này tuổi mới tham gia thi sao? Còn nữa, khuôn mặt cứng nhắc như vậy làm gì? Cứ như ai thiếu nợ hắn vậy.
“Ngươi là Hạ Vũ?”
Hạ Vũ có chút ngạc nhiên khi nam nhân này tiến đến trước mặt nàng. Ngũ quan thật tinh tế. Hạ Vũ nghĩ. Nhưng nàng thực sự không nhớ mình có quen ai như vậy.
Vũ Dực tiến lên, che trước Hạ Vũ. Hắn cảm nhận được nam nhân này mạnh cũng ngang ngửa hắn, còn có chút hơn. Hạ Vũ đằng sau thò đầu ra cười chào một tiếng.
“Đúng là ta.”
Ánh mắt nam nhân sâu kín liếc một cái rồi đi trước. Hạ Vũ lại khó hiểu. Dạo này đặc biệt nhiều người hỏi tên nàng nha. Không lẽ nàng bỗng dưng nổi tiếng rồi? “Ngươi không biết sao? Tên Hạ Vũ của ngươi dạo này đúng là rất nổi bật.” Hạ Tiểu Quang bật cười. “Người ta muốn biết Chiến Huyền Thiên thu cái loại đệ tử gì. Liệu có phải là một thiên tài sau Đông Phương Cẩn Du không. Đáng tiếc, ai cũng không nhìn ra cái gì…”
Còn có chuyện này sao? Thì ra mình đã được nâng tầm với quốc bảo rồi. Hạ Vũ buồn cười nghĩ.
“AAAAAAAAAAA”
Có chuyện xảy ra?
Hạ Vũ và Vũ Dực liếc nhìn nhau, thật ăn ý muốn vọt lên trước. Khổ nỗi hai vị đằng sau không sử dụng ma pháp, nhất định không kịp hai người. Vì vậy, mỗi người nhấc một người chạy nhanh lên trên núi.
Cảnh tượng xảy ra có chút ngoài ý muốn. Có ba người. Một nam nhân ôm mặt khóc tức tưởi. Một nam nhân khác lại nằm dưới đất, khuôn mặt như sợ hãi tuyệt vọng. Còn một nữ nhân, chính là cô gái phát ra tiếng hét chói tai ấy đang cười như điên dại, đánh vào gốc cây, còn dữ tợn cười, nói “chết đi, tiện nhân”
“Cẩn thận, ở đây có mê chướng.” Hạ Vũ hét lên.
Đáng tiếc vẫn muộn rồi. Nhìn khuôn mặt Hạ Tiểu Mãn có chút mê đi, dần dần trở nên vặn vẹo thống khổ. Hạ Tiểu Quang có chút ngẩn ngơ, lại chỉ yên lặng rơi nước mắt, còn Vũ Dực, hai tay thống khổ, ôm trọn cả thân hình như bào thai, tiếng rít gào như con thú bị thương.
Tại sao nàng không bị ảnh hưởng?
Hạ Vũ hoang mang, chạy đến lay lay Vũ Dực, luôn miệng gọi, mong hắn tỉnh lại.
***
Trên đỉnh Hắc Nhai.
“Ái chà, nhìn xem, lần này lọt qua được 2 người.”
Một tiếng khàn khàn thích thú kêu lên.
Trên thủy tinh cầu là hình ảnh các nhóm vượt núi. Hình ảnh rõ nét đến vậy, người thi pháp phải có tinh thần lực cực kì thuần hậu. Đó là một lão nhân khoảng ngoài 80. Dường như lão chẳng muốn sử dụng bất cứ loại phép dư thừa nào để níu giữ thanh xuân. Khuôn mặt lão chảy ra, da đen đúa. Nhưng đôi mắt lại sáng quắc, ánh lên màu đỏ ma mị.
“Thật sự? Năm ngoái còn không có lấy một ai cơ. Lần này là ai?”
“Một oa nhi và một nam nhân.”
“A, kia không phải là….”
“Đúng hắn rồi…”
“Thì ra hắn thực sự chờ đến năm nay. Còn nữ oa kia. Di, có chút quen mắt.”
“Nàng là Hạ Vũ, người của lão Chiến đấy.”
“Hừ, ánh mắt lão ta vẫn thật tốt. Ta thích đứa trẻ này rồi.”
“Muốn tranh với lão sao?”
“Có sao. Dù gì hơn 100 năm nay chúng ta vẫn tranh giành đó thôi…”
Cuộc thảo luận này chính là của 10 vị lão sư xuất sắc nhất ma pháp học viện. Năm nay có hơn 20 mầm tốt, lại chỉ có hai người vượt qua bước đầu tiên. Đáng tiếc hai người kia trong số họ cũng không ai đủ bản lãnh để dạy dỗ. Vẫn là phải xem ý trời thế nào.
“Di, nàng ta làm gì vậy?”
Mọi người ngạc nhiên khi thấy Hạ Vũ tự đả thương mình. Sau đó không lâu, nam hài bên cạnh bớt đi vẻ thống khổ mê man. Nữ hài kia vui mừng lay hắn vài cái. Hắn hoàn toàn tỉnh.
“A, thật có ý tứ. Thì ra vẫn còn người kí loại khế ước này.”
“Hai đứa nhỏ này đúng là không tầm thường.” Một lão khác vuốt râu.
“Nhìn xem, tên kia là ai?”
“Ừm, Vũ Dực, là người đi cùng với Hạ Vũ. Hắn cũng là một kẻ khá đấy.”
“Không nhìn ra hắn lại cũng là kẻ si tình.”
***
“Ngươi ổn chứ?” Hạ Vũ lo lắng hỏi
“Ta không sao.” Hắn có chút mệt mỏi lắc đầu “Thật xin lỗi.”
Nắm lấy cánh tay bị thương của nàng, hắn thật nhiều thương tiếc. Lại nhớ những chuyện vừa rồi, cứ ngỡ đã quên thì ra vẫn còn nhớ rõ đến vậy. Trong lòng lại lạnh lẽo một mảng.
“Mau, giúp ta tìm mắt trận.”
Theo hướng dẫn của Hạ Vũ, rất nhanh hai người tìm thấy hai điểm khả nghi. Hạ Vũ cùng Vũ Dực hợp lực lại, rất nhanh phá được trận đồ. Mọi người dường như đồng loạt cùng tê liệt ngã xuống. Hạ Vũ nháy Vũ Dực, đưa hai người kia đi trước.
***
“Ái chà, cũng có chút ý vị.”
“Ừm, đúng vậy. Trận pháp này nàng ta cũng có thể giải, chẳng lẽ lão Chiến nói?”
“Không thể nào. Nhìn cách con bé phá trận, lại có chút không giống của nhân tộc.”
“Đúng vậy…”
***
Nửa khắc sau, hai người dần tỉnh. Hạ Tiểu Mãn mê mang nhìn quanh. Hạ Tiểu Quang cũng ngốc ngốc nhìn. Hai người lại dường như chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra.
“Chúng ta ra khỏi trận pháp này thôi.” Hạ Vũ nói. “Mấy người nắm chặt tay nhau. Khi ta chém ra mắt trận, nhảy thật nhanh vào đó, chúng ta sẽ thoát.”
Đúng như Hạ Vũ nói, sau khi nhảy qua mắt trận, họ trực tiếp ở trên đỉnh núi, trong sân rộng. Đón họ là 3 vị lão sư ăn mặc có chút quái dị. Nửa khắc sau, nam nhân áo đen kia cũng tới. Lần này, lại có vị lão sư nữa bước qua.
“Chào mừng các ngươi đến với ma pháp học viện. Các ngươi là những học viên đầu tiên và ưu tú nhất. Đến đây đi…”
Tiếng boong boong của chuông chùa như khiến người ta tịnh thân lại. Hạ Vũ nghe lại có chút hoảng hốt. Vật nhỏ trong túi nàng khẽ động đậy. Hạ Vũ biến sắc.
“Dực, quả trứng muốn nở.”
Vũ Dực cũng kinh ngạc. Chẳng phải nói nhân ngư tộc ấp trứng không dưới 50 năm sao? Mới có mấy tháng…
“Chúng ta có cần tìm suối nước không?” Hạ Vũ nhăn nhó.
Hạ Vũ cuống đến phát ngốc rồi. Nàng đang cầm trứng của một con cá nha. Nếu vỡ ra ở đây nó liệu có chết không?
“Tiểu cô nương là muốn đi vệ sinh sao?” Một lão giả xấu xa cố ý cười hỏi
“Nếu có thể thì đúng là như vậy.” Hạ Vũ không khách khí nói
Mọi người cố nén cười nhìn khuôn mặt lão giả có chút vặn vẹo. Lão phất tay, có người tiến đến đưa Hạ Vũ đi.
“Tiểu tử kia, nàng muốn đi, ngươi cũng muốn theo sao?”
Thấy mọi người nhìn, Vũ Dực tái mặt, cũng có chút ửng đỏ. Hạ Vũ dùng khẩu hình nói “Yên tâm” hắn mới dừng bước.
Mọi người đi vào đại điện, còn Hạ Vũ xách theo tay nải, theo chân nha đầu nữ bộc kia đi vòng ra sau.
Danh sách chương