Trong mắt Khải Nhạc trộn lẫn quá nhiều đắng chát cùng chân thành, nước mắt óng ánh lập loè sắc thái bất lực ủy khuất, cậu không có bất kỳ lùi bước mà nhìn thẳng vẻ mặt bình tĩnh của Oropesa Seth.
“Tôi không lừa anh…”
Khải Nhạc gian nan nức nở nói, tựa hồ mỗi một chữ đều tác động lên thần kinh trên mặt cậu, cảm giác thật đau đớn.
“Sao cơ?”
Nhìn Khải Nhạc nhìn thẳng lấy hắn không một chút sợ nào, ánh mắt cùng thần sắc kiên định, tâm Oropesa Seth cũng theo đó mà co rút nhanh… Đau quá!
“Lời tôi nói là thật! Tôi không nói dối! Lần này tôi thật không có nói dối anh! Tôi không lừa anh, thật sự, tại sao anh không tin tôi? Tại sao? Tôi thật sự yêu anh, tôi còn muốn nói cho toàn bộ thế giới biết tôi yêu anh, tôi muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh, tôi sẽ chủ động ở bên cạnh anh, cho dù anh đuổi tôi đi tôi cũng sẽ không đi, nhưng tại sao anh không chịu tin tôi chứ? Tôi thừa nhận trước kia tôi là một người ích kỷ là một người nhát gan, yêu cũng không dám yêu, chỉ biết trốn tránh, còn làm tổn thương anh! Tôi cũng biết anh lần này sẽ không dễ dàng tin tưởng tôi nữa, nguyên lai trong cuộc sống này thật sự có báo ứng mà, trước kia tôi đem tình cảm của anh ra đùa bỡn, cho nên hiện tại…”
Vẻ mặt Oropesa Seth không một chút cảm xúc khiến tâm Khải Nhạc đau nhói, cậu biết mình không có tư cách cầu xin sự tha thứ của hắn, nhưng mà, cậu lần này thật sự là thật lòng, cái này cũng có thể gọi là báo ứng đi! Trước kia chính mình làm cho Oropesa Seth thống khổ, hiện tại toàn bộ báo ứng cậu đều phải gánh, nếu như không chiếm được sự tha thứ cùng tín nhiệm của Oropesa Seth, cậu nhất định sẽ sụp đổ, cậu thật sự rất sợ! Cậu sợ chính mình liền như thế bỏ lỡ…
Khải Nhạc dùng hết bộ khí lực cuồng loạn như người bệnh tâm thần mà quát, rống đến vô lực rồi, cậu không thể không chán nản mà che mặt khóc, nước mắt từ trong lòng bàn tay lan tràn xuống, yết hầu khô khốc phát ra thanh âm vang dội, cậu sợ tình cảm của mình không cách nào biểu đạt, nên không nhịn được mà khàn khàn giọng nói như đang bị nghiền nát:
“Tôi thật sự không có lừa anh, tôi là thật lòng mà, tại sao anh không tin tôi? Tại sao? Tôi là thật lòng, van cầu anh tin tưởng tôi, van cầu anh! Tôi thật sự yêu anh… Tại sao lại không tin… Tôi biết mình sai rồi… Thật sự, tôi rất hối hận…”
Nhìn Khải Nhạc như vậy, tâm Oropesa Seth chợt có cảm giác rung động trước nay chưa từng có, hắn quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, không thể tin được mà trừng mắt nhìn người con trai trước mắt không ngừng nói yêu hắn, bởi vì thút thít nỉ non mà bả vai Khải Nhạc run rẩy, bức tường trong nội tâm đã chậm rãi vỡ tung tóe.
Tâm phảng phất như bị xé rách đau đớn, nước mắt cũng tựa hồ cũng không cầm được, nghĩ đến lúc trước cậu lừa gạt hắn, đã tạo tổn thương cho hắn, nhưng khi hắn nhìn vào ánh mắt kia, như ánh mặt trời chiều lóe sáng… Cực kì mê người! Nhưng mà… Tựa hồ đã không cách nào vãn hồi nữa rồi…
Lúc Khải Nhạc cảm thấy tuyệt vọng, thì một bàn tay ôn hòa xoa nước mắt ẩm ướt trên khuôn mặt cậu, theo lấy có chút run rẩy cùng vô hạn nhu tình, như rất u buồn, lại như đang vội vàng, còn đối với Khải Nhạc mà nói, lại thì không cách nào giữ được tinh thần bình tĩnh.
Hô hấp Khải Nhạc lập tức cứng lại, lập tức quên đi thút thít nỉ non, chậm rãi ngẩng đầu nghi hoặc mà chờ mong nhìn nam nhân mình yêu trước mắt, hắn… Còn có thể tha thứ cho mình sao? Cậu còn có hi vọng một lần nữa được tình yêu của hắn sao? Giờ phút này, cậu phát hiện, Oropesa Seth đang dùng ánh mắt như muốn nhìn thấu mình, lập tức, hình ảnh như định dạng hoàn chỉnh.
Không gian thanh tịnh, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn, một giọt nước mắt ngưng tụ trong mắt Khải Nhạc vô thanh vô tức mà chảy xuống, ven đường cong nhu hòa trên khuôn mặt của cậu chậm rãi xuống, Oropesa Seth vô thức đưa tay gạt đi, cảm giác ấm áp ướt át khiến tâm hắn xúc động, khiến cho nội tâm của hắn trong nháy mắt sụp đổ! Hắn dù sao vẫn là không thể quyết tâm.
Một người lừa gạt, không có khả năng sẽ chảy nhiều nước mắt như vậy. Hắn thừa nhận, trong lần quyết đấu này, hắn thua, vì yêu Khải, hắn quyết định sẽ đánh cược một lần, cho dù sẽ mất hết tất cả, hắn cũng không tiếc.
“Tôi không lừa anh…”
Khải Nhạc gian nan nức nở nói, tựa hồ mỗi một chữ đều tác động lên thần kinh trên mặt cậu, cảm giác thật đau đớn.
“Sao cơ?”
Nhìn Khải Nhạc nhìn thẳng lấy hắn không một chút sợ nào, ánh mắt cùng thần sắc kiên định, tâm Oropesa Seth cũng theo đó mà co rút nhanh… Đau quá!
“Lời tôi nói là thật! Tôi không nói dối! Lần này tôi thật không có nói dối anh! Tôi không lừa anh, thật sự, tại sao anh không tin tôi? Tại sao? Tôi thật sự yêu anh, tôi còn muốn nói cho toàn bộ thế giới biết tôi yêu anh, tôi muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh, tôi sẽ chủ động ở bên cạnh anh, cho dù anh đuổi tôi đi tôi cũng sẽ không đi, nhưng tại sao anh không chịu tin tôi chứ? Tôi thừa nhận trước kia tôi là một người ích kỷ là một người nhát gan, yêu cũng không dám yêu, chỉ biết trốn tránh, còn làm tổn thương anh! Tôi cũng biết anh lần này sẽ không dễ dàng tin tưởng tôi nữa, nguyên lai trong cuộc sống này thật sự có báo ứng mà, trước kia tôi đem tình cảm của anh ra đùa bỡn, cho nên hiện tại…”
Vẻ mặt Oropesa Seth không một chút cảm xúc khiến tâm Khải Nhạc đau nhói, cậu biết mình không có tư cách cầu xin sự tha thứ của hắn, nhưng mà, cậu lần này thật sự là thật lòng, cái này cũng có thể gọi là báo ứng đi! Trước kia chính mình làm cho Oropesa Seth thống khổ, hiện tại toàn bộ báo ứng cậu đều phải gánh, nếu như không chiếm được sự tha thứ cùng tín nhiệm của Oropesa Seth, cậu nhất định sẽ sụp đổ, cậu thật sự rất sợ! Cậu sợ chính mình liền như thế bỏ lỡ…
Khải Nhạc dùng hết bộ khí lực cuồng loạn như người bệnh tâm thần mà quát, rống đến vô lực rồi, cậu không thể không chán nản mà che mặt khóc, nước mắt từ trong lòng bàn tay lan tràn xuống, yết hầu khô khốc phát ra thanh âm vang dội, cậu sợ tình cảm của mình không cách nào biểu đạt, nên không nhịn được mà khàn khàn giọng nói như đang bị nghiền nát:
“Tôi thật sự không có lừa anh, tôi là thật lòng mà, tại sao anh không tin tôi? Tại sao? Tôi là thật lòng, van cầu anh tin tưởng tôi, van cầu anh! Tôi thật sự yêu anh… Tại sao lại không tin… Tôi biết mình sai rồi… Thật sự, tôi rất hối hận…”
Nhìn Khải Nhạc như vậy, tâm Oropesa Seth chợt có cảm giác rung động trước nay chưa từng có, hắn quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, không thể tin được mà trừng mắt nhìn người con trai trước mắt không ngừng nói yêu hắn, bởi vì thút thít nỉ non mà bả vai Khải Nhạc run rẩy, bức tường trong nội tâm đã chậm rãi vỡ tung tóe.
Tâm phảng phất như bị xé rách đau đớn, nước mắt cũng tựa hồ cũng không cầm được, nghĩ đến lúc trước cậu lừa gạt hắn, đã tạo tổn thương cho hắn, nhưng khi hắn nhìn vào ánh mắt kia, như ánh mặt trời chiều lóe sáng… Cực kì mê người! Nhưng mà… Tựa hồ đã không cách nào vãn hồi nữa rồi…
Lúc Khải Nhạc cảm thấy tuyệt vọng, thì một bàn tay ôn hòa xoa nước mắt ẩm ướt trên khuôn mặt cậu, theo lấy có chút run rẩy cùng vô hạn nhu tình, như rất u buồn, lại như đang vội vàng, còn đối với Khải Nhạc mà nói, lại thì không cách nào giữ được tinh thần bình tĩnh.
Hô hấp Khải Nhạc lập tức cứng lại, lập tức quên đi thút thít nỉ non, chậm rãi ngẩng đầu nghi hoặc mà chờ mong nhìn nam nhân mình yêu trước mắt, hắn… Còn có thể tha thứ cho mình sao? Cậu còn có hi vọng một lần nữa được tình yêu của hắn sao? Giờ phút này, cậu phát hiện, Oropesa Seth đang dùng ánh mắt như muốn nhìn thấu mình, lập tức, hình ảnh như định dạng hoàn chỉnh.
Không gian thanh tịnh, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn, một giọt nước mắt ngưng tụ trong mắt Khải Nhạc vô thanh vô tức mà chảy xuống, ven đường cong nhu hòa trên khuôn mặt của cậu chậm rãi xuống, Oropesa Seth vô thức đưa tay gạt đi, cảm giác ấm áp ướt át khiến tâm hắn xúc động, khiến cho nội tâm của hắn trong nháy mắt sụp đổ! Hắn dù sao vẫn là không thể quyết tâm.
Một người lừa gạt, không có khả năng sẽ chảy nhiều nước mắt như vậy. Hắn thừa nhận, trong lần quyết đấu này, hắn thua, vì yêu Khải, hắn quyết định sẽ đánh cược một lần, cho dù sẽ mất hết tất cả, hắn cũng không tiếc.
Danh sách chương