Phát giác được vết hằn đỏ ửng của cái tát lúc nãy trên mặt Khải Nhạc, tiếng cười phát ra càng lúc càng điên cuồng, một hồi hoảng hốt vụt qua trong lòng, Oropesa Seth không thể kiềm chế được mà quát:
“Em đến cùng là đang cười cái gì?”
“Ha ha… Khục… Ha ha…”
Khải Nhạc giống như không nghe được Oropesa Seth nói mà tiếp tục cười, tình trạng này làm cho người khác sởn hết cả gai ốc.
“Không cho phép em cười! Em đến cùng là cười cái gì?”
Không thể chịu đựng được Oropesa Seth đem Khải Nhạc từ trên giường một phát kéo lên, trực giác của hắn cho rằng Khải Nhạc là đang cười nhạo mình, nhìn không thấu được cậu càng làm cho hắn cảm thấy hoảng hốt.
Khải Nhạc bị kéo lên, đã cười đến đỏ bừng cả khuôn mặt, khí tức cũng đã bắt đầu hỗn loạn, khuôn mặt sưng vù bởi vì cậu cười khiến cho nó trở nên có chút vặn vẹo mà quái dị.
“Không cho em cười! Không muốn em cười nữa! Tình yêu của ta khiến cho em cảm thấy buồn cười như thế sao?”
Oropesa Seth giống như một dã thú bị thương mà giận dữ hét, còn Khải Nhạc cười chỉ tăng không giảm khiến cậu cảm thấy có chút khó thở.
“Ha ha… Anh luôn miệng nói yêu tôi, một mực dùng phương thức của anh để yêu tôi, nhưng mà anh có nghĩ tới loại phương thức này tôi có thể chấp nhận được sao? Tôi chịu đựng được sao? Chẳng lẽ anh cho rằng cái này là yêu?”
Khải Nhạc thở hổn hển vừa cười vừa nói, đáng tiếc vui vẻ tựa hồ không có truyền đạt từ ánh mắt lạnh như băng của cậu.
“Một người ngay cả tình cảm bình thường cũng không có, có tư cách gì đánh giá tình yêu của ta? Khải! Em không biết em thật sự là quá ích kỷ sao?”
Oropesa Seth vô cùng đau đớn mà phản bác, hắn gạt bỏ toàn bộ linh nhục đi để quý trọng yêu thương cậu, nhưng hiện tại lại nhận được sự hoài nghi, đây cơ hồ còn đau đớn hơn bị vũ nhục, hắn thật sự không cách nào tưởng tượng được người này đối với hắn lại tàn nhẫn đến như thế, rõ ràng hắn còn cứu sống cậu.
Oropesa Seth tức giận đến toàn thân phát run, Khải Nhạc không sợ chết mà còn tiếp tục nói ra những lời châm chọc mang theo sự tàn nhẫn:
“Còn anh nghĩ mình không ích kỷ sao? Biết rõ tôi không yêu anh vẫn không chịu buông tha cho tôi không phải sao? Huống chi anh rõ ràng có thể liệt kê ra tôi đây có bao nhiêu là tội trạng, tại sao vẫn muốn yêu tôi? Và tôi nói cho anh nghe một điểm quan trọng nhất là… Tôi căn bản khinh thường cái gọi là tình yêu của anh!”
Ngọn lửa yêu nơi ngực tựa hồ không có dấu hiệu dập tắt, ngược lại càng bùng nổ, điều này đã khiến cho Khải Nhạc cảm thấy bối rối, loại sợ hãi trước nay chưa từng có đang từ từ xâm nhập lấy cậu, cậu tựa hồ chỉ cần nhìn thẳng vào tình cảm của mình, giống như sẽ phát sinh vận rủi không cách nào tưởng tượng được. Yêu và không dám yêu, cùng với bối rối và sợ hãi cùng một lúc giãy dụa, có lẽ đã đẩy cậu đến bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, cậu không biết phải làm sao nên đã lựa chọn làm Oropesa Seth tức giận.
Cậu không biết tại sao lại làm nhau tổn thương như vậy, tại sao muốn đem mình trở thành một kẻ đáng thương, có lẽ… Đúng như lời Oropesa Seth, cậu chính là một người ích kỷ, dù sao kẻ đáng thương sẽ được nhiều người đồng tình không phải sao?!
“Tốt! Rất tốt! Ý của em là em căn bản không cần tình yêu của ta sao? Tình yêu của ta yêu làm em chẳng thèm ngó tới như vậy sao? Nếu đã như vậy, ta còn cố chấp với nói chuyện tình yêu với em làm gì nữa nhỉ?”
Đã không còn cách nào có thể hình dung sự đau lòng của Oropesa Seth giờ phút này, một lần nửa lửa nóng lại nổi lên, một lần nữa tình cảm bị chà đạp, còn có thể không tức giận sao?
Cảm giác này có lẽ chỉ có người bị tổn thương rất nhiều mới biết rõ loại cảm giác vết thương chồng chất này! Loại thống khổ này khiến người khác hít thở không thông!
Ngón tay Oropesa Seth dùng sức nắm chặt lấy cái cằm Khải Nhạc cơ hồ muốn bóp nát xương cốt của cậu, đôi mắt hắn phảng phất một loại cảm xúc phức tạp khó hiểu, chỉ thấy được duy nhất sắc thái kia, tựa hồ chỉ có dục vọng như muốn đem người trước mặt cuồng loạn thôn phệ.
“Đau… Buông tôi ra, anh muốn làm gì?”
Khải Nhạc dùng hai tay chống lấy lồng ngực Oropesa Seth, cậu cho rằng không còn cái gì có thể làm cậu cảm thấy sợ hãi được nữa, nhưng mà cậu nghĩ lầm rồi, ánh mắt Oropesa Seth giờ phút này khiến cho cái đê phòng ngự trong lòng cậu chậm rãi bong ra từng mảng, vì chấn động mà cậu không tự chủ được có chút phát run.
“Làm gì? Em hỏi không phải quá ngây thơ rồi sao? Em đã một mực đem mình định dạng ở vị trí người bị hại, ta đây có phải hay không nên phối hợp với em sắm vai một người với hình tượng độc ác?”
Oropesa Seth lạnh lùng mà giễu cợt nói, giờ phút này hắn đã không biết mình là đang giễu cợt Khải Nhạc nữa, hiện tại đã không còn là hắn nữa rồi.
Không muốn lại rất muốn, Oropesa Seth đã hoàn toàn mất đi lý trí mà điên cuồng đem Khải Nhạc áp đảo, có lẽ là áp lực đã đủ lâu rồi, có lẽ là đã không chịu được nội tâm không ngừng đau đớn nữa, hắn cần phát tiết, cũng có thể hắn cần được an ủi!
Giống như con sói đói vồ lấy con mồi, hắn liều lĩnh gặm cắn lên cổ mảnh bạch của Khải Nhạc…
“Không ──!”
Khải Nhạc sợ hãi kêu lên một tiếng giữa căn phòng trống vắng…
“Em đến cùng là đang cười cái gì?”
“Ha ha… Khục… Ha ha…”
Khải Nhạc giống như không nghe được Oropesa Seth nói mà tiếp tục cười, tình trạng này làm cho người khác sởn hết cả gai ốc.
“Không cho phép em cười! Em đến cùng là cười cái gì?”
Không thể chịu đựng được Oropesa Seth đem Khải Nhạc từ trên giường một phát kéo lên, trực giác của hắn cho rằng Khải Nhạc là đang cười nhạo mình, nhìn không thấu được cậu càng làm cho hắn cảm thấy hoảng hốt.
Khải Nhạc bị kéo lên, đã cười đến đỏ bừng cả khuôn mặt, khí tức cũng đã bắt đầu hỗn loạn, khuôn mặt sưng vù bởi vì cậu cười khiến cho nó trở nên có chút vặn vẹo mà quái dị.
“Không cho em cười! Không muốn em cười nữa! Tình yêu của ta khiến cho em cảm thấy buồn cười như thế sao?”
Oropesa Seth giống như một dã thú bị thương mà giận dữ hét, còn Khải Nhạc cười chỉ tăng không giảm khiến cậu cảm thấy có chút khó thở.
“Ha ha… Anh luôn miệng nói yêu tôi, một mực dùng phương thức của anh để yêu tôi, nhưng mà anh có nghĩ tới loại phương thức này tôi có thể chấp nhận được sao? Tôi chịu đựng được sao? Chẳng lẽ anh cho rằng cái này là yêu?”
Khải Nhạc thở hổn hển vừa cười vừa nói, đáng tiếc vui vẻ tựa hồ không có truyền đạt từ ánh mắt lạnh như băng của cậu.
“Một người ngay cả tình cảm bình thường cũng không có, có tư cách gì đánh giá tình yêu của ta? Khải! Em không biết em thật sự là quá ích kỷ sao?”
Oropesa Seth vô cùng đau đớn mà phản bác, hắn gạt bỏ toàn bộ linh nhục đi để quý trọng yêu thương cậu, nhưng hiện tại lại nhận được sự hoài nghi, đây cơ hồ còn đau đớn hơn bị vũ nhục, hắn thật sự không cách nào tưởng tượng được người này đối với hắn lại tàn nhẫn đến như thế, rõ ràng hắn còn cứu sống cậu.
Oropesa Seth tức giận đến toàn thân phát run, Khải Nhạc không sợ chết mà còn tiếp tục nói ra những lời châm chọc mang theo sự tàn nhẫn:
“Còn anh nghĩ mình không ích kỷ sao? Biết rõ tôi không yêu anh vẫn không chịu buông tha cho tôi không phải sao? Huống chi anh rõ ràng có thể liệt kê ra tôi đây có bao nhiêu là tội trạng, tại sao vẫn muốn yêu tôi? Và tôi nói cho anh nghe một điểm quan trọng nhất là… Tôi căn bản khinh thường cái gọi là tình yêu của anh!”
Ngọn lửa yêu nơi ngực tựa hồ không có dấu hiệu dập tắt, ngược lại càng bùng nổ, điều này đã khiến cho Khải Nhạc cảm thấy bối rối, loại sợ hãi trước nay chưa từng có đang từ từ xâm nhập lấy cậu, cậu tựa hồ chỉ cần nhìn thẳng vào tình cảm của mình, giống như sẽ phát sinh vận rủi không cách nào tưởng tượng được. Yêu và không dám yêu, cùng với bối rối và sợ hãi cùng một lúc giãy dụa, có lẽ đã đẩy cậu đến bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, cậu không biết phải làm sao nên đã lựa chọn làm Oropesa Seth tức giận.
Cậu không biết tại sao lại làm nhau tổn thương như vậy, tại sao muốn đem mình trở thành một kẻ đáng thương, có lẽ… Đúng như lời Oropesa Seth, cậu chính là một người ích kỷ, dù sao kẻ đáng thương sẽ được nhiều người đồng tình không phải sao?!
“Tốt! Rất tốt! Ý của em là em căn bản không cần tình yêu của ta sao? Tình yêu của ta yêu làm em chẳng thèm ngó tới như vậy sao? Nếu đã như vậy, ta còn cố chấp với nói chuyện tình yêu với em làm gì nữa nhỉ?”
Đã không còn cách nào có thể hình dung sự đau lòng của Oropesa Seth giờ phút này, một lần nửa lửa nóng lại nổi lên, một lần nữa tình cảm bị chà đạp, còn có thể không tức giận sao?
Cảm giác này có lẽ chỉ có người bị tổn thương rất nhiều mới biết rõ loại cảm giác vết thương chồng chất này! Loại thống khổ này khiến người khác hít thở không thông!
Ngón tay Oropesa Seth dùng sức nắm chặt lấy cái cằm Khải Nhạc cơ hồ muốn bóp nát xương cốt của cậu, đôi mắt hắn phảng phất một loại cảm xúc phức tạp khó hiểu, chỉ thấy được duy nhất sắc thái kia, tựa hồ chỉ có dục vọng như muốn đem người trước mặt cuồng loạn thôn phệ.
“Đau… Buông tôi ra, anh muốn làm gì?”
Khải Nhạc dùng hai tay chống lấy lồng ngực Oropesa Seth, cậu cho rằng không còn cái gì có thể làm cậu cảm thấy sợ hãi được nữa, nhưng mà cậu nghĩ lầm rồi, ánh mắt Oropesa Seth giờ phút này khiến cho cái đê phòng ngự trong lòng cậu chậm rãi bong ra từng mảng, vì chấn động mà cậu không tự chủ được có chút phát run.
“Làm gì? Em hỏi không phải quá ngây thơ rồi sao? Em đã một mực đem mình định dạng ở vị trí người bị hại, ta đây có phải hay không nên phối hợp với em sắm vai một người với hình tượng độc ác?”
Oropesa Seth lạnh lùng mà giễu cợt nói, giờ phút này hắn đã không biết mình là đang giễu cợt Khải Nhạc nữa, hiện tại đã không còn là hắn nữa rồi.
Không muốn lại rất muốn, Oropesa Seth đã hoàn toàn mất đi lý trí mà điên cuồng đem Khải Nhạc áp đảo, có lẽ là áp lực đã đủ lâu rồi, có lẽ là đã không chịu được nội tâm không ngừng đau đớn nữa, hắn cần phát tiết, cũng có thể hắn cần được an ủi!
Giống như con sói đói vồ lấy con mồi, hắn liều lĩnh gặm cắn lên cổ mảnh bạch của Khải Nhạc…
“Không ──!”
Khải Nhạc sợ hãi kêu lên một tiếng giữa căn phòng trống vắng…
Danh sách chương