“Ngươi đang chỉ trích ta sao?” Oropesa Seth lớn tiếng nói, cầm chặt roi trên tay, khuôn mặt bình tĩnh không biểu lộ ra bất cứ điều gì.

“Tôi không có ý chỉ trích bất kì ai, chỉ nói lên cái nhìn của mình mà thôi. Thân là đế vương, quyền lợi chí cao vô thượng, muốn làm gì, muốn cái gì, tất nhiên không có bất luận kẻ nào dám phản đối, có lẽ đây là nguyên nhân tại sao có nhiều người muốn làm quân vương như vậy!” Khải Nhạc ngẩng đầu liếc nhìn Oropesa Seth, trên mặt hắn tựa hồ có chút run rẩy, sắc mặt cũng càng ngày càng lãnh đạm.

“Rất tốt! Miệng lưỡi thật sắc bén! Bất quá… Ngươi nói không sai, ta muốn làm cái gì đúng là không người nào dám cãi lời.” Oropesa Seth có dụng ý khác mà nhìn Khải Nhạc, vẻ mặt bình tĩnh nói.

“Anh muốn làm gì?” Mặc dù Oropesa Seth không có biểu hiện ra rõ ràng, nhưng mà Khải Nhạc cảm giác được hắn đang tức giận, hơn nữa là rất tức giận.

“Chứng minh quyền lợi chí cao vô thượng của ta cho ngươi xem!” Oropesa Seth dùng roi nâng cằm Khải Nhạc lên, để mặt của cậu nhìn thẳng vào mặt hắn, từng chữ từng chữ nói.

“Tôi thấy cảnh tượng trước mắt đã đủ để chứng minh quyền lợi của anh rồi.” Mắt nhìn thẳng Oropesa Seth, Khải Nhạc phát giác được trong ánh mắt hắn rõ ràng xuất hiện tơ máu, trong lòng phát ra một tia sợ hãi.

“Ta cảm thấy còn chưa đủ.” Oropesa Seth mỉm cười nhìn cậu, nhưng trong ánh mắt của hắn một chút vui vẻ cũng không có, hắn đột nhiên buông cậu ra quay người, nhìn hai hàng thị vệ lạnh lùng nói:

“Đem toàn bộ nô lệ ngất xỉu vứt xuống Sông Nile.”

“Vâng!” Nghe hắn ra lệnh, bọn thị vệ đồng loạt tuân lệnh mà làm.

“Anh…” Khải Nhạc không thể tin mà trừng mắt nhìn Oropesa Seth bình thản ung dung, cảm giác toàn thân có một trận lạnh từ ót xông lên, trái tim như bị sét đánh, cậu lảo đảo lui về sau hai bước, thoáng cái ngã ngồi dưới đất, không biết nên phản ứng làm sao.

Bọn thị vệ đem công nhân bị hôn mê lúc đi ngang qua cậu, cậu quả thực không dám mở to mắt nhìn, cậu sợ hãi nhìn lần lượt từng khuôn mặt hôn mê lướt qua, trong nội tâm có một thanh âm đang nói: “Chính là ngươi, cũng là bởi vì ngươi nhiều chuyện, mới hại chết bọn hắn đấy!”

Muốn nói điều gì đó, trong cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn những công nhân ngất xỉu bị nguyên một đám quân lính kéo đi. Sao có thể như vậy, cậu không muốn mọi chuyện phải như thế…

“Sao vậy? Không phản đối sao?” Oropesa Seth cúi xuống nhìn Khải Nhạc, trong giọng nói mang theo âm điệu đắc ý.

Khải Nhạc căm hận trừng mắt nhìn nam nhân tàn nhẫn này, muốn nói điều gì đó nhưng lại nói không nên lời. Cậu từ trước đến bây giờ không hận bất kì ai, ngay cả lúc nhỏ bị cha mẹ cậu vứt bỏ cậu cũng chưa một lần oán hận, nhưng mà hiện tại, cậu cảm giác được mình hận người nam nhân trước mắt này, đồng thời… Cũng hận chính mình.

“Đã không còn chuyện gì, chúng ta trở về thôi! Dù sao cũng đã phạt xong đám nô lệ kia.” Oropesa Seth nâng cánh tay Khải Nhạc, muốn kéo cậu từ mặt đất lên.

Khải Nhạc mà dùng sức gạt tay Oropesa Seth ra, thân thể bởi vì chán ghét mà có chút run.

“Tốt! Rất tốt!” Oropesa Seth càng thêm tức giận, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi đi bộ cùng bọn hộ vệ về đi!” Nói xong quay người một mình lên xe ngựa.

Mặt trời đang treo trên cao, cát vàng trước mắt tựa hồ không có điểm cuối cùng, dựa vào nghị lực của chính mình, Khải Nhạc cắn chặt răng mới không làm cho mình ngã xuống, cậu cự tuyệt bất luận người nào đỡ cậu, cuối cùng cũng đi vào đô thành. Tất cả đều được Oropesa Seth trên xe ngựa nhìn thấy.

Hắn là đế vương của Ai Cập, chưa từng có người nào dám phản đối việc hắn làm, vì cái vương vị này, hắn thậm chí còn giết phụ vương của mình, hắn muốn cái gì thì liền có cái đó. Hắn cho rằng quyền lợi của mình chính là chí cao vô thượng, hắn làm gì hết thảy cũng không ai được quyền cãi.

Nhưng hôm nay, nhìn thấy ánh mắt thanh tịnh mà thuần khiết của cậu, hắn lại cảm giác mình làm sai rồi, hắn trở nên bất an, trở nên sợ hãi, lần đầu tiên hắn nghi ngờ quyền lực của mình. Cho nên, chỉ có thể làm chút gì đó để dẹp loạn nỗi lo trong lòng, và những người nô lệ kia dĩ nhiên đã thành vật hi sinh.

Cậu tại sao muốn làm trái ý hắn? Tại sao muốn chọc giận hắn. Hôm nay vốn muốn cho cậu vui vẻ, mới cố ý mang cậu đến đây, nhưng bây giờ lại biến thành như vậy. Cậu tại sao không cười với hắn một cái, chỉ cần cậu như những người khác đồng thuận theo hắn, hắn nhất định sẽ đối tốt với cậu.

Theo ánh mắt của cậu có thể thấy được, cậu hiện tại nhất định rất hận hắn. Có lẽ như vậy cũng tốt, dù sao hắn vốn chỉ lợi dụng cậu, giúp hắn củng cố địa vị và ổn định lòng dân, thân là vua của một nước, không nên bị bất cứ chuyện gì làm phân tâm.

Oropesa Seth nghĩ như vậy để thuyết phục bản thân, không phát hiện khi Khải Nhạc té ngã hắn lại có cảm giác đau xót trong lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện