Editor: mèomỡ
Tống Tân khẽ đá cửa vào phía trong một chút, khi nó mở ra đến 90 độ thì dường như bị cái gì đó chặn lại, chỉ có thể mở đến đó mà thôi.
Ánh sáng trên hành lang chiếu vào giúp cô có thể nhìn thấy lờ mờ tình hình bên trong. Nhưng xa hơn thì vẫn đen sì như mực, phần bị cửa che cũng không thể nào nhìn thấy được.
Cũng may ánh sáng đã đủ để Tống Tân tìm được công tắc đèn cạnh cửa. Cô lập tức bật đèn, trong phòng lập tức sáng bừng lên.
Ngay sau đó, Trọng Phong nghiêng người vượt qua cô, đi vào trước.
Tống Tân liền theo sát phía sau anh, khi bước qua cánh cửa chỉ mở 90 độ, cô lập tức nhìn thấy hết toàn cảnh căn phòng.
Chặn cửa là một giá sách rất lớn, nó chiếm hết khoảng trống từ sau cửa đến góc tường bên trái, bên trên đặt chỉnh tề đủ loại sách.
Tống Tân tiện tay rút vài cuốn, thông qua khe hở nhìn đằng sau giá sách, nhưng không thấy gì khác thường.
Mà đối diện cửa phòng là một giá sách nhỏ hơn đặt sát tường, trước giá sách không xa là một bộ bàn đọc sách, trên bàn đặt vài món đồ đơn giản.
Cái này giống lần trước Tống Tân đứng từ ngoài cửa trông vào, ngoài ra cũng chỉ có bồn hoa đặt ở góc tường.
Cả thư phòng vô cùng đơn giản, gần như nhìn một lượt là có thể thấy hết rõ ràng.
Tống Tân đứng ở chính giữa thư phòng, nhíu mày.
Cô tin trong thư phòng 100% có vấn đề, trước đây không lâu, khi nam chủ nhà lên tầng ba thì chuyện đầu tiên ông ta làm không phải vào phòng Số 2 giết người, mà là đến thư phòng.
Sau đó, ông ta mới lại quay lại phòng Số 2, chuẩn bị giết người.
Mà xe đẩy nhỏ đặt trước phòng Số 2 hẳn là được ông ta đem từ trong thư phòng ra.
Chắc chắn sau khi nam chủ nhà giết người sẽ lại dùng chiếc xe đẩy ấy đẩy người về thư phòng giống như Số 1 tối hôm qua. Như vậy… Thi thể được giấu ở đâu? Cứ coi như Số 1 đã bị ăn sạch rồi thì cũng nên sót lại chút xương mới đúng chứ?
Nhưng gian thư phòng này nhìn có vẻ cực kỳ sạch sẽ, lại thiết kế đơn giản như này, vốn không có chỗ để giấu đồ. Nhưng không biết tại sao, cô cảm thấy gian phòng này có chút cảm giác khó chịu.
Cô tạm thời không rõ cảm giác khó chịu này đến từ đâu, nhưng tóm lại là vẫn cảm thấy có chỗ không đúng.
Tống Tân cau mày, đi về hướng giá sách phía sau bàn đọc, rút ra mấy quyển, nhìn vào, lại chỉ có thể nhìn thấy lớp gỗ đằng sau…. Thật ra không cần rút sách ra cũng có thể từ nhìn thấy tấm gỗ đằng sau thông qua những khe hở.
Mà giá sách lại đặt sát vách tường, ở giữa chỉ có một khoảng hở rộng tầm một ngón tay, không thể giấu bất cứ thứ gì.
Chẳng lẽ nơi này thật sự không có gì sao? Cô lắc đầu, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, nhất định là có chỗ nào đó không đúng.
Tống Tân chậm rãi nhìn một vòng quanh phòng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, sợ để lỡ bất cứ một dấu vết nào.
Hơn một phút sau, cô chớp mắt, đột nhiên nhận ra cảm giác không đúng trong lòng mình là gì….
Gian thư phòng này nhỏ hơn một chút.
Không phải thư phòng nhỏ, mà nên nói là… Khoảng cách từ cửa ra vào đến tường hoàn toàn không giống với căn phòng mà cô ở!
Tường từ bên ngoài nhìn cực kỳ vuông vức, vị trí cửa mỗi phòng cũng giống nhau, cho dù diện tích mỗi gian phòng không giống nhau thì cũng chỉ là độ rộng không giống, chiều dài trước sau sao sẽ không giống được?
Tống Tân vội vàng quay đầu gọi Trọng Phong: “Tới giúp em một chút, chúng ta đẩy cái giá sách này ra xem.”
Trọng Phong lập tức đi tới, cùng Tống Tân nâng giá sách, đẩy nó về phía bên trái.
Dưới giá sách có vòng lăn, khi hai người hợp sức đẩy liền không cần phí quá nhiều sức lực là có thể đẩy được nó ra.
Mà khi giá sách bị dịch chuyển, vách tường phía sau nó cũng dần lộ ra.
Tống Tân kinh ngạc phát hiện trên mặt tường bị giá sách che khuất lại có một cánh cửa bằng sắt!
Đợi đến khi cánh cửa hoàn toàn lộ ra, bọn họ mới ngừng lại.
Cửa sắt không cao như cửa bình thường, nhìn có vẻ nhiều nhất chỉ 1m5, độ rộng cũng to hơn người trưởng thành một chút. Nói cách khác, chỉ có thể đủ cho một người trưởng thành khom người đi vào.
Cánh cửa sắt đóng chặt, nhưng trên cửa chỉ cài then chứ không khóa.
“Để tôi mở.” Trọng Phong tiến về phía trước, chắn cho Tống Tân.
Tống Tân cân nhắc một chút, không từ chối nữa. Cô dịch về phía sau mấy bước, cho anh đủ không gian để nếu mở cửa gặp nguy hiểm có thể tránh né hoặc phản công.
Trọng Phong đợi Tống Tân lùi ra sau, mới đưa tay kéo then cài cửa, cũng nhanh chóng đẩy mở cửa vào phía trong.
Cửa phòng đập lên vách tường bên phải phát ra một tiếng vang nhỏ.
Một luồng khí lạnh âm u đến thấm vào ruột gan bỗng từ bên trong tuôn ra, khiến cho nhiệt độ cả căn thư phòng này lập tức giảm xuống mấy độ!
Trên tay Tống Tân thậm chí còn nổi da gà…. Giống như cánh cửa Trọng Phong vừa mở là lối đi thông với một căn hầm băng.
Mà ngoại trừ khí lạnh đến tận xương này thì sau khi mở cửa cũng không xuất hiện bất kỳ nguy hiểm gì.
Ánh sáng từ thư phòng hắt vào khiến Tống Tân có thể lờ mờ trông thấy đối diện với cánh cửa vừa mở là vách tường, mà bên trái phía trong cửa có một cầu thang đi xuống.
Ánh sáng chỉ chiếu sáng được hai ba bậc cầu thang, xuống chút nữa thì vẫn tối đen như mực.
Luồng khí lạnh khiến người ta nổi cả da gà là từ dưới đó tỏa ra!
Khi Tống Tân nhìn về bóng tối dưới bậc thang còn ngửi được mùi ngai ngái thoang thoảng. Đó là mùi máu, là máu của Số 1 sao?
Cô nuốt nước bọt, nhìn quanh một lượt liền thấy được công tắc trên tường bên trong cửa sắt. Cô đưa tay bật lên, cầu thang tối đen lập tức được chiếu sáng.
Mà sau khi trong bóng tối dưới cầu thang bị ánh sáng xua tan, Tống Tân mới đột nhiên phát hiện…. Trên những bậc thang không biết dẫn tới chỗ nào này, từ bậc thứ năm đổ xuống đều nhuộm đầy máu!
Có máu đã khô, biến thành màu đen, cũng có chỗ còn đang ở thể dịch, màu đỏ… Máu ở đủ loại trạng thái, gần như nhuộm toàn bộ cầu thang thành màu đỏ!
Chỉ có bốn bậc phía trên này, ngoại trừ bậc thứ tư có dính một chút, thì ba bậc đầu gần như không dính bất cứ vết máu nào.
Khí lạnh vẫn từ phía dưới bốc lên, nhưng đèn điện hai bên cầu thang dù sáng thế nào cũng không thể giúp Tống Tân nhìn rõ tình hình dưới góc rẽ của cầu thang.
Cầu thang cũng không rộng, chỉ đủ để hai người đi song song, hai đầu cầu thang đều liền luôn với vách tường, ngăn cản tầm mắt Tống Tân.
Cô chỉ có thể nhìn thấy một phần nền nhà sau góc rẽ cầu thang dính không biết bao nhiêu là máu.
Như vậy, đằng sau góc rẽ đó thì sao? Cầu thang nơi này dẫn đến đâu? Bên trong có khi nào là thi thể chồng chất thành núi?
Còn có… Thứ phát ra âm thanh mà các người chơi từng nghe thấy rốt cuộc là gì? Nó đang ở một góc tối nào đó dưới những bậc cầu thang này sao?
Tống Tân đứng trước cửa sắt, không dám tiến lên một bước.
“Muốn xuống dưới sao?” Thân hình cao lớn của Trọng Phong so với cánh cửa sắt nhỏ bé này hệt như người khổng lồ. Vì Tống Tân đứng chắn trước cửa sắt, nên anh hoàn toàn không nhìn thấy được chút gì bên trong.
Vì vậy anh đứng ở phía sau kéo vạt áo Tống Tân, nói: “Nếu như muốn xuống dưới, tôi đi trước.”
Tống Tân nhìn cầu thang, lặng lẽ lắc đầu. Khi cô đang định nói thì đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh ập vào mặt!
Cô gần như vô thức mà đưa tay đóng cánh cửa sắt này lại. Nhưng ngay trong khoảnh khắc cô lùi ra phía ngoài, cô lại có thể nhìn thấy rõ ràng một bóng trắng từ phía dưới bò lên cực nhanh!
“Rầm” một tiếng, cửa sắt đóng sập lại. Mà trong chớp mắt trước khi cánh cửa khép lại, bóng trắng kia cũng đã leo lên được tới nơi rồi!
Trong tích tắc ấy, Tống Tân thấy được mặt của nó.
Cô không có thời gian kinh ngạc, lập tức cài then cửa, kéo Trọng Phong bỏ chạy!
Cô không nói một lời. Mãi cho đến khi chạy về đến phòng khóa trái cửa mới hoàn hồn thở ra một hơi.
Nhưng cô không dám thả lỏng cảnh giác, nhìn chằm chằm cửa phòng trước mặt, nghiêm túc nhắc nhở Trọng Phong: “Cẩn thận.”
Ngay sau đó là tiếng rút đao khỏi vỏ, Trọng Phong rút ra miêu đao, hai tay cầm chuôi đao, giơ trường đao sắc bén sáng lóa lên, nghiêm túc nhìn chăm chú cửa phòng, chuẩn bị sẵn sàng vung đao bất cứ lúc nào.
Tống Tân quay đầu, nhìn nam chủ nhà bị trói gô ném ở góc tường…. Cô rời khỏi đây không lâu, ông ta bị Trọng Phong đánh ngất xỉu vẫn chưa tỉnh lại.
Cô quay đi, đứng ra sau Trọng Phong, trong lòng nhớ lại thứ cô vừa thấy kia.
Ngoại hình của nó… Thật sự quá đáng sợ.
Tống Tân không hoàn toàn nhìn rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy thân thể nó tương đương với trẻ con loài ngươi mười hai mười ba tuổi, cả người nó dính đầy một loại dịch nhờn màu trắng quái dị.
Đây không phải thứ cô thấy được rõ ràng nhất, bởi vì tốc độ nó bò lên thật sự quá nhanh!
Tống Tân trông thấy nó có tứ chi giống người, chỉ có điều tất cả đều bị dịch nhờn màu trắng bao phủ, cũng không giống da thịt con người.
Nó dùng cả tay lẫn chân mà bò từ phía dưới cầu thang lên, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt!
Mà khoảnh khắc Tống Tân đóng cửa lại, nó cũng đã bò tới cạnh cửa, cũng há miệng, cắn về phía cô!
Chính trong chớp mắt đó, Tống Tân nhìn thấy rõ ràng mặt của nó…. Đúng vậy, mặt của nó cũng giống như người, có mắt có mũi cũng có miệng.
Nhưng hai mắt nó lớn hơn mắt người rất nhiều, không có tròng trắng mắt, đôi mắt đen sì còn lồi hẳn ra ngoài.
Mà mũi của nó chỉ có lỗ mũi, không có sống mũi như loài người, chỉ có hai cái lỗ đen ngòm.
Miệng của nó… Là thứ khiến Tống Tân cảm thấy đáng sợ nhất.
Khi nó cắn về phía cô, miệng nó há to đến mức không thể tưởng tượng nổi…. Hẳn là giống như miệng con người bị kéo đến mang tai.
Ở trong miệng nó là những chiếc răng như răng cưa xếp không đồng đều!
Có đến mấy hàng, hàng phía ngoài cùng là lớn nhất, bên trong có vài hàng nhỏ hơn một chút, trong nữa cũng còn có…
Tống Tân chắc chắn nếu để cho nó cắn một cái gậy gỗ, gậy gỗ cũng sẽ bị nghiền nát trong chớp mắt!
Nếu như không phải cô đóng cửa nhanh, thứ ấy… Chẳng phải đã cắn lên cổ cô rồi sao?
Nó rốt cuộc là loại quái vật gì? Nó ăn thịt người mà sống sao, hai vợ chồng nhà này vì sao lại nuôi nó?
Cô nắm tay, phát hiện trong lòng bàn tay đã rịn ra một tầng mồ hôi.
Trọng Phong vẫn giữ nguyên tư thế tấn công và phòng thủ kia, giống như một ngọn núi vững chãi, đáng tin.
Tống Tân cũng không cử động, bọn họ cứ đứng đối diện cửa phòng vài phút.
Trong lúc ấy bên ngoài không có chút động tĩnh gì xuất hiện, Tống Tân thở phào, có lẽ thứ kia không có trí thông minh để tự mở cửa?
Cô liếm đôi môi đã hơi khô, nhỏ giọng nói: “Vào phòng đã, có lẽ tạm thời không …”
Còn chưa dứt lời, từ phía thư phòng bỗng “Rầm’’ một tiếng.
Mặc dù âm thanh vang tới đây đã không rõ ràng lắm, nhưng có thể truyền đến tận đây cũng đủ để chứng tỏ âm thanh ấy lớn đến mức nào!
Tống Tân đề cao cảnh giác. Cô nhớ, lúc nhìn thấy mặt con quái vật kia thì cô bởi vì sợ hãi nên không cài chặt then cửa, đã kéo Trọng Phong chạy về phòng.
Then cài chỉ cắm vào chừng một phần ba, nếu như nó từ bên trong dùng sức tông vào, có lẽ… Cũng có thể ra được.
Tống Tân khẽ đá cửa vào phía trong một chút, khi nó mở ra đến 90 độ thì dường như bị cái gì đó chặn lại, chỉ có thể mở đến đó mà thôi.
Ánh sáng trên hành lang chiếu vào giúp cô có thể nhìn thấy lờ mờ tình hình bên trong. Nhưng xa hơn thì vẫn đen sì như mực, phần bị cửa che cũng không thể nào nhìn thấy được.
Cũng may ánh sáng đã đủ để Tống Tân tìm được công tắc đèn cạnh cửa. Cô lập tức bật đèn, trong phòng lập tức sáng bừng lên.
Ngay sau đó, Trọng Phong nghiêng người vượt qua cô, đi vào trước.
Tống Tân liền theo sát phía sau anh, khi bước qua cánh cửa chỉ mở 90 độ, cô lập tức nhìn thấy hết toàn cảnh căn phòng.
Chặn cửa là một giá sách rất lớn, nó chiếm hết khoảng trống từ sau cửa đến góc tường bên trái, bên trên đặt chỉnh tề đủ loại sách.
Tống Tân tiện tay rút vài cuốn, thông qua khe hở nhìn đằng sau giá sách, nhưng không thấy gì khác thường.
Mà đối diện cửa phòng là một giá sách nhỏ hơn đặt sát tường, trước giá sách không xa là một bộ bàn đọc sách, trên bàn đặt vài món đồ đơn giản.
Cái này giống lần trước Tống Tân đứng từ ngoài cửa trông vào, ngoài ra cũng chỉ có bồn hoa đặt ở góc tường.
Cả thư phòng vô cùng đơn giản, gần như nhìn một lượt là có thể thấy hết rõ ràng.
Tống Tân đứng ở chính giữa thư phòng, nhíu mày.
Cô tin trong thư phòng 100% có vấn đề, trước đây không lâu, khi nam chủ nhà lên tầng ba thì chuyện đầu tiên ông ta làm không phải vào phòng Số 2 giết người, mà là đến thư phòng.
Sau đó, ông ta mới lại quay lại phòng Số 2, chuẩn bị giết người.
Mà xe đẩy nhỏ đặt trước phòng Số 2 hẳn là được ông ta đem từ trong thư phòng ra.
Chắc chắn sau khi nam chủ nhà giết người sẽ lại dùng chiếc xe đẩy ấy đẩy người về thư phòng giống như Số 1 tối hôm qua. Như vậy… Thi thể được giấu ở đâu? Cứ coi như Số 1 đã bị ăn sạch rồi thì cũng nên sót lại chút xương mới đúng chứ?
Nhưng gian thư phòng này nhìn có vẻ cực kỳ sạch sẽ, lại thiết kế đơn giản như này, vốn không có chỗ để giấu đồ. Nhưng không biết tại sao, cô cảm thấy gian phòng này có chút cảm giác khó chịu.
Cô tạm thời không rõ cảm giác khó chịu này đến từ đâu, nhưng tóm lại là vẫn cảm thấy có chỗ không đúng.
Tống Tân cau mày, đi về hướng giá sách phía sau bàn đọc, rút ra mấy quyển, nhìn vào, lại chỉ có thể nhìn thấy lớp gỗ đằng sau…. Thật ra không cần rút sách ra cũng có thể từ nhìn thấy tấm gỗ đằng sau thông qua những khe hở.
Mà giá sách lại đặt sát vách tường, ở giữa chỉ có một khoảng hở rộng tầm một ngón tay, không thể giấu bất cứ thứ gì.
Chẳng lẽ nơi này thật sự không có gì sao? Cô lắc đầu, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, nhất định là có chỗ nào đó không đúng.
Tống Tân chậm rãi nhìn một vòng quanh phòng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, sợ để lỡ bất cứ một dấu vết nào.
Hơn một phút sau, cô chớp mắt, đột nhiên nhận ra cảm giác không đúng trong lòng mình là gì….
Gian thư phòng này nhỏ hơn một chút.
Không phải thư phòng nhỏ, mà nên nói là… Khoảng cách từ cửa ra vào đến tường hoàn toàn không giống với căn phòng mà cô ở!
Tường từ bên ngoài nhìn cực kỳ vuông vức, vị trí cửa mỗi phòng cũng giống nhau, cho dù diện tích mỗi gian phòng không giống nhau thì cũng chỉ là độ rộng không giống, chiều dài trước sau sao sẽ không giống được?
Tống Tân vội vàng quay đầu gọi Trọng Phong: “Tới giúp em một chút, chúng ta đẩy cái giá sách này ra xem.”
Trọng Phong lập tức đi tới, cùng Tống Tân nâng giá sách, đẩy nó về phía bên trái.
Dưới giá sách có vòng lăn, khi hai người hợp sức đẩy liền không cần phí quá nhiều sức lực là có thể đẩy được nó ra.
Mà khi giá sách bị dịch chuyển, vách tường phía sau nó cũng dần lộ ra.
Tống Tân kinh ngạc phát hiện trên mặt tường bị giá sách che khuất lại có một cánh cửa bằng sắt!
Đợi đến khi cánh cửa hoàn toàn lộ ra, bọn họ mới ngừng lại.
Cửa sắt không cao như cửa bình thường, nhìn có vẻ nhiều nhất chỉ 1m5, độ rộng cũng to hơn người trưởng thành một chút. Nói cách khác, chỉ có thể đủ cho một người trưởng thành khom người đi vào.
Cánh cửa sắt đóng chặt, nhưng trên cửa chỉ cài then chứ không khóa.
“Để tôi mở.” Trọng Phong tiến về phía trước, chắn cho Tống Tân.
Tống Tân cân nhắc một chút, không từ chối nữa. Cô dịch về phía sau mấy bước, cho anh đủ không gian để nếu mở cửa gặp nguy hiểm có thể tránh né hoặc phản công.
Trọng Phong đợi Tống Tân lùi ra sau, mới đưa tay kéo then cài cửa, cũng nhanh chóng đẩy mở cửa vào phía trong.
Cửa phòng đập lên vách tường bên phải phát ra một tiếng vang nhỏ.
Một luồng khí lạnh âm u đến thấm vào ruột gan bỗng từ bên trong tuôn ra, khiến cho nhiệt độ cả căn thư phòng này lập tức giảm xuống mấy độ!
Trên tay Tống Tân thậm chí còn nổi da gà…. Giống như cánh cửa Trọng Phong vừa mở là lối đi thông với một căn hầm băng.
Mà ngoại trừ khí lạnh đến tận xương này thì sau khi mở cửa cũng không xuất hiện bất kỳ nguy hiểm gì.
Ánh sáng từ thư phòng hắt vào khiến Tống Tân có thể lờ mờ trông thấy đối diện với cánh cửa vừa mở là vách tường, mà bên trái phía trong cửa có một cầu thang đi xuống.
Ánh sáng chỉ chiếu sáng được hai ba bậc cầu thang, xuống chút nữa thì vẫn tối đen như mực.
Luồng khí lạnh khiến người ta nổi cả da gà là từ dưới đó tỏa ra!
Khi Tống Tân nhìn về bóng tối dưới bậc thang còn ngửi được mùi ngai ngái thoang thoảng. Đó là mùi máu, là máu của Số 1 sao?
Cô nuốt nước bọt, nhìn quanh một lượt liền thấy được công tắc trên tường bên trong cửa sắt. Cô đưa tay bật lên, cầu thang tối đen lập tức được chiếu sáng.
Mà sau khi trong bóng tối dưới cầu thang bị ánh sáng xua tan, Tống Tân mới đột nhiên phát hiện…. Trên những bậc thang không biết dẫn tới chỗ nào này, từ bậc thứ năm đổ xuống đều nhuộm đầy máu!
Có máu đã khô, biến thành màu đen, cũng có chỗ còn đang ở thể dịch, màu đỏ… Máu ở đủ loại trạng thái, gần như nhuộm toàn bộ cầu thang thành màu đỏ!
Chỉ có bốn bậc phía trên này, ngoại trừ bậc thứ tư có dính một chút, thì ba bậc đầu gần như không dính bất cứ vết máu nào.
Khí lạnh vẫn từ phía dưới bốc lên, nhưng đèn điện hai bên cầu thang dù sáng thế nào cũng không thể giúp Tống Tân nhìn rõ tình hình dưới góc rẽ của cầu thang.
Cầu thang cũng không rộng, chỉ đủ để hai người đi song song, hai đầu cầu thang đều liền luôn với vách tường, ngăn cản tầm mắt Tống Tân.
Cô chỉ có thể nhìn thấy một phần nền nhà sau góc rẽ cầu thang dính không biết bao nhiêu là máu.
Như vậy, đằng sau góc rẽ đó thì sao? Cầu thang nơi này dẫn đến đâu? Bên trong có khi nào là thi thể chồng chất thành núi?
Còn có… Thứ phát ra âm thanh mà các người chơi từng nghe thấy rốt cuộc là gì? Nó đang ở một góc tối nào đó dưới những bậc cầu thang này sao?
Tống Tân đứng trước cửa sắt, không dám tiến lên một bước.
“Muốn xuống dưới sao?” Thân hình cao lớn của Trọng Phong so với cánh cửa sắt nhỏ bé này hệt như người khổng lồ. Vì Tống Tân đứng chắn trước cửa sắt, nên anh hoàn toàn không nhìn thấy được chút gì bên trong.
Vì vậy anh đứng ở phía sau kéo vạt áo Tống Tân, nói: “Nếu như muốn xuống dưới, tôi đi trước.”
Tống Tân nhìn cầu thang, lặng lẽ lắc đầu. Khi cô đang định nói thì đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh ập vào mặt!
Cô gần như vô thức mà đưa tay đóng cánh cửa sắt này lại. Nhưng ngay trong khoảnh khắc cô lùi ra phía ngoài, cô lại có thể nhìn thấy rõ ràng một bóng trắng từ phía dưới bò lên cực nhanh!
“Rầm” một tiếng, cửa sắt đóng sập lại. Mà trong chớp mắt trước khi cánh cửa khép lại, bóng trắng kia cũng đã leo lên được tới nơi rồi!
Trong tích tắc ấy, Tống Tân thấy được mặt của nó.
Cô không có thời gian kinh ngạc, lập tức cài then cửa, kéo Trọng Phong bỏ chạy!
Cô không nói một lời. Mãi cho đến khi chạy về đến phòng khóa trái cửa mới hoàn hồn thở ra một hơi.
Nhưng cô không dám thả lỏng cảnh giác, nhìn chằm chằm cửa phòng trước mặt, nghiêm túc nhắc nhở Trọng Phong: “Cẩn thận.”
Ngay sau đó là tiếng rút đao khỏi vỏ, Trọng Phong rút ra miêu đao, hai tay cầm chuôi đao, giơ trường đao sắc bén sáng lóa lên, nghiêm túc nhìn chăm chú cửa phòng, chuẩn bị sẵn sàng vung đao bất cứ lúc nào.
Tống Tân quay đầu, nhìn nam chủ nhà bị trói gô ném ở góc tường…. Cô rời khỏi đây không lâu, ông ta bị Trọng Phong đánh ngất xỉu vẫn chưa tỉnh lại.
Cô quay đi, đứng ra sau Trọng Phong, trong lòng nhớ lại thứ cô vừa thấy kia.
Ngoại hình của nó… Thật sự quá đáng sợ.
Tống Tân không hoàn toàn nhìn rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy thân thể nó tương đương với trẻ con loài ngươi mười hai mười ba tuổi, cả người nó dính đầy một loại dịch nhờn màu trắng quái dị.
Đây không phải thứ cô thấy được rõ ràng nhất, bởi vì tốc độ nó bò lên thật sự quá nhanh!
Tống Tân trông thấy nó có tứ chi giống người, chỉ có điều tất cả đều bị dịch nhờn màu trắng bao phủ, cũng không giống da thịt con người.
Nó dùng cả tay lẫn chân mà bò từ phía dưới cầu thang lên, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt!
Mà khoảnh khắc Tống Tân đóng cửa lại, nó cũng đã bò tới cạnh cửa, cũng há miệng, cắn về phía cô!
Chính trong chớp mắt đó, Tống Tân nhìn thấy rõ ràng mặt của nó…. Đúng vậy, mặt của nó cũng giống như người, có mắt có mũi cũng có miệng.
Nhưng hai mắt nó lớn hơn mắt người rất nhiều, không có tròng trắng mắt, đôi mắt đen sì còn lồi hẳn ra ngoài.
Mà mũi của nó chỉ có lỗ mũi, không có sống mũi như loài người, chỉ có hai cái lỗ đen ngòm.
Miệng của nó… Là thứ khiến Tống Tân cảm thấy đáng sợ nhất.
Khi nó cắn về phía cô, miệng nó há to đến mức không thể tưởng tượng nổi…. Hẳn là giống như miệng con người bị kéo đến mang tai.
Ở trong miệng nó là những chiếc răng như răng cưa xếp không đồng đều!
Có đến mấy hàng, hàng phía ngoài cùng là lớn nhất, bên trong có vài hàng nhỏ hơn một chút, trong nữa cũng còn có…
Tống Tân chắc chắn nếu để cho nó cắn một cái gậy gỗ, gậy gỗ cũng sẽ bị nghiền nát trong chớp mắt!
Nếu như không phải cô đóng cửa nhanh, thứ ấy… Chẳng phải đã cắn lên cổ cô rồi sao?
Nó rốt cuộc là loại quái vật gì? Nó ăn thịt người mà sống sao, hai vợ chồng nhà này vì sao lại nuôi nó?
Cô nắm tay, phát hiện trong lòng bàn tay đã rịn ra một tầng mồ hôi.
Trọng Phong vẫn giữ nguyên tư thế tấn công và phòng thủ kia, giống như một ngọn núi vững chãi, đáng tin.
Tống Tân cũng không cử động, bọn họ cứ đứng đối diện cửa phòng vài phút.
Trong lúc ấy bên ngoài không có chút động tĩnh gì xuất hiện, Tống Tân thở phào, có lẽ thứ kia không có trí thông minh để tự mở cửa?
Cô liếm đôi môi đã hơi khô, nhỏ giọng nói: “Vào phòng đã, có lẽ tạm thời không …”
Còn chưa dứt lời, từ phía thư phòng bỗng “Rầm’’ một tiếng.
Mặc dù âm thanh vang tới đây đã không rõ ràng lắm, nhưng có thể truyền đến tận đây cũng đủ để chứng tỏ âm thanh ấy lớn đến mức nào!
Tống Tân đề cao cảnh giác. Cô nhớ, lúc nhìn thấy mặt con quái vật kia thì cô bởi vì sợ hãi nên không cài chặt then cửa, đã kéo Trọng Phong chạy về phòng.
Then cài chỉ cắm vào chừng một phần ba, nếu như nó từ bên trong dùng sức tông vào, có lẽ… Cũng có thể ra được.
Danh sách chương