Editor: mèomỡ

Tống Tân khựng lại, mắt nhìn chằm chằm họng súng đen ngòm phía bên phải này, một giọt mồ hôi lạnh theo thái dương trượt xuống.

Người đàn ông áo phông xanh nhếch môi cười lạnh, không nói một lời liền nổ súng.

Sau một giây, tiếng súng vang lên!

Ngay khoảnh khắc trước khi tiếng súng vang lên, Tống Tân có thể thấy rõ ràng động tác bóp cò của hắn, cơ thể cũng vì thế mà tự động né qua một bên.

Cùng lúc đó, cô thấy mình bị kéo về phía sau, một cái bóng màu đen như tấm khiên vững vãi nhanh chóng chắn trước mặt cô.

Trong không khí là mùi thuốc súng nhàn nhạt. Tống Tân khiếp sợ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng chắn trước mặt mình.

Mặc dù cô né nhưng chính cô cũng không chắc có thể tránh thoát viên đạn này không, mà anh lại có thể không chút do dự đứng chắn cho cô!

Bởi vì là người máy trí năng… Nên hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của mình sao? Khuôn mặt Trọng Phong vẫn không có bất cứ cảm xúc gì, tay trái che chở cô cẩn thận, nâng tay phải rút Miêu Đao bị cô đeo sau lưng ra.

Người đàn ông kia bắn một phát không trúng, lại bắn thêm lần nữa. Trọng Phong vung đao đỡ, chỉ nghe thấy ‘keng’ một tiếng, viên đạn kia liền chệch khỏi quỹ đạo, bắn lên đống gạch.

Tên kia ngẩn ra, trong mắt ngập tràn sợ hãi, ngay sau đó giơ súng lên, nói: “Này, đừng đánh, không bằng chúng ta tổ đội đi!”

Trọng Phong chớp mắt một cái, hai tay cầm thanh Miêu Đao sáng lóa trước người, đôi mắt thản nhiên nhìn tên kia.

Tên kia hất cằm về phía Tống Tân, nói: “Anh rất lợi hại, nhưng ả phụ nữ này thì vô dụng. Anh che chở cô ta sẽ bị liên lụy mà thôi, không bằng giết cô rồi gia nhập với chúng tôi, chúng ta cùng sống đến cuối cùng, thế nào?”

Trọng Phong nghiêng đầu nhìn Tống Tân, đột nhiên mỉm cười…. Lại không hề có độ ấm.

Trong chớp mắt, anh dùng tốc độ nhanh đến mức gần như không thấy rõ lao về phía đối phương.

Rõ ràng hai bên đàm phán, anh lại không nói một lời đột nhiên tấn công, khiến tên kia không kịp phản ứng, ngay cả nổ súng cũng không kịp.

Chờ khi hắn hoàn hồn, muốn bóp cò, ngón trỏ vừa cong lại, đã thấy luồng sáng lóe qua trước mắt như tia chớp!

Một giây, hai giây… Đến khi cảm thấy cánh tay đau đớn kịch liệt, hắn mới nhận ra tay phải của mình đã bị Trọng Phong chém đứt lìa!

Còn không đợi hắn kêu ra tiếng thì thanh đao lạnh buốt nhuốm máu kia đã kề lên cổ hắn.

Người đàn ông đồ đen cao lớn hơi nghiêng đầu, nụ cười không chút độ ấm kết hợp với đôi mắt đỏ kia càng trở nên tàn bạo.

“Giết cô? Hả?” Anh lạnh lùng nhắc lại ba chữ kia, sau đó khuỷu tay khẽ thu lại, đao trong tay anh liền cứa qua cổ tên kia, để lại một vết thương dài nhỏ…

Vết thương mảnh như thể chỉ bị thương một chút ngoài da, mà ngay cả trên lưỡi đao cũng không dính nhiều máu, giống như chỉ khẽ lướt qua một cái mà thôi.

Nhưng ngay sau đó, từ vết thương dài nhỏ kia liền tuôn ra một đống máu.

Tên kia khẽ “Ọ” một tiếng liền ngã xuống, bụi đất bay lên mù mịt.

Lúc này, Tống Tân đã lấy khẩu súng trong tay hắn ra.

Nhìn người chơi này chết đi, cô vừa định hỏi Trọng Phong có bị thương không, lại nghe thấy tiếng bước chân từ xa chạy đến.

Còn có người hét lớn: “Tất cả người chơi bên kia đã giết hết, Lão Lưu, phía bên mày giải quyết xong chưa?”

Tống Tân thầm kêu không ổn, nói với Trọng Phong: “Đi mau!”

Trọng Phong lắc đầu, đưa tay cầm khẩu súng nhuốm máu trong tay cô, thuần thục kiểm tra số lượng đạn bên trong, nói: ” Đủ rồi.”

Anh vừa mới dứt lời, một người đàn ông liền từ đầu kia đống đổ nát chạy tới.

Mà khi người này vừa lộ ra nửa cái đầu thì Trọng Phong xoay tay, nhanh chóng bóp cò, một phát bắn trúng đầu hắn!

Người đàn ông đó ngay cả kêu cũng không kịp đã ngã vật xuống đất.

Sau khi tiếng súng vang lên, tiếng bước chân tới gần cũng hơi dừng lại. Hẳn là bọn họ cũng nhìn thấy thi thể đồng đội ngã xuống.

Hiện giờ… Những người kia nhất định đã chuẩn bị đồng thời nổ súng.

Tống Tân kéo Trọng Phong ra sau đống đổ nát, để bên trái anh dựa vào tường. Nơi này có rất nhiều vật liệu xây dựng trồi ra lung tung, có thể tạo thành lá chắn. Những người kia quẹo qua ngõ rẽ không ngắm không thể nào bắn được.

Tiếng bước chân không còn, nhưng từ bên kia lại vang lên tiếng lên đạn rất nhỏ.

Tim Tống Tân đập nhanh hơn vài phần, cô quay mặt về phía Trọng Phong, quan sát sau lưng anh, đề phòng có người đi vòng đánh lén.

Vài giây sau, tiếng súng điếc tai bất ngờ vang lên liên tiếp sau lưng cô.

Tổng cộng năm tiếng súng.

Sau đó, bả vai Tống Tân bị chọc một cái: “An toàn rồi.”

Tống Tân nhìn một lát, chắc chắn không còn ai xuất hiện mới quay lại, nhìn thấy ba thi thể nằm trên mặt đất…. Cộng thêm kẻ chết vừa nãy và người đàn ông mặc áo phông xanh, tổng cộng là năm thi thể.

Cô kinh ngạc một lúc, ngẩng đầu nhìn Trọng Phong, khâm phục: “Anh thật lợi hại, thậm chí cả súng cũng biết dùng?”

“Trong kho tư liệu có, chưa thử bao giờ.” Trọng Phong vẫn không có bất cứ cảm xúc nào, chỉ có đôi mắt đỏ kia dường như càng thêm sáng: “Một khi tôi chưa chết, sẽ không để cô chết.”

Trong lòng Tống Tân chấn động, một vài ký ức cô không muốn nhớ tới lại đột nhiên hiện lên. Cô lắc đầu đuổi nó đi, đưa tay túm lấy cánh tay anh, quay người anh lại, nhìn thấy trên ba lô anh đeo có hai vết đạn màu đen.

“Bị thương sao?” Cô vừa hỏi vừa gỡ ba lô xuống.

Trọng Phong lắc đầu, mà khi ba lô bị bỏ xuống thì Tống Tân lại nhìn thấy một vết đạn ở vai.

Cô khựng lại, kéo cổ áo anh xuống, lộ ra làn da trắng đến quá đáng.

Không chảy máu, trên làn da trắng như tờ giấy vết đạn màu đen cực kỳ bắt mắt.

Tống Tân cau mày, đưa tay khẽ chạm vào vết thương, hỏi: “Thật sự không đau sao?”

“Không sao.” Giọng anh nghe luôn bình tĩnh đến quá phận, cực kỳ giống máy móc không có tình cảm.

Nhưng nụ cười khát máu và lời nói lạnh lùng lúc anh giết người lại khiến anh hoàn toàn không khác gì con người.

Tống Tân không nói nữa, buông áo anh ra, đi về phía những thi thể kia, nhặt được ba khẩu súng và một bộ cung tên.

Mà khi cô đi đến bên cạnh thi thể mới phát hiện tất cả ba lô và hộp đạn đều chất không xa đằng sau đống đổ nát…. Đó là mồi trước đây những người này dùng để bắt con mồi. Mà giờ thì tất cả thợ săn đều chết ở đây.

Ngoại trừ khẩu súng loại nhỏ trong tay Trọng Phong, ba khẩu còn lại đều là súng tự động. Bởi vậy bọn họ mới có đủ đạn bắn liên tục.

Cả thảy năm người đều lấy được vũ khí, hiển nhiên bọn họ là nhóm người chơi đến được điểm vật tư sớm nhất hoặc may mắn được truyền tống ngay gần điểm vật tư.

Bọn họ kết thành đồng minh, lấy đi vũ khí tốt nhất, muốn năm người hợp lực diệt trừ người chơi khác, cuối cùng năm người cùng thắng.

Mà vừa rồi người đàn ông mặc áo phông đưa ra đề nghị muốn Trọng Phong gia nhập bọn họ, có thể là muốn dùng anh thay thế một người không có giá trị sử dụng trong đội, cũng có thể là muốn lợi dụng vũ lực của anh, chờ đến cuối cùng chỉ còn bọn họ sẽ giải quyết một người trong số đó.

Tống Tân nhìn Trọng Phong một cái, súng tự động và ba lô không tiện xách theo đều bỏ vào trong nhẫn không gian, nhồi kín cả không gian nhỏ một mét vuông.

Súng lục lắp đầy viên đạn để Trọng Phong mang theo.

Sau đó, cô lục soát mỗi thi thể một lần, may mắn tìm được hai loại đạo cụ.

Cô không dám chậm trễ, thậm chí còn không xem trong ba lô có những gì. Trước cứ cùng Trọng Phong đi đã, tìm nơi phù hợp để ấn náu mới dừng lại.

Trong ba lô quả nhiên có vài dụng cụ y tế đơn giản, Tống Tân bảo Trọng Phong ngồi xuống, giúp anh gắp viên đạn sau lưng ra.

Khi rạch vết thương thì cô phát hiện anh thế mà lại có da thịt giống con người, cũng là màu đỏ, chỉ có điều không chảy máu.

Khi cô dùng rượu cồn rửa vết thương, ngay cả lông mày Trọng Phong cũng không nhăn lấy một cái. Tống Tân đột nhiên không rõ không có cảm giác rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu.

Khi cô tháo vải thì vết thương ở bụng lại chảy chút máu, lúc sát trùng cô đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.

Trọng Phong ở bên cạnh chân tay luống cuống mà nhìn, Tống Tân đưa tay cầm thuốc, anh lại vội vàng cầm băng vải đưa cho cô. Cái vẻ muốn giúp không biết giúp như nào không hiểu sao có chút đáng yêu.

Tống Tân không nhịn được bật cười…. Vết thương lại càng đau.

Trọng Phong có lẽ biết Tống Tân đang cười cái gì, anh chớp mắt hai cái, nhìn cô nói: “Tôi sẽ học.”

Tống Tân gật đầu, cúi đầu vừa bôi thuốc vừa nói: “Như bây giờ cũng rất tốt, ngốc ngốc, nhưng lúc nên lợi hại thì lại rất lợi hại.”

Không biết chúng nó cung cấp loại thuốc trị thương gì mà sau khi bôi lên vết thương không hề đau nữa, còn rất thoải mái.

Sau khi Tống Tân buộc chắc băng vải, bụng đã hoàn toàn không thấy đau nữa rồi.

Cô lấy nước và bánh mì từ trong ba lô ra đưa cho Trọng Phong, hỏi: “Anh có ăn đồ ăn giống con người không? Hay là… Phải tìm dầu máy cho anh uống?”

Trọng Phong nhìn bánh mì trong tay cô, lại ngẩng đầu nhìn cô: “Thức ăn thiếu thốn, cô ăn đi. Tôi không phải người máy, không cần dầu máy.”

Vậy ý là anh cũng cần ăn đồ ăn của loài người rồi.

Tống Tân xé vỏ bánh mì, nhét vào tay anh, nói: “Chúng ta còn nhiều đồ ăn lắm, anh cứ ăn thoải mái, muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

Trọng Phong “Ừm” một tiếng, lúc này mới yên tâm mà cầm lấy bánh mì ăn.

Tống Tân mở chai nước đặt bên cạnh, cười nói: “Hôm nay nhờ anh tôi mới có thể sống sót, nếu không có gì bất ngờ xảy ra chúng ta có thể thắng trò chơi lần này.”

Trọng Phong chậm rãi nhai đồ ăn, nhìn chằm chằm Tống Tân một lát, bỗng đưa ngón trỏ trái chạm vào khóe miệng của cô.

Tống Tân đưa tay sờ: “Mặt tôi bẩn à?”

Trọng Phong nuốt bánh mì, vẻ mặt vẫn không thay đổi nhìn cô.

Tống Tân khó hiểu nhìn anh, chừng ba giây sau, cô thấy khóe miệng anh dần dần cong lên.

Nụ cười không có độ ấm, không thấy chút vui vẻ nào.

Nhưng ngay sau đó, cơ mặt anh dần dần nâng lên, ngay cả đôi mắt cũng có chút thay đổi. Đôi mắt xinh đẹp cong thành độ cong rất phù hợp, con ngươi màu đỏ hơi tỏa sáng, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt Tống Tân.

Đây là một nụ cười vui vẻ, ít nhất nhìn bên ngoài là vậy.

Hơn nữa… Còn quyến rũ chết người.

Diện mạo của anh được chúng nó làm ra cực kỳ phù hợp thẩm mỹ loài người, nhưng cũng không phải loại ‘tiểu thịt tươi’ đang hot hiện giờ, mà là kiểu lạnh lùng mang theo một chút xâm lược. Cho nên anh cười khi giết người, nhìn sẽ có vẻ cực kỳ cuồng dã tàn bạo.

Nhưng nụ cười ôn hòa lúc này sẽ không khiến người ta có cảm giác đó, chỉ thấy rất đẹp, còn đẹp hơn nhân vật Tống Tân vẽ trong truyện tranh.

Có thể nói, “Chúng nó” thật sự đã chế tạo ra người máy trí năng với ngoại hình hoàn mỹ.

Tống Tân khen: “Anh học rất nhanh.”

Khóe miệng Trọng Phong lại cong lên một chút.

Tống Tân biết anh làm vậy không phải vì cảm thấy vui, mà anh biết ở những lúc thế này nên biểu hiện ra cảm xúc ‘vui’ mà thôi.

***

p/s 1: Anh ơi, kho dữ liệu của anh có đề thi đại học không?

p/s 2: Cho các chế ngắm Miêu Đao nè. Đúng gu mị =))))

Untitled

p/s 3: Không hiểu sao tác giả đột nhiên gộp 3 chương làm 1 =v= 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện