Editor: mèomỡ

Đối phương tăng tốc, chẳng mấy đã vượt qua Hạ Nghị.

Hạ Nghị lại chậm lại, nhãn nhã tiếp tục đi.

Còn Tống Tân, từ lúc ở ngã ba thì đã rẽ sang đường khác, đi về phía đầu thôn rồi.

Gần bờ sông ngoài thôn Dương Liễu, lớp tuyết đọng đã bị người đi qua đi lại giẫm bẩn, để lại hàng loạt dấu giày mất trật tự.

Lúc này, mấy thôn dân đang cầm dụng cụ đi trên mặt băng, cẩn thận nhìn bên dưới lớp băng.

Những người này đều thuộc thôn Dương Liễu, bọn họ là nhóm tự phát đi tìm bà Thẩm, mà người Tống Tân cần tìm là một trong số đó…. Chính là cậu thiếu niên tay cầm xẻng, đang cẩn thận tìm kiếm dọc theo bờ sông kia.

Thiếu niên nhìn thấy Tống Tân liền gọi cô từ xa. Tống Tân liền đi tới hỏi: “Hôm nay con cả nhà họ Mã có tới không?”

Thiếu niên gật đầu, chỉ về phía hạ du: “Ông ấy cùng vài người đi đằng kia tìm, bảo là đi xa thêm một chút biết đâu lại tìm thấy.” Cậu nói xong, lại hạ giọng, thần thần bí bí hỏi: “Đại sư, chuyện ma quái trong thôn chúng ta có liên quan đến chuyện này không? Chẳng lẽ là bà Thẩm…”

Tống Tân không phủ nhận, cô ra vẻ thần bí ra hiệu im lặng, cũng quay đầu nhìn về mọi người xung quanh một vòng, sau đó ra dấu cho thiếu niên ghé sát tai tới, thì thầm với cậu ta mấy câu.

Nét mặt cậu ta không ngừng thay đổi theo từng câu cô nói. Đến khi Tống Tân nói xong, cậu ta liền dùng vẻ mặt kinh ngạc đồng thời cũng kiên quyết, gật đầu: “Đại sư yên tâm, không thành vấn đề!”

Tống Tân cười vang, đưa tay vỗ vai cậu ta: “Chuyện này chính là then chốt quan trọng nhất, có thể thành công hay không đều nhờ hết vào cậu, chị tin cậu nhất định có thể làm được.”

Thiếu niên giống như đại tướng quân nhận nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, ưỡn lưng, vỗ ngực hứa nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Tống Tân lại theo cậu ta cùng tìm kiếm trên mặt sông một lát mới về thôn.

Cô không thấy những người chơi khác, cũng không định tìm, đi thẳng về nhà Mã Quý.

Khi cô đi đến cửa nhà họ Mã liền lập tức phát hiện một vấn đề…. Cánh cửa đóng quá chặt.

Tống Tân giả vờ như không phát hiện, cứ thế bình tĩnh đẩy cửa ra.

Khi lưỡi dao găm lạnh như băng đặt lên cổ, Tống Tân cố tỏ vẻ kinh ngạc sợ hãi.

Cô mới bước một chân qua cửa, chân còn lại còn đang ở bên ngoài. Cơ thể vẫn dừng lại ở động tác nhấc chân, giống như bị sợ đến ngây người, ngơ ngác đứng yên.

Lưỡi dao lạnh buốt đặt dưới cổ khiến cô nổi lên một tầng da gà. Nhìn theo thân dao là bàn tay phải to lớn thô ráp, sau đó là một khuôn mặt cười nhạt.

Người đàn ông mặc vest nhếch môi, trong mắt tràn ngập đắc ý. Anh ta dùng sức dí lưỡi dao vào cổ Tống Tân một chút, chậm rãi nói: “Cô hẳn là biết nguyên nhân bọn tôi tới đây đúng không nào, thức thời thì nôn ra hết những gì các người biết đi. Nếu không, dao găm trong tay tôi không có mắt đâu!”

Tống Tân nhìn ra phía sau anh ta…. Ba người còn lại của đội xanh đều ở đây, chẳng qua là bọn họ nhìn có vẻ không bình tĩnh như người đàn ông mặc vest này mà thôi.

Dù sao cũng là từ xã hội pháp trị bị bắt tới nơi quỷ quái này, cho dù thật sự có thể tùy ý giết người nhưng cũng rất ít người có thể làm được.

Tống Tân liếc nhìn con dao trên cổ, cố làm ra vẻ đã sợ hãi rồi lại giả vờ bình tĩnh, nói: “Tôi không có gì để nói, tôi không biết gì hết.”

“Không biết?”

Người đàn ông mặc vest hừ lạnh một tiếng, ấn một cái. Tống Tân lập tức cũng cảm thấy cổ đau nhói.

Anh ta lại đưa tay trái ra, quẹt lên cổ cô một cái, cố ý đưa đầu ngón tay nhuốm máu lên cho cô xem, đồng thời hung dữ nói: “Mày đừng giả vờ giả vịt với tao, nếu không nói, tao cắt đầu mày xuống làm bóng đá!”

Tống Tân nhìn thấy máu thì tỏ vẻ càng sợ hãi hơn nhưng vẫn kiên quyết nói: “Không… Tôi không biết gì cả, cho dù tôi thật sự biết thì sau khi tôi nói, các người thắng trận này, tôi vẫn sẽ chết. Vậy tại sao tôi phải nói cho các người biết? Không nói còn có cơ hội sống sót, nói thì chết chắc rồi!”

“Ha ha.” Người đàn ông mặc vest cười nhạt: “Nói cho bọn tôi biết, tôi sẽ tha cho cô một lần, sau này chúng ta cạnh tranh công bằng, cô còn có cơ hội thắng. Không nói cho chúng tôi biết, tôi lập tức giết cô! Cho dù cuối cùng là đội đỏ thắng thì cũng là những người khác thắng, chẳng liên quan gì đến một người chết như cô cả. Hẳn là cô biết nên chọn cách nào!”

Tống Tân im lặng, ánh mắt liếc về phòng nhỏ chéo bên cửa chính, hơi cau mày, ra vẻ đang phân vân suy nghĩ.

Qua hai phút, cô vẫn không nói gì, người đàn ông mặc vest đợi đến bực bội, mở miệng nói: “Này, cô còn muốn nghĩ bao lâu nữa? Nhiều nhất cho cô thêm một phút!”

Tống Tân nhìn về phía anh ta: “Anh không sợ tôi lừa à?”

“Có nói dối hay không tôi có thể tự mình phán đoán.” Anh ta trợn mắt nói: “Nhưng, cảnh cáo cô trước, nếu bị tôi phát hiện ra là cô nói dối, đừng trách tôi cho cô vài nhát!”

Tống Tân mím môi, chần chờ một lát, mới nói: “Được, tôi nói. Mấy người hẳn là đã thấy được phòng nhỏ trong nhà chính có một thi thể rồi đúng không, đó là đồng đội của tôi. Trong phòng của vợ chồng Mã Quý cũng chỉ còn lại căn phòng ngập máu. Người…. Phải nói là thi thể đều không biết mất đâu rồi.”

Người đàn ông mặc vest nói: “Chúng tôi đương nhiên thấy được rồi mới ở đây ôm cây đợi thỏ, nói tiếp đi.”

Tống Tân lại tỏ vẻ sợ hãi: “Nửa đêm hôm qua, có quỷ xuất hiện. Nó giết vợ chồng Mã Quý, còn ăn bọn họ. Lúc ấy cũng không ai phát hiện, đến khi Uông Minh hét lên, chúng tôi mới choàng tỉnh. Chạy tới nơi thì đúng lúc trông thấy nó từ cửa ra vào xông ra, nhảy lên nóc nhà chạy trốn!”

Người đàn ông mặc vest quay đầu trao đổi ánh mắt với ba người còn lại, sau đó lại hỏi Tống Tân: “Thứ kia nhìn như thế nào?”

Tống Tân lắc đầu: “Lúc ấy là hơn nửa đêm, chúng tôi đều không thấy rõ, nhưng… Là hình người.”

“Sao các người biết là nó ăn hai vợ chồng kia?” Anh ta nghi ngờ hỏi: “Không phải cô nói, lúc các người phát hiện là sau khi người chơi tên Uông Minh bị giết sao?”

Tống Tân hoảng sợ ôm ngực: “Bởi vì lúc nó nhảy lên nóc nhà thì có lại quay nhìn chúng tôi một cái. Mặc dù chúng tôi không thấy rõ hình dạng của nó, nhưng có thể trông thấy trong miệng nó còn ngậm một thứ rất giống chân người! Hơn nữa, trong phòng ngoại trừ máu thì không còn gì cả, không phải là bị ăn thì còn có thể là cái gì?”

Nói như vậy cũng đúng, người đàn ông mặc vest nhướng mày, nghĩ nghĩ, nói: “Quỷ tại sao lại tới đây?”

Câu này không phải hỏi Tống Tân, thậm chí còn không phải một câu hỏi. Anh ta hỏi xong, một đồng đội đằng sau liền nói: “Không cần phải nói cũng biết, con quỷ kia nhất định là mẹ Mã Quý biến thành.”

Người đàn ông mặc vest gật đầu, nhìn chằm chằm Tống Tân nói: “Có phải các người cho rằng chỉ cần giải quyết con quỷ kia là có thể hoàn thành trò chơi này không?”

Tống Tân nói: “Anh còn muốn hỏi chúng tôi có kế hoạch gì chứ gì? Tôi sẽ không nói cho anh đâu, nếu nói thêm gì nữa thì chúng tôi làm sao có cơ hội thắng! Cho dù bây giờ anh giết tôi, tôi cũng sẽ không nói thêm gì nữa đâu!”

Trong mắt người đàn ông mặc vest tràn đầy sát ý, nắm chặt dao găm, gân xanh trên mu bàn tay hơi nổi lên.

Anh ta dường như thật sự muốn đâm vào cổ Tống Tân, đúng lúc này, cô gái đội xanh khẽ nói: “Anh Lý, thôi đi, cũng không thể thực sự giết người ta chứ.”

Người đàn ông mặc vest chớp mắt, sát ý trong mắt lập tức biến mất. Anh ta buông dao găm, trầm giọng nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Đợi bọn họ đi rồi, Tống Tân mới dùng ống tay áo lau máu trên cổ. Vết thương rất nông, không ảnh hưởng gì, máu chảy ra cũng không nhiều.

Cô rút con dao giấu bên hông ra, xoay người đóng cửa lại mới đi vào phòng nhỏ bên cửa xem xét.

Thi thể của Uông Minh vẫn nằm trên mặt đất, máu đã khô, máu trên mặt đất cũng ngấm vào bùn đất, tạo thành một vòng tròn màu đỏ đen xung quanh thân thể anh ta.

Thi thể có dấu vết bị lật qua lật lại, quần áo xộc xệch hơn…. Không biết bọn họ là muốn tìm đạo cụ hay là vì tìm manh mối? Nếu như muốn tìm đạo cụ, e là phải thất vọng rồi. Tống Tân đã tìm, trên người Uông Minh không có đạo cụ, không có gì cả.

Trong lượt bốc ngẫu nhiên hẳn là anh ta đã bốc được dị năng đính luôn lên thân thể.

Tống Tân vào phòng bếp uống chút nước, nhân tiện lau máu trên cổ, lại đi ra ngoài.

Chừng năm phút sau, cô mới tìm được Hạ Nghị vừa từ một hộ ra đình đi ra.

Hạ Nghị gặp cô, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền bước nhanh tới, hỏi: “Không phải cô tới nhà con cả nhà họ Mã sao? Sao… Ấy, cổ cô sao vậy?”

Tống Tân cũng không kỳ vọng quá lớn vào đầu óc của đồng đội mình.

Cô ra hiệu cho Hạ Nghị cùng cô về nhà họ Mã, mới nói ra kế hoạch thực sự của mình cho anh ta nghe.

Hạ Nghị nghe xong, có chút chần chờ: “Như vậy… Không tốt lắm thì phải?”

“Đây là cách duy nhất tôi nghĩ ra được, có tác dụng hay không cũng không chắc chắn trăm phần trăm.” Tống Tân nói: “Anh có thể lựa chọn không phối hợp, nhưng trong vòng một ngày rưỡi còn lại anh phải nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt hơn.”

Hạ Nghị nhíu mày, suy nghĩ hai phút liền vò đầu mấy cái, cắn răng nói: “Thôi, làm theo cách cô nói đi!”

Tống Tân thản nhiên nói: “Anh phải biết, một khi quyết định nghe tôi thì nhất định phải làm theo đến cùng.”

“Được… Không thành vấn đề.”

Tống Tân lúc này mới đưa một bọc đồ cho anh ta: “Muốn sống thì làm theo, đi đi.”

Hạ Nghị nhận lấy, vẻ mặt buồn nôn nhưng vẫn phải cố chịu, nhét nó vào trong túi. Sau đó anh ta gật đầu, đi ra ngoài.

Đi đến cửa lớn, anh ta lại quay đầu, hô một câu với Tống Tân: “Nếu như có thể thành công, từ nay về sau tôi sẽ coi cô như Chị đại của tôi!”

Tống Tân nhướng mày…. Chị? Loại chị chuyên đi giúp đàn em chùi đ*t ấy hả?

Cô ngồi trong phòng một lát, ước lượng chuẩn thời gian mới ra ngoài. Dọc theo con đường ra bãi tha ma, vừa đi vừa nhìn xung quanh

Hơn mười phút sau, cô nhìn thấy Mã Duy từ đằng trước đi tới.

***

p/s: Cảm thấy nữ9 thặc cmn ko đáng tin. Rất có tiềm năng hố đồng đội (heo) =))))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện