Xem ra vì tiến vào Tử Trúc Lâm, nàng đã trải qua không ít nguy hiểm. Sợi tóc hơi xốc xếch, nhưng trên khuôn mặt bình thường không có gì lạ của nàng lại không có một tia nhếch nhác nào, đôi ngươi càng thêm sáng kinh người.
Liễu Tử Hạc dò xét cẩn thận Nam Ức Tịnh, dáng vẻ của nữ tử này mặc dù có chút nhếch nhác, nhưng thần thái của nàng rất trấn định tự nhiên, không có chút yếu thế nào, mà có thể một mình vào Tử Trúc Lâm, chỉ bị thương nhẹ ngoài da như vậy, công phu của nữ tử này chắc chắn rất cao, thành tựu trận pháp còn rất sâu nha.
Hắn thật không biết từ khi nào trên giang hồ lại có một nhân vật lợi hại như vậy nha.
Trong lúc Liễu Tử Hạc đánh giá Nam Ức Tịnh, Nam Ức Tịnh cũng nhíu mày quan sát Liễu Tử Hạc này, nam tử trước mắt mặc một bộ y phục trắng, tướng mạo gầy gò tuấn tú, khuôn mặt mang theo cô độc cùng lành lạnh nhàn nhạt. Xưa nay nghe nói Đại Đệ Tử Liễu Tử Hạc của Tử Trúc Lâm có tính tình cao ngạo lành lạnh, nhìn đệ tử Tử Trúc Lâm có dáng vẻ tôn kính với hắn, xem ra hắn chính là Liễu Tử Hạc rồi.
Nghĩ tới đây, trong con ngươi của Nam Ức Tịnh thoáng qua một tia ánh sáng, khóe môi khẽ nâng lên, tự nhiên thanh thản nói với Liễu Tử Hạc, "May mắn được gặp Đại Đệ Tử của Tử Trúc Lâm, thật là vinh hạnh của ta."
Liễu Tử Hạc thấy Nam Ức Tịnh nói chính xác thân phận của hắn, không khỏi nhíu mày. Mặc dù thanh danh của hắn lan xa, thế nhưng hai mươi năm qua, hắn chưa từng bước ra khỏi Tử Trúc Lâm nửa bước, vậy vì sao nữ tử này có thể chuẩn xác nói đúng thân phận của hắn đây? Trong lòng tuy là nghi ngờ, nhưng trên mặt cũng không biến sắc, Liễu Tử Hạc lạnh nhạt nhìn Nam Ức Tịnh, lạnh giọng hỏi, "Cô nương một mình xông vào Tử Trúc Lâm, phần gan dạ sáng suốt này, Liễu mỗ bội phục. Chỉ là không biết cô nương vì chuyện gì?"
Nam Ức Tịnh thấy Liễu Tử Hạc gọn gàng dứt khoát, không khỏi nhíu mày. Liễu Tử Hạc mặc dù nói hắn bội phục lá gan của nàng, nhưng vẻ mặt hắn cũng không thấy bao nhiêu chân thành tha thiết, lúc hỏi nàng vì chuyện gì, càng thêm mang theo một chút lạnh lùng nhàn nhạt.
Nếu nàng trực tiếp nói với Liễu Tử Hạc, thứ nàng muốn chính là Tử Trúc tâm, sợ là Liễu Tử Hạc sẽ không đồng ý. Dù sao lời đồn đãi của giang hồ là chỉ cần xông vào Tử Trúc Lâm liền có thể yêu cầu Tử Trúc Lâm giúp một tay cũng chỉ là một lời đồn đãi mà thôi, huống chi Tử Trúc tâm là Tử Trúc Lâm chí bảo, nếu nàng mở miệng yêu cầu, sợ là Liễu Tử Hạc sẽ không đồng ý.
Nghĩ tới đây, khóe môi của Nam Ức Tịnh lộ ra nụ cười đơn thuần chất phác, trong mắt mang theo một tia cố chấp, nói với Liễu Tử Hạc, "Thật ra thì cũng không có chuyện gì, chính là nghe nói Tử Trúc tâm rất xinh đẹp, ta muốn nhìn một chút thôi."
Tử Trúc tâm là Tử Trúc Lâm chí bảo, không chỉ có thể giải bách độc, hơn nữa cũng cực kỳ xinh đẹp. Tin đồn Tử Trúc tâm có dáng vẻ hình trái tim, giống như hàm chứa thủy tinh thạch, xinh đẹp vô cùng.
Nàng không có nói nàng muốn lấy Tử Trúc tâm, mà là nói muốn nhìn Tử Trúc tâm một chút. Thứ nhất là vì thử dò xét thái độ của Liễu Tử Hạc, thứ hai là vì mượn cơ hội này biết được chỗ của Tử Trúc tâm cùng với dáng vẻ cụ thể, nếu Liễu Tử Hạc không chịu giao ra Tử Trúc tâm, nàng sẽ nghĩ biện pháp cướp đoạt.
Liễu Tử Hạc làm như không ngờ rằng Nam Ức Tịnh sẽ đưa ra một cái yêu cầu như vậy. Hắn có chút kinh ngạc nhìn Nam Ức Tịnh một cái, chỉ nhìn thấy nụ cười thuần phác cố chấp trên mặt nàng, giống như nàng rất ngây thơ chỉ muốn nhìn Tử Trúc tâm.
Nếu hắn chưa từng nhìn thấy một đường nàng đi vào Tử Trúc Lâm thế nào, chưa từng thấy nụ cười khuynh thành của nàng ở trong hoa đào huyễn trận, sợ là hắn cũng sẽ bị Nam Ức Tịnh lừa gạt. Nhưng đã từng xem qua bộ dạng phong hoa vạn trượng của Nam Ức Tịnh, bảo hắn làm sao tin tưởng nữ tử quật cường mà tự tin đó, sẽ có dáng vẻ đơn thuần chất phác trước mắt?
Hắn không rõ lai lịch của nàng. Nhưng theo quy củ bất thành văn của giang hồ, nếu nàng đã thành công xông vào Tử Trúc Lâm, vậy nếu hắn không đồng ý yêu cầu này của nàng, sợ là không ổn. Nhưng nàng muốn xem Tử Trúc tâm, rốt cuộc đang rắp tâm làm gì. Hắn tuyệt đối không tin tưởng nàng chỉ là muốn liếc mắt nhìn Tử Trúc tâm đơn giản như vậy.
Đột nhiên tâm khẽ chấn động. Chẳng lẽ nói nữ tử này tiến vào Tử Trúc Lâm chính là vì muốn cướp lấy Tử Trúc tâm sao? Muốn xem Tử Trúc tâm chỉ là một lấy cớ sao?
Nam Ức Tịnh bị tinh quang trong mắt cùng cảnh giác phòng bị của Liễu Tử Hạc hơi chấn động một cái. Liễu Tử Hạc đã bắt đầu hoài nghi nàng sao? Nếu như vậy, nàng muốn cướp đi Tử Trúc tâm sợ là khó càng thêm khó rồi.
Nghĩ tới đây, nàng nhíu mày, mắt lộ ra một bộ quyết đánh đến cùng, nói với Liễu Tử Hạc, "Thật ra thì không dám dối gạt Liễu công tử, ta xông vào Tử Trúc Lâm, thật ra thì chính là vì Tử Trúc tâm. Phu quân của ta một thân trúng kịch độc, nếu không có Tử Trúc tâm, sẽ mất mạng! Tử Trúc Lâm luôn luôn lấy nhân nghĩa làm gốc, Tử Trúc Lâm thấy chết không cứu sao?"
Một phen khóc lóc kể lể, vẻ nghi hoặc trong mắt Liễu Tử Hạc càng đậm hơn. Hắn nhìn Nam Ức Tịnh, trên mặt nàng buồn bã cùng nóng nảy ấy thật chân thật, nhìn dáng dấp không giống như là đang nói dối, nhưng trong trực giác của hắn lại mờ mờ ảo ảo cảm thấy thân phận của Nam Ức Tịnh không đơn giản.
Dạng gì độc mà chỉ có Tử Trúc tâm mới có thể trị? Mà có thể một mình xông vào Tử Trúc Lâm, phần gan dạ sáng suốt cùng tu vi này, há sẽ là một nữ tử bình thường đây?
"Tử Trúc Lâm xác thực lấy nhân nghĩa làm gốc, nhưng Tử Trúc tâm là chí bảo của phái ta, làm sao có thể dễ dàng cho người ta như thế. Ta thấy khuôn mặt của cô nương còn dấu giếm nhiều điều, Tử Hạc không yên tâm giao Tử Trúc tâm cho cô nương?" Trong lòng Liễu Tử Hạc đầy nghi ngờ, trên mặt vẫn lành lạnh như cũ, giọng nói lạnh nhạt mờ ảo vang lên.
Nam Ức Tịnh nghe Liễu Tử Hạc nói như vậy, đôi mày thanh tú nhẹ nhàng nhăn lại. Chẳng lẽ Liễu Tử Hạc nhìn ra nàng đã dịch dung rồi hả? Nàng tự tin thuật dịch dung của nàng còn không đến mức dễ dàng bị nhìn thấy như vậy. Thật ra thì nàng cũng không biết, Liễu Tử Hạc không phải nhìn thấu nàng dịch dung, chỉ là do trực giác, người như nàng chắc chắn không có tướng mạo bình thường.
Trong lòng xẹt qua một hồi suy nghĩ. Những đệ tử của Tử Trúc Lâm mặc dù không thường xuyên đi ra ngoài, nhưng chắc chắn không xa lạ tên tuổi Cung chủ Ma Cung Quỳnh Lạc, trong này tất nhiên cũng có người biết tướng mạo của nàng. Nếu nàng lộ mặt thật, người của Tử Trúc Lâm biết nàng chính là Quỳnh Lạc, càng không thể nào giao Tử Trúc tâm cho nàng.
Nhưng nếu nàng nhất định không chịu lộ ra hình dáng thật, sợ là Liễu Tử Hạc sẽ coi đây là cái cớ không chịu giao ra Tử Trúc tâm. Nghĩ tới đây, Nam Ức Tịnh không khỏi cắn cắn môi, nói với Liễu Tử Hạc, "Cũng không phải ta không muốn lộ ra mặt thật của mình, thật sự là hữu nan ngôn chi ẩn (có điều khó nói). Như vậy đi, công tử có thể tìm một chỗ khác nói chuyện không?"
Liễu Tử Hạc nghe Nam Ức Tịnh nói như vậy, vốn là không có ý định gây sự nữa. Dù sao tướng mạo cũng chỉ là vật ngoại thân, coi như hắn nhìn thấy tướng mạo của nàng, lấy trình độ không biết nhìn người giang hồ của hắn, hắn cũng không thể nhận ra nàng.
Nhưng trong lòng giống như có cái gì khuynh động tâm hắn, bảo hắn đừng cự tuyệt yêu cầu của Nam Ức Tịnh.
Nam Ức Tịnh cùng Tử Hạc đi đến một rừng trúc tĩnh lặng, Nam Ức Tịnh đưa tay kéo mặt nạ da người trên mặt ra, lộ ra dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.
Ánh trăng lẳng lặng chiếu xuống trên mặt của nàng, càng tôn lên dung nhan khuynh thành của nàng. Sóng mắt lưu chuyển như làn thu thủy, sống mũi khéo léo tinh sảo, môi đỏ mọng mê người, tạo thành một khuôn mặt tuyệt mỹ không chê được.
Trong nháy mắt khi Liễu Tử Hạc thấy dung nhan của Nam Ức Tịnh, hẳn là sợ run nói không ra lời.
Tử Trúc Lâm dung nạp nam nữ, hắn cũng không thiếu những sư muội có dung mạo xuất chúng. Đã từng có chính phái nhân sĩ tới Tử Trúc Lâm gặp mặt hắn, trong đó cũng không thiếu nữ tử xinh đẹp. Tuy nhiên không có nữ tử nào sánh được nửa phần của nữ tử trước mắt.
Nàng xinh đẹp giống như tiên tử không dính khói bụi trần gian, lẳng lặng đứng ở dưới ánh trăng, mỹ lệ không gì sánh được. Một hồi lâu Liễu Tử Hạc mới tìm được giọng nói của mình, nói, "Cô nương tuyệt sắc như thế, vì sao lại muốn che giấu dung mạo?"
"Không dối gạt công tử, ta chính là tộc nhân của Thiên Vực. Dung mạo chỉ có phu quân mới có thể nhìn, hôm nay nếu không phải vì ta muốn cứu phu quân, ta nhất định sẽ không cho công tử thấy. Kính xin Liễu công tử ngàn vạn lần phải cứu phu quân ta!" Trên dung nhan tuyệt mỹ của Nam Ức Tịnh mang theo nhu nhược cùng lo lắng, điềm đạm đáng yêu nói với Liễu Tử Hạc.
Trong cặp mắt xinh đẹp hàm chứa lo lắng cùng điềm đạm đáng yêu, bất luận kẻ nào nhìn vào cũng sẽ không nhịn được thương yêu thôi. Liễu Tử Hạc nhìn bộ dạng của Nam Ức Tịnh, lại nghe nàng nói nàng là người của Thiên Vực, trong lòng không khỏi tin một hai phần, nhưng mà trên trực giác, hắn vẫn còn cảm thấy Nam Ức Tịnh không giống như bộ dáng nhu nhược trước mắt hắn.
Chỉ là cho dù Nam Ức Tịnh nói là thật hay giả, đã nói đến Tử Trúc tâm, hắn cũng không thể nào dễ dàng cho người ta. Coi như điều Nam Ức Tịnh nói là sự thật, hắn cũng không thể bởi vì lời của một nữ tử chưa từng gặp mặt liền giao Tử Trúc Lâm chí bảo ra.
"Không phải Liễu mỗ bất cận nhân tình (không hợp tình người). Chỉ là Tử Trúc tâm này chính là chí bảo của Tử Trúc Lâm ta, Liễu mỗ không làm chủ được. Không biết phu quân của cô nương trúng độc gì, nếu cần dược liệu khác, Liễu mỗ sẽ hết sức giúp một tay." Liễu Tử Hạc khẽ nhíu mày, giọng nói mát lạnh.
Lấy tính tình lành lạnh cô tuyệt của Liễu Tử Hạc mà nói, có thể kiên nhẫn như vậy cùng Nam Ức Tịnh nói chuyện đã là hiếm có rồi. Ngay cả hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại nguyện ý giải thích nhiều với Nam Ức Tịnh như vậy, mà khi nghe nàng thành khẩn cầu xin cứu giúp phu quân nàng, trong lòng hắn lại có chút không vui.
"Là băng độc." Nam Ức Tịnh nhíu mày, khuôn mặt nhăn lại. Nếu có biện pháp khác, nàng cần gì phải mạo hiểm lớn như vậy một mình xông vào Tử Trúc Lâm nguy hiểm này?
Trên cánh tay trắng nõn của nàng còn hiện đầy vết thương lớn nhỏ, bởi vì gấp gáp xông vào Tử Trúc Lâm, Nam Ức Tịnh cũng không có thời gian băng bó vết thương, chỉ có thể mặc cho vết thương kết vảy, trên cánh tay trắng nõn càng hiện rõ hơn. Cho dù là y phục rộng rãi cũng không cách nào che lại những vết thương này.
Liễu Tử Hạc nghe giọng nói chứa sự vội vàng của Nam Ức Tịnh, lại nhìn vẻ mặt của nàng cùng vết thương lớn nhỏ không đều trên người nàng, không khỏi nhíu mày. Hắn đã hỏi một câu quá ngu ngốc, nếu có biện pháp khác, ai sẽ liều mạng vọt vào Tử Trúc Lâm này?
Hắn đã từng nghe thấy Băng độc, theo như đồn đãi người trúng băng độc đều sống không quá một năm. Phu quân của nữ tử này tại sao lại trúng kịch độc hiếm thấy như vậy đây?
Liễu Tử Hạc hoài nghi và do dự đã bị Nam Ức Tịnh thu vào đáy mắt, sợ rằng chuyện này sẽ giống như nàng nghĩ, Liễu Tử Hạc sẽ không dễ dàng giao ra Tử Trúc tâm. Nhưng độc của Nạp Lan Thần Dật rất cần Tử Trúc tâm, nếu nàng không lấy được Tử Trúc tâm về, Nạp Lan Thần Dật sẽ hết cách xoay chuyển rồi!
"Ta biết Liễu công tử khó xử. Nếu thật không còn cách nào, xin mang Tử Trúc tâm cho ta nghiên cứu một phen, ta cũng từng đọc qua sách y, thử xem có thể nghiên cứu ra thuốc giải hay không." Trong mắt Nam Ức Tịnh thoáng qua một tia quyết tuyệt thật nhanh, khép mi buông mắt, nói với Liễu Tử Hạc.
Liễu Tử Hạc không thấy trong mắt Nam Ức Tịnh chợt lóe lên quyết tuyệt, chỉ hơi hơi nhíu mày. Nếu Tử Trúc tâm đã là Tử Trúc Lâm chí bảo, thì sao dễ dàng bắt chước được đây? Chỉ là hắn cũng thật sự không đành lòng nói thẳng như thế, gây đả kích Nam Ức Tịnh, huống chi như bây giờ đã là biện pháp tốt nhất, nếu không sợ là Tử Trúc Lâm không có lối thoát.
Nghĩ tới đây, Liễu Tử Hạc liền cau mày đồng ý. Giờ phút này trong lòng hắn đã bởi vì sự thành khẩn bất lực của Nam Ức Tịnh làm động tâm, vì vậy cũng không hoài nghi Nam Ức Tịnh nữa. Mà Nam Ức Tịnh đang muốn hắn có ý định này.
Nàng đi một vòng lớn như vậy lại chốt tại một chỗ, chính là vì muốn Liễu Tử Hạc đánh mất phòng bị của hắn, như vậy phần trăm nàng cướp được Tử Trúc tâm sẽ lớn một chút.
Thật ra thì ngay từ lúc tiến vào Tử Trúc Lâm, Nam Ức Tịnh đã chuẩn bị kỹ càng, Tử Trúc Lâm sẽ không dễ dàng giao Tử Trúc tâm cho nàng. Nhưng nàng chỉ cần bắt được Tử Trúc tâm, liền có cơ hội mang Tử Trúc tâm đi.
Ba mặt của Tử Trúc Lâm cũng hiện đầy đủ cơ quan cùng trận pháp. Những cơ quan cùng trận pháp này bình thường vô cùng lợi hại, nếu là cộng thêm người của Tử Trúc Lâm thao túng, sẽ càng lợi hại hơn. Muốn cướp lấy Tử Trúc tâm rồi rời khỏi Tử Trúc Lâm này là chuyện không tưởng, vì vậy, Liễu Tử Hạc cũng không lo lắng Nam Ức Tịnh sẽ cướp đi Tử Trúc tâm.
Liễu Tử Hạc dò xét cẩn thận Nam Ức Tịnh, dáng vẻ của nữ tử này mặc dù có chút nhếch nhác, nhưng thần thái của nàng rất trấn định tự nhiên, không có chút yếu thế nào, mà có thể một mình vào Tử Trúc Lâm, chỉ bị thương nhẹ ngoài da như vậy, công phu của nữ tử này chắc chắn rất cao, thành tựu trận pháp còn rất sâu nha.
Hắn thật không biết từ khi nào trên giang hồ lại có một nhân vật lợi hại như vậy nha.
Trong lúc Liễu Tử Hạc đánh giá Nam Ức Tịnh, Nam Ức Tịnh cũng nhíu mày quan sát Liễu Tử Hạc này, nam tử trước mắt mặc một bộ y phục trắng, tướng mạo gầy gò tuấn tú, khuôn mặt mang theo cô độc cùng lành lạnh nhàn nhạt. Xưa nay nghe nói Đại Đệ Tử Liễu Tử Hạc của Tử Trúc Lâm có tính tình cao ngạo lành lạnh, nhìn đệ tử Tử Trúc Lâm có dáng vẻ tôn kính với hắn, xem ra hắn chính là Liễu Tử Hạc rồi.
Nghĩ tới đây, trong con ngươi của Nam Ức Tịnh thoáng qua một tia ánh sáng, khóe môi khẽ nâng lên, tự nhiên thanh thản nói với Liễu Tử Hạc, "May mắn được gặp Đại Đệ Tử của Tử Trúc Lâm, thật là vinh hạnh của ta."
Liễu Tử Hạc thấy Nam Ức Tịnh nói chính xác thân phận của hắn, không khỏi nhíu mày. Mặc dù thanh danh của hắn lan xa, thế nhưng hai mươi năm qua, hắn chưa từng bước ra khỏi Tử Trúc Lâm nửa bước, vậy vì sao nữ tử này có thể chuẩn xác nói đúng thân phận của hắn đây? Trong lòng tuy là nghi ngờ, nhưng trên mặt cũng không biến sắc, Liễu Tử Hạc lạnh nhạt nhìn Nam Ức Tịnh, lạnh giọng hỏi, "Cô nương một mình xông vào Tử Trúc Lâm, phần gan dạ sáng suốt này, Liễu mỗ bội phục. Chỉ là không biết cô nương vì chuyện gì?"
Nam Ức Tịnh thấy Liễu Tử Hạc gọn gàng dứt khoát, không khỏi nhíu mày. Liễu Tử Hạc mặc dù nói hắn bội phục lá gan của nàng, nhưng vẻ mặt hắn cũng không thấy bao nhiêu chân thành tha thiết, lúc hỏi nàng vì chuyện gì, càng thêm mang theo một chút lạnh lùng nhàn nhạt.
Nếu nàng trực tiếp nói với Liễu Tử Hạc, thứ nàng muốn chính là Tử Trúc tâm, sợ là Liễu Tử Hạc sẽ không đồng ý. Dù sao lời đồn đãi của giang hồ là chỉ cần xông vào Tử Trúc Lâm liền có thể yêu cầu Tử Trúc Lâm giúp một tay cũng chỉ là một lời đồn đãi mà thôi, huống chi Tử Trúc tâm là Tử Trúc Lâm chí bảo, nếu nàng mở miệng yêu cầu, sợ là Liễu Tử Hạc sẽ không đồng ý.
Nghĩ tới đây, khóe môi của Nam Ức Tịnh lộ ra nụ cười đơn thuần chất phác, trong mắt mang theo một tia cố chấp, nói với Liễu Tử Hạc, "Thật ra thì cũng không có chuyện gì, chính là nghe nói Tử Trúc tâm rất xinh đẹp, ta muốn nhìn một chút thôi."
Tử Trúc tâm là Tử Trúc Lâm chí bảo, không chỉ có thể giải bách độc, hơn nữa cũng cực kỳ xinh đẹp. Tin đồn Tử Trúc tâm có dáng vẻ hình trái tim, giống như hàm chứa thủy tinh thạch, xinh đẹp vô cùng.
Nàng không có nói nàng muốn lấy Tử Trúc tâm, mà là nói muốn nhìn Tử Trúc tâm một chút. Thứ nhất là vì thử dò xét thái độ của Liễu Tử Hạc, thứ hai là vì mượn cơ hội này biết được chỗ của Tử Trúc tâm cùng với dáng vẻ cụ thể, nếu Liễu Tử Hạc không chịu giao ra Tử Trúc tâm, nàng sẽ nghĩ biện pháp cướp đoạt.
Liễu Tử Hạc làm như không ngờ rằng Nam Ức Tịnh sẽ đưa ra một cái yêu cầu như vậy. Hắn có chút kinh ngạc nhìn Nam Ức Tịnh một cái, chỉ nhìn thấy nụ cười thuần phác cố chấp trên mặt nàng, giống như nàng rất ngây thơ chỉ muốn nhìn Tử Trúc tâm.
Nếu hắn chưa từng nhìn thấy một đường nàng đi vào Tử Trúc Lâm thế nào, chưa từng thấy nụ cười khuynh thành của nàng ở trong hoa đào huyễn trận, sợ là hắn cũng sẽ bị Nam Ức Tịnh lừa gạt. Nhưng đã từng xem qua bộ dạng phong hoa vạn trượng của Nam Ức Tịnh, bảo hắn làm sao tin tưởng nữ tử quật cường mà tự tin đó, sẽ có dáng vẻ đơn thuần chất phác trước mắt?
Hắn không rõ lai lịch của nàng. Nhưng theo quy củ bất thành văn của giang hồ, nếu nàng đã thành công xông vào Tử Trúc Lâm, vậy nếu hắn không đồng ý yêu cầu này của nàng, sợ là không ổn. Nhưng nàng muốn xem Tử Trúc tâm, rốt cuộc đang rắp tâm làm gì. Hắn tuyệt đối không tin tưởng nàng chỉ là muốn liếc mắt nhìn Tử Trúc tâm đơn giản như vậy.
Đột nhiên tâm khẽ chấn động. Chẳng lẽ nói nữ tử này tiến vào Tử Trúc Lâm chính là vì muốn cướp lấy Tử Trúc tâm sao? Muốn xem Tử Trúc tâm chỉ là một lấy cớ sao?
Nam Ức Tịnh bị tinh quang trong mắt cùng cảnh giác phòng bị của Liễu Tử Hạc hơi chấn động một cái. Liễu Tử Hạc đã bắt đầu hoài nghi nàng sao? Nếu như vậy, nàng muốn cướp đi Tử Trúc tâm sợ là khó càng thêm khó rồi.
Nghĩ tới đây, nàng nhíu mày, mắt lộ ra một bộ quyết đánh đến cùng, nói với Liễu Tử Hạc, "Thật ra thì không dám dối gạt Liễu công tử, ta xông vào Tử Trúc Lâm, thật ra thì chính là vì Tử Trúc tâm. Phu quân của ta một thân trúng kịch độc, nếu không có Tử Trúc tâm, sẽ mất mạng! Tử Trúc Lâm luôn luôn lấy nhân nghĩa làm gốc, Tử Trúc Lâm thấy chết không cứu sao?"
Một phen khóc lóc kể lể, vẻ nghi hoặc trong mắt Liễu Tử Hạc càng đậm hơn. Hắn nhìn Nam Ức Tịnh, trên mặt nàng buồn bã cùng nóng nảy ấy thật chân thật, nhìn dáng dấp không giống như là đang nói dối, nhưng trong trực giác của hắn lại mờ mờ ảo ảo cảm thấy thân phận của Nam Ức Tịnh không đơn giản.
Dạng gì độc mà chỉ có Tử Trúc tâm mới có thể trị? Mà có thể một mình xông vào Tử Trúc Lâm, phần gan dạ sáng suốt cùng tu vi này, há sẽ là một nữ tử bình thường đây?
"Tử Trúc Lâm xác thực lấy nhân nghĩa làm gốc, nhưng Tử Trúc tâm là chí bảo của phái ta, làm sao có thể dễ dàng cho người ta như thế. Ta thấy khuôn mặt của cô nương còn dấu giếm nhiều điều, Tử Hạc không yên tâm giao Tử Trúc tâm cho cô nương?" Trong lòng Liễu Tử Hạc đầy nghi ngờ, trên mặt vẫn lành lạnh như cũ, giọng nói lạnh nhạt mờ ảo vang lên.
Nam Ức Tịnh nghe Liễu Tử Hạc nói như vậy, đôi mày thanh tú nhẹ nhàng nhăn lại. Chẳng lẽ Liễu Tử Hạc nhìn ra nàng đã dịch dung rồi hả? Nàng tự tin thuật dịch dung của nàng còn không đến mức dễ dàng bị nhìn thấy như vậy. Thật ra thì nàng cũng không biết, Liễu Tử Hạc không phải nhìn thấu nàng dịch dung, chỉ là do trực giác, người như nàng chắc chắn không có tướng mạo bình thường.
Trong lòng xẹt qua một hồi suy nghĩ. Những đệ tử của Tử Trúc Lâm mặc dù không thường xuyên đi ra ngoài, nhưng chắc chắn không xa lạ tên tuổi Cung chủ Ma Cung Quỳnh Lạc, trong này tất nhiên cũng có người biết tướng mạo của nàng. Nếu nàng lộ mặt thật, người của Tử Trúc Lâm biết nàng chính là Quỳnh Lạc, càng không thể nào giao Tử Trúc tâm cho nàng.
Nhưng nếu nàng nhất định không chịu lộ ra hình dáng thật, sợ là Liễu Tử Hạc sẽ coi đây là cái cớ không chịu giao ra Tử Trúc tâm. Nghĩ tới đây, Nam Ức Tịnh không khỏi cắn cắn môi, nói với Liễu Tử Hạc, "Cũng không phải ta không muốn lộ ra mặt thật của mình, thật sự là hữu nan ngôn chi ẩn (có điều khó nói). Như vậy đi, công tử có thể tìm một chỗ khác nói chuyện không?"
Liễu Tử Hạc nghe Nam Ức Tịnh nói như vậy, vốn là không có ý định gây sự nữa. Dù sao tướng mạo cũng chỉ là vật ngoại thân, coi như hắn nhìn thấy tướng mạo của nàng, lấy trình độ không biết nhìn người giang hồ của hắn, hắn cũng không thể nhận ra nàng.
Nhưng trong lòng giống như có cái gì khuynh động tâm hắn, bảo hắn đừng cự tuyệt yêu cầu của Nam Ức Tịnh.
Nam Ức Tịnh cùng Tử Hạc đi đến một rừng trúc tĩnh lặng, Nam Ức Tịnh đưa tay kéo mặt nạ da người trên mặt ra, lộ ra dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.
Ánh trăng lẳng lặng chiếu xuống trên mặt của nàng, càng tôn lên dung nhan khuynh thành của nàng. Sóng mắt lưu chuyển như làn thu thủy, sống mũi khéo léo tinh sảo, môi đỏ mọng mê người, tạo thành một khuôn mặt tuyệt mỹ không chê được.
Trong nháy mắt khi Liễu Tử Hạc thấy dung nhan của Nam Ức Tịnh, hẳn là sợ run nói không ra lời.
Tử Trúc Lâm dung nạp nam nữ, hắn cũng không thiếu những sư muội có dung mạo xuất chúng. Đã từng có chính phái nhân sĩ tới Tử Trúc Lâm gặp mặt hắn, trong đó cũng không thiếu nữ tử xinh đẹp. Tuy nhiên không có nữ tử nào sánh được nửa phần của nữ tử trước mắt.
Nàng xinh đẹp giống như tiên tử không dính khói bụi trần gian, lẳng lặng đứng ở dưới ánh trăng, mỹ lệ không gì sánh được. Một hồi lâu Liễu Tử Hạc mới tìm được giọng nói của mình, nói, "Cô nương tuyệt sắc như thế, vì sao lại muốn che giấu dung mạo?"
"Không dối gạt công tử, ta chính là tộc nhân của Thiên Vực. Dung mạo chỉ có phu quân mới có thể nhìn, hôm nay nếu không phải vì ta muốn cứu phu quân, ta nhất định sẽ không cho công tử thấy. Kính xin Liễu công tử ngàn vạn lần phải cứu phu quân ta!" Trên dung nhan tuyệt mỹ của Nam Ức Tịnh mang theo nhu nhược cùng lo lắng, điềm đạm đáng yêu nói với Liễu Tử Hạc.
Trong cặp mắt xinh đẹp hàm chứa lo lắng cùng điềm đạm đáng yêu, bất luận kẻ nào nhìn vào cũng sẽ không nhịn được thương yêu thôi. Liễu Tử Hạc nhìn bộ dạng của Nam Ức Tịnh, lại nghe nàng nói nàng là người của Thiên Vực, trong lòng không khỏi tin một hai phần, nhưng mà trên trực giác, hắn vẫn còn cảm thấy Nam Ức Tịnh không giống như bộ dáng nhu nhược trước mắt hắn.
Chỉ là cho dù Nam Ức Tịnh nói là thật hay giả, đã nói đến Tử Trúc tâm, hắn cũng không thể nào dễ dàng cho người ta. Coi như điều Nam Ức Tịnh nói là sự thật, hắn cũng không thể bởi vì lời của một nữ tử chưa từng gặp mặt liền giao Tử Trúc Lâm chí bảo ra.
"Không phải Liễu mỗ bất cận nhân tình (không hợp tình người). Chỉ là Tử Trúc tâm này chính là chí bảo của Tử Trúc Lâm ta, Liễu mỗ không làm chủ được. Không biết phu quân của cô nương trúng độc gì, nếu cần dược liệu khác, Liễu mỗ sẽ hết sức giúp một tay." Liễu Tử Hạc khẽ nhíu mày, giọng nói mát lạnh.
Lấy tính tình lành lạnh cô tuyệt của Liễu Tử Hạc mà nói, có thể kiên nhẫn như vậy cùng Nam Ức Tịnh nói chuyện đã là hiếm có rồi. Ngay cả hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại nguyện ý giải thích nhiều với Nam Ức Tịnh như vậy, mà khi nghe nàng thành khẩn cầu xin cứu giúp phu quân nàng, trong lòng hắn lại có chút không vui.
"Là băng độc." Nam Ức Tịnh nhíu mày, khuôn mặt nhăn lại. Nếu có biện pháp khác, nàng cần gì phải mạo hiểm lớn như vậy một mình xông vào Tử Trúc Lâm nguy hiểm này?
Trên cánh tay trắng nõn của nàng còn hiện đầy vết thương lớn nhỏ, bởi vì gấp gáp xông vào Tử Trúc Lâm, Nam Ức Tịnh cũng không có thời gian băng bó vết thương, chỉ có thể mặc cho vết thương kết vảy, trên cánh tay trắng nõn càng hiện rõ hơn. Cho dù là y phục rộng rãi cũng không cách nào che lại những vết thương này.
Liễu Tử Hạc nghe giọng nói chứa sự vội vàng của Nam Ức Tịnh, lại nhìn vẻ mặt của nàng cùng vết thương lớn nhỏ không đều trên người nàng, không khỏi nhíu mày. Hắn đã hỏi một câu quá ngu ngốc, nếu có biện pháp khác, ai sẽ liều mạng vọt vào Tử Trúc Lâm này?
Hắn đã từng nghe thấy Băng độc, theo như đồn đãi người trúng băng độc đều sống không quá một năm. Phu quân của nữ tử này tại sao lại trúng kịch độc hiếm thấy như vậy đây?
Liễu Tử Hạc hoài nghi và do dự đã bị Nam Ức Tịnh thu vào đáy mắt, sợ rằng chuyện này sẽ giống như nàng nghĩ, Liễu Tử Hạc sẽ không dễ dàng giao ra Tử Trúc tâm. Nhưng độc của Nạp Lan Thần Dật rất cần Tử Trúc tâm, nếu nàng không lấy được Tử Trúc tâm về, Nạp Lan Thần Dật sẽ hết cách xoay chuyển rồi!
"Ta biết Liễu công tử khó xử. Nếu thật không còn cách nào, xin mang Tử Trúc tâm cho ta nghiên cứu một phen, ta cũng từng đọc qua sách y, thử xem có thể nghiên cứu ra thuốc giải hay không." Trong mắt Nam Ức Tịnh thoáng qua một tia quyết tuyệt thật nhanh, khép mi buông mắt, nói với Liễu Tử Hạc.
Liễu Tử Hạc không thấy trong mắt Nam Ức Tịnh chợt lóe lên quyết tuyệt, chỉ hơi hơi nhíu mày. Nếu Tử Trúc tâm đã là Tử Trúc Lâm chí bảo, thì sao dễ dàng bắt chước được đây? Chỉ là hắn cũng thật sự không đành lòng nói thẳng như thế, gây đả kích Nam Ức Tịnh, huống chi như bây giờ đã là biện pháp tốt nhất, nếu không sợ là Tử Trúc Lâm không có lối thoát.
Nghĩ tới đây, Liễu Tử Hạc liền cau mày đồng ý. Giờ phút này trong lòng hắn đã bởi vì sự thành khẩn bất lực của Nam Ức Tịnh làm động tâm, vì vậy cũng không hoài nghi Nam Ức Tịnh nữa. Mà Nam Ức Tịnh đang muốn hắn có ý định này.
Nàng đi một vòng lớn như vậy lại chốt tại một chỗ, chính là vì muốn Liễu Tử Hạc đánh mất phòng bị của hắn, như vậy phần trăm nàng cướp được Tử Trúc tâm sẽ lớn một chút.
Thật ra thì ngay từ lúc tiến vào Tử Trúc Lâm, Nam Ức Tịnh đã chuẩn bị kỹ càng, Tử Trúc Lâm sẽ không dễ dàng giao Tử Trúc tâm cho nàng. Nhưng nàng chỉ cần bắt được Tử Trúc tâm, liền có cơ hội mang Tử Trúc tâm đi.
Ba mặt của Tử Trúc Lâm cũng hiện đầy đủ cơ quan cùng trận pháp. Những cơ quan cùng trận pháp này bình thường vô cùng lợi hại, nếu là cộng thêm người của Tử Trúc Lâm thao túng, sẽ càng lợi hại hơn. Muốn cướp lấy Tử Trúc tâm rồi rời khỏi Tử Trúc Lâm này là chuyện không tưởng, vì vậy, Liễu Tử Hạc cũng không lo lắng Nam Ức Tịnh sẽ cướp đi Tử Trúc tâm.
Danh sách chương